Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Ái Phương nhẹ nhàng đặt quyển sổ sách xuống, nhìn Lan Hương đang ngủ say trên vai mình. Cô không vội vàng, chỉ ngồi yên một lúc, cảm nhận hơi thở đều đặn của nàng, vẻ mặt yên bình mà cô chưa từng thấy. Dù không nói gì, nhưng trong lòng Ái Phương cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, như thể mỗi khoảnh khắc này đều quý giá, và cô muốn giữ lại tất cả.

Cô nhẹ nhàng nhấc Lan Hương lên, chỉ sợ nàng sẽ tỉnh giấc, nhưng có vẻ như Lan Hương vẫn say giấc, không hề hay biết gì. Ái Phương di chuyển thật khẽ, đặt nàng nằm xuống giường, đắp lại chiếc chăn, rồi ngồi bên cạnh, nhìn cô như muốn đảm bảo rằng nàng vẫn thoải mái.

Lan Hương cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, biết rằng nàng đã được đặt lên giường, nhưng nàng không mở mắt, chỉ nhắm mắt lại, giả vờ như vẫn còn ngủ. Trái tim nàng đập loạn xạ, cảm giác gần gũi với Ái Phương, sự ấm áp trong vòng tay cô vẫn còn vương vấn. Không hiểu sao, khi cô ấy gần nàng như vậy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại cảm giác an yên.

Ái Phương ngồi đó, nhìn Lan Hương, không nói gì. Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay sau lưng nàng, vuốt ve từng động tác nhẹ nhàng. Cảm giác ấy thật bình yên, như thể thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại sự gần gũi của họ.

Lan Hương cảm thấy mỗi cái vuốt ve của Ái Phương như xoa dịu từng mạch máu trong người nàng. Cảm giác ấy khiến nàng muốn chìm đắm mãi trong vòng tay cô, không muốn tỉnh lại, không muốn rời xa. Nàng nhích sát vào người Ái Phương, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, và một cảm giác an toàn lạ kỳ dâng lên trong lòng.

Ái Phương không nói gì, chỉ để yên cho Lan Hương làm những gì nàng muốn. Cô nằm xuống, đôi tay cô vẫn khẽ vuốt ve nhẹ nhàng, từng chút một, như đang chăm sóc cho nàng một cách cẩn thận nhất. Đêm tối bao trùm, không gian xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn của cả hai, như những nhịp tim đồng điệu.

Lan Hương không thể chống lại sự thôi thúc trong lòng, nàng nhẹ nhàng quay đầu về phía Ái Phương, tìm lấy sự an yên trong vòng tay cô. Cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc này, mọi nỗi lo âu, mọi sự bối rối đều tan biến. Chỉ còn lại sự ấm áp, sự bảo vệ mà cô dành cho nàng.

Ái Phương thấy sự yên lặng trong cử chỉ của Lan Hương, không nói gì, chỉ để nàng nằm trong vòng tay mình. Cảm giác ấy không phải là điều gì xa lạ, nhưng với Ái Phương, mỗi khoảnh khắc bên Lan Hương lại càng trở nên đặc biệt, như thể mọi thứ trong cuộc sống này đều hướng về nhau.

Cả hai chìm vào giấc ngủ, yên bình và an lành, nàng trong vòng tay của cô. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều hòa quyện, như thể mọi thứ trong thế giới này chỉ còn lại họ, trong sự bảo vệ và yêu thương thầm lặng.

Và trong bóng đêm, không có lời nói nào, chỉ có sự gắn kết, sự gần gũi mà cả hai đều cảm nhận được, tựa như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ, mãi cháy trong lòng.

                              - • -

Cả đêm hôm đó, Lan Hương và Ái Phương đều chìm vào giấc ngủ sâu. Ái Phương tỉnh dậy sớm như thường lệ, nhưng hôm nay, cô vẫn không vội vàng ngồi dậy ngay. Cô nhìn Lan Hương đang nằm cạnh mình, khuôn mặt bình yên, không còn vẻ bướng bỉnh, cứng đầu như thường ngày, mà là sự dịu dàng không thể phủ nhận. Ái Phương không thể không cảm thấy lòng mình mềm lại khi thấy Lan Hương trong trạng thái như thế này. Mọi lo lắng, mọi suy nghĩ căng thẳng trong lòng cô bỗng nhiên tan biến.

Lan Hương cảm nhận được sự ấm áp trên người, một sự vỗ về nhẹ nhàng từ Ái Phương. Dù mắt nàng vẫn nhắm nghiền, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Ái Phương, sự hiện diện của cô trong từng khoảnh khắc. Những ký ức về những ngày trước, những lần cãi vã, những câu nói đanh thép, dường như đã mờ nhạt, nhường chỗ cho sự dịu dàng mà nàng không thể lý giải.

Ái Phương nhẹ nhàng ngồi dậy, chỉnh lại chiếc chăn cho Lan Hương và chuẩn bị rời giường. Nhưng trước khi bước đi, cô không quên cúi xuống, vỗ về tóc nàng một lần nữa. Lan Hương cảm nhận được sự vỗ về ấy, khiến trái tim nàng lạ lẫm, nhưng cũng ấm áp. Ái Phương mỉm cười, đứng dậy và rời đi, để lại Lan Hương một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Nhưng dù vậy, cảm giác ấm áp vẫn vây quanh nàng, như một vầng sáng nhẹ nhàng chiếu sáng mọi ngóc ngách trong trái tim.

Khi bữa sáng được dọn ra, Lan Hương đã có mặt từ sớm, không còn lười biếng hay trễ giờ như trước. Ái Phương nhìn nàng, một chút ngạc nhiên nhưng cũng có phần tự hào. Lan Hương nhìn cô, không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười và bắt đầu ăn, như thể mọi thứ đã trở lại bình thường. Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rằng mọi chuyện đã thay đổi.

Khi bữa sáng kết thúc, Ái Phương đứng dậy, chuẩn bị cho một ngày làm việc. Lan Hương cũng đứng lên, không trở về phòng như mọi khi, mà cùng dọn dẹp với gia nhân. Ái Phương thấy vậy, khẽ nở nụ cười. Mỗi lần nhìn Lan Hương, cô lại cảm thấy có một sự thay đổi nhỏ trong nàng, dù là những điều không lớn lao, nhưng lại rất ý nghĩa.

Ngày hôm đó trôi qua một cách bình lặng, không có sự căng thẳng hay lo lắng. Dù không nói nhiều, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi, sự quan tâm lặng lẽ mà cả hai dành cho nhau. Ái Phương vẫn tập trung vào công việc của mình, Lan Hương thì tự lo liệu việc trong nhà, nhưng mọi thứ đều diễn ra trong một không khí hòa thuận, bình yên.

Tối đến, khi cả hai ngồi cạnh nhau, không ai nói gì, chỉ là sự hiện diện của nhau là đủ. Lan Hương cảm thấy một điều gì đó rất khác biệt, không chỉ là tình cảm mà cô đã dành cho Ái Phương, mà còn là sự quan tâm mà cô nhận lại từ cô. Những lúc như thế này, mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất. Chỉ còn lại cô và Ái Phương, trong không gian ấm áp mà cả hai tự tạo ra.

Cuối cùng, Lan Hương không thể kiềm chế được nữa, nàng cầm tay Ái Phương, không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào mắt cô. Ái Phương cảm nhận được sự thay đổi này, không vội vàng, cũng không rút tay lại. Cô chỉ mỉm cười, đôi mắt đong đầy sự dịu dàng.

– "Cô muốn nói gì à?" Ái Phương khẽ hỏi.

Lan Hương không trả lời ngay lập tức. Nàng chỉ mím môi, rồi nhẹ nhàng cất lời:

– "Cảm ơn cô, vì đã đối xử tốt với tôi."

Ái Phương không nói gì thêm, chỉ đưa tay lên vuốt tóc Lan Hương một lần nữa. Lúc này, chỉ cần những cử chỉ nhỏ bé ấy, những lời nói nhẹ nhàng ấy, là đủ để trái tim mỗi người cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm thầm lặng giữa họ.

Đêm đó, khi cả hai chìm vào giấc ngủ, không còn những rào cản hay khoảng cách, chỉ còn sự ấm áp, dịu dàng trong từng hơi thở, từng nhịp tim đồng điệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro