1
Trước và sau khi gặp Dư Cảnh Thiên,La Nhất Châu đều có ý nghĩa: Tôi hy vọng rằng cún con chỉ thuộc về một mình tôi.
1.
Có một bí mật ẩn trong trái tim của La Nhất Châu.Anh đã rất quan tâm đến một thực tập sinh trong Đại Xưởng gần đây. Người thiếu niên có một mái tóc xoăn màu vàng giống với anh, và một đôi mắt cún có thể uốn cong khi cười, và một cặp lông mày sẽ quyết định khí chất hoàn toàn trái ngược với cách trang điểm khác nhau. Khi không cười thì hơi đần độn, lúc cười thì giống Samoyed, mỗi khi người đó cười với mình, anh luôn có cảm giác có thể nhìn thấy một cái đuôi lông trắng muốt đang vẫy vẫy tự do sau lưng.
Trên danh nghĩa, họ là đối thủ của nhau, các thực tập sinh luôn mong chờ hai người họ thi đấu trên cùng một sân khấu, đội ngũ làm chương trình dường như cũng muốn có thêm những tia lửa giữa họ, để chương trình thêm phần kịch tính.Anh cũng hiểu thực tế này, nhưng không phải lúc nào Là Nhất Châu cũng có thể làm theo ý của chương trình để ăn miếng trả miếng, và chỉ có thể lặp đi lặp lại vài lời nhận xét. Trong lòng anh, đối phương là Samoyed, và anh không quá quan tâm đến một chú cún con. Rốt cuộc, cún con là một sinh vật cần được chăm sóc, yêu thương và bầu bạn. Và thay đổi xảy ra ở lần công bố thứ hạng đầu tiên.
"Xin chúc mừng Dư Cảnh Thiên đến từ Âm nhạc Tinh Vũ, người đã giành được vị trí đầu tiên trong lần công bố xếp hạng lần này.".
"Ai đã nói rằng c vị đầu tiên sẽ là c vị cuối cùng." Hóa ra cún con cũng có thể cắn người, vì vậy Dư Cảnh Thiên, người lần đầu tiên đứng trên bục nhỏ, đã nói một cách đầy quyết tâm," Năm nay tôi sẽ dùng nước mắt để phá vỡ quy tắc này."
Mặc dù sự kết hợp giữa những lời thách thức này không mạnh, nhưng nó cũng đã phá vỡ rào chắn tâm lý mà La Nhất Châu vừa thực hiện.Dư Cảnh Thiên trên màn hình lớn sững sờ sau khi buông những lời thách thức , mắt cún cong thành nếp gấp, một giây sau lại nở nụ cười ngốc nghếch, như thể xấu hổ.
Sau đó, La Nhất Châu mới nhận ra rằng có lẽ chỉ anh đơn phương coi Dư Cảnh Thiên như một chú cún con cần sự chăm sóc của chính mình. Một trong những đặc điểm của Samoyed là tình anh em,Dư Cảnh Thiên không chỉ vẫy đuôi với anh mà còn phân chia sự dễ thương cho tất cả mọi người.
Điều này khiến trái tim anh đau nhói, một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua đã dâng lên từ tận đáy lòng. La Nhất Châu cầm lấy micro của người hướng dẫn, nhưng anh không điều chỉnh được nét mặt hiền lành thường ngày, giọng điệu hiếm khi có mùi thuốc súng mà ê-kíp chương trình yêu thích: "Tony, tôi rất ngưỡng mộ bài phát biểu của cậu, vậy thì chúng ta sẽ dùng sân khấu để nói chuyện."
Đuôi cún con dường như rung lên một cách vui vẻ hơn.
2.
La Nhất Châu biết rằng mình không nên quan tâm quá nhiều đến đối thủ của mình, điều anh ấy nên làm là xắn tay áo và làm việc chăm chỉ hơn, thay vì giải thích tất cả những hành vi khác nhau của Dư Cảnh Thiên trong lòng.
Dư Cảnh Thiên và Từ Tân Trì lại đi làm cùng nhau, họ có một mối quan hệ hẳn là rất tốt; Dư Cảnh Thiên và Thập Thất đang ngủ trên sàn phòng tập cùng nhau, liệu họ có bị cảm lạnh nếu không có quần áo không; Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng cùng nhau đi quay quảng cáo và vết thương ở chân của Dư Cảnh Thiên đã được chữa lành ...
Ngoài việc tập luyện nặng nhọc, La Nhất Châu không thể không chú ý đến cuộc sống hàng ngày của chú cún cưng. Ban đầu, anh định nghĩa triệu chứng này là ghen tuông, trong lòng luôn âm thầm tự lên án:cạnh tranh công bằng, cùng nhau tiến bộ, đừng căng thẳng, đừng ghen tuông, đừng để ý quá nhiều đến động thái của đối phương, đừng...
"Nhất Châu, anh chọn đoạn nào?" Cún con thò đầu ra làm gián đoạn cuộc thảo luận nội bộ.
La Nhất Châu đột nhiên muốn trêu chọc Dư Cảnh Thiên. Anh ấy tìm kiếm kho từ vựng tiếng Anh không mấy phong phú trong đầu và nói, "Secret."
"No secret." Phản ứng của cún con rất nhanh.Dư Cảnh Thiên cũng theo cách của anh, duỗi một ngón tay ra vừa lắc lư vừa trả lời. Chỉ sau đó, La Nhất Châu mới nhận ra hành vi của mình là ngây thơ.
Ức Hiên bắt đầu trêu chọc:" Cậu ấy đã chọn E."
Hà Đức Thụy sợ rằng thiên hạ không loạn la ó, "Vậy thì cậu cũng chọn E đi." Quả nhiên, Dư Cảnh Thiên tức giận nói "Cậu có độc à". La Nhất Châu không khỏi tim đập loạn xạ vì Dư Cảnh Thiên chuyển vị trí và vỗ nhẹ xuống sàn. Hãy để anh ngồi đó.
Trước đó, La Nhất Châu còn có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ đó nói chuyện, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy thân thể như đông cứng, thần sắc đặc biệt căng thẳng, đặc biệt duy trì tư thế ban đầu bất động thanh sắc, không dám nhìn Dư Cảnh Thiên bên cạnh.
Anh ấy, thế là xong, đã hoàn thành cuộc đối thoại với Tony. Trong lúc bối rối, anh không đập tay trúng Dư Cảnh Thiên, vì vậy anh chỉ có thể làm lại.
A, chết rồi, xấu hổ trước mặt cún cưng .
3.
La Nhất Châu nghi ngờ rằng mình có gì đó không bình thường, triệu chứng là anh luôn vô thức muốn đến gần Dư Cảnh Thiên.
Nếu so sánh, hai người giống như hai thỏi nam châm, mặc dù giao điểm của họ không quá nhiều, nhưng La Nhất Châu luôn muốn dính lấy Dư Cảnh Thiên chỉ cần lúc cún con chạm vào.
Ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Samoyed ngốc nghếch? La Nhất Châu biết rằng Dư Cảnh Thiên không có khả năng phòng thủ trước mọi người và hầu như không có khái niệm về khoảng cách an toàn. Cún con như vậy đôi khi làm cho anh cảm thấy đau khổ, nhưng điều đó cũng giúp anh thuận tiện để thực hiện nhiều việc mà anh muốn làm. Ví dụ, nắm tay khi đang tập luyện, hoặc thậm chí ôm hôn như một lẽ đương nhiên; ví dụ, khi ngồi cạnh cún con, anh tình cờ đặt tay lên lưng ghế phía sau; La Nhất Châu có thể luôn nghĩ đến hàng nghìn biện pháp tiếp cận Dư Cảnh Thiên.
Các thực tập sinh trong Đại Xưởng nói rằng La Nhất Châu là một cán bộ cũ, người đã gửi sự ấm áp đến khắp mọi nơi và luôn ngay thẳng chính trực. Nếu như bọn họ biết được suy nghĩ lung tung của anh đối với Dư Cảnh Thiên, bọn họ có lẽ sẽ bị sốc chết mất.
Với tư cách là c vị của người thuần hóa,phải chịu áp lực rất lớn, thần kinh của La Nhất Châu rất căng thẳng, ngày đêm luyện tập.Anh không chỉ phải tập luyện phần của mình mà còn phải chăm sóc những đồng đội có nền tảng không tốt, anh chỉ có thể hy sinh phần lớn thời gian ngủ của mình để giúp bản thân và giúp đồng đội nhảy. Điều này dẫn đến việc La Nhất Châu không quan tâm đến thời gian giải trí sau các sân khấu biểu diễn, điều này tạo thành một sự tương phản rõ rệt giữa anh với những thực tập sinh hào hứng xung quanh.
Lúc này Dư Cảnh Thiên đã lên sân khấu.
"Hãy để tôi bắt chước các động tác quen thuộc của Lưu lão sư." Hóa ra cún con thực sự rất đáng yêu, và sự bắt chước nghiêm túc đã khiến các thực tập sinh bật cười. Mặc dù mí mắt sắp nhắm lại, nhưng La Nhất Châu vẫn cố nén nụ cười trên khuôn mặt.
Sau khi xem xong sự bắt chước tuyệt vời của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu cảm thấy thần sắc thật sự không ổn, vì vậy liền chào hỏi lão sư, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
4.
La Nhất Châu đã được đánh thức một cách kì diệu. Lúc đầu anh rất mệt và buồn ngủ,anh cảm nhận được một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, nhưng anh không có sức để đứng dậy để đáp lại. Anh tiếp tục cúi đầu ngủ thiếp đi, người gọi anh dường như bất lực thở dài. Ngay sau đó, La Nhất Châu cảm thấy phần trên của mình bị một lực đẩy lên, khiến anh phải mở mắt.
Sau đó, anh nhìn thấy Dư Cảnh Thiên gần trong tầm tay. Vẫn là đôi mắt cún con ngây thơ ấy, mái tóc xoăn mượt buông xõa trên trán, đôi môi ửng hồng và mỏng manh như thạch, nhìn đã thấy ngon rồi khiến anh muốn nếm thử.
La Nhất Châu cho rằng mình đang nằm mơ, nên thuận theo suy nghĩ của mình lúc này, vươn đầu hôn lên môi Dư Cảnh Thiên. Người kia có vẻ sững sờ, để anh giữ lấy, tay trên lưng cũng không nhúc nhích. Chắc chắn rồi, tôi đang mơ. La Nhất Châu thở phào nhẹ nhõm và định đi xa hơn, nhưng cánh cửa ký túc xá đột nhiên mở ra.
"A! Xin lỗi! Tiếp tục đi! Tôi không nhìn thấy gì cả." Bạn cùng phòng Đường Cửu Châu của anh rõ ràng đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt và chạy mất, từ ký túc xá với đôi mắt nhắm nghiền...cánh cửa bị đóng mạnh lại.
Hóa ra không phải là mơ ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah !!!!!
La Nhất Châu lập tức bật dậy như một mũi kim châm. Dư Cảnh Thiên dường như mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác buông tay ra, nói:" Nhất Châu, tôi sẽ thu âm sau, tôi ..."
" Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi có thể không quá rõ ràng lúc nãy."La Nhất Châu cố hết sức duy trì mặt không đổi sắc, liên tục nói
" Không sao. Tôi đi ra ngoài trước. Mau tới đây. " Dư Cảnh Thiên lắp bắp kinh ngạc. Hình như có chút ... lạc giọng? Nghe như Samoyed rốt cuộc cũng mong đợi được chủ nhân đáp ứng, nhưng chủ nhân chỉ cần sờ đầu hai cái liền thả lỏng cảnh giác gọi đi sau một cuộc điện thoại. La Nhất Châu không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng hiện tại lịch trình thu âm quá chặt, anh chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo và rời đi. (Đoạn này hơi rối,mik cũng không hiểu lắm (ㆁωㆁ))
Sau sự cố đáng xấu hổ ngày hôm đó, La Nhất Châu đã sắp xếp lại cảm xúc của mình. Anh cho rằng có lẽ 80% anh thực sự bị làn da cơ khát chứng, nhưng căn bệnh này chỉ ảnh hưởng đến một mình Dư Cảnh Thiên, thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy thì đó không phải thực sự là làn da cơ khát chứng, một cái gì đó khác hẳn đã gây ra sự bất thường.
Mấy ngày nay bận bịu suy nghĩ nhiều chuyện , rất ít khi nói chuyện với Dư Cảnh Thiên, hôm đó Dư Cảnh Thiên có vẻ không bỏ qua được sự ngượng ngùng, nhưng số phận của hai người đã chọn cùng một lão sư khi họ lựa chọn sân khấu. Theo cách này, La Nhất Châu đã chào đón sự kiện "trốn khỏi Đại Xưởng" trong trạng thái liên tục suy tư và xem xét nội tâm.
Vào ngày cắm trại, mặt trời vừa phải, cây cối đường phố xanh tươi, các học viên ăn mặc sặc sỡ cùng lên xe buýt. La Nhất Châu nhận thấy Dư Cảnh Thiên đang mặc một bộ vest đen với áo sơ mi sọc dọc màu xanh và trắng bên trong, khiến cậu trông rất cao và đẹp trai. La Nhất Châu đột nhiên cảm thấy mặc một chiếc áo khoác denim, anh thật đơn giản như một học sinh. Dư Cảnh Thiên hôm nay tâm trạng rất tốt, La Nhất Châu ngồi bên cạnh Đường Cửu Châu và thỉnh thoảng nghe thấy Dư Cảnh Thiên trêu chọc người khác ở hàng ghế đầu.
Anh trong lòng tùy tiện tuyên bố, hôm nay Dư Cảnh Thiên không còn là Samoyed nữa, mà là một bé con đẹp trai, nhưng cún con vẫn luôn tự mình vui đùa rất tốt, cậu có thể sống tốt nếu không có anh. Cảm giác hụt hẫng quen thuộc cứ nhen nhóm trong lòng.
5.
Buổi tối ăn uống no đủ, mọi người tự nhiên tổ chức tiệc biểu diễn nghệ thuật buổi tối. Không khí buổi tiệc tràn ngập niềm vui, hầu hết các chương trình đều vui tươi, các học viên thi thoảng lại phá lên cười sảng khoái. La Nhất Châu có một màn biểu diễn, chương trình mà anh ấy chuẩn bị không hài hước, thậm chí có một chút buồn. Nhưng anh không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì Đường Cửu Châu và Tiểu Liên trên sân khấu đã nói theo ý muốn.
La Nhất Châu ổn định chỗ ngồi và chậm rãi bước lên sân khấu. Những gì anh ấy chuẩn bị là một điệu nhảy nguyên bản với bài hát "Điểm yếu" của Xuân PD với tư cách là BGM.
Khi tôi lần đầu tiên nghe bài hát này, tôi có thể nghĩ về một người chỉ bằng cách đọc lời bài hát. Cậu ấy là người kiên cường nhất, người dễ bị tổn thương nhất, linh hồn mạnh mẽ và đam mê cháy bỏng, một người không có cánh , nhưng thân thể bằng xương bằng thịt xuất hiện trước bầu trời với những dải ruy băng đầy màu sắc, và sân khấu lộng lẫy xếp tầng dưới chân cậu ấy.
La Nhất Châu đứng trong ánh đèn sân khấu. Ở điểm cao nhất, Dư Cảnh Thiên ở bên phải và Tôn Diệc Hàng ở bên trái. Một trăm thực tập sinh trên sân khấu đã nở những nụ cười đầy sức sống, nở rộ với ánh sáng của chính họ.
Vào cuối buổi ghi hình, La Nhất Châu được Ức Hiên và những người khác ôm trên sân khấu, nói chuyện với họ lần lượt, nhưng ánh mắt và suy nghĩ của anh ấy đều dán vào Dư Cảnh Thiên, người đang ở cách đó không xa. Dư Cảnh Thiên vươn tay bắt lấy một trong những dải băng sáng lấp lánh. Vào thời điểm đó, Dư Cảnh Thiên, như được miêu tả trong lời bài hát, vừa mạnh mẽ vừa mong manh.
La Nhất Châu nhớ tới cảnh tượng này rất lâu, rất lâu sau khi Dư Cảnh Thiên rời đi, anh đi tới ngồi ở mép sân khấu cầm lấy một dải ruy băng, cố gắng cảm nhận được tâm trạng của người đó lúc đó. Hóa ra cún con cũng cô đơn. Lúc đó cún con đang nghĩ gì? Vì vậy, khi được hỏi về sân khấu yêu thích của mình trong một cuộc phỏng vấn sau đó, La Nhất Châu đã không ngần ngại trả lời rằng đó là sân khấu của bài hát chủ đề.
Nghĩ về người đó đã làm cho quá trình biên đạo điệu nhảy này trở nên suôn sẻ, nhưng La Nhất Châu có thể không bao giờ nói ra. Khi bài hát chuyển sang phần xúc động nhất, La Nhất Châu đột nhiên bắt đầu nhảy theo bài hát chủ đề. Nhiều thực tập sinh trong khán phòng nhớ lại khoảng thời gian tập luyện trong Đại Xưởng và nghe thấy một số tiếng động sụt sịt. Nhưng trước khi nó kết thúc, sau đó anh ấy đã háo hức đưa tay về phía trước, nắm hai tay trái và phải, ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng. Anh đang mô phỏng hành động nắm lấy dải băng của Dư Cảnh Thiên. Có thể với sự hiểu biết của cún con và trình độ tiếng Trung của cậu thì có lẽ khó hiểu điệu nhảy này nhưng anh không quan tâm lắm, anh chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình với cún con.
Đây là một trong số ít đêm mà anh có thể duy trì công việc và nghỉ ngơi tốt, La Nhất Châu đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động dữ dội bên ngoài căn lều. Anh mở cửa lều và nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đang đứng bên ngoài. Anh hơi kinh ngạc, nhưng đã bị người bên kia kéo cổ tay đi ra khỏi lều. Lạ thay, trước đây anh chưa bao giờ biết rằng một cún con lại mạnh mẽ đến vậy.
Các nhiếp ảnh gia đều tạm nghỉ làm và đi thư giãn, La Nhất Châu đột nhiên bị Dư Cảnh Thiên bắt ra ngoài trời, không mặc đủ quần áo, có chút lạnh. Dư Cảnh Thiên liếc anh một cái, đột nhiên cởi áo khoác xuống, mặc vào cho anh. Khuôn mặt của La Nhất Châu hơi đỏ bừng sau khi nhận được sự tử tế ngốc nghếch từ cún con, nhưng sự đỏ mặt ấy lại ẩn hiện trong màn đêm không thể nhìn thấy.
Anh đi theo Dư Cảnh Thiên về phòng. Bạn cùng phòng tạm thời của Dư Cảnh Thiên, Dương Hạo Minh, đã đến "Plan B" để đi cùng nhóm rapper. Rõ ràng, cậu ấy sẽ không trở lại trong một khoảng thời gian ngắn.
"Buổi biểu diễn vừa rồi hay đến nỗi em thậm chí muốn khóc." Dư Cảnh Thiên nhếch miệng làm vẻ mặt có phần đau khổ
"Anh thật tuyệt vời, Nhất Châu." Lời khen thẳng thắn khiến La Nhất Châu có chút khó hiểu. Anh ấy nói: "Tôi tạo ra điệu nhảy này sau khi lấy được cảm hứng từ cậu."
"Thật không? "Cún con không học cách che giấu cảm xúc, và giọng điệu cao lên của cậu ấy thể hiện niềm hạnh phúc. La Nhất Châu dường như nhìn thấy một con Samoyed đang vẫy đuôi.
"Ừ, thật đấy." La Nhất Châu lẩm bẩm trong lòng câu thần chú đừng lo lắng, đừng sợ hãi, và nhịp tim đập nhanh nói với anh rằng câu thần chú đó không có tác dụng.
Vào lúc này, La Nhất Châu đang ngồi trên giường của Dư Cảnh Thiên, và Dư Cảnh Thiên đang đứng trước mặt anh ta. Họ chưa nói được vài lời, nhưng dường như họ đã hiểu được suy nghĩ của nhau. Cún con đang ngập ngừng cố gắng tỏ tình với anh, anh cảm nhận được điều đó. Vì vậy, anh nhắm mắt lại.
Hơi thở của Dư Cảnh Thiên đập nhẹ vào mặt La Nhất Châu, người anh đang dần căng cứng lại, cảm giác như bị khai thông hai mạch nhâm đốc, tất cả các giác quan của anh trở nên nhạy cảm lạ thường. Nụ hôn của cún con cuối cùng cũng rơi xuống, thật nóng bỏng, ngọt ngào và hồi hộp.
"Em có thể thích anh không?" Dư Cảnh Thiên hỏi, nhưng cánh tay của anh đã ôm lấy La Nhất Châu, níu lấy nhịp tim hỗn loạn của nhau, và cả hai người đều lặng lẽ đỏ mặt.
Nguyên nhân dị thường suy nghĩ lúc trước cuối cùng cũng có đáp án.
"Em thích anh lâu rồi." Đây là một câu tỏ tình.
Từ nay về sau, cún con sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro