21: Cung điện
Sanghyeok có muôn vàn suy nghĩ, suy nghĩ ra rất nhiều cách tìm bạn cho tiểu zombie, cuối cùng đều tan biến dưới cái nhìn chăm chú của Jihoon.
Nhìn vào gương, Sanghyeok nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, cũng như nhìn thấy một tiểu zombie bộc lộ nhiều cảm xúc hơn.
Jihoon cảm nhận được sự khác biệt này rõ ràng nhất, chủ nhân nhỏ của hắn biến thành một một cây anh đào sắp nở hoa, chỉ cần đợi thời cơ thích hợp, sẽ hoàn toàn nở rộ.
Jihoon muốn bảo vệ cây anh đào này.
Cũng may hệ thống không biết vì sao biến mất khi anh từ rừng trở về, Sanghyeok nghĩ thầm, bằng không để nó nhìn thấy bộ dáng mất mặt của anh khi bị tiểu zombie bắt nạt, ký chủ cũng có sĩ diện được không.
Mới nghĩ là hệ thống không ở đây, trong đầu Sanghyeok liền vang lên một tiếng “Đinh”.
“Ký chủ, tôi về rồi.”
Hệ thống vừa rồi cũng không phải vô cớ ra ngoài, tổng hệ thống kiểm tra đo lường ra mối quan hệ không bình thường giữa Sanghyeok và Jihoon, gọi riêng nó về để nó điều tra làm rõ.
Nó vội vàng đi tới thế giới của Sanghyeok, tiến hành điều tra về pháp thuật của thế giới kia, đặc biệt là những pháp thuật mà pháp sư vong linh có thể sử dụng, quả nhiên có phát hiện.
Mặc dù đã qua 10 giờ tối, nhưng hệ thống vẫn bị đuổi về, chuẩn bị tận chức tận trách bẩm báo phát hiện của nó cho Sanghyeok.
“Ký chủ.” Hệ thống vừa định nói, liền thấy tình cảnh hiện tại của Sanghyeok, âm thanh điện tử tích tích tắc tắc không ổn định vang vọng trong đầu Sanghyeok.
A, vẫn bị thấy, cảm xúc Sanghyeok trái lại rất bình tĩnh.
“Không cần phản ứng lớn như vậy chứ?” Phản ứng của hệ thống lần này rất lớn, thời gian dài vượt qua nhận thức của Sanghyeok.
“Ký, ký chủ! Các người! Các người! Tôi còn là một hệ thống nhỏ mà!” Làm loại chuyện... cũng không kiêng dè tí nào! Âm điện tử của hệ thống đều run lẩy bẩy rồi, có lẽ là bị doạ rồi, cũng có lẽ là sợ hãi.
“Có ý gì?” Sanghyeok thong dong ngồi dậy.
Có lẽ là thái độ của Sanghyeok quá thản nhiên, hệ thống cũng cảm thấy mình kinh ngạc hơi quá, nó không ngừng ám chỉ với bản thân, này có là gì, đây là việc mỗi một hệ thống đều phải trải qua, nó trưởng thành, nó là đại hệ thống.
“Ký chủ, vừa rồi… tiểu zombie của ngài hút máu ngài sao?” Hệ thống xây dựng tâm lý tốt rồi liền trực tiếp vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề cốt lõi khiến nó phải tăng ca.
“Không có.”
“Tốt rồi, mong ngài cẩn thận khống chế lượng máu hắn hút của ngài.”
Áo ngủ của Sanghyeok bị Jihoon xé rách, tuy là ở trong phòng nhưng vẫn cảm thấy lạnh, anh phất tay ngăn Jihoon đi lấy quần áo cho anh.
Nuông chiều là một chuyện, bản thân biết là không đúng còn muốn được voi đòi tiên là một chuyện khác.
Sanghyeok đứng lên đi vào phòng trong, tùy tiện lấy ra một bộ quần áo mặc vào, áo sơ mi màu đen, rộng thùng thình, vừa nhìn liền biết không phải size của anh.
Nhưng không sao, đồ của tiểu zombie cũng là đồ của anh.
Anh vừa cài cúc vừa nói chuyện với hệ thống.
“Làm sao?”
“Tổng bộ nhận ra mối liên hệ đặc thù giữa ngài và zombie, cho nên đặc biệt ra lệnh cho tôi đi điều tra, kết quả phát hiện khế ước mà ngài ký kết cùng zombie có tai hoạ ngầm nhất định.”
Sanghyeok dừng cài cúc, thờ ơ hỏi: “Tai hoạ ngầm gì?”
“Zombie lấy máu của ngài làm thức ăn, nếu ngài cho hắn uống máu lâu ngày, cơ thể zombie sẽ sinh ra biến hoá, cơ thể của hắn sẽ dần khôi phục thành dáng vẻ của con người, bao gồm cả nhiệt độ cơ thể và nhịp tim, nếu cố tình che giấu thì hắn trông không khác gì người bình thường.”
Sanghyeok nhớ tới nhiệt độ cơ thể của tiểu zombie dần dần ấm lên, tuy rằng còn chưa bằng nhiệt độ cơ thể người bình thường, nhưng không lạnh lẽo như khi anh mới kết khế ước.
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Nếu chỉ vậy thì quả thực là rất tốt, nhưng đồng thời điều đó sẽ khiến kết nối khế ước tăng mạnh, nếu người ký khế ước cùng ngài có linh hồn hoàn chỉnh, như vậy kết nối linh hồn giữa hai người sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng sẽ không thể cắt đứt….” Thanh âm của hệ thống càng ngày càng nhỏ lại, như thể nói ra sự thật đã định.
“Không sao, linh hồn của Sangjoonie không hoàn chỉnh, không cần lo lắng.” Sanghyeok bình tĩnh trả lời.
“Sao ngài có thể xác định là linh hồn không hoàn chỉnh?” Hệ thống bỗng nhiên vội vàng.
“Nếu hoàn chỉnh thì sao hắn lại ngốc như vậy? Hơn nữa nếu là hoàn chỉnh, vào giây phút khế ước thành lập ta nên cảm nhận được.” Giọng điệu của Sanghyeok tùy ý, hoàn toàn không đặt chuyện này trong lòng.
Jihoon ngốc? Đó là hắn giả ngốc! Ký chủ ngốc nghếch này. Hệ thống hận rèn sắt không thành thép, còn muốn nói gì đó, đã bị Sanghyeok ấn nút trên giao diện cưỡng chế offline.
Đây là thiết lập dành riêng cho ký chủ, bên phải góc dưới của giao diện, chỉ có thể sử dụng khi không trong thời gian làm việc.
Khi hệ thống bị truyền tống về không gian hệ thống vẫn còn giận dỗi, đây là chuyện trói buộc cả đời đấy, cảm xúc không muốn trói buộc với nó thì tràn ngập trong đầu, nhưng lại không chút để ý chuyện trói buộc cả đời với đại ma vương Jihoon kia!
Còn nữa, vì sao khi ký khế ước lại không cảm nhận được linh hồn? Chẳng lẽ vì chuyện kia dẫn tới khế ước xảy ra vấn đề? Hay là cái khế ước này còn có điều kiện phụ khác?
Hệ thống càng nghĩ càng thấy không ổn, nó lại đi xem các tin tức khác về cấm thuật này.
Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh bản vẽ, vốn muốn tiếp tục suy nghĩ về căn cứ “lý tưởng” của mình, nhưng trong lòng không hiểu sao lại khá bận tâm đến lời nói của hệ thống.
Cái hệ thống chết tiệt này, chính sự hàng ngày thì không làm, chuyện khác thì nhanh lắm?
Jihoon cảm nhận được cảm xúc phiền loạn của Sanghyeok, ôm lấy bé chủ nhân của mình từ đằng sau.
Chủ nhân ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không có đẩy hắn ra.
Còn tốt, không phải vì em ấy tức giận, hắn còn tưởng chủ nhân không thích hắn đối với em ấy như vậy, rõ ràng cũng không kháng cự, quả nhiên là vì chuyện khác.
“Chủ nhân, có chuyện không vui thì nói với tôi.”
Sanghyeok nhớ lại lời nói vừa nãy của hệ thống, anh vươn tay sờ trán của tiểu zombie, muốn thăm dò linh hồn của hắn, cuối cùng vẫn buông xuống sờ sườn mặt của tiểu zombie.
Không thể như thế, tùy ý tra xét linh hồn của thú cưng là vô cùng thiếu tôn trọng, cũng là vô cùng không tin tưởng.
Hệ thống chính là muốn châm ngòi mối quan hệ giữa anh và tiểu zombie, đạt được mục đích thầm kín của nó, tâm tư của Sanghyeok không hiểu sao chuyển hướng, đánh bậy đánh bạ thế mà đoán trúng một phần tâm tư của hệ thống.
“Không có chuyện gì.” Tâm trạng Sanghyeok tốt lên, lại thương tiếc tiểu zombie thêm mấy phần.
Nếu anh thật sự tin lời của hệ thống, tra xét linh hồn của tiểu zombie, tiểu zombie cũng sẽ cảm nhận được, nhất định sẽ rất thương tâm, còn may anh không có làm như vậy, trong lòng Sanghyeok thoải mái.
Hyeonjun cảm thấy trận “đấu tranh trụy lạc” và “cảm giác căng thẳng không tên sau cuộc đấu trụy lạc” sau lưng mình hẳn là đã kết thúc, hắn trộm quay người nhìn tình hình trong phòng khách.
Sanghyeok ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, Jihoon giống như kỵ sĩ bảo vệ công chúa, cẩn thận tỉ mỉ đứng sau lưng công chúa, không người nào quấy rầy công chúa của hắn.
Tuy rằng vừa rồi người kỵ sĩ này còn có những hành động ác liệt với công chúa.
Chắc là không sao, Hyeonjun vừa nghĩ vừa bay đến bên cạnh Sanghyeok.
“Ngài muốn thành lập căn cứ sao?”
“Đúng vậy.”
Hyeonjun không hề có cảm giác tồn tại xuất hiện trước mặt Sanghyeok, khiến Sanghyeok nhớ tới hình như thể xác của Hyeonjun còn ở căn cứ Kanghae.
Phải nghĩ biện pháp trộm ra, nếu không nó sẽ thối rữa mất, cỗ thi thể đấy là con đường duy nhất để anh tìm được nguyên nhân lây nhiễm virus zombie đấy.
“Sangjoonie, ngươi đi trộm thi thể của Hyeonjun ra, Hyeonjun ngươi đi cùng Sangjoon đi, thuận tiện tra xét tình huống hiện tại của căn cứ Kanghae.”
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Sanghyeok, Jihoon rất không tình nguyện dẫn Hyeonjun rời đi.
Thi thể đã không ở trong căn cứ Kanghae, nhưng Sanghyeok không biết.
Jihoon dẫn Hyeonjun ra khỏi trấn nhỏ đi sâu vào trong rừng, Sanghyeok chưa bao giờ đặt chân vào chỗ quá sâu bên trong.
Bên trong tối tăm u ám, ánh trăng chiếu xuống lá cây phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, Hyeonjun vừa sợ hãi vừa tò mò, đại zombie này muốn đi đâu.
Con đường Jihoon đi quang co vòng vo, Hyeonjun muốn nhớ cũng không nhớ được.
Hắn chỉ cảm thấy nơi cuối cùng bọn họ đi đến rất rộng rãi, phảng phất như đi vào chốn đào nguyên trong truyền thuyết.
Chỉ là “chốn đào nguyên” này chắc là chốn đào nguyên với toàn bộ zombie trên thế giới đi, Hyeonjun nhìn vô số zombie đang bận rộn xây dựng vương quốc của bọn chúng, ở trung tâm còn có một toà cung điện, đã mơ hồ nhìn thấy hình dáng nguy nga tráng lệ của nó.
Zombie không biết mệt lại không đi ngủ, quả nhiên là người công cụ mạnh nhất! Moon Hyeonjun chấn động.
Jihoon vẫy vẫy tay, có mấy con zombie nho nhỏ nâng thi thể Hyeonjun đi theo Jihoon ra khỏi khu rừng.
Hyeonjun không nói nên lời, sao còn có lao động trẻ em thế, cũng quá độc ác rồi.
Hắn trơ mắt nhìn Jihoon dần dần về trấn nhỏ, lại một lần nữa không thể nhớ được đường đi của Jihoon.
Trong lòng hắn còn nhớ thương việc “tra xét tình huống” mà Sanghyeok nói, trong không gian yên tĩnh nói: “Boss còn giao cho tôi đi tra xét tình huống…”
“Sẽ có người nói cho ngươi.” Giọng nói của Jihoon rất lạnh nhạt, đối với người ngoài, hắn không hề keo kiệt bày ra sự lạnh nhạt vô tình của mình.
“Ồ.” Hyeonjun khô khan trả lời, không khí quay về yên lặng.
Khi sắp về đến trấn nhỏ, Hyeonjun đột nhiên mở miệng: “Anh không sợ bị ngài ấy phát hiện sao?”
Không có ai đáp lại hắn, hắn cũng không thèm để ý, chỉ lo tiếp tục nói: “Anh căn bản không như vậy trong cảm nhận của ngài ấy… không đáng yêu như vậy.” Hyeonjun suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được từ để hình dung.
Đại zombie trong lòng Sanghyeok vô cùng đáng yêu, con người đều cảm thấy mèo nhà mình đáng yêu vô địch thiên hạ.
Nghe thấy từ này, Jihoon cười một tiếng.
“Nhưng mà anh đáng yêu như vậy, lại giấu giếm ngài ấy, lừa gạt ngài ấy, khi ngài ấy biết chân tướng, ngài ấy sẽ còn cần anh sao?” Hyeonjun một hơi nói xong lời muốn nói.
Hắn thở dài một hơi, nhìn Jihoon không có phản ứng, không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, lỗ mãng! Lắm miệng! Bản thân còn là một linh hồn lơ lửng, quản chuyện người ta làm gì?
Hyeonjun còn đang nghĩ ngợi, Jihoon kéo linh tuyến đang buộc hắn, khiến linh tuyến cuốn chặt lấy cổ hắn, giống như bị người bóp cổ, cảm giác không thể thở được đột nhiên xuất hiện trên người Hyeonjun.
Sanghyeok cho Jihoon năng lực thao túng linh tuyến, bây giờ Hyeonjun sắp bị linh tuyến giữ cho hắn không bay lung tung siết chết.
Vẻ mặt của Jihoon vẫn bình tĩnh, không chút dao động, chỉ có động tác trên tay mới tiết lộ chút suy nghĩ trong nội tâm của hắn.
“Vấn đề của ngươi nhiều như vậy, hiện tại ta cũng hỏi ngươi một câu, ngươi đoán xem, nếu ta giết ngươi, chủ nhân có tức giận với ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro