Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.Secret

Đêm đó, không có camera, không có đèn, các thực tập sinh đi vòng quanh trong ký túc xá, thắp lên những ánh nến nhẹ.  Lúc đầu các thực tập sinh trò chuyện vui vẻ, một lúc sau không biết ai cảm động rơi nước mắt, một người khóc, rồi một người khác khóc theo.  Lúc này, Lương lão sư của mọi người đứng dậy, nhấp một ngụm cocktail, tức giận nói:
- Mọi người khóc lóc là làm gì? Mọi người nên vui vẻ lên.
Lúc này Dư Cảnh Thiên đột ngột nói
- Em nhớ anh lần trước cũng khóc.
- Này, này, này.
Ai nấy đều không nhịn được cười mà nước mắt lưng tròng.
Chỉ có La Nhất Châu là thấy cậu ấy say.  Thực ra Dư Cảnh Thiên không biết mình say, bắt đầu uống một chai cocktail, càng uống càng hăng, vô tình uống nhiều hơn rất bình thường, mặc dù nồng độ không cao, nhưng cậu vẫn say.  Những người khác lại bắt đầu nói chuyện, La Nhất Châu chậm rãi đến gần cậu, ngồi ở bên cạnh.  La Nhất Châu nhếch mép nhìn đứa nhỏ say rượu trước mặt, chậm rãi nhìn cậu ngã vào trong tay mình, cứ như vậy ngã trong vòng tay của anh dưới ánh nến mờ ảo, trong bóng tối ồn ào, không người nhìn thấy, hai người, thành một người.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, nhiều người đã say xỉn, một số trở về ký túc xá của họ, và một số được người khác đưa về.  La Nhất Châu không muốn đánh thức đứa trẻ trong tay mình nên bế cậu đi về ký túc xá của mình, anh cẩn thận đặt cậu lên giường, nhẹ nhàng cởi giày, đắp chăn bông rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Khi anh định nói lời chúc ngủ ngon, Dư Cảnh Thiên đột nhiên tỉnh dậy. 
Dư Cảnh Thiên đột nhiên ngồi dậy, khóc như một đứa trẻ lên ba, La Nhất Châu có chút hoảng sợ hỏi
- Sao vậy,  không thoải mái sao?       Dư Cảnh Thiên sững sờ nói 
- Người trong ký túc xá đã rời đi, lần này cũng có rất nhiều người rời đi.
La Nhất Châu nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: Đứa nhỏ này tưởng rằng gặp mặt rồi sẽ không chia tay sao?  La Nhất Châu thấy đứa trẻ đang bối rối trước mặt mình thật đáng yêu.  La Nhất Châu nhếch miệng cười bất lực và lắc đầu, vừa xoa đầu cậu vừa đáp
- Được rồi, sau này thỉnh thoảng chúng ta sẽ gặp nhau, rồi lại sẽ chia tay.
La Nhất Châu nói rất nhiều lời an ủi, thật ra Dư Cảnh Thiên cũng không nghe lọt nhiều, chỉ là gật gật đầu, cậu biết đó là lời an ủi của La Nhất Châu.
Dư Cảnh Thiên gật gật đầu, gật gật đầu.... rồi cứ thế ngã vào trong vòng tay của anh.
Sau khi ngủ thiếp đi, La Nhất Châu ngừng nói chuyện, nhìn đứa trẻ trong tay mình, khóe miệng nhếch lên.  Khi Dư Cảnh Thiên đang định từ từ nằm úp sấp trên giường, phát hiện hai tay đứa trẻ đang ôm lấy eo mình, La Nhất Châu áp tai cậu nói nhỏ: “Anh sẽ không buông tha cho em.”
Trước khi đi ngủ La Nhất Châu hôn lên trán Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên không biết có phải là ngứa hay không, đột nhiên vỗ vào  tay của anh, La Nhất Châu nhếch mép cười, vỗ vai cậu như một đứa trẻ, xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Tony."
Anh cảm thấy thoải mái khi được ở bên em.
Anh rất vui khi được làm chỗ dựa cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro