Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Đúng như Triệu Gia Hào nói, bọn họ không có mấy ngày nghỉ trước khi trở về trụ sở chuẩn bị cho giải đấu. Giai đoạn mùa xuân hừng hực khí thế khởi tranh, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác đều sẽ có những cảnh tượng khác nhau. Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn cũng qua từng trận từng trận ngày càng hiểu nhau hơn.

Sau chiến thắng trước WBG một ngày là sinh nhật của Bành Lập Huân, trận đấu tiếp theo vẫn còn cách khá xa nên câu lạc bộ đã tổ chức một bữa tiệc tối, Bành Lập Huân mới tròn hai mươi tuổi nhưng lại mang một phong thái rất chững chạc và kiên định, trên tay hắn cầm một cốc bia nhỏ và nói: "Mọi người đều không uống được nên uống ít thôi. Chúng ta chỉ cần uống một ít là được".

Triệu Gia Hào còn muốn nói người đi rừng của mình vậy mà đã hiểu chuyện hơn rồi nên cũng theo đó lấy một cốc nhỏ. Một lúc sau, quản lý và nhân viên công tác đều rời đi, chỉ còn lại vài người anh em với nhau. Không ngờ Bành Lập Huân lập tức khóa cửa lại, từ dưới gầm bàn lấy ra một két bia lớn: "Các anh em! Tối nay chúng ta không say không về!"

Lúc này không chỉ Triệu Gia Hào trầm mặc mà cả Tăng Kỳ cũng im lặng, sau đó châm một điếu thuốc nói: "Lấy ở đâu?"

"Sớm giấu trước rồi a," Bành Lập Huân tỏ vẻ như vừa lập công nói, "Uống nhiều cũng không tốt, một két là vừa đủ." Vừa nói vừa cầm cái khui lên, kuang kuang kuang khui ra, trước mắt mỗi người được đặt ít nhất hai chai bia

"Không phải chứ," Tăng Kỳ một tay tóm lấy Bành Lập Huân, nhỏ giọng nói: "Cậu điên rồi. Ngày mai quả thực là ngày lễ, nhưng nhìn đi tửu lượng mấy đứa trên bàn này căn bản không đến hai chai, cậu muốn diệt sạch toàn bộ à?"

Bành Lập Huân cũng thấp giọng nói: "Còn chẳng phải là vì bộ đôi đường dưới nhà mình à, sau Tết gặp lại vẫn là cái dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng, tình trạng này mà cứ tiếp tục kéo dài lỡ như ân đoạt nghĩa tuyệt thì phải làm sao đây?"

Tăng Kỳ giật mình, Bành Lập Huân muốn tranh thủ thời cơ bỏ bùa mê thuốc lú: "Một lát nữa combo King's Game + Truth or Dare sẽ triệt để giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ". Nói xong vỗ vỗ vào bụng Tăng Kỳ: "Không thể trông cậy vào cái tên đại ca Trần Trạch Bân được nên anh nhất định phải phối hợp với em."

Nói xong, hắn cười thần bí đẩy Tăng Kỳ trở lại chỗ ngồi, ra hiệu cho Trần Trạch Bân đừng chơi điện thoại di động nữa. Cuối cùng, hắn liếc nhìn Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn, ho khan một tiếng để che giấu sự phấn khích: "Các anh em, không uống được thì phải chơi trò chơi." Hắn nháy mắt điên cuồng với Tăng Kỳ, người kia đành tỏ ra hợp tác đáp lại: "Ồ? Chơi trò chơi gì?"

"King's Game," Bành Lập Huân lấy từ trong túi ra một bộ bài, chỉ vào mình và nói: "Ta, thọ tinh, là vua." Vừa dứt lời, Trần Trạch Bân đã đứng dậy: "Dựa vào đâu mà anh là vua?". Bành Lập Huân trừng mắt nhìn cậu, nhưng Trần Trạch Bân đã uống hai ly bia nên không còn đọc được ánh mắt của hắn nữa, cậu lấy bài trên bàn sau đó cầm quân bài vua trong tay: "Ta là vua."

Bành Lập Huân sửng sốt, giây tiếp theo Trần Trạch Bân quay lại, rút ​​ra một con Q bích từ trong bộ bài ném cho Triệu Gia Hào, sau đó lại lấy một con J chuồn ném cho Lạc Văn Tuấn.

"Hai người," cậu ngẩng đầu thổi vào chai bia còn một nửa sau đó nheo mắt tập trung vài giây, "Uống rượu giao bôi, uống không hết không được phép rời đi!"

Lạc Văn Tuấn trợn to hai mắt, Triệu Gia Hào cũng không kém phần kinh ngạc, hai người nhìn trời nhìn đất, nhìn Trần Trạch Bân, nhìn Bành Lập Huân, nhìn Tăng Kỳ, nhưng đều không dám nhìn nhau. Tăng Kỳ quên mất điếu thuốc đang hút trên tay, tàn thuốc rơi xuống tại chỗ. Bên cạnh anh, Bành Lập Huân đổi ý rút tay lại không đánh Trần Trạch Bân mà đổi thành vỗ tay liên tục.

Triệu Gia Hào là người phản ứng đầu tiên: "Không được, Bành Lập Huân, cậu ta say rồi, cái này không tính."

Anh có vẻ thực sự lo lắng và bất lực đưa tay định đánh Trần Trạch Bân, nhưng Trần Trạch Bân lại nắm lấy cổ tay anh ta và nhét ly rượu vào. "Ta là vua," Trần Trạch Bân ánh mắt mơ hồ nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định, "Uống nhanh đi."

Mà bên này Lạc Văn Tuấn nhìn Triệu Gia Hào, vẻ mặt có chút khó coi. Cậu cũng nghĩ rằng tên cẩu Trần Trạch Bân này uống rượu vào là bắt đầu phát điên, nhưng Triệu Gia Hào thế mà lại từ chối một trò đùa giỡn đơn giản như vậy. Lạc Văn Tuấn mím môi, đột nhiên đứng dậy, cầm cốc bia trên bàn lên sau đó vươn tay móc lấy cánh tay Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào kinh ngạc ngước mắt lên, nhưng khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn đã ở gần trước mắt, hai tay cứng ngắc giữa không trung, Lạc Văn Tuấn đã tiến tới, anh tránh không được mà trốn cũng không xong, ly rượu trong tay dừng lại và được đưa lên miệng. Anh ngơ ngác nhìn theo động tác của Lạc Văn Tuấn, nhưng trong đầu lại có chút trống rỗng.

Khi ly rượu rót vào miệng, anh thậm chí còn không biết nóng hay lạnh, vị mạch nha hay vị lúa mạch, anh chỉ biết nó rất cay, cay đến tệ dại tâm hồn

Uống xong ly rượu, anh quay đầu nhìn Lạc Văn Tuấn, chỉ thấy đôi mắt đen láy của Lạc Văn Tuấn đang nhìn lại. Vị cồn đang sộc lên khiến anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn nhưng lại có thể nghe được nhịp tim của chính mình.

Toang rồi, Triệu Gia Hào nghĩ, có phải thật sự là mình thích em ấy sao? Toàn thân anh run rẩy như bị điện giật rồi nhanh chóng rút tay lại. Lạc Văn Tuấn cũng rút tay lại và đặt cốc bia xuống tạo ra âm thanh lãnh đạm

"Tiếp đi a," cậu nói với vẻ mặt u ám cùng vẻ mặt thập phần phẫn nộ, "Còn tiết mục gì nữa không?"

______

Chỉ mới khai màn mà đã bùng nổ như vậy, Bành Lập Huân cũng không muốn kiếm chuyện nữa, mọi người chỉ ồn ào một chút sau đó chuyển sang chơi Truth or Dare, Ueno uống cho đến khi một người ngã xuống còn người kia thì nhảy múa, còn đường giữa thì vừa nhâm nhi vừa hút thuốc ở bên cạnh. Lạc Văn Tuấn uống rất nhiều, tửu lượng của cậu chỉ ở mức trung bình nhưng lại đem rượu uống như uống nước.

Triệu Gia Hào im lặng, cuối cùng không nhịn được kéo tay áo nói nhỏ: "Uống thêm nữa sẽ say mất." Lạc Văn Tuấn quay đầu nhìn anh: "Giờ anh mới biết quản tôi sao?"

Triệu Gia Hào giật mình.

"Bình thường không phải đều thích quản tôi.." Giọng Lạc Văn Tuấn không cao, người khác không nghe rõ họ nói gì, thậm chí có thể cho rằng họ chỉ đang thì thầm to nhỏ với nhau, "Phỏng vấn cũng quản, y phục cũng quản, bệnh cũng quản, hôm nay sao lại không quản nữa rồi?"

"Âu Ân," Triệu Gia Hào không biết dỗ dành cậu như thế nào, "Uống nhiều rồi, đừng náo." Lạc Văn Tuấn còn muốn nói cái gì, nhưng Tăng Kỳ lại chú ý tới động tĩnh bèn vội vàng gọi Triệu Gia Hào: "Được rồi được rồi, chúng ta chơi một ván cuối rồi giải tán đi"

Triệu Gia Hào không nói gì, đưa tay chạm vào bài, vô tình chạm vào lá bài ma. "Anh chọn... lời thật lòng..hức.. hay là đại mạo hiểm." Ý thức Bành Lập Huân đã có chút mơ hồ, "Anh... tự chọn đi..."

Triệu Gia Hào sợ hắn lại biên ra hành động bùng nổ giống như uống rươụ giao bôi như lúc nãy nên liền nói thẳng: "Lời thật lòng đi."

"Ồ... lời thật lòng thì..." Bành Lập Huân ngồi tại chỗ, lắc đầu, hồi lâu không nói gì. Triệu Gia Hào tưởng hắn say quá ngủ quên nên thở phào nhẹ nhõm, đang định dọn dẹp đống bừa bộn rời đi thì Bành Lập Huân bất ngờ vỗ đùi nhảy lên ghế.

"Cựu Mộng... hức..." Bành Lập Huân nhìn chằm chằm vào anh, "Lời thật lòng của anh là - anh với Missing cùng đi bot sướng hơn, hay đi cùng On sướng hơn?!"

Vừa dứt lời, Trần Trạch Bân vốn đã say khướt đột nhiên có ý thức đột ngột ngồi dậy, mở mắt ra và bắt đầu tập trung cao độ. Bên kia Tăng Kỳ sững sờ, quả táo adam cũng lên xuống, tàn thuốc trong tay rơi vào đĩa lạnh trên bàn.

Triệu Gia Hào mở miệng: "Cậu, cậu điên rồi – cậu—". Sắc mặt anh đỏ bừng ngơ ngác nhìn Lạc Văn Tuấn bên cạnh. Bành Lập Huân cự tuyệt: "Trả lời nhanh... bằng không... hức..."

Sau đó Tăng Kỳ túm đầu kéo hắn ra khỏi ghế, người đi đường giữa cuối cùng quyết định chấm dứt sự náo loạn, cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn chặn miệng Bành Lập Huân rồi nói: "Giản tán, giải tán, đã 1 giờ rồi, về nhà ngủ thôi". Nói rồi một tay xách Bành Lập Huân, tay kia xách Trần Trạch Bân đưa họ ra khỏi phòng trước. Đồng thời không quên nháy mắt với Triệu Gia Hào ra hiệu đưa Lạc Văn Tuấn trở về.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn. Triệu Gia Hào điều hoà lại hô hấp sau đó vươn tay kéo Lạc Văn Tuấn: "Đi thôi, về KTX nào." Lạc Văn Tuấn gạt tay anh ra, tiếp tục cầm chai bia trước mặt lên.

Triệu Gia Hào lại ôn nhu nói: "Âu Ân, đừng uống nữa, về thôi." Lạc Văn Tuấn không nhìn anh, chỉ hỏi: "Anh là ai a..." Triệu Gia Hào chỉ cho rằng cậu say rồi: "Về phòng trước? Về phòng rồi nói tiếp được không?."

Anh muốn trực tiếp kéo Lạc Văn Tuấn lên, nhưng Lạc Văn Tuấn đã đập mạnh cái chai xuống: "Anh là ai mà cả ngày cứ quản tôi?" Cậu quay người lại nhìn Triệu Gia Hào, nắm lấy cổ tay của người phía trước: "Sao anh cứ suốt ngày quan tâm đến tôi? Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc là ai?!"

Triệu Gia Hào cảm thấy chân răng có chút đau nhức: "Anh không phải là quản em, anh..." Lạc Văn Tuấn ngắt lời anh, cười khẩy và nhấp thêm một ngụm rượu. "Âu Ân," Giọng nói Triệu Gia Hào có chút khẩn trương, "Không được uống như vây nữa!"

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào những thứ còn sót lại trước mặt nhưng không hiểu sao lại chuyển chủ đề: "Buồn cười thật... Hỏi loại câu hỏi này có ích gì..." Cậu cười khẩy. "Cựu Mộng, Missing và tôi, không lý nào anh nghĩ tôi tốt hơn đúng không nhỉ?"

Triệu Gia Hào thoát khỏi tay cậu và lắc nhẹ. "Âu Ân," anh tiếp tục dỗ, "Đó chỉ là nói đùa thôi ..."

"Nhưng anh không trả lời." Lời nói này của Lạc Văn Tuấn không còn là chế giễu nữa mà giọng điệu dường như có chút ủy khuất mà Triệu Gia Hào chưa từng nghe qua: "Anh còn không nói anh thích ai, làm tôi phải cảm thấy thế nào đây?!" Triệu Gia Hào nuốt ngụm nước bọt rồi nhẹ nhàng thở ra.

Anh cúi xuống chậm rãi dùng tay vuốt ve vầng trán hỗn loạn của Lạc Văn Tuấn khuất bên dưới là đôi mắt đen láy ươn ướt của thiếu niên. Một đôi mắt kiêu hãnh, khó gần nhưng lại chân thành đến mức khiến người ta phải choáng váng.

Triệu Gia Hào có chút nhún nhường. Anh cảm thấy mình cũng uống đến say rồi, nếu không tại sao giờ đây lại cảm giác bản thân bị mắc kẹt trong ánh mắt này.

"Là anh không tốt" cuối cùng giọng nói vẫn rất ôn nhu, "Là vì anh không nói câu trả lời làm em tức giận"

"Âu Ân chính là tốt nhất." Giọng nói của Triệu Gia Hào rất nhẹ nhàng, nhưng anh có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập nhanh dữ dội. "Anh thích On nhất."

Không khí trở nên an tĩnh. Mùi rượu bia vẫn còn nồng nặc, kích thích và vương vấn đâu đây. Trong cơn tĩnh lặng, Lạc Văn Tuấn đột nhiên cười nhạo chính mình.

"Bớt dỗ dành tôi đi." Cậu nói. "Anh thích Missing, cả thế giới đều biết điều đó."

Triệu Gia Hào giật mình.

"Âu Ân...anh..."

Lạc Văn Tuấn lại gạt tay anh ra, chống bàn đứng dậy ngang bướng bước ra ngoài bất chấp việc làm đổ đống bia rỗng bên cạnh trên nền nhà. Triệu Gia Hào giật mình, nhanh chóng đưa tay ra đỡ nhưng lại bị hất văng ra ngoài.

"Đừng chạm vào tôi!". Triệu Gia Hào đứng im, tay cũng bất động.

"Còn nữa ai mà thích anh ..." Giọng nói của Lạc Văn Tuấn có chút mơ hồ, mơ hồ giống như đang khóc. "Tôi ghét... omega của người khác chạm vào tôi..."

Sắc mặt Triệu Gia Hào đột nhiên tái nhợt, như thể bị lời nói này đóng đinh tại chỗ.


Anh nhớ lại những lời thì thầm của mình trong bệnh viện mấy năm trước: "Tôi... không có thích người nào cả."

Nhưng hóa ra, anh thực sự sẽ thích một người.

___________

Lời chủ au: Còn trẻ người non dại thì không nên lập flag quá sớm như anh Hào kẻo bị vả mặt =)))

Sắp tới đoạn kịch tính rồi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro