Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Mấy ngày sau khi Ái Phương lên tỉnh giải quyết công việc, Lan Hương cảm thấy cả không gian trong nhà như vắng lặng hẳn đi. Dù đã quen với việc cô đi vắng, nhưng trái tim nàng vẫn không khỏi lo lắng, cảm giác thiếu vắng một điều gì đó rất quan trọng.

Mỗi sáng thức dậy, nàng lại nhìn qua phòng của Ái Phương, nơi đó giờ đây chỉ còn trống trải. Tuy nhiên, nàng vẫn tự nhắc mình rằng Ái Phương sẽ không sao đâu, công việc trên tỉnh chắc chắn sẽ kéo dài vài ngày nữa.

Cô đã dặn dò nàng phải tự chăm sóc bản thân, đừng lo lắng quá. Nhưng Lan Hương vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng trong lòng.

Nàng đã cố gắng tập trung vào công việc nhà, nhưng mỗi khi nhớ đến cô, lòng nàng lại rối bời. Nàng thường ngồi nhìn ra cửa sổ, mong chờ từng phút giây cô trở về.

Rồi một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, một gia nhân vội vã chạy vào phòng Lan Hương, khuôn mặt căng thẳng lộ rõ sự lo âu.

- "Mợ Hai... có tin khẩn."

Lan Hương đứng phắt dậy, mặt mày tái mét.

- "Có chuyện gì? Sao lại có vẻ nghiêm trọng thế?"

Gia nhân không thể giấu được sự lo lắng, họ vội vàng nói:

- "Có người báo rằng Cô Hai đã mất tích trên đường đi lên tỉnh, và... có thể không còn sống."

Lời nói ấy như một cú sét đánh vào lòng nàng, khiến Lan Hương không thể nào đứng vững. Mọi thứ xung quanh nàng bỗng chốc tối sầm lại.

Nàng nghẹn ngào, khó thở, không thể nào tin nổi.

- "Không thể nào... không thể..."

Lời nói của nàng nghẹn lại trong cổ họng. Nàng không thể chấp nhận được sự thật này. Ái Phương mất tích? Không thể nào! Cô ấy không thể rời bỏ nàng như vậy!

Nàng vội vã mặc đồ, không thèm suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn tìm cô. Nhưng gia nhân ngăn lại.

- "Mợ Hai, chúng tôi đã cử người đi tìm rồi, nhưng không biết có thể làm gì hơn."

Lan Hương không nghe nữa, nàng đi vào phòng, hai dòng nước mắt cứ tuôn chảy, lòng tràn đầy hoang mang.

- • -

Lan Hương không ăn uống gì suốt mấy ngày liền. Mỗi lần nghe được tin gì về Ái Phương, nàng lại càng thêm tuyệt vọng. Cô ấy là người quan trọng nhất trong đời nàng, không thể mất đi như vậy.

Những đêm dài vắng lặng, nàng ôm chiếc gối mà Ái Phương đã từng ôm, thở dài trong bóng tối, nhớ về những khoảnh khắc ấm áp bên cô.

Mỗi ngày trôi qua, nàng càng trở nên tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, nhưng nàng không thể dừng lại, không thể bỏ cuộc.

Lúc nào cũng vậy, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Ái Phương, cô ở đâu?"

Nhưng không một ai có thể trả lời câu hỏi đó.

Một buổi sáng, khi ánh sáng bình minh vừa chiếu vào, một người đàn ông xuất hiện tại cổng nhà. Lan Hương nghe tin, vội vã ra gặp người ấy, và nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng.

Người đàn ông đó đưa cho nàng một bức thư, trong đó có những lời viết bằng mực đỏ, dòng chữ run rẩy nhưng rõ ràng:

"Nếu em đang đọc thư này, có nghĩa là tôi đã không còn trên cõi đời này nữa. Đừng tìm tôi nữa, tôi muốn em được yên bình."

Lan Hương đổ gục xuống, không thể chịu nổi cú sốc này. Cô ấy thật sự đã đi rồi sao?
Người đưa bức thư chỉ nhìn nàng, im lặng rồi quay người rời đi.

Đầu óc nàng quay cuồng, không biết phải làm sao, nước mắt không ngừng rơi.

Làm sao đây? Làm sao để sống nếu thiếu cô ấy

Lan Hương cầm chặt lá thư đến nỗi nó đã nhúm lại muốn rách ra. Những giọt nước mắt rơi đầy trên lá thư. Và mấy ngày không ăn uống, không nghỉ ngơi, nàng chỉ biết khóc thì nàng ngã quỵ bất tỉnh. Đám gia nhân hốt hoảng lay người nàng

"Mợ Hai! Mợ Hai! Thằng Tèo đâu, đi gọi đốc tờ xuống nhanh lên!"

Thằng Tèo nghe lời cô bảy. Chạy đi kiếm đốc tờ. Mọi người đỡ nàng vào trong giường. Miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- "Ái Phương...Ái Phương..đừng bỏ tôi.."

Mọi người ai cũng thấy xót xa, bình yên chưa được bao lâu thì giông tố ập đến. Cái hội đồng Phan này giờ đang ngập trong giông bão.

Nhưng mọi người vẫn còn nhớ ra một người, ông hội đồng Phan. Khi nghe con gái mình mất tích, ông vẫn không xuất hiện. Là vì sao? Từ cái ngày đi lên tỉnh thì ông Phan chưa bao giờ về nữa. Chẳng lẽ ông hội đồng Phan cũng đã mất tích?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro