Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Trong chốc lát, đầu óc Châu Kha Vũ trở nên trống rỗng.

Hắn gần như vô thức phủ nhận: "Anh trai tôi, anh ấy..."

"Nhìn xem!" Hồ Diệp Thao đẩy Châu Kha Vũ một cái, nheo mắt cười, "Bọn họ đứng cùng nhau thật đẹp đôi mà."

Châu Kha Vũ nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Châu Tử Ngật và Lưu Vũ đang đứng song song nhau bên cửa. Ánh đèn trong nhà hàng ấm áp, nhẹ nhàng rơi xuống trên tóc Lưu Vũ, giống như không nỡ đánh động đến người dưới đèn.

Lưu Vũ và Châu Tử Ngật, cách nhau một khoảng chênh lệch mơ hồ. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Châu Tử Ngật bên cạnh, khóe mắt cong cong có một tia sáng, tựa như ẩn chứa vô số vì sao.

Châu Tử Ngật cố ý trêu chọc cậu ấy, vươn tay xoa xoa giữa tóc cậu. Kết quả là Lưu Vũ giơ nắm đấm lên đầy vẻ đe dọa, nhưng giây tiếp theo không nhịn được cúi đầu cười, khóe miệng cong lên, trên má lộ ra dấu móc câu đáng yêu.

Đó là một ánh nhìn khác mà Châu Kha Vũ chưa từng thấy trước đây.

Hồ Diệp Thao trầm ngâm gật đầu: "Cậu nói xem, Lưu Vũ có phải cũng thích anh trai cậu không?"

"Tính tiền." Châu Kha Vũ bỗng nôn nóng ném thẻ xuống bàn.

"Sao cậu hung dữ vậy?" Hồ Diệp Thao cong môi tức giận, quay đầu đi về phía cửa, "Chẳng thú vị gì cả."

"Tiên sinh, đây là hóa đơn." Nhân viên thu ngân đẩy tờ hóa đơn đã in cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mím môi, thanh toán hóa đơn mà không nói một lời.

Nhân viên thu ngân ngước mắt lên nhìn, trước mắt là một khuôn mặt quá mức đẹp trai. Hai má cô đỏ bừng ngay lập tức, ngay cả bàn tay quẹt thẻ cho hắn cũng cố tình chậm lại.

Tuy nhiên, khi cô làm xong mọi thủ tục, muốn nhìn tiếp khuôn mặt ấy, thì lại chỉ thấy bóng lưng người kia vội vàng cầm thẻ rời đi.

Vội vàng giống như đuổi theo ai đó.

"Gia đình tôi sống gần đây, nên tôi có thể đi bộ về." Hồ Diệp Thao ôm chặt lấy Lưu Vũ vào lòng và chọc vào má cậu, "Hôm nay cảm ơn cậu nhé, hời được một bữa ăn!"

Hôm nay Châu Tử Ngật và Châu Kha Vũ đều đem xe qua, mà tình cờ có hai chỗ đậu xe trống cạnh nhau.

9 giờ 30 phút đêm, bầu trời tối sầm như bị bao bởi một tấm màn khổng lồ. Châu Kha Vũ đi ra khỏi nhà hàng, chỉ thấy Lưu Vũ đang trò chuyện với Hồ Diệp Thao. Không biết cậu ấy nói gì. Tiếng cười của Hồ Diệp Thao gần như che mất giọng nói của cậu ấy.

Về phần xe của anh trai hắn, đèn đã bật sáng, và cánh cửa ghế phụ còn mở một nửa, như chờ đợi ai đó.

Trái tim của Châu Kha Vũ đột nhiên nhảy lên hai cái, sau đó vô thức đi về phía xe của Châu Tử Ngật.

"Anh, em với cậu ấy sẽ về cùng nhau..."

"Kha Vũ" Châu Tử Ngật xuống xe gần như cùng lúc đó, tay cầm một cái hộp được đóng gói đơn giản trang nhã, "Em cầm cái này trở về đi."

Châu Kha Vũ cầm lấy cái hộp lật đi lật lại hai lần, khá nặng nề, "Đây là cái gì vậy?"

"Một số loại thuốc trị vết bầm tím và căng cơ." Châu Tử Ngật cười có chút không tự nhiên "Tiểu Vũ rất dễ bị thương khi nhảy. Những loại thuốc này luôn có sẵn ở nhà anh..."

"Anh," Châu Kha Vũ ngắt lời anh, "Anh đang quá quan tâm đến cậu ấy."

"Anh ..." Châu Tử Ngật dừng một chút rồi thản nhiên cười, "Cậu ấy là bạn của anh mà."

Nhưng vẻ mặt của anh ẩn chứa một loại bất lực chạng vạng trong bóng tối. Giống như tấc xán lạn cuối cùng trước khi mặt trời lặn biến mất ở chân trời, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.

"Anh" Châu Kha Vũ nói với giọng điệu bình tĩnh khác thường, "Tại sao anh đột nhiên lại trở về Trung Quốc?"

Khi Châu Kha Vũ im lặng, sự hung hãn đáng sợ của hắn sẽ lan tỏa như màn đêm. Hắn đứng một chỗ, ngay cả cái bóng im lặng trên mặt đất cũng đầy nguy hiểm giống hệt khí tức xung quanh hắn.

Châu Tử Ngật nhìn hắn không trả lời, mãi sau mới mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: "Em trưởng thành rồi."

----

"Tiểu Vũ, anh về trước nhé." Khi Châu Tử Ngật mở cửa xe, bóng lưng có vẻ mệt mỏi.

Lưu Vũ hiếm khi nhìn thấy Châu Tử Ngật như vậy, liền đi về phía anh một cách quan tâm. Nhưng Châu Kha Vũ đã nắm lấy cổ tay cậu lại nửa chừng.

Sức lực của Châu Kha Vũ quá lớn khiến cổ tay cậu không khỏi đau nhức, Lưu Vũ hơi nhíu mày: "Đau quá."

Cổ tay trong chốc lát được buông lỏng, Châu Kha Vũ mở cửa xe rồi buông xuống hai chữ.

"Lên xe."

Trong xe có một lọ nước hoa mùi phong lan. Hương thơm thoang thoảng nơi đầu mũi, làm nhạt đi sự buồn tẻ trong không gian nhỏ này.

Bữa tối hôm nay ăn nhiều hơn bình thường một chút, dạ dày có chút quá tải không tiêu hóa được. Rất hiếm khi Lưu Vũ có cảm giác buồn ngủ ở ngoài phòng ngủ như vậy.

Nhưng sắc mặt của Châu Kha Vũ rõ ràng là càng ngày càng nghiêm trọng, Lưu Vũ lén lút liếc nhìn mấy cái cũng không thấy hắn cau mày.

"Em sao vậy?" Lưu Vũ bắt đầu tìm đề tài, "Em cùng Tử Ngật cãi nhau rồi à?

Ngay khi vừa nói ra, Lưu Vũ nhanh chóng lắc đầu, mình tự nhiên đề cập đến cái này làm gì. Đúng là cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc mơ hồ, cái gì cũng dám nói ra.

"Không." Châu Kha Vũ trả lời ngắn gọn, với một giọng điệu tồi tệ.

"Ồ ..." Lưu Vũ kéo dài âm cuối rồi nhìn hắn cười, "Vậy thì chắc là em mở lòng với Tử Ngật nhưng bị từ chối rồi?"

Châu Kha Vũ nắm chặt tay lái, khóe môi mím chặt hơn.

Lưu Vũ mỉm cười, ​​rồi kết thúc chủ đề: "Xin lỗi, trò đùa này hơi quá đáng."

"Lưu Vũ." Châu Kha Vũ cuối cùng nói, "Anh ấy là anh trai tôi."

"Hơn nữa anh đã ở bên tôi rồi, cũng nên gọi anh ấy là "Anh" thôi." Châu Kha Vũ có chút khó chịu, "Có một số chuyện tôi không muốn thấy nghe lần thứ hai."

Châu Tử Ngật là anh trai của hắn, nhưng ngay cả người ngoài cũng có thể thấy rằng anh ấy quan tâm đến Lưu Vũ hơn cả em trai mình. Lưu Vũ thậm chí còn cứ liên tục "Tử Ngật, Tử Ngật", điều này khiến hắn rất khó chịu.

"Anh trai của cậu có thích Lưu Vũ không?", "Họ đứng với nhau thật đẹp!", "Cậu nghĩ Lưu Vũ cũng thích anh trai cậu chứ?" Mấy câu nói của Hồ Diệp Thao ban nãy giờ giống như một con quỷ văng vẳng bên tai vậy.

Thích ư? Làm sao họ có thể thích nhau được?

Tuy nhiên, hắn bỗng mất cảnh giác, để một suy nghĩ nảy ra trong đầu - thực tế là, nếu cậu ấy không xuất hiện, thì bây giờ họ vẫn vui vẻ ở cạnh nhau rồi.

"Kha Vũ." Lưu Vũ rũ mắt xuống, "Anh trai em là bạn tốt của anh."

"Nếu như có thể chọn lại," cậu nhẹ nhàng nói, "Anh nghĩ, anh ..."

Châu Kha Vũ giọng nói vẫn bình tĩnh thoải mái: "Anh muốn chọn như thế nào?"

Xe chầm chậm dừng lại trước biệt thự, đèn cảm ứng tự động lần lượt sáng lên, chiếu sáng cả những bông hoa đang ngủ yên trong vườn. Những bông hoa lặng lẽ đung đưa trong gió, trông thật cô đơn và sống động.

"Lựa chọn như thế nào à?" Lưu Vũ mỉm cười lặp lại câu hỏi.

Câu hỏi này khó quá.

Lưu Vũ không có nhiều bạn. Tiết Bát Nhất tính là một, Châu Tử Ngật cũng tính là một. Cậu quá mong muốn được đi cùng ai đó, nhưng cậu chỉ có thể tự mình đi bộ một chặng đường dài. Vì vậy cậu luôn nghiêm túc và trân trọng mọi người bạn.

Cho đến khi cậu gặp Châu Kha Vũ.

Có lẽ đến bên Châu Kha Vũ là quyết định tồi tệ nhất mà cậu từng làm. Chính vì quyết định này mà Châu Tử Ngật bỏ ra nước ngoài.

Ngay cả khi anh đã trở về Trung Quốc, Lưu Vũ thậm chí còn không có tư cách nói lời "xin lỗi" với anh.

Có những chuyện không thể mở miệng nói ra. Lưu Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người lựa chọn "tình yêu" từ giữa "tình bạn" và "tình yêu" mà không chút đắn đo.

Do đó, cậu đã bị trừng phạt.

Trong trò chơi với mệnh đề "Châu Tử Ngật yêu cậu" hoặc "Châu Kha Vũ "yêu" Châu Tử Ngật", cậu đều đã thua một cách triệt để.

"Châu Kha Vũ," cuối cùng cậu thì thầm hỏi ngược lại người vừa hỏi, "Em muốn nghe câu trả lời nào?"

-------------------

Editor: Tôi thề tôi hỏi lại tác giả rồi, CKV trong này là sùng bái, dựa dẫm CTN thôi nhé, anh em ruột hong yêu đương gì hết nhé.

Phải rào trước, đừng cô nào bẻ nó sang cái hướng tam quan vặn vẹo nào nhé. Cảm ơn huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro