Những điều giản dị
Mùa hè năm ấy, em đến như ánh sáng len lỏi qua những kẽ nứt trong cuộc đời tôi.
---
Levi chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể yêu một ai đó. Với anh, tình yêu là thứ xa xỉ, một điều viển vông giữa thế giới đầy rẫy đau thương này. Nhưng rồi, em xuất hiện—nhẹ nhàng như cơn gió đầu hạ, dịu dàng như mặt hồ phẳng lặng trong buổi sớm tinh mơ.
Lần đầu gặp em, anh chỉ thấy một kẻ phiền phức. Em hay nói về những điều nhỏ nhặt—bầu trời hôm nay xanh thế nào, những cánh hoa dại mọc bên bờ tường, hay vị trà bạc hà mà em yêu thích. Anh không hiểu. Thế giới của anh trước giờ chỉ toàn là máu, lưỡi kiếm và những cái chết chẳng báo trước.
Nhưng em vẫn cứ ở đó, như một thói quen không thể xóa nhòa.
"Mùa hè sắp qua rồi." Em nói, giọng lẫn trong tiếng gió xào xạc. "Anh có nghĩ rằng... có những thứ sẽ mãi ở lại, dù thời gian có trôi đi không?"
Levi im lặng.
"Em nghĩ, có những người sinh ra là để gặp nhau. Để yêu nhau. Chỉ là đôi khi, họ chưa nhận ra điều đó thôi."
Anh không trả lời. Nhưng sau đêm hôm ấy, Levi bắt đầu để ý hơn những điều nhỏ nhặt. Anh nhận ra em luôn để lại một tách trà trên bàn làm việc của anh mỗi sáng. Nhận ra em luôn lén gấp lại chiếc áo khoác mà anh tùy tiện vứt trên ghế. Nhận ra rằng khi em cười, đôi mắt em ánh lên như những vì sao xa xăm mà anh chưa từng có thời gian để ngắm nhìn.
Và rồi, anh nhận ra rằng mình sợ một ngày nào đó, em sẽ biến mất.
---
"Đừng chạy trốn, chỉ cần chờ đợi. Anh sẽ thấy rằng chúng ta vốn dĩ thuộc về nhau."
---
Mùa đông năm ấy, em thực sự rời đi.
Em biến mất sau một trận chiến khốc liệt, để lại khoảng trống vô tận trong thế giới của anh. Những tách trà không còn đặt trên bàn mỗi sáng. Chiếc áo khoác của anh vẫn nằm đó, nhàu nhĩ như chính tâm trí anh lúc này. Levi không tin vào định mệnh, nhưng anh ghét sự chia ly. Và ghét hơn cả, là việc anh không thể làm gì để giữ em lại.
"Chúng ta vốn dĩ thuộc về nhau, phải không?" Anh thì thầm với màn đêm, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.
Nhưng không ai trả lời anh cả.
---
"Đừng đánh mất những gì anh muốn. Hãy trân trọng những điều giản dị mang lại hạnh phúc."
---
Một ngày nọ, khi cơn gió mùa xuân lại thổi qua, Levi tìm thấy một quyển sổ cũ của em—bị kẹp giữa những cuốn tiểu thuyết kinh điển trong thư viện. Anh mở nó ra, những dòng chữ mềm mại hiện lên trước mắt.
"Levi không thích đồ ngọt, nhưng em vẫn muốn làm bánh cho anh một lần."
"Anh ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại là người chu đáo nhất trên đời."
"Nếu có thể, em muốn ở cạnh anh ấy lâu hơn một chút nữa."
Levi khẽ nhắm mắt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cho phép mình yếu đuối. Không có em, thế giới vẫn tiếp tục quay, nhưng với anh, nó đã mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Có lẽ em đúng. Có những người sinh ra là để gặp nhau. Để yêu nhau. Nhưng không phải ai cũng có thể giữ lấy nhau mãi mãi.
Nhưng anh sẽ không quên em.
Những điều nhỏ nhặt em từng làm cho anh, những ký ức em để lại, tất cả đều vẫn còn đó—như ánh nắng mùa hè chưa bao giờ thực sự tắt.
Anh sẽ tiếp tục sống.
Và trân trọng những điều giản dị mà em đã từng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro