Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Điền thiếu uống chén rượu

Anh còn nhớ lần đầu tiên lên giường, anh còn làm người ta sợ hết hồn, kết quả bị anh một tay bịt miệng lại.

Phát ra tiếng động sẽ làm viện trưởng Trần và những đứa trẻ khác giật mình, vì sợ sấm sét mà sang ngủ chung giường với người khác, chuyện xấu hổ như vậy lộ ra, sau này làm sao anh có thể tiếp tục sống trong viện phúc lợi?

Điền Chính Quốc nằm trong lớp chăn bông nhỏ giọng giải thích, xen lẫn tiếng khóc nức nở, trông rất đáng thương.

Giữa những người anh em thân thiết không cần giữ thể diện.

Đối phương không lên tiếng, nếu như không phải bị Điền Chính Quốc lôi kéo, hẳn là đã sớm nhảy xuống giường.

Khi đó bản thân thật sự giống như một tên lưu manh. Lưu manh xã hội đen, trực tiếp ép mua, ép bán.

Thảo nào sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy anh đã trở lại giường của mình, nhưng Trần Kim lại không có phản ứng gì, còn Kim Tại Hưởng thì sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như một đêm ngủ không ngon giấc.

Điền Chính Quốc cho rằng đối phương cũng sợ sấm sét như mình, cho nên không ngủ ngon.

Nhưng chân tướng của vấn đề có thể là chính anh đã làm đối phương sợ hãi cả đêm không ngủ được.

Sau khi nhận ra sự thật năm đó, Điền Chính Quốc mất ngủ.

Trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh Tại Hưởng khi còn bé, bị thương nhưng trong ánh mắt ẩn giấu sự thù địch, một lúc sau hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Kim Tại Hưởng. Dường như đối với hắn chỉ có oán hận.

Điền Chính Quốc có chút áy náy với Kim Tại Hưởng, dù sao trước kia cũng là anh bắt người ta mặc đồ con gái, làm người ta bị ám ảnh một thời gian, nhưng anh vẫn mang ác ý trêu chọc hắn. Làm tổn hại đến nhân phẩm, lòng tự trọng nhạy cảm của đứa trẻ.

Nhưng rõ ràng anh đã đem sữa cho người ta uống hơn nửa năm coi như bồi thường rồi mà.

Mười mấy năm trước sữa không hề rẻ, Điền Lương Bình mới bước chân lên hàng ngũ gia đình giàu có, trong nhà có nguồn cung cấp sữa đặc biệt. Điền Chính Quốc cũng có phần, nhưng không phải ngày nào cũng có, cách ba ngày sẽ có một bình.

Nhưng anh không thể bỏ thể diện mà đưa cho người ta, thế nên mỗi ngày lén cất vào trong tủ trước bữa sáng.

Đưa hơn nửa năm, đối phương nhận được ân huệ lớn như vậy, Điền Chính Quốc trong lòng cũng cảm thấy thanh thản.

Nợ cũ đào lên cũng không cách nào thanh toán xong. Nhưng tóm lại là, Kim Tại Hưởng nợ nhiều hơn một chút, anh cũng không phải lo lắng về việc mình đã làm sai như thế nào vào lúc đó, nghĩ như vậy liền cảm thấy thoải mái.

Điền Chính Quốc vẫn không ngủ được, đứng dậy bật đèn, cầm cốc đi rót nước.

Ban đêm anh nhìn không rõ lắm, mò xuống dưới nhà, nhìn thấy Điền Hoa Hạo đang đứng trong bếp uống nước.

Điền Hoa Hạo là Alpha, cao hơn anh một cái đầu, chiều cao không chênh lệch lắm so với học sinh Trương Tiểu Văn lớp anh, mặt mày của cậu rất giống Điền Lương Bình, ngũ quan đoan chính. Con trai đang độ tuổi xuân thì, tính tình có phần hung hăng, càn quấy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vành mắt có quầng thâm mờ nhạt, mặt lộ vẻ uể oải.

Cậu hơi nghiêng người.

Điền Chính Quốc đi tới lấy nước: "Vẫn chưa ngủ sao? Dậy làm gì?"

Buổi tối giọng anh có mấy phần trầm thấp, không còn gai góc.

Điền Hoa Hạo cúi đầu, phát hiện đôi mắt của anh trai mình rất đẹp, dưới ánh đèn vàng mờ ảo như phủ thêm một tầng dịu dàng, cậu ngẩng người một lúc mới quay đầu đi: "Mất ngủ, ngủ không được. Đọc sách một lúc, muốn đi xuống uống nước."

Điền Chính Quốc hiểu ra, khuyên nhủ: "Mặc dù lớp 12 nhưng cũng không cần tạo áp lực quá lớn. Yêu cầu của ba đối với cậu quá cao, cậu không cần nghe lời ông ấy, cho dù không thể đáp ứng kỳ vọng, cũng không sao, ông ấy sẽ không thất vọng về cậu, đúng không?"

Anh rót một cốc nước ấm, định trở về phòng, nhưng Điền Hoa Hạo lại gọi: "Anh."

Điền Chính Quốc dừng bước. Anh với Điền Hoa Hạo cùng cha khác mẹ, ngay từ khi mới sinh ra cậu đã được Lý Thiến bao bọc cẩn thận, tâm tư khác biệt, tính tình hoàn toàn trái ngược, ở chung cũng không hòa thuận.

Nhưng chỉ cần người kia gọi một tiếng 'Anh', anh thế nào cũng phải dừng bước.

Điền Hoa Hạo hỏi: "Anh chưa từng coi đây này là nhà của mình sao?"

Khi còn bé sống trong viện phúc lời nghèo nàn của nhà họ Trần, lớn lên thì dọn ra ngoài thuê nhà, thực ra chỉ cần nửa tiếng là có thể về đến nhà họ Điền. Nhưng anh đối với việc về nhà vẫn luôn rất miễn cưỡng, dù có về cũng vô cùng vội vàng và xa cách.

Điền Chính Quốc ăn ngay nói thật: "Có lẽ là bởi vì tôi chán ghét cậu. Mẹ tôi qua đời, dì Lý nửa năm sau đã vào cửa, tôi vẫn luôn rất để ý đến chuyện này và cũng sẽ không tha thứ. Các người có toàn bộ sự cưng chiều và quan tâm của ba, như vậy là đủ rồi, có tôi hay không đều không quan trọng."

Hơn nữa, từ khi Lý Thiến sinh ra Điền Hoa Hạo, sau đó bà ta luôn rất đề phòng anh. Điền Chính Quốc biết điều đó là có ý gì.

Nhà họ Điền chỉ có duy nhất một người thừa kế, trước khi phân hóa giới tính, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Điền Hoa Hạo siết chặt cốc nước, hơi cúi đầu: "Thật trùng hợp, tôi cũng ghét anh."

Chân dài của Điền Hoa Hạo bước qua trước mặt anh, khinh thường cười nói: "Tôi ghét nhất Omega, thật phiền phức."

Cậu lên lầu, đóng cửa lại.

Điền Chính Quốc im lặng tắt đèn, lóng ngóng trở về phòng. Thực ra bệnh quáng gà của anh không nghiêm trọng lắm, thậm chí không cần trị liệu, nhưng gần đây do căng thẳng và làm việc vất vả, nên triệu chứng lại xuất hiện.

Khi bước vào phòng, cánh tay không biết va mạnh vào đâu, anh đau đến nhe răng trợn mắt.

Mối quan hệ giữa anh và Điền Hoa Hạo vẫn luôn cứng ngắc như vậy. Khi còn bé Điền Chính Quốc có địch ý rất lớn với Lý Thiến, vẫn cho rằng đối phương mới là kẻ hại chết mẹ mình, mà ba anh là đồng phạm. Nhưng sự thật phức tạp hơn những gì trẻ con nghĩ, mâu thuẫn không có cách nào xóa bỏ.

Điền Chính Quốc nằm xuống gối, ngủ thiếp đi, mơ những giấc mơ lộn xộn.

Mãi đến khi một con hạc giấy khổng lồ cuối cùng muốn ăn thịt mình, anh mới tỉnh lại.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi trên mặt sàn.

Dưới lầu truyền đến giọng nói của Điền Lương Bình, có chút nghiêm khắc. Điền Chính Quốc mặc lại quần áo xuống lầu, nhìn thấy ông đang mắng Điền Hoa Hạo.

Điền Lương Bình vừa nhìn thấy anh, lập tức nói với Điền Hoa Hạo: "Nhìn anh của con đi, có thể tự mình đỗ vào trường đại học A, tốt nghiệp loại xuất sắc. Nhìn lại bản thân mình một chút, ba sẽ thắp hương nếu con đỗ được vào đại học. Cả ngày ở trường hung hăng hống hách, trong đầu chứa cái gì không biết. Làm việc gì cũng không đàng hoàng."

Điền Hoa Hạo liếc nhìn Điền Chính Quốc, trong mắt lóe lên tia tức giận, nhưng sau khi bị ăn mắng thậm tệ, cậu không dám cãi lại.

Điền Khiết cầm lấy hai cái bánh bao lập tức chạy đi làm, Điền Lương Bình đẩy Lý Thiến một cái: "Đừng cho nó ăn, nhanh đi học đi, lỡ mất tiết học đầu, lúc về ba sẽ đánh chết con."

Điền Lương Bình đột nhiên nói: "Chính Quốc, nếu hôm nay không có chuyện gì, thì đến công ty giúp ba một chút."

Lý Thiến sợ hết hồn.

Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Chiều nay có lớp nên phải đi ngay, cơm trưa sẽ không ăn ở nhà."

Điền Lương Bình tức giận: "Làm giáo viên cấp ba cái gì chứ, năm đó thi đại học nên nghe theo ba, sau khi tốt nghiệp tới công ty tìm chút chuyện làm."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, mặt không biến sắc ăn bữa sáng, nghỉ ngơi một lát thì rời khỏi nhà họ Điền.

Điền Lương Bình và Lý Thiến kết thành vợ chồng, anh vẫn luôn phản đối điều đó. Điền Lương Bình nỗ lực kiểm soát anh, Lý Thiến cảnh giác anh khắp mọi nơi, Điền Khiết coi anh như người xa lạ, Điền Hoa Hạo lại càng chán ghét người anh trai này.

Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi trở về căn hộ nhỏ mà mình thuê, ít nhất ở đây anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Chỉ là có chút trống trải và lạnh lẽo.

Buổi chiều anh nhận được một cuộc điện thoại từ Trần Kim, anh nói: "Chính Quốc, cuối tuần sau tôi đính hôn, cậu cũng đến đi."

Điền Chính Quốc giật mình: "Gặp ba mẹ rồi sao? Bây giờ đính hôn có sớm quá không?"

Trần Kim gật đầu, giọng điệu vui vẻ: "Gặp rồi. Ba mẹ Ôn Nhã hy vọng chúng tôi có thể đính hôn trước, sau đó mới tính chuyện kết hôn. Có chút vội, nhưng Ôn Nhã nói không sao, ba mẹ cũng không phản đối, nên quyết định luôn. Cậu nhất định phải tới dự lễ đính hôn đó."

Điền Chính Quốc: "Được, nhắn lại thời gian cho tôi."

Trần Kim: "Được rồi. Đừng lo, đều là người trong nhà cả."

Hôm sau không có nhiều tiết học, nên anh cố ý về nhà làm một bữa cơm phong phú, nhưng chỉ ăn một nửa, nửa còn lại không động đến.

Ngày thứ ba Điền Chính Quốc hết giờ lên lớp, đã giao bài tập về nhà, vẫn còn giờ tự học buổi tối, Bác Viên gửi cho anh một tin nhắn: Thầy Điền, đến quán bar uống với tôi một ly rượu nhé?

...

Con phố dài dưới màn đêm thăm thẳm sáng rực ánh đèn, quán bar nằm trong góc khuất, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng bên trong là một mảnh xa hoa trụy lạc, náo động rung trời.

Nhân viên pha chế đứng trong quầy bar, vô tình đưa mắt nhìn ra cửa, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đi tới, hai chân thon dài, trong khuỷu tay mắc hờ chiếc áo khoác ngoài, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo cài đến viên thứ hai, cổ trắng nõn, trông cực kỳ cấm dục.

Ánh đèn quét đến khuôn mặt của anh, để lộ đôi mắt đẹp như lưu ly, sống mũi cao, lông mày hơi nhướng lên, sắc sảo mà khiêm tốn.

Người pha chế lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Điền Chính Quốc tìm được Bác Viên ở trong góc, Bác Viên gọi không ít rượu, Điền Chính Quốc nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bác Viên tự rót cho mình hai ly rượu lớn, mặt lộ khổ sở và mê man: "Tôi với Tâm Nghiên chia tay rồi."

Bác Viên có một người bạn gái tên là Tâm Nghiên, cả hai đều là Beta, gặp nhau khi học cao học. Hai người rất hợp nhau, luôn rất ngọt ngào. Điền Chính Quốc đã tận mắt chứng kiến hai người bọn họ suốt quãng đường từ đó cho đến nay, cũng rất kinh ngạc khi nghe thấy điều này.

Bác Viên nói: "Tôi cảm thấy rất khó chịu. Thầy Điền, thật sự cảm ơn cậu đã đến đây với tôi."

Điền Chính Quốc biết trong lòng người kia không tốt, liền hỏi: "Sao lại chia tay?"

Bác Viên nói: "Cô ấy đề nghị, tôi không có tiền, không có xe, không có nhà, công việc không ổn định, không có tương lai, không thể cho cô ấy một cuộc sống hoàn hảo và hạnh phúc như cô ấy muốn."

Bác Viên rót một ly rượu rồi lại một ly, trông vô cùng chán chường, giống như một kẻ tuyệt vọng.

Điền Chính Quốc trầm mặc, nghĩ đến những chuyện gần đây, cảm xúc dâng lên, cũng im lặng uống rượu. Âm thanh trong quán ồn áo, ánh đèn lập lòe, át đi tiếng khóc trong góc.

Ở đây hai tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc cảm thấy mình uống hơi nhiều, Bác Viên nói muốn đi vệ sinh và sẽ trở lại. Điền Chính Quốc đợi mười phút, nhưng không thấy anh ta đi ra.

Anh đến nhà vệ sinh, từ xa nhìn thấy Bác Viên bị người ta kéo cổ áo ra ngoài: "Bực thật! Không biết con sâu rượu này ở đâu ra, nôn bẩn hết quần áo của tôi rồi."

Người thanh niên kia kéo kéo quần tây, nói với những đồng bọn xung quanh.

Tên đồng bọn đáp lại: "Anh Trang đừng tức giận, đánh cho anh ta gọi cha gọi ông nội là được rồi."

Điền Chính Quốc tiến lên ngăn cản: "Chờ một chút! Đây là bạn của tôi."

Anh kéo người lại, để Bác Viên đã uống say dựa vào vai mình. Trang Hải híp mắt nhìn một chút, sau đó nở một nụ cười tà mị: "Đây không phải là cậu cả nhà họ Điền sao? Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cậu ở đây."

Điền Chính Quốc không quen thuộc lắm với tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng biết người giàu có ở thành phố S này. Anh cười nói: "Bạn của tôi không hiểu chuyện. Anh Trang nể mặt tôi, tha cho cậu ấy một lần."

"Cũng được", Trang Hải tiện tay cầm đến một ly rượu màu đỏ: "Tôi rất hào phòng, anh Điền uống với tôi một ly rượu, chuyện này sẽ cho qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe