𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟏𝟎;
junhui đang ngồi trò chuyện với jisoo, cả hai cười đùa thoải mái về những buổi chụp hình gần đây, thì điện thoại em rung lên. khi nhìn thấy tên wonwoo hiện lên trên màn hình, junhui khẽ mỉm cười và mở tin nhắn.
wonwoo: "junie à, có một bài báo vừa xuất hiện nói về chuyện của chúng ta. anh nghĩ em nên biết trước. nếu em muốn nói gì thì có thể gặp anh dưới bộ phận truyền thông, anh đang ở đây. mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng suy nghĩ nhiều nhé."
nụ cười trên môi junhui chậm rãi tan biến, em đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm nhận rõ ràng một luồng lo lắng dâng lên trong lòng. tuy chuyện hẹn hò của hai người không phải là bí mật lớn, nhưng việc bị giới truyền thông soi mói vẫn khiến junhui bất an. em nhanh chóng mở trang tin tức, thấy hình ảnh mình và wonwoo nắm tay nhau vào trưa nay đã bị đăng tải. bài viết vừa mới được đăng tải, nhưng lượt chú ý đã tăng vọt, thậm chí còn leo lên top những tin tức được quan tâm nhất. các bình luận, từ sự tò mò đến những lời suy đoán, bắt đầu đổ về ào ạt. tim junhui đập nhanh hơn khi em nhìn thấy những từ ngữ bàn tán về mối quan hệ của hai người, trong đó có cả sự ủng hộ nhưng cũng không ít những lời lẽ ác ý.
"có chuyện gì vậy jun? trông em như vừa nhìn thấy gì đó không hay." jisoo nhận ra biểu cảm thay đổi của junhui và nghiêng đầu hỏi.
"truyền thông bắt đầu để ý đến em và wonwoo rồi..." junhui thở dài, rồi đưa điện thoại cho jisoo xem bài viết.
"chuyện này đang trở nên lớn hơn anh tưởng." jisoo, ngồi bên cạnh, sau khi đọc lướt qua bài báo, khẽ nhíu mày. anh nói, ánh mắt đầy sự cảm thông. "em ổn chứ?"
"em không ngờ mọi chuyện lại bị chú ý nhanh đến vậy." junhui hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. em nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự căng thẳng. "em chỉ lo cho wonwoo... và cả công việc của anh ấy nữa."
"wonwoo là người mạnh mẽ, nó sẽ biết cách xử lý. còn em thì không cần phải lo lắng quá. giờ em có muốn xuống bộ phận truyền thông không?" jisoo đặt tay lên vai junhui, giọng điệu an ủi.
"vâng, em định đi bây giờ luôn đây. em đi trước nhé, tạm biệt anh." junhui đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười trấn an trước khi bước ra khỏi phòng.
"cứ bình tĩnh nhé, junhui. mọi chuyện sẽ ổn thôi." jisoo nhìn theo, ánh mắt lo lắng. anh nói với theo, mong em có thêm sự tự tin.
junhui bước nhanh xuống bộ phận truyền thông, trong lòng đầy lo lắng. những tiếng bàn tán xôn xao về bài viết và hình ảnh của hai người vẫn không ngừng vang lên xung quanh, khiến em càng thêm căng thẳng. em tự nhủ rằng wonwoo đã quen đối mặt với áp lực, nhưng điều đó không ngăn được nỗi lo dần lớn lên trong lòng. khi đến nơi, junhui hít một hơi sâu, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.
junhui đẩy cửa bước vào, nhưng trái với tưởng tượng của em, không khí bên trong lại vô cùng bình thản. mọi người dường như đã quen với những tình huống như thế này, không ai tỏ ra quá lo lắng hay gấp gáp. ánh mắt của Junhui nhanh chóng tìm thấy wonwoo, hắn đang ngồi trao đổi với trưởng bộ phận truyền thông, gương mặt điềm tĩnh, toát lên vẻ tự tin. nhìn thấy junhui, wonwoo khẽ mỉm cười rồi ra hiệu cho em lại gần.
"em đến rồi à? đừng lo, mọi chuyện dưới sự kiểm soát mà." hắn nói, giọng trầm ấm, khiến nỗi lo trong lòng junhui dịu đi phần nào.
"chúng tôi đã lên kế hoạch phản hồi báo chí, tình hình không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. cứ để bọn tôi xử lý." trưởng bộ phận truyền thông cũng gật đầu chào em. "nhìn chung thì hướng dư luận đồng thuận khá nhiều, fan của cậu cũng chủ yếu là ủng hộ hai người. hầu hết các bình luận tiêu cực cũng bị chìm rồi, không có gì đáng kể cho lắm."
nghe lời giải thích từ trưởng bộ phận truyền thông, junhui thở phào nhẹ nhõm một chút. em không ngờ phản ứng của dư luận lại khá tích cực, đặc biệt là từ fan của mình.
"thật may mắn." junhui khẽ mỉm cười, cảm thấy an tâm hơn nhiều. "em lo rằng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn."
"điều quan trọng bây giờ là công ty cần lên bài xác nhận hoặc phủ nhận tin đồn. hai người có muốn công khai trong thời điểm này luôn không?" trưởng bộ phận truyền thông lại lên tiếng lần nữa.
junhui ngước nhìn wonwoo, ánh mắt thoáng chút do dự. em không ngờ tình huống lại đến nhanh như vậy. dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng việc chính thức công khai mối quan hệ là một bước ngoặt lớn.
"quyền lựa chọn thuộc về em, mọi thứ đều nghe theo em hết. nếu em chưa sẵn sàng, hãy để sau này tính tiếp, anh không vội." wonwoo siết nhẹ tay junhui, ánh mắt đầy sự trấn an.
"em nghĩ nếu mình không làm sai thì không có gì phải trốn tránh cả, dù sao thì em cũng luôn sẵn sàng mà." junhui nhìn vào ánh mắt kiên định của wonwoo, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
"vậy chúng tôi sẽ công bố một bài viết nhẹ nhàng, xác nhận mối quan hệ nhưng không đi sâu vào chi tiết. còn lại, cứ để dư luận tự điều chỉnh." trưởng bộ phận truyền thông gật đầu, ghi chú lại quyết định của hai người.
"cảm ơn mọi người nhiều lắm." junhui mỉm cười, cảm nhận một sự nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ.
"không có gì thì chúng tôi đi trước nhé." wonwoo đứng dậy, khẽ nói với trưởng bộ phận truyền thông. "có gì báo lại với tôi nhé."
"vâng thưa chủ tịch." trưởng bộ phận truyền thông cúi người chào hắn.
wonwoo gật đầu đáp lại, rồi nhẹ nhàng nắm tay junhui, dẫn em ra khỏi phòng truyền thông. không khí bên ngoài nhẹ nhàng hơn so với sự căng thẳng mà junhui đã tưởng tượng. khi cả hai bước vào thang máy, junhui khẽ dựa vào vai hắn, cảm nhận sự an toàn quen thuộc.
"em không nghĩ nó đến nhanh như vậy, đúng là người của công chúng khác thật." junhui khẽ thở dài một tiếng.
"anh đã quen với việc này rồi, nhưng anh biết em thì chưa hẳn. mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta đã quyết định cùng nhau đối mặt mà." wonwoo khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng siết chặt bàn tay junhui như để trấn an.
"em chỉ lo rằng có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, cảm giác như mọi bước đi đều bị soi mói." junhui thở dài, mắt vẫn nhìn về phía trước khi thang máy tiếp tục đi xuống.
"không sao đâu, em không phải đối mặt một mình." wonwoo nói khẽ, giọng hắn ấm áp và bình tĩnh. "chúng ta sẽ vượt qua tất cả, em chỉ cần là chính mình thôi."
"em biết mà." junhui khẽ gật đầu, cảm nhận được sự vững chãi từ hắn.
"tối nay em có muốn đi ăn ngoài không, harin lâu rồi chưa được dạo phố buổi tối."
"em rất muốn!" junhui đáp ngay lập tức, nụ cười rạng rỡ trên môi. "harin chắc chắn sẽ thích đi dạo phố buổi tối. thời tiết cũng đẹp, đi ăn ngoài thì càng tuyệt hơn."
wonwoo khẽ bật cười vì vẻ đáng yêu này của em, hai người cùng nhau đi đón harin từ trường mẫu giáo. hôm nay là một ngày trời đẹp, mặc dù hơi lạnh của mùa đông vẫn cận kề nhưng nắng vàng vẫn rực rỡ. khi chiếc xe lăn bánh, ánh nắng mặt trời len lỏi qua những tán cây, tạo ra những đốm sáng lung linh trên đường đi. junhui cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và thoải mái hơn bao giờ hết. mọi lo lắng về những tin đồn trong ngày hôm nay dường như tan biến trong không khí ấm áp này. harin đang đứng chờ trước cổng trường, đôi mắt sáng lên khi thấy wonwoo và junhui.
"ba jeon! junie!" cô bé reo lên, chạy vội về phía họ với một nụ cười tươi rói.
"chào con, harin! hôm nay có gì thú vị không nè?" junhui cúi xuống, ôm harin vào lòng.
"dạ, hôm nay con học được một bài hát mới đó ạ!" harin vui vẻ khoe, đôi tay nhỏ bé của cô bé vẫy vẫy trong không khí. "con muốn hát cho ba và chú nghe!"
"được chứ! nhưng trước tiên, mình phải ăn tối đã nhé!" wonwoo nhẹ nhàng nhắc nhở, tay vẫn nắm chặt tay junhui. "sau đó, mình sẽ nghe con hát."
harin gật đầu đồng ý, rồi cùng hai người bước ra khỏi trường, vui vẻ bàn luận về bài hát và những điều nhỏ nhặt khác. khi cả ba lên xe, không khí tràn ngập sự ấm áp và niềm vui, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi sáng hơn.
"junie, chú có biết bài hát đó không ạ?" harin hỏi, ánh mắt sáng rực.
"chú chưa biết, nhưng chú sẽ học thuộc để hát cùng con!" junhui mỉm cười, cảm nhận được niềm vui đơn giản trong khoảnh khắc này.
khi đến quán nướng, không khí ấm áp bên trong khiến cả ba người cảm thấy như được chào đón. mùi thơm của thịt nướng cùng với những món ăn hấp dẫn khác tỏa ra, kích thích mọi giác quan. wonwoo dẫn junhui và harin đến một bàn nhỏ gần cửa sổ, nơi ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một không gian thân mật và dễ chịu.
"ba jeon, hôm nay mình sẽ ăn gì ạ?" harin háo hức hỏi, đôi mắt sáng lên.
"chúng ta sẽ ăn món mà con thích nhất, thịt nướng và kimbap! đúng không nào?" wonwoo mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn harin.
"vâng ạaaa. con thích nhất là thịt nướng luôn đó!" harin vui vẻ nhảy cẫng lên.
junhui quan sát hai ba con với sự thích thú. em thấy ánh mắt của wonwoo đầy yêu thương khi nhìn harin, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. khi món ăn được mang ra, không khí trong quán trở nên rộn ràng hơn với tiếng nói cười của thực khách xung quanh. họ cùng nhau nướng thịt, trò chuyện và cười đùa. mỗi miếng thịt nướng đều thơm phức, chín vàng, chấm với nước sốt đặc biệt khiến mọi người không thể cưỡng lại.
"junie, ba jeon, con muốn ăn thật nhiều luôn!" harin hào hứng nói, hai má phúng phính vì những miếng thịt vừa nướng xong.
"cứ tự nhiên đi harin, hôm nay là ngày của con mà!" junhui cười, cảm thấy hạnh phúc khi thấy harin vui vẻ.
khi bữa ăn diễn ra, bầu không khí trong quán nướng trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. đêm đông bên ngoài có thể lạnh giá, nhưng trong lòng họ, những khoảnh khắc này mang lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
"sau khi ăn xong, chúng ta có thể đi dạo phố một chút, để xem lễ hội sắp tổ chức nhé!" wonwoo đề nghị, tạo nên một niềm vui mới cho harin và junhui.
"vâng ạaa! con muốn thấy đèn lấp lánh!" harin phấn khởi kêu lên, khiến cả hai người lớn cũng phải bật cười.
"vậy chúng ta hãy ăn thật nhanh để còn có thời gian đi dạo nhé!" junhui thêm vào, cảm thấy lòng mình rộn ràng với những dự định tối nay.
bỗng nhiên, tiếng điện thoại của wonwoo reo lên khiến hắn phải ra ngoài nghe. là cuộc điện thoại của mẹ hắn gọi đến. wonwoo bước ra khỏi quán, ánh đèn vàng phía trong vẫn rọi sáng, tạo nên một không gian ấm áp cho junhui và harin. hắn nhấn nút nghe, giọng nói của mẹ vọng lên từ đầu dây bên kia.
"mẹ đã đọc được bài báo chiều nay rồi. lựa thời điểm mà đưa thằng bé về đây ra mắt đi." wonwoo nghe thấy giọng mẹ mình từ đầu dây, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng. hắn chưa kịp mở lời, bà đã tiếp tục. "mẹ biết là thời điểm này có thể hơi bất ngờ, nhưng mẹ nghĩ đây là lúc thích hợp để ba với mẹ biết về mối quan hệ của con và junhui. mẹ rất mừng vì con đã tìm được người mình yêu."
"dạ, mẹ. nhưng..." wonwoo ngập ngừng, không biết nói sao. "con và junhui vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau hơn. con không muốn tạo áp lực cho em ấy."
"mẹ hiểu, nhưng việc công khai mối quan hệ này cũng quan trọng. con cũng biết giới truyền thông không dễ chịu chút nào. mọi người sẽ tò mò và nếu không có sự xác nhận từ phía con, sẽ có nhiều tin đồn thất thiệt." bà nói, giọng đầy sự lo lắng nhưng cũng kiên quyết.
"mẹ, con sẽ nói chuyện với junhui về điều này. con muốn đảm bảo rằng cô ấy cảm thấy thoải mái trước khi mọi thứ diễn ra." hắn thở dài, cảm thấy nặng nề khi phải đối mặt với áp lực từ nhiều phía.
"mẹ tin rằng con biết cách làm cho junhui cảm thấy an toàn và được yêu thương. con hãy nhớ, gia đình luôn ở bên con. nếu con cần mẹ giúp đỡ gì, cứ cho mẹ biết nhé." bà nhẹ nhàng nói, khiến trái tim wonwoo ấm áp hơn. "à, nhớ đưa harin theo nữa đấy nhé. lâu rồi mẹ chưa gặp con bé, nhớ cháu yêu của em lắm rồi."
"cảm ơn mẹ. con sẽ suy nghĩ kỹ về điều này." wonwoo cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ về tương lai.
lúc wonwoo thông báo với ba mẹ về việc nhận nuôi harin, họ không phản đối mà ngược lại, còn ủng hộ hắn về quyết định này. mẹ hắn luôn có trái tim rộng mở và yêu thương những đứa trẻ, đặc biệt là khi biết harin đã trải qua những khó khăn trong quá khứ.
"con bé là một đứa trẻ tuyệt vời, wonwoo à." mẹ hắn nói với giọng tự hào. "mẹ tin rằng con có thể mang đến cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn. mẹ sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ con nếu cần."
"nhà mình có thể cùng nhau tạo ra một môi trường tốt cho harin. đứa trẻ cần tình yêu và sự hỗ trợ, và con đã có thể làm điều đó." bố hắn cũng gật đầu tán thành.
wonwoo cảm thấy trái tim mình tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. hắn biết rằng quyết định này không chỉ là một bước đi quan trọng trong cuộc đời mình mà còn mở ra một chương mới cho harin, một nơi mà cô bé có thể cảm nhận được tình thương từ gia đình.
"con cảm ơn ba mẹ rất nhiều." wonwoo nói, giọng hắn đầy cảm xúc. "con sẽ cố gắng hết sức để nuôi dưỡng harin thật tốt."
"mẹ biết con sẽ làm tốt mà." bà cười tươi. "chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho con bé."
những kỷ niệm về harin, về cách cô bé tươi cười và vô tư khi chơi đùa, đã tiếp thêm sức mạnh cho wonwoo. hắn không chỉ cảm thấy trách nhiệm mà còn có niềm vui và niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn cho cả ba người. sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn trở lại quán. junhui và harin vẫn đang vui vẻ trò chuyện. hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng giấu đi tâm trạng của mình.
"có chuyện gì không ổn à?" junhui nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt hắn, liền hỏi.
"không có gì, chỉ là mẹ anh gọi thôi." wonwoo cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng về cuộc trò chuyện mà hắn vừa trải qua.
"chúng ta đang nói về chuyện gì đây nhỉ?" hắn chuyển chủ đề, cố gắng xua tan không khí căng thẳng.
"junie đang gợi ý cho con về những điều nên thử ở lễ hội!" harin hào hứng đáp, ánh mắt sáng rực lên. "nó thật sự sẽ rất vui đó ạ, con ngóng chờ lắm đây."
"thật sao? vậy chúng ta cùng suy nghĩ nên làm gì ở lễ hội nhé!" wonwoo cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng vẫn đang lăn tăn về những điều mà mẹ đã nhắc nhở.
bữa tối vẫn diễn ra suôn sẻ, không khí ấm cúng và vui vẻ trong quán nướng. junhui và harin cùng nhau thưởng thức món ăn, tiếng cười vang lên khi cả ba người chia sẻ những câu chuyện hài hước và những kỷ niệm vui vẻ. harin ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn wonwoo và junhui với đôi mắt đầy mong chờ, như muốn tham gia vào mọi cuộc trò chuyện của họ. tuy nhiên, wonwoo không thể thoát khỏi những mối bận tâm trong đầu. hắn luôn nghĩ về bài báo và phản ứng của công chúng, đặc biệt là về cách mà mọi thứ có thể ảnh hưởng đến junhui. hắn không muốn em cảm thấy áp lực hay lo lắng về việc bị soi mói bởi truyền thông. dù đã được bộ phận truyền thông xử lý khá gọn gàng và đến thời điểm hiện tại chưa có bất kì điều gì ngoài ý muốn diễn ra nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ sẽ không phải đối mặt với những gì tiêu cực sắp tới. đặc biệt là với junhui, với dự án phim hợp tác với biên kịch yoon và đạo diễn choi chuẩn bị trình làng vài tháng sắp tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro