Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝙁𝙖𝙡𝙡𝙚𝙣

Sau khi đọc lại thì mình hoàn toàn sốc khi phần đầu truyện hoàn toàn khác so với nguyên tác, văn phong vô cùng cẩu thả. Và mình nhớ mình đã lỡ bật gg dịch lúc chỉnh sửa :)) xin lỗi đến bạn nào mới bắt đầu đọc truyện mình nhé, mình đã chỉnh sửa lại cho hợp lí hơn rồi)

𝘼𝙣𝙜𝙚𝙡 𝙭 𝙧𝙚𝙖𝙙𝙚𝙧

Bối cảnh năm 1500, thời phục hưng.

"Hai đứa đi cẩn thận nhé."

"Vâng thưa mẹ."

Chị bạn cười khúc khích khi nhìn xuống bạn, cảm nhận sự thờ ơ chán nản của một đứa trẻ bảy tuổi khi chuẩn bị đi chợ.

"[Y/N], em hứa phải ngoan ngoãn đi theo chị thì chị sẽ mua kẹo cho em nhé."

Mắt sáng lên, bạn gật đầu lia khi nhắc đến kẹo. Cả hai bắt đầu đi vào thị trấn để mua lương thực, đồ dùng. Qua các dãy hàng khác nhau, bạn luôn nghiêng đầu tò mò khiến ai nhìn vào đều bị tan chảy bợi sự hồn nhiên ngây thơ của bạn.

"Con bé dễ thương quá!"

"Tôi luôn ước có một đứa con như thế này..."

"Hai đứa trẻ này là con nhà [L/N] nhỉ?"

Chị bạn trả lời cười hãnh diện khi được mọi người khen ngợi. Bạn thì bơ phờ tiếp tục đi cùng chị trong dòng người.

Sau khi mua được những đồ cần thiết thì chị bạn dẫn bạn đến khu rừng vì đây là nơi chị bạn thường hay trốn. Lấy trong túi ra một số kẹo rồi sau đó vào tay bạn.

"Không được nói cho mẹ là hai chị em mình đi chơi nhé..."

Bạn chớp mắt, phấn đấu lấy một viên rồi nhanh chóng ăn nó. Chị bạn cười rồi ngồi xuống bãi cỏ, lấy cuốn sách trong giỏ ra.

"Nhớ không được đi xa đấy."

Gật đầu, bạn đi loanh quanh trong khi ngậm viên kẹo. Đi vài phút thì bạn cảm thấy chán nản, chuẩn bị về chỗ chị bạn thì đột nhiên một con bướm bay ngang qua bạn. Bị mê hoặc, bạn chạy theo nó và cứ thế đi vào sâu hơn trong khu rừng.

Bạn vẫn tiếp tục theo con bướm, một lúc sau bạn bỏ cuộc vì quá mệt mỏi. Và đó là lúc bạn nhận ra mình đã lạc. Bạn loay hoay không biết làm gì thì nghe thấy tiếng động lạ.

Liếc nhìn về hướng phát ra tiếng động, bạn làm do dự ​​không biết nên đến gần hoặc chạy hay không, nhưng với sự tò mò của một đứa trẻ thì bạn lưỡng lự, chậm rãi núp sau bụi nhìn qua.

Bạn chớp mắt khi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây, tay nâng niu con bướm mà trước đó bạn cố gắng bắt. Nhưng thứ nổi bật nhất đập vào mắt bạn chính là đôi cánh trắng dang rộng phía sau. Bạn há mồm chưa bao giờ nghĩ rằng con người sẽ có cánh.

"Ai đó."

Giật mình, bạn thấy người đàn ông đó nhìn về hướng bạn. Bạn lo lắng chuẩn bị chạy thì vấp chân té xuống bụi cây.

"Con người..."

Bạn lo lắng cố gắng đứng dậy và sẵn sàng bỏ chạy thì là người đàn ông xuất hiện bên cạnh bạn ngay lập tức khiến bạn không kịp phản ứng. Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy cổ áo bạn rồi kéo bạn ngang tầm mắt.

"À-à..."

"Ngươi đã phát hiện ra thân phận thật sự của ta rồi..."

Bạn nuốt nước bọt, không nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đó nhưng có chút tò mò.

"Thân phận....?"

Anh ta nhướng mày.

"Đừng giả vờ, nhìn vào đôi cánh của ta đi, rõ ràng ta là thiên thần."

Bạn bối rối nhìn anh. Người đàn ông túm lấy bạn cũng bối rối như bạn khi thấy sự thiếu hiểu biết của bạn.

"...Đừng nói với ta ngươi không biết thiên thần là gì."

Ngập ngừng gật đầu, bạn cố gắng cười để bầu không khí giảm căng thẳng hơn. Người đàn ông chỉ thở dài, đi về nơi ban đầu anh ta ngồi nhưng vẫn giữ bạn đi theo anh ta. Anh ấy ngồi xuống gốc cây, đôi cãnh dang ra một cách uy nghiêm khiến bạn không thể kinh ngạc.

"Caleb."

"H-hử?"

"Tên ta là Caleb, của ngươi là gì với con người bé nhỏ?"

"[Y/N]..."

Caleb gật đầu rồi đặt bạn xuống đất, bạn thở dài thư giãn khi được thả tự do. Quay sang nhìn Caleb để thấy anh đang nhắm mắt dựa vào cây. Bây giờ bạn mới có thời gian để xem bề ngoài của anh ấy.

Bạn chưa bao giờ thấy ai đẹp đến vậy. Khuôn mặt Caleb cân đối và hài hòa, phải như hoàn toàn hoàn hảo, mái tóc trắng xóa bồng bềnh, đôi mắt xanh dương hấp dẫn đến nỗi khiến bạn cảm giác như bị hút vào. Khoan, làm sao bạn biết đôi mắt của anh ta nếu anh đang nhắm...?

Bạn giật mình khi bị Caleb bắt gặp bạn nhìn vào anh ta, sự xấu hổ dâng trào.. Mặt khác Caleb thích thú, tựa đề vào tay.

"Ngươi không biết thiên thần là gì à, con người bé nhỏ?

Bạn chớp mắt, gật đầu.

"Vâng."

"Thiên thần là người tốt, bảo vệ loài vật khỏi những điều xấu xa."

Bạn nheo mắt nghi ngờ, Caleb như đọc suy nghĩ của bạn thở dài rồi ra hiệu cho bạn lại gần.

"Để ta cho ngươi thấy một thiên thần có những gì. Và đừng bao giờ kể ai về ta, được chứ?"

Nói xong anh tay ra, một luồng ánh sáng phát sáng trên tay anh, sau đó khu rừng đột nhiên trở nên lung linh trong ánh vàng, các con vật tiến về phía hai bạn. Bạn không thể nói được từ nào, cảm thấy bất ngờ.

"W-woh!"

Caleb nhìn bạn, mãn nguyện trước phản ứng của bạn.

"Sao nào con người bé nhỏ?"

Bạn quay sang Caleb, định trả lời thì bạn để ý đến đôi cánh của anh ta, nhìn kỹ thì thấy rõ nó đang rỉ máu. Caleb nhìn theo ánh mắt bạn hướng đến cánh của anh, Caleb thở dài.

"Ta bị té từ trên cao, không sao đâu."

Lí do của Caleb dường như không khiến bạn bị thuyết phục nhưng bạn đút tay vào túi lấy một viên kẹo rồi đưa cho anh.

"Ăn cái này đi, mẹ nói mỗi khi bị thương chỉ cần chút ngọt là sẽ hết đau."

Đến lượt Caleb nheo mắt nhìn bạn còn bạn thì chỉ chớp mắt nhìn anh, lắc tay để thúc dục anh lấy viên kẹo. Caleb do dự nhưng vẫn nhận viên kẹo của bạn, tháo vỏ kẹo ra rồi cho vào miệng.

"Ừm...cảm ơn."

Bạn gật đầu rồi nhìn lại cảnh rừng, chơi đùa cùng với các động vật. Caleb cảm nhận được vị ngọt bùng nổ trong khoang miệng của mình. Anh nhìn bạn, trong đầu có những dòng suy nghĩ khác nhau.

Đột nhiên bạn nghe thấy tiếng vọng của chị bạn từ xa. Ban mở to mắt, quên mất rằng mình đi cùng với chị.

"Ôi, đó là chị con."

Bạn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã."

Ban nghiêng đầu hướng mắt sang nhìn anh.

"Lần sau ngươi có đến không?"

Ngạc nhiên trước lời nói của Caleb, anh nhìn chằm chằm vào bạn chờ đợi câu trả lời.

"Nếu như có cơ hội thì con sẽ quay lại."

Bạn cười rồi nhanh chóng chạy đến chỗ chị bạn để lại Caleb một mình trong khu rừng.

Sau sự việc hôm đó, chị bạn khóc nức nở khi lạc mất bạn, bạn phải dành cả buổi để dỗ chị bạn. Đồng thời bạn cũng xin mẹ bạn cho bạn đi chơi ở khu rừng, ban đầu mẹ và chị bạn từ chối nhưng rồi cũng cho phép bạn. Bạn không kể với ai về chuyện bạn đã gặp Caleb.

Ngày hôm sau, bạn tức tốc chạy vào khu rừng. Vì lúc đó đi lạc nên mới có thể gặp được anh nên bạn không biết nơi nào dẫn đến chỗ Caleb. Năm phút sau bạn mệt mỏi ngồi xuống đất, định bỏ cuộc không kiếm anh nữa thì gió đột ngột đập vào mặt bạn.

"Ồ con người bé nhỏ, ngươi đến rồi."

Caleb đáp xuống trước mặt bạn, mỉm cười nhìn bạn chỉnh lại mái tóc rối bời. Bạn đứng dậy chạy đến chỗ anh, anh bắt đầu dẫn bạn vào sâu trong rừng.

Cứ thế bạn hằng ngày đi vào rừng để gặp anh. Không khi nào là Caleb không làm bạn ngạc nhiên với phép màu ma thuật của anh. Cả hai dần trở nên thân thiết với nhau hơn bao giờ hết.

Ngày tháng trôi qua, bây giờ bạn đã mười tám tuổi, không còn ngây thơ bé bỏng nữa mà trở nên trưởng thành, thục nữ hơn. Vì điều đó mà nhiều người theo đuổi bạn, muốn cưới bạn làm vợ khiến bạn luôn mệt mỏi.

Hôm nay là một cuộc gặp gỡ khác với Caleb. Anh vẫn như xưa, không thay đổi gì cả, vẻ đẹp của anh dường như không bao giờ bị phai theo năm tháng. Caleb ngồi dựa vào cây trong khi bạn nằm trên đùi của anh.

"Caleb, anh biết gì không? Đây là lần thứ ba có người muốn kết hôn với em đấy!"

Caleb gật đầu, tay chơi đùa với mái tóc của bạn. Anh biết bạn không có hứng thú với hôn nhân, đặc biệt khi bạn còn trẻ.

"Nếu họ không biết giới hạn của mình thì hãy để ta ra tay, con người bé nhỏ."

Bạn cười khúc khích, nhéo vào má Caleb.

"Tốt nhất là anh không nên làm thế."

Bạn còn nhớ khi mới quen nhau, Caleb luôn tỏ ra dè chừng với cái chạm của bạn. Nhưng dần dần anh trở nên thoải mái hơn, cho phép bạn âu yếm anh ấy.

Nói xong bạn ngồi dậy, duỗi người ra rồi đứng lên. Nhìn lên bầu trời đang dần ngả tối.

"Tốt nhất em nên về đây."

"Con người bé nhỏ, để ta dẫn ngươi về."

Bạn đảo mắt tinh nghịch, chạm nhẹ vào vai Caleb.

"Thôi nào, đừng lo lắng đến vậy. Lúc nào em chả đi về một mình, mai gặp anh nhé."

Không đợi Caleb nói, bạn nhanh chóng bước đi. Caleb nhìn bóng dáng bạn biến mất. Trong lòng anh có cảm giác một điều gì đó sẽ đảo lộn mọi thứ và khiến anh bị huỷ hoại. Lắc đầu, anh quay người vào sâu trong rừng.

Về phía bạn, đang ung dung bước đi đến thị trấn. Thở dài khi cảm nhận ánh mắt của một số người lại tập trung vào bạn khiến bạn cảm thấy khó chịu.

Đột nhiên một người đàn ông đến nắm lấy cổ tay bạn. Bạn bất ngờ nhìn hắn để nhận ra đó là một trong những người đã cầu hôn bạn.

"[Y/N], tại sao em dám từ chối tôi!?"

Bạn nhíu mày, cố gắng rút tay ra khỏi hắn.

"Bỏ ra!"

Hắn tức giận ghìm chặt cổ tay bạn. Bạn nhăn mặt, thút thít trong đau đớn.

"Tôi đã làm mọi thứ cho em rồi vậy mà em lại coi tôi như thể tôi là đống rác vậy...! Em phải chấp nhận lời cầu hôn của tôi-"

"Này bỏ tay ra khỏi cô ấy."

Bạn không cảm thấy lực nắm trên cổ tay nữa, thay vào đó bạn được nằm gọn trong lồng ngực của một người đàn ông khác.

"Sao mày dám thằng chó-"

"Người đâu, bắt tên này lại."

Một nhóm lính xuất hiện từ đâu đến tóm lấy người đàn ông kia. Hắn tức giận chửi rủa hét lên khi bị bắt đi.

Bạn thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm. Vài giây sau bạn mới để ý đến người đàn ông đã cứu bạn. Bạn đỏ mặt khi nhận ra mình đang dựa vào ngực của anh , nhanh chóng lùi ra.

"Tôi rất xin lỗi!!"

Người đàn ông tốt bụng chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Đừng xin lỗi, không sao cả. Cô có sao không?"

Bạn kiểm tra lại cổ tay của mình, thầm nhẹ nhõm khi không có vết bầm tím nào cả.

"Vâng, tôi không sao."

Người đàn ông nở nụ cười nhẹ nhàng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của bạn, đặt nụ hôn nhẹ lên đó.

"Tên tôi là Arieh, hân hạnh được làm quen."

Bạn xấu hổ khi cảm nhận đôi môi mềm mại của anh trên da bạn, bạn cười ngốc nghếch nhìn anh.

"Còn tôi là-- A-Arieh!? Hoàng tử Đế chế Oxer?"

Arieh nghiêng đầu mỉm cười nhìn bạn.

"Cô biết tôi à?"

Bạn gật đầu lia lịa.

"Tất nhiên, Vương quốc của ngài đã trợ giúp thị trấn của chúng tôi rất nhiều."

Nói xong bạn cúi đầu bày tỏ sự biết ơn. Mọi người bắt đầu để ý đến Arieh, trầm trồ và bàn tán. Arieh mỉm cười, vẫy tay cho qua.

"Đừng như thế, đó chỉ là công việc thôi. Hôm nay tôi đến đây với tư cách một người bình thường chứ không phải cấp bậc cao sang đâu."

Bạn chớp mắt bối rối.

"Vậy ngài đến đây để tham quan...?"

Arieh cười khúc khích, anh ấy đưa tay ra.

"Vậy nếu được cô có thể dẫn tôi xem thị trấn chứ?"

Bạn nở nụ cười rạng rỡ, cận thận nắm lấy tay Arieh và giới thiệu cho anh từng nơi một. Anh ấn tượng trước sự tận tâm của bạn. Không phải là anh chưa bao giờ gặp người như bạn nhưng có lẽ bạn đặc biệt hơn.

"Tôi vẫn chưa biết tên cô."

Dừng bước, bạn nhớ ra mình chưa giới thiệu đàng hoàng cho Arieh.

"Thần rất xin lỗi, thần tên là [Y/N] [L/N]."

"[Y/N]...một cái tên đẹp. Như tôi đã nói, tôi đến đây với tư cách như một thường dân vậy nên đừng dùng kính ngữ, hãy gọi tôi bằng tên."

"A-ah...vâng thưa ngà- Arieh!"

Arieh cười khúc khích.

"Trời cũng sắp tối rồi và tôi cũng hơi đói bụng, sao cô không dùng bữa với tôi nhỉ?"

Bất ngờ trước lời đề nghị của Arieh, ban đầu bạn do dự nhưng bạn không thể từ chối lời mời của một vị hoàng tử người đã giúp đỡ thị trấn của bạn rất nhiều. Bạn nhìn anh với nụ cười nhẹ.

"Được."

Sau bữa tối, Arieh không chỉ hộ tống bạn về nhà mà còn tặng cho bạn kẹp tóc. Suốt đêm hôm ấy, bạn vừa ngắm chiếc kẹp vừa cười tủm tỉm, đôi má trở nên hồng hào khi nhớ đến Arieh. Phấn khích muốn kể cho Caleb.

Sáng hôm sau, bạn tức tốc chạy đến khu rừng, trên môi nở nụ cười toe toét.

"Caleb! Caleb!"

Vì bạn không có thể lực tốt nên chạy vài phút đã cảm thấy mệt nhừ, tim đập liên hồi. Ngay giây phút chuẩn bị ngồi xuống nghỉ sức thì bạn cảm thấy được nhấc bổng lên.

"Mới sáng sớm tràn đầy năng lượng thế, con người bé nhỏ?

Caleb ôm bạn vào lòng, dùng đôi cánh của mình để che nắng cho bạn. Bạn cảm thấy dễ chịu trong vòng tay của Caleb, dựa gần ngực anh nhưng rồi nhớ ra những thứ thú vị cần nói cho anh.

"Caleb, anh không biết em đã gặp được ai đâu!"

Anh mỉm cười, trong tay vẫn ôm bạn bay đến chỗ quen thuộc, cẩn thận đặt bạn xuống. Bây giờ Caleb mới để ý chiếc kẹp trên tóc bạn, anh từ từ chạm vào nó.

"Cái gì đây?"

Bạn ngước nhìn lên Caleb để thấy anh nhìn chiếc kẹp.

"À đó là một món quà."

Caleb nhướng mày, nghe tiếp câu chuyện mà bạn muốn kể.

"Nó từ Arieh, anh ấy là hoàng tử Đế chế Oxer."

Caleb cứng người khi bạn nói từ 'anh ấy'. Người đó là đàn ông và anh chưa bao giờ thấy bạn phấn khích khi kể về một người đàn ông.

"Đáng lẽ anh nên nhìn thấy sự ga lăng của Arieh. Anh ấy đã cứu em khỏi-"

Tâm trí của Caleb bây giờ trống rỗng. Anh nhìn chiếc kẹp trên đầu bạn, cách chúng đung đưa theo từng chuyển động của bạn khiến anh chỉ muốn bẻ gãy nó ra làm từng mảnh. Anh tự hỏi người đàn ông tên Arieh có chạm vào bạn không, nếu không anh thề với Chúa rằng anh sẽ chặt đôi tay của hắn vì dám bôi bẩn lên bạn bằng bàn tay bẩn thỉu ấy.

Đôi mắt với nụ cười rạng rỡ của bạn, anh luôn muốn chúng chỉ dành riêng cho anh, nhưng giờ với sự xuất hiện của tên kia đã khiến anh không còn là ngoại lệ nữa. Chìm sâu trong suy nghĩ, không để ý đến câu chuyện bạn vẫn đang kể đến khi bạn vẫy tay trước mặt anh.

"...leb! Caleb!"

Anh giật mình nhìn bạn, sự bối rối xuất hiện trên khuôn mặt bạn.

"Anh không sao chứ?"

Gật đầu, nở nụ cười giả tạo với bạn ra hiệu cho bạn tiếp tục mặc dù anh sẽ không nghe nó. Bạn tiếp tục kể cho anh ấy.

Anh không nghĩ mình còn tỉnh táo khi đầu óc của anh hoàn toàn là một mỡ hỗn độn. Từ khi nào sự đố kị và phẫn nộ đã len lỏi trong anh, có phải anh đã bị cám dỗ không?

"...mời em đi ăn tối-"

"[Y/N]."

Bạn mở to mắt trong bất ngờ. Anh gọi bạn bằng tên mà không dùng biệt danh trừ phi có điều gì đó khiến tâm trạng anh không tốt.

"Anh có chắc là anh ổn không Caleb...?"

Caleb cúi đầu nhìn xuống đất, đôi cánh đằng sau anh khép lại, đầy ủ rũ.

"Ừ...nhưng hôm nay ta có việc bận, hôm khác gặp lại nhé."

Nói xong Caleb bay vào sâu hơn bên trong khu rừng không để bạn kịp trả lời. Bạn lo lắng cho anh, thật không giống Caleb chút nào. Có vài lần anh ấy mất bình tĩnh nhưng hôm nay có vẻ khác. Thở dài, bạn trở lại về nhà trong buồn bã.

Bạn nhìn thấy một nhóm người đứng trước sân nhà bạn nên bạn vội chạy nhanh đến đó để phát hiện đó là Arieh và lính của anh ta.

"Hoàng t-- Arieh?"

Arieh quay sang nhìn bạn, nở nụ cười nhẹ rồi đến chỗ bạn, nắm lấy bàn tay bạn rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Dù biết rằng anh đã làm điều này vơi bạn nhưng bạn vẫn bối rối và ngượng ngùng. Bạn vén một lọn tóc ra sau tai.

"Tôi thấy em đã dùng món quà của ta."

Nhận ra Arieh đã gần gũi với bạn hơn khi gọi bạn là 'em'. Biết rằng anh đang ám chỉ đến chiếc kẹp tóc, bạn xấu hộ cười khúc khích, xoa gáy.

"Vâng, với món đồ đẹp thế này không đeo vào thì phí lắm."

Mỉm cười trước phản ứng của bạn, Arieh nghiêng đầu nhìn bạn.

"Hôm nay tôi khá rảnh, liệu em muốn đi chơi với tôi không?"

Bạn chớp mắt, nhanh chóng mỉm cười gật đầu. Nhưng bạn vẫn còn chút lo lắng cho Caleb, có lẽ mua cho anh ấy vài viên kẹo mà Caleb thích sẽ khiến anh tốt hơn.Hai bạn cùng nhau bước đi dưới sự bảo vệ của lính canh, hoàn toàn không để ý ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào cả hai

Đã vài ngày trôi qua, bạn ghé qua khu rừng nhưng không thể tìm thấy Caleb.

Bạn cảm thấy bực tức vì chưa bao giờ anh ấy tâm sự với bạn điều gì cả nhưng đồng thời bạn thấy bản thân vô dụng khi chưa bao giờ là người an ủi anh bất cứ điều gì mà ích kỷ chỉ nghĩ đến cảm xúc bản thân hơn Caleb.

Bạn đứng trước nơi mà bạn và Caleb thường gặp mặt, hít thở một hơi rồi lên tiếng.

"Caleb...Em biết anh đang cảm thấy không vui vẻ...Làm ơn hãy đến và nói chuyện trực tiếp với em đi..."

Chắc chắn giọng bạn đủ to để anh có thể nghe thấy. Bạn đứng đó chờ đợi sự xuất hiện của Caleb. Một phút, năm phút, mười phút trôi qua và bạn không thấy có dấu hiệu nào từ Caleb, bạn thở dài thất bại, định quay về nhà.

"Con người bé nhỏ."

Tai bạn vểnh lên khi nghe thấy giọng nói, ngay lập tức quay mặt nhìn Caleb với khuôn mặt bừng sáng. Nhanh chóng nhảy lên người anh, ôm lấy anh.

"Caleb anh đã ở đâu mấy ngày nay vậy, có biết em lo lắm không!?"

Anh chỉ dịu dàng vuốt ve tóc bạn.

"Xin lỗi, ta cần không gian để suy nghĩ một chút."

Bạn mỉm cười mãn nguyện rồi thoát khỏi cái ôm. Caleb nhìn xuống bạn, nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài và đột nhiên nắm lấy vai bạn.

"[Y/N], ta có chuyện này muốn nói với em."

Bạn chớp mắt bối rối nhưng vẫn gật đầu.

"Điều này rất khó nói, nó khiến ta trằn trọc suốt mấy ngày qua..."

Bạn ôm lấy đôi tay đặt trên vai bạn, thúc dục anh nói.

"Ta..."

Nhận thấy sự do dự của anh, bạn siết chặt tay anh, an ủi anh rằng sẽ không sao.

"...Ta thích em."

Bạn nhìn Caleb, xử lí những gì mà anh vừa thốt ra.

"Không...ta yêu em..."

Nới lỏng cái nắm tay của bạn khỏi Caleb, bạn lùi lại một bước. Caleb cảm thấy bị tổn thương trước hành động của bạn.

"G-gì...?"

"Như ta đã nói...ta yêu em."

Mắt bạn nhìn thẳng vào mắt Caleb để tìm kiếm lời nói dối, nhưng dường như anh hoàn toàn nghiêm túc. Họng bạn như mắc nghẹn, không thể nói được câu nào.

"Ta biết điều này sai trái, rằng tình yêu mà ta dành cho em là cấm đoán. Ta đã cố gắng không để thứ cảm xúc xa xỉ này ảnh hưởng...nhưng với em ta không thể cưỡng lại được..."

Nói xong Caleb nắm lấy vai bạn một lần nữa, kéo bạn lại gần anh ấy. Khuôn mặt anh cúi xuống ngang tầm mắt bạn, gần đến nỗi mũi cả hai chạm vào nhau.

"[Y/N], em chính là trái cấm, không có ma quỷ nào cảm dỗ ta cả mà chính bản thân ta chìm trong sự cám dõ ấy. Em là thứ mà ta dám làm trái ý Chúa..."

Mỗi một câu là Caleb dựa lại gần bạn hơn, bạn quá choáng váng trước lời thú tội của anh. Đột nhiên bạn chợt tỉnh lại khi cảm nhận hơi thở của anh trên môi mình.

"Vì vậy [Y/N]...liệu em-"

"Caleb!"

Bạn đẩy anh ra, lùi lại nhiều bước để giữ khoảng cách.

"Anh có biết anh đang nói gì không!? Anh cần phải tỉnh táo lại Caleb! Chúng ta không thể đến với nhau!"

Gương mặt Caleb tối sầm lại trước lời nói của bạn.

"Vậy đó là vấn đề à...?"

Bạn bối rối nhìn anh ấy.

"Gì-"

"Có phải vì ta là một thiên thần không!?"

Nhíu mày, bạn nhìn Caleb nắm chặt lấy tóc mình, nở nụ cười tàn bạo, không còn nét mềm mại như trước nữa.

"Đúng rồi...sao ta không nghĩ đến điều này nhỉ...con người mới đến được với nhau..."

Bạn định lên tiếng thì Caleb đã nhanh chóng tiến đến chỗ bạn và đè bạn xuống đất.

"[Y/N], ta biết nên phải làm gì rồi..."

Bạn thở hổn hển khi cảm thấy bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt bạn. Lúc này, ánh mắt anh không còn mang vẻ hiền diu, ấm áp nữa mà lấp đầy trong đấy là dục vong . Bàn tay anh lướt từ đôi mắt, má rồi đến môi bạn.

"Chỉ cần sự chấp nhận của em ta sẽ sẵn sàng từ bỏ cương vị của một thiên thần..."

Mở to mắt trong sốc, bạn ngơ ngác trước những gì Caleb nói. Nhanh chóng bình tĩnh lại, bạn hét vào mặt anh.

"Anh điên rồi Caleb, anh đang suy nghĩ gì vậy!?"

Bạn nắm lấy vai Caleb, lắc mạnh.

"Đừng hành xử ngu ngốc nữa, anh không được phép yêu em!"

Caleb nhìn bạn vô cảm, răng nghiến chặt khiến cổ anh nổi lên vài đường gân.

"Em biết gì không [Y/N]? Dù em có phản đối ta vẫn sẽ từ chối chức danh thiên thần này. Ta chịu khổ đủ rồi..."

Bạn dùng hết sức của mình đẩy Caleb khiến anh rời khỏi bạn, ngồi thụp xuống đất.

"Hãy nói chuyện với em khi anh suy nghĩ thấu đáo..."

Nói xong, bạn rời đi bỏ mặc Caleb. Bạn không dám quay mặt lại nhìn biểu cảm của Caleb, nghĩ rằng tốt nhất để anh ấy yên.

Trở về nhà, bạn ngay lập tức nằm trên giường. Trong tâm trí của bạn lúc này tràn ngập nhiều câu hỏi và bạn chỉ muốn nó tan biến đi. Từ bao giờ mà Caleb lại dành tình cảm cho bạn. Bạn luôn nghĩ Caleb xem bạn như người em gái và bạn xem anh ấy như anh trai.

Nếu Caleb yêu bạn, vậy anh có trở thành thiên thần sa ngã không? Vò tóc trong lo lắng, bạn cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết, bạn nhận ra rằng chính bạn là nguyên nhân chính khiến anh bị ô uế. Nước mắt từ từ lăn xuống, bạn ôm lấy khuôn mặt mình trong đau đớn.

Đáng nhẽ bạn không gặp anh ấy. Đáng nhẽ bạn không nên biết sự tồn tại của anh ấy.

Và cứ thể bạn khóc cho đến khi kiệt sức, ngủ thiếp đi.

Vài tuần trôi qua, bạn quyết định không gặp anh ấy như thể coi đây là giải pháp khiến tình cảm của anh ấy dành cho bạn phai mờ hơn, bạn hy vọng vậy.

Hôm nay là cuộc gặp gỡ khác với Arieh, dù đi chơi với anh nhưng tâm trạng bạn vẫn chẳng khá hơn. Arieh nhận thấy điều này.

"Em ổn không?"

Không. Đó là câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu bạn.

"Vâng, em ổn."

Arieh có vẻ không tin bạn nhưng không phàn nàn.

"[Y/N], nếu có gì đó bận tâm đến em thì hãy nói với tôi, được chứ? Đừng ngại ngùng."

Thành thật mà nói Arieh rất lo lắng cho bạn, anh nhận thấy quầng thâm dưới mắt bạn, trông bạn nhẹ cân hơn trước. Trong khi cả hai đi chơi, bạn luôn ủ rũ, không còn vẻ háo hức.

Bạn chớp mắt nhìn Arieh, gật đầu mỉm cười hời hợt.

Sau khi hộ tống bạn về nhà, ngay khi định vào nhà thì Arieh đã ngăn bạn lại, nắm lấy cổ tay bạn khiến bạn dừng bước. Bạn bối rối nhìn anh.

"[Y/n], tôi sợ rằng em không thích nhưng tôi nghĩ đây là thứ em cần."

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì bạn bị kéo gần Arieh, cảm nhận được bờ môi mịn trên má. Bạn sốc khi Arieh hôn bạn, khuôn mặt bạn trở nên đỏ rực. Anh lùi ra để nhìn khuôn mặt bạn, cười khúc khích trước biểu cảm của bạn.

"A-Arieh..."

"Tôi về nhé."

Anh nhanh chóng bước đi, để lại bạn đứng một mình trong bối rối và xấu hổ. Sờ nhẹ lên má nơi mà Arieh hôn bạn, một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên mặt bạn. Tâm trạng bạn đã khá hơn nhờ Arieh. Bạn hắng giọng rồi đi đến nhà bạn.

Đưa tay đến núm cửa, bạn thấy nó đã được mở khóa. Bạn nhướn mày nhớ rằng mình đã đóng cửa cẩn thận. Bước vào trong điều đầu tiên bạn cảm nhận là mùi kim loại xộc thẳng vào mũi bạn. Nhăn mặt, bạn nghĩ nó xuất phát từ phòng tắm.

Bạn từ từ chậm rãi đi đến, cảm thấy có điều không lành. Một vài lông vũ màu trắng rải rác trên sàn, và càng đến gần căn phòng hơn thì bạn nhận ra mùi kim loại mà bạn ngửi được chính là máu.

Cửa nhà tắm đang mở, bạn có thể nhìn thấy một phần phạm vi bên trong đó. Đôi mắt như lừa dối bạn khi bạn thấy một phần cánh màu trắng bị vấy bẩn bởi máu đỏ. Bạn không muốn những điều mình nghĩ là sự thật, nhanh chóng đến phòng tắm hơn.

Chân bạn trở nên mềm như thạch trước nhưng bạn thấy. Caleb đang ngồi bệt xuống sàn. Tấm lưng của Caleb đối mặt với bạn, máu vẫn rỉ rơi hai bên vết thương nơi được cho là cánh của anh nhưng chúng đã rút ra khi bị bỏ xó giữa phòng. Bạn đã tìm thấy một con dao bếp trên tay anh, nhuốm đầy máu tươi.

"C-Ca...leb...?"

Caleb từ từ quay mặt về phía bạn, nở nụ cười mệt mỏi khi đứng dậy, chậm rãi đi về phía bạn rồi ôm lấy bạn vào lòng. Bạn quá sốc để đẩy anh ra cũng như không muốn làm đau anh.

"Em không thấy sao? Ta đã làm điều này vì em..."

Mắt bạn bắt đầu nước, không tin đây là sự thật, chỉ ước mình nhắm mắt thật chặt rồi mở ra và tất cả chuyện này chỉ là ác mộng.

Lưỡi Caleb thè ra ngoài, liếm nước mắt trên má bạn lẫn nơi mà Arieh đã hôn bạn. Có lẽ anh đã nhìn thấy hành động của Arieh bên ngoài nhà bạn.

Hơi thở của Caleb trở nên nặng nề hơn, anh tiến đến gần tai bạn, thì thầm vào đó.

"Chúng ta là của nhau, [Y/N]...Vốn sinh ra đã kết nối với em và ta...Cho nên không ai được phép bước vào mối liên kết này, nếu không họ sẽ trả giá bằng sinh mạng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro