Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - Khoảnh Khắc Gần Gũi

Một buổi chiều muộn, sau khi tất cả các bạn trong lớp đã ra về, Haeun vẫn ngồi lại trong lớp học, ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn huỳnh quang vẫn rọi xuống mặt bàn. Cô đang chật vật với bài tập toán mà thầy giáo giao, bài tập không phải là vấn đề lớn, nhưng do cô luôn để nó lại vào phút cuối, giờ mới đành ngồi sửa lại cho xong.

Haeun nhăn mặt, nhìn qua bài tập mà chẳng thấy được gì ngoài những con số rối rắm và các phép tính phức tạp. Thật ra, môn toán không phải là vấn đề quá lớn đối với cô, nhưng cô lại không hứng thú với việc tính toán và phân tích, thế là cứ mãi kéo dài thời gian.

Cô thở dài, khẽ gãi đầu, và bắt đầu lắc lư cái bút trong tay. "Mình không hiểu nổi mình luôn!" Haeun tự mắng bản thân. Đúng lúc ấy, cánh cửa lớp học bất ngờ mở ra, và một bóng người xuất hiện.

"Chưa về sao?" Giọng nói trầm ấm ấy vang lên làm Haeun giật mình ngẩng lên. Na Jaemin đứng đó, với chiếc áo khoác thể thao màu đen và đôi giày thể thao trắng sáng. Vẫn là anh ta, chàng trai mà cô luôn lặng lẽ dõi theo từ xa.

"Cậu... Cậu còn ở đây à?" Haeun ngớ ngẩn hỏi, cố gắng giấu đi sự bối rối trong ánh mắt. Cô đã không ngờ rằng Na Jaemin lại quay lại trường vào giờ này.

Na Jaemin chỉ mỉm cười. "Còn có việc một chút, tưởng cậu đã về rồi chứ." Anh nhướn mày nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, như thể hoàn toàn thoải mái khi đứng trước mặt cô.

"À... Mình đang làm bài tập toán đây." Haeun lúng túng, vội vàng chỉ vào tập giấy trên bàn, như thể muốn giải thích lý do tại sao cô còn ở lại trường. Nhưng những con số trên bài lại chẳng thể giúp cô xua đi cảm giác bối rối trong lòng.

"Thế à?" Jaemin nhìn bài tập của cô một lúc, rồi lại nhìn cô. "Cần giúp không?"

Haeun gần như không thể tin vào tai mình. "Cậu giúp mình?" Cô hỏi lại, như để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. 

Anh gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bài tập. "Nếu cần thì cứ bảo, mình không bận."

Haeun đột nhiên cảm thấy cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn lại cô và Na Jaemin trong căn phòng này. Cô gật đầu nguầy nguậy, dù vẫn còn cảm giác khó tin. "Cảm ơn... Nhưng cậu thật sự muốn giúp mình à? Cậu không bận nghe có hơi..."

Jaemin mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà lại ấm áp. "Không bận gì đâu, với lại mình cũng muốn giúp cậu mà."

Cô nuốt khan, không biết phải làm gì tiếp theo. Cô muốn nói gì đó để phá vỡ không khí ngượng ngập này, nhưng lại không thể nào tìm ra lời nào hợp lý. Cuối cùng, cô chỉ biết cười trừ, lúng túng đáp, "Cảm ơn cậu... thật sự rất giúp ích cho mình."

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Haeun, lấy cây bút trong tay, bắt đầu xem qua bài tập của cô một cách cẩn thận. Anh không hề vội vã, mà làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, vừa giảng giải cho cô về những công thức và các bước tính toán.

"Thực ra, nếu hiểu rõ các quy tắc cơ bản, cái này không khó lắm đâu." Na Jaemin vừa nói vừa giải thích cách làm bài. "Cậu có thể thử áp dụng các công thức này vào những bài tập sau."

Haeun gật đầu, mặc dù cô không hiểu hết ngay lập tức, nhưng chỉ riêng việc được anh chỉ dẫn đã khiến cô cảm thấy vui sướng. Cô cố gắng lắng nghe, nhìn chằm chằm vào tay anh khi anh viết lên bảng các công thức. Mỗi nét bút của Na Jaemin đều mang lại cảm giác kỳ lạ, như thể sự hiện diện của anh đang chiếm lĩnh không gian xung quanh.

"Mình chẳng hiểu gì cả," Haeun than thở, cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu óc cô rối bời. "Thực ra thì bài tập này khó quá."

Jaemin cười nhẹ, rồi đặt cây bút xuống, ánh mắt anh không khỏi âu yếm khi nhìn cô. "Đừng vội nản lòng. Học hỏi thì cần kiên nhẫn. Thôi, để mình giải thích lại lần nữa nhé."

Và thế là, Jaemin bắt đầu giải thích lại từ đầu, lần này anh kiên nhẫn hơn rất nhiều. Haeun ngạc nhiên khi nhận ra rằng, chỉ cần có Na Jaemin ở bên cạnh, những con số dường như không còn là một thử thách quá lớn nữa. Anh giải thích tỉ mỉ từng bước, để Haeun dần hiểu rõ bài tập. 

Dù đã rất cố gắng tập trung vào bài tập, nhưng Haeun vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của Na Jaemin làm cô thấy mình không thể ngừng chú ý. Khoảnh khắc này, ngồi gần anh, cùng làm bài tập, dù chỉ là một chuyện nhỏ, lại khiến trái tim Haeun như vỡ òa trong niềm vui sướng.

"Thế là xong rồi." Na Jaemin nói, ngẩng lên nhìn Haeun với nụ cười nhẹ nhàng. "Cậu đã hiểu chưa?"

Haeun gật đầu, mặc dù trong lòng cô vẫn ngập tràn cảm xúc. "Cảm ơn cậu nhiều lắm, Jaemin."

Anh cười, một nụ cười mà Haeun chưa bao giờ quên. "Không có gì đâu. Cậu chỉ cần cố gắng là được." 

Cả hai người ngồi im lặng một lúc, không ai nói gì, nhưng Haeun cảm thấy khoảnh khắc này thật đặc biệt. Mặc dù không có những lời hứa hẹn hay những hành động lớn lao, nhưng sự hiện diện của Na Jaemin, sự kiên nhẫn và quan tâm anh dành cho cô, đã tạo nên một kỷ niệm mà Haeun sẽ mãi trân trọng trong suốt những năm tháng sau này.

"À, cậu về đi, đừng để quá muộn." Jaemin nói khi anh đứng dậy chuẩn bị ra về. 

"Ừ, mình về ngay." Haeun khẽ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm giác ngọt ngào không thể tả. "Cảm ơn cậu thật nhiều nhé."

Và thế là, anh rời khỏi lớp học, còn Haeun ngồi lại, mắt vẫn nhìn theo bóng lưng anh. Cảm xúc trong cô dâng trào, một cảm giác khó tả mà cô không thể gọi tên. Nhưng một điều chắc chắn là: khoảnh khắc ấy, với Na Jaemin, sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp đẽ trong trái tim cô.

Sau khi Jaemin rời đi, Haeun vẫn ngồi đó một lúc, như thể đang cố gắng chấp nhận rằng vừa mới có một khoảnh khắc kỳ diệu xảy ra ngay trước mắt mình. Trái tim cô đập nhanh đến mức cô cảm thấy nó như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác đó thật tuyệt vời, một sự ngọt ngào đến lạ lùng.

Nhưng một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy sự "tăng động" quen thuộc trong mình quay trở lại. Cái cảm giác vừa căng thẳng lại vừa phấn khích khi có Na Jaemin gần bên, làm cô không thể ngồi yên thêm nữa. Cô đứng bật dậy, đôi chân không ngừng đi qua đi lại trong lớp học, tay nghịch ngợm kéo chiếc ghế rồi lại đẩy ra, như thể không biết phải làm gì với bản thân. Cả cơ thể cô như một quả bóng bị nén, chỉ chờ một cái nhấn là bật tung ra.

"Trời ơi, mình vừa nói chuyện với Na Jaemin đấy!" Haeun tự lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích. "Chắc chắn là cậu ấy không thấy mình tệ lắm đâu nhỉ? Cậu ấy còn giúp mình làm bài nữa cơ mà! Chắc chắn là mình không làm mất mặt đâu, đúng không?"

Cô vừa đi qua lại vừa lẩm bẩm những câu nói đầy phấn khích, tay lúc này còn không ngừng vuốt tóc, tóc tai như thể cô không biết phải làm gì với những cảm xúc ngập tràn trong lòng. "Mình chỉ nói với cậu ấy có mấy câu thôi mà, mình có phải là quá lố không nhỉ? Có khi nào mình quá cười nhạo bản thân không?" Cô lại tự hỏi một cách bối rối, giống như cô đang cố kiểm soát một cơn bão trong người mình.

Rồi một tiếng cười quen thuộc vang lên từ cửa lớp.

"Ôi trời ơi, nhìn cậu kìa!" Minji, bạn thân của Haeun, bước vào lớp và không kiềm chế được mà phì cười. Cô ấy khoanh tay, nhìn Haeun từ đầu đến chân, không giấu được ánh mắt trêu chọc. "Cậu đang làm gì vậy? Từ lúc nào mà một bài tập toán lại có thể làm cậu kích động đến vậy?"

Haeun giật mình, không biết phải trả lời sao. Cô cố gắng gượng cười, giấu đi sự bối rối. "Tớ... chỉ là, chỉ là... mừng vì làm xong bài tập thôi mà!"

Minji vẫn không ngừng nhìn cô, ánh mắt như thể muốn nói: "Mình không phải là trẻ con đâu, đừng có dối." Cô nhướng mày lên, giọng đầy ý trêu chọc: "Cậu không phải là đang quá phấn khích vì chuyện gì khác sao?"

Haeun quay mặt đi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế nổi sự ngượng ngùng. "Cậu nói gì vậy?" Haeun cười gượng, nhưng Minji nhìn cô với cái nhìn "phán xét" mà khiến cô không thể lừa dối. Cái nhìn ấy giống như một con mắt sắc bén đã nhìn thấu mọi thứ.

"Không cần phải giả vờ," Minji lên tiếng, một giọng điệu chắc nịch. "Cậu không phải là người dễ bị che giấu cảm xúc đâu, Haeun à. Mà thật sự, cậu đã làm gì với Na Jaemin thế?"

Haeun đỏ mặt, không nói được gì. Minji vừa bước vào gần, vừa cười như thể hiểu rõ tất cả. "Tớ biết ngay mà! Cậu vừa nói chuyện với Na Jaemin, đúng không? Nhìn cậu kìa, ai mà chẳng biết!" Minji trêu chọc, nhưng ánh mắt cô ấy lại đầy sự quan tâm. "Cậu thấy không? Tớ chỉ cần nhìn vào là biết ngay là cậu đã đổ gục rồi."

"Không phải đâu!" Haeun cố gắng phản biện, mặc dù biết là mình chẳng thể qua mặt Minji được. Cô lắc đầu, vừa nói vừa xua tay. "Chỉ là cậu ấy giúp tớ làm bài thôi mà! Không có gì đâu, chỉ là giúp đỡ thôi mà!"

Minji nheo mắt, không chịu buông tha. "Có vẻ như sự giúp đỡ ấy đã làm cậu ngây ngất rồi nhỉ? Thôi, thôi, đừng giả vờ nữa. Cậu cứ thế này, đến một lúc nào đó Na Jaemin sẽ nhận ra thôi."

Haeun khẽ thở dài, không thể phủ nhận rằng mình đã có chút rung động. "Nhưng mà cậu ấy đâu có để ý đến tớ đâu, Minji. Mình có gì đâu mà cậu ấy phải chú ý."

Minji nhún vai, một nụ cười đầy sự hiểu biết thoáng qua trên môi. "Tớ thì nghĩ khác. Cậu ấy không phải là người không để ý đâu. Chắc chắn là cậu ấy chú ý tới cậu, chỉ là cậu không nhận ra thôi."

Haeun chỉ có thể tròn mắt nhìn Minji, không biết phải nói gì thêm. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn sóng lớn của cảm xúc mà chẳng thể thoát ra. Nhưng dù sao, cái cảm giác ngọt ngào mà Na Jaemin mang lại cho cô hôm nay vẫn còn vương vấn trong lòng, và chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng quên đi được.

Minji ngồi xuống cạnh Haeun, quay lại nhìn cô bạn thân với nụ cười khẽ. "Cậu muốn làm gì bây giờ? Cứ như vậy mà sống trong mơ hay là... sẽ làm điều gì đó thật sự để cậu ấy chú ý đến?"

Haeun lại ngồi lặng lẽ, lông mày nhíu lại. Một phần trong cô muốn bỏ cuộc, nhưng một phần lại không thể dứt ra khỏi cảm giác kỳ lạ này. Thế rồi, cô chỉ thở dài một cái, tự nhủ: "Để xem vậy."

Minji cười lớn, đứng dậy. "Cứ để tớ xem thử cậu làm gì với tình cảm này."

Cả hai không nói gì thêm nữa, nhưng khoảnh khắc này lại khiến Haeun cảm thấy như có một niềm động lực mới trong mình, một khao khát mơ mộng để tiến gần hơn với Na Jaemin.

Minji rời đi với cái nhìn đầy ẩn ý, và Haeun chỉ còn lại một mình trong lớp học, vẫn ngồi đơ ra, không biết phải làm gì tiếp theo. Cảm giác của cô lúc này giống như đang đứng giữa một ngã ba đường mà chẳng thể chọn được lối đi. Một phần trong cô muốn tiếp tục mơ mộng về Na Jaemin, phần còn lại lại sợ rằng mình sẽ mãi chỉ là một cô gái bình thường không thể đạt được gì.

Đột nhiên, một tiếng bước chân lại vang lên, kéo cô trở về với thực tại. Cô quay sang và thấy Minji đã ra ngoài cửa lớp, mỉm cười.

"Đừng lo quá, Haeun," Minji gọi lại, giọng đầy an ủi. "Tớ biết cậu đang lo lắng. Nhưng cứ để mọi thứ tự nhiên thôi."

Haeun gật đầu, nhưng trong lòng cô lại đầy bối rối. Từ khi Minji rời đi, cô không thể ngừng nghĩ về Na Jaemin. Cô đã từng tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để đối mặt với những cảm xúc này không, nhưng bây giờ, khi đã có cơ hội gần gũi với anh, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một ngày trôi qua thật chậm, và Haeun không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Mỗi lần nhìn thấy Na Jaemin ở hành lang, trái tim cô lại đập loạn nhịp. Cô cố gắng không để lộ vẻ bối rối ra ngoài, nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi bóng dáng cao lớn của anh. Na Jaemin, với vẻ ngoài hoàn hảo của một học bá và vận động viên thể thao, luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Và giờ đây, anh ấy là người mà Haeun không thể dừng suy nghĩ.

Cảm giác ấy khiến cô cảm thấy như mình chẳng thể nào bắt kịp được anh. Nhưng rồi, hình ảnh Na Jaemin vẫn không rời khỏi tâm trí cô.


Ngày hôm sau, khi Haeun bước vào lớp học, cô bất ngờ khi nhìn thấy Na Jaemin đang đứng cạnh cửa sổ, tựa người vào khung cửa, như đang chờ đợi điều gì đó. Cô dừng lại, không dám tiến lại gần. Nhưng rồi, anh quay lại, ánh mắt chạm vào cô, và nụ cười nhẹ của anh khiến trái tim Haeun như muốn ngừng đập.

"Chào cậu, Haeun," Na Jaemin lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp như thể đã quen thuộc với cô từ rất lâu.

Haeun giật mình, rồi lúng túng mỉm cười đáp lại: "Chào cậu... Jaemin." Cô nói mà không kiểm soát được mình, và có thể cảm thấy mình như đang đỏ mặt.

Jaemin nhìn cô một lúc, rồi lại nở một nụ cười, dịu dàng hơn cả lần trước. "Hôm qua giúp cậu làm bài, không sao chứ? Cậu có vấn đề gì với bài tập không?"

Câu hỏi của anh khiến Haeun ngây người. Cô nhìn vào ánh mắt của anh, cảm thấy như mọi thứ quanh mình đều bỗng dưng lắng lại. "Không... không có đâu, cảm ơn cậu," cô trả lời, vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

"Vậy thì tốt." Anh gật đầu, như thể hài lòng với câu trả lời của cô. "Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với mình nhé."

Câu nói đơn giản ấy lại như một sự động viên nhẹ nhàng, khiến Haeun không biết phải phản ứng thế nào. Cô chỉ gật đầu, và rồi, khi Na Jaemin quay lại nhìn ra cửa sổ, Haeun vẫn đứng đó, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp, như thể một phần trong cô vừa nở ra một cách kỳ diệu.

Minji, như một người luôn biết rõ mọi chuyện, lại xuất hiện đột ngột sau lưng Haeun, khẽ huých tay vào cô. "Thấy chưa? Cậu ấy có để ý đến cậu mà. Mới chỉ một chút thôi mà đã làm trái tim cậu đập như muốn vỡ ra rồi."

Haeun lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối bời. "Đừng có nói vậy. Cậu ấy chỉ giúp đỡ tớ thôi mà."

Minji nhìn cô với ánh mắt "biết hết rồi," nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ cười rồi lướt qua, để lại Haeun đứng đó, giữa lớp học đông đúc nhưng lại cảm thấy mình như đang ở trong một không gian riêng, chỉ có cô và Na Jaemin.

Vậy là cứ thế, từng ngày trôi qua, mỗi lần gặp Na Jaemin, trái tim Haeun lại thổn thức mạnh mẽ hơn. Nhưng cô vẫn giữ im lặng, không dám thừa nhận tình cảm trong lòng mình. Và thế là, cô tiếp tục sống trong những khoảnh khắc đơn giản mà đẹp đẽ, chỉ có cô và Na Jaemin, nhưng lại không dám bước thêm một bước nào.

Một câu hỏi luôn quẩn quanh trong tâm trí cô: liệu cô có đủ can đảm để nói ra những điều mình cảm thấy, hay sẽ chỉ mãi để nó là một tình cảm thầm kín suốt đời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro