Chương 8
Ánh trăng nhẹ chiếu nơi đầu giường, hai bóng người đang nằm trên giường dựa vào nhau. Một người gối đầu lên cánh tay người còn lại, mái tóc dài đan xen, người nhỏ hơn rúc trong lòng của Tiêu Chiến, được vòng tay to lớn của hắn ôm trọn.
"Ưm..."
Đột nhiên, một tiếng rên khe khẽ vang lên từ trên giường.
Ngụy Anh bị một cơn đau kích thích mà tỉnh lại. Hắn vừa cử động tay liền phát hiện ra thân hình của Lam Trạm bên cạnh.
Toàn thân hắn ngay lập tức căng cứng, không dám nhúc nhích thêm.
Ngụy Anh cẩn thận từng chút một, không muốn đánh thức Lam Trạm, cố gắng rút cánh tay mình ra, nhưng lại không dám làm động tác mạnh.
Càng cố gắng, càng thêm vất vả, cơn đau cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Mùi hương ngọt ngào từ cơ thể bên cạnh khiến hắn suýt không kiềm được mà muốn hút máu Lam Trạm.
Nhưng lý trí mách bảo hắn rằng không thể làm tổn thương người này.
Người đó là người hắn muốn bảo vệ!
Ngụy Anh tự cười mỉa bản thân. Hắn đúng là tự chuốc khổ!
Rõ ràng biết hôm nay trạng thái của mình không tốt, vậy mà còn cố chấp kéo Lam Trạm ngủ chung, lấy lý do chăm sóc hắn!
Từ khi Mạnh Dao dùng máu của Lam Trạm làm thuốc dẫn, cơ thể Ngụy Anh gần như kiểm soát được sự bất ổn bên trong.
Nhưng dùng càng nhiều, hắn càng khó khống chế bản thân trước những cơn thèm khát. Mặc dù tình trạng có cải thiện, nhưng Lam Trạm ở ngay bên cạnh, điều đó khiến hắn càng muốn uống máu của y, muốn một lần uống thỏa mãn cơn nghiện!
Giống như thuốc phiện, thứ này làm hắn phát nghiện!
Mạnh Dao dự tính kéo dài thời gian dùng thuốc, bắt hắn phải nhịn được thì nhịn. Đồng thời phải giữ khoảng cách với Lam Trạm.
Nhưng hắn lại cố tình giữ Lam Trạm bên mình...
Ai bảo hôm nay Lam Trạm nói muốn ngủ với đệ đệ của y chứ!
Đệ đệ y đã lớn như vậy rồi, chuyện này nhất định phải ngăn cản!
Ngụy Anh nhìn sang Lam Trạm bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Động tác của hắn không lớn, nhưng đối với Lam Trạm đang nằm ngay bên cạnh thì chẳng khác nào tiếng sấm.
Y mơ màng mở mắt, thấy Ngụy Anh mồ hôi đầy trán, gương mặt đầy vẻ đau đớn.
Thấy y tỉnh dậy, Ngụy Anh cắn răng, nặn ra một nụ cười dịu dàng.
"Tiện ca ca!"
Lam Trạm lập tức ngồi bật dậy, rút từ dưới gối ra một con dao nhỏ, định cứa lên tay mình. Ngụy Anh nhanh chóng giữ lấy tay cậu. "Ta chịu được, đệ giấu từ khi nào vậy?"
Lam Trạm lắc đầu. "Mạnh Dao đã nói, Ngụy ca ca hiện giờ nhất định phải uống máu của ta. Không sao, ta đau một chút là được. Nhưng Ngụy ca ca có thể... Ta giấu trong quần."
Nói xong, cậu giãy khỏi tay Ngụy Anh, khẽ cứa một vết trên ngón tay.
Mùi máu ngọt ngào lan tỏa trong không khí, Ngụy Anh ngửi được, không nhịn được mà nuốt nước bọt. Hắn bị Lam Trạm dùng tay đè lên ngực.
"Đừng cử động, Ngụy ca ca, nếu không sẽ bị rớt mất!"
Lam Trạm cẩn thận đưa tay lên phía môi Ngụy Anh, bóp nhẹ một cái, để một giọt máu rơi xuống đôi môi hắn.
Ngụy Anh lập tức hé miệng, liếm sạch giọt máu, nhắm mắt bắt đầu vận khí, để luồng sức mạnh mát lành này lan khắp cơ thể.
Lam Trạm thở phào nhẹ nhõm, xuống giường tìm lọ kim sang dược mà Ngụy Anh cất trong tủ, bôi lên vết thương. Lát sau, vết cắt liền lành ngay.
Y nhớ rõ Mạnh Dao đã dặn, chỉ được cho một giọt. Mạnh Dao nói, Ngụy Anh sẽ không làm hại y, nhưng sợ hắn không kiềm chế được. Vì vậy, chỉ cần một giọt máu là đủ duy trì hiệu quả vài ngày.
Lam Trạm lặng lẽ ngồi bên giường, chờ Ngụy Anh tỉnh lại. Nhìn sắc mặt của Ngụy Anh càng lúc càng hồng hào, y biết hắn đã khỏe hơn, bèn ngáp một cái.
Đầu y gật gù, cuối cùng không chịu được mà gục xuống cạnh giường. Ngụy Anh mở mắt, liền thấy Lam Trạm đang ngủ ngon lành ở mép giường. Hắn bật cười, nhẹ nhàng chạm vào mũi y. "Dạo này càng ngủ nhiều, có vẻ sắp phân hóa rồi!"
Ngụy Anh khẽ xuống giường, nhẹ nhàng bế Lam Trạm đặt lại lên giường. Lam Trạm vô thức rúc đầu vào cánh tay Ngụy Anh, cọ cọ một chút, rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngụy Anh nhìn y thật lâu, trong đầu tính toán điều gì đó, bỗng bật cười vui vẻ. "Tiểu gia hoả, vận khí của đệ không tệ. Ta vừa nghĩ ra một thứ hay ho rồi!"
Trong hoàng cung xa xôi, một lớn một nhỏ đang nằm trong chăn run rẩy.
Thời tiết hôm nay, có vẻ hơi lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro