1.1
ánh đèn huỳnh quang của tòa nhà yoon corporation chói lóa không ngừng nghỉ, phản chiếu những tia sáng trên sàn nhà bóng loáng khi joshua vội vã đi dọc hành lang. đôi tay cậu bấp bênh với một khay americano đá, hai tập tài liệu đã được ký và một tập chương trình họp. nhiệm vụ của cậu: giao tất cả những thứ này cho người đàn ông mà mọi người ở văn phòng đều xì xào một cách sợ hãi - ceo khét tiếng, yoon jeonghan.
yoon jeonghan không chỉ là một ceo; hắn là một huyền thoại. nổi tiếng với miệng lưỡi sắc bén và phong thái lạnh lùng, người đàn ông này có thể khiến các chuyên gia dày dạn kinh nghiệm đổ mồ hôi chỉ bằng một cái nhìn. mặt khác, joshua lại là một người hoàn toàn trái ngược - ngọt ngào, vui vẻ và luôn mỉm cười ngay cả khi mọi khó khăn (và jeonghan) đang chống lại cậu.
thật không may cho joshua, cơn giận dữ của jeonghan dường như vĩnh viễn dành cho cậu.
"tại sao giám đốc lại ghét mình như vậy nhỉ?" joshua lẩm bẩm trong miệng, giữ thăng bằng chiếc khay trong khi dùng hông đẩy cánh cửa văn phòng bóng bẩy ra. "ý mình là, mình không thường xuyên làm đổ cà phê..."
bên trong, jeonghan ngồi sau chiếc bàn làm việc dài được làm bằng gỗ dái ngựa, bộ vest chỉnh tề được thiết kế hoàn hảo và mái tóc dài màu mun ôm lấy khuôn mặt như thể hắn là một nhân vật phản anh hùng trong một bộ anime nào đó. hắn thậm chí còn không nhìn lên khi joshua bước vào, thay vào đó tiếp tục gõ phím một cách giận dữ trên máy tính xách tay của mình. không khí nặng nề với sự căng thẳng không nói nên lời.
"cà phê của giám đốc ạ" joshua nói nhỏ, cẩn thận đặt khay xuống, chỉ nghe jeonghan tặc lưỡi khó chịu.
"cậu đến muộn" jeonghan ngắt lời, mặc dù hắn thậm chí còn chưa kiểm tra thời gian.
joshua rối rít "thật ra tôi đến sớm ba phút—"
"cậu muốn có một huy chương cho việc đó không?" jeonghan ngắt lời cậu, cuối cùng cũng nheo mắt nhìn lên. "đặt tài liệu lên bàn của tôi đi. gọn gàng vào."
joshua đành phải chấp nhận, trong lòng thở dài. cậu luôn cố gắng hết sức để làm hài lòng giám đốc nhưng dù thế nào đi chăng nữa, jeonghan vẫn luôn tìm cách chỉ trích cậu. mới hôm qua, jeonghan đã mắng cậu vì viết sai tên khách hàng trong email - một lần, và joshua đã phải xin lỗi cả trăm lần.
"có một cuộc họp hội đồng quản trị trong 20 phút nữa" jeonghan nói cộc lốc. "đừng làm hỏng các slide thuyết trình."
joshua cố đáp lại. "tất nhiên rồi, giám đốc. còn gì nữa không ạ?"
jeonghan nhìn cậu một lúc lâu, môi hơi hé ra như muốn nói điều gì. sau đó hắn quay lại với chiếc laptop của mình. "không. tiếp tục công việc của cậu đi."
joshua rời khỏi văn phòng, vai rũ xuống.
tại sao giám đốc luôn phải xấu tính như vậy?
___
hóa ra jeonghan cần thứ khác cho cuộc họp.
đó là lý do tại sao lúc này joshua đang chạy quanh văn phòng như một con gà không đầu, cố gắng tìm chiếc cà vạt yêu thích của jeonghan - chiếc cà vạt lụa đen bóng mượt, hoàn toàn phù hợp với bộ vest lịch sự của hắn.
cuối cùng khi tìm thấy nó (bị vò nát dưới đống giấy tờ trong ngăn kéo của jeonghan), joshua xông vào văn phòng giám đốc, thở hổn hển.
"giám đốc ơi, cà vạt của anh ở đây!"
jeonghan ngước lên từ bàn làm việc, vẻ mặt không mấy ấn tượng. "lâu quá."
"tôi xin lỗi" joshua nói nhanh. "tôi không biết là nó không được treo lên."
jeonghan đứng dậy, kéo chiếc áo blazer ra khỏi ghế. "dù cậu đến muộn nhưng cậu cũng hữu dụng đấy."
joshua chớp mắt. "ý giám đốc là sao ạ?"
"thắt đi" jeonghan nói và đưa chiếc cà vạt ra.
joshua sững người, não cậu dừng lại vài giây như bị chập mạch. "thắt... cho giám đốc ạ?"
môi jeonghan cong lên thành một nụ cười nhẹ. "làm sao? khó khăn đối với cậu lắm à?"
joshua nuốt nước bọt và bước về phía trước, tay cậu run rẩy khi thắt cà vạt quanh cổ áo jeonghan. ở gần giám đốc như thế này khiến cậu cảm thấy thật kỳ lạ - và có chút căng thẳng.
mặt khác, jeonghan có vẻ như đang tận hưởng từng giây phút trong trạng thái bối rối của joshua. "cậu làm chuyện này tệ nhỉ" hắn lẩm bẩm, giọng trầm xuống.
"tôi đang cố gắng mà!" joshua nói, má nóng bừng.
khi chiếc cà vạt cuối cùng đã được thắt chặt, joshua bước lùi lại, trông có vẻ ngượng ngùng. "xong rồi ạ"
jeonghan liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và gật đầu. "có thể chấp nhận được." sau đó, như thể đó là một suy nghĩ muộn màng, hắn nói thêm, "làm tốt lắm."
đôi mắt của joshua mở to. đó có phải là một lời khen không?
nhưng rồi jeonghan đã phá hỏng nó bằng cách lẩm bẩm, "đừng mong được tăng lương chỉ vì cậu có thể thắt cà vạt. mọi thứ đã được chuẩn bị cho cuộc họp chưa?"
joshua gật đầu, tách rời khỏi nhận xét trước đó. "rồi ạ. tôi nghĩ là chúng ta đi được rồi ạ."
___
cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra suôn sẻ cho đến lúc joshua chuyển cho jeonghan một bộ biểu đồ mới. cậu trợ lý trẻ vấp phải chân ghế khiến giấy tờ bay tứ tung. những tiếng thở hổn hển vang vọng khắp phòng, và mặt joshua nóng bừng khi cậu cố nhặt mọi thứ lên.
"tôi... tôi xin lỗi—"
"đủ rồi" jeonghan nói, giọng sắc như dao.
joshua chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng, nhưng jeonghan chỉ đơn giản quay sang các cổ đông hội đồng quản trị. "nghỉ ngơi mười phút."
khi mọi người lần lượt ra về, jeonghan cúi xuống giúp joshua nhặt giấy tờ. khuôn mặt hắn vô cảm, nhưng tay lại di chuyển nhanh chóng, thu thập các biểu đồ với độ chính xác đáng ngạc nhiên.
"lần sau cẩn thận hơn một chút" jeonghan lẩm bẩm, không nhìn vào mắt joshua.
joshua gật đầu, vẫn quá xấu hổ để có thể nói nên lời. sau đó cậu nhận ra jeonghan đã nhặt tờ giấy cuối cùng lên và đưa cho cậu... cùng với một gói khăn giấy.
"cầm lấy đi, cậu đang run đấy."
joshua chớp mắt, giật mình trước cử chỉ khác thường. "c-cảm ơn... giám đốc."
jeonghan hắng giọng và đứng dậy, chiếc mặt nạ nghiêm nghị thường ngày của hắn trượt trở lại vị trí. "đừng để tôi phải nói hai lần, đi sửa biểu đồ đi."
sau khi dùng lòng thương xót của jeonghan và khóc lóc thảm thiết vì xấu hổ trong nhà vệ sinh rồi sắp xếp lại biểu đồ, vì đúng là cậu vẫn chuyên nghiệp, joshua trở lại nơi làm việc với cảm giác sảng khoái. chỉ để thấy một điều bất ngờ trên bàn làm việc: một tách cà phê nóng hổi từ quán cà phê yêu thích của cậu.
cậu chớp mắt nhìn tách cà phê, rồi nhìn tờ giấy ghi chú dán trên nắp hộp:
hôm nay đừng để vấp ngã - JH
tim joshua đập lỡ một nhịp.
jeonghan có... đi mua cà phê cho cậu không?
khi bước vào phòng làm việc của jeonghan, vị ceo thậm chí còn không rời mắt khỏi máy tính xách tay.
"xin lỗi vì đã làm phiền anh, giám đốc" joshua nói, giọng cậu nhẹ hơn bình thường. "tôi chỉ muốn cảm ơn giám đốc vì cốc cà phê. đó là loại tôi thích nhất, làm sao giám đốc biết được ạ?"
jeonghan nhún vai, tay vẫn đang gõ phím. "tôi có một phiếu quà tặng và nó chỉ áp dụng cho loại này".
joshua nhịn cười. "được rồi, tôi rất cảm kích. giám đốc không cần phải—"
"cậu nên đi làm nếu muốn về sớm hôm nay. tôi cần báo cáo này được gửi đến email của tôi trong vòng một giờ" jeonghan ngắt lời, nhưng giọng điệu của hắn thiếu đi sự gay gắt thường thấy.
khi joshua trở về nhà sau đó, cậu cảm thấy hoàn toàn ướt đẫm vì tất cả các sự kiện đã xảy ra trong suốt cả ngày. sau khi nhanh chóng cởi bỏ quần áo và tắm bằng loại sữa tắm yêu thích của mình, rót cho bản thân một ly rượu vang yêu thích, muốn chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt và giải tỏa mọi căng thẳng tích tụ. hy vọng duy nhất của joshua là ngày mai sẽ tử tế hơn với cậu.
___
joshua thức dậy vì tiếng chim hót và mùi quế thoang thoảng trong không khí. cậu chớp mắt mơ màng, bối rối vì sự mềm mại lạ lẫm của chiếc giường bên dưới. joshua duỗi người và cứng đờ khi cảm nhận được một cánh tay choàng qua eo mình.
joshua từ từ quay đầu lại, và ở đó, người đang ngủ yên bình bên cạnh cậu, không ai khác chính là... jeonghan.
nhưng không phải là giám đốc điều hành jeonghan lạnh lùng, nghiện công việc. không, jeonghan này có mái tóc bù xù sau khi ngủ dậy, nụ cười nhẹ trên môi và mặc bộ đồ ngủ mềm mại có hình những chú thỏ nhỏ.
joshua nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ. "tôi chết rồi sao? tôi bị đập đầu à?"
như thể cảm nhận được sự hoảng loạn của joshua, jeonghan cựa mình, mắt hắn rung rung mở ra. khi thấy joshua đang nhìn chằm chằm, hắn cười lười biếng. "chào buổi sáng, em yêu," jeonghan nói bằng giọng nhẹ nhàng đến nỗi có thể làm tan chảy cả bơ.
joshua há hốc mồm. "c-cái gì ạ? giám đốc?"
jeonghan cười khúc khích, kéo joshua lại gần hơn. "em yêu, anh đã bảo em đừng gọi anh như thế, nếu chúng ta không ở trong công ty. trừ khi em muốn làm anh phấn khích và bỏ lỡ một cuộc họp quan trọng"
joshua chớp mắt liên hồi, nỗi hoảng loạn của cậu tăng gấp mười lần. rốt cuộc là cậu đã uống bao nhiêu để có thể gặp ảo giác thế này. "tôi—tôi xin lỗi, có chuyện gì vậy? anh vừa gọi tôi là... em yêu?"
jeonghan nhíu mày, ngồi dậy một chút. "em ổn không? em vẫn giận anh vì anh đã ăn mất kem em thích sao? nhưng anh đã hứa hôm nay sẽ mua cho em cho em mười cây rồi mà" anh nói với vẻ hờn dỗi.
joshua cảm thấy như mình bị ai đó chơi khăm. có phải là sự trả thù của seokmin vì đã làm cậu nhóc xấu hổ trước mặt người cậu nhóc thích hồi trung học không? hay có thể là mingyu trả thù cho chiếc merengue hư hỏng của mình. có thể là sự trả thù của hoshi vì cậu đã vứt chiếc quần đùi in hình con hổ của cậu nhóc không?
"kem ạ? anh đang nói gì thế? tôi đang ở đâu vậy?"
jeonghan nghiêng đầu, trông đáng yêu và lo lắng. "em đang ở nhà... với anh chồng siêu đẹp trai và giờ thì siêu bối rối? vì em đang cư xử rất kỳ lạ. em yêu, em cảm thấy không khỏe à?"
joshua lê bước ra khỏi giường, tim đập thình thịch. cậu nhìn vào căn phòng — rộng rãi, nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những bức ảnh chụp chung của hai người, một chiếc chăn lông mềm mại được ném bừa bãi trên ghế. có một bức ảnh cưới trên tủ quần áo. MỘT BỨC ẢNH CƯỚI???
joshua nhặt nó lên và nhìn chằm chằm. đó là cậu và jeonghan, cười toe toét như những kẻ ngốc, mặc vest đôi. jeonghan đặt một tay lên má joshua, nhìn cậu với ánh mắt yêu thương đến mức khiến đầu gối joshua mềm nhũn.
"cái gì vậy trời? đây là ảnh ghép à?!" joshua gần như hét lên, giơ khung ảnh lên.
jeonghan nhướn mày, rõ ràng là không ấn tượng với sự bùng nổ này. "đó là ảnh cưới của chúng ta... nó được chụp cách đây hai năm bởi người bạn thân nhất của em, mingyu. em đã ở đó, em biết mà."
miệng joshua mở ra rồi khép lại như một con cá. "tôi—cái gì—làm sao?"
jeonghan thở dài và ra khỏi giường, lê bước trong bộ đồ ngủ thỏ để ôm joshua từ phía sau. "em yêu, nếu em muốn lừa anh trước khi uống cà phê, thì anh không có tâm trạng đâu."
joshua cứng người. jeonghan đang ôm cậu, một cách trìu mến, không đảo mắt hay buông ra lời chế giễu nào.
"mình nghĩ là mình mất trí rồi" joshua thì thầm.
jeonghan lùi lại rồi xoay người cậu đủ để ôm lấy khuôn mặt joshua. ngón tay cái của anh lướt qua má cậu "em làm việc quá sức rồi, anh đã bảo em phải nghỉ ngơi nhiều hơn. đi ngủ đi, anh sẽ làm bữa sáng cho em". jeonghan hôn lên trán joshua, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới, và đi xuống bếp.
___
khi tiếng bước chân của jeonghan xa dần trên hành lang, joshua ngã phịch xuống chiếc giường lớn và nhìn chằm chằm lên trần nhà. những sự kiện của buổi sáng hiện lại trong tâm trí cậu như một cơn sốt siêu thực.
jeonghan làm bữa sáng cho mình. jeonghan hôn trán mình. jeonghan gọi mình là em yêu!
trong khi joshua có chút thời gian quý báu này để bình tĩnh lại, cậu cũng phải cố gắng điều tra và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. joshua nhìn chằm chằm vào chiếc bàn cạnh giường, điện thoại của cậu ở đúng vị trí của nó, đang sạc trong một đế cắm trắng sạch. joshua cầm lấy nó và mở khóa màn hình, chỉ để tìm thấy thứ gì đó.
ngày này là ngày của ba năm sau.
"được rồi, được rồi, hít thở nào" joshua thì thầm với chính mình. "chỉ là lỗi thôi mà, có lẽ là bản cập nhật điện thoại hay gì đó."
nhưng khi joshua xem qua những bức ảnh của mình, cậu đã sụp đổ.
bức ảnh này đến bức ảnh khác và jeonghan nhìn chằm chằm lại cậu. trong một bức, cả hai đang ở bãi biển, cánh tay jeonghan quàng hờ hững qua vai cậu. trong một bức khác, cả hai đang ở trong bếp, bột mì loang lổ trên má joshua trong khi jeonghan nhìn cậu với nụ cười trìu mến.
"what the hell? có hẳn một bộ sưu tập hàng ngày trên pinterest luôn?" joshua lẩm bẩm, điên cuồng vuốt qua các bức ảnh.
sau đó, joshua đã trúng giải độc đắc: một bức ảnh tự sướng của cậu đang cầm một chiếc thìa, một chiếc bánh kếp cháy trên đĩa, và jeonghan ở phía sau cười lớn đến nỗi hắn ôm chặt lấy quầy bếp.
chú thích có nội dung như sau:
"đầu bếp joshua lại tấn công. bánh kếp: 0, báo khói: 1."
joshua rên rỉ, mặt nóng bừng. "sao mặt mình trông vui thế nhỉ?"
quyết tâm thu thập thêm bằng chứng về tương lai kỳ lạ này, joshua lại cắm mặt vào điện thoại. nếu những bức ảnh không đủ chứng minh, có lẽ những tin nhắn sẽ cung cấp những điều gì để làm sáng tỏ — hoặc ít nhất là kiểm tra thực tại.
joshua mở ứng dụng nhắn tin, lướt qua hàng chục cuộc trò chuyện nhóm và email công việc chưa đọc, cho đến khi tìm thấy cuộc trò chuyện chính với jeonghan. tim joshua đập thình thịch khi cậu nhấp vào cuộc trò chuyện. cuộc trao đổi dài và... mang tính gia đình đến khó chịu.
joshua rên rỉ, cảm thấy hơi nóng dâng lên má mình. "phiên bản jeonghan này là ai vậy?!" sau đó cậu lướt sâu hơn, tìm kiếm tin nhắn về gia đình mình. joshua lưỡng lự khi nhìn thấy tên nhóm: rạp xiếc gia đình hong.
đôi mắt của joshua mở to. "bà ấy... hoàn toàn bênh jeonghan." lướt sâu hơn nữa, có một cuộc trò chuyện riêng với em gái và joshua cũng mở nó.
joshua đột ngột ngồi dậy. "được rồi, đây nhất định là giả, hoặc là mình bị điên cmnr."
joshua liếc nhìn quanh phòng. nó quá hoàn hảo, quá ấm cúng. nơi mà cậu có thể mơ ước được sở hữu vào một ngày nào đó - nếu cậu được tăng lương. những bức tường được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật trang nhã, đồ nội thất đắt tiền, thậm chí còn có một cái cây cạnh cửa sổ đầy sức sống.
điểm dừng chân đầu tiên của joshua là một cánh cửa bóng bẩy mà cậu cho là dẫn đến phòng tắm. thay vào đó, joshua được chào đón bởi một chiếc tủ quần áo không cửa, ngăn lớn đến mức có thể chứa được một gia đình nhỏ.
không gian được chia đôi gọn gàng. một bên treo những hàng vest, áo sơ mi và áo khoác được xếp hoàn hảo - classic jeonghan. nhưng phía bên kia đã ngăn joshua lại.
"đợi chút... đây là... đồ của mình hả?"
không thể nhầm lẫn được, có đôi giày thể thao yêu thích của cậu, chính xác là đôi giày cậu mới mang ngày hôm qua - hoặc ba năm trước, có vẻ như vậy. bên cạnh là chiếc áo len màu vàng sáng chói mà jeonghan từng chế nhạo rằng nó là "banana chic".
joshua kéo chiếc áo len ra khỏi móc áo, giơ nó lên như thể nó xác nhận sự nghi ngờ của cậu. sau đó, joshua nhận thấy một điều khác: quần áo cậu chưa từng thấy trước đây. áo khoác, áo sơ mi thiết kế riêng, và... đó có phải là áo len chanel không?
"tương lai mình có thể mua được chanel sao?" joshua lẩm bẩm.
ánh mắt cậu lại hướng về những chiếc giá được sắp xếp tỉ mỉ. jeonghan chắc chắn đã sắp xếp mọi thứ ở đây. ngay cả bản thân tương lai của cậu cũng là một mớ hỗn độn, joshua nghĩ, vừa ấn tượng vừa khó chịu.
tiếng bước chân xa xa trong hành lang khiến cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại và leo trở lại giường đúng lúc jeonghan bước vào, bưng khay thức ăn. jeonghan đang ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, trông rất quê mùa khiến đầu joshua quay cuồng.
"của em đây" jeonghan vui vẻ nói, đặt một cái khay trước mặt cậu. "việt quất, món ưa thích của em."
joshua nhìn chằm chằm vào chồng sách. "tôi... anh... việt quất?"
jeonghan cười lớn, ngồi xuống ghế cạnh cậu.
"ừm. anh luôn làm buổi sáng cho em. có nhớ không? em nói chúng có vị giống như 'buổi sáng vui vẻ'."
joshua rên rỉ và gục đầu vào tay.
dây có phải là thiên đường không? hay đây là một thực tại tàn khốc khác, nơi jeonghan đối xử tốt với mình nhưng mình lại bị mắc kẹt mãi mãi?
___
mấy lỗi sai chính tả ace bỏ qua giùm nhen chứ đuối quá đuối 🫨
gudbye, mn nhớ vote và pho lâu để mình có động lực dịch tiếp nha dù hơi bận ihihi
cái đoạn tin nhắn trong rạp xiếc t dịch sai =))) nào rảnh sửa nha giờ ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro