03
ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. có những người, lần đầu tiên nhìn thấy đã có thiện cảm nhưng lại có những người ngay từ ánh mắt đầu tiên đã không thấy thích.
em và jungwon đi vào thang máy, xuống tầng dưới của tòa nhà.
be:lift không phải tòa nhà nổi bật nhất ở seoul nhưng là nơi lý tưởng với em, không phải tốt nhất cũng không phải kém nhất, giống như con người em, không bao giờ trở thành người giỏi nhất nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. khi còn nhỏ em từng nghe thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, một loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại là người đứng tận nơi thấp nhất.
em vĩnh viễn không có duyên với chữ hạng nhất kia.
em đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao em vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.
riki đứng trước cửa lớn chờ jungwon đi lấy xe. em không thể cứ diện bộ đồ công sở này đi dự tiệc được, nên gã ta phải lái xe đưa em về thay quần áo.
em nhìn theo bóng lưng jungwon, người con trai này vẻ ngoài bất cần đời nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.
riki đứng yên nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng và em cũng là một người trong số đó.
là người bình thường thì có gì không tốt chứ?
cho dù trước đây em từng hy vọng mình sẽ khác với mọi người, sẽ là một người thật đặc biệt nhưng hiện tại, em cũng chỉ bình thường như bao người, không có điểm gì khác biệt quá lớn.
ngay gần chỗ em cũng có một người con trai đang đứng yên lặng.
riki nhíu mày, em đã là người cuối cùng tan làm, sao jongseong vẫn còn ở đây?
nhìn dáng vẻ cậu ta hình như đang chờ ai đó. riki tự thấy hiện tại mình và cậu cũng chưa được gọi là quen biết nên không đến chào hỏi. hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, em không nên quan tâm.
lát sau, có một chiếc xe đỗ trước mặt jongseong, cậu mở cửa xe ngồi vào.
riki đang định rời mắt thì chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻ lái sang một bên, để lộ gương mặt người con trai bên cạnh.
em bất giác mở to mắt, vô thức đuổi theo hai bước.
nếu có một ngày, hắn xuất hiện trước mặt em, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu em có thể vừa liếc mắt đã nhận ra hắn không?
câu trả lời là, có thể.
thậm chí dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, em cũng biết đó là hắn.
em chỉ kịp đuổi theo hai bước, rồi ép mình dừng lại.
đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa?
cùng lắm chỉ có thể nói một câu đã lâu không gặp.
hơn nữa, miyeon đã ám chỉ rất rõ ràng, hiện tại sunoo rất hạnh phúc bên bạn gái, hắn ta đã vượt qua được quãng thời gian không có em bên cạnh từ lâu rồi.
tốt lắm, nên như vậy...
riki đứng im, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.
jungwon dừng xe trước mặt em, em cười với gã rồi mở cửa lên.
cảnh tượng ban nãy, em cố gắng không để tâm, cố gắng coi nó là chuyện bình thường, giống như đang tự khuyên nhủ bản thân, nó chẳng đáng để mình phải suy nghĩ nhiều, ngay cả khi có liên quan tới người ấy.
riki nói địa chỉ cho jungwon. nơi ở của em cũng không xa công ty lắm nên chẳng mấy chốc xe đã tới dưới cổng chung cư. riki xuống xe, em có chút khó xử.
"phiền giám đốc chờ tôi một lát."
jungwon cười đồng ý.
hai người họ mới quen không lâu, cho dù tương lai là đồng nghiệp lâu dài nhưng mà hiện tại, em cũng sẽ không mời gã ta vào nhà mình. về phương diện này, xưa nay em vẫn bảo thủ và cố chấp như thế.
sợ jungwon đợi lâu, riki vội vàng thay quần áo, chọn phụ kiện thích hợp.
cuối cùng, em đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới ba lần, khẳng định không có gì bất ổn mới yên tâm ra khỏi nhà.
riki tới gần xe, nhìn thấy jungwon đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên điện thoại
em còn nhớ, khi còn học đại học, em cũng rất thích chơi trò chơi này, đáng tiếc điện thoại của em không tải được về. hồi đó em vô tình thấy trò này trong điện thoại của một người bạn học, chơi thử một lần đã thích, liền tải về di động, mất rất nhiều lưu lượng nhưng đến lúc tải xong, cài đặt ra lại không chơi được vì phần mền không tương thích với máy. sau này em đổi điện thoại, em lại quên mất không tải về nữa.
ngày ấy, em rất thích trò chơi này, suốt ngày tìm bạn học kia mượn di động khiến bạn ấy phát điên đến mức mỗi khi nhìn thấy em liền hỏi.
"lại muốn chơi game ấy hả?"
ngày ấy, em còn chưa chia tay sunoo, em lấy điện thoại của hắn, giấu giếm bỏ tiền ra mua lưu lượng để tải trò chơi, nhưng chơi xong lại quên không xóa. mấy tháng sau, sunoo phát hiện ra liền mắng em một trận.
hình như thế giới của hắn và thế giới của em chẳng thể hài hòa.
bao giờ cũng thế, khi đứng dưới góc độ một người ngoài cuộc nhìn lại quá khứ của mình, ngay cả em cũng phát hiện ra.
ồ.
hóa ra hai người không hợp nhau nhiều đến thế.
vậy thì sao chứ?
cuộc sống luôn từng chút, từng chút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân cho rằng đã quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi.
jungwon cất điện thoại đi.
"nhanh vậy?"
biểu hiện của gã ta lúc nhìn thấy riki hoàn toàn không có lấy một chút ngạc nhiên nào. gã ta cũng không hề có ý định khen ngợi khuôn mặt đẹp của em, có lẽ đã nhìn quá quen những cô gái và chàng trai đẹp rồi hoặc là vì gặp nhiều người đẹp quá nên quen mắt.
riki ngồi vào trong xe mới đáp.
"vậy chỉ có thể trách những người từng đi cùng anh trước đây không biết chú ý tới tốc độ. đôi khi, tốc độ và hiệu suất cũng có thể tỷ lệ thuận."
jungwon khởi động xe, gật đầu.
"ừ, sau này sẽ nhắc nhở bọn họ làm tròn bổn phận."
"anh không sợ đắc tội với những người đẹp của anh sao?"
jungwon cười.
"chẳng phải người ta vẫn hay nói có mới nới cũ sao?"
đúng là một thằng tồi.
nhưng đó không phải việc của em nên em nghe cũng không tức giận.
jungwon bị ép buộc tới dự bữa tiệc này vào giờ chót. vốn dĩ người tham gia là bố gã ta nhưng vì ông ấy có việc đột xuất không thể đi được nên mới thông báo cho gã đi thay.
khi còn trẻ jungwon đương nhiên phớt lờ những yêu cầu như thế này của bố nhưng bây giờ thì khác, gã ta hiểu rõ bố mình dốc sức lực trên thương trường nhiều đến thế nào, có được như ngày hôm nay không phải là chuyện dễ dàng. ông đã dặn đi dặn lại gã phải tới, đương nhiên gã không thể không nghe.
yến tiệc cũng không có gì đặc biệt cho lắm, nếu có gì gọi là nổi bật thì chính là choi beomgyu, cậu út nhà họ choi.
ở seoul nhà họ choi có địa vị không dễ gì lay chuyển được. chàng công tử này tuy tính cách vô cùng cổ quái nhưng lại như sấm rền gió cuốn. khi mới bước chân vào thương trường, beomgyu thực hiện một loạt cải cách khiến rất nhiều người trong giới phải kiêng dè, vừa sợ hãi vừa tức giận.
buổi tiệc anh ta đứng ra tổ chức, đương nhiên ai cũng phải nể mặt tới dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro