Dang dở
uthor: Heero
Disclaimer: DBSK aren't mine
Rating: PG-13
Pairing: JaeHo
Category: unknown
Note: những câu tiếng anh trong fic là lời bài hat accident của Baby V.O.X lần đầu viết songfic còn rối và hơi dở mong mọi người thông cảm
===============================================
DANG DỞ
TÌNH CẢM KHÔNG BAO GIỜ LÀ DỄ DÀNG
PHẢI ĐÁNH MẤT MỚI BIẾT TRÂN TRỌNG
TÌNH CẢM CÓ KHI MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI
DÙ BẠN CỐ THAY ĐỔI BẢN THÂN MÌNH
As we saw each other comfortable with our lovers, you and I will have felt such jealousy
We couldn't even look at each other and turned back, it will be a sad day when we wish for each other's happiness
Giai điệu sôi động vang lên khắp căn phòng tiện nghi. YunHo trầm mình trong bồn nước, đôi mắt nhắm nghiền thả tâm hồn mình trôi theo điệu nhạc....điệu nhạc mà Jae đã rất thích
"Ho chẳng thích bài hát này một chút nào" Anh nhăn nhó nhìn Jae đang nằm trên chiếc giường trắng toát, căn phòng nhỏ đong đầy nhạc điệu
"Tại sao?" Jae mỉm cười nhìn anh, đôi mắt trong thấp thoáng niềm vui
"Lời bài hát và giai điệu của nó chẳng hợp nhau chút nào" Anh nắm lấy tay cậu siết chặt
"Jae lại thấy nó rất hay, tình cảm giữa hai người đã kết thúc thì nên để cho đối phương hạnh phúc. Nếu đã như vậy thì sao còn phải buồn chứ" Jae áp tay anh lên ngực cậu mỉm cười hạnh phúc
"Em chờ có lâu không?" anh hỏi khi cô ngồi xuống bên cạnh mình
"Không ạ. Cũng vừa đến thôi" Cô đáp
Chiếc xe lao đi cùng những câu chuyện giữ hai người. Họ bắt đầu chuyện trò với nhau về mọi việc........họ lo lắng cho nhau, quan tâm cho nhau.......họ yêu nhau? Có lẽ là chỉ với cô mà thôi. Nụ cười giả tạo của anh, cô có lẽ phải nhận ra chứ.......
"Em đứng chờ nhé. Anh đi mua vé" anh vui vẻ nói
"Bán cho tôi 1 vé đôi" Cả hai đồng thanh
thoảng qua tai mỗi người một giọng nói quen thuộc từ quá khứ. Họ cùng nhìn thấy nhau, cùng nhận ra nhau, nhưng họ lập tức quay về với việc mua vé......Có lẽ họ chẳng quen biết nhau, anh và cậu, YunHo và JaeJoong........họ đã thay đổi, thời gian đã làm họ thay đổi, và họ cũng có những người yêu mới..........nhưng có một thứ trong họ vẫn chưa bao giờ thay đổi dù thời gian có khắc nghiệt..............
Trong bóng tối mờ mịt, ánh đèn máy chiếu khi mờ khi tỏ là nguồn sáng duy nhất. Đôi mắt cậu dõi theo anh một cách kín đáo, thỉnh thoảng anh lại xoay đầu tìm kiếm mái tóc mượt êm dịu khi xưa...........Bộ phim đã hết......Họ mỉm cười và đưa người yêu ra khỏi rạp.
Vô tình hay hữu ý... họ cùng ghé qua một quán ăn.......trùng hợp hay sắp xếp.........họ ngồi ở hai bàn đối diện nhau. Anh ngắm nhìn làn môi cậu mấp máy chuyện trò, làn môi đó đã không hề thay đổi, cậu kín đáo quan sát từng cử chỉ của anh, vẫn hiền hoà như ngày nào. Cơn gió nhẹ thoảng qua khung cửa sộ, đôi ánh mắt tìm thấy nhau, cậu mím nhẹ làn môi như vẫn thường làm thế để buộc mình bình tĩnh, nhưng rồi gương mặt dao động của anh buộc cậu phải dao động. Cảm xúc xưa đã không hề chết đi, cả hai biết rõ điều đó, nó đang bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ quá dài......
Lặng lẽ, đôi môi họ cười cùng người yêu nhưng ánh mắt họ đang quyện lấy nhau.......
Thật kì diệu, họ cùng ngồi trong một quán ăn, cùng hít thở bầu không khí......nhưng khoảng cách thể xác và khoảng cách tâm hồn chênh lệch quá lớn......
Sự ghen tị nhẹ nhàng thoảng qua đôi tâm hồn......con người là ích kỉ.....họ không thể chịu đựng khi một người từng thuộc về mình nay lại là của kẻ khác.........
họ đi theo hai hướng khác nhau, anh nhìn cậu, cậu xoay đầu đi hướng khác đôi mắt bâng quơ xa vời. Họ cố quên đi sự có mặt của nhau...... cố kiềm nén cảm xúc của mình, cố phủ định một sự thật hiển nhiên.........hõ đã chẳng bao giờ quên nhau....
Cậu quay lại rạp phim ấy, trở về quán ăn đó.........mong chờ sẽ gặp lại ánh mắt kia
Nhưng gặp lại để làm gì? Hai tâm hồn đã quá xa cách, nhưng cảm xúc đó sao không thể phai nhạt? thời gian chỉ làm nó thêm mãnh liệt và đắng chát.......
Bất chợt cậu nhìn thấy anh đang rảo bước, cậu đã toan gọi tên anh......nhưng cậu chỉ lặng lẽ bước theo anh, nhìn anh bước đi trong dòng đời xô bồ đầy biến cố. Anh bước qua con đường đông, dòng xe chia cắt hai người khỏi nhau.......cậu ngừng lại nhìn theo tấm lưng anh, thể xác nhớ lại một hơi ấm đã từng ấp ủ nó bằng tất cả trái tim.
Lý trí không cho anh tìm lại cậu. Họ đã là đôi cuộc sống khác biệt....họ đã chẳng còn là của nhau.......anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết.......nhưng đôi lúc lý trí chẳng thể làm chủ con tim....dù không muốn nhưng đôi chân anh vẫn trở về còn đường hôm đó, họ bước qua nhau trên con đường đông đúc, chẳng thể thấy nhau dù tâm trí đầy ắp những kỉ niệm về nhau.
We couldn't even look at each other and turned back
Ánh trăng soi vào căn phòng anh, làn gió mơn trớn chiếc giường của cậu. Hai không gian xa cách, hai bản nhạc cùng điệu như nhịp đập đôi trái tim đang cách xa vời vợi.
Họ cầu chúc cho nhau hạnh phúc, dù lòng dậy lên một vị đắng chát nơi miệng, một mùi cay nồng khoang mũi. Nước mặt cậu khẽ rơi, đôi mắt anh đã ứa nước. Họ thậm chí không thể nhìn nhau dù chỉ một lần, họ đã chẳng thể quay lại,buồn bã ôm ấp hai con người. Họ cầu chúc hạnh phúc cho nhau nhưng chẳng thể nhận ra hạnh phúc của đối phương chính là bản thân họ
Mặt trời xế bóng kết từng sợi nắng mềm mại khắp không gian,cả bầu trời còn vương lại vài sợi nắng cuối cùng mỏnh manh, chiều êm đềm đến. Anh trở về sau một ngày mỏi mệt vì công việc, vì cuộc sống nặng nề đầy áp lực.......
Cậu bước đi từng bước u sầu, từng thớ thịt thấm mệt........dòng người cứ đi....sôi nổi và tấp nập.........họ bước đi theo những mục đích khác nhau, người vì công việc, kẻ mong về nhà.......chỉ có cậu không muốn về nhà.........cậu muốn tìm một nơi để xoá nhoà cái cảm giác không tên đè nặng thể xác.
Cả anh và cậu, vương trong lòng họ một cảm giác như những sợi nắng chiều, không quá rõ rệt, êm đềm nhưng biến chuyển không ngừng.....một cảm giác nuối tiếc quá khứ.......một cảm giác buồn không rõ rệt nhưng rõ ràng là đang tồn tại.
Chiều vẫn thế......chiều đến cho người ta cái cảm giác khó tả.....buồn.....trầm tư......
Nó không là một quán café sang trong.....càng không là một bờ biển lãng mạn......... nó chỉ là một cây cầu nhỏ bắc ngang con kênh hẹp.......nơi họ lần đầu gặp nhau..........
Khi anh đến cậu đã ở đó, đôi tay chống lên thành cầu, mắt xa xăm ngắm nhìn con kênh đỏ rực ánh hoàng hôn.......Anh tiến đến đứng cùng cậu.......giữa họ là một khoảng cách nhỏ nhưng dường như mang đầy thử thách. Họ chỉ đứng đó, không lời nói, không cái nhìn, họ chỉ chú tâm đến ánh trời đỏ rực đang đang đầy sắc tím dưới mặt kênh.....sự biến chuyển nhẹ nhàng như chính tâm trạng họ lúc này.......
I believed I'd never see you again, but fate brought you to my side once again
Hai khoang mũi lấp đầy hơi thở nhau, mùi thơm nhẹ của cậu, hơi thở mạnh của anh, mọi thứ hoà quyện trong sắc chiều thắm đìu hiu......hai lên cầu, từng những bông cỏ lung lay theo nhịp gió.......
Chiếc cầu và con kênh..........
Anh và cậu.......
Đã thay đổi...........
Cầu đã cũ........kênh đã già........anh đã biết kiềm nén tình cảm.....cậu đã biết mạnh mẽ hơn.........
Nhưng có những thứ chưa bao giờ thay đổi.........
Cơn gió kia.......những bông cỏ này....
Và cả tình cảm họ dành cho nhau.........chưa bao giờ thay đổi dù ngày tháng nối tiếp trôi đi.
Sắc tím nhuộm màu mặc nước, mặt trăng mọc sớm soi mặt buồn xuống kênh........
Đôi bàn tay ấy cố vượt qua ranh giới.....hai làn da tiếp xúc thay cho hai tâm hồn.......
Hơi ấm hoà quyện cùng hơi ấm..........
Làn da mịn của cậu..........nhưng ngón tay chai sần của anh........quen thuộc quá.....một thời nay đã không còn........đã xa xăm quá...........
Cậu nhìn anh mỉm cười.............nụ cười trầm như chiếc lá thu không còn sức sống buộc phải lìa cành
Anh siết chặt tay cậu...............Họ vẫn im lặng............ngôn từ đôi khi là không cần thiết...... Sao phải nói một điều không nên nói khi mà đối phương đã hiểu rõ từ lâu..............
Ngày hôm nay êm đềm quá...họ đang ở đây.......như họ đã từng ở nơi này....vào một quá khứ sâu thẳm......
"Ho thật sự không hiểu. Tại sao chứ?" Anh ghì lấy cậu vào lồng ngực ấm, vai áo anh thấm đẫm nước mắt
"Chúng ta không thể ích kỷ như vậy.........Ho là con một mà.......và Jae cũng thế......."
một cơn gió thổi qua, sóng cỏ rào rạc từng hồi......... Gió muốn cuốn đi những lời nói ấy..........cuốn chúng đi thật xa rồi xé tan chúng......để hai tâm hồn lại có thể đến gần bên nhau như ngày nào.......
Để làn môi hồng lại có thể nở nụ cười hạnh phúc........để ánh mắt anh có thể ấm lại một cảm xúc............
Giọt nước nặng hoà vào lòng kênh làm ánh trăng lóng lánh rơi lệ. Con kênh dài ôm ấp giọt nước kia như nước mắt của mỹ nhân ngư ngày nào đã rơi lệ vì chàng hoàng tử loài người. Những mảnh gỗ mục kêu lên từng tiếng như lời chiếc cầu van nài hai hơi ấm đang bước dần xa nhau......xa nhau đến muôn trùng..........
Tình cảm có thể mãi mãi không thay đổi
Và cũng mãi mãi không thể trọn vẹn
Sẽ không thể có một tình yêu hoàn hảo
Vì vậy những tình yêu hoàn hảo không bao giờ trọn vẹn
it will be a sad day when we wish for each other's happiness
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro