
🍑47🍑 Như nước với lửa
☆ 𝑾𝒐𝒎𝒆𝒏 𝒄𝒓𝒆𝒂𝒕𝒆 𝒎𝒊𝒓𝒂𝒄𝒍𝒆𝒔.
☆ 𝑾𝒆 𝒎𝒂𝒌𝒆 𝒔𝒂𝒍𝒕𝒚 𝒇𝒊𝒔𝒉 𝒊𝒏 𝒓𝒆𝒗𝒆𝒓𝒔𝒆 𝒄𝒓𝒆𝒂𝒕𝒆 𝒎𝒊𝒓𝒂𝒄𝒍𝒆𝒔.
- Chương 47: Như nước với lửa.
🍑 🍑 🍑 🍑
Min gia còn đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ trong đầu, làm sao bọn họ có thời gian để xem tin tức do hệ thống để lên lúc này?.
"Vậy thuê thêm luật sư thì sao?. Muốn kiện ai?. Chẳng lẽ mày còn muốn kiện luôn người thân sao?."
Cha Min tức giận quát.
Sự xuất hiện của Kim Jisoo khiến cho họ cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ chỉ có gan, Min Yoongi thực sự muốn chống lại và thoát khỏi sự phẫn nộ của bọn họ.
Min Binh cũng không nghĩ tới bản thân nói hươu nói vượn, Min Yoongi với Kim Jisoo có quan hệ tình cảm, dường như điều đó trong nháy mắt liền trở thành sự thật.
Kim Jisoo thực sự mang người đến giúp Min Yoongi.
Min Binh bình tĩnh lại, nhưng hắn so với cha Min có vẻ còn bình tĩnh hơn.
Hắn trầm giọng nói: "Tiểu Yoongi chuyện trong nhà hà tất phải để cho người ngoài xem không?. Hôm nay mặc kệ mày mời ai, nháo đến đài truyền hình, cũng chỉ làm càng nhiều người chỉ trích mày, vì một ả đàn bà mà cùng với gia đình trở mặt thành thù. Ả đàn bà này, nó còn không phải thuộc về mày. Cái này nói là cái gì?. Nếu mày buông tay thì gọi bất hiếu bất nghĩa."
Mọi người ở cục cảnh sát đều có chút nghe không nổi nữa.
Đổi trắng thay đen không phải điên cuồng tới mức muốn tẩy trắng đấy chứ?.
Những người này chỉ dựa vào quy định của cục cảnh sát, không thể đem lời nói của họ lên internet thôi.
"Vậy mấy người cứ chậm rãi mà nói?. Tôi đi trước?. Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn muốn ăn cơm."
Min Binh: "........."???.
Cha Min: "......."???.
Hai người đều sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Kim Jisoo sẽ nói như vậy, ngữ khí tránh né.
Không phải cô ta đến giúp Min Yoongi sao?.
Min Yoongi là người đầu tiên lên tiếng, hắn nhìn ba người luật sư do Kim Jisoo mang tới, cả nam và nữ, tất cả đều mặt vest và toát ra khí chất ưu tú.
"Tiền..."
Min Yoongi vừa ngẩng đầu lên.
Kim Jisoo: "Tiền ... tiền đã đưa tới rồi."
Min Yoongi mím môi dưới, lập tức nói: "Bao nhiêu tiền?. Tôi liền viết giấy nợ cho cô."
"Không cần, tiền đã sớm trả xong cả rồi, ừm, cũng không phải tôi trả."
Kim Jisoo chẳng hề giấu diếm.
Lúc này bên cạnh nam luật sư theo tiếng cười nói: "Đúng vậy, tôi là nhân viên của Hoành Tuấn chuyên làm việc cho công ty, là Hoành Tuấn phụ trách trả tiền lương cho tôi."
Min Binh cũng có thể nói đã thấy qua rất nhiều chuyện trên đời, vừa nghe hắn ta nói làm việc cho công ty bất động sản, sắc mặt hắn liền có chút thay đổi.
Hơn nữa Hoành Tuấn là công ty lớn, nghe tới đương nhiên sẽ nhận ra, dù sao cũng không phải công ty nhỏ nào cả.
Bất động sản nhiều như vậy, nhưng bất kỳ luật sự nào làm việc cho công ty này thì thật là không dễ dàng gì...
Min Binh nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống được, lên tiếng hỏi: "Không biết tên vị tiên sinh này là gì?. Lúc trước hay phụ trách công việc gì?."
"Bành Quang Minh, chuyên môn xử lý tranh chấp hợp đồng."
Nam luật sư cười một cái.
Lúc này cũng không cần Min Binh hỏi thêm, hai vị luật sư còn lại cũng lần lượt lên tiếng.
Một người nói: "Tôi tên Toàn Lam, chuyên môn xử lý các tranh chấp kinh tế."
Người kia cũng mỉm cười, khách khí nói: "Tôi tên Đổng Lâm Lâm, đối với các vụ án dân sự như thương tích cá nhân và tranh chấp gia đình tôi tương đối am hiểu."
Min Binh dường như bị đóng băng ở đó trong giây lát, cơ thể hắn căng thẳng, miệng mím chặt và im lặng.
Ba luật sư giỏi, am hiểu các lĩnh vực khác nhau, nhưng lại vừa hợp mà bao trọn các vấn đề của Min Yoongi.
Lúc này Min Yoongi thấp thấp giọng lên tiếng: "Tôi nghe qua thoạt như tên của các luật sư rất lợi hại."
Hắn đã từng nghĩ đến việc có nên thuê luật sư hay không, nhưng hắn không thể thoát khỏi xiềng xích của gia đình, và hắn không biết tương lai sau này của hắn sẽ ra sao nên hắn đã từ bỏ ý định này.
Nhưng hắn lúc đó cũng làm không ít việc.
Trong số đó cái tên Toàn Lam khá nổi tiếng.
Bên kia Toàn Lam nhấp môi cười, mang theo sự thông minh và điềm tĩnh của người phụ nữ trưởng thành, nhẹ nhàng nói.
"Có nghiêm trọng hay không, chúng tôi điều tra mới biết được."
Những lời này như cái tát vào mặt Min gia đem họ trở lại hiện thực.
Kim Jisoo là nghiêm túc!.
Những gì cô nói vừa rồi không phải vì cô không quan tâm đến Min Yoongi, mà bởi vì cô đã giao tất cả những vấn đề này bàn giao thỏa đáng cho các chuyên gia.
Cô càng thoải mái, điều đó càng cho thấy sự chuyên nghiệp của ba vị luật sư này khủng khϊếp như thế nào.
Cha Min vội vàng quay đầu nhìn Min Yoongi, nhưng Min Yoongi không nhìn về phía bọn họ.
Min Yoongi vẻ mặt phức tạp, hắn đang nhìn Kim Jisoo.
Hắn chỉ muốn vay tiền của Kim Jisoo, nhưng hắn không nghĩ tới đối phương còn làm điều có lợi hơn cho hắn.
"Cảm ơn."
Min Yoongi giọng khàn khàn nói.
Min Binh chưa từ bỏ ý định của bản thân mà lên tiếng cho chính mình.
"Tao tin rằng pháp luật cuối cùng sẽ đứng về phía công lý, mà không dựa vào sự áp bức tư bản mà hạ mình..."
Kim Jisoo dừng lại một chút: "Lấy tôi so với tư bản?."
Thật đúng là đề cao cô rồi.
Min Binh tiếp tục lên tiếng: "Jisoo tiểu thư hôm nay vì Min Yoongi mà ra mặt, điều này càng chứng minh mối quan hệ của hai người không bình thường. Không biết cư dân mạng sẽ nói như thế nào?. Người chống lưng của cô nữa?. À đúng rồi, còn có cả Kim đại thiếu?..."
Luật sư Bành Quang Minh tiến lên một bước, cười nói.
"Vừa rồi tôi nói không rõ ràng sao?. Tôi có thể nói lại lần nữa, tôi chỉ làm việc cho Hoành Tuấn..."
Luật sư Toàn Lam thở dài, nhìn Min Binh ánh mắt mang theo sự thương xót, giống như nhìn một người não bộ chưa phát triển.
Toàn Lam theo đó mà nói tiếp: "Sau khi Jeon tiên sinh về nước, tôi đã phụ trách xử lý hầu hết các cuộc tranh chấp trong công ty."
Những lời này đã thức tỉnh gia đình Min khỏi sự sững sờ.
Bố Min thiếu hiểu biết, nên chẳng thèm phản ứng lại.
Vậy thì thế nào?.
Biết mấy người tài giỏi rồi thì có làm sao.
Chỉ có Min Binh bỗng dưng đổi sắc mặt, thất thanh mà thốt lên: "Bọn họ đều biết cả rồi?!."
Min Binh nhìn về phía luật sư Đổng Lâm Lâm ở đằng sau.
Vậy là thế nào?.
Đổng Lâm Lâm cũng đã xem đủ loại tin tức về Kim Jisoo trên mạng, đương nhiên cô biết Min Binh hỏi câu này là có ý tứ gì.
Đổng Lâm Lâm mỉm cười, nói: "Tôi đương nhiên không phải cấp dưới của Kim đại thiếu. Dù sao thì với quy mô của Kim gia, chỉ cần vị kia gật đầu. Hẵn là các vị sẽ gặp đoàn luật sư."
Min Binh cổ họng nghẹn lại, cảm xúc chồng chất trong lòng ngực, lại không có chỗ phát tiết.
"Tôi đến đây để kiện tụng miễn phí cho Jisoo tiểu thư. Công ty luật chúng tôi vừa lo thủ tục nhận tài sản giá trị trăm triệu cho Jisoo tiểu thư. Chúng tôi càng hy vọng có thể làm việc lâu dài cùng Jisoo tiểu thư."
Đổng Lâm Lâm cảm thấy trước mặt cô ấy là những kẻ ngốc khá ngây thơ.
Vì vậy, cô mỉm cười không chút do dư nói: "Thật ra, với tài sản và danh tiếng hiện tại của Jisoo tiểu thư, tôi không phải là người duy nhất. Mà sẽ có rất nhiều luật sư khác muốn cùng cô ấy làm việc."
Min Binh chưa từng nghĩ tới sẽ có kết quả này.
Cha Min có chúng hoảng hốt, hoảng loạn nói: "Cái gì?. Chỉ dựa vào cô ta?. Chỉ là một con đàn bà mà sở hữu hơn trăm triệu?."
Ngay sau khi cha Min nói lên những lời này, Min Binh bên cạnh cảm thấy không ổn chút nào.
Trong ba vị luật sư ở đây, thì hết hai người đã là nữ, lời này vừa nói ra, không phải là đang phỉ bán bọn họ sao.
Quả nhiên, không chờ Min Binh đưa mắt nhìn tới, sắc mặt của bọn họ đều đã trở nên lạnh băng.
Min Binh nắm lấy cổ tay cha Min, kéo ra sau lưng mình, tránh ông lại nói những lời không nên nói.
Min Binh thấp giọng nói: "Tao cũng có tiền."
Lúc này Kim Jisoo mới chậm rãi mở miệng xen vào: "Min tiên sinh có bao nhiêu?."
Min Binh bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ suýt nữa liền buột miệng nói ra, nhưng nhận thức được cảnh sát và luật sư còn hiện diện ở đây nên hắn liền nuốt trở về.
Nếu như mở miệng không phải là nói tiền của Min Yoongi đã bị bọn họ lấy đi rồi sao?.
Kim Jisoo khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi: "Bái bai, tôi đi trước."
"Khoan đã!. Jisoo tiểu thư không cần thiết phải cùng chúng tôi làm ầm lên như vậy..."
Min Binh từ phía sau hét lên.
Đổng Lâm Lâm ở phía sau cũng mở miệng hỏi: "Jisoo tiểu thư nếu là yêu cầu kiện về danh dự, bên phía tôi có vài vị luật sư giỏi luôn sẵn sàng làm việc."
Kim Jisoo cũng chẳng hề quay đầu lại mà chỉ nâng tay lên, vẩy chào bọn họ.
Sắc mặt của Min Binh càng trầm xuống.
Đàn bà quá đẹp ... quả nhiên không phải thứ gì tốt!.
Việc Kim Jisoo rời đi, đương nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến luật sư, họ nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh và đưa Min Yoongi đi.
Đợi đến lúc Min Yoongi ra ngoài, lại phát hiện Kim Jisoo còn chưa đi xa.
Cô đứng bên cây cột trước cửa, như đang đợi ai đó.
Min Yoongi dừng lại một chút: "Tôi có chút chuyện muốn nói với Jisoo tiểu thư, liệu có được hay không?."
Đổng Lâm Lâm nhún vai, buông một tay: "Được, đây là quyền tự do của anh."
Nhưng Min Yoongi vẫn cảnh giác dò xét khu vực xung quanh, sợ đụng phải phóng viên nằm vùng, nếu lại bị chụp nữa những bài viết không hay đó lại nhắm đến Kim Jisoo mà kiếm lợi.
Đợi Min Yoongi kiểm tra, đánh giá bốn phía xung quanh.
Một chiếc xe chậm rãi đậu chạy vào cục cảnh sát.
Đó là một chiếc Rolls-Royce đen.
Chiếc xe dừng lại ở một góc bên cục cảnh sát.
Dường như Kim Jisoo nhận được một cuộc điện thoại mà chậm rãi đi tới.
Lúc này người của Min gia cũng từ cục cảnh sát đi ra.
Cha Min cùng Min Binh thấp giọng nói chuyện với nhau, hai người đang bàn cái gì với nhau.
Cha Min ngẩn đầu lên, biểu tình liền trở nên khó coi.
Sau đó ông ta đột nhiên bước xuống hai bật thang, ngả người về phía Kim Jisoo.
Sắc mặt của Min Yoongi tái đi.
Ngay cả mấy vị luật sư bên cạnh cũng không thèm nghĩ ngợi lao về phía Kim Jisoo, muốn ngăn cản hành động của cha Min.
"Jisoo tiểu thư tránh nhanh!."
Bọn họ hét lên.
Cha Min nắm chặt tay, trong lòng đầy tức giận.
Trốn?.
Muốn trốn sao?.
Cha Min dường như nghĩ điều gì đó, nhưng ông chỉ còn cách Kim Jisoo vài bước.
Ông ta bị đá vào lưng một cách thô bạo, sau đó người nọ nắm cổ tay hắn, dùng sức bẻ gãy.
Cha Min hét lên một tiếng, tiếp theo đó là có người lên đầu gối với ngực của ông, ông không kịp xử lý, ầm một tiếng liền quỳ trước mặt Kim Jisoo.
Kim Jisoo lúc này mới chậm rãi xoay người qua: "Còn chưa tới tết Nguyên Đán, sao đại lễ lớn như thế này?."
Cha Min cảm thấy đau đến chết đi sống lại mà vô cùng phẫn nộ.
Ông ngẩn đầu nhìn về phía Kim Jisoo.
Ả đàn bà này thoạt nhìn là biết được nuông chiều từ bé, dù trong tình thế này ả vẫn ung dung rũ mắt nhìn ông.
Không khác gì đang coi xiếc thú cả.
Cha Min quay đầu nhìn kẻ đang khống chế ông ta.
Thế như lại là một con đàn bà!.
"Cảm ơn chị Dư."
Kim Jisoo gật đầu, cảm ơn vệ sĩ Dư Đồng.
Dư Đồng nhìn nụ cười ngọt ngào muốn mạng của cô hai giây rồi thu hồi ánh mắt.
"Buông tao ra!."
Cha Min đời nào chịu được loại nhục nhã này?.
Vừa rồi ông ta còn chửi con đàn bà này không ít đâu, sao có thể để cho một ả đàn bà làm khuất phục được.
Ngược lại Kim Jisoo chẳng thấy sai gì cả.
Kim đại thiếu, cho vệ sĩ gãi đúng chỗ ngứa rồi còn gì, sỉ nhục kẻ như cha Min không phải tuyệt vời sao!.
Kim Jisoo cười: "Chị Dư, trở về sẽ phát tiền thưởng. Chị thật lợi hại mà!."
Cha Min càng nghe càng tức ngực như muốn nổ tung tới nơi, mở miệng liền chửi bới mấy lời không sạch sẽ.
Lúc này đám người Min Yoongi cũng đến gần.
Min Yoongi tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, thậm chí đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Hắn thường cảm thấy thế giới này thật đáng sợ, nhưng hôm nay hắn nghĩ thế giới không đáng sợ, mà là gia đình hắn đáng sợ.
Con trai không nên đánh cha.
Nhưng hôm nay...
Min Binh ánh mắt âm trầm, đang muốn tiến lên khuyên can vài câu: "Nơi này chính là đồn cảnh sát, được rồi buông tay đi, cha Min cũng chỉ sốt ruột muốn bảo vệ con trai mình, mọi người..."
Lời Min Binh còn chưa nói xong.
Chỉ có mấy vị luật sư chú ý tới người ngồi trên chiếc Rolls-Royce đen đằng kia.
Người dẫn đầu có đôi chân dài, chỉ hai ba bước liền đi qua tới đây.
"Phanh" một tiếng vang lớn.
Lại một cú đá vào lưng cha Min, cha Min đau đớn kêu lên như một bên tay mới vừa bị chặt đứt, ông ta nặng nề ngã xuống, không còn sức mà kêu nữa.
"Ai?."
Min Binh sắc mặt khó coi mà quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy một thanh niên chỉnh chu trong bộ tây trang xám khói, hai bên là hai vệ sĩ cường tráng.
Kim Jisoo giờ phút này quay đầu nhìn về phía này.
Cô biết Kim Taehyung bảo cô gửi định vị cho anh, cô chỉ nghĩ anh sẽ cử người đến đón, nhưng cô không ngờ Kim Taehyung lại đích thân đến.
Kim Jisoo cười: "A, Kim đại thiếu đến không sớm cũng không muộn lại vừa đúng lúc."
Kim đại thiếu?.
Hắn chính là Kim Taehyung?!.
Min Binh hô hấp không thông, theo bản năng mà lùi về phía sau nữa bước, chưa kể bắt gặp ánh mắt của Kim Taehyung.
Một người trẻ tuổi như vậy lại làm hắn hoảng sợ đến mức khó thở.
Lại nhìn cha Min sắc mặt tái nhợt, đầu óc quay cuồng.
Sự chú ý của ông ta cũng chẳng còn, cơn đau đến mức ông ta chỉ biết thở hổn hển.
Ông ta dường như không nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai khác ngoài đám người Kim Jisoo, ông cố gắng giẫy giụa đứng dậy...
Kim Taehyung không nhìn Kim Jisoo, anh đảo qua Min Binh sau đó rũ mắt, dừng lại ở cha Min.
Cha Min không thể đứng dậy.
Min Binh khϊếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, dứt khoát dẫm đạp lên người cha Min.
Đôi chân dài thẳng tấp, những nếp gấp trên quần tây càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của anh.
Cúi đầu, anh thậm chí còn thấy bề mặt của đôi giày da cực kỳ sạch sẽ của mình.
Nhưng anh đã đạp lên đầu cha Min.
Một cách rất nhẹ nhàng, hiển nhiên.
Cha Min cố vùng vẫy nhưng vô ích, chỉ phí công làm mặt ông đã dí vào nền đất lại vì vậy mà cọ xát đến chảy máu.
Ông ta đau đớn kêu lên.
Nhưng lần này âm thanh không còn to như lần trước nữa.
Giờ khắc này, đừng nói là Min Binh.
Ngay cả hệ thống cũng cảm thấy sợ hãi...
Giờ nó hiểu tại sao Kim Taehyung lại là nhân vật phản diện.
Kim Jisoo nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhưng cũng không có chút gì cảm thấy sợ hãi.
Có thể là do khi cô xuyên vào thế giới này đã hoàn toàn xa lạ với Kim Taehyung, tất cả những gì cô biết về anh cũng chỉ thông qua cốt truyện của tiểu thuyết.
"Làm gì đó!. Vừa mới ra ngoài lại đánh nhau nữa sao?."
Người ở bên trong nghe thấy tiếng ồn liền vội chạy ra ngoài.
Từ lúc cha Min lao về phía Kim Jisoo cho đến khi bị đánh gục, thực sự cũng chỉ mất hơn một phút.
Cảnh sát bên trong có chút không nói nên lời.
Đám người này như thế này là sao?.
Có phải coi đồn cảnh sát là không khí đúng không.
Kim Taehyung chậm rãi thu hồi chân, anh đứng thẳng người lại.
Anh thấp giọng nói: "Đi phối hợp với cảnh sát lấy lời khai."
Thư ký Vương lên tiếng.
"Đưa ông ta đến bệnh viện trước."
"Ngài vẫn có thể tự đứng dậy chứ?."
"Làm sao ngài bị thương?."
Đầu óc cha Min vẫn có chút mơ hồ, không biết là do đau hay là do vừa rồi đυ.ng mặt vào nền đất.
Người bên cạnh chạy tới đỡ ông ta, nhưng ông ta vẫn cúi đầu, không dám ngồi dậy, giống như lại sợ ai đó giẫm lên.
Min Binh nhìn thấy vậy, như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc cúi người xuống đỡ: "Anh xem, sao anh lại bất cẩn như vậy?."
Trừ bỏ nói bất cẩn, hắn còn có thể nói cái gì?.
Nói hắn cổ vũ cha Min động thủ, lấy tư cách cha của Min Yoongi làm ầm ĩ lên, cuối cùng bị người ta đánh thành bộ dạng gì?.
Nói hắn không muốn sống nữa, hôm nay liền cùng Kim đại thiếu quyết đấu một phen?.
Cha Min run lên khi nghe thấy giọng Min Binh, lấy lại tinh thần, từ từ đứng dậy.
"Đi, chúng ta đi bệnh viện."
Min Binh nói.
Nhưng thực đáng tiếc, hắn lại không thể làm gì.
"Không được đi, ở lại lấy lời khai."
Cảnh sát cản Min Binh.
Khuôn mặt Min Binh sượng trân, hắn cố miễn cưỡng cười đáp lại.
Kim Jisoo bất đắc dĩ: "Chúng ta cũng nên đi ... Đi thôi, lại đi vào trong."
Hệ thống: [ Cô có nên nhìn sắc mặt của Kim Taehyung một chút không?. ]
Kim Jisoo: "..........."???.
Cô quay đầu lại nhìn thử.
Kim Taehyung vẫn đang nhìn cô, trên mặt anh không lộ một chút biểu cảm gì.
Nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ ra vẻ không vui, giống như vừa nhìn thấy sâu bọ vậy.
Hẵn là trong mắt anh Min gia không khác nào sâu bọ.
"Lại đây." Kim Taehyung nói.
Kim Jisoo không chút do dự mà đi qua, cùng Kim Taehyung sánh vai đi vào.
Hệ thống hoảng hốt: [ Lần này không phải hai người lại chơi trò tình thú gì đấy chứ?. Thế mà trong khoản thời gian ngắn như vậy Kim Taehyung cũng không tức giận?. ]
Kim Jisoo: "........."???.
Cô không sợ, mà cô bị sự khẩn trương của hệ thống làm cho sợ.
Nếu không phải do có quá nhiều liên kết với nhau, Kim Jisoo thật sự muốn hỏi nó, cô có thể chặn nó từ một phía được không?.
Bầu không khí lúc này lại ảnh hưởng đến Min Binh.
Cùng là đi vào trong, nhưng Min Binh quay mặt nhìn sang, hận không thể cách xa bọn họ mười mét.
Hắn thật sự không nghĩ tới, Kim đại thiếu không những cử luật sư tới, nhưng có điều còn đáng sợ hơn luật sư ... là anh ta thật sự đến!.
"Ngài Min Binh, ngài làm gì vậy?."
Viên cảnh sát nhíu mày: "Ông không muốn đi vào trong sao?. Nếu đã không muốn thì đừng có làm gì!."
Min Binh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào trong.
Nhưng tâm trí hắn rối bời, nên vô tình va vào Min Yoongi.
Cháu trai hắn cao hơn hắn.
Min Binh vừa quay đầu lại, liền phát hiện ánh mắt lạnh lùng, u ám của Min Yoongi nhìn về phía hắn.
Min Binh nuốt nước miếng, không biết làm thế nào hắn có thể đi vào trong.
Lời khai được lấy nhanh chóng.
Là cha Min hành động trước, cũng bởi thế mà Min Binh sẽ dễ dàng thoái thác trách nhiệm trên người mình.
Nhưng kể cả khi hắn lấy lời khai xong, hắn cũng chẳng cảm thấy thư thái.
"Được rồi, đã xong, ông có thể đi." Cảnh sát nói.
Min Binh một chút di chuyển cũng không có, hận bản thân không thể đem mông dán vào ghế.
Thấy vậy viên cảnh sát có chút nói không nên lời: "Ông muốn ở lại đây một đêm sao?."
Min Binh cảm thấy đó là một ý kiến không tồi!.
Hắn lập tức ngẩng đầu hỏi: "Có thể ở lại đây một đêm sao?."
Viên cảnh sát: "Không thể."
"Tôi ... tôi có thể trả tiền..."
"Ông xem đây là nơi nào?."
Min Binh suy cho cùng cũng chỉ có thể chèn ép mỗi Min Yoongi mới có cớ sự như hôm nay, không có quyền và địa vị.
Kim Taehyung còn phối hợp với cục cảnh sát, hắn đương nhiên càng không dám làm càng.
Min Binh chán nản đi ra ngoài, ngồi ngay sảnh không muốn rời đi.
Hắn sợ, sợ gặp phải Kim Taehyung.
Một người như Kim Taehyung, lại vừa vặn gặp lúc cha Min bắt đầu động thủ, không cần nói gì mà trực tiếp ra tay...
Nhưng làm sao có thể chứ?.
Sao Kim đại thiếu lại đích thân đến đây?.
Rõ ràng đây là chuyện của Min gia!.
Cũng chưa từng nghe nói Kim đại thiếu coi trọng tình cảm với Kim Jisoo đến mức không từ bỏ được.
Min Binh bên này còn run sợ.
Min Yoongi từ chỗ lấy lời khai ra tới, nhìn bộ dạng của Min Binh, vừa cảm thấy châm chọc vừa hả dạ.
Dường như vô số xiềng xích đã đặt trên người hắn đã biến mất trong một ngày.
Hắn nhìn về phía trước.
Jisoo tiểu thư đâu?.
Kỳ thật Min Binh nói không sai.
Min Yoongi đang suy nghĩ liệu chuyện của hắn có ảnh hưởng tới cô hay không?.
Ở bên kia, Kim Jisoo vừa lấy lời khai xong.
Cô và Kim Taehyung sánh bước ra ngoài, thư ký Vương và vệ sĩ theo sát phía sau.
Cục cảnh sát nhìn thoáng qua.
Cái gì mà Jeon thiếu, Cha thiếu, Park Jinyoung...
Có vẻ như chưa cùng bọn họ có quan hệ gì đâu.
Bọn họ có loại cảm giác như vừa biết được chân tướng, nhưng không thể mở miệng nói ra được.
Một bầu không khí cổ quái suốt chặng đường.
Thư ký Vương nhịn không được mà suy nghĩ, đại thiếu đây là đang ghen?.
Hay lo lắng?.
Hai nhãn cầu không chút phép tắt mà dán vào người đại thiếu.
Hắn đến giờ vấn không hiểu nổi, lần trước là chuyện của Park Jinyoung, giờ thì...
Thư ký Vương hơi lo lắng cho Kim Jisoo.
Kim Jisoo vừa bước ra cửa liền hắc xì.
Âm thanh phá vỡ bầu không khí quái dị lúc này.
Kim Jisoo sụt sịt mũi, cảm thán nói: "Thật là vừa lạnh lại vừa đói..."
Kim Taehyung: "........."
Anh quay đầu nhìn Kim Jisoo, lạnh giọng nói: "Vậy mà em còn chịu lạnh chịu đói tới tận đây?."
Kim Jisoo nói có sách mách có chứng: "Lạnh, do chệnh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài. Đói, vì vừa rồi em đói."
Khóe miệng Kim Taehyung dường như có điểm cong lên, dường như không ai có thể nhận ra.
Anh liếc nhìn thư ký Vương.
Thư ký Vương: "........"???.
Sau đó Kim Taehyung nâng tay lên, cởi bỏ cúc áo, cởϊ áσ vest và mặc vào cho Kim Jisoo.
Thư ký Vương bừng tỉnh đại ngộ.
Nha, lần đầu tiên gặp mặt, hắn muốn đưa áo khoác của mình cho Jisoo tiểu thư...
Kim đại thiếu đây là không muốn hắn lại cởϊ áσ khoác đưa cho Jisoo tiểu thư?.
Lúc này Kim Jisoo không khách khí mà gom áo lại, mới bước xuống bậc thềm.
Gió lạnh thổi vào mặt.
Kim Jisoo hạ tầm mắt xuống, cô thoáng thấy bóng của cô và Kim Taehyung phản chiếu trên mặt đất.
Nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Kim Taehyung.
Cởi bỏ chiếc áo vest, dáng người của anh không lộ ra chút mệt mỏi nào, vẫn ngay ngắn như vậy.
Anh trông giống như đang đối mặt với gió lớn...
Cô thầm nghĩ.
Vệ sĩ nhanh bước tới mở cửa xe.
Chờ Kim Jisoo chui vào ngồi xuống, cảm giác lạnh cũng giảm đi không ít.
Kim Jisoo: "Đây là gì?."
Cô nhấc mông lên, phát hiện mình đang ngồi trên chiếc áo màu xám.
Rõ ràng, đây đều là áo của Kim Taehyung.
Kim Jisoo vội vàng cầm nó lên, đưa nó cho Kim Taehyung bằng hai tay.
Vừa rồi anh xuống xe liền để nó lại trên xe?.
Hoặc là...
Không có thời gian mặc???.
Kim Taehyung nhận lấy áo và đặt nó trên đùi.
"Hôm nay tuyết tan sao?. So với mấy ngày trước tuyết rơi còn lạnh hơn." Kim Jisoo nhẹ nhàng nói.
Thư ký Vương: "Đúng vậy, để tôi tăng nhiệt độ lên cho cô nhé?."
Kim Jisoo: "Được."
Cô dừng một chút lại nói: "Em còn chiếc xe đậu trong sân..."
Kim Taehyung: "Dư Đồng sẽ lái về."
Kim Jisoo gật đầu: "Cũng phải."
Bởi vì trong xe có thêm Kim Jisoo, ít nhiều cũng trở nên hơi chật chội, thư ký Vương đi cùng với Dư Đồng bên xe kia.
Hai vệ sĩ còn lại ngồi ở ghế lái chính và phụ.
Kim Jisoo cuộn người lại, đem đầu đặt ở hàng ghế trên tựa vào, thấp giọng nói: "Bây giờ đi ăn cơm sao?."
Kim Taehyung: "Em cảm thấy em có thể ăn tôi sao?."
Anh quay đầu nhìn về phía Kim Jisoo.
Kim Jisoo sau khi cuộn người lại, lại làm người ta cảm thấy có chút đáng thương.
Mặc dù Kim Taehyung biết rõ, cô chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng như vậy, chứ không phải tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, thể hiện mình đáng thương.
Kim Jisoo vươn tay: "Có nước không?. Em muốn uống nước."
Vệ sĩ lập tức đưa nước cho cô.
Kim Taehyung: "........."
Cô khá thoải mái.
Kim Jisoo vặn nắp chai, uống vài hớp để giải tỏa cơn khát trong cuốn họng, nhưng độ lạnh của nước khiến cô hơi rùng mình.
"Sớm biết vậy mình đã uống thêm hai ngụm nước nóng ở cục cảnh sát rồi hẵn đi."
Cô lẩm bẩm xong, mới nhẹ giọng nói: "Em nghĩ mình có thể ăn tối."
Kim Taehyung kỳ thật không biết tâm trạng lúc này của mình là gì.
Có chút hưng phấn, lạnh nhạt, khó chịu...
Kim Taehyung nhìn chằm chằm Kim Jisoo, đôi mắt khẽ động, nhàn nhạt nói: "Jisoo tiểu thư như thế nào không nói đứa nhỏ trong bụng không chịu được đói?."
Kim Jisoo dừng lại.
A, lần cuối cùng cô nói những lời vô nghĩa như vậy, hình như cũng rất lâu rồi...
Cô tự nhủ, vì cái gì không nói, cô không biết đã làm sao?.
Kim Jisoo thở dài: "Anh nói rất đúng, để em tính."
Tính?.
Kim Taehyung mắt nhìn cô bắt đầu đếm ngón tay.
Kim Jisoo: "Bốn nhãi con chờ được ăn, tối nay chúng ta ăn gì?."
Bốn...?.
Mí mắt của Kim Taehyung hơi giật giật, liền biết cô tính cái gì.
Anh nhất thời cảm thấy có chút giận, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Đúng lúc điện thoại của Kim Jisoo đột nhiên vang lên, giống như có người không ngừng nhắn tin cho cô.
Ai nhắn vậy nhỉ?.
Lẽ nào là Min Yoongi?.
Kim Taehyung mặt không chút cảm xúc nhìn hành động của Kim Jisoo.
Kim Jisoo chậm rãi từ trong áo khoác lấy điện thoại ra.
Lại là ai quan tâm tới cô dữ vậy?.
Kim Jisoo chậc lưỡi.
Sau đó, cổ tay cô bất ngờ bị Kim Taehyung nắm lấy, lúc đầu cô không giữ chặt, điện thoại liền rơi xuống chân cô không một động tác dư thừa.
Hửm?.
Kim Jisoo quay đầu nhìn Kim Taehyung.
Kim Taehyung tay đặt lên cổ cô, đem cô kéo về hướng mình, cúi đầu hôn lên môi Kim Jisoo.
Kim Jisoo bị hôn đến thở không thông.
Điện thoại dưới chân không ngừng rung lên, như chạm vào mắt cá chân của cô, truyền cảm giác đến khắp người cô.
Hệ thống: [.........]
Không bận tâm.
Nó đã hoàn toàn tê liệt.
Trùm phản diện.
Ha.
Đây là cách mà anh ta thể hiện mình tức giận sao?!.
Hệ thống cảm thấy so với việc hắn thật sự tức giận còn đáng sợ hơn?.
Khi Kim Jisoo lấy lại tinh thần sau cơn mê man, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã dừng trước cổng trang viên.
Ở trung tâm thành phố Hải thị nhộn nhịp, còn có nơi khu rừng hoang vắng vậy để ở sao?.
Kim Jisoo dựa vào cửa xe, nhìn tuyết bên ngoài hỏi: "Tới đây ăn cơm sao?."
Dù nhìn như thế nào nó cũng không giống nơi đến để ăn uống cho lắm.
Kim Taehyung: "Em cảm thấy thế nào?."
"Chắn chắn không thể là nơi trói em bằng sợi dây chuyền vàng 14K 300kg."
Kim Taehyung: "......."
Ở nơi khác Park tổng gấp đến độ chịu không được.
Hắn là người đã nhắn tin cho Kim Jisoo.
Park tổng cảm thấy nếu một ngày nào đó Kim Jisoo muốn ra mắt trong tương lai, hắn chắn chắn sẽ là người đại diện của cô.
Hắn quan tâm chuyện của cô còn hơn cả cô!.
Nhưng thật sự có ổn nếu không quan tâm?.
Hắn gửi tin nhắn đến cho cô.
[ Jisoo tiểu thư, Kim Seok Jin lại xảy ra chuyện gì vậy?. ]
[ Hắn ở trên mạng lại lên tiếng cho cô, chúng ta nên làm gì?. Hiện tại công ty nên tỏ thái độ như thế nào?. ]
Park tổng đợi thật lâu không thấy Kim Jisoo trả lời, dứt khoát bỏ tiền ra xóa hot search.
Vốn dĩ ban đầu có ba cái hot search, bây giờ chỉ còn lại hai cái liên quan tới Kim Jisoo.
Hiện tại xem đến hai mắt Park tổng tối đi.
Hiện tại lại nhiều như vậy!.
#Phòng làm việc của Park Jinyoung thanh minh# #Kim Seok Jin chiến đấu điên cuồng# #Kim Seok Jin cũng nghĩ mình bị áp bức# #Người Min gia ở cục cảnh sát vung tay đánh nhau#....
Ngay cả bên dưới cũng #luận giới fan loạn tượng chỉnh đốn và cải cách# #Nguyên do khiến hai bên bất hòa# chắc chắn có liên quan tới vụ việc này.
Mặc kệ là thời điểm nào, đều bị bôi đen hết sức có thể hoàn toàn không có khả năng lên tiếng thanh minh.
Kim Jisoo đã một tay biến mọi hot search dù tựa đề không liên quan đến nhau, nhưng chỉ cần bấm vào liền xuất hiện tên cô trong đấy.
Tim Park tổng đập loạn nhịp, ngước mắt nhìn những nhân viên xung quanh, vẻ mặt ai nấy đều bàng hoàng và sững sốt, không ngừng xóa hot search.
Hắn thuận tiện muốn tố cáo người mắng Kim Jisoo, lại phát hiện người khác tố cáo còn nhanh hơn.
Khu vực bình luận ngay lập tức mắng mỏ.
[ Fan của Kim Seok Jin tố cáo cái quái gì?. ]
Phía dưới phản hồi: [ Không phải bột thú y khô là bất hợp pháp sao?. Đuổi theo xe người ta, còn mắng chưởi, đúng là không biết xấu hổ lêu lêu. ]
Park tổng lúc này xem vừa đau đầu vừa sảng khoái, tâm tình có chút phức tạp.
Tại sao Park Jinyoung và Kim Seok Jin lại không hòa thuận, hắn cũng muốn biết một chút...
Kim Seok Jin và Park Jinyoung thì hoàn toàn khác.
Kim Seok Jin đã luôn đảm nhận vị trí C kể từ khi ra mắt, trên người chưa bao giờ mang hai từ 'khiêm tốn'.
Fan của hắn cũng quen với việc luôn theo dõi top.
Vài năm trở lại đây Kim Seok Jin chuyển sang đóng phim.
Nhưng không phải ngẫu nhiên, năm ngoái Park Jinyoung đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, còn hắn chỉ đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất.
Fan hai nhà ngay từ đầu đã như nước với lửa, nay còn khốc liệt hơn.
Được rồi.
Nguyên lai cũng chỉ giới hạn trong giới giải trí, tranh máy quay, tranh tài nguyên, vì giải thưởng mà fan hai bên đánh nhau một trận.
Hiện tại thì tốt rồi...
Fan của Kim Seok Jin lao thẳng ra tiền tuyến, giúp Kim Jisoo mắng fan của Park Jinyoung một trận.
Park tổng nghĩ cũng không ra, Kim Jisoo đây là có năng lực chỗ nào?.
Chuyện gì thế này, không ngờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy?.
•Hết chương 47•
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro