31
fanart bjyx by itskorx_19
—
Vương Nhất Bác quyết tâm muốn làm chết người trên giường, dục vọng chưa được trút bỏ đằng trước đòi lại cả gốc lẫn lãi, đặt Tiêu Chiến dưới thân ở tư thế xâm nhập phía sau thật lâu, tay to hanh khô thô ráp xoa hai bên mông tròn trịa của Tiêu Chiến như nhào bột, tùy tiện nặn thành các loại hình thù, còn vừa làm vừa đánh, quất hai bên mông trắng tựa đậu phụ mềm đến mức run rẩy, hai bên đều trở nên sưng tấy đỏ rực, dính đầy dấu ngón tay.
Phía trước Tiêu Chiến còn có thể nhịn, cắn gối nghẹn ngào nín thinh, phía sau đã bắn một lần, thực sự không chịu nổi, trở tay giữ cổ tay Vương Nhất Bác, quay đầu thanh âm đuối sức van xin hắn: "Dừng...... Dừng một chút."
"Ai vừa chủ động dâng tới cửa cho tôi làm? Sao, nhanh như thế đã không được?" Vương Nhất Bác mạnh mẽ đâm đâm, xương hông ép mông thịt Tiêu Chiến dồn vào nhau, đến mức nhanh chóng chật kín, dường như gậy thịt cũng muốn chen hai hòn dái vào trong lỗ dâm mềm nát, "Không nhẫn nại như thế thì đừng tùy tiện trêu tôi!" Nói rồi quất một cái lên bờ mông sưng đỏ của y, một tiếng giòn tan, Tiêu Chiến trong khoảnh khắc đã ngoan ngoãn, khóc lóc van xin tha thứ, "Không...... Không được, sắp hỏng rồi a a a......"
"Lúc này nào đến nỗi? Biết trước kia bố đây thương anh bao nhiêu không? Lừa tôi như thế, chơi rất vui nhỉ? Mẹ kiếp suốt ngày ẩn nhẫn kiềm chế cẩn thận nâng niu anh trong lòng bàn tay từng li, cung phụng anh như tổ tông, cuối cùng đổi lấy gì? Đạn!" Vương Nhất Bác nằm rạp đè lên y, áp sát da thịt với y, liếm vành tai đỏ bừng, thò đầu lưỡi vào tai càn quấy lộn xộn, giọng vừa trầm vừa tàn nhẫn, "Mẹ kiếp sao anh không dứt khoát một phát bắn chết tôi, thích nước ấm luộc ếch à? Đây là đang làm gì, hả?"
"Anh...... Anh chỉ thích em mà." Tiêu Chiến bị đầu lưỡi nóng ẩm của hắn liếm đến mức cả người run rẩy, vô thức nghiêng đầu muốn tránh. Vương Nhất Bác nào để y toại nguyện, tay to kẹp đường nét rõ ràng của cằm y, liếm lỗ tai rồi liếm quai hàm đẫm mồ hôi. Khung xương Tiêu Chiến mảnh khảnh, Vương Nhất Bác vai rộng mông hẹp, hình thể chênh lệch rõ ràng với y, cả người bị hắn che phủ hoàn toàn dưới thân, tránh cũng chẳng thể, trong thanh âm chỉ còn tiếng nức nở, "Đừng...... Ư......"
Vương Nhất Bác xoay mặt y sang mút nốt ruồi nhỏ dưới môi y, ngang ngược chặn miệng y ướt át đá lưỡi, không ngừng nhún nhún eo chó đực rắn rỏi mạnh mẽ chơi y bạch bạch bạch: "Thích gì ở tôi? Thích cặc tôi cừ khôi làm anh sướng? Mông to như thế, nhiều nước như thế, kêu dâm như thế, hồ ly đực à? Chuyên hút tinh khí đàn ông, đàn ông gặp anh đều muốn chơi, lẳng lơ!"
"Hu...... Đừng...... Đừng nói nữa." Tiêu Chiến đã có thể chịu nhiều hơn trước kia, nhưng nơi yếu ớt nhất thân thể bị hắn công kích dày đặc, điểm nhạy cảm trong người bị hung hăng đâm nát, giác quan toàn thân đều chẳng nhận sự khống chế của mình, ý chí bên trong vỡ tan rách toạc, toàn bộ gần như sụp đổ, "Nhẹ một chút, xin em, quá...... quá sâu a a a ......"
"Hứng tình còn không cho người ta nói? To tiếng lên đi, tốt nhất hãy để tất cả người trên thuyền biết tôi đang chơi anh, lẳng lơ!"
"Ư......" Tiêu Chiến nghe thế nằm úp xuống lần nữa, cắn một góc chăn buồn buồn khóc.
Vương Nhất Bác biết y bị nói tới thẹn, tay to cố ý kẹp cằm y, bức người ngước đầu lên, cả người Tiêu Chiến đều căng cứng, toàn thân loáng mỏng mồ hôi, da thịt trắng như tuyết bị tình dục hấp đỏ, tựa thiên nga bị làm rên to đến mức cần cổ vươn cao.
Vương Nhất Bác vùi đầu vào gáy và vai trắng như tuyết của y mà mút, để lại dấu hôn to đỏ tím, dần dần lại bất mãn với trạng thái không thấy mặt y, ôm người ngồi dậy, tự dựa vào đầu giường, xoay người Tiêu Chiến đối mặt hắn, vỗ vỗ mông y: "Ngồi lên."
"Không...... Không được." Tiêu Chiến lắc đầu không hề chần chừ, yếu ớt lùi khỏi người hắn, dương vật cắm trong lỗ trượt ra một nửa, đầu gối phát run, bám bờ vai rộng của hắn muốn xuống. Dĩ nhiên Vương Nhất Bác biết y sợ tư thế ngồi cưỡi nhất, vì tư thế này vào sâu, không có bảo vệ, Vương Nhất Bác không cần hao bao nhiêu thể lực là có thể làm người gục ngã. Mỗi lần muốn dùng tư thế này đều phải dỗ dành Tiêu Chiến thật lâu mới lên được, hơn nữa vừa ngồi làm hai lần đã không chịu nổi, khóc lóc van xin thứ tha, Vương Nhất Bác xót y, mỗi lần đều chẳng nỡ. Dĩ nhiên bây giờ không giống, Tiêu Chiến càng sợ hắn càng hưng phấn, muốn hung hăng làm y, muốn nhìn dáng vẻ y van xin khóc lóc.
"Không...... Không làm có được không? Thật mà...... không chịu nổi." Bắt gặp hắn chẳng nói lời nào, vẻ mặt Tiêu Chiến nịnh nọt lại gần khóe môi hắn chạm chạm, nếu là ngày xưa Vương Nhất Bác đã mềm lòng từ sớm, bây giờ chỉ nghiêm mặt, vỗ vỗ bên eo trơn bóng của y, "Không làm cũng được, anh tự lên cưỡi một lần, cưỡi tôi bắn sẽ tha cho anh."
"Không...... Không được đâu......" Tiêu Chiến khe khẽ rên rỉ một tiếng, muốn tránh, bị Vương Nhất Bác siết chặt eo mạnh mẽ ấn xuống, "Cho anh đi rồi à?"
"A......" Tiêu Chiến hét lớn một tiếng, cả người mềm nhũn, vùi vào ngực hắn toàn thân đều đang run rẩy, lệ nóng lã chã trên cổ Vương Nhất Bác, "Không được......"
"Sao đương gia Tiêu có thể nói không được? Không được anh còn trêu đùa tôi? Thực sự cho rằng tôi ăn chay!" Vương Nhất Bác véo véo thịt mềm trên mông y, đặc biệt phũ phàng, "Động đi, nếu không động là muốn ngồi mãi như thế?"
"Không được......" Tiêu Chiến dụi vào cần cổ hắn vô thức lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào da diết, như vật nhỏ thấp cổ bé họng và bất lực, nhưng Vương Nhất Bác chẳng có lòng tiếc ngọc, chỉ muốn bắt nạt người đến mức càng thêm đáng thương, "Không cho phép nũng nịu, chiêu này vô dụng với tôi thôi."
Người trong lòng hít hít mũi, yên tĩnh chốc lát cuối cùng bám vai hắn thử động động, nhún nha nhún nhịp lên lên xuống xuống trên người hắn, thút thít nho nhỏ nhiễm âm mũi đặc sệt, rầm rầm rì rì như mèo con chưa cai sữa. Vương Nhất Bác híp híp mắt, sī một tiếng, bị bộ dáng trúc trắc này của y làm sôi trào máu nóng, sảng khoái đến mức khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên hơi vặn vẹo, hưởng thụ sự chủ động của y, ngắm khuôn mặt khiến người ta phun trào huyết mạch ấy chẳng chớp mắt, không bỏ sót bất cứ một biểu cảm xíu xiu nào.
Cớ sao có người có thể đẹp được dường này? Dáng vẻ rộ cười, dáng vẻ nỉ non, dáng vẻ tức giận, dáng vẻ khổ sở khôn xiết, dáng vẻ sa vào tình dục không cách nào dứt ra, dẫu dáng vẻ hung hãn lúc ngốn ngấu giết người...... đều xinh đẹp như thế, khiến người ta thần hồn điên đảo, vạn vật thế gian cũng chẳng thể sánh ngang, chỉ có hình bóng chập chập trùng trùng trước mắt mới có thể để Vương Nhất Bác chấn động.
Bên ngoài sóng vỗ từng cơn, xen lẫn tiếng chim biển, tro tàn của hoàng hôn vờn vọt gợn sóng lăn tăn xuyên qua cửa sổ rải rác khắp giường, Vương Nhất Bác nhìn đăm đăm người trước mắt gần như si mê, ngắm da thịt trong trẻo tuyết trắng của y nhuộm tình dục ửng đỏ, mang theo ánh nước nhễ nhại, cả người tỏa sáng lấp lánh, đây đâu phải đang làm tình với người phàm, rõ ràng là khinh nhờn thần thánh.
"Không muốn a a a...... Không được ư...... Xin em...... A a a......" Tiêu Chiến vừa cưỡi hắn vừa khóc lóc van tha, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng, âm sắc sạch sẽ nhuốm tình dục bèn hiện ra càng thêm dâm đãng, ai có thể ngờ rằng đương gia Tiêu khiến kẻ kẻ hay tin đã sợ mất mật sẽ là tư thái mỏng manh bất lực trên giường hắn. Nội tâm hư vinh của Vương Nhất Bác được thỏa mãn cực kì lớn, cũng bị động tác như gãi ngứa không đúng chỗ của y để không cách nào nhẫn nhịn nữa, một tay kéo người xuống rồi xoay người đè dưới thân, dạng hai chân y rộng mở và độc ác làm bạch bạch bạch.
Tiêu Chiến bị hắn làm tới hét lên, lòng bàn tay chống lên ngực hắn đẩy hắn không ngừng, lại bị Vương Nhất Bác nắm cổ tay ấn lên đỉnh đầu, mút cổ y làm chẳng dứt, Tiêu Chiến bị hắn làm hai mắt trắng nhòe không ngừng run rẩy, đầu lưỡi đặt ngoài môi ngay cả kêu cũng không kêu nổi. Khi Vương Nhất Bác bắn vào bị y hé miệng cắn bả vai, cắn đến mức bả vai Vương Nhất Bác chảy máu, dĩ nhiên, Vương Nhất Bác vẫn phải bắn, dù lúc này Tiêu Chiến cầm súng kề vào ót hắn hắn cũng phải bắn vào toàn bộ, nếu Tiêu Chiến có thể thụ thai, chắc chắn phải làm y mang thai bằng được.
Sau khi kết thúc Tiêu Chiến lâm vào hôn mê ngắn, lúc Vương Nhất Bác rút ra khỏi cơ thể y mang theo một lượng tinh dịch lớn, dương vật nhễ nhại, lỗ nhỏ phía dưới của Tiêu Chiến còn đang không ngừng mấp máy, miệng lỗ vừa đỏ vừa sưng, ánh nước, chảy xuống dâm dịch màu ngà sữa, ngọc bích đằng trước đã sớm chẳng bắn ra gì. Trừ lần đầu tiên, Vương Nhất Bác chưa từng làm độc ác như thế, nghĩ thầm rằng qua lần này đương gia Tiêu chắc sẽ không không biết tốt xấu bò lên giường hắn nữa.
Tiêu Chiến bừng tỉnh nhanh hơn Vương Nhất Bác tưởng tượng, hắn vừa tắm xong, thế mà người đã thức dậy, thậm chí mặc cả quần áo, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, tóc hơi lộn xộn, cúc áo sơ mi thiếu mất một cái, chẳng qua không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của đương gia Tiêu. Vương Nhất Bác dựa vào khung cửa phòng tắm, hơi kinh ngạc nhìn người ngồi ở mép giường: "Anh không ngủ?"
Tiêu Chiến lắc đầu, đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, thanh âm lại tương đối trầm ổn, ngoài cổ họng hơi khàn khàn: "Không phải, vừa ngủ rồi tự nhiên tỉnh, bây giờ không ngủ được."
"Anh không mệt à?" Hắn nhớ rằng trước kia Tiêu Chiến sẽ ngủ thật say trong lòng hắn mỗi lần làm xong, gọi cũng không dậy.
"May thay, chỉ ở hoàn cảnh tuyệt đối an toàn anh mới có thể ngủ." Tiêu Chiến dứt lời, nhặt áo khoác trên mặt đất khoác lên, đi ra cửa, "Không làm phiền em nữa, anh về phòng tắm rửa thay quần áo."
Vương Nhất Bác giật mình, thực tình hoài nghi vừa khóc trên giường mình là một người khác, nhìn Tiêu Chiến đóng cửa lại, nội tâm nhất thời lại trở nên trống rỗng, ngồi xuống giường cả người đều hơi mờ mịt.
Theo một nghĩa nào đó mà nói hắn và Tiêu Chiến cùng thuộc một loại người, ngủ xong một giấc hắn cũng không ngủ được, sau đó châm một điếu thuốc, ngồi hút một lát trong căn phòng ngập ngụa hương vị tình dục, ngắm mặt trời chìm xuống đáy biển bèn định lên boong tàu hóng gió.
Kết quả là vừa ra ngoài đã thấy Tiêu Chiến thay một bộ quần áo, lưng tựa lan can đứng phía trên, mà Miller cũng bên cạnh y, thấy Vương Nhất Bác nhiệt tình vẫy gọi: "Hey, đối tác, đang định đi gọi anh ăn cơm, đương gia Tiêu nói rằng có thể anh đang nghỉ ngơi, không nên làm phiền."
Nhắc đến ăn cơm Vương Nhất Bác vô thức thoáng nhìn người bên cạnh gã, lông mày nhíu lại, vừa rồi khi làm hắn càng có thể trực quan cảm nhận Tiêu Chiến tột cùng gầy bao nhiêu, ngoài mông thực sự chỉ còn da bọc xương, thật chẳng biết rốt cuộc thể lực của y ở đâu ra. Đảo mắt đã thay một thân âu phục trắng cắt may tinh xảo, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, ngay cả tóc cũng chải chuốt kĩ lưỡng, ngọc ngà quý phái đứng nơi ấy, vẫn là đương gia Tiêu phong độ nhẹ nhàng, dù ai cũng chẳng ngờ nổi y còn mới khóc lóc xin tha trên giường, bị đàn ông ghì lại bắn đầy tinh dịch sau lỗ. Vương Nhất Bác vô thức sờ sờ vết thương trên vai bị y cắn, nếu không phải giờ phút này vẫn có thể cảm nhận được đau đớn hắn thực tình muốn hoài nghi vừa rồi chẳng qua là mình ngủ mơ một giấc mộng xuân hương diễm.
"Sao thế?" Tiêu Chiến bắt gặp hắn nhìn mình đăm đăm, không khỏi nghiêng nghiêng đầu, con ngươi sầu muộn khẽ nhướng lên, thanh âm hơi khàn khàn, mang theo một tia lười biếng sau mê đắm, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là sức xuân chưa phai. Thần sắc Vương Nhất Bác dừng lại, như bị dòng điện xẹt trúng, ngay cả Miller bên cạnh cũng ngắm ngây người.
Mẹ kiếp, thực sự là yêu tinh biến thành, tại sao mỗi giờ mỗi khắc đều quyến rũ người ta!
Sau khi định thần Vương Nhất Bác thầm mắng một câu, bắt gặp ánh mắt Miller vẫn dán trên người Tiêu Chiến, nội tâm không khỏi cảm thấy một cơn bực bội, bỏ Tiêu Chiến lại kéo Miller đến nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro