Chương 82: Phiên ngoại 4: Những lời này của em, rất không có sức thuyết phục
Trong phòng ánh đèn màu vàng ấm áp tỏa ra, khiến Kim Tại Hưởng thêm dịu dàng, hắn nhìn nghiêng sang, giọng trong bóng tối vô cùng mềm nhẹ kìm chế: "Mệt lắm không?"
Điền Chính Quốc đi vào cửa, mở tủ ra lấy quần áo thay giặt, "Vẫn ổn, chỉ là hơi bận, không có thời gian chơi với Tiểu Bảo Bảo. Con có quậy không?"
Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào gương mặt cậu, như là không dời ra được: "Chắc là em hay không ở nhà, anh cảm thấy nó rất khó chịu, nhớ em."
Điền Chính Quốc hơi run, tay cuốn lấy quần áo, tiến lên ngửa đầu cười nói: "Bảo Bảo nhỏ như vậy, chưa cả biết nhớ, chỉ biết khóc nhè... nhớ em, thật ra là anh chứ gì?"
Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu cúi đầu hôn môi, hôn đến khi người này không kịp thở đẩy hắn ra còn không buông tha, mãi đến khi Điền Chính Quốc mặt đỏ chót hai chân như nhũn ra, Kim Tại Hưởng mới khiêng cậu lên: "Anh đi tắm với em."
Hơi nước mông lung che khuất cánh cửa thủy tinh, tiếng nước chảy tí tách, Điền Chính Quốc cơ hồ chìm đắm chết đi trong hơi nước.
Ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng tự mình đưa cậu đi làm.
Điền Chính Quốc ở trên xe ngủ một lúc, Kim Tại Hưởng đánh thức cậu: "Mệt thế à?"
Điền Chính Quốc giương mắt: "Nếu như không phải bởi vì anh, em cũng không mệt như thế."
Kim Tại Hưởng cười, nhìn theo bóng lưng cậu biến mất ở cửa lớn.
Thu tầm mắt lại, hắn mới nhìn thấy người trong gương chiếu hậu.
Giám đốc Trương được ngầm đồng ý mới dám lén lút tới gần chiếc xe ô tô màu xám bạc, cách cửa xe liếc mắt nhìn sếp tổng một cái.
Đối tác lớn nhất của Sở Sự vụ cũng đầu tư nhiều tài chính nhất trên thực tế là tập đoàn Kim thị, người thực tế khống chế sau lưng tập đoàn Kim thị tên là Kim Tại Hưởng, cho nên, Kim Tại Hưởng được tính là sếp chân chính của họ.
Giám đốc Trương cũng chỉ ở trường hợp công chúng gặp đối phương mấy lần, nhân vật như vậy, mặc dù không nói chuyện, ông cũng nhớ.
Lúc này, ông không ngừng kinh ngạc khi đối phương xuất hiện ở cửa Sở sự vụ, càng kinh ngạc hơn là Điền Chính Quốc ngày thường khiêm tốn còn bình thường xuống xe của đối phương.
Giám đốc Trương cười, lễ phép khách sáo nói: "Chủ tịch Kim, không nghĩ đến ngài tới đây, có gì để cho tôi ra sức không?"
Kim Tại Hưởng nghiêng đầu nhìn ông ta, lạnh lùng, chỉ nói: "Không cần tận lực, đừng cho em ấy biết."
Trán giám đốc Trương toát ra một giọt mồ hôi.
Kim Tại Hưởng nói tiếp: "Nhưng tôi vẫn nhìn."
Ý là, bát cơm có giữ được hay không, xem biểu hiện.
Giám đốc Trương: "..."
Giám đốc Trương lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn theo vị đại boss này rời đi, buổi trưa nghỉ trưa ngẫu nhiên ông gặp Điền Chính Quốc, thấy người kẹp văn kiện trong tay, một tay khác gọi điện thoại, bận rộn mà tập trung đi đến máy in, mí mắt ông ta lại giật lên.
Ông đã điều tra ra ban đầu Sở sự vụ ngừng kinh doanh trong thời gian ngắn, là cấp trên Kim thị sắp xếp.
Giám đốc Trương vừa nghĩ tới trước đó làm khó dễ cùng nghiêm ngặt với Điền Chính Quốc là không nhịn được vò đầu.
Ông nhớ tới tiểu Văn phòng nhân sự từ trước đến giờ thích chèn ép người mới, không phải người hiền lành, ông tự mình chạy đến phòng nhân sự một chuyến, chọn hai nhân viên có kinh nghiệm cho tổ của Điền Chính Quốc, sau đó lén lút điều tiểu Văn ra ngoài đi công tác.
Tiểu Viên nhìn hai đồng nghiệp mới vào, sợ ngây người, "Hai chị tới làm thay em ạ? Làm nhân viên khó quá, cuối cùng lại bởi vì năng lực quá kém cỏi mà bị sếp đá đi rồi ạ?"
Đồng nghiệp nữ tìm bàn làm việc ngồi xuống, "Không phải thế thân cô, là đến giúp đỡ."
Có hai đồng nghiệp mới hợp tác, một buổi chiều là bốn người giải quyết xong nhiệm vụ.
Vừa đến lúc tan làm, Tiểu Viên đã sửa sang xong đồ, cả người hưng phấn: "Anh Điền, đây là lần đầu tiên em tan làm sớm trong hơn nửa tháng qua, cảm ơn hai anh chị!"
Điền Chính Quốc cười cùng cô ra ngoài, nửa đường gặp được giám đốc Trương, hai người dừng lại.
Giám đốc Trương tháo kính râm, bất ngờ lễ phép khách sáo cười: "Đã nghỉ làm rồi à, về đi, trên đường chú ý an toàn."
Nói xong cũng đi, Tiểu Viên kéo Điền Chính Quốc, "Anh Điền ơi, đây là lần đầu tiên em thấy sếp Trương khách sáo vậy đấy. Nói đến đây, hôm qua em nghe hóng, có người nói tiểu Trương, Trương Ấu Văn không phải tự nguyện từ chức đâu."
Điền Chính Quốc dừng bước lại: "Chuyện này là sao, chẳng lẽ ép được à?"
Tiểu Viên: "Đúng vậy, là ý của cấp trên. Sở sự vụ của chúng ta có vài đối tác, em nhớ lớn nhất là tập đoàn Kim thị."
Điền Chính Quốc nhíu mày, không lên tiếng, thật lâu mới khẽ cười.
Trước khi phỏng vấn cậu chỉ quan tâm lý niệm của doanh nghiệp, căn bản không quan tâm đối tác.
Đừng nói tập đoàn Kim thị là nơi tập trung tài chính, dùng thân phận bối cảnh của Kim Tại Hưởng, nếu muốn khống chế cuộc đời một người cũng không phải việc khó gì. Còn Trương Ấu Văn, với khát vọng khống chế của Alpha, hắn kiên quyết sẽ không cho người tiếp tục ở cạnh cậu sau lễ cưới.
Điền Chính Quốc hiểu, khát vọng khống chế của Alpha rất mạnh, Kim Tại Hưởng rất kìm chế, hoàn toàn suy tính đến cảm thụ của cậu, cũng không làm cho cậu cảm thấy không dễ chịu.
Chỉ là nghĩ đến mình vẫn luôn được đối phương bảo vệ dưới cánh chim, một mặt là cảm động, mặt khác cậu tự trách mình vẫn chưa đủ ưu tú và mạnh mẽ.
Lượng công việc bảy ngày hoàn thành trong bốn ngày, Điền Chính Quốc lần nữa lâm vào ngày tháng thanh nhàn tự tại, thậm chí dưới sự sắp xếp của giám đốc Trương, mỗi ngày cậu còn tan tầm sớm hai tiếng.
Điền Chính Quốc về nhà sớm rửa tay vào bếp, nấu canh nấu cơm nấu nước.
Con có người trông, cơm tối có người làm, trong nhà dì Chúc và dì Ngô chuyên môn chăm trẻ tay chân luống cuống, cảm thấy lấy lương nhiều của chủ nhà lại thẹn với lương tâm, mỗi ngày làm việc vô cùng chăm chỉ, mua thức ăn phải mua ngon nhất, còn phải mua hoa đặt trong nhà, tăng thêm màu sắc cho căn nhà.
Ngày hôm đó chuông cửa vang lên, dì Chúc đón Điền Chính Quốc vào, nói: " Điền tiên sinh, ngài về rồi, tiểu thiếu gia khóc mãi không nín, tiểu Ngô không dỗ được."
Điền Chính Quốc cởϊ áσ khoác treo lên móc, "Tiểu Bảo Bảo khóc? Kim Tại Hưởng đâu ạ?"
Dì Chúc nói: "Chủ tịch Kim đang họp."
Dì Ngô xuống tay không, "Đang ở chỗ Chủ tịch Kim."
Lúc Tiểu Bảo Bảo khóc, Kim Tại Hưởng đang họp, hắn nghe thấy tiếng, ra xem, phát hiện dì Ngô mãi không dỗ được, đành ôm đi.
Tiểu Bảo Bảo ở trong ngực của hắn ngừng khóc, Kim Tại Hưởng cũng không đưa con về, thẳng thắn ôm nó vào phòng, ngồi xuống trước màn hình lớn: "Ngại quá, tôi đã về, hội nghị tiếp tục."
Sau lần trước vô ý gặp được Điền Chính Quốc, mọi người trong hội nghị lại lần nữa chính mắt thấy được tiểu thiếu gia Kim gia, trên mặt đã không còn kinh ngạc nữa.
Nhóc con được ôm vào trong ngực trắng trẻo non nớt, khá đáng yêu.
Chủ tịch Kim thực sự là đàn ông tốt.
Thử hỏi có boss nào tự trông con, còn mang con vào họp video không?
Tiểu Bảo Bảo trong tin tức tố của cha và trong hoàn cảnh mới mẻ an tĩnh một hồi lâu, vẫn bĩu môi, lại muốn khóc. Kim Tại Hưởng chỉ đành để bút xuống, cúi đầu như lắc thuyền nhỏ.
Mặc dù không thiếu kiên nhẫn, mà Kim Tại Hưởng lúc này khó tránh khỏi bởi vì khó có thể chú ý song phương mà sắc mặt trầm lạnh.
Tôn Vi Giai không báo cáo tiếp được: "Chủ tịch Kim, hay là dừng hẳn hội nghị đi ạ?"
Cô nói xong, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Kim Tại Hưởng đứng dậy mở cửa.
Hình chiếu trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Kim Tại Hưởng, cùng động tác mở cửa.
Thế nhưng trong phòng mở hội nghị video có hiệu quả thu âm, ngoài cửa có giọng người đàn ông trẻ, như nước suối chảy xuôi: "Đưa con cho em đi."
Lúc xoay người, trong tay Kim Tại Hưởng đã không còn nhóc con, sắc mặt lại bình thản hơn nhiều, khách sáo nói: "Xin lỗi mọi người, làm hội nghị một hai lần bị chuyện riêng của tôi cắt ngang."
Mọi người trong phòng hội nghị điên cuồng lắc đầu.
Thà rằng để sếp ở nhà chăm con cũng không thể khiến kẻ cuồng công việc này về công ty đi đầu tăng ca.
Hơn nữa trong sự dẫn dắt của Kim Tại Hưởng, công trạng bên này quý sau tốt hơn quý trước, lợi nhuận và chia hoa hồng tiền thưởng cũng vô cùng khả quan, dù là ai cũng có thể nhìn ra vị đại boss này có thiên phú siêu cao và năng lực tuyệt hảo, sớm bội phục lại vui vẻ trong lòng.
Hai chủ nhà đều về, hai dì bảo mẫu cũng về.
Điền Chính Quốc ôm Tiểu Bảo Bảo dỗ một lát, đại khái là bởi vì tin tức tố, Tiểu Bảo Bảo đặc biệt thích cậu, nhìn thấy cậu là thích ôm cậu thân thiết với cậu.
Trẻ con lớn nhanh, mới bốn tháng, ôm vào tay đã nặng trình trịch, hiện tại Tiểu Bảo Bảo đã biết giơ tay, nháy mắt phản ứng, thêm vào gương mặt trắng mập mập, béo béo, vừa mềm vừa non nớt.
Lần nào Điền Chính Quốc cũng mềm lòng, quá đáng yêu, quả thực là tiểu thiên sứ.
Về phần ông bố Alpha, vào giờ phút này một lớn một nhỏ đều không nghĩ đến.
Cơm tối, Điền Chính Quốc không nói nhiều, chỉ nói: "Em định từ chức."
Kim Tại Hưởng cau mày: "Có người bắt nạt em?"
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không hợp."
Sau khi thử, cậu phát hiện không hợp, mặc dù an nhàn đến đâu, cậu cũng không tiếp tục.
Kim Tại Hưởng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu, hắn chỉ nói: "Nếu em muốn, làm gì cũng được, chỉ là con còn nhỏ, tạm thời không thể rời bỏ em."
Điền Chính Quốc nghiêng đầu: "Không đâu, em chưa từng nói muốn rời khỏi."
Kim Tại Hưởng thâm thúy lẳng lặng nhìn cậu một lúc, mãi mới nói: "Những lời này của em, rất không có sức thuyết phục."
...
Điền Chính Quốc tới phòng làm việc nộp đơn xin từ chức, giám đốc Trương rất ngạc nhiên, sờ sợi tóc thưa thớt trên đầu, lộ ra nụ cười chân thành: "Lý do là về nhà thi bác sĩ à? Hoàn toàn được, người trẻ tuổi nên có chí khí. Tôi chúc cậu thành công."
Điền Chính Quốc: "Cảm ơn giám đốc Trương."
Giám đốc Trương đứng lên, đưa danh thiếp cho cậu: "Đừng gọi tôi là giám đốc Trương, tôi biết cậu là ai. Đi xếp đồ đi, tôi thấy Chủ tịch Kim ở dưới chờ cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro