Chương 71: Làm bạn với cậu đi qua quãng đời còn lại
Giọng họ trò chuyện cực thấp, hai bên đều không có người, bởi vậy không làm ai chú ý, lại bởi vì thế mà càng thêm ám muội dị thường.
Điền Chính Quốc không chỉ hai má nóng lên còn cảm thấy toàn thân cũng hơi nóng, phía sau lưng cũng toát mồ hôi. Cậu tưởng là căng thẳng, đành dời mắt đi, không nhìn gương mặt anh tuấn quá mức của Kim Tại Hưởng nữa mà nhìn chính giữa sân khấu. Không bao lâu, Kim Tại Hưởng ở phía dưới cầm bàn tay cậu.
Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích ngón tay, không tránh ra.
Nếu như vào nửa năm trước, ai biết được sẽ là cục diện như thế này. Điền Chính Quốc nghĩ, ai mà ngờ tới hai tình địch hai bên đều nhìn không vừa mắt sẽ cùng nhau, cậu còn mang thai con của đối phương, còn đăng ký kết hôn dây dưa không rõ.
Khi MC tuyên bố lễ cưới kết thúc, món ăn mới được đưa lên. Toàn bộ lễ đường yên tĩnh lại, cơm trưa rốt cục bắt đầu.
Trần Kim và Ôn Nhã đi thay quần áo, ba mẹ hai nhà đều ngồi xuống bàn chủ. Ba mẹ Ôn gia nhìn thấy hai người Điền Chính Quốc, mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Điền Chính Quốc chào hỏi, giới thiệu sơ lược qua mình và Kim Tại Hưởng. Hàn huyên xong, mẹ Trần hỏi: "Sao Chính Quốc không uống chút rượu thế?"
Điền Chính Quốc: "Hai ngày nay cổ họng không thoải mái, nên cháu không uống."
Viện trưởng Trần nói: "Dạy học hao cổ họng bà không biết à, bụi phấn có ảnh hưởng đến sức khỏe lắm. Chính Quốc cũng đừng uống rượu, dưỡng cổ họng đi, rảnh rỗi thì đến bệnh viện khám xem, chú nghe người ta nói có cái gì ngậm trong miệng có lợi cho cổ họng đấy."
Điền Chính Quốc vội vàng gật đầu nghe chỉ bảo.
Một bên khác Kim Tại Hưởng khí chất xuất chúng lại lạnh lùng, ba mẹ Ôn gia không nhịn được nhìn vài lần mới lấy dũng khí hỏi thân phận.
Điền Chính Quốc nói: "Cô chú khả năng chưa biết, đây là chồng cháu, Kim Tại Hưởng."
Sắc mặt Kim Tại Hưởng nhu hòa đi: "Chào cô chú."
Mẹ Ôn cười nói: "Ừ chào cháu chào cháu, lần đầu tiên cô nhìn thấy người như Kim tiên sinh, nhìn trợn tròn mắt. Dung mạo đẹp trai hơn bất kì đàn ông nào cô gặp trước đây, xin hỏi cháu là Alpha à?"
Điền Chính Quốc gật đầu: "Đúng, cháu là Omega, anh ấy là Alpha nhà cháu."
Mẹ Ôn ngạc nhiên, trên thế giới bởi vì ít Omega, rất khó gặp được bởi vậy mẹ Ôn khoảng cách gần nhìn thấy một cặp AO, đặc biệt là tướng mạo khí chất hai người đều xuất chúng như thế, nhất thời kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ôn Nhã thay xong quần áo đến, giận trách: "Mẹ, mẹ đừng làm như thể chưa từng thấy thế chứ."
Mẹ Trần cười nói: "Không trách bà thông gia, lúc Chính Quốc đi học ai cũng thích, nếu là con ruột của tôi, tôi cũng hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn."
Mẹ Ôn gật đầu, lòng vừa cảm khái lại hiếu kỳ, nhưng Alpha ở cạnh Điền Chính Quốc sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn qua là người không dễ chọc, bà đành đánh trống lui quân, không dám hỏi nhiều.
Kim Tại Hưởng nghiêm túc thận trọng, còn trầm mặc ít nói khí tràng cường hãn, không tiếp lời, vì vậy cũng không ai không mắt có lá gan quấy rối hắn. Lực chú ý của hắn chỉ đặt ở trên người Điền Chính Quốc, cơm nước trước mặt ở trong mắt hắn chỉ có hai loại, một là Điền Chính Quốc có thể ăn, hai là không thể ăn.
Ba Trần nhìn hai người giao lưu, yên tâm hơn nhiều.
Quá khứ của Điền Chính Quốc ông nhìn ở trong mắt, lòng cũng đau. Quá khứ đen tối thiếu thốn tình cảm đã qua, nếu như có thể có được tương lai hạnh phúc hơn, chắc chắn là một chuyện khiến người vui vẻ.
Trần Kim và Ôn Nhã ăn vài miếng cơm nước, phải dậy đi từng bàn chúc rượu. Điền Chính Quốc thấy họ đi từ đầu này đến đầu kia, phù rể phù dâu còn bận rộn hơn, đám người xô đẩy, âm thanh ầm ĩ, Điền Chính Quốc bỗng thấy vui mừng mình không làm phù rể.
Lỡ như lại có người kéo cậu uống rượu, vậy chẳng phải là rất lúng túng hay sao.
Kim Tại Hưởng hết sức tập trung đút cơm cho Omega nhà mình, cũng rất thỏa mãn. Điền Chính Quốc nói: "Cơm nhà hàng này cũng không tệ, không kém tay nghề của em."
Khóe miệng Kim Tại Hưởng khẽ cong. Đương nhiên, chủ nhà hàng biết hắn đến, không lấy ra bản lĩnh lớn nhất sao.
Khi hết bận quay về, Ôn Nhã vừa đói bụng vừa mệt, vốn định ngồi an tâm ăn cơm, nhưng họ hàng ăn xong rồi đi tới, thỉnh thoảng đến bàn chủ nói việc gia đình dài ngắn, quấy nhiễu làm Ôn Nhã ăn không vô nữa.
Điền Chính Quốc nói khẽ với Trần Kim: "Gọi gói đồ ăn đi, đưa chị Ôn vào trong phòng ăn đi."
Trần Kim nghe vậy làm theo, sau khi họ đi, đám họ hàng vẫn không cam lòng, thẳng thắn nói đâu đâu với cha mẹ hai nhà, bọn họ liên tiếp hỏi: "Đã tính toán lúc nào sinh con chưa, chị xem con nhà người ta lớn thế rồi, sinh con sớm chút, già rồi có người nuôi."
Mẹ Ôn ban đầu còn giải thích: "Không vội như vậy, định chờ kinh tế tốt hơn chút... Không vội, chúng nó còn trẻ."
Lại giải thích thêm mấy lần, mẹ Ôn mới phát hiện đám họ hàng này chỉ thích hóng hớt, sắc mặt hơi không kiên nhẫn.
Điền Chính Quốc cũng khẽ nhíu mày lại, muốn rời đi, nhưng cậu nhắn tin cho Trần Kim lại chưa thấy anh nhắn lại, cậu cũng không tiện rời đi luôn.
Đám họ hàng này cũng sớm chú ý tới hai người quá chói mắt, dò hỏi xung quanh, rốt cục có người nói ra: "Người kia họ Điền, là con trưởng Điền gia, mẹ nó là vợ cả của giám đốc Điền, sau đó bị tức chết. Chết rồi giám đốc Điền lại cưới vợ mới, từ nhỏ đã không quan tâm nó, còn đuổi nó đến viện mồ côi."
"Có cha sinh không người nuôi, dù đầu thai tốt cũng không nhất định có thể bảo đảm là mệnh phú quý."
Người khác thổn thức một trận, dồn dập liếc mắt nhìn sang bên này.
Điền Chính Quốc đè tay Kim Tại Hưởng lại, trầm giọng nói: "Đừng làm loạn, tiệc cưới của anh Trần, làm loạn thì sau này anh Trần gặp người thế nào."
Kim Tại Hưởng che đậy đi cảm xúc âm u bạo ngược ở đáy mắt.
Điền Chính Quốc: "Em từ nhỏ đã bị người nói lung tung quen rồi. Sau khi lớn lên vì vậy cũng sắc bén lên, bởi vì em nghĩ em không dễ chịu, em cũng không thể khiến người khác dễ chịu, sau đó em nghĩ thông suốt rồi. Những người này đời em cũng không gặp lần thứ hai, tranh chấp với họ cũng chỉ làm em không vui."
Kim Tại Hưởng: "Nhưng em đã không vui rồi."
Mặc dù cậu không nói, Kim Tại Hưởng cũng có thể nhìn ra lời nói kia đúng là chọc vào chỗ đau của Điền Chính Quốc.
Ba Trần cũng nghe được, ông không vui đi tới, vỗ vỗ vai người kia: "Lão Vương à, nghe nói con chú đang đi học mà lúc thì trốn học lúc đánh nhau, chú làm cha mà sao không làm gương, không học giỏi, lại còn nói nhà người ta."
Điền Chính Quốc rũ mắt, tâm tư lại rối loạn. Một hồi cậu nghĩ, ba Trần từ nhỏ luôn đối tốt với cậu, mà đây là lễ cưới của Trần Kim, cái gì cũng phải tốt, một hồi cậu lại nghĩ mẹ ruột qua đời, ông ngoại bên kia không lui tới, ba thì tái hôn, không ai nguyện ý quan tâm cậu. Nhưng vậy thì sao?
Điền Chính Quốc đột nhiên đứng dậy, tiện tay cầm chén rượu ở bàn bên cạnh, đổ xuống đầu người đàn ông trung niên kia.
Lão Vương vóc người béo tốt, không tránh kịp, rượu đỏ chảy đầy mặt, vừa giận vừa sợ trợn to hai mắt: "Mày mẹ nó làm gì thế!"
Người toàn bộ đại sảnh bị tiếng gào thét oang oang kéo đến, chen sang bên này xem náo nhiệt, bên ngoài chợt có một đội an ninh tràn vào, tách đoàn người ra, Điền Chính Quốc nhất thời bị vây quanh ở trong vòng.
Điền Chính Quốc được Kim Tại Hưởng ôm lấy vai, cậu tựa vào ngực hắn, cốc thủy tinh trong tay cậu bị Kim Tại Hưởng cầm vứt đi, mà cả người cậu được Kim Tại Hưởng che chở ở bên người, tư thái bảo vệ hết sức rõ ràng.
Mấy ông già bên cạnh lão Vương vốn muốn thừa cơ trách cứ vài câu, giờ bị dọa đến nói không ra lời, trừng Kim Tại Hưởng nói: "Cậu cậu cậu cậu..."
Điền Chính Quốc lạnh lùng trả lời: "Cậu cái gì mà cậu, chưa từng thấy nhà giàu à? Cũng được, ngày hôm nay tôi để cho các ông xem cái gì gọi là nhà giàu."
Chủ nhà hàng vẫn luôn lo bên này, nghe tin là lập tức tự mình đến nhận tội, "Chủ tịch Kim, sếp Kim, nếu ngài có gì không hài lòng, tôi giải quyết cho ngài."
Nhà hàng này trải khắp toàn quốc, đẳng cấp cao, ở thành phố S là cao cấp nhất, ông chủ là người trong giới thượng lưu, lúc này một mực cung kính với một người khác, làm đám người lão Vương sợ đến mức trợn to hai mắt.
Kim Tại Hưởng lạnh mặt. Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, nghĩ thầm chẳng trách tất cả mọi người muốn lên cao, bởi vì vả mặt thật sự rất sảng khoái.
Cậu hả giận, nói: "Thôi, rút lui đi." Dù sao cũng là lễ cưới của anh Trần, không thể huyên náo quá khó nhìn.
Ba mẹ Ôn gia lại lắc đầu, bởi vì lễ cưới long trọng, họ hàng mời tới có một bộ phận là không thường lui tới, cũng không ai biết còn lắm mồm như vậy, cho nên không phải lỗi của hai người họ. Hơn nữa Kim Tại Hưởng vừa nhìn là người có thân phận có bối cảnh, nhìn thế, là bọn họ trèo cao.
Lão Vương và mấy người bạn bị chủ nhà hàng khách sáo mời ra ngoài, đồng thời sau đó sẽ không hoan nghênh bọn họ nữa. Chủ nhà hàng cung kính, xin lỗi Kim Tại Hưởng, "Chủ tịch Kim, đây là thẻ đen của cửa hàng chúng tôi, miễn phí tiền ăn trong cửa hàng suốt đời."
Ông dựa vào lời mời của nhân vật lớn mới vào vòng tròn thượng lưu mở rộng tầm mắt, vị trước mặt này mới thật sự là người trong vòng tròn thượng lưu. Người nắm quyền tập đoàn Kim thị, giá trị bản thân không thể đo đếm, sau lưng còn có Kim thị tài lực giao thiệp khổng lồ.
Hầu hạ không nổi, đắc tội người, nghề này của ông coi như hỏng.
Kim Tại Hưởng nhét tấm thẻ dày vào tay Điền Chính Quốc: "Cầm đi, lúc nào muốn mời bạn thì dẫn đến đây ăn."
Mọi người hóng hớt lúc này mới cảm nhận được cái gì là cơm chó ụp vào mặt: "..." Đây mới là cách yêu của boss nhà giàu! Muốn cái gì là cho cái đó! Không nói thì kín đáo cho!
Ôn Nhã và Trần Kim sau đó biết được chuyện này, cũng giật mình rồi tâm tình phức tạp, Trần Kim nói: "Lúc trước anh không tin Chính Quốc sao lại chọn Chủ tịch Kim, hiện tại bỗng nhiên hơi hiểu, hai người họ cũng xứng đôi lắm."
Trò khôi hài kết thúc, tất cả mọi người ở đây biết hai nhà Ôn Trần quen người nhà giàu, mọi người không ồn ào như trước nữa, đối với hai nhà Ôn Trần đều khách sáo.
Bên kia người cũ ở viện mồ côi năm đó ngồi cùng một chỗ, không khí trầm mặc, Bác Viên cùng Lý Tuấn lấy dũng khí, cầm chén rượu tới.
Trước đó không tới, một là Kim Tại Hưởng ở cạnh, uy thế Alpha quá nặng, hai là không có lá gan đó.
Điền Chính Quốc nghe có người gọi cậu sau lưng, xoay người nhìn, sợ hết hồn.
Lý Tuấn lại hói không ít, cười cười, nở nụ cười mà khóe mắt lại nhíu lại, nào còn hăng hái tuổi trẻ như trước. Mà Bác Viên mập ra không ít, còn có bụng bia, dáng vẻ tuấn tú thư sinh lúc làm giáo viên biến mất sạch, khí chất lõi đời khéo đưa đẩy.
Lý Tuấn từ khi được Kim Tại Hưởng nhắc nhở, công ty lên hương, kính nể Kim Tại Hưởng sát đất, vừa qua là căng thẳng run tay.
Ngược lại Bác Viên bình tĩnh: "Thầy Điền, Chủ tịch Kim, tôi mời hai người một chén. Tôi uống hết, hai người tùy ý."
Lý Tuấn cũng vội vàng làm theo, cười nói: "Cũng là anh Trần có mặt mũi, có thể mời được quý nhân hai người. Vừa nãy mấy người có mắt không tròng, không cần để ý tới."
Điền Chính Quốc hỏi: "Công ty được không? Nhìn dáng dấp chắc là phát triển rất tốt."
Lý Tuấn: "Miễn cưỡng sống tạm thôi. Lão Bác hiện tại làm với tôi, áp lực ít đi nhiều."
Bác Viên cười cười, mặt cảm khái, "Lúc đó tôi đi dạy, hiện tại lại tại gây dựng sự nghiệp... năm đó chúng ta rõ ràng từ cùng một nơi đi ra, vận mệnh lại không giống nhau."
Lý Tuấn cười nói: "Lão Bác không hổ là người dạy học, nói chuyện cũng ra dáng đấy. Thuận tiện tới chúc mừng Điền tiên sinh và Chủ tịch Kim, lúc thấy hai người thành đôi, tôi thực sự lấy làm kinh hãi."
"Đúng đúng, nhất định phải chúc mừng." Bác Viên căng thẳng nói, "Tôi muốn xin lỗi một chuyện... trước đây không lâu thầy Điền tổ chức sinh nhật, tôi đột nhiên nghĩ đến trước đó trong viện mồ côi mỗi năm thầy Điền tổ chức sinh nhật, viện trưởng đều mua bánh ngọt lớn chia đều, sau đó sếp Kim cũng có một phần, mà tôi mỗi lần đều lén lút..."
Còn chưa nói hết đã bị Lý Tuấn bịt miệng: "Cậu ta uống say rồi! Chúng tôi đi trước!"
Điền Chính Quốc bật cười.
Xin lỗi có tác dụng, cậu đã không bị con sói này tha đi.
Mà nghĩ lại, khi đó gặp phải bao nhiêu người, giao tình chỉ như nước chảy, chỉ có người bên cạnh này, kiên định mạnh mẽ ở bên cạnh cậu như vậy.
Mà tương lai, hắn còn có thể làm bạn với cậu đi qua quãng đời còn lại.
Buổi tối còn có tiệc cưới, Điền Chính Quốc lại mệt mỏi, tạm biệt Trần Kim, cùng Kim Tại Hưởng rời đi sớm. Dạo này cậu dễ mệt, quay về ngả đầu ngủ trưa dậy ăn chút gì đó mới khôi phục tinh thần.
Mà cậu vẫn cảm thấy lòng buồn bực khó chịu, lòng bàn tay nóng ran.
Buổi tối lúc học tập, Điền Chính Quốc phát hiện dị thường rõ ràng hơn, tay không ngừng nóng lên, toàn thân cũng nóng, trong không khí lưu lại quá ít mùi Alpha làm cho cậu sinh ra cảm giác không hài lòng.
Điền Chính Quốc nghĩ, đại khái là phát nhiệt đến, cậu đứng dậy đi tìm Kim Tại Hưởng, định đi xin cái hôn.
Kim Tại Hưởng đang tắm.
Cậu dán tai vào cửa phòng tắm, có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.
Trên cửa có đèn thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng lên, không thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Điền Chính Quốc tựa vào cửa chờ đợi, nghe tiếng nước, đầu óc hỗn loạn một mảnh, không biết sao cậu lại nghĩ đến lúc phát tình, người này hung mãnh siết chặt cánh tay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro