Luân hồi 1
Warning:Thực ra YunJae trong này bằng tuổi nhau, nhưng sau....một vài việc sẽ xảy ra trong fic,khoảng cách tuổi chênh lệch dần nên Jae gọi Yunho là hyung....
Author:Jey_bt
Pairing:Anh và cậu
Summary: 1 đứa bé khi sinh ra cho đến năm 4 tuổi, 5 tuổi vẫn có thể nhớ được tiền kiếp của mình. Thậm chí nó có thể kể vanh vách về 1 chuyện nào đó, miêu tả về 1 nơi nào đó mà những người khác ko thể tưởng tượng ra được. Vì đó là những hồi ức nó còn nhớ được từ tiền kiếp. Nhưng đến năm lên 6, tất cả những hồi ức đó đều bị xóa sạch. Đứa bé sẽ bắt đầu sống vs kiếp này của mình, chỉ nhớ đến những gì xảy ra trong kiếp này. Ko hề có liên quan gì vs tiền kiếp nữa. Nhưng cũng có 1 vài trường hợp đặc biệt. Những hồi ức đó sẽ đi theo đứa bé cho đến khi nó trưởng thành. Như vs tôi chẳng hạn. Tôi còn nợ người đó 1 lời hứa, tôi đã sống vs tiền kiếp của mình....ko chỉ 1 lần....mà là 2 lần....cả 2 kiếp tôi đều nợ người đó. & bây h tôi phải tìm đến, trả hết món nợ này. Nếu ko, chắc chắc kiếp sau tôi sẽ lại sống vs cả 3 tiền kiếp.
LUÂN HỒI 1
Chap 01:
"vút......vút......"
Từng đường kiếm sắt lẽm xuyên vào ko khí. Yunho tung người lên cao, lưỡi kiểm trên tay anh như có thể sát thương bất cứ ai xuất hiện vào lúc này.
Cậu đã ngồi đây hàng giờ để ngắm anh luyện tập. Yunho là 1 cao thủ. Điều đó ko ai có thể phủ nhận được. Nhưng anh lại hòan tòan bại trận dưới tay cậu. Một thanh niên yếu đuối ko 1 một tất sắt trên tay.
Đơn giản vì anh yêu cậu.
Jung Yunho – một thanh niên "tài sắc vẹ toàn". Một mình sống ẩn dật từ sau khi gia đình bị kẻ thù hãm hại. Anh ngày đêm luyện tập vs quyết tâm sẽ sớm ngày báo thù cho họ Jung.
Kim Jaejoong – cậu đẹp! đẹp hơn tất cả những gì người ta có thể miêu tả được. Cậu làm xao xuyến tất cả những ai nhìn thấy cậu. Hiền lành. Tốt bụng. Yếu đuối. Cậu đã chinh phục anh cũng như đã hòan tòan bị anh chinh phục từ ngay lần đầu 2 người gặp nhau.
Anh cứu cậu khi cậu đang bị 1 lũ con trai vây quanh trêu chọc. Anh đến vs cậu thật nhẹ nhàng. Bảo vệ cậu. Chăm sóc cho cậu. Cậu cũng bị anh hút hồn bởi tài năng & sự nghĩa hiệp của anh.
Anh chấp nhận đến vs cậu mặc dù biết cha cậu chính là kẻ thù của mình. Cậu chấp nhận đến vs anh vs hy vọng sẽ xoa dịu phần nào nỗi thù hằn trong anh.
- Jaejoong àh! Ngày mai cậu lại đến vs ta chứ??
Anh ngừng kiếm quay lại nhìn cậu. Jaejoong khẽ cúi đầu. Cậu cũng muốn đến đây, được ngắm anh luyện kiếm cũng giống như 1 phần ko thể thiếu trong 1 ngày của cậu, nhưng gần đây dường như cha cậu đã phát hiện ra mối quan hệ mà cậu cố công giấu kín này.
- Yunho hyung.....có lẽ ngày mai ta sẽ ko đến được. Cha ta.....dường như ông đã biết.....
- Vậy thì sao chứ? – Yunho cáu gắt.
- Nếu ta cứ đến vs hyung như thế này. Ông sẽ giết hyung mất! ta ko muốn như thế!!!
- Cậu ko muốn ta báo thù. Vì đó là cha cậu. Bây h cậu ko thể đến bên ta. Cũng vì ông ấy là cha cậu. Cuối cùng chúng ta phải giải quyết chuyện này như thế nào chứ??
- Ta xin lỗi hyung. Ta sẽ cố gắng đến thăm hyung sớm hơn. Nhưng ko phải là ngày mai.
Anh đứng lặng nhìn bóng cậu xa dần. Cảm giác có chút bất ổn xen vào cơ thể.
----------------------------------------------
Đã 3 ngày rồi cậu ko đến thăm anh. Bồn chồn. Lo lắng. Ko biết bây h anh như thế nào.
- Jaejoong hyung!
Junsu – đứa em trai bé bỏng của cậu chạy ào vào phòng.
- Sao vậy Junsu?? – cậu hỏi mà mắt vẫn nhìn đăm đăm ra bên ngoài qua khung cửa sổ.
- Hôm nay pp sẽ đi ra ngoài. Lúc nãy em vừa nghe pp nói gia nhân chuẩn bị ngựa cho ông.
- Thật sao? – cậu quay phắt lại – vậy thì hyung phải tranh thủ thôi.
- Hyung nhanh lên!!! Em còn thấy cha mang theo cả........
----------------------------------------------
Hắn ta đến gặp anh. Chưa bao h anh nghĩ đến điều này. Anh cũng ko biết làm sao hắn có thể phát hiện ra chỗ anh đang ẩn dật. Anh ngồi đối diện hắn. Ko chút nao núng. Cuộc nói chuyện ko gay gắt như anh tưởng. Hắn ko nhắc gì đến mối thù giữa 2 gia tộc mà chỉ nói về chuyện của anh & Jaejoong. Anh chưa từng tiếp xúc vs hắn. Chỉ biết hắn là kẻ thù qua lời trăn trối cuối cùng của cha anh.
Ko chút đề phòng.....
Đám thuộc hạ của hắn tự nhiên bước vào nhà anh & mang rượu ra.
Hắn đưa ly rượu lên môi. Uống cạn.
Anh cũng nâng ly rượu lên. Uống cạn trước mặt hắn.
- Ko! Yunho hyung! Đừng uống......
Jaejoong hét lên. Cậu nhảy vội xuống ngựa. Sững sờ nhìn ly rượu trống trơn trên tay anh. Cậu cố gắng nhào về phía anh nhưng hòan tòan vô vọng. Cậu bị đám thuộc hạ kèm chặt. Cậu vùng vẫy muốn thoát ra. Cậu gào thét. Nhưng vô ích.....
Có thứ gì đó bỏng rát trong cổ họng....Nó đang thiêu đốt cơ thể anh.....Ko thể nào! Anh đã thử cho hắn 1 % niềm tin nơi anh vì hắn là cha cậu.....Hắn ko thể đối xử vs anh như thế......Ko thể nào....Yunho từ từ gục xuống. Cả cơ thể anh như muốn nổ tung. Máu trào từ miệng anh đỏ thẫm......
Tất cả đã chấm dứt!
-----------------------------------------------end Chap 01--------------
Chap 02:
Yunho ngồi xuống chiếc bàn trống đặt trong góc phòng. Ở đây anh có thể hòan hòan tách khỏi thế giới nào nhiệt của phòng trà này mà vẫn có thể tha hồ ngắm nhìn cậu trên sân khấu kia. Anh đã đến đây hàng ngàn lần. Lần nào cũng ngồi tại góc phòng này. Chiếc bàn quá nhỏ, lại nằm khuất nên nó dường như bị bỏ rơi hòan tòan. Ngồi đây, anh có thể quan sát rõ sân khấu phía trên. Có thể thấy rõ ca sĩ đang hát trên đó. Chính vì vậy anh chọn nó.
Jung Yunho – anh ko phải một thằng đâm thuê chém mướn. Anh chỉ là thấy việc bất bình chẳng tha. Cũng vì vậy kẻ thù của anh cũng ko ít. Chúng rình mò....theo dõi anh....nếu có thể chúng sẽ giết anh bất cứ lúc nào.
Kim Jaejoong – cậu là ca sĩ ở phòng trà này. Xinh đẹp. Luôn bị vây quanh bởi những ông chủ lắm tiền. Nhưng cậu ko giống những ca sĩ khác ở đây. Cậu ko bao h đi khách.
Cậu bắt đầu chú ý đến anh. Anh luôn ngồi đó. Ngắm nhìn cậu. Cậu cảm thấy dường như mình sống là để hát cho anh. Những ngày anh ko đến, cậu cảm giác hôm nay giọng hát của cậu thật tầm thường. Hát chỉ để hát. Ko có chút đam mê, ko chút tình cảm nào lẫn trong giọng hát đó. Cậu yêu anh.
Anh giúp cậu thoát khỏi một tay chủ say xỉn đang định sàm sỡ cậu. Cậu đến vs anh. Chân thành nhưng thầm lặng. Anh ko cưỡng lại việc mình yêu cậu. Nhưng anh ko muốn gây thêm nguy hiểm cho cậu. Kẻ thù của anh luôn rình rập, chúng sẽ giết anh, và có thể sẽ giết luôn cả cậu.
---------------------------------------------------------------
Nằm vùi trong lòng anh trên thảm cỏ mượt mà. Cậu thích thú kể hết chuyện này đến chuyện khác. Hôm nay cảm giác bất ổn chợt đến vs cậu. Cậu muốn nói thật nhiều, cười thật nhiều để quên thứ cảm giác đáng ghét đó đi. Anh nằm bên cạnh cậu. Mắt khép hờ. Cậu chồm lên, môi áp vào môi anh. Vòng tay anh chòang qua eo cậu. Đam mê.
Bất chợt Yunho vùng dậy. Anh thóang nghe tiếng động cơ xe đâu đây. Ko thể nào! Làm sao chúng có thể biết chỗ này chứ?? Gần đây anh đã ko thấy bọn chúng dõi theo mình. Ko lẽ.....
- Jaejoong àh! Cậu mau rời khỏi đây đi!! – anh nâng cậu dậy nói nhanh.
- Sao vậy hyung?? – cậu nhìn anh ngơ ngác – Có chuyện gì vậy??
- Hình như bọn chúng đang tới đây...cậu mau đi trước đi. Tôi sẽ đến tìm cậu sau! Nhanh lên!!
- Ko! Hyung! Jae muốn ở đây!!
- Ngoan đi Jae! Cậu đi trước! tôi nhất định sẽ đến tìm cậu. Tôi sẽ ko sao đâu!!
Anh kéo cậu đứng dậy, cả 2 chạy về phía bìa rừng. Hy vọng có chiếc xe nào đó ngang qua để anh xin cho cậu quá giang về. Anh phóng tầm mắt nhìn ra xa.
- Ko kịp nữa rồi! – Anh kéo cậu vào lùm cây khá cao & rậm rạp gần đó – cậu ngồi đây, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Thấy êm cậu phải tìm đường về ngay.
- Nhưng còn hyung???
- Đã bảo tôi sẽ ko sao. Sẽ về tìm cậu.
- Hyung hứa đi !!!
- Được rồi! tôi hứa! nhất định sẽ về tìm cậu!!!
- Hyung!!!!
Tiếng gọi của cậu rơi vào khỏang ko, bóng anh chạy xa dần. Cậu ngồi im lặng nghe ngóng....ko có chút động tĩnh nào....đã hơn 30'.....có lẽ cậu nên tìm đường quay về.....có lẽ anh đã chờ cậu ở nhà rồi cũng nên.....Jaejoong dợm đứng lên, bỗng....
"ĐOÀNG!"
Tiếng súng vang lên dứt khóat từ phía xa. Cậu giật mình ngồi thụp xuống.
" ko thể nào!! Có lẽ đó là tiếng súng săn,....phải rồi. Chắc là có ai đó đang săn thú trong khu rừng này...."
Cậu đưa tay bịt miệng lại khi thấy bóng 2 chiếc Jeep phóng nhanh từ đằng xa lại. Chúng phóng ngang qua cậu mà ko hề phát hiện ra. Có lẽ chúng quá vội nên cũng ko cần để ý gì đến xung quanh. Ngồi thêm chút nữa.....Cậu ngoái đầu nhìn ra sau....ko có gì lạ....phóng tầm mắt nhìn hai bên....tất cả đều ổn....Cậu nhón người chạy ra khỏi chỗ nấp. Muốn đi về nhà ngay. Nhưng 1 chút tò mò dấy lên trong cậu. Bất an quá! Lúc nãy chẳng phải tụi đi xe Jeep kia phóng ra từ hướng anh đã chạy vào sao???
Jaejoong chạy nhanh về phía trước. Để mặc đám cây cỏ quất vào người đau nhói. Cậu băng mình chạy thật nhanh. Trên thảm cỏ đằng xa 1 bóng người ngã gục....
" Ko thể nào!! "
Jaejoong ngồi thụp xuống. Anh đang nằm đó. Mắt nhắm chặt. Tòan thân bê bết máu. Cậu như ko tin vào mắt mình. 2 tay lanh mạnh thân thể anh.
- Hyung! Yunho hyung!!!
Anh ko đáp lại cậu. Ko nghe tiếng cậu gọi. Anh thậm chí còn ko mở mắt ra nhìn cậu. Jaejoong òa khóc. Tức tưởi.....Tất cả là thế này sao?? Máu anh ướt đẫm 2 tay cậu.
- Tất cả là thế này sao?? Hyung là đồ nói dối! hyung đã hứa sẽ quay về tìm Jae!!! Hyung là đồ nói dối!!!
Cậu gục xuống trên ngực anh. Nước mắt tuông rơi. Tay cậu chạm phải nòng súng trên tay anh.
"ĐOÀNG"
" Chỉ có như vậy Jae mới có thể ở bên Yunho hyung mãi mãi! "
-------------------------------------------------end Chap 02---------------------------------------------Chap 03:
Jaejoong giật mình tỉnh giấc. Suốt 1 tháng nay, đêm nào cậu cũng mơ thấy những giấc mơ kì lạ. Chúng như những đoạn film quay chậm, cứ chiếu tới chiếu lui trong đầu cậu. Lúc đầu cậu còn có cảm giác đó như những câu chuyện có thật đang xảy ra vậy. Nhưng đến h thì cậu chắc chắn rằng đó chỉ là những giấc mơ. Nhưng tại sao chúng lại giống thật đến vậy? Tại sao chúng lại liên tiếp đến vs cậu mỗi đêm? Vẫn một khung cảnh đó....vẫn con người đó....cậu & hắn....cậu ở ngay bên cạnh hắn, nhưng cứ đến lúc cậu cố gắng nhìn rõ mặt hắn thì mọi thứ lại chấm dứt. Con người đó?? Hắn thực sự là ai? Hắn có liên hệ gì vs cậu??
Jaejoong bước xuống giường. Cậu rót 1 ly nước & bước đến bên cửa sổ. Tầm mắt nhìn ra xa....tất cả chỉ có màn đêm dày đặc. Những giấc mơ kì lạ đó. Cậu chưa kể vs ai. Thắc mắc cứ liên tiếp đến vs cậu. Cậu tò mò về hắn – con người xuất hiện trong giấc mơ của cậu mỗi đêm. Tò mò về những chuyện xảy ra trong mơ.
Đã 2 lần hắn chết trước mắt cậu. Hình ảnh hắn ngã xuống rõ ràng đến mức cậu còn cảm nhận được cả mùi máu tanh như đang vây bủa mình. Nhưng cậu ko làm sao nhìn được mặt hắn. Chỉ biết cậu ở trong mơ vs hắn có 1 mối liên hệ tình cảm ko thể giải thích được. Rõ ràng sự mất mát to lớn đó cậu ko chỉ cảm nhận được ở trong mơ.
-----------------------------------------------------------------
- Jae hyung!!
Junsu chạy vào trong lúc Jaejoong đang ngồi đọc sách trong phòng khách. Thằng nhóc liếng thoắng:
- Hyung nhất định phải nói cho em biết hyung này là ai??
Đưa tay cầm xấp hình Junsu đang chìa ra trước mặt, Jaejoong hơi nhướng mày:
- Hyung nào?? Hình gì đây??
- Thì hình hyung đi chơi chụp, hôm trước nhờ em rửa hộ, h đã quên rồi àh??
- àh.....để hyung xem xem....
- Ủa????? – tay cậu bỏ nhanh mấy tấm hình đã xem xuống mặt bàn – cái gì đây? Ai đây??
- Hả? – Junsu ngơ ngác ko kém – hyung cũng ko biết???
- Ko! Ai đây? Sao tự nhiên có mấy tấm hình này???
- Làm sao mà tự nhiên có được! hyung nhìn xem – tay Su nhặt nhanh mấy tấm hình lên – chụp chung cả đám thì ko thấy hyung đó đâu, nhưng tấm nào hyung chụp 1 mình là luôn có hyung đó bên cạnh. Em còn tưởng hyung ấy là người chụp hình cho cả đám, tính hỏi hyung đó là ai ?
- Làm gì có! Hôm đó em ko đi nên ko biết, người chụp hình cho cả đám là Min mà! – đưa cho Su 1 trong những tấm hình – em xem, Min chụp nên tụi hyung có đủ mặt, thiếu nó. Còn tấm này – đưa cho Su 1 tấm khác – Min đây nè, người chụp là HeeChul hyung.
- Vậy hyung này là ai?? Rõ ràng là chụp chung vs Jae hyung mà!!!
- Làm sao hyung biết được?? Em đưa ai rửa đống hình này??
- Ý hyung là sao??
- Là em đưa cho đứa nào, chắc nó muốn trêu hyung nên ghép hình người khác vào, có phải là Min ko?? Nó hay bày trò trêu hyung lắm!
- Ko thể! Đống hình này chính tay em mang ra Lab, người ta rửa xong hẹn em đến lấy. Làm sao có ai quen mà ghép hình trêu hyung được??
- Thật khó hiểu!!
- Đúng là khó hiểu!!!
Su lắc đầu đi lên phòng bỏ mặc Jae ngồi lại vs đống hình. Đúng là thật khó hiểu. Rõ ràng hôm đó cả đám đi chơi, người chụp hình là Min, những tấm Jae chụp 1 mình cũng là do Min quậy phá chụp lén. Có hình cậu đứng tựa cửa nhìn ra ngoài – lúc chụp cậu đứng 1 mình, nhìn bâng quơ, đến khi rửa hình ra lại có 1 người đứng đối diện nhìn cậu.
Có hình Min chụp cậu từ xa. Cậu đứng trên cầu nhìn ra xa, người đó cũng đứng bên cạnh nhìn cậu.
Có hình cậu ngồi trên ghế đặt ngoài bancon, người đó đứng dựa vào bancon....cũng đang nhìn cậu.
Còn nhiều hình cũng tương tự như vậy nữa. Gương mặt cậu do Min chụp trong mỗi bức hình đều biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau. Nhưng người đó thì ko. Vẫn ánh mắt đó. Vẫn gương mặt đó.....
Bất chợt Jae giật mình...Cái dáng đó! Phải rồi! cái dáng đó! Hèn gì lúc xem hình cậu ko nhìn ra mặt nhưng vẫn thấy người đó rất quen. Cậu đã gặp hắn suốt 1 tháng nay trong mơ. Chưa bao h cậu nhìn rõ mặt hắn. Vậy mà bây h....Jae nhìn quanh mình.
" Có lẽ nào...... "
- Su ơi!!! – Jae lớn tiếng gọi Su. Cậu hơi lo lắng khi nghĩ đó là 1 "cái gì đó" đang theo bám cậu. Mà biết đâu bây h hắn cũng đang ở đây, trong phòng này, ngay bên cạnh cậu (>.< lạnh quá Jae ơi!)
- Gì vậy hyung?? – Su chạy xuống, khăn tắm còn vắt ngang vai.
- Hyung có chuyện. Xuống đây!!
Su ngồi xuống bên cạnh Jae chờ đợi. Những lúc Jae căng thẳng thế này, tốt nhất là cậu nên im lặng chờ đợi, đến khi Jae cảm thấy thật sự đúng lúc thì hyung ấy sẽ tự mở miệng nói.
- Su àh! .......... (kể)
- ..........................
- Là vậy đó!! – mặt Jae vẫn còn căng thẳng.
- .........................
- Su! Nghe hyung nói ko?? – đưa tay lay nhẹ vai Su đang đờ ra.
- hahahaha......hyung....đùa phải ko?? – lấy khăn lau tóc – nãy h hyung đùa mà em nghe cứ tưởng hyung đang nói thật.
- Ai nói hyung đùa?? Là hyung đang nói thật!! – Jae hơi cáu.
- Hyung đang kể chuyện film hôm trước xem vs Min cho em nghe???
- Su! Hyung nói thật! – cáu thật rồi – tin hay ko tùy em!
- ...........................
- ........................... (im lặng chết người)
- Jae hyung! Hyung nói là.....hyung nói thật! có nghĩa là cái hyung mà Jae hyung gặp trong mơ...rồi cái hyung chụp vs Jae hyung trong hình.....2 người đó là.....
- Là gì?? – tò mò theo khi nghe Su lắp bắp.
- Là.....là.....
- Nói nhanh đi! Sốt ruột quá!!
- Là "cái thứ" mà em ko thể nói ra được! em ko dám nói! Ko dám nhắc đến "nó" đâu!
- Thôi! Stop! Em đừng nói tiếp! hyung cũng ko dám nghe đâu! Tốt nhất em fone kêu Min đến đây, tối nay em & Min qua phòng hyung mà ngủ!
- Hả? – giẫy đành đạch – ko! Em ko qua phòng hyung đâu! Em ko nhường phòng em cho hyung đâu! Sao bắt em qua đó "lãnh đạn" giùm hyung chứ!? Nhỡ hyung đó tìm Jae hyung mà nhận nhầm em thì....
- IM! Ai nói là em qua đó rồi nhường phòng cho hyung?? – cốc đầu thằng em – Tối nay em & Min sang ngủ cùng hyung. Làm sao hyung dám ngủ 1 mình chứ hả??
- Nhưng trước h hyung vẫn ngủ 1 mình mà!
- H khác! Mà em dẹp ngay cái ý nghĩ hắn đến tìm hyung đi nghe chưa! – rùng mình – OMG! Nghe thôi đã muốn đổi nhà luôn rồi! hay do cái nhà này.....
- Ko có đâu! Từ nhỏ đến h sống ở đây có gặp phiền phức gì đâu, em nghĩ là do hyung mà ra đó!!
- Sao tự nhiên lại do hyung??
- Thì ai biểu hyung đẹp chết người, làm cho "thứ đó" cầm lòng ko đặn nên tìm....
- IM! Đi fone kêu Min dọn qua đây! Có nó dù sao cũng đỡ hơn em!
- Đỡ hơn gì chứ! Nó còn nhát hơn em! Để xem đến tối hyung muốn đi toilette thì kêu được đứa nào!??
- Thôi, thôi....đi fone cho Min đi! Có thêm 1 người vẫn đỡ hơn. Mà nhớ đừng kể cho nó, nó mà biết có chết nó cũng ko qua đâu!
- Vậy em fone cho Min. Chắc nó khoái mấy vụ này lắm. – vừa đi vừa nói vọng lại. (đúng là Su đâu có sợ)
- Uhm! Nhanh nhanh rồi mang đt ra đây luôn! – lầm bầm – cái tật fone xong là vất lung tung, thật chán!
-----------------------------------------------end Chap 03---------------------------------------------
Chap 05:
Jaejoong lao mình trong màn đêm đen kịt. Tòan thân cậu ướt đẫm. Đưa tay gạt từng đợt mồ hôi tuông ra trên trán, Jaejoong tiếp tục chạy mà ko hề định hướng. Cậu bất ngờ ngã nhào về phía trước. Cảm giác ê ẩm làm Jaejoong ko muốn nhỏm dậy nữa. Cậu nằm sóng soài trên mặt đất ẩm.....
Tiếng từng nhát kiếm xé gió vọng đến. Jaejoong ngẩng đầu nhìn lên. Hắn đang say sưa luyện kiếm trước mặt cậu. Hắn bất ngờ dừng tay quay sang phía cậu mỉm cười. Rồi hắn cúi gập người xuống, tòan thân chống vào thanh kiếm, máu từ miệng hắn trào ra đỏ thẫm. Cậu nghe tiếng cười khô khốc vang lên bên cạnh, rồi thấy mình bị kéo lùi về phía sau. Jaejoong cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nhưng ko sao làm được.....Cậu nhào tới, rồi quỵ hẳn xuống đất. Hắn gục xuống trước mắt cậu. Jaejoong ôm lấy đầu. Nhức nhối.....Cảm giác tòan thân tê buốt....Cậu ngã vật xuống đất....cố gắng hét lên nhưng ko thể.....
Jaejoong chống tay trên đất cố gắng đứng dậy. Tiếng động cơ vang rền ngay sát bên. Theo quán tính Jaejoong ngồi thụp xuống. Cảm giác bất an ùa đến khiến cậu phải bật dậy. Cậu lại chạy thẳng về trước mà ko biết để làm gì. Rồi hắn hiện ra, sóng soài trên cỏ...máu ướt đẫm cả nền cỏ xanh mượt. Cậu gục xuống bên hắn, nước mắt tuông rơi. Cậu cố gắng gọi tên hắn nhưng ko thể nói được. Cậu ôm chầm lấy hắn, máu hắn thấm ướt cả áo cậu......
--------------------------------------------------------------
Jaejoong ngồi bật dậy. Gần đây hắn ko còn tìm đến cậu nữa. Những giấc ngủ sâu đến sáng liên tục đến vs cậu. Nhưng đêm nay cậu lại mơ thấy hắn. Cậu chủ động đi tìm hắn. Cậu nhớ ra hắn là ai, nhưng ko thể gọi tên hắn. Cậu biết hắn có ý nghĩa như thế nào vs mình nhưng ko thể làm gì được.
Jaejoong nhào ra ngoài. Cậu bước đến bên cửa, lấy hết can đảm nhìn sang bên đó. Hắn đang đứng đó. Cũng đang nhìn cậu. Lần này hắn ko trốn tránh nữa. Cậu thấy hắn chuyển động. Hắn đưa tay lên.
" ì.........ì........."
Jaejoong ngập ngừng nhìn chiếc đt nằm trên bàn. Rồi cậu cầm nó lên. Mở ra....1 số đt lạ....Cậu quay nhìn sang hắn. Hắn vẫn đứng đó. Cậu nhấn phím trả lời, áp đt vào tai. 1 giọng nói ấm áp vang lên:
- Jaejoong àh!
- Hyung....... Yunho....Yunho hyung......
Cậu chống tay vào thềm cửa, 1 cái tên quen thuộc bật ra khỏi miệng. Tim cậu muốn thắt lại. Cậu biết hắn. Cậu biết cậu đang làm gì, đang chờ đợi điều gì....
- Tôi đã về rồi đây!
Jaejoong tắt máy, cậu quay vào phòng lấy áo khoát rồi chạy nhào ra ngoài. Jaejoong chạy nhanh xuống từng bậc thang, chân cậu đau buốt vì mấy lần vấp ngã nhưng cạu vẫn đứng lên lao xuống dưới. Cậu muốn chạy ngay đến bên đó. Muốn gặp anh. Cậu ko biết những gì đang diễn ra là mơ hay thật, nhưng tình cảm trong cậu đang muốn vỡ òa ra. Cảm giác nhớ thưong....chờ đợi mà lâu nay cậu cảm nhận được....bây h cậu đã biết nó là gì.....Cậu chờ anh! Cần anh! Cậu yêu anh! Ko phải là tình cảm trong thóang chốc nữa.....
---------------------------------------------------------
Bóng 2 chiếc xe Jeep vừa khuất xa, để lại sau chúng là 1 đám khói tung mù mịt..........Jaejoong chạy thật nhanh về phía trước.....mặc cho đám cỏ cây quất vào người đau nhói......
-----------------------------------------------------------------
Jae chạy thật nhanh qua từng con phố...thật vắng vẻ.....trên phố lác đác vài bóng người qua lại....Jae nhìn quanh.....ko thấy bóng Yunho đâu.....nỗi lo sợ bất chợt vây lấy cơ thể cậu......
Cậu lao nhanh xuống đường......Đứng sựng lại.....Anh đang ở bên kia.....cúi gập mình thở dốc.....anh cũng đến tìm cậu.....Jaejoong bước tới trước.....cậu chưa kịp gọi tên anh.......
1 vài chiếc ôtô phóng vụt qua mặt Jaejoong.....cậu ko thấy anh đứng ở phía bên kia nữa.....cậu đưa tay ôm đầu.....
" Ko!! Hyung đã hứa sẽ về tìm Jae!! "
Jaejoong hét to:
- YUN HYUNG! HYUNG LÀ ĐỒ NÓI DỐI !!!!! hyung đã ko quay về tìm Jae như hyung đã hứa!!! hyung đã ko quay về.....hyung là đồ nói dối!!!
Cảm giác mơ hồ.....tất cả giống như 1 giấc mơ quá thật làm Jaejoong nhức nhối....cậu lại gục xuống.....nước mắt ràn rụa.......
"phụt....."
.....Máu từ miệng anh trào ra đỏ thẫm.......
"phụt......"
......Anh nằm sóng soài trên cỏ....tòan thân bê bết máu.....máu anh ướt đẫm 2 tay cậu.....
Jaejoong co rúm người lại. Những hình ảnh tan thương đó liên tục xuất hiện trong đầu. Bỗng 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu. 1 giọng nói ấm áp vang lên:
- Jaejoong àh!!!
Jaejoong ngẩng đầu nhìn lên. Là anh! Anh đang đứng trước mặt cậu. Vẫn nụ cười đó. Ánh mắt đó. Cậu bật dậy ôm chầm lấy anh.
- Hyung là đồ nói dối! hyung đã ko quay về tìm Jae! Lần nào cũng vậy.....hyung luôn luôn bỏ Jae lại 1 mình!!! Hyung là đồ xấu xa!!!
Yunho ôm siết cả thân hình nhỏ bé đang run rẩy trong vòng tay mình. Anh cảm nhận được nỗi lo sợ toát ra từ cậu.
- Jaejoong àh, cậu thật sự đã nhớ lại (?)
- Jae rất sợ!! – cậu nhìn anh qua 2 hàng nước mắt – thật sự rất lo sợ! sợ hyung lại đột nhiên biến mất! sợ hyung ko bao h trở lại nữa!
- hyung đã thất hứa vs Jae! & bây h hyung đang trả món nợ đó cho Jae đấy thôi!!
- Nhưng cả 2 lần hyung đều chết.....Jae sợ lần này cũng vậy! Nếu thực sự chúng ta đến vs nhau chỉ tòan chuốt lấy đau khổ, thì Jae thà ko gặp lại hyung nữa! mãi chờ đợi mà ko cần hyung phải đáp trả....thà là như vậy!
- Jae àh!!!
- Jae ko muốn lại 1 lần nữa nhìn thấy hyung chết! lúc nhìn thấy hyung đứng đó, rồi hyung lại biến mất, trong đầu Jae chỉ nghĩ đến chuyện đó! – cậu ôm chầm lấy anh – Yun hyung! Hyung hứa đi! Hứa ko bao h bỏ Jae lại mà đi nữa!
- Được rồi! hyung hứa! hyung hứa!! – anh vỗ về cậu.
- ko chỉ kiếp này, mà cả những kiếp sau nữa! hyung hứa đi! Hứa đi!! – cậu giục.
- Jae àh!! – anh mỉm cười – làm gì có chuyện giết chóc như vậy nữa chứ. Làm sao hyung có thể bỏ Jae lại mà đi được. Sẽ ko bao h có chuyện như thế xảy ra nữa! Jae yên tâm đi!! Được ko??
- Hyung cứ hứa đi! Nếu hyung hứa vs Jae, dù hyung ko thực hiện được thì cho đến kiếp sau hyung vẫn sẽ đi tìm Jae!
- Hyung hứa! hứa ko chỉ ở bên Jae tại kiếp này, mà còn cả kiếp sau, kiếp sau nữa.....sẽ mãi mãi ở bên Jae!
- Yun hyung!........Jae yêu hyung!!!
Yun ôm siết cậu vào lòng. Lần đầu tiên cậu chủ động nói yêu anh. Lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm chân thật từ cậu trong suốt thời gian chờ đợi kia.....Mặt trời đang lên....sưởi ấm anh & cậu.....
Yun khẽ thầm thì bên tai Jae:
- Hyung đã giữ lời hứa! đã quay về tìm Jae! Hyung yêu Jae....yêu rất nhiều....Đừng bao h gọi hyung là đồ nói dối nữa! được ko??
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro