11.
các thợ săn
negav
má
chả đăng bài thấy thương qus=)))))
geminihunghuynh
=))))))))))))
anh hào ác quá
nicky
ê
t tạo bất ngờ cho nó thôi mà
sao bây lm như t lm ák quỷ z
dận
congduong
thoi
đừng có nhảy xuống xe
quang hùng nhà em kh giữ nổi anh đâu anh ơi
nicky
ê!
captain
ch tới nữa hả mấy bé
negav
m bé nhất ở đây á nhóc 😠
captain
hong
geminihunghuynh
=)
mợt bây quá
chạy lẹ đi dương ơi
congduong
oke
___
nguyễn thái sơn chán nản lướt trang cá nhân facebook của phong hào, cậu đã ra vào đây được nửa tiếng rồi. anh đã chẳng nhắn gì cho cậu trong suốt thời gian đấy. thái sơn nhớ phong hào quá. trước đây sinh nhật cậu anh sẽ luôn tạo những tình huống bất ngờ để tặng quà cho cậu, và điều đó luôn thành công khiến thái sơn hạnh phúc vô cùng. cậu yêu từng khoảnh khắc đó, khoảnh khắc khi anh mỉm cười ngọt ngào trao cho cậu món quà mà mình cất công chuẩn bị, yêu cái lúc anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên môi cậu và kèm theo câu "sinh nhật vui vẻ, em yêu".
à, giờ chỉ còn là quá khứ thôi nhỉ?
"có ai sinh nhật mà mặt một đống như mày không sơn?"
tuấn tài đứng một bên không thể nhìn được nữa, ai đời sinh nhật mình mà anh em thì hú hét gọi ra quẩy, còn bản thân thì chù ụ ngồi một góc như này không? tuấn tài cạn mẹ lời rồi. nguyễn thái sơn thoát khỏi những dòng suy nghĩ của mình, cậu thở dài nhìn tuấn tài. nhận lấy ly rượu mà hắn đưa cho cậu, thái sơn một hơi nóc hết cả ly.
"dù biết là ảnh không cố ý không đến sinh nhật em, nhưng sao em vẫn thấy buồn và thấy thiếu gì ấy?"
vì nếu là trước đây, trần phong hào chắc chắn sẽ không ngần ngại mà hủy chuyến bay vì cậu chứ gì?
"nó nói sẽ mua quà cho mày mà, vui lên đi, ra chơi với anh em, sinh nhật mày mà mày như vậy sao anh em vui nổi"
thái sơn thở dài, thôi thì đành chịu. ra chơi với anh em cho đỡ buồn vậy. thế là cậu đứng dậy và đi về phía hồ bơi nhộn nhịp đầy ấp tiếng người kia. sinh nhật thái sơn hôm nay được tổ chức tại hồ bơi ở căn biệt thự của cậu, tất cả mọi thứ đều được trang trí lộng lẫy, hồ bơi được thêm vài quả bóng màu xanh cùng dòng chữ "happy birthday" được sắp xếp và cố định trên mặt nước, thức ăn toàn là mấy món đắt tiền, rượu vang cũng là loại được nhập khẩu từ châu âu, giá tầm vài triệu đến vài chục triệu. nhưng cậu mời không quá nhiều người, ngoài hội bạn thân thì cũng chỉ thêm vài người anh thân thiết như nguyễn trường sinh, bùi anh tú,...trong mọi thứ hoàn hảo thế kia mà lại thiếu một người.
hao phong tran.
trường sinh thấy cậu em mình cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái ghế sofa kia thì mừng rỡ đến khoát vai cậu, dúi vào tay cậu ly rượu romanee conti 1945. cậu nghiên đầu nhìn trường sinh một cách khó hiểu, nhà cậu làm gì có chai rượu đắt đỏ như vậy? một chai này đã 558.000 USD rồi, thái sơn không phải là một người đam mê các loại rượu đến mức bỏ ra số tiền cao như thế, nên cậu chắc chắn chai này là do nguyễn trường sinh mang tới.
"anh dư tiền quá ha? không sợ anh tú chửi anh à?"
"anh đâu có nói giá, nói thì giờ chú mày làm gì thấy anh ở đây"
thái sơn khinh bỉ nhìn trường sinh, gã rất sợ em bé dỗi nhà mình và bùi anh tú lại rất không thích tính tiêu tiền hoan phí của gã, đợt rồi vì gã rước thêm con xe mới vài (chục) tỷ (dù nhà đã có nhiều chiếc), thêm gã là một người thích sưu tầm các loại rượu, và gần nhất gã đã bỏ ra không dưới trăm triệu để mua một chai rượu vang trắng, sau đó thì em yêu của gã đã ném gã ra đường trong một tuần vì tội đó. thề, một tuần không hôn, không ôm, không "làm này làm kia" là một cực hình với gã, gã nhớ em bé dỗi gần chết, còn em thì nhất quyết không cho gã vào nhà, cảm giác ấy gã sợ tới già.
thái sơn thử một ngụm rượu, cậu sẽ không nhận xét gì đâu, vì bản thân không am hiểu về rượu đến thế để đưa ra bất kì lời nào. cậu chỉ uống và uống hết ly rượu thôi. rồi bỗng, tiếng của đăng dương vang lên.
"ê, tao có đem bộ bài thật hay thách nè, chơi đi bây"
"đụ mẹ xui như con chó mà rủ chơi mấy trò này hoài"
"mày xui chứ tao có xui đéo? câm mồm đi chó hiếu"
"mẹ mày"
tiếng ồn ào đã thành công thu hút được tất cả người ở buổi tiệc. quang anh rất thích mấy trò này, lần nào chơi cũng được một nùi ảnh với video thú vị. lâu lâu lôi ra coi mà cảm thấy hơi...tẻn tẻn nhưng vui. nó liền giành làm người chia bài cho các anh.
cả hội thái sơn tụ họp lại cái bàn tròn kế hồ bơi để chơi, đôi bàn tay quang anh xào bài thoăn thoắt, chuyên nghiệp vãi ấy chứ. từng lá bài được nó đặt xuống bàn theo vòng tròn, lá cuối cùng được đặt xuống thì mọi người cùng lật bài lên.
"được rồi, hải đăng trước"
"sao lại là tao?"
"tao thích"
"cặc"
"lẹ mày"
"....nhắn tin với người từng thích bạn bảo rằng bạn thích họ"
"rồi vô thế hèn rồi"
thanh pháp nghe xong nội dung thì cười khanh khách, không quên trêu tên to con đỗ hải đăng, ai chả biết trước đây hải đăng từng làm huỳnh hoàng hùng phải đỏ mắt vì mình. mà hình như dạo này hải đăng cũng đang cua lại hoàng hùng mà, thử thách này thì khó gì đâu.
thái sơn thấy hải đăng lề mề liền thúc dục. này thì mày ghẹo anh mày, lần này tao cho mày chết.
"sợ rồi à?"
"sợ con khỉ, làm liền nè"
hải đăng tay run run móc chiếc điện thoại bên trong túi quần, bật messenger và chọn phần tin nhắn với biệt danh "gấu nhỏ 🖤". do dự soạn dòng tin nhắn "em thích anh" gửi đi trong lo sợ. hoàng hùng hổm giờ vẫn tỏ ra ghét đỗ hải đăng lắm, hải đăng cũng giả vờ này nọ, giờ nhắn thích người ta, có khi nào ngày mai hoàng hùng xách chổi đến kiếm hải đăng không?
"rồi"
"giỏi lắm cưng, tới thằng dương"
"ê tao không chơi nữa được không?"
"đéo"
...
"xong đời tao rồi"
minh hiếu nhướng mày, giật lấy lá bài của dương mà đọc to.
"lần gần nhất bạn cho một bạn nữ khác số điện thoại là khi nào?"
".....hôm qua"
"á à"
"cháy nhà"
đăng dương đang niệm 10 bài kinh trong lòng, mong rằng thanh pháp tối nay sẽ cho nó vào phòng ngủ cùng. thanh pháp của nó dễ dỗi nó lắm, hôm qua nó lỡ dại thôi, định sẽ chặn cô gái đó nếu có liên lạc cho nó, mà ai ngờ có cảnh này đâu. mắt nó liếc nhìn thanh pháp một cái.
nó biết cuộc đời nó hôm nay tàn rồi.
...
"chúc chú em may mắn"
anh tú nhìn thằng em đáng thương đang nước mắt lưng tròng trong lo sợ, chỉ biết mỉm cười lắc đầu. mà hiện tại em đang bận lo chuyện khác, rõ khi nãy hùng huỳnh nhắn với em là sắp tới rồi, thế mà gần ba chục phút chưa thấy ma nào, bịp nhau à?
quang anh cũng thấp thỏm không thôi, nhưng vẫn tỏ ra bình thường để tiếp tục trò chơi. nó nhìn một lướt, sau đó quyết định chọn thái sơn.
"cảm nhận về người yêu cũ"
má, quang anh chia bài khét vãi.
"anh ấy là một người tốt, luôn quan tâm và thấu hiểu cho tao, anh ấy luôn dành hết tình yêu và sự chân thành cho tao. từ lúc bắt đầu quen nhau đã vậy, trong mối quan hệ anh ấy để ý từng chi tiết nhỏ nhất, tao không cần nói ảnh cũng biết tao thích gì và ghét gì, một cái thở dài thôi ảnh cũng biết tao đã gặp cái gì rồi. ảnh luôn lo cho sức khỏe của tao hơn là lo cho bản thân, có nhiều lúc tao thật sự bực mình vì điều đó. nhưng ảnh yêu tao lắm, còn tao thì lại làm ảnh buồn...."
không khí bỗng chóc rơi vào im lặng, không ai lên tiếng, thái sơn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ly rượu trên bàn mà uống. mọi người xung quanh đang hoạt động não hết công xuất, tìm cách để kéo không khí buổi tiệc đi lên thì chợt quang anh nhận được tin nhắn. vẻ mặt nó vui lên hẳn, nó liền cất đi luôn bộ bài.
"được rồi được rồi, sinh nhật thì phải có chuyên mục tặng quà đúng không? tới đi mọi ngừ-"
"?"
đèn đột nhiên vụt tắt, cả sân tối thui, thái sơn không nhìn thấy được gì, vô cùng khó hiểu vì cúp điện cái giờ quái gì chả biết, cậu lên tiếng gọi mọi người nhưng chẳng ai đáp lại. giỡn không vui, thái sơn đã sợ. mòvmầm theo trí nhớ của mình để đi xem tình hình xung quanh, còn phải ráng tránh để không ngã nhào xuống hồ bơi. cậu đang cực kì ba chấm, không hiểu mọi người đang bày trò gì để trêu mình nữa.
đang đi giữa chừng, một luồng ánh sáng từ đâu rọi xuống, một chiếc hộp to dần hiện ra trước mắt thái sơn. một hộp quà rất lớn, phía trước còn có chữ "sinh nhật vui vẻ nguyễn thái sơn". thái sơn nghiên đầu, cậu lại gần chiếc hộp. hơi do dự khi đưa tay ra định mở. nhưng lại hơi sợ mà rụt tay lại, lỡ đâu mấy đứa kia chơi ác bỏ cái con gì vào đây rồi sao? cậu có chút chần chừ nhưng vì tò mò nên cũng mở nắp hộp ra.
happy birthday to you.
happy birthday to you.
happy birthday, happy birthday.
happy birthday to you.
giọng hát nhẹ nhang ngân nga lời bài hát tuy đơn giản nhưng lúc này lại khiến trái tim nguyễn thái sơn đập liên hồi. trần phong hào cầm chiếc bánh kem đã đốt nến do chính tay mình làm ra, vừa hát vừa bước ra khỏi chiếc hộp quà lớn, đứng trước mặt thái sơn và mỉm cười. nụ cười mà thái sơn đang muốn nó một lần nữa thuộc về mình.
tiếng pháo giấy từ đức duy và quang anh khiến thái sơn có chút giật mình, đèn xung quanh được bật lại. ánh đèn lung linh tô điểm cho khung cảnh lãng mạng trước mặt, giờ đây trong mắt nguyễn thái sơn chỉ chứa đựng một mình trần phong hào.
"sao nào? bất ngờ không? anh mày cất công chuẩn bị cho mày đó-"
thái sơn không đáp, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh. may là phong hào nhanh tay đưa cái bánh cho hoàng hùng cầm rồi đấy.
"vỗ tay cho cặp đôi của chúng ta đi kìa"
giọng bùi anh tú vang lên, cả đám đồng loạt vỗ tay, còn kèm theo vài tiếng hú hét nữa, khỏi đoán cũng biết chỉ có thể là đức duy, đăng dương, thành an, bộ ba trẩu tre đó thôi.
phong hào trong vòng tay của thái sơn thì có chút ngại nhưng không có ý định đẩy cậu ra. anh nhẹ nhàng vòng tay đáp lại cái ôm có chút chặt của thái sơn. anh biết cậu đang rất vui, vì thái sơn không dám thôi, chứ không là cậu đã hôn anh ngay tại đây rồi. thái sơn vùi đầu vào hõm cổ của phong hào, hít thật sâu mùi hương của anh.
"em tưởng anh không đến thật"
"định vậy, mà thấy em tội nghiệp quá nên anh mày mới đến đấy"
"anh!"
"anh đùa, chúc mừng sinh nhật nhé, yêu em"
hai chữ cuối phong hào nói rất nhỏ, nhưng thái sơn vẫn có thể nghe thấy được. tim cậu đập không ngừng, thái sơn muốn hôn phong hào lắm rồi.
"hôn đi"
là đăng dương, nó không ngần ngại mà la lớn lên, đức duy bên cạnh liền hùa theo, tiếp đến là thành an, minh hiếu...rồi thành cả đám luôn. phong hào ngại đến đỏ mặt, định quay qua mắng cho mấy người đó một cái thì liền cảm thấy có bàn tay chạm vào hai má mình, môi truyền đến cảm giác mềm mềm cùng vị cam của son dưỡng.
thái sơn hôn phong hào.
cả đám người như bùng nổ, còn phong hào hoảng quá, không biết làm gì. thành ra làm liều, đẩy thái sơn xuống hồ bơi luôn. rớt xuống nước mà không hiểu chuyện gì, thái sơn ngôi lên nhìn phong hào đầy hoang mang.
"sao anh đẩy em!?"
"sao mày hôn anh!?"
"hỏi hỏi con khỉ, xuống chung đi cho có đôi có cặp"
tuấn tài từ đằng sau, đẩy thẳng phong hào xuống hồ bơi, rơi chuẩn vào người thái sơn. theo phản xạ nên thái sơn liền đỡ lấy phong hào, hay tay đặt lên eo anh kéo sát vào người mình. phong hào sợ mất đà té nên cũng đưa tay ôm lấy cổ thái sơn. thành an đã dơ ngón cái cho tuấn tài vì cú đẩy quá đẹp.
thái sơn nhìn phong hào, phong hào nhìn thái sơn, cả hai cùng bật cười. điên thật chứ, có cái tiệc sinh nhật nào hổn loạn như vậy không? hai người vừa xuống nước thôi, liên tục cũng có vài đứa bị đẩy xuống chung, giờ là cả đám dưới này hết rồi, làm gì giờ? chơi tạt nước chứ làm gì. tuy hổn loạn nhưng vui.
"chó an, mày tạt bố"
"làm như mày đéo tạt tao vậy á dương?"
"ai cho mày đụng bé nhà tao??"
"kiều ơi anh tài ăn hiếp anh!"
"để em"
"ê thằng hoàng hùng không có chơi lột áo quang anh của tao!"
"làm sao, qua đây??"
"duy ơi nó ỷ có hải đăng bảo kê nó ăn hiếp anh kiàaaa"
"..."
"ủa bé quang hùng đâu?"
"nó chìm dưới kia rồi kìa dương!"
"trời ơi sao anh không nói em sớm vậy anh tú??"
"vợ tao trông bồ mày giùm mà mày còn ý kiến hả?"
"thằng hiếu mày tránh xa anh hào ra"
"ngon nhào vô"
ồn như một cái chợ.
___
"tối nay anh ở lại đây đi"
thái sơn ôm lấy phong hào từ phía sau, kéo anh khỏi cuộc chiến hổn loạn ở hồ bơi, cậu thì thầm vào tai anh lời đề nghị. người phong hào dù sao cũng đã ướt nhẹp, anh cũng không mang đồ theo để thay. trần phong hào nào có nghĩ mình sẽ bị mấy con báo này đẩy xuống hồ bơi đâu, chuyện ngoài ý muốn nên phong hào cũng hơi đắn đo. nãy đi chung với hoàng hùng, mà giờ em cũng đã uống rượu rồi, để em lái xe rồi lỡ gặp mấy chú "thợ săn hồng hài nhi" thì chết cả hai đứa.
thấy phong hào còn do dự, thái sơn liền tung chiêu cuối. cậu nắm lấy cánh tay ướt sũng của phong hào lắc lắc, bày ra dáng vẻ của mèo con cụp tai. cứu phong hào đi, đã lâu lắm rồi anh chưa thấy lại cảnh tượng này. cái gương mặt đẹp trai ấy, cái hành động phụng phịu ấy...trong thì hơi nổi da gà nhưng với phong hào thì quá đáng...để yêu.
"rồi rồi, tôi biết rồi, tối nay tôi ở với cậu là được chứ gì"
thái sơn ngước mặt nhìn phong hào, cậu cười hì hì rồi hôn nhẹ lên bàn tay của phong hào, khiến anh phải đỏ mặt không thôi. thằng nhóc này làm cái chi vậy không biết!? lỡ ai thấy là mai anh bị chọc cả ngày mất. phong hào ngại quá hóa giận, đánh nhẹ vào vai thái sơn một cái, cậu thấy vậy cũng chỉ biết bật cười.
"trời ơi coi cặp đôi người yêu cũ của chúng ta kìa"
"cơm chó đầy mồm"
"..."
thái sơn tặng cho minh hiếu và đăng dương cái nhìn sắt lẹm khiến cả hai im bặt. có vẻ như cuộc vui đã dần kết thúc, ai cũng say xỉn cả rồi. tuấn tài không đồng ý để họ lái xe mà bắt cả đám gọi taxi đi về, vì đã uống rượu bia thì không được lái xe. mọi người cũng dần ra về, chỉ còn để lại phong hào và thái sơn.
thái sơn mò mẩm trong tủ đồ để tìm bộ nào vừa vặn với phong hào một chút, vì cậu có thói quen mặc áo khá rộng nên nếu đưa cho phong hào thì sẽ thành rộng thùng thình luôn mất. mà tìm mãi cũng chỉ lòi ra chiếc sơ mi đen đã lâu bản thân không mặc, thái sơn có chút chần chừ. liệu phong hào có mắng cậu không nhỉ...? hay là nên đổi đại sang cái áo khác...nhưng thái sơn muốn thấy phong hào mặc áo sơ mi lắm...nhớ cái làn mà phong hào mặc áo sơ mi của cậu khi cả hai còn là người yêu, thái sơn đã hoàn toàn bị con người trước mặt hút mất hồn.
eo thon, ngực cong, mông tròn.
thế là thái sơn đánh liều, vơ thêm cái quần ngắn và quần lót rồi gõ cửa phòng tắm.
___
hứa với cả nhà là hong có drop mà 🥹.
tại tui bận quá thôi.
báo với mấy xinh yêu là chap sau có sex scene 🤓.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro