Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

sau này, em cuối cùng cũng hiểu được, tình yêu phức tạp nhất trên đời chính là, a yêu b, b yêu c.

tình cảm dẫu có nhiều đến mấy cũng chỉ là một cái khung, sau đó, tuỳ vào mỗi người khác nhau mà sẽ có những hoạ tiết khác nhau, chỉ có điều, hoạ tiết chính đều là một.

ví dụ như, kết thúc của một tình yêu, nếu không là vĩnh viễn bên nhau, thì cũng sẽ là đường ai nấy đi.

tình yêu của em và hắn cũng vậy, cứ ngỡ là khác biệt, ai ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi.

chỉ vì chúng ta đều muốn nhìn thấy một cái kết viên mãn, một cái kết hạnh phúc, đặc biệt là câu chuyện của bản thân mình.

trở về, em ra lệnh cho bản thân đặt toàn tâm toàn ý vào công việc, không được suy nghĩ những chuyện liên quan đến người ấy nữa.

thế nhưng, cứ hễ rảnh rỗi một chút là trong đầu em lại nổi lên hình ảnh của hắn, lại không kìm được mà tự hỏi rốt cuộc hắn có ý đồ gì?

rõ ràng hắn và aeri thân thiết đầy mờ ám như vậy, tại sao hắn còn liên tục xuất hiện trước mặt em?

nghĩ ngợi lan man, em chợt phát hiện ra mình đã phạm một sai lầm cực kỳ lớn. người ta có thể chỉ là tốt bụng cho em một cái đùi gà mà thôi, vậy mà em lại tưởng tượng xa xôi.

hắn chỉ nhất thời mời em ăn một bữa, vậy mà khiến em mãi chưa quên.

em cười tự giễu, rồi lại lắc đầu, không nhịn được mà oán giận bản thân. đã hàng ngàn hàng vạn lần em tự nhủ sẽ bỏ hai chữ kim sunoo kia vào sổ đen, kể cả ai nhắc tới cũng làm như không quen biết, phải nghĩ thật lâu, thật lâu mới nhớ ra hắn ta là ai.

vậy mà hiện tại, hễ nghe người khác nói đến cái tên ấy, trái tim em cũng theo bản năng mà lôi nó ra, rồi cố gắng nghe ngóng xem người ta nói gì về hắn, cuộc sống của hắn ra sao, có bạn gái hay chưa, kết hôn hay chưa.

cuối cùng thì em cũng có thể chấp nhận sự thật được rồi.

so với em, hắn sống rất tốt, hắn cầm lên được thì cũng có thể bỏ xuống được. em tin, rồi sẽ có một ngày em làm được như thế, sẽ biến tên hắn hoàn toàn trở thành lịch sử, mờ dần, mờ dần trong cuộc sống của em.

...

khu nghỉ dưỡng bonghwasan là dự án lớn nhất của công ty, nhiều người nôn nóng muốn được tham gia, nhân cơ hội để chứng minh thực lực bản thân nhưng cũng có một vài người rụt rè, sợ lần này hợp tác không được thuận lợi.

thái độ của riki thì trái lại, hoàn toàn bình tĩnh. nếu là quá khứ, hẳn là em sẽ vô cùng lo lắng, vô cùng căng thẳng, chỉ biết bám víu lấy người bên cạnh mà không ngừng hỏi.

"làm sao bây giờ?"

từ nhỏ tới lớn, em chưa từng phải chịu khổ cực, dù điều kiện gia đình không phải thuộc hàng giàu có, chỉ có hộ khẩu ở vùng nông thôn mà thôi nhưng em chẳng bao giờ phải động chân động tay vào những việc nhà nông, hơn nữa trong số anh chị em, bố mẹ nâng niu em như kho báu trên tay.

tính cách em tuỳ hứng, muốn làm gì thì làm cái đó.

có lẽ trong cuộc đời, đến giờ phút này cũng chỉ có hai việc đả kích em trầm trọng nhất, đó là trượt đại học và chia tay sunoo.

sau này mỗi khi nghĩ tới hai lần đau thương ấy, em chỉ cảm thấy buồn cười.

dù sao thì đó cũng chẳng phải là chuyện khiến thiên hạ chê cười, chắc là do trước đây cuộc sống của em quá xuôi chèo mát mái, nên khi chịu một cú đả kích nhỏ như vậy em cũng tưởng chừng như trời long đất lở.

khi học đến năm tư đại học, hắn bỏ rơi, em đã từng chán chường một thời gian dài, rồi cuối cùng vẫn cứ phải bước vào đội quân tốt nghiệp đi tìm việc làm.

từng phỏng vấn, cũng từng bị từ chối. lúc ấy em mới phát hiện, bốn năm đại học của em không có lấy một lần được học bổng, không có lấy một mảnh giấy khen.

em vốn tưởng rằng sunoo sẽ nuôi em cả đời, nhưng sự thật là hắn đã rời bỏ em.

ngay cả khóc em cũng không có thời gian khóc nữa, em phải tiếp tục nỗ lực tìm việc làm.

em từ một người đỏ mặt tía tai trong lần phỏng vấn đầu tiên, dần dần biến thành một người có thể bình thản nói chuyện với bất kỳ ai, từ một người đi đâu cũng phải bắt taxi.

thời gian dùng cách gì để khiến em thay đổi, chỉ có mình em biết.

cuộc sống chưa từng lừa dối chúng ta, chỉ có những điều tốt đẹp ngay hiện tại tung hoả mù, khiến đôi mắt chúng ta không nhìn thấy được viên kẹo đắng bọc đường kia mà thôi.

gần hết giờ làm việc, jungwon lười nhác đi đến bên cạnh bàn của riki, đứng trước mặt em.

"đi thôi, mời em đi ăn."

riki nhấc mí mắt nhìn jungwon với vẻ hoài nghi. em làm sao quên được trò khôi hài lần trước khi gã ta mời em đi ăn chứ.

"haiz... tuy rằng tôi rất muốn đi, nhưng để tránh cho bản thân chịu đả kích, vẫn không đi thì hơn."

gã chống một tay xuống bàn làm việc của em.

"em không dám à?"

"nói đi, lần này là vì chuyện gì?"

jungwon thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc.

"hình tượng của tôi trong mắt em có vẻ tệ quá nhỉ? tôi chỉ muốn mời em đi ăn thôi, hai ngày nữa em lại phải tới bonghwasan một thời gian khá dài rồi nên mới muốn động viên em một chút, nếu em thật sự không muốn thì thôi vậy."

"thế mà không nói sớm!"

được ăn cơm mà không mất tiền, không đi thật là uổng phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro