Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

bonghwasan rất rộng, em rất muốn đi du ngoạn khắp ngọn núi này một chuyến, muốn thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên mà tạo hoá ban tặng cho nơi đây.

vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, định xuất phát thì sunoo xuất hiện.

"nghe nói em muốn đi ra ngoài."

hắn đảo mắt qua chiếc ba lô của em.

"trùng hợp thật, anh cũng đang có ý định đi tản bộ."

em xoay người lại nhìn sunoo, đang định từ chối thì thấy hắn cười.

ánh mắt như muốn nói cho em rằng hắn ta biết thừa em sẽ từ chối, hơn nữa còn ẩn hiện ý thách đố xem em có dám đi cùng hắn hay không.

riki gật đầu.

"chẳng có mấy khi có hứng thú."

sunoo không nói gì, đường nhìn chậm rãi di chuyển xuống chân của em.

em vẫn thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ, hắn nhất định không biết được rằng, năm đó sau khi hai người chia tay, em đã một mình chạy lên núi trong bộ dạng rất điên khùng, chân đi không, leo lên rồi lại chạy xuống, đến nỗi chân không còn cảm giác.

xuống núi rồi, em cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình thật vĩ đại.

bởi vì trong quá trình chạy xuống, cơ thể dồn trọng tâm về đằng trước, em có cảm giác như sắp lăn xuống, nhưng không, em vẫn khống chế được, vẫn bình an sống.

đến bây giờ em đã quen với đi chân không rồi, dù đi đường dài cũng không sợ.

thấy em không nói gì, cũng không có ý định mang giày, sunoo cau mày, định nhắc nhở em, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi.

hắn đi đằng sau em, nhìn thẳng vào bóng lưng gầy kiên nghị kia, không muốn thừa nhận em đã vô thức thay đổi đến nỗi khiến hắn cảm thấy xa lạ.

lúc này hắn chợt cảm thấy thật nực cười cho cái ý nghĩ rằng mình hiểu rất rõ em.

bước chân của em rất nhanh, đã không còn là người năm nào suốt ngày cần hắn kéo tay đi nữa rồi.

sunoo cười chua chát, có cảm giác món báu vật hắn ta giấu rất kỹ vừa bị người ta trộm mất rồi.

em đi một đoạn xa mới ngồi xuống một tảng đá lớn nhẵn bóng để nghỉ chân. em không để ý tới hắn ta, hiện giờ chỉ có hai người, em không cần thiết phải tiếp tục giả vờ hoà nhã với hắn.

em lấy chai nước ra uống, uống xong cũng không nhìn hắn, ánh mắt em rơi trên sườn núi trước mặt. ngọn núi đó hình như nối liền với bonghwasan, điều khiến em tò mò là ngọn núi đó có một mảng trống rất rộng.

"chỗ đó trước đây là trường học."

sunoo trả lời cho nghi hoặc trong lòng em.

riki cười, tỏ ý đã hiểu. hắn ta hiểu rõ nụ cười của em ẩn chứa điều gì, chắc chắn em đang nghĩ bọn họ rất ghê tởm, chỉ vì muốn khai thác nơi này làm khu nghỉ dưỡng mà dọn dẹp cả trường học của bọn nhỏ.

hắn không ngại thái độ của em, đi đến ngồi xuống bên cạnh riki, chừa lại một khoảng cách thích hợp ở giữa.

"ngôi trường đó điều kiện vật chất không tốt, cũng không có giáo viên tình nguyện ở lại dạy học, tụi trẻ muốn đi học cũng phải leo đường núi chênh vênh hiểm trở."

hắn liếc sang em.

"công ty anh đã xây dựng một trường học khác thay thế, cung cấp trang thiết bị dạy học miễn phí, mời giáo viên giỏi tới dạy, cung cấp một môi trường học tập tốt nhất có thể cho bọn trẻ."

sunoo còn không nói hết, ý kiến này là do hắn đề ra, mục đích một phần cũng là vì muốn động viên người dân ở đây chuyển đi.

các bậc làm cha mẹ ai cũng mong con cái mình có điều kiện sống tốt, mà giáo dục chính là bước đệm đầu tiên.

đương nhiên đề nghị này dễ dàng nhận được sự ủng hộ của chính quyền địa phương, đồng thời cũng giúp tạo một hình ảnh đẹp cho công ty.

không cần sunoo nói thì thực ra em cũng biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. làm gì có ai làm việc tốt mà không có mục đích chứ, ngay cả việc các công ty lớn quyên tiền từ thiện còn là nhằm mục đích quảng bá hình ảnh nữa.

thấy em tiếp tục im lặng. sunoo cũng không có biểu hiện gì khác. nghỉ ngơi một chút, em quay sang cười với hắn.

"tôi chỉ muốn đi loanh quanh một chút, không có ý định khác. anh muốn đi đâu thì cứ đi, không cần theo tôi đâu."

ừ, tốt nhất là đi hai con đường khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro