Khoảng không ghen tuông
[Renaissance]
"𝗜 𝘀𝗮𝘄 𝘁𝗵𝗲 𝗮𝗻𝗴𝗲𝗹 𝗶𝗻 𝘁𝗵𝗲 𝗺𝗮𝗿𝗯𝗹𝗲 𝗮𝗻𝗱 𝗰𝗮𝗿𝘃𝗲𝗱 𝘂𝗻𝘁𝗶𝗹 𝗜 𝘀𝗲𝘁 𝗵𝗶𝗺 𝗳𝗿𝗲𝗲."
(Michelangelo - họa sĩ thời kỳ Phục hưng)
Tin rằng bằng những trang viết, chúng mình có thể cùng Guria làm sống dậy một thời vang bóng.
[Intro]
ᯓ Tên fic: Khoảng không ghen tuông
ᯓ Tác giả: Qiaoshuhuang
ᯓ Editor: gấu chó
ᯓ Beta: Mật Mật đáng yêu
ᯓ Thể loại: smut
ᯓ Warning: 18+
ᝰ.🖋 Tác phẩm trước
"Mùa thu của người yêu mắc chứng hoang tưởng"
Author: miminie
Tác phẩm sau ᝰ.🖋
"2:07 am"
Author: ceci
Xem thêm về "Renaissance" tại Guriverse
---------
Đã lâu lắm rồi cậu mới được trải qua một cuộc sống vất vả mộc mạc như vậy. Ryu Minseok xếp quần áo thành những khối chữ nhật tiêu chuẩn rồi đặt ở cuối giường, một phòng sáu người khiến cậu nhớ đến mùi hương từ phòng thay đồ sau trận bóng đá hồi còn là học sinh trung học, dù có dọn dẹp sạch sẽ cỡ nào thì trong không khí sặc mùi khó chịu, không chỉ mồ hôi mà còn có dịch cơ thể, những cậu chàng thường vô tư quấn khăn trên cổ, đi qua đi lại mà chẳng hề để ý.
Khi Ryu Minseok ngửi được thứ mùi khó chịu ấy, cậu nhận ra điều bất thường không phải ở nơi này mà là ở chính bản thân mình.
Nhờ tài năng thiên phú, cậu không cần hoàn thành nghĩa vụ quân sự hai năm, và ba tuần ở nơi này là điều khiến người khác phải ghen tị. Nhưng quan trọng hơn là, dù ở ký túc xá hay trên sân tập, chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi là mọi người sẽ tìm đến Ryu Minseok để dò hỏi thông tin về cậu cũng như đồng đội ở T1.
Từ chối lịch sự đôi khi khá hiệu quả, nhưng đa phần thì vô ích. Ryu Miseok biết nụ cười của mình rất gượng gạo, đặc biệt khi rời đi không xa, cậu nghe thấy họ thì thầm về mình, gọi cậu là "thằng đồng tính", còn nhắc đến cái tên "Gumayusi," nghệ danh của chàng xạ thủ kề vai sát cánh cùng cậu bấy lâu.
Lee Minhyung chắc chắn sẽ chẳng bao giờ biết chuyện này. Ryu Minseok hiểu rất rõ, lúc trở về cũng sẽ không kể lại cho hắn. Họ chẳng phải là bạn tâm giao chia sẻ mọi thứ cùng nhau, những tin đồn xuất hiện tràn lan cũng không liên quan đến sự thân mật giữa cả hai, bởi vì chẳng một ai có thể ăn ý như họ khi bước lên đấu trường.
Cậu không quên được, khi mà hôm qua có người vỗ vai cậu rồi hỏi:
"Này, nếu Gumayusi tỏ tình với cậu, cậu thực sự sẽ đồng ý chứ?"
Thật may là ngay lúc đó, đội trưởng đã kịp thời chấn chỉnh kỷ luật.
Lịch trình quy định 21 giờ đi ngủ và 5 giờ 30 phút thức dậy, nhưng mới 20 giờ 40 phút, Ryu Minseok đã kiệt sức. Bữa tối đã được tiêu hóa hết, những vòng chạy là công cụ tiêu hóa tốt nhất. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nhưng trong ký túc xá sáu thằng đàn ông sẽ luôn có người không muốn mộng mị sớm như vậy. Tiếng động đến từ chiếc giường đối diện, gã đang nhỏ giọng mắng mỏ sự cứng nhắc của huấn luyện viên sáng nay.
Họ bị phạt chạy thêm mười vòng vì hỏi xin thông tin liên lạc của các tuyển thủ từ Ryu Minseok trong lúc luyện tập. Là nạn nhân nhưng cậu cũng bị "thưởng thêm" năm vòng.
Ở phía giường xa hơn, động tĩnh bắt đầu lớn dần. Ban đầu Ryu Minseok không nhận ra vấn đề, nhưng sau đó tiếng thở gấp quen thuộc cùng âm thanh nặng nề vang lên, là đàn ông thì ai cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có kẻ bật cười, nhưng cũng có người chép miệng khó chịu. Ryu Minseok nghe thấy tiếng động từ giường trên, cậu nằm bên dưới chỉ biết lặng thinh. Đây chẳng phải lần đầu có kẻ lén lút làm chuyện này, nhưng hôm nay có vẻ người ta không còn ý định giấu giếm nữa. Cậu vùi đầu vào, hiệu quả cách âm vô cùng mờ nhạt, nhưng ít ra cũng khiến cậu an tâm hơn.
Tất nhiên hành động thủ dâm không hề dừng lại, cậu cũng không quan tâm, nhưng phải đến bảy tám phút sau mới có người chửi một câu "Chim mày thối chết đi được", tên giường trên mới phản ứng lại.
"Liên quan đéo gì đến mày?"
Đúng vậy, bọn con trai thường thô lỗ như thế, càng mạnh mẽ thì càng ít dùng não, mà càng ít dùng não thì càng tục tĩu. Ryu Minseok chẳng có hứng thú nghe bọn họ cãi vã, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Từ ngày đầu đến nơi này đã có không ít người muốn gây sự nhưng lại chẳng bao giờ ra tay, cũng biết sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình nên chỉ cần dùng miệng thể hiện bản lĩnh đàn ông là đủ. Ryu Minseok và một số người sẽ chỉ dùng thái độ né tránh và biểu cảm mệt mỏi để đối phó, nhưng điều đó dường như làm chúng khá hài lòng của họ, nghĩ rằng đấy là sự sợ hãi, và cảm thấy quyền uy của mình được khẳng định.
"Sục bao nhiêu lần thì kệ mẹ tao." Tiếng động đã ngưng hẳn, nhưng miệng mồm vẫn hoạt động hết công sức. "Lắm mồm nữa là tao đè mày luôn đấy."
Ryu Minseok trở mình, cố gắng tránh xa lời qua tiếng lại. Lại xoay quanh mấy chủ đề thô thiển, hai gã đàn ông chỉ dám thủ dâm nhưng đột nhiên tỏ vẻ hứng thú với lỗ nhỏ của nhau. Mạnh mồm là thế, chứ sự thật có lẽ chỉ biết túm chặt quần không dám cởi.
Ryu Minseok nhớ lại hình ảnh kia thì không khỏi nhịn cười, may mắn là cậu đã im lặng chôn mình trong chăn. Cậu mặc quần đùi đi ngủ, lúc này đang co người lại, cánh tay buông thõng trên đầu gối. Vốn định đặt tay lên bụng, nhưng cuối cùng cậu lại kéo nhẹ chiếc quần đùi xuống.
Cuộc cãi vã bên ngoài dần trở nên xa xăm. Cậu nhớ đến nụ hôn từ người nào đó rơi trên mặt mình, cảm giác mê đắm ấy, cậu từng nghĩ rằng sau ba năm sẽ chẳng còn cảm nhận được nữa. Nhưng rồi, lần đầu tiên đối phương nắm chặt tay cậu, nói ra những lời lẽ tục tĩu mà cậu chưa bao giờ nghe qua.
"Đừng để ai khác chạm vào bạn, nếu không anh sẽ giết chết từng thằng một."
Như thể cậu là một con điếm.
Ryu Minseok đương nhiên rất tức giận, nụ hôn vừa rồi có ngọt ngào đến đây nhưng gương mặt cún nhỏ lập tức lạnh tanh, như chuẩn bị cho hắn một trận. Hôm ấy họ tận hưởng một trận ân ái sướng rơn người, Lee Minhyung chịu đựng nỗi dày vò của sự nghi ngờ và ghen tuông, còn Ryu Minseok lại đắm chìm trong cảm giác nhục nhã và chiếm đoạt. Khi cậu bước ra khỏi giường, đối phương cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, ôm chầm lấy cậu từ phía sau như một con gấu lớn, nhưng giọng điệu lại yếu ớt hèn mọn.
"Đừng làm chuyện ấy với người khác mà."
Ryu Minseok nhớ bản thân đã trả lời.
"Em nhập ngũ chứ không phải đi bán thân."
Cậu nhẹ nhàng kẹp chặt chân. Phát sinh ham muốn khi đang phục vụ trong quân ngũ là quá bình thường, vốn tưởng rằng thể lực đã cạn kiệt sau lịch trình dài đằng đẵng, nhưng trong đám đông ồn ào, với vô số ánh nhìn giao nhau, dục vọng dường như ẩn giấu trong đôi mắt, và rất ít người kiệt sức về thể chất và tinh thần đến mức trông như mất đi ánh sáng. Ryu Minseok thường cúi đầu tránh để người khác chú ý tới mình, nhưng cậu có thể cảm nhận được, rất nhiều lần, những ánh mắt mang tính xâm lược dồn về phía mình. Một lần nữa, cậu cảm giác bản thân như trở lại phòng thay đồ ở trường học cũ, nơi ngột ngạt những thứ mùi khó chịu, nhưng lần này cậu đã biết cách quấn thêm một chiếc khăn lên người.
Cậu mỉm cười, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, len lỏi qua đám đông để hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên giao.
Ngón tay quệt chút nước bọt từ đầu lưỡi rồi đưa trở lại giữa hai chân, đôi khi khả năng khám phá cơ thể của chính mình kém xa so với nửa kia trên giường, miễn là nửa kia là bạn tình tốt. Khi Ryu Minseok nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào vách thịt nóng ẩm, điều cún nhỏ nhớ nhất chính là hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương. Cậu không thể tự mình đạt được cảm giác thỏa mãn đó, cái cách tay Lee Minhyung giữ chặt eo nhỏ rồi tách hai chân thon dài, những ngón tay lần theo ký ức chậm rãi đi vào bên trong, khoái cảm dần lan ra từ lưng lên đến cổ, hơi nóng trào dâng, cậu bỏ ngoài tai tiếng tranh cãi. Tốc độ ngón tay ngày càng nhanh, nhưng bất chợt, âm thanh từ phía sau vang lên, hướng về phía cậu.
"Gọi Keria đến phân xử đi!" Không chỉ một kẻ nói như vậy, tên giường trên thậm chí còn nghiêng người thò đầu xuống, gọi tên cậu.
"Anh Minseok? Anh Minseok?"
Cách xưng hô có vẻ kính cẩn nhưng giọng điệu lại rất tùy tiện, chẳng hề quan tâm rằng cậu đang giả vờ ngủ.
Ryu Minseok nghiến chặt răng, sợ rằng bản thân không kiềm được tiếng rên rỉ sai trái đang dồn ứ nơi cổ họng, thế nhưng mấy thằng bạn cùng phòng này gần như chẳng lo lắng gì đến cảm xúc của cậu, và cậu có cảm giác lớp chăn ấm của mình có thể bị xốc lên bất cứ lúc nào. Lẽ ra cậu nên rút tay ra ngay, lập tức điều chỉnh tư thế, sau đó giả vờ đang ngủ say.
"Ngủ rồi à?" Cuối cùng cũng có người nói đỡ cho cậu, nhưng câu từ cũng chẳng mấy dễ nghe. "Đánh thức cậu ta đi. Bọn tuyển thủ ngủ muộn thế kia, bị gọi dậy cũng chẳng tức giận đâu."
Thật ra cậu rất gắt ngủ và khó vào giấc vô cùng. Những đêm mà Lee Minhyung có thể ở lại thường là do cả hai đã làm tình nhiều hơn hai hoặc thậm chí ba lần hôm ấy, mệt mỏi nhưng tuyệt vời.
Ryu Minseok ý thức được ngón tay của mình vẫn đang chơi đùa với hậu huyệt, chỉ có thể nghĩ đến những gì Lee Minhyung đã bảo.
"Anh sẽ lấy áo phông của bạn để thủ dâm, đợi bạn về nhà sẽ cho bạn mặc cái áo đó."
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cả người cậu nóng như lửa đốt, tâm trí liền mơ mơ màng màng. Cậu kẹp chặt hai chân, tay túm lấy chăn. Những kẻ còn đang luyên thuyên kia bất cứ lúc nào cũng có thể tiến tới chỗ này. Khuôn mặt nhỏ ngột ngạt vì thiếu oxy, thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận rõ ràng là những biến đổi trong cơ thể mình, chẳng biết dựa vào đâu để thỏa mãn. Ryu Minseok nhắm mắt mím môi, chỉ có thể dựa vào ký ức để lên đỉnh. Ký ức vốn dĩ mơ hồ, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu có thể tưởng tượng ra đối phương đang ở ngay trong căn phòng này. Trong tiếng trò chuyện ồn ào, Lee Minhyung lặng lẽ trèo lên giường cậu.
Cậu có thể tưởng tượng đối phương đang chăm chú vào nụ cười mệt mỏi và bất lực trên khuôn mặt mình, đưa tay nâng cằm nhỏ lên rồi ấn xuống. Ryu Minseok nhận ra mình chưa bao giờ nhớ nhung đôi bàn tay của đối phương đến vậy, tưởng tượng gò má của mình tựa vào lòng bàn tay ấm áp và to dày thay vì vùi trong tấm chăn tiêu chuẩn được phát. Bàn tay ấy nhẹ nhàng mơn trớn da thịt, trong khi đôi chân như thường lệ bám lấy đùi và eo của đối phương.
Không còn là tưởng tượng nữa, cảnh tượng ấy hoàn toàn là một đoạn ký ức được tái hiện. Lee Minhyung muốn Ryu Minseok đưa bằng chứng rằng cậu có thể kiềm chế dục vọng, và Ryu Minseok hỏi ngược lại rằng hắn đã làm thế nào để vượt qua ba tuần không có người thương bên cạnh. Họ ở trên giường, tranh cãi và bất lực. Cậu chợt nhận ra rằng những thắc mắc ấy chẳng liên quan đến sự tin tưởng, mà ghen tuông mới là yếu tố quan trọng nhất giữ lửa cho mối quan hệ này. Ngay cả khi Lee Minhyung cố tỏ ra vô tư, cậu cũng có thể cảm nhận được sự bất an từ hắn.
Hai chân cậu quấn chặt lấy cơ thể đối phương, giống như mọi khi đòi hỏi, nhưng lần này không phải muốn Lee Minhyung đi vào. Cậu dùng chính ngón tay mình thay thế cho dương vật càn quét lỗ nhỏ, tự mày mò khám phá cơ thể trong khi người kia vẫn ở đó. Ryu Minseok muốn chứng minh rằng ngay cả khi hai thân thể áp sát vào nhau, cậu vẫn có thể tự thỏa mãn mà không cần đến sự giúp đỡ từ ai. Ngón tay tiếp tục di chuyển, mang đến khoái cảm mãnh liệt, và khi cao trào, cậu nhắm mắt lại, không để ý đến cơ thể đối phương đang cọ vào mình.
Một bằng chứng hoàn toàn phi logic. Cậu biết, Lee Minhyung cũng biết. Chống lại cám dỗ không thể chỉ dựa vào ý chí mà còn liên quan tới sự khác biệt về sức mạnh thể chất. Nhưng khi Ryu Minseok cắn môi cho ngón tay lui khỏi lỗ dâm, cuộc tranh cãi đã tan biến từ lâu.
Cậu tựa vào trong lồng ngực của đối phương, nhìn hắn đưa tay về phía thân dưới, khẽ vuốt ve gậy thịt, đến lượt đối phương phát ra âm thanh dâm đãng cùng tiếng thở dốc gợi tình. Ryu Minseok mới nhận ra, ngay cả khi chỉ đứng nhìn, khoảnh khắc ấy cũng đủ để khơi gợi ham muốn trong cậu. Cơ thể vừa trải qua cực khoái lại nhanh chóng đói khát, tinh dịch vương đầy tay người kia. Hắn đứng dậy, lặng lẽ đi về phía phòng tắm. Đèn phòng tắm bật sáng, và khi bước vào, từ phía sau là một cái ôm dịu dàng.
Chẳng có cuộc ân ái nào tuyệt vời hơn thế. Cậu nằm úp mặt trên giường, dư vị từ đêm hôm ấy vẫn còn vương vấn. Ryu Minseok cố gắng không hồi tưởng lại những chuyện này, lịch trình huấn luyện khiến cậu không có thời gian để nghĩ đến bất kỳ ai, nhưng đến giờ ăn, ngồi trước khay cơm vô vị, cậu lại bất chợt nhớ đến Lee Minhyung. Ryu Minseok nghĩ ngợi, những món này rất phù hợp làm thực đơn giảm cân cho hắn, nhưng rồi lại nhớ đến thân hình to lớn ấy, cảm giác bị đè nặng bởi trọng lượng đó – thứ áp lực khiến cậu vừa khó chịu vừa chẳng thể sống thiếu.
Một bữa ăn mà trong lòng chất chứa hàng trăm nỗi niềm, may thay chỉ cần buổi huấn luyện bắt đầu thì những suy nghĩ ấy lại tan biến.
Tuy nhiên sự bối rối và hỗn loạn cảm xúc trong quá trình luyện tập không dễ bị gạt qua một bên như thế. Những câu trêu đùa tục tĩu, những hành động vô ý thức của đám đông khiến cậu chỉ có thể giữ im lặng kìm nén, nhưng cuối cùng, "đồng hồ đo áp suất" trong cậu cũng chạm ngưỡng tối đa.
Trong lúc những người này còn đang chửi bới, khinh thường và thầm ghen tị với kẻ dám công khai giải quyết nhu cầu thì Ryu Minseok đã âm thầm lên đỉnh lần đầu trên giường.
Lúc Ryu Minseok rút tay ra, đã có người xuống giường đi tới, dù chưa dám kéo chăn bông lên nhưng vẫn dò xét dùng tay vỗ nhẹ lớp chăn cố đánh thức cậu. Ryu Minseok nằm nghiêng người như thể đang ngủ, từ từ xoay lại,
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, không để lộ chút dấu vết nào, tựa như vừa mới tỉnh dậy.
Đối phương lắp bắp giải thích tình hình, Ryu Minseok cũng không vội trả lời, nhân lúc tên kia không để ý thì đưa ngón tay lên miệng, liếm một cái rồi ngậm vào, như thể muốn hồi tưởng lại cảm giác của buổi đêm đó, và cậu phát hiện rằng tình dục không cần phải khống chế làm gì.
"Cứ tận hưởng đi, thoải mái rồi thì để nó qua đi thôi," cậu đáp bằng giọng bình thản. "Chẳng ai muốn ngày mai lại phải chịu đựng chuyện này lần nữa đâu."
Những tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười khúc khích cùng ánh mắt dò xét trong bóng tối không thể chạm đến cậu. Ryu Minseok hiểu rõ rằng cuối cùng thì tất cả cũng sẽ quay trở về sự im lặng.
Cậu tiếp tục đưa ngón tay vào miệng, dù biết việc này không an toàn. Chỉ một chút bất cẩn thôi cũng có thể phát ra âm thanh bất thường, nhưng cậu vẫn làm, bởi ai cũng đang làm những gì họ muốn. Đêm thác loạn ấy lại hiện rõ ràng trong tâm trí, nhắm mắt lại sẽ thấy gương mặt Lee Minhyung thoáng chút bối rối, hàng lông mày giãn ra, những đường nét dịu dàng khiến cậu không khỏi khao khát. Ryu Minseok rút tay ra, quyết định đi ngủ.
Cậu rất mong chờ được mặc chiếc áo phông đó, chiếc áo mà hắn từng bảo sẽ "để lại bằng chứng" cho cậu. Cậu tin đối phương sẽ giữ đúng lời hứa. Khi khoác lên mình chiếc áo đó, cậu sẽ kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong những ngày hai người xa cách, hoặc có lẽ không, nhưng điều đó chẳng quan trọng.
Cậu chỉ muốn được ai kia ôm vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro