Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

em thật sự không ngờ khi vừa từ nhật trở về hàn lại được chào đón bởi câu cửa miệng không hợp thời tiết của bác sĩ.

em nhớ rõ mùa hè ở đây không quá khô nóng như vậy nhưng khi em vừa xuống máy bay, bủa vây lấy em không chỉ có mùi vị quen thuộc mà còn có cả khí trời khô khó chịu.

em cứ ngỡ thời tiết nơi đây cũng như quê nhà em, vẫn luôn ôn hòa, mát mẻ giống như vòng tay người yêu, không quá nóng, không quá lạnh nhưng thực ra là em đã quên mất nơi này đã từng như thế nào rồi.

nơi xa lạ này khiến em đứng lặng ở sân bay thật lâu.

thế là em đã trở về.

về với nơi thân thuộc mà xa lạ.

kéo va li hành lý, riki một mình đi tìm nơi ở công ty đã sắp xếp. khoảnh khắc ngồi vào taxi, em chợt cảm thấy, hóa ra mình đã thay đổi, đã dám sống một mình ở một thành phố xa lạ, không còn lo sợ bản thân không thể ứng phó hay không thể sống tốt nữa, mà đã có thể mỉm cười vui vẻ tiếp nhận tất cả mọi thứ.

em tìm rất lâu mới gặp được người phụ trách tiếp đón. xuống máy bay rồi em mới thông báo cho đối phương, mãi tới chiều em mới sắp xếp xong hành lý, tranh thủ nằm nghỉ một lát.

tỉnh dậy đã là chiều tối.

cảm thấy quá nóng, em liền mở điều hòa.

thế nhưng ngay sau đó em lại được một cơn đau bụng dữ dội tới thăm hỏi, em vội vàng đi tới phòng y tế. truyền xong một chai nước biển, riki mang theo một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về căn hộ.

nghỉ ngơi một lúc, em gọi điện cho mẹ, không nói mình bị ốm mà chỉ đơn giản báo với mẹ chuyện em đã về.

ở đầu dây bên kia, mẹ không còn lảm nhảm than phiền như trước đây nữa, chỉ thấp giọng nói với vẻ lo lắng. biết em trở lại an toàn, mẹ rất vui.

sau khi xong cuộc gọi, em đặt điện thoại sang một bên, riki nằm vật ra giường, trùm chăn kín mít.

thật không ngờ có ngày em lại trở về đây.

lần này, riki ngủ rất ngon, chẳng thèm quan tâm tới thời gian, em chỉ cần ngủ thoải mái một giấc nhưng đến nửa đêm, đột nhiên điện thoại đổ chuông.

số điện thoại hiện tại của em vẫn là số dùng khi ở nhật, vừa mới về đây nên em còn chưa kịp đổi, em vốn đã có ý định về hàn sẽ lập tức thay số.

riki mò mẫm lấy điện thoại ra từ dưới gối, không buồn nghĩ nữa, lập tức ấn nút nghe, ngay cả người gọi là ai em cũng không kịp nhìn.

"khuya như vậy, còn chưa ngủ à?"

giọng nói quen thuộc vang lên. riki vẫn còn chìm trong mơ màng, day day trán mới tỉnh táo được một chút.

bên kia, đối phương lại tiếp tục nói.

"này, hai hôm trước họp lớp sao cậu không đi?"

bấy giờ em mới xác định được người đang nói là cô bạn thân nhất hồi cấp ba, kim miyeon. em chống tay ngồi dậy, rồi bật đèn ngủ đầu giường.

"hử? có họp lớp sao?"

cái giọng trầm đầy mê người của riki khiến đối phương phải ngơ ngác, khoảng mấy giây mới tỉnh táo lại nói chuyện.

"c-cậu không nhận được à? tớ gửi tin nhắn vào kakaotalk của cậu rồi mà? cậu không đi, tớ còn tưởng cậu-"

nói đến đây, đột nhiên im bặt.

riki cũng không muốn hỏi tiếp ả định nói đến việc gì, và có liên quan đến ai. có lẽ chính bản thân em cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn phải nghe từ miệng người khác nói ra mà thôi.

"kakaotalk? bỏ lâu rồi nên không biết."

em nói đều là sự thật. riki cuộn tròn trên giường, cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không thấy thông báo ấy, nhờ thế mà không cần suy nghĩ xem có nên đi họp lớp hay không.

trường cấp ba thường xuyên phân lại lớp qua từng năm, thế nên mỗi khi họp lớp không phải chỉ có một lớp riêng lẻ, mà thường mời cả bạn bè của một hai lớp quen biết đến dự.

miyeon im lặng hồi lâu, thật không ngờ lại thành ra như vậy, riki mê mệt kakaotalk một thời mà cũng có ngày không chơi, không dùng.

"v-vậy à, tớ cứ tưởng... à ni-ki, n-nếu tớ nói..."

lâu lắm rồi không có ai gọi biệt danh của mình thân thiết như vậy, em không kìm được mà khẽ mỉm cười.

"nói đi, cậu học được kiểu ấp a ấp úng như thế từ khi nào vậy hả?"

"nếu kim sunoo có bạn gái, cậu sẽ thế nào?"

riki sững người một lúc, nếu hắn có bạn gái thì sao đây?

vấn đề này, em đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, nếu có một ngày hắn có bạn gái, em nên làm thế nào?

có nên tiếp tục giữ hình bóng hắn trong lòng không?

hay nên gạt hắn ra để tiếp tục sống cuộc sống tạm bợ?

vốn dĩ không hề có đáp án, bất kể hắn ra sao cũng không liên quan đến em nữa rồi, bọn họ đã chia tay lâu như vậy, sớm đã không còn dây dưa gì nữa.

em đã từng trải qua đủ kiểu đủ loại thăm dò của bạn bè, người thân, nhưng kết quả vẫn cứ là người ấy.

em thầm thở dài trong lòng, trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười nhưng đâu có ai ở bên cạnh chứ, em giả vờ làm gì?

"còn thế nào được nữa, đương nhiên là chúc phúc anh ấy rồi!"

em nhẹ nhàng nói liền một hơi, giọng điệu bình thản đến mức chính em cũng tin rằng mình thật sự sẽ không sao, thật sự có thể chúc hắn hạnh phúc bên người hắn yêu.

em đã từng nửa đêm nằm mơ, mơ thấy hắn có bạn gái. đó là một cô gái xinh đẹp, biết quan tâm chăm sóc hắn, gia cảnh cô gái ấy cũng rất tốt, ưu tú hơn em về mọi mặt. em thấy hai người họ đi dạo trên đường, thấy hắn dịu dàng với cô gái ấy như đã từng dịu dàng với em.

giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có mình em giữa căn phòng trống trải, còn có thể thế nào đây?

em vốn đã chẳng còn là gì với hắn nữa rồi, dù hắn ta có kết hôn cũng không tới lượt em quan tâm.

"lúc ấy tớ cứ tưởng các cậu sẽ... thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa. họp lớp cậu bỏ lỡ cũng chẳng sao, nhưng đám cưới của tớ cậu nhất định không được bỏ lỡ đâu nhé?"

"cậu sắp kết hôn?"

"ừ, lúc ấy nhất định phải đến tham dự đấy nhé!"

hai người tiếp tục hàn huyên những chuyện vui thời đi học, hỏi thăm tình hình công việc hiện tại của một vài bạn học cũ. riki nhiều lần muốn hỏi có thật sunoo đã có bạn gái rồi hay không, nhưng mãi vẫn không mở miệng được. em sợ làm vậy sẽ chứng tỏ mình quá cố chấp, dù trong lòng em đã biết, miyeon dò em như thế thì chắc chắn đó là sự thật.

vậy thì em cũng nên dập tắt hy vọng đi thôi.

cũng phải, em và hắn đã cắt đứt liên lạc bao năm nay, hắn có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường, thậm chí hắn kết hôn cũng chẳng có gì lạ.

người sai chính là bản thân em, em cứ tha thiết níu kéo đoạn hồi ức ấy, không muốn để nó trôi vào dĩ vãng nhưng em lại không biết rằng, người khóa em trong mớ tình cảm ấy không phải ai khác mà chính là bản thân em, em không chịu đi ra, cứ khiến mình mắc vào tấm lưới tình kia.

riki nhận lời tham dự đám cưới của miyeon. các bạn học của em hơn phân nửa đều đã kết hôn rồi, đến tuổi này kết hôn cũng là chuyện bình thường, ả dặn đi dặn lại em không được đến muộn.

buôn chuyện với miyeon xong cũng đã hơn mười hai giờ, riki không còn thấy buồn ngủ nữa.

em xuống giường, xỏ dép lê, chậm chạp đi tới bình đun nước.

cứ nửa đêm đang ngủ mà tỉnh giấc là y như rằng em sẽ bị đau họng. trước kia còn ở seoul, em thường chuẩn bị một bình sữa phòng lúc tỉnh giấc thì uống, hôm nay mới về chưa kịp đi siêu thị nên đành phải uống nước nóng.

em kéo ghế ra ngồi đối diện trước bình đun nước, bất động nghe tiếng nước reo trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh kêu như tiếng ngáy của loài động vật nhỏ nào đấy đang ngủ rất say, rất thoải mái.

riki chống cằm, ngồi đợi đèn báo chuyển sang chế độ ủ ấm.

em lấy điện thoại ra, trong máy vẫn còn lưu rất nhiều tiểu thuyết. đọc truyện là sở thích hồi cấp ba của em và sunoo, dù đã đọc hết nhưng nếu thích em vẫn sẽ lưu lại.

mấy năm nay, em nhiều lần thay điện thoại mới, làm mất khá nhiều tiểu thuyết hay. lục tìm một hồi, cuối cùng em cũng thấy thư mục lưu trữ, khi ngón tay lướt qua truyện cũ, em bỗng dừng lại.

còn nhớ ngày ấy khi hắn đọc bộ này, sunoo đã bị câu chuyện của nam phụ làm cho cảm động đến mức bật khóc.

lúc đó, hình như em và sunoo vừa cãi nhau vì một việc cỏn con nào đó.

ngày nào hắn cũng tốn tiền để tải một bộ tiểu thuyết, đọc chưa đến một ngày đã hết. em trách hắn lãng phí, tốn tiền đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ đầu độc tư tưởng, còn nói hắn cứ như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới học tập thế là hai người liền cãi nhau.

hắn luôn là người chủ động đi tìm em giảng hòa, hứa sẽ hạn chế đọc tiểu thuyết, đồng thời lên lớp sẽ chăm chú nghe giảng.

kí ức, cứ hễ em nhìn thấy vật gì quen thuộc là lại ào ạt ùa về trong vô thức.

riki cất điện thoại đi, đèn báo trên bình đun nước đã chuyển từ xanh sang đỏ. em đứng dậy, rót nửa cốc nước sôi, hơi nước màu trắng chậm rãi bay lên.

nhìn cốc nước, không hiểu sao lại không thấy muốn uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro