Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43

photo wyb by Harper's Bazaar

Vương Nhất Bác trằn trọc trên ghế nằm phòng khách đến nửa đêm, không có đương gia Tiêu nép vào trong ngực tự nhiên thoải mái không ít, nhưng trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu đi gì đó, thậm chí ngủ cũng không ngủ được, nặng nhọc mãi đến rạng sáng mí mắt mới thôi đánh nhau mà thiếp đi. Quả thực vừa thức dậy đã sớm người không nhà trống, dạo một vòng trong trang viên vạn hoa cũng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến, ngay cả A Toàn cũng biến mất, trong lòng bất chợt có dự cảm không lành. Hắn lập tức bấm gọi cho Tiêu Chiến, đáng tiếc điện thoại đã tắt máy, hắn đành phải gọi cho Tiêu Hải Khoan, đầu bên kia lại nhấc, Vương Nhất Bác trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Anh cậu đâu?"

"Ra ngoài rồi."

"Đi đâu?"

"Tôi không biết."

"Cậu không biết?" Vương Nhất Bác khó có thể tin, "Anh ấy đi đâu mà cậu không biết?!"

"Tôi không biết là kì lạ?" Tiêu Hải Khoan quả thực không hiểu nổi, "Anh ấy đi đâu không cần báo cáo với tôi, anh ấy mới là lão đại."

"Cậu đang ở công ty?"

"Ừm."

"Hôm nay cậu chưa gặp anh ấy à?"

"Gặp rồi, hôm nay anh tôi dậy rất sớm, tìm tôi hỏi một số chuyện rồi dẫn người đi."

"Chuyện gì?"

"......Anh hỏi nhiều thế làm gì? Anh ấy xong việc anh sẽ tự về."

"Cậu sợ tôi biết?"

"Đây là cơ mật của nhà họ Tiêu chúng tôi sao phải nói cho một người ngoài biết? Anh tôi đã bỏ anh lại mà đi, chứng tỏ anh ấy cũng không định nói cho anh."

"Thế cậu trực tiếp nói cho tôi anh ấy có thể gặp nguy hiểm không!" Vương Nhất Bác suýt nữa hộc máu, còn cần đề phòng hắn à?

Đầu bên kia bỗng không nói lời nào, dường như hơi do dự, dự cảm xấu trong lòng Vương Nhất Bác càng lớn, lòng nóng như lửa đốt nói: "Có nguy hiểm chứ gì? Rốt cuộc anh ấy đi đâu! Đến bây giờ cậu còn nghĩ tôi sẽ làm hại anh ấy? Mẹ nó cậu nghĩ tôi sẽ hại anh ấy à?"

"Anh khoan đừng kích động...... Anh đợi chút, tôi tìm một chỗ nói với anh." Đầu bên kia vọng ra tiếng đóng cửa, sau đó vang lên thanh âm anh cố ý hạ thấp, nghe có phần cẩn thận: "Chúng tôi có lô đá thô quý bị chặn lạl, anh ấy phải đích thân đi giải quyết."

"Cậu không thể giải quyết? Chuyện to một chút là cần anh ấy tự đi? Không thấy thân thể bây giờ của anh ấy, phù hợp sao? Nhà họ Tiêu chỉ có mình anh ấy có thể thở à?"

"......Chú hai ở đây, anh trai tôi đi chẳng qua cũng vì chú."

"Tôi nhớ khu vực kia vẫn đang là chú hai cậu quản lí, bây giờ lại muốn anh cậu tự mình đi?" Vương Nhất Bác ở nhà họ Tiêu lâu như thế, hắn vẫn hiểu rõ đại khái phân bố người của nhà họ Tiêu.

"Anh ấy không đi không được, chú hai tôi kí hợp đồng với người ta, định hợp tác với người ta, tôi phản đối mấy lần rồi cũng vô dụng, chú cũng thừa dịp khoảng thời gian này anh tôi bị bệnh liệt giường cho rằng anh không lành được mới dám như thế, không phải tôi không muốn đi, mà là tôi đi cũng không làm nên chuyện."

"Người ta là ai?" Vương Nhất Bác mơ hồ đã đoán được chỉ là không dám xác định.

"Trương Thiêm."

"Chú hai cậu muốn đụng đến ma túy?" Vương Nhất Bác hiểu ra. Trương Thiêm là trùm buôn ma túy lớn nhất Myanmar, cùng họ với bố già buôn ma túy địa phương Khôn Sa, bên ngoài luôn tuyên bố là con nuôi của Khôn Sa, nhưng sự thật còn phải chờ xác minh. Sau khi Khôn Sa sụp đổ không ít trùm buôn ma túy lớn nhỏ mọc lên như nấm sau mưa, Trương Thiêm là một trong số đó, nhiều tay sai cũ của Khôn Sa bị lão thu vào dưới trướng, nhanh chóng trở thành lão đại độc chiếm một phương ngang ngửa sức mạnh với Lào Lawson, chia cắt gần 80% thị trường ma túy của Tam Giác, hai thế lực khống chế qua lại, không can thiệp vào nhau, khiến Tam Giác Vàng hỗn loạn đạt đến sự cân bằng vi diệu chỉ là nhà họ Tiêu xưa nay thân thiết cùng Lawson, quan hệ với Trương Thiêm trái lại không lạnh không nóng, "Vì sao anh ấy không hợp tác với Lawson?"

"Vấn đề không phải là hợp tác với ai, mà là nhà họ Tiêu chúng tôi không buôn bán ma túy, xưa nay đã vậy, sau khi anh tôi kế vị còn ban lệnh chết, không ai trong nhà họ Tiêu được phép dính vào ma túy cả."

"Tại sao? Ma túy rất lãi, huống hồ tôi thấy anh ấy rất gần gũi với Lawson." Vương Nhất Bác chát chúa nói, không tự chủ mà nhớ tới cảnh Tiêu Chiến tương tác với Lawson trong thành ngầm của hắn, nghĩ đến bây giờ y lại đi Myanmar nhất thời cả người đều khó chịu.

"Dính vào ma túy xưa nay không có nổi một kết cục tốt, tuy rằng lợi nhuận khổng lồ, nhưng ắt gặp quả báo, đây là nguyên văn của anh trai tôi. Anh và Lawson giao tình không tệ, hai người từng cùng trong doanh trại lính đánh thuê Myanmar, sau đó anh tôi quay về làm gia chủ, Lawson trở thành tay ma túy khá có danh tiếng ở địa phương. Sở dĩ anh ta có được địa vị hôm nay còn phải nhờ anh trai tôi viện trợ không ít kinh tế và vũ khí, giúp anh ta tranh vô số địa bàn ở Tam Giác Vàng."

"Nhà họ Tiêu cũng tranh không ít địa bàn ở Tam giác Vàng đây thây, nào có viện trợ vô duyên vô cớ, một mình Trương Thiêm tuyệt đối không thể thống trị, muốn làm ăn ở khu vực Đông Nam Á, không đối phó với trùm buôn ma túy thì nửa bước cũng khó đi, tôi còn không biết lòng anh trai cậu vòng vo? Đa mưu túc trí, hừ."

"......Nhưng cũng có một số tuyến đường vận chuyển chính không thể vượt qua địa bàn của Trương Thiêm, Mĩ Tắc chính là một trong số đó, lần này hàng của chúng tôi dọc qua Mĩ Tắc thì bị Trương Thiêm chặn lại."

"Chẳng phải trước kia trích mười phần là có thể qua à?" Lúc Vương Nhất Bác ở nhà họ Tiêu cũng phụ trách vận chuyển hàng qua đấy, có khi vì đẩy hắn ra Tiêu Chiến sẽ sắp xếp những nhiệm vụ như thế cho hắn, thế nên ở nhà họ Tiêu một thời gian, luật lệ của Tam Giác Vàng hắn cũng không còn xa lạ.

"Ừm, trước kia kí hợp đồng rồi, lần này chúng chặn đá thô lại là vì sửa đổi hợp đồng, trích thành hai mươi phần, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không đồng ý, nhưng còn một biện pháp khác, chẳng những không cần thêm phần còn có thể miễn trích, thậm chí trả hết phần cho chúng tôi. Bây giờ một số quốc gia Đông Nam Á đã tăng cường giám sát ma túy, mặc dù không thể chặn đứt tận nguồn, nhưng sử dụng phương pháp chặt đường cung cấp, nghiêm ngặt loại trừ nhân viên ra vào Tam Giác Vàng, những kẻ buôn bán ma túy như chúng tổn thất không nhỏ."

"Thế nên chúng muốn thừa dịp lần này xe nhà họ Tiêu vận chuyển đá thô và vũ khí, giúp chúng vận chuyển ma túy?"

"Ừm, dĩ nhiên anh tôi sẽ không chấp nhận."

"Thế nhưng có người lại dã tâm bừng bừng thừa dịp anh ấy bệnh nặng tự cấu kết với ma túy, cũng đúng, bó lớn tiền mặt ai mà không đỏ mắt chứ!"

"Mấy năm gần đây chú hai ở bên kia đã sớm có ý đồ xấu, lòng dạ anh tôi biết rõ chỉ là muốn xem chú sẽ làm đến bước nào thôi, không ngờ anh tôi vừa bị bệnh đã cấu kết với Trương Thiêm làm việc gian, bên ngoài chúng tôi vẫn để tin tức anh tôi bệnh nặng, nên chú cũng không biết tình hình đã chuyển biến tốt."

"Anh ấy không sợ gặp chuyện mà cứ hấp tấp đến đấy à?" Vương Nhất Bác nghĩ về thân thể Tiêu Chiến bèn lo lắng ghê gớm, quả thực tức giận nghiến răng cư nhiên không thèm chào hỏi một câu, thời gian này hắn cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi hẳn hoi mà kéo người từ cổng địa ngục về, rất vất vả rốt cuộc cũng có khởi sắc, còn y, bệnh chưa khỏi hẳn đã quay ra liều mạng với người khác. Tuy nhiên ngẫm lại có lẽ cũng không thành vấn đề, nhà họ Tiêu con rồng vũ khí đã chiếm cứ nhiều năm ở Đông Nam Á, thế lực đã sớm thâm nhập vào từng địa phương, khu vực hoàng kim như Tam Giác Vàng chắc chắn phải có lực lượng vũ trang riêng đóng quân lâu dài, nếu không với tính thấu đáo của y cũng sẽ không dễ tiến sâu vào doanh trại địch, hơn nữa Lawson đang ở Lào, trước khi y đi dĩ nhiên sẽ thông báo cho đối phương mà Trương Thiêm đối phó với một Lawson cũng đủ tốn sức, nếu thêm người của nhà họ Tiêu hẳn là không có phần thắng, y còn chưa ngốc đến mức chắp tay dâng mình xuống giang sơn của người ta.

"Anh tôi có thể bị làm sao? Anh không phải dạng người dễ xúc động, hơn nữa Myanmar với anh mà nói còn quen thuộc hơn cả thành phố B, nên lo lắng phải là người kia, chỉ sợ lần này chú hai lành ít dữ nhiều, theo tính của anh trai đoán là muốn đại nghĩa diệt thân."

"Thế thì chưa hẳn, tôi thấy trái lại anh ấy rất tình thâm nghĩa trọng với em gái."

"Người khác cũng phải tình thâm nghĩa trọng với anh, anh sẽ trả lại gấp bội, đối xử với anh không tốt, dĩ nhiên anh cũng sẽ trả lại gấp bội, tâm tính anh là thế, anh chờ xem đi!" Tiêu Hải Khoan thở dài.

Vương Nhất Bác không lãng phí thời gian nói thêm, hắn cũng không lạ gì Tam Giác Vàng, trước kia vào nam ra bắc vào sinh ra tử còn nơi nào chưa đi? Hơn nữa toàn đi những nơi xấu xa nhất. Để đề phòng có chuyện vẫn triệu tập một bộ phận tập trung ở Mĩ Tắc, không khác gì tình huống của nhà họ Tiêu và Tổ Ong, mỗi nơi đều có bố trí của mình, chỉ là bao nhiêu nhân sự chẳng phải vấn đề, Tam Giác Vàng là giao của ba quốc gia, mặc dù người không nhiều như nhà họ Tiêu, nhưng thực lực đều đứng đầu, với năng lực chiến đấu đơn lẻ của mỗi thành viên, mỗi nơi rút ra vài người cũng dư dả.

Chỉ là hắn thực sự buồn lo vô cớ, lòng như lửa đốt đi ngày cày đêm đuổi tới đó, kết quả là trông cậu cả Tiêu hoàn toàn không giống bộ dạng cần hắn giúp. Người của nhà họ Tiêu và Trương Thiêm gặp mặt trong một hẻm núi hẹp, địa thế xung quanh nguy hiểm, tất cả đều là vách đá dựng đứng, may mà Vương Nhất Bác dùng linh cảm mới có thể tìm được, cuối cùng bất động trốn trong bụi cây bên cạnh.

"Hợp đồng đã kí, giấy trắng mực đen chẳng lẽ còn đổi ý? Công khai hối hận, nói ra chỉ sợ làm nhà họ Tiêu mất mặt." Trương Thiêm giơ trang giấy trong tay, khóe miệng Tiêu Chiến hơi nhếch lên, vươn tay rút mấy tờ kia ra, cũng không buồn nhìn mà trực tiếp xé rách trước mặt hắn ta, "Hợp đồng? Tôi chả nhớ tôi đã kí hợp đồng gì, từ khi nào một người tùy tiện ở nhà họ Tiêu lại có thể đại diện cho nhà họ Tiêu?" Động tác của y không nhanh không chậm, nói chuyện cũng chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng không cho phép xen vào, Trương Thiêm đối diện mặt mũi xanh mét, "Đương gia Tiêu có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro