Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Con Mắm vừa lắp bắp run rẩy chỉ tay về phía Vương Nhất Bác khiến em tái mặt. Ánh mắt của Tiêu Chiến ngay lập tức găm lên người em, cơn thịnh nộ lớn bùng nổ như muốn xông đến giết chết em. Vương Nhất Bác sợ hãi liên tục lắc đầu, em run rẩy nói:

"Con không có, con không làm..."

Rồi lại quay sang nhìn con Mắm oan ức nói: "Chị Mắm chị nói gì vậy, rõ ràng là chị..."

"Khốn kiếp!"

"Á...cậu ơi, cậu ơi..."

Vương Nhất Bác sợ hãi khẩn khoản nói khi bị Tiêu Chiến xông đến túm lấy gáy, em run rẩy lắc đầu thanh minh nhưng con Mắm lại nói lớn:

"Mày đừng có chối, cậu ba chính là nó làm vỡ đó cậu. Con đã ngăn cản nhưng nó không nghe, nó còn dám sờ soạng lên bình quý của cậu."

Mặt của Tiêu Chiến hằm hằm nhìn Vương Nhất Bác khi nghe xong lời con Mắm nói. Tiếng động lớn cũng khiến gia nhân trung nhà nghe thấy, chúng nó lũ lượt chạy lên xem có chuyện gì. Khi dì Tám đến nơi nhìn thấy cảnh tượng, liền đi vào bắt lấy cánh tay con Mắm hỏi bên tai nó:

"Mắm, có chuyện gì vậy?"

"Thằng Bác nó làm vỡ bình quý của cậu ba đó dì Tám."

Cả đám người nghe lời Mắm nói mặt cũng chuyển sang tái đi. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đang run rẩy trong tay Tiêu Chiến, rồi đoạn hắn đẩy ngã em xuống đất. Mặt hắn hung ác quát lên:

"Lấy cái gậy vào đây!"

"Cậu ba..."

Cả đám nghe vậy cũng rùng mình chưa ai dám đi, Tiêu Chiến mất kiên nhẫn quát thêm một tiếng:

"Điếc hả? Lấy gậy vào đây cho tao, hôm nay tao phải đánh chết nó!"

"Cậu ba, xin cậu tha cho nó, thằng bé còn nhỏ nên không biết..." Dì Tám.

"Bà im miệng!"

Tiêu Chiến nhìn dì Tám quát lớn, rồi nhìn đến thằng Điền ra lệnh:

"Đi lấy gậy! Nhanh!"

Điền nhìn bộ dạng tức giận của cậu ba cũng không dám trái lời mà nhanh chóng đi lấy gậy. Vương Nhất Bác quỳ ở dưới đất, em chạm lên chân Tiêu Chiến lắc đầu van xin:

"Cậu ơi, con xin cậu tha cho con, con thật sự không làm cậu ơi..."

Em khóc lóc thảm thương nhìn sang con Mắm nãy giờ vẫn đang đứng một bên.

"Là chị Mắm làm, con không có làm..."

Thằng Điền nhanh chóng mang gậy đi lên, Tiêu Chiến cầm lấy cây gậy mà hung ác quật lên lưng Vương Nhất Bác. Tiếng em kêu la thảm thiết khiến đám người hầu cũng sợ hãi run rẩy theo, ai can cũng không được, vì căn bản cũng không dám đưa mình vào chỗ chết.

Một lúc sau cậu hai và ông hội cũng về đến nơi, vừa bước vào sân đã nghe tiếng ồn ào và gào khóc thảm thương. Cả hai nhanh chóng vào xem chuyện gì, thì trong phòng khách là đám gia nhân đang quỳ xuống không ngừng cầu xin Tiêu Chiến tha cho em. Vương Nhất Bác thì đã bị đánh đến sắp không chịu nổi nữa, tấm lưng nhỏ của em run rẩy từng đợt, khuôn mặt tái xanh khóc thảm.

Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh đó, tim như bị bóp mạnh một cái. Gã nhanh chóng chạy đến can, giữ chặt lấy tay Tiêu Chiến.

"CHÚ BA DỪNG LẠI!"

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Thiên cản mình lại, liền tức giận nói:

"Anh buông em ra, hôm nay em phải đánh chết thằng này!"

Tiêu Chiến còn định hung hăng vung gậy lên đánh tiếp thì Tiêu Thiên liền đẩy mạnh hắn ra xa. Đúng lúc bà hội cũng về nhà, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy bà cũng hốt hoảng không thôi.

"Chiến, con làm cái gì mà đánh Nhất Bác nó thành ra như vậy?"

Ông hội trước lên tiếng hỏi, Tiêu Thiên thì nhanh chóng quỳ xuống đỡ lấy em vào lòng, cảnh tượng đó không chỉ khiến đám người làm ngạc nhiên mở lớn mắt, mà còn có Tiêu Chiến cũng trừng mắt kinh ngạc.

Hắn không trả lời ông hội hỏi, đến khi bà hội chạy vào lên tiếng:

"Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Nhất Bác lại như thế này?"

Con Mắm nhanh nhảu cất lời:

"Thưa bà, thằng Bác nó làm vỡ bình quý của cậu ba, nên bị cậu ba phạt."

Nó vừa dứt câu, bà hội đã quay sang nhìn Tiêu Chiến hỏi:

"Có phải thế không?"

Tiêu Chiến lúc này ném cây gậy xuống, không trả lời bà hội mà vẫn bực bội ngồi xuống ghế, mắt không rời khỏi hai người ở dưới đất. Tiêu Thiên ôm lấy em, tay chạm lên má em, Vương Nhất Bác dường như bị đánh đau quá cũng sắp ngất đến nơi rồi.

Bà hội nhìn em cũng xót xa vô cùng, lại không biết làm thế nào với Tiêu Chiến trước mặt. Bà nhìn Tiêu Thiên đang ôm em mà nhẹ giọng dặn dò:

"Thiên, con mau đưa Nhất Bác đi xuống đi, bây đâu gọi bác sĩ Từ đến đây!"

Bác sĩ Từ là bác sĩ riêng của nhà ông hội, Tiêu Chiến nghe điều này cũng bất ngờ nhìn sang bà, đám người hầu cũng kinh ngạc không kém nhưng vẫn phải nghe lệnh làm theo.

Tiêu Thiên một đường bế em lên, không nói lời nào mà mang em đi khuất.

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của cả hai, tay thầm siết chặt nắm đấm.

.

"Chiến, dù sao cũng chỉ là một cái bình, con nhất thiết phải đánh thằng nhỏ ra như vậy sao?"

Bà hội ngồi đối diện với Tiêu Chiến chất vấn hắn, ông hội ngồi một bên cũng nghiêm nghị nói:

"Mới về nước còn muốn gây ra cố sự lần trước để ba mày giải quyết hả?"

Tiêu Chiến lúc này chẳng mảy may quan tâm, hắn nhếch môi nói:

"Sao ba má phải lo cho thằng người ở đó làm gì? Ngay cả cách anh Thiên đối với nó cũng không bình thường."

"Đây cũng đâu phải lần đầu con đánh người ở, ba má việc gì phải thái quá lên. Con còn chưa đánh chết nó..."

"Im miệng ngay cho má!"

Bà hội bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn, có chút bực dọc nói:

"Nhất Bác nó là người cẩn thận tỉ mỉ trước giờ, má không tin nó dám nghịch ngợm đồ của con mà làm vỡ. Sao không điều tra kĩ lại?"

Tiêu Chiến cười xoàng nói:

"Điều tra? Con muốn đánh một người cũng cần có lý do?"

Nói xong liền một mạch bỏ đi không quan tâm đến bà hội đang tức giận ở đó.

"Tiêu Chiến, Chiến con đứng lại cho má!"

.
.

Xin phép cho Dứa sửa một xíu ở chương này ha, fic vẫn đang trong quá trình sửa và hoàn thiện, Dứa sẽ cố gắng hẹn một ngày gần đây đăng hoàn cho mọi người. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro