Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟬𝟮. 𝗧𝗵𝗲 𝗿𝗮𝗶𝗻 𝗵𝗮𝘀 𝘀𝘁𝗼𝗽𝗽𝗲𝗱, 𝗯𝘂𝘁 𝘁𝗵𝗲 𝗴𝗹𝗼𝗼𝗺 𝗻𝗲𝘃𝗲𝗿

𝟬𝟮. 𝗧𝗵𝗲 𝗿𝗮𝗶𝗻 𝗵𝗮𝘀 𝘀𝘁𝗼𝗽𝗽𝗲𝗱, 𝗯𝘂𝘁 𝘁𝗵𝗲 𝗴𝗹𝗼𝗼𝗺 𝗻𝗲𝘃𝗲𝗿 𝗹𝗲𝗳𝘁.

:

Anh chưa về.

Cái xác của bà ấy đã biến mất.

Kira không để tâm lắm. Đi thẳng vào bếp. Nồi thịt nghi ngút khỏi trắng, bốc lên mùi hương thơm lừng.

Nhưng trong nồi chỉ còn chút thịt, có vẻ bà ấy đã lấy cả mấy phần đi cho tình nhân của bà ấy.

Chỉ để lại một ít, đun cho tụi trẻ.

Từng này khéo còn chẳng đủ để hai người ăn.

Rau củ trong nhà cũng hết từ mấy hôm trước rồi. Mẹ cậu chưa từng mua thêm chút nào.

Giờ đây không khác gì bị bỏ đói. Đồ để lấp bụng ít tới thảm thương.

Sao sống nổi ?

- 𝗯𝗮̀ 𝗮̂́𝘆 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗻𝗮̂́𝘂 𝗴𝗶̀ 𝗰𝗵𝗼 𝗰𝗵𝘂́𝗻𝗴 𝘁𝗮. 𝘁𝗮̂́𝘁 𝗰𝗮̉ 𝗱𝗲̂̀𝘂 𝗺𝗮𝗻𝗴 𝗱𝗶 𝗵𝗲̂́𝘁 𝗿𝗼̂̀𝗶

- 𝘁𝗼̂𝗶 𝗯𝗶𝗲̂́𝘁

- 𝘃𝗮̣̂𝘆 𝗯𝗮̂𝘆 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝗲𝗺 𝗻𝗴𝗵𝗶̃ 𝗰𝗵𝘂́𝗻𝗴 𝘁𝗮 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝗸𝗶𝗲̂́𝗺 𝗴𝗶̀ 𝗱𝗲̂̉ 𝗻𝗼 𝗯𝘂̣𝗻𝗴 𝗱𝗮̂𝘆. 𝗸𝗶𝗿𝗮 ?

- 𝗮𝗻𝗵 𝘁𝗮̀𝗶 𝗹𝗮̆́𝗺 𝗺𝗮̀ ? 𝘀𝗮𝗼 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝗹𝗮̣𝗶 𝗵𝗼̉𝗶 𝘁𝗼̂𝗶

- 𝗲𝗺 𝗹𝗮̀ 𝗴𝗶𝗮 𝗱𝗶̀𝗻𝗵 𝗰𝘂̉𝗮 𝘁𝗼̂𝗶. 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗯𝗶𝗲̂́𝘁 𝗵𝗼̉𝗶 𝘆́ 𝗸𝗶𝗲̂́𝗻 𝗰𝘂̉𝗮 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗻𝗵𝗮̀ 𝘁𝗿𝘂̛𝗼̛́𝗰 𝗰𝗵𝘂̛́.

Anh về rồi.

Góc áo dính máu. Hậu đậu tới mức để chúng làm bẩn chiếc áo đang mặc.

Anh không cười. Nhưng trong lời nói mang rõ ý tứ trêu đùa.

Là sự vui vẻ của một tên bệnh hoạn. Bệnh hoạn tới mức ngay cả bản thân mình cũng còn chẳng biết là đang có cảm xúc thể hiện mạnh liệt qua hành động của mình.

Anh gãi gãi đầu, xua tay, rõ ý không muốn cậu chú tâm tới thứ bẩn thỉu trên người anh.

Bình tĩnh. Ngã lên ghế sofa đã cũ kĩ trong nhà.

Trên người kuro thấm nhuần mùi hương của đất trời.

Rất nhẹ, nhưng đủ quyến luyến bao trọn anh trong nó.

Giống như mùi đồng cỏ lau, hoang vũ xơ xác. Không ngọt vị phấn nở, không thoáng nặng nề như sắc dương trầm.

Chỉ đơn giản là mùi vị của nền đất ẩm, thoát hơi lên, vô tình vướng bận vào cơ thể của thú hoang.

Chạm vào góc áo kuro, nhẹ nhàng bám tới giờ.

Kira không thích mùi thơm này. Không phải vì chúng kì lạ trong cảm nhận của cậu. Chỉ đơn giản là vì nó làm cậu nhớ tới cha, nhớ tới người đã vứt bỏ cuộc sống của cậu khi còn rất bé.

Chắc chẳng phải vì hận mà không muốn nhớ tới.

𝐂𝐡𝐢̉ 𝐝𝐨̛𝐧 𝐠𝐢𝐚̉𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐯𝐢̀ 𝐜𝐨́ 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐚̉𝐦 𝐬𝐚̂𝐮 𝐝𝐚̣̂𝐦, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐥𝐮́𝐜 𝐧𝐡𝐨̛́ 𝐝𝐞̂́𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧, 𝐭𝐚̂𝐦 𝐭𝐫𝐚̣𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐬𝐞̃ 𝐝𝐞̂̃ 𝐛𝐢̣ 𝐱𝐚𝐨 𝐝𝐨̣̂𝐧𝐠, 𝐝𝐞̂̃ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐛𝐚̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐜𝐨́ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐪𝐮𝐚́ 𝐜𝐨̂ 𝐝𝐨̛𝐧 𝐡𝐚𝐲 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠.
⋆.ೃ࿔*:・

Giết người là tội ác.

Là điều khó ai có thể dung thứ được.

Thậm chí còn liên quán tới ân oán. Ai có thể động lòng cảm thông cho một kẻ giết người được.

May mắn là ngay từ đầu anh chưa từng mong muốn bất kì ai dung thứ cho mình.

Làm ơn nếu có thể, xin hãy hận anh, hận anh tới chết cũng được. Làm như vậy có thể khiến bản thân anh lay động một chút cảm xúc trong mình càng tốt.

Kuro bệnh hoạn. Anh không có nổi một tấm lòng lương thiện, anh sẽ chẳng bao dung cho bất kì ai. Ai làm anh thấy buồn tủi, cảm xúc lay chuyển, đều không kiềm được lại nảy lên chút tâm lý kì quặc.

𝐃𝐚̃ 𝐭𝐚̂𝐦 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐬𝐨́𝐢. 𝐌𝐮𝐨̂́𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐢 𝐧𝐮𝐨̂́𝐭, 𝐱𝐞́ 𝐱𝐚́𝐜 𝐤𝐞̉ 𝐝𝐚̃ 𝐭𝐚̣𝐨 𝐫𝐚 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚𝐲 𝐝𝐨̂̉𝐢 𝐚̂́𝐲.

Hoàn toàn là suy nghĩ của kẻ điên, khiến người khác thấy thật kinh tởm, thật đáng sợ.

Người phụ nữ ấy được anh mang đi rồi. Kuro cũng không thích bị dính bẩn, vết dính trên áo cũng chỉ là vô tình quệt phải.

Bây giờ nó đã được thấm bằng nước lạnh, qua bàn tay của một người, nhẹ nhàng xoa lên lớp vải mỏng ấy.

Lực tay đều, tì lên da thịt anh. Không khỏi cảm thấy khác lạ.

Máu dính trên vải chưa lâu, vẫn có thể bị nước hòa, tan ra, lẫn vào với thứ chất lỏng trong sạch. Vô tình nhuộm đỏ nó.

Kira cúi người, tay hơi run. Có lẽ vì ăn mặc phong phanh, không đủ ấm, bị cái cô cút lạnh buốt mà kuro tạo ra ám tới run rẩy.

Cậu không chú tâm quá nhiều vào biểu cảm của anh lúc này. Lơ đãng với chính mối nguy hiểm tiềm ẩn ấy. Vẫn ngó lơ tất cả, chuyên chú vào mục đích khiến mình chú ý.

𝐓𝐫𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐚𝐧𝐡 𝐛𝐚̂̉𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐫𝐨̂̀𝐢. 𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐥𝐚𝐮 𝐬𝐚̣𝐜𝐡 𝐬𝐞̃ 𝐝𝐞̂̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐚̀𝐧 𝐭𝐢́𝐜𝐡 𝐨̂ 𝐮𝐞̂́ 𝐜𝐚̉ 𝐝𝐨̛̀𝐢.

Ánh mắt của kuro chưa từng rời khỏi cậu. Hành động của đứa trẻ này quá đỗi bình tĩnh, không một chút lay động trong trạng thái chuyển đổi cảm xúc.
Bản năng của bất kì con thú nào luôn là mang lại sự đe dọa tuyệt đối cho con mồi của mình.

Giả dạng trở thành một phần của con mồi, đợi chờ, và vung lên móng vuốt sắc nhọn lúc con mồi không ngờ tới nhất.

Nhưng cậu thì khác.

Là một miếng mồi khó có thể chạm tới nhất.

Không phải do để ở nơi quá cao.

Mà là quá thấp. Thấp tới nỗi chẳng cần cúi đầu, tay không vẫn có thể đoạt lấy một cách dễ dàng.

Tiếp xúc với kira không khiến anh có sự xao động.

Mà hóa ra lại là cảm giác ấm áp lạ lùng.
Không phải là hơi ấm đoàn tụ.

Chỉ đơn giản gọi là cảm giác cô đơn, nhưng không hề trống trải khi tiến lại gần bên cậu.

Giống như bước đi từng bước một mình về phía trước, đơn độc, nhưng chưa bao giờ phải lắng lo vì điều gì, trong lòng không rỗng tuếch một chút nào.

Chính vì thế, cậu khiến anh để ý hơn bất cứ con mồi được ghi chấm đỏ nào khác.

Là miếng thịt bùi béo nhất. Đậm vị ngọt mà không chút tanh tưởi của bùn đất. Đủ để thỏa mãn tích cách quái dị này.

𝐤𝐢𝐫𝐚 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐨𝐧 𝐦𝐨̂̀𝐢 𝐝𝐮𝐲 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭, 𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐜𝐡𝐨̛̀ 𝐝𝐨̛̣𝐢 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐝𝐞̂̉ 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐝𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐧𝐞̂́𝐦 𝐭𝐡𝐮̛̉.

Sẽ rất tuyệt vời nếu được giữ cậu ở lại bên mình.

Không giam cầm.

Không bệnh hoạn níu kéo.

Chỉ là sẽ bám lấy. Ở mãi bên cạnh cậu, hưởng thụ cảm giác an toàn vô thường ấy, rồi từ từ từng chút một, gặm nhấm thói quen vô tâm này của cậu.

𝐆𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐧𝐨́𝐢. 𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐝𝐢 𝐝𝐚̂𝐮, 𝐚𝐧𝐡 𝐬𝐞̃ 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐝𝐨́.

⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪

- 𝗲𝗺 𝗰𝗼́ 𝗱𝗼́𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 ?

- 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗰𝗮́𝗶 𝘁𝗶̀𝗻𝗵 𝘁𝗿𝗮̣𝗻𝗴 𝘁𝘂̛̀ 𝘀𝗮́𝗻𝗴 𝘁𝗼̛́𝗶 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝗰𝗵𝘂̛𝗮 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗰𝗵𝘂́𝘁 𝗴𝗶̀ 𝘃𝗮̀𝗼 𝗯𝘂̣𝗻𝗴. 𝗮𝗻𝗵 𝘃𝗮̂̃𝗻 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝗵𝗼̉𝗶 𝘁𝗼̂𝗶 𝗰𝗼́ "𝗱𝗼́𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴" ?

- 𝗺𝘂𝗼̂́𝗻 𝗻𝗴𝗵𝗲 𝗸𝗶𝗿𝗮 𝗻𝗼́𝗶 𝗰𝗵𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻. 𝗮𝗻𝗵 𝗺𝗼̛́𝗶 𝗵𝗼̉𝗶 𝘁𝗵𝗼̂𝗶 𝗺𝗮̀..

- 𝗮𝗻𝗵 𝗹𝗮̀ 𝗱𝗮̀𝗻 𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼𝗻 𝘁𝗿𝗮𝗶. 𝗹𝗮̀𝗺 𝗼̛𝗻 𝗱𝘂̛̀𝗻𝗴 𝗹𝗮̀𝗺 𝗻𝘂̃𝗻𝗴. 𝘁𝗵𝘂̛̣𝗰 𝘀𝘂̛̣ 𝗸𝗵𝗶𝗲̂́𝗻 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗸𝗵𝗮́𝗰 𝗸𝗵𝗼́ 𝗰𝗵𝗶̣𝘂.

- 𝗰𝗵𝘂̛𝗮 𝘁𝘂̛̀𝗻𝗴 𝗰𝗼́ 𝗮𝗶 𝗸𝗵𝗮́𝗰. 𝗲𝗺 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗱𝗮̂̀𝘂 𝘁𝗶𝗲̂𝗻.

‧₊˚🖇️✩ ₊˚🎧⊹♡

𝟏𝟖:𝟎𝟑..

Kuro vừa ra ngoài. Anh nói sẽ đi mua chút gì đó về.

Cậu không quan tâm.

Lúc ra khỏi nhà anh cười với cậu. Cười như không cười, gượng ép người khác cảm thấy như kuro đang rất vui vẻ vì điều gì đó. Nhưng thực ra lại chả vì điều gì.

Chỉ qua là vì bản năng săn mồi bắt buộc anh phải giả dạng một tên điên ngây thơ hay nở nụ cười méo mó với chính miếng mồi của mình.

Kira hiểu điều đó.

Cũng không để tâm cho lắm.

Anh ta còn giả vờ.

Cậu còn khả năng sống. Còn có thể tìm lấy bầu trời còn lại của cuộc đời lệch lạc này của kira.
Kira choàng lên người mình chiếc áo khoác đen.

Của anh.

Mượn tạm thôi. Chí ít kira vẫn là con người, không phải dã thú, có cái có thể chịu được, có cái không thể giữ cho bản thân câm lặng được.

Thời tiết không tốt, thi thoảng lại buồn bã, nổi gió trời, lạnh lẽo thấu tâm can, đi theo lối cũ bị vỡ nát của căn nhà, lẻn vào trong.

Quả thực rất lạnh. Khó mà chịu cho nổi.

Kira không giỏi chịu lạnh. Cái lạnh không giống như phải đối mặt với mấy cảnh máu me mà cậu vừa trải qua.

Thứ nhỏ giọt lúc ấy chưa nguội đi, còn nóng, còn cảm giác ấm ngọt từ vị tanh nồng. Không giống với việc đối diện với cái lạnh.

Cái lạnh vốn từ đầu đã làm tê buốt đầu ngón tay của kẻ khác, không có sự biến đổi dao hợp, không dễ để khiến kira có thể sớm thích nghi cho được.

Phòng khách chỉ đơn điệu một chiếc bàn tròn, một ghế sofa dài cũ – còn bị rách rất nhiều, một chiếc ti vi còn khá mới – ngày trước được mẹ cậu mang về.

Kira xem ti vi một lúc, ngồi co ro, như cố gắng ôm lấy cơ thể tím tái này lại.

Ti vi chiếu đi chiếu lại một phân cảnh trong bộ phim “The Silence of the Lambs”, không máu me, đơn điệu là cuộc hội thoại giữ một tên ăn thịt người với một phóng viên.
Bầu không khí ngột ngạt, bóp nghẹt người xem trở nên rối loạn về nhân thức, ghê tởm với chính những gì hắn đã thú tội.

Cậu ngủ quên mất rồi.

Ngủ trong tư thế rất khó chịu, không thoải mái chút nào.

Nhưng có lẽ vì mệt mỏi quá độ, cộng với cả việc bị bỏ đói từ sáng tới giờ. Liền không trụ nổi mà gục xuống.

Trong tay vẫn cầm chiếc điều khiển ti vi, trên người vẫn khoác chiếc áo đen của kẻ nào đó.

꒰ᐢ. .ᐢ꒱₊˚⊹

“soạt”
Âm thanh của túi đựng được để nhẹ xuống mặt bàn, tạo ra tiếng vang khẽ, lay chuyển khiến bầu không khí im lặng dần bị phá vỡ.

𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐧𝐠𝐮̉ 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐫𝐨̂̀𝐢, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐝𝐨̛̣𝐢 𝐚𝐧𝐡 𝐬𝐚𝐨.

Ngủ trong tư thế này mà cũng có thể vào giấc được, anh cũng rất thấy thú vị với tên nhóc này.

Có cần phải lạnh lùng tới mức ngay cả bản thân cũng không thèm chú trọng không.

Cuối cùng đứa nhỏ này có phải con người không vậy ?

Đèn trong nhà không sáng, chỉ lờ mờ giúp anh thấy rõ khuôn mặt nào đó núp trong lớp áo khoác.

Áo của kuro.
Lạnh tới mức ngay cả đồ của kẻ nguy hiểm cũng dám động vào. Gan cậu cũng không hề nhỏ.

Kira bị cảm giác nhìn chằm làm cho khó chịu, tự mình rúc vào sâu hơn. Như quận tròn, phòng vệ sự đe dọa của anh.

Kuro lại cười. Nhưng không phải một nụ cười không có thần trí.

Nụ cười lần này bất chợt pha chút dịu dàng.

Bàn tay anh chạm nhẹ lên đỉnh đầu kira, xoa xoa, tóc lộ ra khỏi áo bị anh làm cho rối mù hết cả lên.

Trông xấu xí không tả được.

Kira bị chọc cho tức giận, tỉnh cả ngủ.

Như mèo con cuồng nộ với kẻ gian dám động vào mình, liền xù lông, trừng mắt nhìn anh.

- 𝘃𝗲̂̀ 𝗿𝗼̂̀𝗶 𝘀𝗮𝗼 𝗮𝗻𝗵 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗯𝗶𝗲̂́𝘁 𝗱𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗺𝗮̀ 𝗻𝗴𝗼̂̀𝗶 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗰𝗵𝗼̂̃ 𝗱𝗶. 𝗮𝗻𝗵 𝗻𝗵𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗻𝗮̆𝗻𝗴 𝗹𝘂̛𝗼̛̣𝗻𝗴 𝘁𝗼̛́𝗶 𝘃𝗮̣̂𝘆 𝗮̀ ?
- 𝘁𝗵𝗮̂́𝘆 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗯𝗮̣𝗻 𝗻𝗵𝗼̉ 𝗱𝗮𝗻𝗴 𝗻𝗴𝘂̉, 𝗺𝗼𝗻𝗴 𝗺𝘂𝗼̂́𝗻 𝗱𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗱𝗮́𝗻𝗵 𝘁𝗵𝘂̛́𝗰 𝗲𝗺 𝗱𝗼́

- ? 𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗼́ 𝗺𝗮́𝘂 𝗦 𝗮̀

- 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼́. 𝗻𝗼́𝗶 𝘃𝗮̣̂𝘆 𝗻𝗮̣̆𝗻𝗴 𝗾𝘂𝗮́, 𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗵𝗶̉ 𝘁𝗵𝗶́𝗰𝗵 𝘁𝗿𝗲̂𝘂 𝗰𝗵𝗼̣𝗰 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝘁𝗮 𝘁𝗵𝗼̂𝗶

- 𝘃𝗮̣̂𝘆 𝗮𝗻𝗵 𝗸𝗶𝗲̂́𝗺 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝘁𝗮 𝗺𝗮̀ 𝘁𝗿𝗲̂𝘂 𝗰𝗵𝗼̣𝗰. 𝘁𝗼̂𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗺𝗼𝗻𝗴 𝗺𝘂𝗼̂́𝗻 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗯𝗶̣ 𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗵𝗼̣𝗻 𝗱𝗮̂𝘂

- 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝘁𝗮 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 𝗿𝗼̂̀𝗶..

Kuro nói được nửa chừng. Đột nhiên sát lại gần bên cậu. Nhẹ nhàng tì lên bàn tay đã cong lại, tê buốt của kira, chạm vào, như nắm lấy.

Cơ thể theo quán tính bám lại gần cậu.

Kề môi lên bên tai kira.

Như lời gió thoảng bên tai, rót đẫy đã chút mật tan được kẻ gian âm thầm mài mòn vào cơ thể cậu.

- 𝘃𝗼̂́𝗻 𝗱𝗶̃ 𝗰𝗵𝗶̉ 𝗰𝗼̀𝗻 𝗲𝗺. 𝗱𝘂̣𝘆 𝗻𝗵𝗮̂́𝘁 𝗰𝗵𝗶́𝗻𝗵 𝗹𝗮̀ 𝗲𝗺.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro