
Không bỏ lỡ
00.
Cho dù không còn yêu xin đừng lãng quên em...
Cho dù không còn yêu xin đừng tổn thương em...
Cho dù không còn yêu xin đừng bỏ rơi em...
。。。。。。。
01.
Fourth ngồi trong lớp, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua những khuôn mặt ồn ào xung quanh. Đám người trước mặt chẳng ngừng bi bô, khiến anh cảm thấy đau đầu không thôi. Chẳng buồn để tâm thêm nữa, Fourth đứng dậy, đôi chân dài bước ra khỏi không gian náo nhiệt, như thể bỏ lại sau lưng những ồn ào vô nghĩa.
Bỗng nhiên, một giọng nói the thé vang lên từ phía sau lưng.
" Fourth, cậu có biết không? Gemini chẳng tốt đẹp như cậu nghĩ đâu. Một đứa con riêng thì làm sao mà ngoan hiền được chứ"
Lời nói ấy, với ý đồ nhắm vào những điều đau lòng, như mũi dao sắc bén muốn đâm trúng tim người. Nhưng đứng ngay bên cạnh cửa, Gemini chỉ lặng lẽ nghe. Đôi mắt em khẽ tối lại, nhưng chẳng chút phản kháng. Đã quá quen với những lời đồn đại, những định kiến ngấm ngầm tràn lan. Ngày nào mà chẳng nghe qua những lời lẽ như thế? Gemini thở dài, cảm thấy chán ngán mấy chuyện vớ vẩn này. Đánh nhau, cãi vã... em thật sự chẳng muốn phí sức.
Thế nhưng, ánh mắt của Fourth thì khác. Anh xoay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn kẻ vừa nói ra lời cay nghiệt kia. Lạnh lùng và không cần tới bất kỳ lời nào, chỉ một ánh nhìn đã đủ làm người đó lặng đi trong giây lát. Không khí như bị đông cứng lại.
Gemini khẽ nhếch môi, tự nhủ với bản thân rằng mình không cần được bảo vệ, nhưng trái tim vẫn rung lên, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ người đứng cách đó chỉ vài bước chân. Fourth như một bức tường vô hình chắn giữa em và thế giới ngoài kia.
Trên sân thượng lạnh lẽo, bầu trời phía trên dần chìm vào sắc xám, dấu hiệu của một cơn mưa lớn sắp trút xuống. Fourth và Gemini đứng bên nhau, lặng im. Gió thoảng qua mang theo hơi ẩm và không khí ngột ngạt, như thể phản chiếu chính tâm trạng nặng nề của cả hai. Gemini khẽ thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không u tối.
" Fourth, tôi nghĩ... từ nay, chúng ta nên dừng lại. Coi như hai người chưa từng quen biết nhau đi", Gemini buông lời, giọng nói nhẹ nhàng mà vô tình, như thể chỉ đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng để bận tâm.
Fourth quay đầu, mắt dán chặt vào gương mặt của người trước mặt. Đôi mắt anh tối lại, tràn ngập sự mờ mịt và bàng hoàng. Anh muốn tìm kiếm chút gì đó, chút do dự, chút luyến tiếc trong ánh mắt của Gemini, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một ánh nhìn trống rỗng, nhạt nhòa, giống hệt như cách lời chia tay vừa buông ra.
" Đừng đùa như thế, Chem...", Fourth thốt lên, giọng khàn đi, như nắm lấy một tia hy vọng mong manh rằng đây chỉ là trò đùa tàn nhẫn.
" Không, tôi không đùa đâu", Gemini ngắt lời, đôi môi mỉm cười nhạt nhòa như chẳng có chút hơi ấm nào.
" Ai mà chẳng ngán ngẩm khi ăn mãi một món, đúng không? Trước khi đến với nhau, tôi nghĩ anh cũng đã nghe về giai thoại ba tháng của tôi rồi chứ"
Ba tháng... Lời đồn ấy vang lên trong tâm trí Fourth như một hồi chuông chói tai. Tất cả những người từng quen Gemini đều nói rằng tình yêu của em không kéo dài quá ba tháng. Nhưng anh đã không tin.
Đứng đây, dưới bầu trời mờ mịt, Fourth cảm nhận được sự nghiệt ngã của hiện thực. Tim anh như bị bóp nghẹt, không phải vì những lời nói, mà vì cảm giác rằng khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ xa như lúc này.
Gemini nhìn Fourth đứng lặng người, như một bức tượng bị đóng băng trong phút chốc. Đôi mắt em thoáng gợn lên chút cảm xúc, nhưng rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Không chần chừ thêm, Gemini cất bước, từng bước chậm rãi rời đi. Không một lần ngoái lại, không một lời nói thêm. Chỉ còn lại khoảng không trống rỗng phía sau lưng.
Kết thúc một mối tình và đã xa một bóng hình.
Bầu trời không kìm được nữa, trút xuống cơn mưa lớn. Những giọt nước mưa lạnh lẽo rơi như muốn xóa nhòa đi tất cả nỗi buồn, nước mắt và những kỷ niệm chẳng thể quay về. Trong cơn mưa ấy, có hai con người lặng lẽ, hai trái tim đau nhói mà chẳng thể cùng nhau bước tiếp.
Gemini bước đi, từng giọt mưa lướt qua gương mặt, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt. Fourth đứng lặng giữa khoảng sân trống, mưa làm nhòe đi ánh mắt đang dõi theo. Vì yêu mà đau, vì không đủ dũng cảm níu kéo mà bỏ lỡ nhau. Hai bóng hình, lặng lẽ quay lưng về phía đối phương, để lại những khoảng trống không thể lấp đầy.
02.
Ba năm trôi qua, nhưng những vết thương cũ vẫn còn đó, sâu và sắc bén như ngày đầu. Gemini ngồi trầm ngâm, đôi mắt hướng về nơi xa xăm, chẳng thực sự nhìn vào đâu cả. Mưa đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn còn chút âm u, tựa như lòng em lúc này.
" Ổn không?", Giọng nói nhẹ nhàng của Dunk vang lên, kéo em trở về thực tại.
" Ổn", Gemini trả lời, cố gắng gượng ép nở một nụ cười. Nhưng ngay cả em cũng biết rằng bản thân chẳng thể giấu được ai, nhất là trước người đã quen em quá rõ.
Thật ra... chẳng ổn chút nào. Chẳng thể ổn khi kí ức cứ bủa vây lấy em, từng chút một như những cơn sóng ngầm chẳng bao giờ dừng lại. Bé Chem.. cái biệt danh đáng yêu mà người ấy từng gọi em, giờ đây lại như vết cứa vào lòng.
" Pí Đăng... em lại nhớ người ta rồi", Gemini cúi đầu, giọng nghẹn lại, như sợ rằng nếu nói thêm một từ nữa, nước mắt sẽ chẳng thể kìm được. Em nhớ từng nụ cười của người ấy, từng ánh mắt dịu dàng luôn nhìn em với sự ấm áp không chút toan tính. Nhớ đến những cái ôm thật chặt, như muốn bảo vệ em khỏi mọi tổn thương trên thế gian này. Mọi thứ... tất cả vẫn rõ ràng đến đau lòng.
Dunk chỉ thở dài, ánh mắt đầy thương cảm. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, không nói gì, nhưng chính cái chạm đó đã thay ngàn lời động viên. Có những nỗi đau không cần lời an ủi, chỉ cần có ai đó lặng lẽ bên cạnh.
Ánh mắt anh trĩu nặng khi đóng lại cánh cửa phòng, nơi Gemini đang chìm trong những nỗi nhớ đau đáu chẳng thể vơi bớt. Đứng bên ngoài, anh lắc đầu, bất lực khi nghĩ đến việc dù có khuyên nhủ thế nào, em vẫn không thể buông bỏ được. Ba năm rồi, nhưng tình yêu ấy chưa từng phai nhạt.
Phuwin đứng đó, đôi mắt không giấu nổi nỗi buồn. Cậu cất tiếng, như thể một câu hỏi đã trở thành lời tự sự mỗi ngày," Nếu đã thương, tại sao lại phải xa nhau?"
Câu hỏi ấy chẳng mới mẻ gì. Ba năm qua, ngày nào nó cũng lặp đi lặp lại trong đầu của Phuwin. Cậu không thể hiểu nổi, nếu đã yêu nhau sâu đậm đến thế, sao lại phải để tình yêu ấy tan vỡ, để bản thân chìm trong đau khổ không lối thoát?
Thương người ta, sao lại bỏ người ta?
Dunk nghe vậy, đôi mắt thoáng xa xăm.
" Bởi vì thương người ta, nên mới muốn hi sinh vì người ta", anh nói, giọng đầy trầm ngâm, như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ.
Phuwin im lặng. Câu trả lời ấy không phải là điều cậu mong muốn, nhưng nó lại không sai. Đôi khi, tình yêu không chỉ là giữ lấy người mình thương mà còn là chấp nhận rời xa để bảo vệ người ấy, dẫu điều đó để lại những vết thương không bao giờ lành.
" Đúng là như vậy...", Phuwin thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Dù biết lý lẽ, nhưng cậu vẫn chẳng thể nào cam lòng khi thấy người mình yêu thương chìm trong nỗi đau chẳng thể buông bỏ.
Ví dụ như Gemini, em đã từng yêu hết mình, nhưng vì muốn người kia an tâm mà bước tiếp con đường du học, mở ra một tương lai sáng lạn, đã chọn cách giam nỗi đau trong lòng. Để rồi em tự mình dằn vặt, biến mối tình đẹp đẽ của hai người thành một bi kịch méo mó.
Gemini biết, nếu cứ cố níu kéo, nếu khiến người kia bận lòng vì em, ước mơ của người ấy có lẽ sẽ không thể thành hiện thực. Thế nên, em chọn cách đóng vai một người vô tình, một người dửng dưng lạnh lẽo, che giấu đi những giọt nước mắt trong đêm khuya. Em biến bản thân thành người phản diện trong câu chuyện tình của chính mình, khiến người kia đau lòng mà dứt bỏ, để họ rời xa mà chẳng ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng em không ngờ rằng việc làm đó không chỉ khiến đối phương tổn thương, mà còn khiến trái tim mình vỡ vụn. Một tình yêu trong sáng, đẹp đẽ giờ đây chỉ còn là kỷ niệm đầy tuyệt vọng, nơi những giấc mơ về tương lai cùng nhau đã tan thành mây khói. Gemini cười, nhưng đôi mắt em không còn lấp lánh như trước. Em tự hỏi, liệu sự hy sinh này có thực sự đáng giá, khi bản thân phải trả giá bằng cả những năm tháng cô đơn và đau khổ?
" Fourth sắp về nước chưa anh?", Phuwin nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt của cậu dừng lại nơi cánh cửa phòng đóng chặt. Em trai của cậu, suốt ba năm qua, trừ những lần biểu diễn phải ra ngoài, hầu như cứ trở về lại chỉ biết trốn trong phòng, chẳng thiết ăn uống. Cứ một mực nói nhớ người ấy, nhưng suốt bao lâu rồi, người ấy có quay lại không? Ba năm dài đằng đẵng, Phuwin không khỏi lo lắng, liệu người kia có quên mất em trai mình rồi không?
" Satang nói ngày mai bọn họ sẽ trở về", Dunk lên tiếng, câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến không khí trong phòng trở nên trĩu nặng. Phuwin không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Cậu hiểu, sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, hy vọng của Gemini đã trở thành một điều gì đó mơ hồ, dường như chẳng còn chút sức sống.
Gemini vẫn luôn giữ hình bóng ấy trong tim, nhưng đôi khi, sự chờ đợi mỏi mòn lại khiến người ta sợ hãi, sợ rằng khi mình quay lại, người kia đã chẳng còn đứng đó nữa. Phuwin nhìn vào khuôn mặt của Dunk, rồi lại nhìn vào phòng, nơi có một người đang cất giấu nỗi đau trong im lặng. Cậu biết, dù mọi thứ có thay đổi thế nào, thì tình yêu ấy, tình yêu của Gemini dành cho Fourth, vẫn sẽ là một phần không thể nào phai mờ trong trái tim em trai mình.
Ngày đó, khi chia tay, Fourth rời khỏi mọi thứ, quay về gia tộc và làm thủ tục sang Úc du học. Ba năm, ba năm dài đằng đẵng. Anh em trong nhóm đều tiếc nuối cho hai đứa nhỏ, nhưng cũng đành phải chấp nhận sự thật. Lý do khiến Gemini phải buông tay Fourth, tất cả bọn họ đều biết rõ, nhưng chỉ có thể thương xót cho người ở lại và cả người phải chịu đựng nỗi đau nơi phương xa. Không ai có thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ chứng kiến, không dám can thiệp vào những lựa chọn trái tim của những người trẻ ấy.
Bây giờ, Gemini đã tròn 20 tuổi, bước vào giới giải trí với hào quang của một tiểu minh tinh. Tuy nhiên, con đường danh vọng ấy không hề dễ dàng. Em luôn giữ một đời tư trong sạch, chưa từng yêu đương ai khác sau Fourth, như một cách đáp lại tình yêu chân thành mà em đã dành cho anh. Trong mắt mọi người, Gemini là một người có lý tưởng, có sự nghiệp đáng ngưỡng mộ. Nhưng như một ngọn lửa, danh vọng ấy cũng có thể bị gió cuốn đi trong một khoảnh khắc.
Gần đây, một vài tòa soạn tìm được thông tin về quá khứ của Gemini, thứ mà trước đây mọi người chưa từng biết đến. Những lời đồn thổi cũ lại bắt đầu lộ ra, như một con dao sắc bén rạch vào lòng em.
Gemini khi mới 16 tuổi, là con riêng của gia tộc Titicharoenrak. Quá khứ ấy đã bị giấu kín, nhưng giờ đây lại bị phơi bày dưới ánh sáng không thể tránh khỏi. Hơn nữa, trước khi bước chân vào giới giải trí, Gemini từng bị cho là đã bắt nạt bạn học ở trường cũ, ỷ vào gia cảnh mà hành xử hống hách. Những câu chuyện về quá khứ ấy giờ đây trở thành vết nhơ mà mọi người không ngừng khơi ra.
Mặc dù đây chỉ là quá khứ và chẳng thể định nghĩa được con người thực sự của Gemini, nhưng sự việc này lại có ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của tiểu minh tinh ấy. Những tít báo bắt đầu xuất hiện, những lời chỉ trích vang lên như những mũi tên sắc bén, đâm vào từng khía cạnh của cuộc sống em.
Em đã đấu tranh để vượt qua những sóng gió ấy, để xây dựng lại từ đầu, nhưng những câu chuyện cũ vẫn luôn là thứ bóng ma đeo bám, khiến con đường phía trước không còn dễ dàng như trước nữa.
Dunk suýt chút nữa quên mất mình là người của công chúng, chỉ muốn xách ngay thanh đao dài bốn mươi mét đi trừng trị những kẻ đã làm tổn thương Gemini. Nhưng anh cũng hiểu rằng, dù thế lực của Boonprasert và Tangsakyuen có lớn đến đâu, dù đã bảo vệ Gemini suốt hai mươi năm qua, họ vẫn không thể che chở cho em mãi mãi. Đời người vốn là một cuộc hành trình đầy thử thách, và giờ đây, Gemini phải tự mình đối mặt với những cơn sóng dữ.
Hai mươi tuổi, em đã làm gì để phải gánh chịu những lời đồn thổi cay nghiệt và đầy ác ý như vậy? Trước mắt người ngoài, Gemini chỉ là một tiểu minh tinh, nhưng với những người yêu thương em, em vẫn là đứa trẻ yếu ớt như viên thủy tinh, mong manh đến mức chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan. Vậy mà sao thế giới này lại quá khắc nghiệt? Sao chẳng ai chịu nâng niu, yêu thương, hay thậm chí là nhìn thấy trái tim đầy tổn thương của em?
Thế giới này liệu có thực sự hoan nghênh em không, Gemini?
Hay em mãi mãi chỉ là một kẻ ngoài lề, phải gắng gượng tồn tại dưới ánh mắt khinh bỉ và những lời lẽ tàn nhẫn?
Sinh ra là con riêng, bị chính mẹ ruột bỏ rơi trong một khu tái hợp tồi tàn, em lớn lên trong sự khinh khi của bao người. Cậu bé nhỏ ấy, chịu khuất nhục mà không dám than vãn, chỉ biết cắn răng vượt qua từng ngày.
Lớn lên rồi, em cố gắng sống ngoan ngoãn, cố trở nên đáng yêu, cố tạo ra một vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng cũng có ích gì? Người ngoài chẳng quan tâm đến điều đó. Họ không thân, không thích, chỉ nhìn em bằng ánh mắt khinh miệt và gán cho em danh xưng đứa con bị Chúa bỏ rơi. Những vết thương ấy không phải ai cũng thấy, nhưng những người yêu thương em thì hiểu. Phuwin, Dunk, và những anh em khác chỉ có thể đau lòng, bất lực nhìn em gánh chịu tất cả trong sự cô đơn.
Mười bảy tuổi, lần đầu tiên Gemini biết đến cảm giác rung động vì một người. Trái tim ngây ngô, thuần khiết ấy đã lạc lối trước nụ cười, ánh mắt của Fourth. Một tình yêu non nớt nhưng chân thành, trong sáng nhưng mãnh liệt. Gemini yêu mà không chút toan tính, không màng đến điều gì, sẵn sàng vượt qua tất cả để giữ lấy tình yêu ấy.
Nhưng thế giới không dễ dàng như em tưởng. Chỉ vì là con riêng, không được công nhận, em bị gia đình Fourth xem như cái gai. Đỉnh điểm của nỗi đau chính là lần gặp mặt với bố của Fourth. Người đàn ông ấy, với đôi mắt lạnh lùng nhưng lại mang theo sự khẩn cầu, đặt Gemini vào một tình huống không thể chống lại.
" Buông tha nó đi, tôi xin cậu. Vì tương lai của nó mà suy nghĩ có được không?"
Một câu nói, như con dao cắm sâu vào trái tim Gemini. Từng lời vang vọng, đập tan mọi sự mạnh mẽ, mọi niềm tin mà em cố gắng gìn giữ. Bố của Fourth không cần đe dọa, không cần mắng mỏ, chỉ dùng sự khẩn cầu ấy để bóp nghẹt tình yêu trong lòng Gemini.
Cậu bé mười bảy tuổi ấy đã cố gắng đến mức nào, đã chịu đựng bao lời dè bỉu, đã bị dồn ép đến con đường cùng ra sao, nhưng vẫn không hề muốn buông tay người mình yêu. Vì tình yêu, em sẵn sàng chịu mọi áp lực, mọi tổn thương. Nhưng đứng trước ánh mắt van xin của bố Fourth, lý trí buộc em phải lùi bước.
Gemini biết, nếu tiếp tục níu kéo, người chịu khổ không chỉ có em, mà cả Fourth. Vì vậy, dù tim đau nhói, dù bản thân bị đẩy đến vực thẳm của nỗi tuyệt vọng, em vẫn lựa chọn từ bỏ. Một sự từ bỏ không phải vì yếu đuối, mà vì yêu thương. Gemini không thể để người mình yêu gánh chịu hậu quả, không thể để Fourth phải đứng giữa gia đình và tình cảm.
Bởi thế, em quyết định buông tay, để người mình yêu có một tương lai tươi sáng hơn, dù điều đó đồng nghĩa với việc tự đẩy mình vào bóng tối không lối thoát.
Rồi ai sẽ lặng lẽ vì tình yêu của em mà suy ngẫm?
Ai sẽ hiểu được những giọt nước mắt rơi vì người em yêu, những giằng xé trong trái tim em khi buộc phải rời xa?
Những lời nói tàn nhẫn, những lần cắn răng từ bỏ, tất cả không phải vì em muốn, mà vì em phải làm.
Mang theo một vết thương đẫm máu trong lòng, Gemini lê bước về căn nhà nhỏ, nặng nề như không còn chút sức lực nào. Em chui vào chăn, cuộn mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi, và cuối cùng không thể ngăn những tiếng nức nở. Nước mắt tràn ngập gối, làm ướt đẫm cả chiếc chăn mỏng manh. Bên ngoài, hai người anh lo lắng đến cuống cuồng, đập cửa gọi em khan cả giọng, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt. Gemini không mở ra, không để ai bước vào thế giới đang đổ nát của em.
Gemini của năm 17 tuổi, cô độc bước đi trong cơn mưa lớn, như muốn dùng mưa để che giấu đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng. Nước mưa hòa cùng nước mắt, nhưng lạnh lẽo thế nào cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi đau trong lòng. Kết quả là, em gục ngã, đổ bệnh đến mức phải nhập viện.
Những ngày sau đó, em nghe tin Fourth đã rời đi. Anh ấy đi du học, xa khỏi nơi đầy đau thương này. Trái tim Gemini như tan vỡ lần nữa, nhưng em chỉ cười. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy chua chát, và em gật đầu, như thể chấp nhận một sự thật không thể thay đổi.
" Coi như anh không phụ tấm lòng của en", Gemini thì thầm, tự nhủ với chính mình. Vì em đã buông tay, đã dốc hết sức mình để bảo vệ giấc mơ và tương lai của Fourth. Dẫu cho lòng đau như cắt, em vẫn mong người ấy có thể rời xa, sống cuộc sống hạnh phúc, không còn bị ràng buộc bởi những mối quan hệ phức tạp, những lời cay nghiệt hay áp lực vô hình.
Em cười trong nước mắt, nhưng chẳng ai hiểu được, rằng đó là nụ cười của một trái tim tan vỡ.
03.
Khi máy bay chạm đất, Fourth không kìm được cảm xúc, lòng ngập tràn bao kỷ niệm về quê hương. Ba năm xa cách, mọi thứ đã thay đổi, nhưng trong tâm trí anh, điều duy nhất không bao giờ đổi thay chính là hình bóng của người ấy, mối tình đầu của anh. Ký ức ngọt ngào, đau đớn đan xen, khiến tim anh thắt lại.
Satang luôn miệng lải nhải từ lúc lên xe, không ngừng cảnh báo Fourth.
" Mày nghe rõ chưa? Gemini giờ không còn là đứa mạnh mẽ, cứng rắn như trước nữa. Nếu vì mày mà em ấy đau thêm lần nào nữa, tao thề là Dunk sẽ xử mày đó!"
Giọng nói của Satang đầy nghiêm nghị, không giấu được sự quan tâm. Joong ngồi cạnh, chỉ biết trừng mắt, thầm nghĩ cái miệng của Satang sao mà không biết mỏi nhỉ. Nhưng trong sâu thẳm, Joong hiểu lời Satang không phải là trò đùa, Gemini thực sự đã trải qua nhiều tổn thương.
Fourth chỉ im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nơi thành phố quen thuộc lướt qua.
" Em biết", Giọng anh trầm xuống, thoáng chút buồn bã nhưng đầy kiên định. Anh trở về vì một lý do duy nhất, là tìm lại người yêu thương. Gemini luôn cố gắng che giấu nỗi đau sau lớp vỏ bọc, nhưng Fourth thấy rõ tất cả. Chia tay em không phải vì anh muốn, mà vì anh cần thời gian để tự mình xây dựng quyền lực, để bảo vệ em trước những áp lực tàn nhẫn của cuộc đời.
Khi Satang tiếp tục làu bàu, Fourth cười nhạt, ánh mắt lóe lên chút tinh quái.
" Yên tâm, nếu đến lúc anh ấy thật sự rút đao ra, em sẽ mang Pí Chung ra chắn cho mình"
Joong không thể tin nổi tai mình, ngạc nhiên đến mức chỉ biết lắc đầu, bật cười ngao ngán.
" Thằng nhóc này... sống kiểu gì mà lại nghĩ đến chuyện vô trách nhiệm thế hả?"
Nhưng trong lòng họ đều hiểu, đằng sau nụ cười của Fourth là nỗi niềm nặng trĩu, một quyết tâm không gì lay chuyển nổi, dành trọn mọi điều tốt đẹp nhất để bảo vệ người anh yêu thương nhất.
04.
Dunk từ sáng sớm đã muốn kéo Gemini ra khỏi nhà, bất chấp đứa nhỏ còn đang lầm lì vì đêm qua ngủ không đủ giấc. Anh cười cợt, vỗ vai em như thể mọi nỗi buồn trên đời này chỉ cần đi chơi là hết sạch.
" Gem, đứng dậy! Hôm nay phải chơi cho đã đời! Không được nói không!", Anh lôi em ra khỏi phòng, chẳng để em kịp phản ứng.
Gemini lúng túng, khuôn mặt đáng yêu mông lung còn chưa kịp tỉnh ngủ," Anh ơi, sáng sớm kéo em đi đâu thế? Không phải ăn sáng xong mới đi chơi sao?"
Dunk xoay người lại, vừa nhắc vừa cười lớn," Ăn sáng làm gì? Chơi trước đã! À, mà nhớ đeo khẩu trang vào, tí nữa Phu đến, anh đi đặt bàn ăn trước"
Gemini nhìn bóng lưng Dunk đi khuất, trong lòng muốn kêu trời. Pí Dunk à, anh làm vậy là sao? Bỏ em một mình với Pí Phu?
Phuwin vừa xuất hiện, chẳng thèm nói câu nào, đã cười híp mắt, tay giật khẩu trang của Gemini, kéo em đi tiếp. Em nhỏ ngơ ngác, chưa kịp cản, đã bị anh trai tha đi như một cục bông mềm. Dunk từ xa nhìn cảnh tượng đó, lắc đầu tự mãn.
" Đấy, hai đứa tụi nó chơi với nhau là khỏi phải lo nghĩ gì nữa"
Nhưng thật ra anh có nghĩ đến chưa?
Gemini là đứa nhỏ nhút nhát, cái gì cũng sợ, còn Phuwin thì ngược lại, không sợ trời, không sợ đất, quậy tới trời long đất lở cũng chẳng hề hấn gì. Dunk, anh nghĩ đây là cách giải sầu cho Gem thật hả? Anh làm vậy, coi được không chứ?!
Phuwin hào hứng kéo Gemini tới quầy mua vé, ánh mắt sáng rực như vừa trúng số. Nhưng trái ngược hoàn toàn với sự nhiệt tình của cậu, Gemini đứng bên cạnh, mặt méo xệch, nhìn chằm chằm vào tấm bảng ghi rõ hai chữ lớn, nhà Ma.
" Pí Phu... không được đâu...", Gemini lí nhí, giọng nói pha chút run rẩy, ánh mắt nhìn qua lại như muốn tìm đường lui.
" Em không chơi đâu, thật đó..."
Phuwin nhìn xuống em trai, nở một nụ cười như thể cậu chẳng nghe thấy gì hết.
" Nào Gem, nhà ma có gì mà sợ? Em có anh mà, đừng lo!", cậu vỗ vai em một cái rõ mạnh, khiến Gemini muốn khóc luôn tại chỗ.
Chị nhân viên đứng ở quầy vé nhìn cảnh tượng trước mặt mà cố nén cười. Một chàng trai đẹp xuất sắc, lại còn thêm một em bé nhỏ xinh trông đáng yêu vô cùng, nhưng vẻ mặt tội nghiệp của bé nhỏ làm chị suýt bật cười thành tiếng. Khách hàng hôm nay đúng là đặc biệt ghê! Chị thầm nghĩ. Đi làm mà gặp được mấy anh đẹp trai thế này, đúng là ngày may mắn.
Gemini cảm nhận được ánh mắt tươi cười của chị nhân viên, càng thêm ấm ức.
Chị cười gì chứ! Em sợ thật mà!
Phuwin chẳng để ý đến phản ứng của em trai, nhanh chóng thanh toán vé rồi hí hửng kéo Gemini đi thẳng vào cổng nhà ma. Trên đường đi, cậu còn quay lại nháy mắt với chị nhân viên.
" Nhìn đáng yêu vậy thôi, chứ lát nữa là hét lớn nhất luôn!"
Chị nhân viên lần này không nhịn được nữa, bật cười khúc khích.
" Hai người dễ thương quá đi"
Gemini hậm hực đi theo, trong lòng gào thét, dễ thương cái gì mà dễ thương! Em sắp xỉu luôn rồi đây này!
" Bé đáng yêu, em muốn tham gia thể loại nào?"
Cái gì? Bé đáng yêu? Gemini cứng người, trừng mắt nhìn cô nhân viên với ánh mắt đầy oan ức. Một đứa con trai cao mét tám mà bị gọi là bé đáng yêu? Chuyện này là sao hả trời?
Trong lòng em gào thét: Chị à, em không dễ thương đến mức đó đâu! Chị có tin em cắn chết chị không hả?!
Gemini cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng đáp.
" Không muốn, anh chơi một mình đi!"
Nói xong, em nắm chặt thanh cửa làm trụ, cắn môi lắc đầu lia lịa, ánh mắt như muốn khóc. Không đời nào em chịu bước vào cái nhà ma này! Nhưng thật không may, đối diện với sự cố chấp của Gemini, Phuwin lại thấy như đang chơi một trò kéo co thú vị.
" Gem, đừng bướng nữa mà. Vào một chút thôi, có anh ở đây mà!", Phuwin vừa nói vừa ra sức kéo em trai vào.
" Không! Em không vào! Em sợ!", Gemini nghiến răng giữ chặt thanh cửa. Giọng em run rẩy, đôi mắt long lanh nhìn anh như muốn cầu cứu, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Phuwin nhỏ con hơn nhưng sức lực lại không phải dạng vừa, và đương nhiên, NPC trong nhà ma cũng không phải người ngoài cuộc. Thấy tình hình như vậy, họ phối hợp nhịp nhàng với anh trai lớn, một bên hù dọa, một bên nhẹ nhàng đẩy Gemini tiến vào cánh cửa tối om.
" AAAA! Đừng có kéo em!", Gemini hét toáng lên, nhưng vô ích. Hai chân em trượt khỏi chỗ bám, bị kéo vào bên trong trong khi cánh cửa khép lại sau lưng một cách đáng sợ.
Bóng tối nuốt chửng tất cả. Phuwin cười gian xảo, vỗ vai Gemini.
" Xem đi, có gì đâu mà sợ, đúng không? Chỉ cần tin vào anh là được!"
Gemini lúc này chỉ muốn bật khóc. Tin vào anh á? Tin anh mà em đi vào đây đấy! Em lườm Phuwin một cái đầy căm hận, lát nữa ra ngoài, em không tha cho anh đâu!
Trong bóng tối đen kịt , Gemini chẳng còn chút dáng vẻ của một ngôi sao nổi tiếng. Em chẳng màng đến hình tượng thần tượng mà mọi người hay tung hô, chỉ biết tóm chặt lấy vạt áo người đi trước.
Mỗi bước chân em run rẩy, phó mặc chuyện dẫn đường cho người trước mặt, em muốn về nhà thật nhanh!
Mọi lần cậu cứ lải nhải bắt em mở mắt ra mà nhìn, sao hôm nay lại im lặng bất thường thế này? Gemini nghĩ thầm, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
" Phu... Pí Phu, sao anh không nói gì hết vậy?", Giọng em run rẩy, ánh mắt quét qua bóng tối một cách lo lắng.
" Em... em sợ"
Tiếng trả lời vang lên, trầm thấp mà quen thuộc.
" Nắm tay anh, không sợ!"
Gemini cứng đờ. Đôi mắt em mở lớn, dù chẳng thể nhìn rõ điều gì trong màn đêm. Cái giọng nói ấy... không thể nào nhầm lẫn được. Là giọng nói mà em đã khắc sâu trong lòng suốt ba năm nay.
" Fot...", Gemini thì thầm, như sợ nếu nói to hơn, tất cả chỉ là một ảo giác.
Không cần nghĩ ngợi thêm, mặc kệ điều gì có thể xảy ra, em lao thẳng về phía trước, ôm chặt lấy người đang đứng đó. Cảm giác ấm áp và quen thuộc ấy tràn ngập khiến trái tim Gemini như vỡ òa.
" Fot! Là anh thật sao?", Em nghẹn ngào, đôi tay siết chặt như thể sợ chỉ cần buông lỏng một chút, người trước mặt sẽ biến mất.
Fourth nhẹ nhàng ôm lấy em, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai em.
" Anh đây, Gem. Anh về rồi"
Trong bóng tối, nước mắt của Gemini rơi lã chã, từng giọt hòa vào cảm giác an toàn mà người trước mặt mang lại. Ba năm xa cách, đau khổ, tất cả dường như tan biến trong khoảnh khắc này.
Gemini cuối cùng cũng được ở trong vòng tay người mà em luôn yêu thương.
" Fot.."
" Là anh"
Fourth khẽ thì thầm, cảm nhận được cơ thể run rẩy trong vòng tay mình. Bạn nhỏ của anh đã gầy đi nhiều, nhưng sự ấm áp ấy vẫn quen thuộc đến mức khiến anh chỉ muốn siết chặt em hơn nữa, như sợ mất đi lần nữa. Trong đầu anh ngổn ngang những lời muốn nói, những cảm xúc anh đã kiềm nén suốt ba năm qua. Gem, anh yêu em, anh nhớ em, nhớ đến phát điên.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Gemini vốn đang chìm trong xúc động chợt bừng tỉnh.
Khoan đã...
Đôi mắt to tròn lấp lóe trong bóng tối, lòng em gào thét một cách đầy chấn động!!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Sao mình lại ôm bồ cũ ngay chỗ tối thui này?!!
Gemini lập tức cảm thấy như mình vừa phạm phải một lỗi lập trình khổng lồ, một sai lầm không thể sửa chữa! Cái quái gì? Ôm người ta á?! Còn ôm trong nhà ma? Mày điên rồi Gem, điên thật rồi!
" À... ờ... Fourth?", Gemini khẽ đẩy Fourth ra một chút, giọng nói pha chút bối rối. Cảm giác an toàn vừa nãy bị thay thế bằng sự xấu hổ ngập tràn.
Fourth cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng dù Gemini không thể nhìn thấy.
" Không sao, Gem. Em hoảng sợ, anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em"
Lời nói ấy làm tim Gemini như muốn nổ tung. Em ấp úng, không biết phải đáp lại thế nào. Trong lòng, một mớ hỗn độn giữa xúc động và ngượng ngùng. Bồ cũ kiểu gì mà ăn nói ngọt thế này? Muốn làm tim người ta tan nát nữa hả?
Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, Gemini vẫn không thể che giấu đôi tay nhỏ xíu đang nắm lấy vạt áo của Fourth, không chịu buông. Thôi kệ đi, cứ để cái lỗi lập trình này tiếp tục chạy thêm chút nữa vậy...
Rời khỏi vòng tay Fourth là bão táp, Gemini nghĩ rằng mình đã lấy lại được chút tự tôn cuối cùng. Nhưng ngay khi vừa quay người, chưa kịp nói thêm lời nào, một tiếng hét của chị gái NPC vang lên từ sau lưng khiến em giật bắn mình. Toàn thân run rẩy, hồn vía như muốn bay thẳng về cõi tiên.
Chẳng kịp suy nghĩ, Gemini vội vội vàng vàng lao ngược lại, trốn thẳng vào lòng Fourth, đôi tay nhỏ bám chặt lấy áo anh như chiếc mỏ neo cuối cùng trong cơn bão táp.
Fourth nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nói trầm thấp mang theo chút trêu chọc.
" Ngoan, em bé không sợ"
Gemini cứng đơ, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Gì? Anh vừa nói cái gì?
" Nói lại coi? Dạo này tai có chút lãng hay sao ấy"
Fourth cúi xuống nhìn em, vẻ mặt tỉnh bơ," Anh nói em bé không sợ"
Gemini lập tức đỏ mặt, cố gắng đẩy anh ra nhưng lại chẳng thành công. Em trừng mắt phản bác.
" Có biết ngại không? Quen biết gì mà kêu em bé?"
Fourth nhướn mày, giọng nói bình thản như thể đây là điều hiển nhiên.
" Nhưng anh là fan của Chem nha. Mọi người đều gọi em là em bé Chem mà"
Gemini nghe mà muốn phát điên. Đừng có nhắc! Đừng nhắc đến cái đám fans đó!
Em tức tối vạch trần mấy chị, fan nhà em kỳ cục lắm, em nói em là sói ngầu lòi thì các chị lại gọi em là mèo xinh đẹp. Em bảo em là đấng top thì các chị liền gọi em bé. Chơi vậy ai chơi lại hả?
" Anh có thể cút"
Fourth cười khẽ, đưa tay xoa đầu Gemini như đang dỗ dành một đứa trẻ," Thôi anh sợ có người khóc!"
Gemini lập tức phồng má, ánh mắt đầy bực bội.
" Nói gì? Ai khóc? Là anh khóc chứ không phải em, nghe rõ chưa?"
Fourth giả vờ lau nước mắt, vòng tay ôm lấy em vào lòng, người ta sợ cần hiệp sĩ Gemini giải cứu!?!
" Ừ, anh khóc. Nên Gem phải bảo vệ anh nha!"
Nghe xong, Gemini như được tiếp thêm động lực, gật đầu cái rụp, quay lưng chắn trước Fourth như một lá chắn sống.
" Được rồi, anh cứ yên tâm. Có em ở đây, không ai dám bắt nạt anh!"
Chị NPC đứng gần đó, khoanh tay nhìn hai người mà trong lòng sôi sục. Hai đứa bây làm chị bực rồi nha! Đi chơi nhà ma hay diễn phim truyền hình thế? Đã yêu đương thì mai mốt bớt ghé mấy chỗ này dùm chị. Ăn cẩu lương kiểu này muốn ngộ độc thật rồi!
Bên ngoài nhà ma, Phuwin đang đứng chờ Gemini thì đột nhiên bị Pond, anh bạn trai không mời mà đến, ôm chặt vai kéo đi. Phuwin cố vùng ra nhưng không thoát, liếc nhìn về phía nhà ma với vẻ lo lắng.
" Pòn, bỏ ra! Em còn phải tìm Gemini!"
Pond lắc đầu, cười đầy mờ ám,"Gemini hả? Thằng bé ấy không sao đâu. Có người chăm sóc kỹ lắm rồi!"
Phuwin cau mày, không hiểu ý Pond, nhưng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý kia, cậu đột nhiên giật mình.
" Ý anh là gì? Ai chăm? Làm gì có ai?"
Pond thản nhiên nhún vai, đương nhiên anh biết là ai rồi.
" Thì Fourth chứ ai. Em ấy vào rồi, giờ chắc còn đang trong đó cùng Gemini. Thôi, để họ tự giải quyết đi. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn!"
Phuwin càng nghe càng không yên lòng. Cái tên Fourth kia thì đáng tin, nhưng... Gemini thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Có khi nào em ấy lại làm trò gì ngốc nghếch không?
" Quan trọng gì mà quan trọng? Anh thả em ra đi, em phải vào xem thế nào!"
Pond không những không buông mà còn kéo Phuwin đi một cách dứt khoát.
" Đi thôi! Tìm Dunk! Nghe nói Dunk ở gần đây, anh em không gặp lâu rồi, phải đến chào hỏi chút chứ. Với lại..."
Pond nghiêng đầu, cười như cáo già.
" Em không tò mò Dunk có đang đi cùng ai không hả?"
Phuwin nghe vậy, lập tức cảnh giác. Dunk đi cùng ai? Chẳng lẽ...
Lại là cái tên Joong Archen đó!
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Pond đã kéo tuột đi, mặc cho bên trong lòng Phuwin vẫn lấn cấn về cậu em trai bé nhỏ đang mắc kẹt trong nhà ma với người yêu cũ.
Gemini vừa thoát khỏi bóng tối trong nhà ma, toàn thân còn run rẩy, định chuồn êm thì lại bị tóm gọn bởi bàn tay mạnh mẽ của Fourth.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến em muốn khóc mà không khóc nổi. Quay đầu lại, Gemini đối diện với ánh mắt đầy bình thản nhưng mang ý tứ nguy hiểm của Fourth.
" Muốn chạy sao, bé Gem?", Fourth hỏi, giọng trầm thấp như gió thoảng, nhưng từng chữ lại khiến Gemini lạnh sống lưng.
Gemini lập tức đổi sắc mặt, cười hối lỗi," Fot! P'Fot, bé Chem sai rồi! Anh tha cho em đi"
Fourth vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, cúi xuống nhìn em.
" Nói! Sai ở đâu?"
Gemini chết trân tại chỗ.
Đìu! Ai biết sai ở đâu mà nói?
Em mím môi, đôi mắt cún con long lanh ngước lên nhìn Fourth, vẻ đáng thương trưng ra hết mức. Nếu mà biết mình sai ở đâu, chắc giờ em cũng không đứng đây đối mặt với anh làm gì.
" Em bé, sao lại chia tay?"
" Cái này..."
Gemini cắn môi, thầm nghĩ toang rồi ông giáo ạ, chia tay còn cần lý do hả? Sao tui không biết ta..
Fourth im lặng chờ đợi, nhưng càng nhìn, Gemini càng cảm thấy áp lực. Cuối cùng em bối rối, buột miệng nói bừa.
" Tại... tại anh thấp hơn em nên em chia tay!"
Câu trả lời khiến Fourth đứng hình mất vài giây. Gì? Thấp? Anh cúi xuống nhìn em bằng ánh mắt khó tin, như đang tự hỏi có phải mình vừa nuôi một đứa nhóc không não suốt mấy năm qua không?
Thấy Fourth đơ người, Gemini thầm reo mừng trong lòng: Đúng rồi! Đánh phủ đầu đi, cái lý do này hợp lý lắm!
Nhưng chưa kịp ăn mừng xong, Fourth bất ngờ giơ tay vỗ nhẹ vào mông Gemini mấy cái.
" Nhưng anh mạnh hơn em!", Fourth nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng nhưng ngữ khí lại khiến Gemini muốn cắn lưỡi.
Gemini cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, vừa xoa mông vừa phồng má lại nghẹn lời.
Ủa? Bớt khịa được không? Đừng tưởng tui nể anh là bồ cũ mà muốn nói gì thì nói nha!
Fourth khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng trở lại. Anh đưa tay xoa đầu Gemini, giọng nói chậm rãi vang lên.
" Em bé, chúng ta quay lại có được không? Có thể lúc trước anh không bảo vệ được em, nhưng bây giờ, anh chắc chắn sẽ cho em một đời yên ấm"
Lời nói vừa dứt, không gian như ngưng lại. Gemini ngước lên nhìn Fourth, trong lòng dấy lên những cảm xúc hỗn loạn. Những ký ức cũ ùa về, mang theo cả những nỗi đau và niềm hạnh phúc từng có.
" Fot..." Gemini ngập ngừng, đôi mắt long lanh nước.
" Anh không sợ em làm anh đau nữa sao?"
Fourth nhẹ nhàng nắm lấy tay em, khẽ mỉm cười.
" Chỉ cần được ở bên em, có đau mấy cũng đáng"
Satang đứng từ xa, vừa gặm cây kem mới mua vừa bĩu môi với vẻ mặt tôi đây khinh thường. Cậu cất giọng trêu chọc.
" Sến quá rồi đấy!"
Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Fourth đã liếc qua. Satang lập tức nuốt nước bọt, không dám nói thêm câu nào, ngoan ngoãn xách tay Winny, kéo người yêu đi chơi chỗ khác.
Gemini cười híp mắt, vẻ tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt đáng yêu. Em cười tươi nhìn Fourth, giọng nói ngọt ngào nhưng không giấu được chút kiêu ngạo.
" Tùy anh thôi, nếu như anh biểu hiện tốt!"
Fourth cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy tựa viên trân châu sáng bóng của em, trong lòng mềm nhũn. Anh không nói thêm lời nào, chỉ khẽ cười, đưa tay giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn ấy rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi em.
Hành động bất ngờ khiến Gemini mở to mắt, nhưng cũng không đẩy anh ra. Cảm giác quen thuộc và dịu dàng này làm tim em loạn nhịp.
Khi Fourth buông em ra, anh khẽ nhướn mày, nụ cười mang theo chút đắc ý.
" Biểu hiện này đã tốt chưa, ngài Chem?"
Gemini đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi, lẩm bẩm," Đừng tưởng thế mà em bỏ qua nha..."
Fourth cười khẽ, đưa tay xoa đầu em như trêu chọc, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
" Không sao, anh còn rất nhiều cách để biểu hiện. Từ giờ trở đi, anh sẽ làm em không thể rời xa anh nữa"
Satang từ xa lén nhìn lại cảnh này, suýt nữa thì ngã bổ nhào. Cậu giật tay Winny, lẩm bẩm,
" Sến chảy nước rồi! Còn ăn cơm chó ngay giữa ban ngày. Không hiểu nổi!"
Winny chỉ bật cười, nhẹ nhàng kéo Satang đi xa hơn, để lại khoảng không gian riêng cho cặp đôi vừa tái hợp.
05.
Mấy ngày sau, Fourth không ngừng nhắn tin, gọi điện hỏi han Gemini. Sáng hỏi em đã ăn sáng chưa, trưa lại hỏi có mệt không, tối thì dặn nhớ ngủ sớm. Đến mức quản lý của Gemini phải nghi ngờ, kéo em lại hỏi thẳng.
" Gem, em yêu đương rồi hả? Sao mấy hôm nay cứ cười cười nhắn tin suốt vậy?"
Gemini đỏ mặt, vội xua tay phân bua," Không có! Ai yêu đương gì chứ, Pí nghĩ nhiều quá!"
Quản lý nhướn mày nhìn em đầy nghi hoặc nhưng cũng không nói thêm, chỉ lắc đầu bỏ đi.
Tối hôm đó, Fourth lại gọi tới, giọng nói quen thuộc từ bên kia vang lên.
" Em bé, hôm nay có mệt không?"
Gemini hít sâu, cuối cùng không nhịn được mà bùng nổ," Fourth! Anh bám người quá rồi đó! Trước giờ không ai chê anh phiền à?"
Fourth cười khẽ, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường, như thể không buồn vì lời nói than vãn của em.
" Thế em phiền không?"
Gemini nghiến răng, cố nén ý định tắt máy," Phiền!!!"
Fourth im lặng một lúc, rồi thở dài như kiểu bị tổn thương lắm, ôi em bé làm anh đau quá này.
" Mọi người thì anh không biết, nhưng thế giới nhỏ của anh vừa chê anh phiền rồi!"
Gemini nghe vậy liền ngẩn người, không ngờ Fourth lại nói một câu sến súa đến thế. Nhưng vừa định mắng thêm thì nghe giọng anh cười cười ở đầu dây bên kia.
" Nhưng không sao, dù em chê anh phiền, anh vẫn muốn làm phiền em cả đời"
Gemini giật mình, tai đỏ ửng. Em lắp bắp nói, rồi nhanh tay cúp máy, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua.
" Anh... anh đi mà phiền ai thì phiền! Đừng có phiền em nữa!"
Fourth nhìn màn hình điện thoại tắt đi, mỉm cười hài lòng. Anh biết Gemini không thật sự chê anh phiền, chẳng qua em ấy đang cố tỏ ra cứng rắn mà thôi. Nhưng không sao, anh có cả đời để chinh phục lại trái tim em bé của mình.
Sau đó, Gemini mặc kệ Fourth muốn làm gì thì làm, bởi trong suy nghĩ của em, dù gì cũng chẳng có hại gì to tát cả.
Nhưng mà, Gem ơi! Bạn sai rồi! Sai trăm lần, nghìn lần cũng không nên ngây thơ như vậy!
Lần này, lịch trình của Gemini là tham gia một chương trình quay hình ở Chiang Mai. Em xách vali lên và bay đi, ba ngày trời sống trong cảnh tự lập vì Dunk đã dặn dò mấy lần đến mức đau cả đầu.
" Gem, tự chăm sóc bản thân đi, anh không nhắc nữa đâu!"
Đến gần nửa chương trình, có một hạng mục chơi game đồng đội để thử độ ăn ý giữa các cặp bạn bè qua ứng dụng di động. Nghe thì có vẻ dễ, nhưng đời không như mơ. Gemini bắt đầu gọi cho Phuwin, và phải nói rằng màn phối hợp của cả hai thật sự... xuất sắc ngoài dự đoán. Không phải xuất sắc theo nghĩa tốt đâu, mà là một câu cũng không trúng!
Đầu óc hai đứa lúc nào cũng chỉ toàn những trò "paylak" ngốc nghếch. Đến mức, người tổ chức còn phải tịch thu điện thoại vào lúc mười giờ tối, cấm uống rượu, cấm bia, và tất nhiên cấm luôn la cà hút thuốc. Những quy định nghiêm khắc này chỉ khiến hai đứa nhỏ lạc quẻ hơn khi đứng giữa một bầu không khí mà ai cũng nghiêm túc làm đề tài về ngữ giới trẻ.
" Ok, PhuwinTang! Hai chúng ta thật sự là một cặp hoàn hảo!", Gemini nhếch môi nói, vẻ mặt vừa tự hào vừa... cạn lời.
" Maybe không phải vấn đề của tụi mình, mà là của họ thôi! Dù gì thì, đôi ta vẫn là đôi uyên ương tuyệt vời của suối nước nóng mà!", Phuwin đáp, giọng đầy tự tin như thể hai đứa vừa thắng lớn.
Người dẫn chương trình lắc đầu cười khổ, đưa micro về phía Gemini và nói với một nụ cười trêu ghẹo.
" Cảm ơn bạn học Phuwin đã tham gia chương trình! Tạm biệt nhé!"
Gemini bĩu môi tắt máy, vô tư làm tổn thương trái tim bé bổng của Phuwin. Em bé ơi, đối xử với anh em vậy sao? Lúc cần thì cue, không cần thì đuổi, làm tổn thương nhau dữ vậy?
" Hình phạt là gọi điện cho người mà bạn gọi gần đây nhất, nói câu em yêu anh và phải nhận lại được câu trả lời tương tự. À, ngoại trừ Phuwin nhé!"
Nghe đến đây, Gemini chỉ biết đứng hình, hồn lìa khỏi xác trong vài giây.
Chết mịa... Gần đây nhất mình gọi cho ai vậy trời? Nếu lỡ mà là Joong hay Winny thì có khác nào tự tay châm lửa đốt nhà anh em không? Cái hội đó đâu có để mình yên nếu nghe mấy câu kiểu này!
Em lập tức mở điện thoại, tay run run kiểm tra lịch sử cuộc gọi gần nhất. Kết quả vừa hiện lên, Gemini suýt nữa thì cắn lưỡi ngất ngay tại chỗ.
Trong đầu em bây giờ chỉ có đúng một câu.
" Thôi xong, số mình tận rồi!"
Màn hình hiện lên nhật ký cuộc gọi của Gemini, và khi thấy cái tên hiện lên, em suýt nữa thì vỡ tim. Đẹp trời! Cuộc gọi gần nhất là Fot Fot.
" Fot Fot? Là Fot trong cái tên nào nhỉ?", Một tiếng thì thầm từ phía trường quay vang lên, như thể tất cả mọi người đều đang tò mò chờ đợi câu trả lời.
" Fourth Nattawat Jirochtikul", Gemini nói, giọng có chút ngập ngừng, như thể em đang cố gắng nén lại sự bối rối.
Cả trường quay lập tức im lặng, không khí như đặc quánh lại. Các khán giả cũng nín thở, chẳng ai dám phát ra một tiếng động.
Ôi moẹ ơi!
Fourth Nattawat Jirochtikul là ai cơ chứ?
Chủ tịch tập đoàn Jirochtikul, một trong những công ty phát triển hàng đầu ở Úc, đứng trong top 3 công ty nổi tiếng tại Thái Lan. Và đột nhiên, Gemini lại có quen biết với một cái tên to như vậy, làm gì có ai không ngạc nhiên cho được? Hậu đài của em... thực sự vững chắc đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Cả trường quay giờ chỉ còn nghe tiếng hít thở như thể mọi người đều đang cố gắng tiêu hóa thông tin này. Và không ai có thể không thắc mắc, làm sao mà Gemini lại có thể làm bạn với một người ở đẳng cấp như vậy?
Điện thoại nhanh chóng được gọi đi, và chỉ trong vài giây, cuộc gọi đã kết nối thành công. Cả trường quay im phăng phắc, ai nấy đều nín thở, chờ đợi âm thanh của người giàu đẹp trai kia vang lên.
" Chem?"
Tiếng nói quen thuộc của Fourth khiến Gemini hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu nổi niềm vui.
Fourth sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng về quyết định hợp đồng nghệ sĩ và hướng phát triển mới của tập đoàn, đã trở lại phòng riêng, ngồi xuống sofa để nghỉ ngơi. Và như một phản xạ tự nhiên, anh lập tức nhận cuộc gọi từ em bé của mình, không chút do dự.
" P'Fot, anh đang bận sao?", Gemini hỏi, giọng điệu lúng túng pha chút lo lắng.
" Không, cuộc họp kết thúc rồi! Sao vậy, nhớ anh à?", Fourth cười, giọng trầm ấm đầy quyến rũ.
Gemini đỏ bừng mặt, cảm giác muốn sặc nước miếng vì câu nói thẳng thắn đó. Trời ơi, kiểu này là cả thế giới đều biết chuyện của hai đứa rồi!
" Tối nay ăn gì? Cánh gà có được không? Em không được giảm cân nữa đâu, em bé!", Fourth tiếp tục, không hề ngần ngại dặn dò em.
Tiếng em bé ngọt ngào của Fourth làm cho trái tim của Gemini loạn nhịp, và chắc chắn là làm fan của Fourth lại tăng lên một cách chóng mặt. Cả trường quay lúc này yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của từng người.
" P'Fot.. cái đó.. ừm..", Gemini lắp bắp, có chút bối rối khi không biết nên nói gì tiếp theo.
" Sao vậy? Em không thoải mái sao?", Fourth lập tức lo lắng, giọng anh khẩn trương. Em bé của anh mong manh lắm, anh sợ em khó chịu lại không nói với anh.
" Fourth, em yêu anh!", Gemini cuối cùng cũng thốt lên, dù trong lòng đầy xao xuyến.
"..."
Lại là sự im lặng từ Fourth. Mỗi lần Gemini tỏ tình, anh chỉ im lặng như thế này, làm sao mà Gemini biết phải làm gì?
" Anh đến tìm em! Em bé, em đang ở đâu?"
Fourth vội vàng hớt ha hớt hải, giọng anh có chút lo lắng, như thể không thể đứng yên một giây nào. Khi nghe Gemini tỏ tình một cách ngọt ngào như vậy, tim anh đập loạn nhịp, không biết nên phản ứng như thế nào.
" Em nói yêu anh vậy anh phải nói như nào?", Gemini ngập ngừng, đôi mắt long lanh nhìn về phía màn hình.
"...Anh cũng yêu em", Fourth cuối cùng cũng thốt ra ba từ này, tuy không nhiều lời nhưng đủ khiến trái tim Gemini tan chảy.
Nhưng, trước khi hai người có thể chìm đắm trong không khí ngọt ngào đó, MC lập tức cắt ngang.
" Chào Khun Fourth, đây là chương trình chào bạn! Minh tinh, trước đó là hình phạt của Gemini vì thua trò chơi!"
Cả trường quay như bị xé nát bầu không khí lãng mạn. Người hâm mộ bên dưới đều cảm thấy tiếc nuối, phải chăng họ đã quá kỳ vọng được nghe Gemini và Fourth thể hiện tình cảm với nhau, nhưng lại phải xem xét đối tượng của em bé đáng yêu này như thế nào?
Trong khi đó, Fourth đứng sững người, tay cầm áo khoác có chút run run, bước chân cũng không khỏi khựng lại. Vậy hoá ra...
" Vậy nên mọi thứ đều là hình phạt", Fourth thì thầm, đôi mắt anh lướt qua màn hình, khuôn mặt anh mơ màng một chút, như đang cố gắng hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Gemini có chút ngượng ngùng, nhưng cũng chẳng thể không cười một cách xấu hổ. Cuối cùng thì, mọi thứ lại trở thành trò đùa của chương trình, nhưng đối với cả hai, hình phạt này thật sự ngọt ngào và đáng yêu đến mức không thể quên được.
Gemini cảm thấy tim mình như ngừng đập, nghĩ đến cảnh Fourth có thể nghĩ bậy, em chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống. Mặt em đỏ rực, mím môi lại, đưa tay che hai tai đang nóng bừng vì xấu hổ, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
" Nhưng ba chữ đó là lời em muốn nói với anh... Fourth, em yêu anh! Anh có nguyện ý bao dưỡng em không?"
Cả trường quay lập tức nổ tung. Các vị khách mời, những người nổi tiếng, không thể nhịn cười và bắt đầu trêu ghẹo Gemini. Cảnh tượng này khiến em bé muốn tìm ngay cái hồ để chui xuống, không muốn đối mặt với cái nhìn của mọi người.
" Mọi người đừng chọc em bé của tôi, da mặt em ấy mỏng lắm", Fourth bật cười, đương nhiên anh đã vui trở lại.
" Tôi có việc nên không tiếp chuyện được nữa"
Trước khi tắt máy, Fourth không quên nhắc nhở một câu khiến cả trường quay phải bật cười.
" Em bé của tôi mà bị trêu đến ngượng ngùng như vậy, chắc chắn tối nay sẽ ăn chay rồi"
Cả trường quay lập tức bị sự đáng yêu của đôi trẻ đánh gục hoàn toàn. Những người xem không thể không thừa nhận, chủ tịch xinh đẹp và em bé đáng yêu đúng là một cặp đôi quá đẹp. Cuối cùng, không ai có thể nghi ngờ, Fot Chem cp is real!!!
06.
Tiến độ quay chương trình nhanh chóng đến khoảng 10 giờ tối, và cuối cùng, chương trình cũng đã kết thúc. Gemini trở về khách sạn, mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy một sự háo hức lạ lùng khi nghĩ đến ngày mai sẽ trở lại Bangkok. Em chỉ muốn tắm rửa, nghỉ ngơi và chuẩn bị cho hành trình trở lại.
Nhưng vừa mở cửa phòng, Gemini chưa kịp thở phào thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào trong, vào trong cái hơi ấm quen thuộc của Fourth.
" Fourth..", Gemini khẽ gọi, nhưng chỉ nhận được một câu hỏi đầy ẩn ý từ phía sau.
" Không gọi P'Fot nữa sao?"
Gemini chợt thấy mặt mình như bốc cháy, tim đập loạn nhịp. Em cảm giác như mình vừa tự đào một cái hố sâu thẳm rồi lại... nằm yên ổn trong đó, chờ đợi Fourth.
" Fot... Fot"
" Em bé, em nói thật đúng không?", Fourth nghiêm túc nhìn em, ánh mắt như muốn dò xét từng lời nói của Gemini.
" Không tin thì tùy anh! Dù sao em cũng không nói lại", Gemini đáp, giọng có chút nghịch ngợm, nhưng lại như đang cố che giấu sự bất an trong lòng.
" Em bé, điện thoại có chế độ ghi âm đấy", Fourth nở một nụ cười nham hiểm.
Gemini bị ấn lên giường, một cảm giác thẫn thờ bao phủ lấy cậu khi tiếng nói của Fourth vang lên trong không gian tĩnh lặng. Và rồi, tiếng ghi âm, cái khoảnh khắc em nói "Em yêu anh" vang lên, như một sự trêu đùa ngọt ngào.
" Tắt dùm em đi! Xin anh đó!", Gemini kêu lên, mặt đỏ bừng, muốn chui xuống đất.
" Ngoan, ngủ đi bé", Fourth nhẹ nhàng đáp, giọng anh mềm mại như đang ru em vào giấc ngủ.
Anh hôn lên khóe mắt Gemini, nơi còn vương chút nước mắt chưa kịp lau, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mà anh đã nhớ nhung suốt ba năm trời.
Quả thật, đôi khi bạn nghĩ mình đã đem lại điều tốt cho người khác, nhưng bạn lại chưa từng nghĩ liệu họ có thấy như vậy không. Tình yêu không phải chỉ là một phía hi sinh, mà là sự cảm thông và thấu hiểu giữa hai tâm hồn cô đơn, cần nhau.
Yêu nhau rồi đừng bỏ rơi nhau, vì trong tình yêu, những giây phút như thế này, những nỗi niềm chưa thổ lộ, lại là điều quý giá nhất.
" Nhưng mà Fot!!! Anh không nhẹ tay được sao? Mát xa kiểu gì vậy? Cái chân của bé! Mai mốt bọn mình tách phòng ngủ riêng đi!", Gemini vừa kêu lên vừa rụt chân lại, không giấu nổi sự xấu hổ và khó chịu khi bị Fourth mát xa quá... nhiệt tình.
" Xin lỗi Gem! Lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm!", Fourth cười trừ, vẫn không quên giễu cợt em một cách đáng yêu.
" Lần sau anh đừng có hôn môi, thì tui đây tha thứ cho anh", Gemini hờn dỗi, không thể chịu nổi sự nóng bỏng của nụ hôn lần trước.
" Em bé, anh đâu có ngốc! Món ngon đặt trước mắt, không ai không rung động cả", Fourth đùa cợt, mắt anh lấp lánh, rõ ràng đang tận hưởng từng giây phút này.
" Anh là đồ con cún ngu ngốc!!!!", Gemini thở hắt ra, không thể không chửi thề, nhưng em lại không thể giận lâu khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương ấy.
" Em là đồ mèo nhỏ đáng yêu!", Fourth đáp lại, rồi cúi xuống vờ hôn lên tóc em.
" Biến đi! Đồ không tiết chế!", Gemini bực bội nhưng chẳng thể giận lâu, vì sao cứ nhìn thấy mặt anh là lại mềm lòng như vậy?
" Rồi, rồi! Anh sai! Nằm yên để anh xoa chân cho", Fourth nhanh chóng nhận lỗi, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve chân Gemini, cố gắng làm em dịu lại.
" Coi như anh còn tình người!", Gemini nhún vai, nhưng trong lòng lại hài lòng vô cùng.
" Đương nhiên! Anh còn tình yêu dành cho em nữa mà", Fourth cười khẽ, ánh mắt đong đầy yêu thương, như muốn bộc lộ hết tất cả tình cảm anh có.
" Ôi sến súa! Mà kệ đi, ai mượn tại tui yêu anh chứ!", Gemini lẩm bẩm, dù miệng nói vậy nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm xúc ngọt ngào.
" Biết vậy là tốt! Không bằng nhân cơ hội em nói yêu anh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?!!", Fourth đột nhiên nói ra một câu khiến Gemini ngẩn người, mắt em mở to, không biết có phải mình nghe nhầm không.
" Cút!!!!!!", Gemini hét lên, mặt đỏ bừng vì câu đề nghị quá sến súa của anh.
Nhưng thực sự, trong lòng em lại chẳng thể giấu nổi niềm hạnh phúc đang dâng lên. Mọi lời nói đùa, mọi cử chỉ của Fourth, đều là những điều em chưa bao giờ dám mơ ước. Cảm giác yêu đương như vậy, thật sự làm người ta không thể kiềm chế nổi.
07.
Gemini hôm nay đi quay phim, nhưng từ đầu đến cuối em không thể tập trung được, cả quá trình cứ ngơ ngẩn, như thể tâm hồn đã bay đi đâu mất. Dunk phải nhiều lần nhắc nhở mới có thể kéo em trở lại với công việc.
" Gem, có chuyện gì với em vậy?", Dunk nhíu mày, không hiểu sao hôm nay Gemini lại có vẻ lạ lắm.
" Pí ơi... Fourth muốn đưa em về nhà gặp ba mẹ anh ấy...", Gemini nói, giọng khẽ run lên, như thể đây là điều em không muốn nói nhưng lại không thể giấu nổi.
!!!!
Cả đám anh em nhìn nhau, mắt chữ A mồm chữ O, hoàn toàn không thể tiêu hóa được thông tin mà Gemini vừa đưa ra. Phuwin nhấp một hớp nước để lấy lại bình tĩnh rồi mới dám mở miệng hỏi lại.
" Ra mắt?"
Gemini khổ sở gật đầu, đôi mắt em thấp thoáng vẻ lo âu. Áp lực nặng nề khiến em mệt mỏi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến những điều không hay. Bố của Fourth không thích em, và gia đình Jirochtikul thì là một thế gia vọng tộc. Việc Gemini quen Fourth chẳng khác gì trèo cao, mà em lại sợ bị té đau. Lỡ như lần này, một cú ngã nữa thì có lẽ sẽ không thể đứng dậy được nữa.
" Không sao! Nếu có chuyện xảy ra anh sẽ xây cho chú ngôi mộ xinh đẹp!", ông anh mất nết Satang trêu chọc, khiến không khí trở nên nhẹ nhõm một chút, mặc dù chẳng ai trong bọn họ tin là sẽ có chuyện tệ xảy ra.
" Anh đi chết đi! Satang!!", Gemini giận dỗi, nhưng ngay lập tức không thể ngừng cười vì sự vô lý của câu nói đó.
Nhờ có sự cổ vũ vô lương tâm của đám anh em, dù em vẫn thấp thỏm lo âu, nhưng cuối cùng Gemini cũng quyết định khăn gói lên đường theo Fourth về nhà anh. Một phần vì không thể từ chối, phần còn lại, vì em không muốn lùi bước khi đã đến gần Fourth đến vậy.
Chỉ hy vọng... mọi thứ sẽ không tệ như trong đầu em tưởng tượng.
08.
Mae Pui ngồi ăn quả táo của chồng yêu gọt sẵn mà hậm hực, con người ta tốt như vậy, ông chồng nhà mình tại sao lại không thích chứ, mae đối với Gemini năm phần thưởng thức, ba phần yêu, hai phần thích, hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của chồng.
" Con trai tôi ngoan ngoãn đáng yêu, lỡ nó bị ức hiếp hay lừa gạt gì sao?"
Anh có sờ lương tâm trước khi nói câu này không? Con anh thiếu chút leo lên đầu tui ngồi luôn mà anh sợ nó bị ức hiếp!! Anh chọc gan tui đó hả??? Mae liếc mắt nhìn ông chồng đang hết sức bình thản ngồi ăn.
" Mặc kệ! Tui thích thằng nhóc này!"
Cái tính cố chấp của Fourth hoàn toàn di truyền từ mae, đã thích thì phải giữ cho bằng được.
" Gemini là minh tinh, cậu ta đời tư cũng chẳng trong sạch gì.."
" Minh tinh ăn hết của nhà anh à?? Tui thích thằng bé, anh không chịu thì ly hôn! Ly hôn! Tui không muốn sống với tên đàn ông thúi như anh nữa!!!"
Nhìn bạn vợ nhà mình tức giận, bố vội vàng dỗ dành, có vợ nhỏ tuổi cũng là chuyện rối não, mười mấy năm trôi qua chồng đã là người đàn ông thành đạt, vợ vẫn mang tâm hồn thiếu nữ đu idol nhiệt huyết còn hay giận dỗi vu vơ.
" Rồi nghe vợ, anh không ngăn cản hai đứa nó nữa, nghe lời mai mốt đừng nhắc hai từ đó!"
Mae Pui khịt mũi xem thường, tui biết ông sợ nhất cái gì mà, cho vừa cái tật hà khắc với con cái.
Front: ??? Không sao em quen rồi, mae uy vũ!!!
09.
Lần đầu dẫn người yêu về nhà, Fourth không hề có một chút căng thẳng nào, anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, dường như không có gì có thể làm anh lo lắng. Ngược lại, Gemini thì hoàn toàn khác. Từ lúc bước lên xe, em đã bắt đầu run rẩy, không ngừng lo lắng, đến nỗi hai mắt cen đỏ ửng, môi nhỏ hơi chu lên, như thể lúc nào cũng có thể bật khóc.
" Muốn về nhà...", Gemini thì thầm, giọng nghẹn ngào. Nhưng câu nói đó chỉ nhận được một cái nhìn từ chối của Fourth, người đã chuẩn bị tinh thần từ trước, dù Gemini có gian lận kiểu gì, anh cũng không dao động. Tâm không hề rung động, anh tiếp tục lái xe, hướng thẳng đến sân bay tư nhân.
Gemini ngồi trên máy bay, cảm giác như cả thế giới này sắp sụp đổ. Có khi nào ba mẹ anh vẫn không thích em không? Em lo lắng đến mức không thể ngừng nghĩ ngợi. Có khi nào ba anh sẽ cho em mười tỷ để em rời xa anh không? Cảm giác như mình là kẻ xâm nhập, em không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Em tự hỏi...
Có khi nào em bị diệt khẩu không?
" Đang nghĩ gì?", Fourth đột nhiên hỏi, ngắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Gemini.
" Đang nghĩ ba anh có bắt em rời xa anh không..", Gemini đáp, giọng run rẩy vì lo sợ.
Câu trả lời này khiến Fourth không biết nói gì. Anh cạn lời, không thể hiểu nổi tại sao cái đầu nhỏ của Gemini không nghỉ ngơi được chút nào. Em cứ mãi nghĩ lung tung, như thể mọi chuyện đều có thể đi sai.
" Muốn rời xa anh? Mơ cũng đừng mơ tới!", Fourth nói, giọng anh đầy sự bảo vệ và quyết đoán, khiến Gemini không thể không cảm thấy an tâm phần nào.
Sau đó, anh ôm lấy mặt Gemini, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh xắn của em, như một lời trấn an. Anh khẽ bảo em nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, trong khi hết sức chu đáo đắp chăn bông cho em, như một người chồng hoàn hảo, luôn quan tâm và chăm sóc từng chút một.
Fourth là anh chồng quốc dân nha mọi người!
" Mẹ có chắc là mẹ khuyên ba được rồi không?
" Cứ đùa! Mẹ mày là ai?? Nhân gian đại mỹ nhân AKA vợ yêu của ba mày, làm sao mà thất bại được! "
" Coi như con tin mẹ lần này"
" Bà mày thằng mất nết!!!!"
Mae phồng má nhìn cái điện thoại báo cuộc trò chuyện kết thúc, nó điện cho mẹ nó mà điện wifi sợ tốn tiền mà còn kiệm lời, cá chắc nếu là Gemini thì có bán nhà Fourth cũng sẽ nói tới chừng nào người ta phiền thì thôi. Con với chả cái! Đối xử với đấng sinh thành tụi bây vậy đó hả???
" Chồng!!! Coi con anh nó cúp máy tui nè!! Nó nghi ngờ năng lực của tui!!huhu"
Nghe màn khóc giả trân của mae, Front lặng lẽ tung tăng lên lầu, không muốn làm bóng đèn cho ba mẹ nữa, con biết ba mẹ sắp phát đường ngược nát mặt con mà.
" Chừng nào Fourth về anh đánh nó cho vợ, ăn cơm đi ha!"
" Không ăn! No rồi!"
" Chắc no chưa hay học đòi mấy bà bạn minh tinh giảm cân??"
" Cút đi đồ nam nhân thúi!!"
Front : Đây nói là cấm có sai mà!
10.
Gemini mười phần thấp thỏm ngồi thẳng lưng, hai chân khép nép, không dám nhúc nhích. Em ngồi im lặng nghe bố của Fourth giáo huấn về đủ thứ chuyện, cố gắng giữ cho mình không lộ vẻ lo lắng. Cảm giác như mỗi câu hỏi của ông đều khiến em thêm phần căng thẳng.
" Nói nhiều vậy không mệt à?", Mae ghét bỏ nhìn ông chồng, nhưng đôi mắt của bà lại ánh lên sự vui vẻ khi quay sang nắm tay Gemini, tỏ ra thân thiết. Bà cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự vui vẻ.
" Chừng nào cưới? Ngày mai hay bữa nào? Nói đi mẹ mua váy cưới đẹp đẹp cho bây!", Mae hỏi, giọng như muốn sắp xếp mọi thứ cho cậu con trai và người yêu của nó.
Gemini nghẹn lại, không biết phải trả lời sao, vẫn còn trong trạng thái sốc vì sự thẳng thắn của bà. Em vội vã quay sang Fourth như tìm một sự giúp đỡ.
" Mẹ, em ấy là nam!", Fourth nhăn mặt, cố gắng giải thích, nhưng chẳng thấm vào đâu với mẹ của mình.
" Kệ mẹ tụi bây! Tao thích vậy mày làm gì được tao??", Mae đáp lại một cách dứt khoát, không quan tâm đến những nguyên tắc xã hội. Cả nhà đều có thể nhận thấy bà đang thực sự thích Gemini, dù chuyện em là nam hay nữ chẳng làm bà bận tâm.
Còn Fourth thì mặt mày tối sầm, tay siết chặt. Anh biết ngay từ đầu sẽ có vấn đề, nhưng không ngờ là mẹ mình lại ngang ngược đến vậy. Đầu óc anh lúc này chỉ muốn lôi Gemini ra khỏi đây ngay lập tức. Chắc chắn rồi, người khiến ăn giấm không phải chỉ có Phuwin hay Dunk thôi đâu, mà còn có mẹ của anh nữa!
" Biết vậy không dẫn em về nữa...", Fourth tự trách mình trong lòng, nhìn Gemini với ánh mắt đầy sự dỗ dành, nhưng trong bụng lại đang lo lắng không biết em sẽ nghĩ gì.
" Nói vậy thôi chứ Gem mặc vest bao xinh luôn nha, nào cưới mẹ đầu tư cho con đồ cưới bơ phẹt luôn!", Mae không ngừng chọc ghẹo, mắt sáng lên đầy hào hứng. Bà như đã hình dung ra cảnh Gemini mặc bộ váy cưới lung linh, tự hào khoe ra trước mặt gia đình, chắc chắn sẽ đẹp đến ngỡ ngàng.
Gemini ngượng ngùng đến mức mặt đỏ như quả cà chua, ánh mắt đầy cầu cứu, nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi cái nhìn sắc bén của Fourth. Em có cảm giác như bị bỏ rơi giữa biển người, mọi nỗ lực cầu cứu đều không có tác dụng. Thật ra, đâu phải Fourth không quan tâm, mà anh ta có mục đích riêng. Fourth tâm cơ lắm, cứ như vậy để em bị vướng vào những tình huống dở khóc dở cười.
" Bọn con... chưa định cưới...", Fourth vội vã lên tiếng, nhưng giọng anh nghe như đang muốn tránh né điều gì đó.
" Gì????", Ông bố của Fourth nhướng mày nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh. Ồ, thì ra mày chọn cái chết!
Ông tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của con trai, không giấu được sự thất vọng.
" Dẫn con người ta về nhà mà không định cưới, tao là trò đùa của cuộc đời mày à??"
" Em ấy đã chịu cưới con đâu!"
Fourth thản nhiên đáp, không chút bối rối. Anh nhún vai, như thể chẳng có gì to tát. Hết cách rồi, anh đâu thể ép em làm điều em không muốn, à trừ việc khó nói lúc đêm khuya ra nha.
Gemini bị bốc phốt đến mức mắt ngấn nước, ủy khuất nhìn Fourth.
" Nói vậy coi được hả?"
Em nói giọng mếu máo. Cái tên đáng ghét nàyyyy!
" Đến cầu hôn còn chưa, anh muốn em chấp nhận cái gì? Anh cũng có nói muốn cưới em đâu! Hơn nữa... em nghĩ anh chỉ muốn quen vui thôi, dù gì cũng ba năm xa nhau rồi, ai biết anh có còn yêu em không, hoặc là từ đầu anh đã yêu em chưa??"
Câu nói của Gemini như một quả bom nổ tung. Lúc này, ánh mắt của Mae chuyển sang Fourth, nhận ra rằng tình hình của con trai không ổn lắm. Bà vội vã kéo chồng lên lầu, để đôi trẻ có không gian riêng.
Trước sự hoang mang của Gemini, Fourth không còn kiềm chế được nữa, anh tiến lại gần, nắm lấy tay Gemini, ánh mắt kiên quyết.
" Yêu em sao không! Muốn cưới em chứ sao không!", Giọng Fourth mạnh mẽ, kiên định.
" Ba năm xa nhau chẳng qua là hai chữ thời gian thôi, không thể thay thế hai chữ yêu em trong tim anh, không yêu em anh cần gì phải trở về! Anh ở nước ngoài tùy tiện tìm một cô gái nào đó kết hôn cũng không phải tốt hơn sao!!"
Lời nói của Fourth như một lời tuyên thệ. Anh không ngần ngại bày tỏ tất cả những cảm xúc đã chôn giấu suốt ba năm dài. Nếu có ai đó nói Fourth cứng nhắc và bướng bỉnh, thì cũng không sai. Anh là một người kiên quyết trong tình yêu, không dễ dàng bỏ cuộc. Anh sợ mất Gemini, và vì thế, anh cố chấp muốn chứng minh rằng tình yêu của mình là thật, là vĩnh cửu.
Fourth biết rằng nếu một ngày Gemini rời đi, anh không thể bay theo, không thể làm gì để giữ em lại. Chính vì vậy, từng khoảnh khắc, từng giây phút anh bên cạnh em, anh đều trân trọng, yêu thương và muốn níu giữ em thật chặt.
" Fourth! Có ngon thì đi tìm được cô gái đẹp hơn em, giỏi hơn em, yêu anh hơn em mà kết hôn! Nếu không em khinh thường anh!", Gemini nói, giọng nấc nghẹn, nước mắt lại tí tách rơi xuống, từng giọt một rơi như mưa, không thể ngừng lại. Em mím môi, vừa tức giận vừa đau lòng, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng nghẹn ứ như vậy.
Fourth nghe thế, tim anh như bị bóp nghẹt. Em khóc, và điều đó khiến anh cảm thấy như có thứ gì đó rất quan trọng đang rạn nứt. Anh sửng sốt một hồi, rồi vội vã dùng tay nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt của Gemini, giọng anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành.
" Anh xin lỗi! Ngoài em thì còn có ai nữa chứ? Có ai vừa xinh lại ngoan như mèo nhỏ của anh chứ, đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm"
Gemini nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh như những viên ngọc sáng, đôi mi dài và cong vương đầy nước mắt, khiến Fourth không thể nào không cảm thấy mình có lỗi. Dù em có đáng yêu thế nào, có ngọt ngào như thế nào, thì trong tình huống này, anh cũng không dám tận hưởng cái cảm giác bị bồ dỗi lâu.
" Mai mốt còn nói vậy nữa thì anh cút sang nước ngoài ở luôn đi! Cứ phải chọc em khóc anh mới hài lòng à? Đau mắt muốn chết!", Gemini quát lên, nhưng trong giọng nói lại có chút nghẹn ngào. Em không muốn khóc, nhưng lòng lại không thể kìm nén.
Fourth bị mắng nhưng lại cảm thấy vô cùng oan ức. Anh chớp mắt vài lần, hơi bất ngờ trước phản ứng của Gemini, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại.
" Không phải tại em nghi ngờ anh à?"
Cả hai cứ như vậy, đứng trước nhau, trong không gian im lặng chỉ có âm thanh của hơi thở, có chút vụng về, có chút đau lòng. Fourth cảm thấy chẳng có gì đau đớn hơn việc nhìn thấy người mình yêu khóc mà lại không thể làm gì, và Gemini lại không biết làm sao để xóa đi nỗi lo sợ trong lòng, nỗi sợ bị bỏ rơi, bị lãng quên.
Dù có giận dỗi, dù có cãi vã, nhưng tình cảm giữa họ vẫn luôn sâu đậm, chỉ là đôi khi không nói ra, chỉ là những lúc cảm thấy bất an thì những lời nói khó nghe lại dễ dàng tuôn ra.
" Hừ! Anh không ra dáng bạn trai chút nào!", Gemini bĩu môi, cảm giác như có chút không hài lòng trong lời nói, vừa giận vừa buồn, em dỗi dỗi mà quay đi, đôi mắt hơi nheo lại như muốn giấu đi cảm xúc của mình.
Fourth nghe vậy, không nhịn được mà bật cười." Hửm? Như nào mới ra dáng bạn trai của em?"
Gemini nhìn anh một chút rồi lúng túng trả lời,"...ừm thì... ít nhất cũng dịu dàng một tí đi chứ!"
Giọng nói của em lúc này như một đứa trẻ muốn được chiều chuộng, nhưng lại không muốn thừa nhận sự mềm yếu ấy.
Fourth chợt mỉm cười, vươn tay ôm lấy Gemini nhẹ nhàng, vuốt tóc em.
" À! Em bé ngoan ngoan, đau sẽ bay mất", Anh trêu đùa, khiến Gemini phì cười và dụi đầu vào vai anh, cảm giác dễ chịu khiến mọi lo âu, sợ hãi tan biến.
Bị Gemini dụi đến nhột, Fourth cũng không nhịn được mà bật cười. Anh hít một hơi sâu rồi đưa ra trước mặt em một hộp nhung nhỏ xinh xắn, tràn đầy sự ngọt ngào.
" Nhìn xem, em có thích không?"
Gemini nhìn vào hộp nhẫn, đôi mắt bỗng dưng ướt đi, cảm xúc trong lòng rối bời. Bao nhiêu năm chờ đợi, bấy nhiêu lần nghi ngờ, giờ phút này, anh mới đưa ra chiếc nhẫn này và hỏi có thích không? Thực sự có khác gì một cuộc sắp đặt đâu?
Nhưng chưa kịp phản ứng, Fourth đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả không gian bỗng chốc yên lặng, sắc mặt anh tối sầm, bước đến gần Gemini. Lúc này, em sợ đến nỗi run rẩy, không dám lên tiếng, nỗi sợ hãi chợt ùa về. Tiếng khóc cũng im bặt.
Fourth nhìn em một lát, rồi quỳ xuống trước mặt Gemini, tay nâng hộp nhẫn lên. Với một nụ cười dịu dàng, anh nói khẽ, từng chữ rõ ràng.
" Em bé, chúng ta từng đi qua năm tháng lạc mất nhau, anh muốn chúng ta có được sự chấp thuận của gia đình nên trước dẫn em về nhà rồi mới cầu hôn. Gemini có nguyện ý đeo chiếc nhẫn của Fourth không?"
Gemini một chút cũng không thể kiềm chế được cảm xúc, mấp máy môi, rồi bối rối che mắt lại, đưa tay ra nhỏ giọng nói," Fot em ngại, anh không nhanh là em rút tay lại đó! 1... 2..."
Fourth bật cười, ánh mắt đầy yêu thương và quyết đoán, đột nhiên anh bế bổng em lên," Đeo nhẫn rồi là người của anh! Động phòng thôi!"
" Gì? Fot!!!!!", Gemini đỏ mặt, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, nhưng trái tim lại đập mạnh, cảm giác vừa ngọt ngào vừa bối rối.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại họ, đôi tay nắm lấy nhau, và chiếc nhẫn mang một lời hứa vĩnh viễn.
Fourth túm gọn Gemini đi động phòng hoa chúc, mae rắm rức bị por giữ lại không được rình mò đôi trẻ, Front nghe bản tấu dương cầm độc thân cả đêm buồn cho phận nữ nhi không mảnh tình vắt vai của mình.
Yêu thì dẫn về nhà, dẫn về nhà thì đeo nhẫn, đeo nhẫn rồi là động phòng nha mọi người!
Logic của Fourth nó vậy chứ không phải khác người nha, mặc dù ăn cơm trước kẻng quá nhiều lần nhưng vẫn lót dép hóng cảnh này nha, nhưng người ta kéo rèm rồi thì coi như mình xui đi...
²³⁰⁵⁰⁵⁻ᴰᵃʳˡᵉⁿᵉ ^•^
。。。。。。
。。。。。。。
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro