25
hắn tới đây hình như cũng không có hiệu quả nhiều, hắn hoàn toàn không quan tâm tới tiến độ làm việc của họ, khiến một vài người tỏ ra khá thất vọng.
thế nhưng sunoo chẳng bận tâm, hắn ta không có nghĩa vụ phải làm gì cả. hắn tới đây chẳng qua là để giám sát và đốc thúc tiến độ công việc của họ.
ngày nào cũng phải họp, bàn bạc, sửa chữa chỗ này chỗ kia, ý kiến liên tiếp bất đồng. mỗi khi thấy mọi người tranh cãi, riki đều ngồi im một bên lạnh lùng theo dõi.
đi làm đã lâu, em nhận ra rằng cãi nhau ầm ĩ hoàn toàn không cho ra được kết quả gì hết, không có ai tin tưởng và nghe theo ai cả.
buổi tối, để giải quyết nỗi phiền muộn này, em và mấy đồng nghiệp khác đi tìm vỉ nướng chuẩn bị nướng thịt.
ý định lúc đầu đơn giản chỉ là kiếm trò tiêu khiển, không ngờ về sau mọi người nhập hội rất đông, người thì vội vàng đi tìm vỉ nướng, người thì làm đồ ăn, người thì nhóm lửa.
bọn họ vào ngay rừng cây nhỏ gần đây để lấy củi, lúc này người mỗi lúc một đông, chẳng khác nào một nhóm đang đi du lịch mạo hiểm, chỉ có điều là rừng cây không đủ rộng mà thôi.
không biết sunoo cũng tới từ bao giờ, giả vờ dè dặt.
"tôi tham gia cùng mọi người được không?"
mấy cô đồng nghiệp lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.
sunoo mỉm cười với họ, rồi lẳng lặng đi tới chỗ em. hắn nhìn chiếc đùi gà trong tay em, lại nhớ tới lần họp lớp, không nén được lên tiếng hỏi.
"sao chỉ nướng mỗi đùi gà?"
em không hề suy nghĩ mà lập tức trả lời.
"mấy thứ đồ nướng này rất mất thời gian, đùi gà nhiều thịt, mất công nướng còn đáng giá một chút, những thứ khác bé quá mà vẫn tốn công nướng, phí sức."
nói liền một hơi xong mới phát hiện người hỏi là sunoo, em gượng gạo cười.
"thế này mới giống em."
riki mở to mắt nhìn sunoo, thật sự muốn biết hắn ta nói câu đó có ý gì.
giống cái gì?
giống việc em sẽ làm, giống lời em sẽ nói, hay là giống tính cách vốn có của em?
nhưng em không hỏi lại hắn, tự đi lấy rau về nướng. trong tay sunoo lúc này có một mớ rau hẹ, đây là thứ mà mỗi lần ra ngoài ăn đồ nướng em nhất định sẽ phải ăn, dù hàm răng em không tốt, lần nào ăn cũng bị mắc vào kẽ răng.
em di chuyển đường nhìn ra chỗ khác, muốn tự hỏi bản thân.
rốt cuộc em còn đang hy vọng cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro