Chương 80: Phiên ngoại 2: Nhật ký đi làm của thầy Điền và vai phụ Trương Ấu Văn
Chạng vạng.
Sắp tan việc, giám đốc Trương bỗng nhiên đến, nói Điền Chính Quốc viết sai văn kiện.
Chuyên ngành của Điền Chính Quốc vốn không phải cái này, nhưng năng lực học tập rất tốt, làm việc cẩn thận nghiêm túc, mấy tháng qua vẫn luôn chưa có sai sót.
Giám đốc Trương nói: "Cậu xem vấn đề này có phải là rất nghiêm trọng không, phần văn kiện này làm xong, cho sếp nhìn năng lực nghiệp vụ à? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, Chính Quốc, cậu nói cậu nhận việc mấy tháng rồi?"
Điền Chính Quốc cúi đầu lật qua lật lại, "Phần sau đoạn báo cáo này không phải tôi làm, vốn là chị Văn uỷ thác tôi làm một nửa trước, phần sau tôi không tham dự. Sai ở đằng sau, tôi không biết chuyện."
Giám đốc Trương cau mày ném báo cáo lên bàn: "Cậu không tham dự tại sao phải viết tên cậu? Tiểu Văn bận rộn như vậy, làm xong báo cáo cậu không biết đem ra kiểm tra à? Cậu giỏi nhỉ, chẳng lẽ phải phiền tiểu Văn kiểm tra một lần cho cậu? Tự chủ động hoàn thành công việc mà cũng không biết, cậu vào biến nơi này thành viện dưỡng lão à?!"
Người trong văn phòng nhìn sang, chị Văn làm việc ở đây rất lâu, già đời, thường sĩ diện, muốn bắt bí người mới, người mới căn bản không thể phản kháng. Chuyện như vậy nhất định là chịu uất ức không tìm được chỗ nói rõ lí lẽ, chỉ có thể nhịn xuống.
Trương Ấu Văn nghe được tin chạy tới, không thèm đoái hoài bây giờ là giờ làm, tiến lên ngăn Điền Chính Quốc ở sau, "Giám đốc Trương, ai cũng khó tránh khỏi có chút sai sót, anh Điền luôn làm việc rất nghiêm túc."
Giám đốc Trương sợ hết hồn, lại trách cứ: "Cậu tới làm gì, ở đây là văn phòng, không phải chỗ ban ơn lấy lòng, cút về làm chuyện của chính cậu đi."
Trương Ấu Văn lo lắng, nếu không phải giám đốc Trương và cậu ta có quan hệ họ hàng, sếp khác đã trực tiếp trở mặt đá người rồi.
Khi cậu ta lại muốn nói chuyện, Điền Chính Quốc lại duỗi tay nắm lấy cánh tay của cậu ta, nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, nói: "Tôi biết rồi, xin hỏi tôi sửa có kịp không?"
Cậu bị mắng một trận, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không có một tia cảm xúc dao động, chỉ là cảm giác đồng tử sâu hơn một chút.
Giám đốc Trương không nghĩ tới cậu nhịn được, ngơ ngác, bảo "Cậu làm đi", đi luôn.
Ông ta đi rồi, mọi người bu vào an ủi Điền Chính Quốc, còn giúp cậu thay đổi dữ liệu, thảo luận kết quả.
Điền Chính Quốc ôn hòa nhã nhặn, nói: "Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng không yếu ớt như vậy, bị phê bình mà thôi. Trước đây ở trong trường học tuy rằng không bị phê bình, mà học sinh còn khó hơn lãnh đạo, thường thường làm tôi tức không thở ra hơi."
Mọi người bật cười, chỉ có ở góc chết xa xa, chị Văn và một người phụ nữ mặc âu phục đứng chung một chỗ.
Cô ta mặt không thay đổi xem toàn bộ quá trình nói: "Tiện tay chèn ép người mới mà thôi, cho chúng nó không dám hả hê. Một thằng Omega nam, còn làm cho cả đám trai gái mê mẩn. Hơn nữa còn kết hôn rồi, kết hôn rồi vẫn giấu diếm như thế, nhất định là không gả cho người tốt gì, đếch dám nói ra mà thôi, ha."
Trước một giây tan làm, Điền Chính Quốc rốt cục hết việc, Tiểu Viên chạy tới hỏi: "Anh Điền, đêm nay liên hoan ở quán bar, chúng ta cùng ăn nhé? Tiểu Trương cũng tới."
Điền Chính Quốc nhắn tin cho Kim Tại Hưởng, ngẩng đầu nói: "Được."
Công ty thường xuyên tổ chức tiệc tối, tuy rằng không phải cưỡng chế yêu cầu tất cả mọi người đi, mà như Điền Chính Quốc, làm ở trong giới này, có rất nhiều chuyện không thể không làm.
Cậu không dám nói, đành tiền trảm hậu tấu, đi trước, rồi gọi điện thoại báo cáo cho Kim Tại Hưởng.
Liên hoan trong phòng khách quán bar, theo yêu cầu của nữ giới, cấm hút thuốc, nhưng mà không khí vẫn cứ pha tạp các loại mùi lạ, âm thanh điếc màng nhĩ người, đủ loại ánh đèn lấp loé.
Điền Chính Quốc đi vào đã bị người giẫm chân hai lần, trong sàn nhảy đã đầy người đứng đó, cậu quay đầu muốn tìm ghế sofa ngồi xuống. Trương Ấu Văn ở phía sau vỗ bờ vai cậu, "Thầy Điền, bên này có chỗ."
Tiểu Viên cùng mấy đồng nghiệp văn phòng đều ở đây, mấy người ngồi quanh một cái bàn.
Nhưng chỉ chỗ cạnh Trương Ấu Văn còn trống, Điền Chính Quốc cởϊ áσ khoác, qua ngồi xuống. Tiểu Viên đưa cho cậu một cốc nước, cậu nói cảm ơn nhận, lại không uống.
Trong không gian tương đối oi bức, Điền Chính Quốc chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, Trương Ấu Văn ở bên cạnh, không ngạc nhiên chút nào mà ngửi thấy được tin tức tố mùi sữa thơm, còn có một luồng mùi vị tin tức tố Alpha.
Điển hình đánh dấu tạm thời. Đánh dấu vĩnh viễn sẽ không để cho Omega khó khống chế tin tức của mình như thế.
Vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn.
Lòng đã chết của cậu ta lại như có một ngọn lửa, làm cho cậu ta vạn phần kinh hỉ.
Tiểu Viên cầm bài chia: "Quy tắc tôi đã nói rồi, người thua nói truth or dare." Cô liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng hỏi: "Anh Điền, sao anh không uống đồ uống?"
Điền Chính Quốc đang nhìn bài, nghe vậy nhàn nhạt nói: "Không khát lắm."
Tiểu Viên nghi ngờ: "Em không thấy anh Điền uống một ngụm nước nào, thể chất gì thế."
Điền Chính Quốc chơi bài không giỏi, qua vài vòng thua một lần, mọi người ồn ào: "Truth or dare, chọn một cái nhanh lên!"
Điền Chính Quốc mở mắt nhìn, "Dare."
Có người đề nghị: "Dare... Nói em yêu anh với người trò chuyện gần nhất!"
Điền Chính Quốc bình tĩnh lấy điện thoại di động ra mở lịch sử trò chuyện, cậu chỉ ghi họ, mọi người thấy trên cao nhất có một chữ "Hạ", thời gian nói chuyện lần trước vào lúc vừa nãy bọn họ đi ăn cơm.
Trong bóng tối nụ cười của Trương Ấu Văn hơi cứng, cảm thấy mình đê hèn cực kỳ.
Điền Chính Quốc ấn gọi điện, một giây sau đã được kết nối.
Điền Chính Quốc mở hands free, không có chút do dự nào, nói luôn: "Em yêu anh."
Người bên kia nhất thời không lên tiếng, không biết là bối rối hay là nghe hoàn cảnh ầm ĩ phản ứng một lát, hồi lâu mới có giọng đàn ông trầm thấp vang lên: "Câu nói này anh nhận, Điền tiên sinh."
Điền Chính Quốc cúp điện thoại, mọi người sững sờ, cả giận: "Không thú vị gì cả!"
"Anh Điền thật nhỏ mọn, không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Điền Chính Quốc buông tay cười: "Đây là dare mọi người muốn tôi làm, tôi dám làm, các cô cậu cũng phải nhận."
Mọi người cũng không nói nhiều, nhanh chóng vào vòng kế tiếp.
Ở bên cạnh Tiểu Viên lại nghe rõ ràng, ngơ ngác, khó giải thích được cảm thấy giọng của người đàn ông kia gợi cảm, vừa nghe là biết Alpha gợi cảm đẹp trai.
Cô quen ship cp, chỉ là một chút hint cũng có thể não bổ ra một loạt phim truyền hình nhiều tập, giọng nói đó còn có một loại ngữ khí cưng chiều yêu chuộng ở trong, làm lòng người tan chảy.
Tiểu Viên có ý nghĩ lớn mật.
Người đàn ông này không phải là bạn đời của anh Điền đó chứ? Nói như vậy, vậy đây là cơm chó đập vào mặt à?
Chơi vài lần, mọi người cảm thấy không vui, vài người lên ca hát nhảy múa, còn lại thì lướt điện thoại uống rượu. Người xung quanh ít hơn nhiều, Điền Chính Quốc mới thở một hơi, đứng dậy hơi di chuyển sang bên cạnh.
Dựa vào ánh đèn, vòng eo sau áo sơ mi trắng hiện ra, sau lưng theo động tác hiển lộ rõ rệt, vạt áo áo sơ mi bị nhét vào trong quần tây dài đen, vóc người cân đối thon dài, lúc rũ mắt ngũ quan khuôn mặt tự dưng khiến người cảm thấy đa tình dịu dàng.
Mấy người đàn ông nhìn về bên này, ánh mắt lõα ɭồ, Trương Ấu Văn cau mày, đi qua ngồi cạnh Điền Chính Quốc.
Sắc mặt Điền Chính Quốc không quá tốt: "Em đừng ngồi ở đây, thầy khó chịu."
Trương Ấu Văn vội quay đầu nhìn cậu: "Thầy không thoải mái chỗ nào? Không uống nước là bởi vì không khỏe ạ?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, không uống nước chỉ là bởi vì trước kia Kim Tại Hưởng nói nhiều lần, hiện tại đã thành thói quen của cậu. Khó chịu là vì cậu vẫn chưa đánh dấu tạm thời, mà không liên quan đến kì phát tình, Tiểu Bảo Bảo mới sinh ra ba tháng, còn phải qua hơn nửa năm cậu mới phát tình được.
Điền Chính Quốc lại hơi dịch sang bên cạnh, nói: "Em không phải Alpha à? Em không bị Alpha đánh dấu thầy tạm thời ảnh hưởng?"
Trương Ấu Văn sờ mũi: "Có chút."
Điền Chính Quốc: "Ảnh hưởng này không chỉ là đối với em, em gần thầy như vậy, thầy cũng rất khó chịu." tác dụng đánh dấu tạm thời vốn là hai phía.
Trương Ấu Văn quay đầu nhìn cậu: "Thầy Điền, sao hai người vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn, có phải là thầy không yêu người kia không?"
Điền Chính Quốc đối diện với ánh mắt của cậu ta, nghi hoặc: "Tôi không biết ý của những lời này của em là gì, nghi vấn sự trung thành của tôi với chồng tôi sao?"
Trương Ấu Văn vội xua tay: "Không phải, em không có ý đó. Em nói là, nếu như thầy không thích đối phương, thì không nên miễn cưỡng mình. Em đã gặp vị Kim tiên sinh kia, cũng nghe chuyện của anh ta, anh ta là người vô cùng cứng rắn mà bá đạo độc tài, tính cách hai người hợp nhau được không?"
"Không, kỳ thực chúng tôi ở chung rất tốt." Điền Chính Quốc cho cậu ta xem chiếc nhẫn trên tay, "Tôi kết hôn rồi, đã đăng ký kết hôn, là bạn đời hợp pháp. Em không nên dùng khẩu khí lo lắng chất vấn tôi những điều này."
Trương Ấu Văn biết cậu đã giận, cúi đầu, rất mất mát.
Điền Chính Quốc liếc nhìn điện thoại, đứng dậy nói lời từ biệt, "Tôi phải đi, hơn nửa tháng nữa tôi sẽ làm hôn lễ, nếu như em đồng ý, tôi sẽ vui vẻ mời em tới tham gia."
Cậu trực tiếp đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh buổi tối thổi qua.
Tiểu Viên đuổi theo ra, nhìn thấy cậu lên chiếc xe ô tô màu đen, cùng với bóng xe lướt đi.
Cô đứng một lúc mới về, nhìn thấy Trương Ấu Văn thất hồn lạc phách ngồi trong ghế sofa uống rượu một mình, cô quay đầu nói với chị em: "Cp tao ship chìm rồi."
Chị em nhìn cô: "Ai bảo mày ship cp cái gì, điên rồi hả."
Tiểu Viên lắc đầu nói: "Không phải, giờ tao cảm thấy... cp đại mỹ nhân dịu dàng và đại tổng tài cứng rắn bá đạo này ship vui hơn."
Một đêm náo động, ngày hôm sau mọi người vẫn đi làm bình thường.
Điền Chính Quốc hay đi sớm lại lần đầu tiên xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới đến đi làm lại, lúc Tiểu Viên hỏi, cậu khẽ cười một cái: "Buổi tối ngủ không ngon."
Tiểu Viên nghe vậy càng kích động.
Không có gì so với cp phát kẹo khiến người ta kích động hơn!
...
Sau đó, Trương Ấu Văn lặng lẽ đến lễ cưới của Điền Chính Quốc, ở trong góc tối, trong hoa hồng bay múa ngợp trời và tiếng vỗ tay rít gào, cậu ta đứng ở xa nhìn cảnh tượng hai người ôm nhau.
Điền Chính Quốc không có bất kỳ miễn cưỡng nào.
Trương Ấu Văn thậm chí từ mặt mày và hành động nhìn ra tin tưởng và ỷ lại.
Không chỉ là yêu thương, còn có rất nhiều cảm xúc, điều này làm cho một hình tượng từ trước đến giờ nhạt nhẽo thanh lãnh, bỗng nhiên sống động, trở nên muôn màu muôn vẻ.
Trương Ấu Văn trong nháy mắt hiểu ra loại thay đổi này đến từ đâu. Nguyện ý vì người mình yêu mà nỗ lực trở nên tốt hơn ưu tú hơn, loại tâm tình này cậu ta rõ ràng nhất.
Đốm lửa dấy lên trong lòng kia, vụt tắt lần nữa.
Cậu ta nghĩ tình yêu sâu đậm thì lâu dài, mình chỉ là quyến luyến sự dịu dàng và quá khứ mà thôi.
Mà hiện tại, cậu ta cũng phải từ biệt quá khứ, chào đón cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro