Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17


Sau khi Lạc Văn Tuấn rời đi, Triệu Gia Hào tựa vào tường thả mình ngã xuống giường. Cơ thể vẫn còn đau, cử động nhanh một chút cảm giác như cả người như bị xé toạc ra. Tuyến thể sau gáy xỉn màu thỉnh thoảng lại nhức nhối như đang cắt thịt. Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ, thậm chí còn có xu hướng tăng cao, Triệu Gia Hào tiện tay lấy nhiệt kế áp lên trán và đo, 38.1.

Tất cả sự đau đớn này dường như nhắc nhở Triệu Gia Hào rằng đây là kết cục của sự vô lý của bản thân đêm qua. Nhiệt kế đo trán rơi xuống đất,Triệu Gia Hào không còn sức để mò mẫn nữa, cánh tay buông xuống bên hông, tầm mắt tối sầm. Cơn sốt ập đến, cả người nóng lên nhưng lại có cảm giác lạnh sống lưng.

Anh bất đắc dĩ kéo chăn bông đắp lên người nhưng toàn thân vẫn bất giác run rẩy. Anh lại đưa tay tìm thuốc hạ sốt ở đầu giường, bẻ một miếng rồi uống với nước lạnh. Không giống như lần trước khi anh bị bệnh luôn có người ở bên cạnh, lần này anh không dám nói gì, thậm chí không muốn để ai thấy trạng thái bất thường này.

Anh chỉ có thể chịu đựng một mình.

Đầu giường chất đống đồng phục đội màu trắng bất thường anh còn chưa kịp xử lý, may mắn là vừa rồi Lạc Văn Tuấn không để ý tới. Đêm qua, những bộ đồng phục đã bị xé nát, vứt bừa bãi trên giường, dính đầy máu và chất lỏng hỗn loạn. Nhưng chính những bộ đồng phục chứa đầy bằng chứng sai trái này mới không để lại bất kỳ dấu vết nào tại hiện trường gây án của Lạc Văn Tuấn.

Trong cơn hôn mê, Triệu Gia Hào chỉ có thể nghe được tiếng răng va đập trong miệng. Cái lạnh dường như biến thành đau đớn, giống như thật sự tra tấn đến tận xương tủy kèm theo đó là những cơn đau ở tuyến thể tấn công anh. Trong lúc mơ hồ, anh lại nhớ đến chuyện tối qua, nhớ đến hàm răng của Lạc Văn Tuấn, nụ hôn của Lạc Văn Tuấn, đồng thời cũng nghĩ đến sự buông thả của chính mình.

Anh luôn tự hào mình là người lý trí và giỏi suy nghĩ toàn diện, nhưng hiện tại anh phát hiện ra rằng mình cũng bị cảm xúc chi phối. Đêm qua anh như một kẻ điên, lẽ ra anh nên ngăn cản và dừng tất cả mọi chuyện, nhưng anh đã không làm vậy.

Anh dung túng cho Lạc Văn Tuấn, thông cảm cho Lạc Văn Tuấn, nhưng lại không quan tâm đến kết cục của mình. Cũng may hiện tại hết thảy đều đã được lo liệu, anh chỉ cần đợi đến khi những chuyện này bị trôi vào quên lãng trong đầu Lạc Văn Tuấn, cuối cùng theo năm tháng trở thành nước chảy, biến thành màn sương đêm mờ mờ ảo ảo.

Sẽ không ai biết về cái đêm buông thả và đau đớn của anh, họ cũng không cần phải biết. Đây là chuyện của riêng anh, là nhân quả của chính anh, không cần thiết để người khác đặc biệt là Lạc Văn Tuấn phải cảm thấy áy náy.

Nghĩ đến đây, Triệu Gia Hào chậm rãi duỗi tay thả ống tay áo, lộ ra cẳng tay. Trên cổ tay của anh vẫn còn một số vết bầm tím, trông vẫn đặc biệt rõ ràng trên cổ tay mảnh khảnh và nhợt nhạt. Đây cũng là một trong những dấu vết vừa rồi anh muốn che đậy không muốn Lạc Văn Tuấn nhìn thấy.

Lạc Văn Tuấn nói đúng, họ chỉ là đồng đội mà thôi. Làm đồng đội tốt đã khó rồi, sao phải để những chuyện này làm mối quan hệ trở nên ngại ngùng thêm nữa. Không ai đặt quá nhiều câu hỏi, không ai nói quá nhiều, đó là mối quan hệ tốt nhất.


Triệu Gia Hào buông tay xuống, dùng mu bàn tay che mắt. Căn phòng ấm áp nhưng ánh nắng có phần gay gắt như muốn làm anh khóc. Nhưng anh không thể khóc, và anh sẽ không khóc, Triệu Gia Hào chỉ cần ngủ ngay bây giờ, sau đó từ từ bình phục và cư xử như một người đồng đội nên làm. Con đường phía trước còn dài, và anh phải một mình bước tiếp

Đột nhiên trong cơn mê man, Triệu Gia Hào dường như nghĩ ra điều gì đó. Anh chợt ngồi dậy và mò mẫn tìm điện thoại bằng đôi tay run rẩy. Vì thiếu pheromone nên anh thường quên mất mình vẫn là một omega. -- Và đêm qua, anh đã được Lạc Văn Tuấn...

Lòng Triệu Gia Hào lạnh đi, hô hấp trở nên gấp gáp, anh mở liên lạc gần như không suy nghĩ gọi điện cho Trần Thần. Bên kia điện thoại, Trần Thần tựa hồ đang ở trong phòng huấn luyện, xung quanh là tiếng ồn ào của mọi người nói chuyện game, nhưng hắn vẫn hạ giọng và nhanh chóng rời khỏi đám người ồn ào đó. "Cựu Mộng à?" Hắn hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Khoé môi Triệu Gia Hào run lên, nghe được giọng nói của Trần Thần, mũi anh có chút đau nhức, nhưng anh vẫn kiềm chế giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Trần Thần." Dựa trên hiểu biết trong nhiều năm, Trần Thần vẫn nghe thấy có gì đó không ổn : "Cậu bị sao vậy?"

Triệu Gia Hào tựa hồ có chút chột dạ, một lúc sau mới tức giận nói: "Tôi... muốn cậu giúp tôi một việc, có chút gấp." Trần Thần hít một hơi thật sâu. Triệu Gia Hào nói với giọng điệu như kia, hẳn là có gì đó không ổn: "Cậu nói đi" hắn cũng nghiến răng nghiến lợi, "Tôi giúp cậu giải quyết sau đó cậu phải nói cho tôi biết nguyên nhân"

Triệu Gia Hào bên kia đã nói gì đó. Một giây tiếp theo, gần như toàn bộ căn cứ RNG đều nghe thấy tiếng rống của Trần Thần. "Đệt con mẹ nó, cậu nói cái gì-???"

_____

Khi nhìn thấy Triệu Gia Hào lần nữa, Trần Thần gần như tức đến méo mặt. Lúc đó đã gần năm giờ chiều, hắn mang theo thứ mà Triệu Gia Hào cần, quấn chặt mũ, khăn quàng cổ và khẩu trang, tìm một góc yên tĩnh nhất ngồi trong một quán cà phê vắng vẻ cách căn cứ BLG mười phút.

Đồ trong túi giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, Trần Thần đứng ngồi không yên giống như chờ một tên gián điệp để truyền tin tuyệt mật và sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào. May mắn thay, mười phút sau, người bước vào không phải gián điệp mà là Triệu Gia Hào.

Người kia sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại có chút đỏ lên, giống như Trần Thần, anh cũng đội mũ, đeo mặt nạ, quấn khăn quàng cổ kín gió và muốn trực tiếp che hết mặt. Anh chậm rãi đi tới, chậm rãi ngồi xuống rồi cố gắng chào hỏi như thường lệ: "Hi..."

"Hi cái đầu cậu?" Mặc dù chuyện đã đến mức này, Trần Thần vẫn không nỡ nói ra những lời cay nghiệt, hắn hít một hơi thật sâu và lấy thứ đó ra khỏi túi, "Trước tiên uống đi." Triệu Gia Hào vươn tay cầm lấy hộp thuốc.

-Viên tránh thai khẩn cấp 24h.

Trần Thần lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Tôi đã bắt taxi chạy ra ngoại ô thành phố, tìm một hiệu thuốc vắng để mua nó". Triệu Gia Hào lặng lẽ nhìn: "Cảm ơn..."

"Cảm cái gì mà ơn" Trần Thần nói: "Thời gian là 24 giờ, tối hôm qua phát sinh quan hệ thì giờ chắc là vẫn kịp, nhưng trong hướng dẫn nói thuốc này không nhất định 100% phòng được, tôi cũng hỏi rồi, người ta nói tỷ lệ ngừa thành công gần như là 100, bất quá dính thì cũng là trường hợp cực kỳ hiếm, nhanh uống đi."

Triệu Gia Hào cúi đầu mở hộp thuốc đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó cẩn thận bẻ ra một viên. Trần Thần tặc lưỡi đẩy ly nước ấm trong tay qua. Triệu Gia Hào nhận lấy, nuốt viên thuốc nhỏ màu trắng với nước ấm và phát ra âm thanh ực nhẹ. Trần Thần nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, cố gắng chậm lại giọng điệu: "Hiện tại có thể giải thích cho tôi được chưa?"

Triệu Gia Hào cụp mắt xuống, nói rất nhẹ nhàng: "Em ấy và tôi..." Trần Thần đánh vào chiếc đinh trên đầu: "Cậu ta nói thế nào?" Triệu Gia Hào im lặng. Sự im lặng càng kéo dài, Trần Thần càng cảm thấy ái ngại. "Cựu Mộng," hắn nghiêng người, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn, "Cậu ta không nhận thức được hay.. đơn giản là vờ quên đi?"

Triệu Gia Hào mở to mắt. Mấy giây sau, anh chậm rãi nói: "Không biết cũng không sao." Trần Thần rít lên: "Cậu——"

"Em ấy nói tụi tôi là đồng đội." Giọng điệu Triệu Gia Hào nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Cho nên không cần phải cho em ấy biết chuyện tối qua xảy ra." Trần Thần cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung. "Không," hắn nhanh chóng tìm được từ khóa mấu chốt nhất, "Cậu ta nói gì? Rằng hai người là đồng đội?" Môi Triệu Gia Hào cũng có chút tái nhợt.

Trần Thần hít sâu một hơi: "Cựu Mộng, tôi không nghĩ vậy" Hắn nghiến răng nghiến lợi. "Tôi nghĩ cậu ta không chỉ xem cậu là đồng đội, bởi vì có một số phản ứng mà từ 'đồng đội' không thể giải thích được." Triệu Gia Hào dường như đã nghe, nhưng lại dường như không nghe. Một lúc lâu sau, anh mới ậm ừ: "Có thể."

Trần Thần sờ sờ đầu: "Không phải, cậu không tin lời tôi sao?" Triệu Gia Hào lắc đầu: "Việc này tôi biết." Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng. "Nhưng Trần Thần," giọng anh khàn khàn, "Tôi có chút sợ." Trần Thần mở miệng: "Tại sao?"

"Cảm xúc của tụi tôi,"Triệu Gia Hào chậm rãi trả lời, "Em ấy có thể chi phối rất lớn đến cảm xúc của tôi, tôi... sẽ rất bận tâm đến em ấy." Anh dừng lại: "Tôi là người ích kỷ, sự nghiệp của tôi đã kéo dài nhiều năm như vậy, tôi không thể để em ấy làm ảnh hưởng đến mình"

Trần Thần sửng sốt. "Cựu Mộng" hắn thì thầm, "Không đến mức đó đâu."

Hắn lại thở dài: "Cậu mà là người ích kỷ thì chỉ sợ là trên đời không còn người tốt, mọi chuyện đã đến nước này, tôi biết cậu thích cậu ta, nhưng nếu cậu kiên định như vậy thì tôi cũng sẽ không nói với cậu ta, nhưng cậu cũng đừng tự mình gánh vác mọi trách nhiệm lên người"

Triệu Gia Hào cắn môi. "Trần Thần," giọng nói của anh cuối cùng không thể khống chế được có chút uỷ khuất muốn khóc "Trước kia tôi từng cho rằng việc khó khăn nhất chính là chữa khỏi bệnh của mình..." Anh dụi dụi mắt: "Nhưng thật ra, yêu một người mới là điều khó khăn nhất."

Anh đứng dậy cố gắng né tránh và đi vào nhà vệ sinh rửa mặt nhưng không thân thể không trụ được nữa mà ngã xuống. Trần Thần tay nhanh lẹ mắt đỡ anh: "Cựu Mộng?!" Nhưng giây tiếp theo, hắn lại kinh hãi: "Nóng quá ? Cậu sốt à?!"

Triệu Gia Hào đỡ bàn: "Không sao đâu, tôi uống thuốc hạ sốt rồi." Anh nói, cố gắng tự đứng dậy nhưng hai chân vẫn rất yếu ớt không còn chút sức lực nào, giống như một con rối bị đứt dây. "Con mẹ cậu sao có thể huỷ hoại chính mình đến mức này?"

Trần Thần tóm lấy anh, dùng hết sức bình sinh đỡ anh ra ngoài, "Đến bệnh viện. Nếu cậu không đi, tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho Lạc Văn Tuấn, kêu cậu ta đưa cậu đi!."



Tối đó khi ăn cơm ở căn cứ, Lạc Văn Tuấn ngồi vào bàn cũng không thấy Triệu Gia Hào đâu. Lúc chiều đã nói sẽ không quan tâm chuyện riêng tư của anh nhưng thân tâm vẫn có chút khó chịu, cậu ăn hết nửa bát cơm trắng, cuối cùng ngẩng đầu lên.

"Cựu Mộng đâu rồi?" Cậu cúi đầu, tựa hồ tùy ý hỏi. Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân vẫn còn hơi men và dáng vẻ ngốc xít, còn Tăng Kỳ đã ăn xong và hút thuốc ở bên ngoài nên đều không trả lời cậu, "Nói đi gặp bạn rồi," người quản lý đi ngang qua trả lời, "Cậu ấy vừa gửi tin nhắn WeChat cho anh"

Lạc Văn Tuấn nghịch đũa nói: "Ồ." Cậu ngậm miệng, trầm mặc đặt nửa bát cơm trắng còn lại trong tay xuống. Trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, không chút manh mối lướt điện thoại, cậu mơ màng mở WeChat xem náo nhiệt trong vòng bạn bè, thì thấy có người phát thông tin hôm nay cuối cùng đã trở lại Thượng Hải để xem được trận đấu của JDG cũng như xin chữ ký của người chơi nào đó.

Lạc Văn Tuấn vô cảm lướt lên nhưng rồi đột nhiên lướt ngược xuống. Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, trận đấu thứ hai giữa JDG và AL sắp bắt đầu. Lâu Vận Phong hiện đang ở trên sân đấu

Chẳng lẽ Triệu Gia Hào đi gặp hắn ta?

_____

Sắp tỏ tình rầu ^o^





cụ thể là chap sau =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro