Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Án cũ + pháp y + Nghi ngờ chống chất + Quỷ Ảnh

Án cũ

“Còn có khả năng khác sao?” Mew hỏi.

Type lắc đầu, “Bởi vì không có thi thể, chỉ có ảnh chụp, nói cách khác, đây cũng chỉ là những thứ Kiều Vĩ Minh muốn cho chúng ta thấy mà thôi.”

“Ý anh là, còn có những ảnh chụp khác mà y không công khai?” Gulf hỏi..

Type gật đầu, “Ví dụ như giải phẫu bên trong… Y chỉ viết rằng trong nội tạng không có dấu hiệu dùng qua bất cứ thuốc gì.”

“Không có lưu lại bản mẫu hay gì đó tương tự sao?” Mew hỏi..

Type lắc đầu, “Khả năng này không lớn… Trừ phi chính y chủ động lưu lại.”.

“Ai lại biến thái như vậy, giải phẫu xong còn đem tư liệu giữ làm của riêng, đến cả bản mẫu cũng giữ lại?” Triệu Hổ thuận miệng nói một câu, vừa dứt lời đã thấy Type đang tủm tỉm cười nhìn mình, lập tức mở to hai mắt, không phải chứ?.

“Biết đâu ở chỗ Kiều Vĩ Minh có chút đầu mối.” Mew nói, “Chúng ta đi tìm Kiều Vĩ Minh thôi… Nhưng trước đó …”.

“Có phải cậu muốn đến chỗ cục trưởng Tay để hỏi chi tiết của án tử này?” Gulf hỏi Mew.

Mew gật đầu, “Có chút khả nghi, cục trưởng Tay hẳn là biết gì đó”..

Sau đó, Lạc Thiên cùng Type chuẩn bị ra ngoài, còn Gulf cùng Mew đi tìm Taytawan..

Taytawan đang ở trong văn phòng vừa uống cà phê vừa xem văn kiện, thấy hai người đi vào liền hỏi, “Thế nào? Vụ nữ sinh tự tử kia có manh mối gì chưa? Trường đó vừa gọi điện tới hỏi.”..

Gulf cùng Mew nhìn nhau, rồi hỏi Taytawan, “Cục trưởng Tay, ngôi trường này lúc trước đã từng xảy ra một vụ đại hỏa phải không?”

Taytawan hơi sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ừ, có, trường đại học sư phạm bảy năm trước có một vụ hoả hoạn.”

“Vụ hỏa hoạn đó có điểm đáng ngờ.” Gulf nói...

Taytawan ngẩng đầu nhìn hai người, “Cái gì mà đáng ngờ?”.

“Chúng tôi thấy án tử năm đó được giải quyết rất qua loa.” Mew nói..

Taytawan cười cười, “Thế nào, nghĩ rằng có ẩn tình sao?”.

Gulf cùng Mew gật đầu, nhìn Taytawan...

“Cũng dễ hiểu a.” Tay buông văn kiện, “Án tử kia ta có ấn tượng, chính là bởi vì có chút đặc thù.”

“Có đặc thù gì?” Hai người hiếu kỳ hỏi...

“Này cũng không phải là xảy ra ngoài ý muốn.” Tay thẳng thắn trả lời..

“A?” Gulf cùng Mew đều hiếu kỳ ngồi xuống lắng nghe, Tay xoa xoa mi tâm, thở dài, “Nói đơn giản là, bốn nam sinh này, trước đó đã hãm hiếp bạn gái của một nam sinh khác trong phòng, nam sinh này quẫn quá hóa liều, giết chết bốn nam sinh kia, sau đó tự sát.”..

Mew cùng Gulf hít một hơi, nhìn nhau, đáp án này tuy bị Tay hời hợt nói ra thế nhưng hiệu quả chấn động cũng không tầm thường a...

“Vụ án này mà công bố ra ngoài, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nhà trường, mặt khác, bốn nam sinh kia bị như vậy không hề oan uổng, mọi người cũng là muốn bảo vệ danh dự cùng tiền đồ của nữ sinh kia… Cho nên nhà trường, gia đình cùng bên điều tra đã thống nhất, sẽ công bố ra ngoài là xảy ra do ngoài ý muốn, dù sao người chết rồi không thể sống lại, người nhà các nạn nhân cũng đã cân nhắc kỹ càng.”.

“Nữ sinh kia thì sao?” Mew nhíu mày, suy nghĩ một chút thì, mấy nam sinh kia đều đã chết, cũng coi như là báo ứng đi, nhưng vì sao lại sử dụng phương pháp cực đoan như vậy? Lẽ nào không thể giải quyết bằng pháp luật. Mang danh sinh viên, đọc nhiều sách như vậy để làm gì?!

Hình như nhìn ra suy nghĩ của Mew, Tay bất đắc dĩ nói, “Nữ sinh kia thành tích học tập rất ổn, gia thế cũng tốt, khi đó đang lén hẹn hò cùng nam sinh kia, lúc xảy ra chuyện, nam sinh đó đại khái là vì bảo vệ danh dự của bạn gái, nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch này.”

“Vậy, pháp y Kiều Vĩ Minh kia thì sao? Vì sao y từ chức?” Gulf hỏi tiếp..

“Nga…” Tay nở nụ cười, “Bởi vì hắn cùng vị pháp y quyền uy nào đó cãi nhau kịch liệt, bị vị pháp y nọ mắng là sát thủ đốt lốt pháp y, ba ba đội lốt rùa, để người như hắn bước vô phòng pháp y đúng là sỉ nhục người chết, thi thể cháy đen so với hắn còn đẹp hơn, nên tức giận mà từ chức.”..

Gulf cùng Mew rất hứng thú, trăm miệng một lời hỏi, “Người nào mà quyền uy như vậy?”.

Tay nháy mắt, “Pháp y quyền uy nhất thành phố S còn ai vào đây? Chính là Type Thiwat a.”

“A…” Gulf cùng Mew hít một hơi, thảo nào Type luôn có biểu cảm khó hiểu, hóa ra là vì chuyện này a...

Tay thấy bộ dáng ngốc lăng của hai người liền hỏi “Các cậu sao lại có hứng thú với vụ án đó thế?”

“Là vì có chút khả nghi.” Mew nói, “Hình như cùng vụ án hiện tại có liên quan.”.

Tay gật đầu, “Như vậy hiện tại, có còn nghi ngờ gì không?”.

Gulf cùng Mew suy nghĩ một chút lại hỏi, “Cục trưởng Tay, chuyện này đến bây giờ còn có những ai biết rõ?”

“Này … Hình như còn vị hiệu trưởng kia.” Tay nói, “Bây giờ vẫn là hiệu trưởng đó, tên là Trương Kiến Khải.”

Gulf cùng Mew gật đầu, Mew lại hỏi, “Cục trưởng Tay, ngài có biết Kiều Vĩ Minh hiện tại đang đi viết sách không? Bút danh là Tội Phạm Thứ Mười Một.”

“Tội Phạm Thứ Mười Một?” Tay khẽ nhíu mày, rồi ngả lưng ra phía sau, nhìn hai người họ, “Hai cậu rốt cuộc muốn gì?”

Gulf hỏi, “Cục trưởng Tay, báo cáo pháp y kia có điểm đáng ngờ, tuy rằng ngài đã giải thích rồi, nghe qua thì rất hợp tình hợp lý, thế nhưng còn có vài chỗ không rõ lắm, ví dụ như, vì sao mấy nam sinh này khi bị thiêu vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường? Những gì chúng ta thấy cũng chỉ là dựa vào kết luận của vị pháp y kia.”..

Tay lẳng lặng nghe, gật đầu...

“Còn có a, tôi tò mò vì sao năm đó Type lại mắng y như thế?” Mew hỏi Taytawan..

“À… Năm đó hắn vì muốn thí nghiệm phản ứng thuốc, nên đã đem nhốt một con thỏ lại, rồi đổ acid sulfuric lên người nó, đúng lúc Type nhìn thấy, Type đã mắng hắn, pháp y, chính là tuyệt đối không thể động đao với cơ thể sống..”

Gulf nhíu mày, “Thỏ cũng giống như người! Nhất thiết phải lấy thỏ làm vật thí nghiệm sao? Đối với nghiên cứu không có một chút tác dụng nào! Cái này chỉ là để thỏa mãn ước muốn của bản thân y thôi.”..

Mew cũng nhíu mày, “Chúng tôi muốn đến tra hỏi y một chút, bất quá …”

“Các cậu muốn tôi đồng ý cho điều tra lại án tử năm đó?” Tay hỏi Gulf cùng Mew, “Không phải danh bất chính ngôn bất thuận?”

Hai người gật đầu...

Tay thở dài, “Điều tra thì có thể, bất quá người chết cũng đã chết, nữ sinh kia bây giờ cũng … Khi phá án các cậu phải hết sức chú ý đến những người bị tổn thương từ vụ án này, họ khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên ổn, không nên quấy rầy người ta. Mặt khác, nếu như đúng là có kẻ vẫn chưa bị trừng phạt trong vụ án đó, phải cố bắt hắn cho bằng được!”.

Mew cùng Gulf nghiêm túc gật đầu, xoay người đi ra...

Cửa vừa đóng lại, Gulf liền mở to hai mắt nhìn Mew, “Oa, Type thật dũng cảm a!”.

Mew cũng dở khóc dở cười, “Lại còn giả vờ, biết rõ Kiều Vĩ Minh như vậy.”.

“Đi, chúng ta đi gặp y!” Gulf vội vã muốn đi ra ngoài, lại bị Mew kéo trở lại, “Chờ một chút, quên hỏi một việc.”

Gulf quay đầu lại, đã thấy Mew vội vã chạy ngược trở lại phòng làm việc của Tay, sau đó lại chạy ra, Gulf cười, “Làm gì thế? Hỏi tên nữ sinh kia à?”..

“Ha!” Mew giật mình, “Con mèo này, cậu nghe trộm à.”.

“Tên là gì?” Gulf hỏi...

“Họ Diệp, tên Diệp Linh.” Mew trả lời...

“Diệp Linh?” Gulf giật mình, cau mày nhìn Mew, “Cậu chắc không?”

Mew cũng mở to hai mắt nhìn Gulf, “Đừng nói với tôi cậu biết người này nha, cái tên này cũng rất phổ biến, người tên này cũng không ít đâu.”.

Gulf lắc đầu nói, “Tôi về phòng tìm vài thứ.” Nói xong, liền vội vã đi về phòng làm việc.

“Mèo Nhỏ?” Mew đi theo sau, thấy Gulf đã chạy vào phòng làm việc, bắt đầu tìm kiếm từ trong đống văn kiện.

“Tìm cái gì thế?” Mew đi tới gần...

“Tôi có mấy sinh viên hiện tại cũng đang làm cố vấn tâm lý.” Gulf vừa tìm vừa nói, “Trước có một sinh viên tên là Đổng Mạt gặp người mắc phải triệu chứng phức tạp, cô ấy đã tư vấn cho người ta một năm cũng không thể chữa khỏi cho bệnh nhân kia, cho nên mấy hôm trước cô ấy tới tìm tôi, mượn tôi một ít tư liệu, xem có thể tìm ra một phương pháp trị liệu nào đó không, cuộc sống của bệnh nhân kia vì căn bệnh này mà ảnh hưởng rất lớn.”

“Bệnh gì a?” Mew hỏi, “Hiện tại không phải bị bệnh tâm thần có thể uống thuốc là khỏi sao?”.

Gulf hung hăng liếc Mew, “Đã nói với cậu rồi, bệnh tâm thần cùng bệnh tâm lý là hai khái niệm khác nhau!”.

Mew nhún vai, “rốt cuộc là mắc bệnh gì?”..

“Có rồi.” Gulf lấy ra một phần văn kiện, mở ra đưa cho Mew xem..

Mew vừa đọc, liền mở to hai mắt, “Chứng ám ảnh đàn ông nghiêm trọng?!”.

“Ừ.” Gulf gật đầu, “Có không ít người bị chứng ám ảnh với người khác phái, biểu hiện bình thường là cảm giác chán ghét, còn cảm giác sợ hãi thì không nhiều lắm, mà cực độ sợ hãi thì vô cùng hiếm thấy.”.

Mew nhìn văn kiện, “Cuộc sống bình thường không có sự tồn tại của đàn ông, nếu có sẽ trở nên luống cuống, nếu như có đàn ông đến gần, sẽ ngất xỉu, tệ hơn là lấy dao tự vệ, đã xảy ra trường hợp tấn công người khác…”

Gulf gật đầu, “Tôi gần đây đang nghiên cứu bệnh này a, còn muốn tham dự buổi trị liệu của cô ấy, trước đây cũng từng có ca tương tự thế này, thế nhưng không nghiêm trọng bằng. Mỗi tội bệnh nhân này đối với chuyện trong quá khứ đều không nhớ rõ, cũng không biết là quên thật hay là chỉ là mượn cớ, vì vậy không thể nào trị dứt bệnh được… Bất quá hiện tại nên liên lạc thử xem, thực sự rất giống a, rất có thể chính là người này.”

“Cậu là nói, cô gái này trước đây bị dọa, sau đó mắc phải bệnh này?”ew hỏi, “Sau đó đã quên đi nguyên nhân phát bệnh này, là cố tình quên?”..

“Ừ.” Gulf gật đầu, “Trên văn kiện còn có ảnh của cô ấy, tuổi tác không sai biệt lắm, đưa tên cho Tương Bình tra xem có đúng là nữ sinh kia không.”..

Mew gật đầu, đi ra ngoài cửa nói Tương Bình tra tên Diệp Linh, kết quả là, “Quả thật là học đại học sư phạm, chỉ là bảy năm trước đã thôi học.”.

Gulf cùng Mew thở dài liếc nhau —— vậy tám chín phần là đúng rồi..

“Đội trưởng, sinh viên này làm sao?” Tương Bình hỏi Mew...

Mew lắc đầu nói với mọi người, “Các cậu phân ra, đi tìm người nhà Lưu Mai nói chuyện, với đến trường học hỏi thăm chút tin tức.”..

Mọi người gật đầu tự mình hành động...

“Type cùng Lạc Thiên đi cùng chúng tôi đi.” Mew cùng Gulf xoay người, Mã Hân cũng theo Type ra ngoài, rồi chạy theo đám Mã Hán tới trường học..

Mew chờ ở trên xe, Gulf quay qua hỏi Type, “Type, anh thấy Kiều Vĩ Minh kia là người thế nào,là cá nhân anh nha, mặc kệ ai khác nghĩ gì.”.

Type đẩy nhẹ gọng kính liếc Gulf, đơn giản phun ra hai chữ, “Cặn bã!”.

Pháp y

Mew lái xe tới địa chỉ Tương Bình tra được, vừa dừng lại, chợt nghe Type ha ha phá ra cười...

Gulf cùng Mew nhìn nhau, đều quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, thì thấy Lạc Thiên ngồi bên cạnh Type đang cau mày nhìn ra ngoài. Gulf cùng Mew cũng quay đầu lại nhìn theo Lạc Thiên, thì thấy cách đó không xa có một cánh cửa sắt, bên trên sơn mấy chữ —— cổng sau nghĩa trang...

“A…” Mew cũng cười, “Thảo nào tôi thấy cái địa chỉ này sao quen quá vậy, hóa ra là con đường phía sau nghĩa trang”.

“Nghĩa trang thì cổng trước hay cổng sau cũng mang điềm xấu a.” Type lắc đầu, “Có khi nào Tương Bình đùa giỡn chúng ta không?”

“Hình như không phải a.” Gulf đưa tay chỉ chỉ một hướng khác, “Nơi đó có một khu nhà kìa.”

Mọi người quay đầu lại, theo hướng tay Type chỉ, thì thấy cách đó không xa quả là có một tòa nhà có tường vây xung quanh, cổng lớn đối diện với cổng sau nghĩa trang, bên trong còn có vài con chó đen, thấy Gulf bọn họ ở phía xa, đều đang sủa ầm cả lên, mấy con chó này quả là không nhỏ, lại vô cùng hung hãn, bất quá tất cả mọi người đều đã thấy qua Lisbon nên không thèm đem mấy con chó này để vào mắt.

Mew nhìn nhìn biển số nhà, “Có lẽ chính là ở đây.”.

Mọi người xuống xe, đi về phía tòa nhà...

Lạc Thiên đi đầu, đến ấn chuông cửa, nhưng ấn một hồi lầu bên trong cũng không có ai ra mở...

“Có lẽ là đi vắng?” Gulf nhìn nhìn bên trong, “Rèm cửa đều hạ xuống.”.

Lạc Thiên ấn ấn một hồi lâu, mọi người có chút mất hứng, đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ bên trong yếu ớt vang ra, “Ai đó?”..

Mọi người có chút vui mừng, may mà trời còn đang sáng chứ mà là buổi tối, cộng với một cái nghĩa trang phía sau lưng, làm sao có được bầu không khí này.

“Kiều Vĩ Minh phải không?” Gulf hỏi...

Người ở đầu chuông bên kia chần chờ một chút, “Cậu là ai?”.

Gulf chưa kịp mở miệng, đã nghe Type nói, “Type Thiwat .”.

Bên kia không có tiếng trả lời, một lát sau cửa mở, một người râu ria xoàm mặc áo ngủ xỏ dép chạy ra. Mấy con chó thấy y đều phấn khích vô cùng, vừa kêu vừa vẫy đuôi, người nọ vẫy vẫy tay nói, “Chờ một chút, tôi nhốt chó lại đã.” Nói rồi đem mấy con chó nhốt vào trong cũi sắt...

Mew hỏi Type, “Người nọ chính là Kiều Vĩ Minh?”..

Type nhún nhún vai, “Chắc vậy… nhìn già đi nhiều.”.

Người nọ nhốt chó lại rồi đi tới bên cổng, trên người tỏa ra một cảm giác u ám làm tất cả mọi người hơi nhíu mày...

“Tôi là Kiều Vĩ Minh.” Người nọ tự nói tên, rồi nhìn lướt qua đám người trước mắt, cuối cùng dừng lại trên người Type, trong ánh mắt tựa hồ lóe lên một tia sửng sốt cùng hưng phấn khó hiểu, “Sau cậu lại đến đây?”.

Type chỉ chỉ Mew bên cạnh giới thiệu, “Đây là Mewsuppasit, đội trưởng SCI.” Rồi chỉ chỉ Gulf, “Gulfkanawut, tiến sĩ tâm lý SCI.” Cuối cùng chỉ Lạc Thiên, “Đội viên SCI.” Chỉ vào mình, “Pháp y SCI.” Chỉ Kiều Vĩ Minh, “Có một vụ án muốn tìm anh để tìm hiểu thêm.”..

Mew móc ra giấy chứng nhận, đưa cho Kiều Vĩ Minh nhìn một chút rồi hỏi, “Có thể trò chuyện với anh một chút được không?”.

Kiều Vĩ Minh gật đầu, mở cổng để mọi người vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, dẫn mọi người vào trong.

Thật bất ngờ, Kiều Vĩ Minh nhìn rất lôi thôi thế nhưng phòng khách lại rất sạch sẽ ngăn nắp, y gãi đầu, “Thật ngại quá, tôi vừa ngủ dậy, các cậu ngồi đây đã, tôi đi rửa mặt chải đầu một chút.” Nói xong, y chạy vào toilet...

Đứng ở cửa trước, Gulf hỏi, “Chúng tôi đi xung quanh nhìn một chút được không?”.

Kiều Vĩ Minh đang đứng ở cửa toilet sững lại một chút, sau đó gật đầu, “Cứ tự nhiên.” Nói xong, đóng cửa khóa lại.

“Ưm …” Gulf sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút...

“Làm sao vậy Mèo Nhỏ?” Mew hỏi...

“Đó là một người bị rối loạn thần kinh a.” Gulf cười cười, “Y hình như rất thiếu cảm giác an toàn.”

“Làm chuyện trái với lương tâm đương nhiên sẽ không có cảm giác an toàn.” Type đứng lên quan sát chung quanh, rồi đưa tay túm lấy Gulf, “Đi, lên lầu xem!”..

Mew cùng Lạc Thiên ở dưới lầu, Gulf cùng Type chạy lên trên..

Lạc Thiên nhìn một vòng phòng bếp, nói với Mew “Quá sạch sẽ, không giống với đàn ông độc thân.”.

Mew nở nụ cười, “Nhà anh cũng không sạch sao?”..

Lạc Thiên sửng sốt một chút, sau đó cười cười, “Đều là Dương Dương thu dọn a.”.

Mew mở tủ lạnh liền sửng sốt, sau đó từ trên xuống dưới nhìn đi nhìn lại vài lần..

“Làm sao vậy?” Lạc Thiên hiếu kỳ hỏi...

“Hình như y ăn chay.” Mew nói, “Trong tủ lạnh toàn là rau dưa, ngay cả trứng cũng không có.”

Lạc Thiên nhăn mặt, “Ngày đó Dương Dương hỏi tôi, vì sao Phật tổ ăn chay, Hitler cũng ăn chay?”

“A… Nan đề!.” Mew nhún nhún vai đóng cửa tủ lạnh lại, đã Gulf cùng Type từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa ho khan...

“Làm sao vậy?” Mew hỏi...

“Khụ khụ…” Gulf ho khan hai tiếng, “Phòng làm việc toàn khói là khói, chắc là hút thuốc cả đêm quá.”

“Thật đúng là phòng ở của tác gia.” Type đi vòng vòng quanh phòng bếp, từ lúc xuống lầu hình như có chút khó hiểu.

Lúc này, cửa toilet mở, Kiều Vĩ Minh đã vệ sinh xong xuôi, râu ria sạch sẽ, trên người bây giờ là sơ mi trắng cùng quần jean tươm tất bước ra, có chút áy náy mở miệng, “Thật xin lỗi, mấy ngày nay đang có bản thảo, đã lâu chưa ra khỏi nhà rồi.”

Mọi người lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của y, người này khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn già hơn Type rất nhiều, lại mang một cặp kính đen, hình dạng này… Mũi chim ưng, mặt tròn, miệng nhọn… khi cười cảm giác có chút quái dị. Gulf quan sát y một chút, khẽ nhíu mày, Kiều Vĩ Minh này hình như đã từng chỉnh sửa gương mặt, biểu tình có chút không tự nhiên, toàn bộ làm cho người ta có cảm giác không phù hợp.

“Cơ mặt của anh bị sao à?” Type hỏi y...

Kiều Vĩ Minh hơi nhíu mày, rồi cười cười, “Không hổ là pháp y giỏi nhất thành phố S.”.

Mọi người cảm thấy khó hiểu, chợt nghe Kiều Vĩ Minh nói, “Ba năm trước đây tôi có bị trúng phong, sau đó bị tê liệt cơ mặt, thật vất vả mới chữa khỏi được, chỉ là cười lên có chút kỳ dị.”.

Type nhíu mày, cũng không nói nhiều, chỉ quay lại nhìn Gulf cùng Mew, ánh mắt như là nói —— người đó, có chuyện gì thì hỏi đi.

Mew cũng không nhiều lời lập tức vào đề “Kiều tiên sinh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi.” Nói rồi, đem một phần văn kiện tới trước mắt Kiều Vĩ Minh.

Kiều Vĩ Minh mở ra nhìn, thấy trong đó là báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ hỏa hoạn năm đó liền trở nên mất tự nhiên, buông báo cáo xuống, Kiều Vĩ Minh bắt chéo chân hỏi, “Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi cuối cùng của tôi?.”.

Mew gật đầu, “Chúng tôi hoài nghi vụ án này có điểm đáng ngờ, cho nên muốn anh kể lại một chút.”..

Kiều Vĩ Minh gật đầu, “Đã bảy năm trôi qua, sao lại muốn điều tra lại?”.

Mew mỉm cười, “Vụ án này cùng một vụ chúng tôi đang tiếp nhận cho chút liên quan, cho nên quyết định lật lại án này.”..

Gulf đột nhiên hỏi, “Kiều tiên sinh hình như đang dùng bút danh là Tội Phạm Thứ Mười Một để viết sách?”.

Kiều Vĩ Minh gật đầu, “Vì không làm pháp y nữa, nên không thể làm gì khác hơn là viết sách kiếm chút tiền.”.

Type có chút chán ghét cười cười hỏi y, “Báo cáo khám nghiệm năm đó có còn ảnh chụp khác hay không, đặc biệt là, phần kiểm tra cơ quan nội tạng?”..

Kiều Vĩ Minh nhìn chằm chằm Type một lúc lâu rồi cười nói, “Type Thiwat , đã lâu không gặp.”.

Type khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nhủ, còn có tâm tư mà hàn huyên sao?!..

Kiều Vĩ Minh đưa tay cầm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, nói với Mew, “Tôi biết cảnh sát các cậu muốn tôi phối hợp điều tra án năm đó, phối hợp cũng là nghĩa vụ của tôi, bất quá … Tôi muốn nói rõ, án ở trường học năm đó, gia đình người chết cùng cảnh sát đã thống nhất, báo cáo này là dựa theo mong muốn của bọn họ viết ra.” Kiều Vĩ Minh nhìn Gulf cười cười, “Tôi đã đọc qua sách của cậu, rất đặc sắc, cũng rất mơ mộng.”..

Chân mày Gulf bất giác nhíu lại, “Sách học thuật có cái gì mơ mộng được?”.

Kiều Vĩ Minh nhếch môi trả lời, “Kết thúc, thế lực xấu xa cuối cùng cũng bị nghiêm phạt, chính nghĩa luôn chiến thắng tà ác… Kết cục như vậy là rất mơ mộng a.”.

Mew cắt lời y, “Chúng ta đang nói về vụ án năm đó.”.

“Được rồi.” Kiều Vĩ Minh lật lật bản báo cáo, “Tôi không ngại nói cho các cậu biết… Năm hài tử này, khác xa so với trên báo cáo, không hề bị chết một cách đơn giản như vậy! Chính là được bày bố hết sức tỉ mỉ, tàn nhẫn vô cùng, đây chính là bí mật không thể nói ra, một vụ mưu sát hết sức công phu.”..

Tất cả mọi người sửng sốt, Mew nhíu mày hỏi, “Anh từ đâu biết được?”.

Kiều Vĩ Minh cười lắc đầu, “Từ thi thể… Pháp y đương nhiên muốn biết gì thì phải xem trên thi thể… Đây không phải là điều ai đó vẫn thường nói sao?” Nói rồi, liếc sang Type...

Type cười lạnh nhìn y, không thèm nói một lời nào, chợt nghe Kiều Vĩ Minh nói tiếp, “Những gì tôi biết, đều thể hiện ở trên ảnh chụp, đó chính là đầu mối.” Nói rồi, hắn gấp báo cáo lại đưa cho Type, âm trầm nói, “Trong báo cáo này, có một mật mã… ghi lại rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó.”.

Type đưa tay tiếp nhận báo cáo, chợt nghe Kiều Vĩ Minh cười ha hả nói với mình, “Cậu không phải là giỏi nhất sao? Bí mất đến tôi còn phát hiện, không có khả năng cậu không biết a, có đúng hay không?”..

Nghe y nói xong, Type không giận mà cười, dáng tươi cười lan đến tận đáy mắt. Ba người kia không hẹn mà cùng rùng mình, Type đã bị khiêu khích, hoàn toàn bị khiêu khích rồi!.

“Tôi đã đọc sách của anh.” Type thu hồi báo cáo, nhìn Kiều Vĩ Minh, “Anh quả là một chút cũng không thay đổi.”

“A~~” Kiều Vĩ Minh đưa tay vuốt áo, liên tục lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sai rồi, Type, tôi đã thay đổi, thay đổi rất nhiều … Hiện tại tôi đã tìm ra thứ thú vị vui vẻ hơn làm pháp y rồi, pháp y giờ chỉ là trò con nít thôi, không thể làm thỏa mãn tôi được.”..

Mew cùng Gulf nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, mục đích thăm dò đã đạt được, muốn hỏi gì cũng đã hỏi xong, đối với Kiều Vĩ Minh cũng có chút hiểu biết nhất định, người này xem ra rất khó đối phó, nhiều lời vô ích thôi. Bạch Ngọc Đường đứng lên cùng Kiều Vĩ Minh cáo từ.

Kiều Vĩ Minh mở lời “Không tiễn”, rồi đứng ở phòng khách nhìn mọi người rời đi..

Chờ Type đi tới cửa, Kiều Vĩ Minh nói, “Type, cậu có muốn thử phóng tâm một chút không, làm pháp y không được trọng dụng đâu.”.

Type quay đầu lại có chút chán ghét liếc nhìn y, “Nhân lúc não chưa bị nặng lắm hãy tranh thủ đi khám đi, hỏng nhiều quá đối với thân thể không tốt đâu.” Nói xong xoay người rời khỏi.

Mew cùng Lạc Thiên đi ở phía trước, Gulf cùng Type song song bước ở phía sau, chợt nghe Gulf nghiến răng nói, “Thằng cha này càng nhìn càng không vừa mắt.”..

Type cũng cắn răng, “Thật muốn tự mình đem não y mở ra!”.

Ngồi trên xe, Mew khởi động xe, chợt nghe Lạc Thiên nói, “Đội trưởng… Tôi phát hiện một ít vấn đề, Kiều Vĩ Minh kia có chút không hợp lý!”.

Nghi ngờ chồng chất

“Không hợp lý chỗ nào thế?” Gulf cảm thấy hứng thú hỏi Lạc Thiên..

Lạc Thiên nhìn lại căn nhà một chút, Mew lạnh lùng cười, khởi động xe, “Chúng ta đi rồi, y vẫn còn đứng ở cửa sổ nhìn theo, thật làm người ta chán ghét.”. Truyện Phương Tây

Gulf cùng Type tùy ý nhìn qua, quả thật Kiều Vĩ Minh đang đứng ở trên cửa sổ lầu hai, mắt mang kính, âm trầm đứng khuất sau rèm cửa cúi đầu nhìn chăm chú vào xe bọn họ...

Gulf đột nhiên xoay mặt lại nhìn bên kia nói, “Ở góc độ của y hình như có thể thấy được toàn bộ nghĩa trang.”

“Biến thái.” Type xoay mặt nhìn Lạc Thiên, “Không hợp lý chỗ nào?”.

“Y vừa nói y bị liệt cơ mặt, thế nhưng vì sao có thể làm ra những biểu cảm khác?” Lạc Thiên hỏi..

Type cười cười, “Dẹp đi, làm quái gì có liệt cơ mặt, nếu như đúng là bị trúng gió, sẽ bị liệt nửa người, toàn bộ đều bị tê liệt, làm sao có biểu cảm nào khác được.”..

“Vậy vì sao y phải nói thế?” Gulf thắc mắc...

“Các cậu không cảm thấy kiểu cười của y rất kỳ dị sao?” Lạc Thiên hỏi, “Kiểu cười này tôi đã thấy rồi.”.

“Hả?” Mew nhìn qua kính chiếu hậu, Gulf cùng Type quay lại nhìn Lạc Thiên, “Thấy ở đâu a?”.

Lạc Thiên trầm mặc một hồi rồi nói, “Tôi nếu cười sẽ là như thế.”.

Mew thắng xe lại ven đường, xoay mặt nhìn Lạc Thiên, “Có ý gì?”.

Lạc Thiên nói, “Đó chỉ là ép khuôn mặt phải cười mà thôi.”.

“Ừ …” Type sờ sờ cằm, “Cũng đúng a.”.

Gulf cùng Mew nhìn nhau, chờ Lạc Thiên tiếp tục nói...

“Chúng tôi trong lúc được huấn luyện, bởi vì làm sát thủ cũng cần phải có biểu tình, nên mỗi người đều được chỉ cách thể hiện biểu cảm ra ngoài, hỉ nộ ái ố đều có thể làm, thế nhưng đều rất giả, bởi vì chỉ là ép buộc cơ thể, không có tâm tình.”.

“Chỉ ép buộc cơ thể, không có tâm tình… ừ, biểu cảm vừa rồi của Kiều Vĩ Minh đúng là giống như vậy.” Type gật đầu.

“Các người nói xem cái này với cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười có gì khác nhau?” Mew thắc mắc..

“Ngoài cười nhưng trong không cười kỳ thực cũng là có tâm tình ở bên trong.” Gulf hình như đã hiểu rõ, “Bây giờ nhớ lại mới thấy, lúc Kiều Vĩ Minh cười, chính vì y nghĩ tình huống đó phải cười nên y mới cười, nhưng trong khoảnh khắc hình như đã có chút sơ sót, sau đó biểu cảm của y càng lúc càng bình thường.”..

“Cũng có thể là do y mới ngủ dậy nên có chút hồ đồ thì sao?” Mew hỏi, “Y không phải bị đánh thức sao?”

“Chính bởi vì y bị gọi dậy, cho nên biểu cảm ban đầu mới là biểu cảm chân thực nhất, sau đó nhất định là ngụy trang.”

Mew hỏi Lạc Thiên, “Anh sẽ cười như vậy?”..

Lạc Thiên gật đầu, “Ban đầu tôi cũng không để ý, bởi vì đã tập thành quen rồi, sau đó Dương Dương nói cho tôi biết cười như vậy rất dọa người, tôi mới cười thử trong gương, quả là có chút đáng sợ, Dương Dương phải chỉ tôi thật lâu mới tốt hơn được một chút, cho nên tôi biết, quan trọng nhất chính là tâm tình.”..

“Uhm … có ý tứ.” Gulf hình như có suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm, “Thật là có ý tứ.”.

“Mèo Nhỏ, cái gì có ý tứ?” Mew vừa khởi động xe vừa hỏi Gulf. Vừa dứt lời tiếng điện thoại di động vang lên, Gulf từ trong túi của Mew lấy ra, là Mã Hán gọi tới. Gulf tiếp đện thoại xong hỏi Mew, “P'Mew, Mã Hán nói bọn họ đã đến trường học kia, bây giờ hành động trước hay chờ chúng ta?”..

Mew tăng tốc, “Để cho bọn họ chia nhau đi vào trường, tìm cách liên lạc với hiệu trưởng cùng những người có liên quan, sau đó tập trung lại, chúng ta mười phút sau sẽ tới đó.”.

Gulf truyền đạt xong trả lại điện thoại cho Mew, sau đó lấy điện thoại của mình ra, rồi tìm kiếm gì đó trong ngăn kéo phía trước xe của Mew...

“Tìm gì thế?” Mew hỏi...

“Cái sim dự phòng đâu?” Gulf vấn...

“A…” Mew dở khóc dở cười, “Ở trong hộp ấy”.

Gulf vươn tay lấy cái hộp mở ra, quả nhiên tìm được một cái sim điện thoại, lắp vào điện thoại của mình, sau đó lấy tư liệu về Kiều Vĩ Minh ra tìm số điện thoại của y..

“Sim dự phòng là cái gì?” Type hiếu kỳ..

“Số này dùng tên Hazard để đăng ký, có thể tùy tiện dùng, hắc hắc.” Gulf cười tủm tỉm, “Tra kiểu gì cũng không ra người thật đâu.” Nói rồi, ghi vào giấy mấy câu, đưa cho Lạc Thiên, dặn dò, “Dùng âm trầm nhất để nói chuyện với y là được.”

Lạc Thiên tiếp nhận tờ giấy xem qua, có chút mờ mịt nhìn Gulf..

“Anh cứ làm theo là được.” Gulf cười cười rồi giúp anh bấm số..

Lạc Thiên cầm lấy điện thoại chờ một hồi lâu mới có người tiếp máy, “A lô?”.

Tất cả mọi người kinh ngạc, nhận điện thoại là một người phụ nữ..

“A lô? Ai thế?” Người phụ nữ kia tiếp tục hỏi, Lạc Thiên có chút khó xử nhìn Gulf, Gulf chỉ chỉ tư liệu về Kiều Vĩ Minh trên tay.

Lạc Thiên gật đầu rồi lên tiếng, “Kiều Vĩ Minh có ở đó không?”.

“Có a, ngài chờ một chút.” Sau đó, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gọi người, “Vĩ Minh, điện thoại.”

Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Kiều Vĩ Minh, “A lô, xin chào, tôi là Kiều Vĩ Minh.”

Mọi người sửng sốt, thế nào vừa mới nãy là chất giọng đặc biệt u ám giờ đã thành giọng nói nhã nhặn của một thành phần trí thức? Lạc Thiên nhìn Gulf, như là hỏi —— tiếp tục không?..

Gulf gật đầu, ý bảo Lạc Thiên cứ nói...

Lạc Thiên liền chuyển giọng, “Kiều Vĩ Minh, những việc ngươi làm, một ngày nào đó sẽ phải trả giá!”.

Người ở đầu dây bên kia ngây ra một lát, sau đó trả lời lại, giọng nói u ám đi không ít, “Ngươi là ai?”

“Ta biết ngươi đang làm gì.” Lạc Thiên tiếp tục dùng thanh âm trầm thấp nói chuyện, “Ta biết bí mật của ngươi.”

Điện thoại đột nhiên không có thanh âm, sau đó truyền đến một trận cười dài, rồi tín hiệu bị ngắt.

Mọi người lúc đó chỉ có một ý nghĩ —— tiếng cười thật buồn nôn...

“Việc này nói lên điều gì?” Mew khó hiểu hỏi Gulf...

“Nói rõ sự tình so với chúng ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều.” Gulf thâm ý nháy mắt vài cái rồi dựa vào cửa sổ chống cằm bắt đầu suy tư..

Mọi người nhìn nhau, cũng không muốn quấy rầy...

Rất nhanh, xe chạy đến cổng trường, mọi người xuống xe vội vã chạy vào trong..

Người của SCI đều đang chờ trước tòa nhà dạy học.

“Đội trưởng!” Triệu Hổ chào Mew, “Hiệu trưởng, các giảng viên năm đó, còn có những người nắm rõ tình hình đều đang ở bên trong.”

Mew gật đầu đi vào phía trong, chỉ thấy ở cạnh bảng thông báo có vài người – đang ngáp, Tharn; đang nhìn ngược nhìn xuôi, Singto; đang một tay cầm bình sữa một tay xách túi, Đại Đinh; đang ôm Dương Dương, Tiểu Đinh; đang đọc thông báo, Dương Dương.

“Dương Dương?” Lạc Thiên kêu một tiếng..

“Ba ba!” Dương Dương bởi vì Lạc Thiên đêm qua ở lại trực ban, đã cả đêm không nhìn thấy cha, Tiểu Đinh vừa đặt xuống đất cậu nhóc liền vọt tới ôm lấy chân Lạc Thiên..

“Sao con lại tới đây?” Lạc Thiên khó hiểu sờ sờ đầu của con, “Ba ba đang làm việc a.”

“Sing thúc thúc nói, ngày hôm nay mọi người đi thăm nhà ma, chú ấy tới đón con tan học, tiện đường mang con tới đây luôn.” Dương Dương thành thật trả lời.

Krist ở bên cạnh bất mãn trừng Singto, Singto ngẩng đầu đếm mây..

“Các cậu thì sao?” Mew bất lực nhìn hai anh em sinh đôi..

Hai người họ nhún nhún vai, “Chúng tôi đến bảo vệ đại ca, thuận tiện đi chơi luôn.”.

“Cũng không thể để Dương Dương ở nhà một mình đúng không?” Singto tỏ vẻ vô tội, mọi người cũng không phản đối. Dương Dương thông minh khả ái, cùng người của SCI lại có tình cảm đặc biệt, hơn nữa Lạc Thiên có lúc rất vội vã, một người đàn ông độc thân phải chiếu cố con nhỏ cũng có nhiều bất tiện, cho nên Dương Dương gần như được nuôi dưỡng bởi hầu hết mọi người, ai rảnh rỗi đều giúp sức trông coi, còn nếu mọi người đều bận rộn thì sẽ nhờ đến hai mama, nhưng mà hiện tại, người Dương Dương yêu thích nhất chính là Hân tỷ tỷ..

Tharn cười cười với mọi người, “Các cậu đi phá án, bọn ta đi dạo xung quanh.” Nói rồi, cùng hai anh em song sinh bước đi, Mã Hân ôm lấy Dương Dương, “Dương Dương a, đi tham quan trường đại học nha? Sau này nhóc cũng phải học đại học nha, nhóc thích đại học này không?”

“Em thích trường của Gulf thúc thúc bọn họ cơ!” Dương Dương vừa trả lời, vừa thân thiết ôm lấy cổ Mã Hân…

Mã Hán thấy mọi người đi xa rồi, Mew cùng Gulf bọn họ cũng đã lên lầu cả, liền vươn tay vỗ vỗ Lạc Thiên, “Nè, Hân nói cũng đúng nha, có muốn cân nhắc một chút không?”.

Lạc Thiên có chút bất lực nhìn hắn, “Đừng nói giỡn.”.

Triệu Hổ cũng gật đầu, “Đúng vậy, Lạc đại ca, anh đừng nghe Mã Hán nói lung tung, hắn luôn mong đến lúc anh cùng Hân thành đôi, sẽ thấp hơn hắn một bậc, hảo hảo gọi hắn một tiếng ca ca a!”.

“Đi chết đi.” Mã Hán đi tới phía sau Triệu Hổ, nhấc chân đá vào mông y. Đuổi được người đi rồi, Mã Hán lại vỗ vỗ vai Lạc Thiên, “Thực sự nên cân nhắc một chút a?”.

Lạc Thiên xua tay, “Sao cậu cứ muốn đẩy em gái của mình vào chỗ chết không thế?.”.

Mải nói chuyện, cũng đã đi tới cửa phòng hiệu trưởng, Mew gõ gõ cửa, cửa không đóng, bên trong đã có vài người, đều đứng cả lên...

“A… Mew đội trưởng.” Hiệu trưởng nhanh chóng đứng ra đón, cùng mấy người họ bắt tay, xong mời họ ngồi xuống..

“Tôi là hiệu trưởng, tôi cũng họ Jongcheveevat, gọi là SiraKoKeNo Jongcheveevat.” Hiệu trưởng tự giới thiệu.

Mấy người bây giờ mới biết, nguyên lai hiệu trưởng trường đại học sư phạm là phụ nữ, khoảng trên năm mươi tuổi, thoạt nhìn đúng là thành phần trí thức lão làng, ăn mặc rất mộc mạc, mắt đeo kính, tóc được cột gọn..

Mew chờ mọi người ngồi xuống, bên trong có ba người, có một phụ nữ tuổi còn rất trẻ, mái tóc quăn sành điệu, thoạt nhìn chưa đến ba mươi..

“Vị này là giảng viên của trường chúng tôi.” Hiệu trưởng nói, “Tên là Vương Minh, cô ấy trước đây là bạn học của mấy sinh viên kia, năm ấy là lớp trưởng lớp đó, sau ở lại làm nghiên cứu sinh rồi lưu lại làm giảng viên cho trường.”.

Mew gật đầu, bên cạnh Vương Minh là hai giảng viên nam, tuổi cũng khoảng trên ba mươi, thoạt nhìn rất nghiêm túc, đều để tóc hai mái khá truyền thống..

“Vị này là Tang Bác Kỳ, chủ nhiệm lớp các sinh viên ấy.” No giới thiệu, tay hướng về một ông cụ bên cạnh đang mặc một thân áo khoác trắng, “Vị này là giảng viên lâu năm ở đây, tên là Uông Hoa.”

Mọi người đã được giới thiệu xong, No đi thẳng vào vấn đề, “Cái kia, Mew đội trưởng, tôi cùng cục trưởng nói chuyện điện thoại, đại thể đã biết lần này các anh muốn lật lại vụ án năm đó… nên muốn chúng tôi phối hợp.”.

Mew gật đầu, “Các vị cũng không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ muốn nắm rõ tình hình một chút mà thôi.” Nói xong, nhìn thoáng qua Gulf bên cạnh..

Gulf hơi gật đầu, “Chúng ta nên tiết kiệm thời gian, lập tức bắt đầu thôi, đầu tiên tôi muốn hỏi một chút, các vị ở đây đều biết chi tiết vụ án, vậy các vị có thấy có gì đáng ngờ không?”.

Mọi người nghe xong quay đầu nhìn nhau, sau đó thấy Vương Minh giơ tay, rồi thấp giọng nói, “Tôi thấy có điểm đáng ngờ.”

“Thật sao?” Gulf cười hỏi, “Đáng ngờ chỗ nào?”.

“Sinh viên phóng hỏa tên là Hác Mạt… Tôi chỉ muốn nói, hắn là một người tốt khó gặp, không có khả năng làm chuyện như vậy.” Vương Minh trầm mặc một hồi, khẽ cắn môi nói tiếp, “Mặt khác, bốn kẻ bị chết cháy là đồ cặn bã, có chết cũng không hết tội.”

Quỷ ảnh

Nghe Vương Minh nói xong, Gulf cùng Mew nhìn nhau, nghĩ giảng viên này phản ứng có phần hơi quá khích. Vương Minh cũng để ý thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ liền thanh minh, “Thậy xấu hổ, chuyện năm đó đã qua thật lâu, nhưng tôi vẫn không thể quên được.”..

“Vì sao thế?” Gulf hỏi cô gái...

“Bởi vì tôi cùng Hác Mạt là bạn tốt.” Vương Minh không e dè nói, “Cậu ấy không phải là người có khả năng làm ra loại chuyện này, cùng mấy kẻ vô lại như thế ở chung một phòng đã là rất khó cho cậu ấy rồi.”..

Mew gật đầu rồi xoay mặt nhìn No, “No hiệu trưởng, trước cục trưởng Tay có nhắc với tôi rằng người hiệu trưởng liên lạc cùng ông ấy là họ Trương.”..

“À…” No cười gật đầu, “Kỳ thực chúng tôi đều là hiệu trưởng, thầy ấy phụ trách bên phần kỹ thuật, tôi phụ trách bên phần xã hội … Hợp tác đã nhiều năm rồi...”

“Vậy ông ấy hôm nay vì sao chưa tới?” Gulf hỏi...

“Sao lại vừa khéo, chiều hôm qua thầy ấy phải đi công tác nước ngoài.” No nói, “Là qua giao lưu với một trường bạn ở Úc, phải ba ngày sau mới trở về.”..

Gulf cùng Mew nhìn nhau không nói lời nào, chiều hôm qua bọn họ mới quyết định lật lại vụ án thì hiệu trưởng kia cũng xuất ngoại công tác… Nghĩ sao cũng thấy như có ý định lẩn tránh việc này?..

Mew quan sát mọi người một chút, phát hiện nếu đồng thời hỏi bọn họ có lẽ sẽ thu được kết quả, liền quay lại trao cho Gulf một ánh mắt. Gulf vừa lúc cũng nghĩ giống Mew liền mở lời, “Về đầu mối của vụ án đó chúng tôi muốn ghi chép lại một chút, cảnh viên của chúng tôi bây giờ sẽ hỏi từng người một trong các vị, mong các vị phối hợp.”..

Mấy người nhìn nhau rồi gật đầu. Vì vậy, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ lưu lại để ghi chép, Mew cùng Gulf mang theo Type, Lạc Thiên cùng Krist ra khỏi tòa nhà dạy học, muốn đi tìm Tharn bọn họ, rồi đến thăm tòa nhà ma..

“Có chuyện gì thế?” Mới ra khỏi tòa nhà, Krist liền chỉ chỉ phía trước, chỉ thấy bên ngoài tòa nhà có một đám người, không biết là có chuyện gì...

Mew chau mày cùng Gulf đi qua, thế nhưng những sinh viên này đứng rất đông, căn bản không chen vào được, chợt nghe bên ngoài có tiếng sinh viên hỏi, “Thật là Singto sao?!”..

“Đúng vậy!”..

“Tôi muốn xin chữ kí a! Tôi đã mua sách của anh ấy rồi nè!”..

“Tôi đã từng đi xem anh ấy biểu diễn!”..

Mew liếc Krist, “Là Singto bị phát hiện a.”..

Gulf cũng cười, “Cậu ta cùng mấy sinh viên quả là có duyên nha, có muốn đi cứu cậu ấy không?”.

Krist mặt nhăn mặt nhăn mũi, “Mặc kệ hắn đi, cứ để hắn bị vây thế cũng được.” Nói xong, lôi Gulf đi, Type cùng Mew nhìn nhau, nhún nhún vai...

Mấy người tiếp tục đi, vừa mới được vài bước thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nhìn lại hóa ra Singto đuổi theo.

Mew nhìn lại đám sinh viên còn vây kín ở xa xa, Singto cười cười đập đập vào vai mình, “Tôi trước đây đã từng chơi bóng bầu dục.”

“Đại ca bọn họ đâu?” Gulf hỏi...

“À … Hình như đi nhà ma gì đó rồi.” Singto nói. Đang nói chuyện, mọi người đã tới bên ngoài cánh rừng nhỏ.

“Người đâu?” Gulf nhìn quanh, “Không phải nói ở chỗ này chờ sao?”

“Đúng vậy…” Krist cũng ở chỗ đó dạo quanh một vòng, chỉ thấy cặp song sinh từ xa chạy lại, cầm trên tay ít bánh mỳ cùng sữa.

“Đây là cái gì a?” Mew hỏi hai người...

“Không phải là không kịp ăn tối sao.” Tiểu đinh nói, “Tiểu hài tử không thể nhịn đói a.”.

Lạc Thiên có chút cảm động, thân làm ba ba như hắn còn không nghĩ tới a … Bất quá Dương Dương đâu rồi?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong rừng truyền đến một tiếng thét chói tai “A!!!!”, là tiếng của con gái… cảm giác… Như là Mã Hân!

Mọi người nhìn nhau, đều chạy vọt qua đường mòn tới bên hồ nước thì thấy Mã Hân ôm Dương Dương đứng một bên, Tharn đang đánh người… Là một người đàn ông đồng phục màu xanh.

Gulf cùng Mew nhìn nhau, đây không phải Ách đại thúc sao?!.

“Đại ca!” Mew nhanh chân tiến đến kéo Tharn, Type tiến lên hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại đánh người?”

Tharn nhíu mày nhìn Ách đại thúc, “Hắn động đến nha đầu này.”.

Mọi người sửng sốt, Mã Hân nói, “Vừa rồi Dương Dương đánh bóng rổ, bóng lăn đến đây, em cùng nhóc chạy tới bắt, thì thấy quả bóng đã rớt vào trong hồ nước, em đang nghĩ lấy một cành cây vớt về thì đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau, vừa quay đầu thì thấy ông ta vỗ vai em, em lại càng hoảng sợ, đại ca vừa lúc đi tới, sau đó anh ấy…”..

Tất cả mọi người hiểu, Mew cùng Gulf có chút bất lực nhìn nhau, Ách đại thúc này hình như có đam mê hù dọa người khác, rất thích lặng lẽ đến gần người ta từ phía sau...

Đại Đinh Tiểu Đinh đem Ách đại thúc đang liều mạng giãy dụa trấn áp rồi hỏi, “Ông muốn làm gì?”.

Mọi người thấy ông ta khuôn mặt đáng sợ cũng khó trách ngay cả Mã Hân lớn như vậy cũng bị dọa đến hoảng hốt, Gulf cùng Mew đã bị qua, ban đầu hai người bọn họ cũng hoảng sợ không ít...

“Sao không nói lời nào?!” Hai anh em trừng mắt nhìn Ách đại thúc...

“Ông ấy không thể nói được.” Mew nói, “Đây là người làm vườn ở đây, gọi là Ách đại thúc.”.

Mọi người nhìn nhau, lớn bé nhà Đinh hơi khó xử, gây sự với một người câm điếc hình như không được tốt cho lắm, liền buông ông ấy ra, thế nhưng cũng không để cho đi, Tharn lẩm bẩm, “Thảo nào đánh thế nào cũng không kêu…”.

Type trừng mắt với anh, bất quá bởi vì anh là muốn bảo vệ Mã Hân cùng Dương Dương, nên tính toán sẽ bỏ qua hành vi bạo lực lần này.

Gulf từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm vài cái, rồi đưa qua cho Ách đại thúc nhìn..

Ách đại thúc nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên viết rằng, “Vì sao lại hù dọa cô gái vừa rồi?”

Ách đại thúc chợt hiểu ra liền liên tục lắc đầu xua tay, như là muốn nói ông ấy không làm thế, sau đó, ông ấy cho tay vào túi lấy ra một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ kỹ, màu sắc bình thường,..

Ách đại thúc đánh vài chữ, rồi đưa qua cho Gulf bọn họ đọc. Gulf nhìn qua, bên trên viết —— tôi không cố ý, tôi chỉ muốn nói với cô ấy, không nên ở nơi này, không an toàn...

Mew nhìn thoáng qua, Gulf đánh chữ —— vì sao nói không an toàn?.

Ách đại thúc nhìn xong, tiếp tục —— ở đây không lâu có một nữ sinh chết đuối, hơn nữa nhiều côn đồ trong trường hay đến đây, con gái không nên tới đây một mình...

Đại Đinh buông ông ấy ra, “Xem ra là hiểu lầm.”..

Tiểu Đinh vỗ vỗ vai hắn, “Thật đáng thương, đại ca đã lâu rồi chưa đánh ai… Đau a?”.

Ách đại thúc thấy mọi người đều không có địch ý, cũng không giãy dụa muốn chạy nữa, lúc này mới nhìn kỹ lại Mew cùng Gulf, rồi đưa tay bấm vài chữ —— tôi đã thấy các cậu...

Mew xuất ra thẻ cảnh sát cho ông ấy nhìn, Ách đại thúc tiếp nhận nhìn một lúc lâu, gật đầu trả lại cho Mew...

Gulf lấy tay bấm bàn phím, “Lưu Mai, chính là nữ sinh bị chết đuối kia, ông có biết không?”.

Ách đại thúc gật đầu, đánh chữ, “Là một đứa con gái ngốc.”..

Tất cả mọi người sửng sốt, Ách đại thúc này biết không ít đâu nha. Gulf lại hỏi —— nghe nói ông trộm túi của cô bé, để giúp Lữ Tề cùng Dương Phàm.

Ách đại thúc gật đầu, đánh chữ —— ngày đó, tôi thấy cô ta đi một mình trong rừng liền giật lấy cái túi, cô ta có lẽ bị tôi dọa sợ, thét lên một tiếng rồi chạy mất..

Mew cả kinh, “Nói cách khác, đêm đó lúc bị giật cái túi Lưu Mai còn chưa có chết?”.

Gulf đánh chữ hỏi Ách đại thúc...

Ách đại thúc gật đầu, đưa tay chỉ chỉ một chỗ sâu trong rừng, đánh chữ —— lúc cô ta chạy làm rớt ở trong đó, tôi tìm được camera rồi, liền chạy về kí túc xá, tôi sợ cô ta nói với bảo vệ trường, bọn họ tìm đến sẽ phát hiện ra camera cùng ảnh chụp, cho nên tôi đem camera giấu đi…..

Mew gật đầu, nhìn Gulf nói, “Mèo Nhỏ, hỏi ông ấy về vụ án bảy năm trước.”.

Gulf đánh chữ —— bảy năm trước ở đây có hỏa hoạn chết người, ông biết không?.

Ách đại thúc sau khi thấy những dòng này, đột nhiên run lên, rồi lắc đầu..

Thế nhưng ánh mắt ông ấy đã làm mọi người nhận ra … Ông ấy chắc chắn có biết..

—— có thể mời chúng tôi đến nhà ông làm khách không? Gulf hỏi tiếp..

Ách đại thúc do dự một chút, rồi gật đầu, mang theo mọi người đi tới ký túc xá ma quái trong truyền thuyết.

“Thúc thúc kia một mình ở chỗ này sao?” Tiểu Dương Dương ôm cổ Mã Hân hỏi..

Mã Hân nhún nhún vai, có chút vui mừng lần trước đến đây không gặp phải Ách đại thúc quái dị này..

“Dương Dương… Ba ba ôm nào.” Lạc Thiên đưa tay đỡ lấy Lạc Dương..

“Không chịu, con muốn tỷ tỷ.” Lạc Dương ôm Mã Hân không buông, cặp anh em song sinh hớn hở xem kịch vui..

Lạc Thiên có chút bất lực, “Con xem tỷ tỷ mệt đến mức đầu toàn mồ hôi.”.

Lạc Dương nhìn Mã Hân, thực sự là mệt đến thở gấp rồi, Dương Dương bị đám người SCI ôm nhiều quá thành quen, không hề nghĩ rằng, kỳ thực ôm một đứa nhóc đi xa như vậy thật là mệt chết người...

Dương Dương không muốn buông, nhưng cũng đưa tay ra cho Lạc Thiên, Lạc Thiên bắt lấy nhóc, rồi lấy bánh mì với sữa trên tay hai anh em song sinh, đang muốn đưa cho Dương Dương. Dương Dương lại đột nhiên cười cười vẫy tay về phía ký túc xá, như là đang chào hỏi..

“Dương Dương? Làm gì thế?” Lạc Thiên Thuận nhìn theo hướng nhóc vẫy tay, không thấy có người.

“Vừa có một tiểu ca ca.” Lạc Dương nói...

“Loảng xoảng đương” một tiếng, cái liềm trên tay Ách đại thúc rớt xuống đất, mọi người cũng ngẩng mặt nhìn, trên lầu căn bản không có người a.

“Dương Dương… Cháu thấy người ở đâu?” Gulf quay đầu lại hỏi nhóc..

“Ở ngay lầu ba a.” Dương Dương chỉ vào cửa sổ lầu ba, “Anh ấy còn vẫy tay với cháu a, là một ca ca còn rất trẻ.”

Gulf đánh chữ hỏi Ách đại thúc, “Trong tòa nhà có người khác sao?”

Ách đại thúc nhìn mọi người một chút, đánh chữ —— không phải người..

Mọi người cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh, Gulf bấm —— không phải người, vậy là cái gì?.

Ách đại thúc trầm mặc một hồi, đánh chữ —— hắn ở chỗ này vương vấn đã bảy năm, vẫn không chịu đi, hình như còn có tâm sự gì chưa thành.

Mọi người nhịn không được hít một hơi, Mew lại ngẩng đầu nhìn qua, tòa nhà dạy học vì đã lâu không được tu sửa, trên cơ bản đã đổ nát, trong khung cửa sổ tối om cũng không có ai..

“Dương Dương, người đó trông như thế nào?” Gulf hỏi..

“Dạ … Là một tiểu ca ca.” Lạc Dương nói, “Mái tóc đã hỏng, mặt rất trắng.”.

“Đội trưởng.” Lạc Thiên nói với Mew, “Tôi không mang theo Dương Dương vào được không?”.

Mew gật đầu, Mã Hân cũng nói, “Dương Dương, chúng ta ra sân trường chơi đi?”.

Lạc Dương gật đầu, “Em cũng muốn vào nhà Ách thúc thúc chơi, ca ca vừa rồi là con của thúc thúc sao?”

Lạc Thiên ôm Dương Dương đi ra ngoài, trong lòng bất ổn, tuy rằng không phải mê tín nhưng bản thân không muốn để thằng bé nhìn thấy những thứ không sạch sẽ..

Chờ Lạc Thiên bọn họ đi xa, Singto hai tay đút túi nói, “Thật đúng là nhà ma sao? Vừa rồi chẳng lẽ là hồn ma?”

Mew quan sát ký túc xá này một chút, rồi lấy điện thoại của Gulf hỏi Ách đại thúc —— Ký túc xá này có phải chỉ có một cửa chính cùng cầu thang?”

Ách đại thúc gật đầu,.

Mew thu hồi điện thoại, nói với mọi người, “Canh giữ cửa chính, sau đó tìm từng tầng một, chỉ cần hắn không phải quỷ thì sẽ tìm thấy… Nếu như tìm không ra, có lẽ chính là tà ma.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro