Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Maverick và Dylan đã bên nhau hơn hai năm, quãng thời gian đủ dài để gắn bó, để hiểu nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất: cách Dylan nhíu mày khi buồn, cách cậu cười khúc khích khi vui, cách cậu luôn nắm chặt tay Maverick mỗi khi đi qua nơi đông người. Những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé ấy lại trở thành điều quan trọng nhất trong trái tim Maverick.

Dylan thích những buổi chiều chỉ đi dạo quanh thành phố, không vội vàng, không hối hả, chỉ cần nắm tay nhau và trò chuyện về mọi điều, kể cả những chuyện nhỏ nhặt đến mức không ai khác quan tâm. Maverick nhớ những lần Dylan nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn tin tưởng, những ánh mắt khiến trái tim anh vừa ấm áp vừa chùng xuống. Anh biết, cậu ấy là của anh, là nơi anh muốn dựa vào, là nơi anh muốn trở về mỗi khi mệt mỏi.

Mỗi buổi tối, Dylan dựa vào vai Maverick, kể những câu chuyện vụn vặt, hoặc chỉ im lặng, để mặc anh ôm lấy cậu. Maverick nhớ rõ cảm giác dịu dàng khi đặt tay lên mái tóc mềm mại của Dylan, hít thật sâu mùi hương quen thuộc ấy. Anh từng tự nhủ: “Mình sẽ không bao giờ để mất cậu, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Họ từng đi qua những con phố vắng vào buổi tối cuối tuần, Dylan nhặt một chiếc lá khô đưa cho Maverick và cười: “Anh xem này, lá đẹp giống như hôm nay của mình vậy.” Maverick cười theo, nắm tay Dylan thật chặt, tim như tan chảy. Tình yêu của họ không phải những lời hứa hoa mỹ, mà là những khoảnh khắc bình dị, khiến ai nhìn vào cũng ghen tỵ.

Nhưng sâu trong lòng Maverick vẫn len lỏi một nỗi sợ mơ hồ. Anh tự hỏi: nếu một người khác xuất hiện, liệu trái tim Dylan có vẫn thuộc về mình? Câu hỏi đó anh chưa dám nói ra, chưa dám đối diện, bởi sự tin tưởng vẫn còn nguyên vẹn trong ánh mắt trong sáng của Dylan.

Maverick nhớ những lần Dylan thì thầm bên tai anh: “Anh… đừng lo, em ở đây.” Những lời nói dịu dàng ấy làm anh thấy vừa ấm áp vừa bất lực. Anh biết rằng tình yêu này quý giá đến mức anh sợ bất cứ ai hay bất cứ điều gì có thể làm nó lung lay.

Mỗi đêm, Maverick vẫn ôm Dylan thật chặt, cảm nhận nhịp tim cậu, tự nhủ: “Anh sẽ bảo vệ em… anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em.” Nhưng trong sâu thẳm, một nỗi bất an âm ỉ len lỏi. Anh bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ mà trước đây chưa từng: cách Dylan cười với bạn bè, ánh mắt Dylan đôi khi lặng yên nhìn ra xa, cách Dylan vô tình kể lại những kỷ niệm trước đây của mình mà Maverick chưa nghe.

Maverick biết tình yêu giữa họ quý giá đến mức không thể mất đi, nhưng trái tim anh bỗng dưng cảm thấy rối bời. Anh tự hỏi: liệu có một ngày, chính bản thân mình lại không còn đủ sức giữ Dylan? Liệu những điều giản dị, những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đang có có thể chịu nổi thử thách từ quá khứ và những người từng xuất hiện trong đời anh?

Anh nhắm mắt lại, hình dung lại nụ cười, ánh mắt, những lời thì thầm của Dylan trong vòng tay mình. Một phần trái tim anh muốn tin rằng không ai có thể chen vào, nhưng một phần khác không khỏi lo sợ, run rẩy trước những ký ức cũ mà anh chưa từng muốn nhớ. Maverick cảm nhận rõ ràng một khoảng cách vô hình đang dần hình thành trong tim mình — một khoảng cách mà chính anh cũng chưa biết sẽ kéo dài bao lâu, và liệu nó có thể hàn gắn được hay không.

Anh thở dài, mắt nhìn Dylan ngủ yên, khuôn mặt ngây thơ đến mức khiến Maverick đau lòng. Bao nhiêu năm tháng anh từng trải qua, bao nhiêu kỷ niệm cũ vẫn còn đọng lại trong anh, bỗng chốc dấy lên như một mối nguy hiểm âm thầm. Anh biết, nếu không cẩn thận, chỉ một bước trượt, tất cả hạnh phúc hiện tại có thể sẽ sụp đổ.

Trong khoảnh khắc ấy, Maverick nhận ra rằng tình yêu, dù có sâu đậm đến đâu, cũng không phải lúc nào cũng đủ sức chống lại ký ức, cảm xúc phức tạp và những thử thách bất ngờ. Anh tự nhủ: “Anh phải mạnh mẽ… phải bảo vệ Dylan… nhưng sao trái tim anh lại không nghe lời mình?”

Maverick lặng lẽ ngồi bên giường, nhìn Dylan ngủ, tay vẫn ôm cậu thật chặt. Nỗi sợ hãi, lo lắng và dự cảm về một cơn bão trong tương lai khiến tim anh như nặng trĩu. Những ký ức cũ, những phút giây thân mật tưởng đã quên, bỗng dưng ùa về, kéo Maverick vào một vòng xoáy cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Một nỗi lo sợ âm ỉ, nhưng cũng đầy nhung nhớ, nhắc nhở anh rằng hạnh phúc không bao giờ là điều có thể nắm chắc trọn vẹn, và rằng khoảng cách trong tim, dù chưa hiện rõ, đang dần hình thành…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro