Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thuốc ức chế đối với cậu, chẳng mấy chốc sẽ hết hiệu lực

Hắn bị ma xui quỷ khiến mà cúi đầu.

Vẻ ngoài của Điền Chính Quốc thật sự rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú, trắng nõn, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, mi mắt khẽ run, bởi vì thuốc ức chế có tác dụng mà bỗng nhiên cả người trở nên yếu ớt, lúc này đây nhìn anh thật an tĩnh và ngoan ngoãn, vô hại và cũng vô cùng ngây thơ.

Lúc cùng hắn tranh đấu, Điền Chính Quốc sẽ dùng ánh mắt khiêu khích và phòng bị nhìn hắn, thế nhưng bây giờ anh lại có một bộ mặt khác rất nhu thuận và ôn hòa. Kim Tại Hưởng cảm thấy rất thú vị.

Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, nhìn thấy tuyến thể yếu ớt của Omega lộ ra, Kim Tại Hưởng đột nhiên muốn đưa tay chạm vào nơi có thể bị đánh dấu trong truyền thuyết kia, là nơi mềm mại và mẫn cảm nhất của Omega.

Thậm chí hắn còn muốn cắn một ngụm, cắn thật mạnh cho đến khi chảy ra dòng máu đỏ tươi, như vậy liệu có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của sinh vật yếu đuối trước mặt này không. Nhưng nhìn lại dấu vết màu xanh trên cánh tay của Điền Chính Quốc bị tay hắn nắm mà thành, ánh mắt Kim Tại Hưởng hơi trầm xuống.

Khát vọng chinh phục của Alpha ẩn trong bản năng của cơ thể, đó như là điều hiển nhiên.

Đúng lúc hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc mở mắt ra, hốc mắt hơi ẩm ướt, tròng mắt đẹp như sao trời, trong nháy mắt lộ ra sự ngây thơ và vẻ mặt mê mang.

Ngay sau đó hắn liền bị một nắm đấm đánh mạnh vào mặt.

Kim tổng che khóe miệng lảo đảo lui về phía sau ba bước, trừng mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, quanh thân đều là sát khí.

Trước kia ở nước ngoài, hắn và chú ba tranh quyền đoạt vị bị thương ở đùi, ngày hôm sau, hắn lập tức phế bỏ đi hai chân của đối phương. Hắn chính là như vậy, có thù nhất định phải trả.

Điền Chính Quốc vịn cửa xe từ bên trong đi ra, không hề có thành ý, nói: "Thật xin lỗi, Kim tổng, tôi nhìn không rõ ràng đã ra tay."

Môi của Kim Tại Hưởng bị rách, máu thấm ra, đau nhe răng trợn mắt: "Hóa ra thầy Điền cũng là người có thù phải trả."

Điền Chính Quốc: "Tự vệ thôi, dù là ai khi mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một người xa lạ, đều sẽ giật mình. Huống chi tôi còn là một Omega, Kim tổng là Alpha, tôi vẫn nên cảnh giác một chút".

Omega quả nhiên là phiền phức nhất, Kim Tại Hưởng lau vết máu ở khóe miệng: "Lần này coi như tôi xui xẻo, thầy Điền là giáo viên nhân dân, coi như tôi tích đức làm việc thiện. Nói câu không dễ nghe, Omega gần tới thời kỳ đặc thù thì nên ngoan ngoãn ở nhà".

Kim Tại Hưởng dừng một chút, vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cau mày: "Đừng lúc nào cũng kiếm chuyện cho Alpha".

Hiếm khi hắn một hơi nói nhiều lời như vậy, Điền Chính Quốc lại tức giận đến mức không kịp kinh ngạc, quần áo anh bởi vì mồ hôi chảy ra mà dính vào người, cánh tay bị Kim Tại Hưởng không hề nhẹ nhàng đâm một kim, bây giờ còn đang rỉ máu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này khi ra cửa tôi sẽ xem lịch trước, đảm bảo sẽ không đụng phải Kim tổng".

Kim Tại Hưởng đóng cửa xe: "Thế thì không còn gì tốt hơn".

Hắn thấy Điền Chính Quốc che tay cánh tay đi về nhà, anh hơi gầy, nhưng không phải gầy yếu, hai chân thon dài, bóng lưng cũng đẹp mắt.

Đột nhiên Kim Tại Hưởng có ý nghĩ muốn hỏi địa chỉ của đối phương.

Kim Tại Hưởng đỗ xe dưới tầng hầm của khu nhà, bên trong ánh đèn mờ nhạt và không khí ẩm ướt, trong xe vẫn còn phảng phất một tầng mùi cực kỳ thơm.

Kim Tại Hưởng giơ bàn tay đã nắm cổ tay gầy guộc ấy, hắn không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng làn da của Điền Chính Quốc dường như lại vô cùng yếu ớt và mẫn cảm, sờ một cái đã để lại một dấu xanh tím.

Hắn cúi đầu, ngửi mùi tin tức tố vị sữa còn lưu lại trên đầu ngón tay mình.

Như trong ký ức của hắn, lần đầu tiên được thưởng thức mùi vị của sữa.

...

Kim Tại Hưởng bị bắt cóc khi còn rất nhỏ, mặc dù sau đó người ta xác nhận rằng đó một âm mưu được tính toán trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị chia cách với gia đình. Trong tay bọn buôn người, hắn phải chịu khổ nhiều năm, mãi đến khi được cha của Trần Kim đón về.

Trong viện phúc lợi trợ cấp thiếu thốn, rất nghèo, hắn là người ngoài mới đến, lại không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, sẽ không được phân phát thực phẩm và vật dụng, thậm chí đến cả cháo nóng và bánh mì cũng không được ăn.

Nhưng có người đã cho hắn một ly sữa.

Tinh khiết và thơm ngon, thậm chí còn ngon hơn cả loại sữa hảo hạng ở tầng lớp thượng lưu.

Ký ức lúc nhỏ của hắn đã sớm phai nhạt, cũng quên mất mùi vị của thứ sữa mình uống khi còn bé, chỉ nhớ rõ mùi vị của ly sữa này.

Sau này hắn nhận được ý tốt của nhà họ Trần. Viện trưởng Trần, cũng là cha của Trần Kim, là một người tốt bụng, ông đã nhận nuôi hắn, sau đó còn chu cấp tiền học phí cho hắn đi học, thậm chí là đi du học, chính phủ sẽ không cung cấp cho họ những thứ này, nhưng viện trưởng Trần không nói hai lời mà chuẩn bị chu đáo cho hắn.

Phần ân tình này, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Lần này Kim Tại Hưởng về nước là để điều chỉnh công việc nội bộ của công ty, quan trọng hơn là hắn chi một khoản tài chính lớn để giúp đỡ cho viện phúc lợi, sau đó muốn tiếp tục theo đuổi Trần Kim.

Hắn leo lên được vị trí như này hôm nay, có vô số người muốn biết sở thích của hắn. Có người đưa cho hắn Beta, cho rằng Beta là an toàn và thích hợp làm tình nhân, cũng có người đưa Omega, bởi vì sinh vật này, với thể chất đặc biệt, luôn được coi là thứ tốt nhất trong số những thứ tốt.

Mà Kim Tại Hưởng chỉ muốn một Beta ôn nhu, săn sóc, hiểu ý. Cho đến bây giờ, Trần Kim là sự lựa chọn tốt nhất.

Omega phiền phức, chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của hắn.

...

Sau khi Điền Chính Quốc bước vào thang máy, thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, anh khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tuy nhiên, trên đường đi, vẫn gặp Alpha đi theo anh một đoạn đường, cuối cùng phát hiện anh đã tiêm thuốc ức chế, trong lòng có chút thất vọng, còn đặc biệt đáng khinh mà huýt sáo với anh.

Alpha quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất trên đời! Không quản được cái móng heo của mình.

Kiêu ngạo, đáng khinh, phóng đãng...ngay cả Điền Chính Quốc là một giáo viên dạy toán cấp ba cũng có thể đem hàng tá từ ngữ xấu xa để hình dung.

Trước cũng là vì Kim Tại Hưởng làm cho thuốc ức chế của anh sớm mất đi tác dụng, nếu không anh cũng sẽ không xấu hổ và chật vật như thế này.

Điền Chính Quốc dự định đi mua một bình phun sương che lấp tin tức tố khác, tuy rằng phải tiến hành một số thủ tục rắc rối nhất định, nhưng lần đầu tiên trong đời gặp phải tình huống xấu hổ vì thuốc ức chế mất đi tác dụng, anh không thể không chuẩn bị cẩn thận.

Từ khi ra ở riêng, anh vẫn luôn sống một mình, sinh hoạt dựa vào tiền lương dạy học. Độc thân không có gì không tốt, nó còn vô cùng tự do.

Căn hộ nhỏ gọn gàng sạch sẽ, Điền Chính Quốc mắc bệnh sạch sẽ, căn nhà sạch sẽ đến mức cả Trần Kim cũng cảm thấy xấu hổ, y cười và nói rằng anh là một người đàn ông tốt của gia đình, không biết ai có thể lấy được anh đây.

Người đàn ông tốt của gia đình Điền Chính Quốc đang ngồi khoanh chân trước bàn trà ăn mì.

Không phải anh không biết nấu cơm. Chỉ là làm một bàn đồ ăn mà không có ai ăn cùng thì thật lãng phí.

Điền Chính Quốc thi đại học, chọn chuyên ngành sư phạm, sau khi tốt nghiệp cao học, anh đến trường trung học trọng điểm của thành phố S dạy học, năm nay dạy lớp 12.

Phúc lợi của giáo viên nhân dân rất tốt, nhưng dạy lớp 12 quá mệt mỏi, Điền Chính Quốc tối nào cũng chuẩn bị bài, sau đó ôm điện thoại di động và máy tính chơi hai trò chơi đã phải tắm rửa đi ngủ.

Anh không ngờ rằng Hướng Hưng Mẫn ở lớp mình lại là em họ của Kim Tại Hưởng, anh cũng có chút ngạc nhiên. Kim Tại Hưởng người này vừa đơn độc lại hung ác, tàn nhẫn như một con sói. Trước khi nhận tổ quy tông, Điền Chính Quốc cho rằng trong nhà của người kia đã xảy ra biến cố, không còn ai cả.

Điền Chính Quốc chuẩn bị chu đáo thuốc ức chế, chợt nhớ tới thời gian Kim Tại Hưởng đến viện phúc lợi, viện trưởng Trần hỏi hắn có nhớ tên của mình không. Rốt cuộc, người kia đã mất hết giấy tờ tùy thân, biển người mênh mông, trong thời gian ngắn thật sự là khó tìm được cha mẹ hắn.

Cậu bé chỉ biết lắc đầu, chốc lát mới viết lên lòng bàn tay viện trưởng Trần vài nét xiêu xiêu vẹo vẹo.

Viện trưởng Trần cau mày: "Xuyên? Được rồi, trước hết cứ gọi là Điền Xuyên vậy".

Thu hồi lại ký ức, Điền Chính Quốc có chút buồn cười, ba chữ "Kim Tại Hưởng" và " Điền Xuyên" có chỗ nào giống nhau, viện trưởng Trần làm sao nhìn ra hắn họ " Điền"? Tất nhiên là nói bừa thôi.

Anh tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, giơ cánh tay lên, cánh tay trái vẫn luôn đau nhức bởi vì động tác thô lỗ của Kim Tại Hưởng, tắm rửa xong mới thấy, miệng vết thương chằng chịt vết xanh tím, trông rất gớm ghiếc.

Điền Chính Quốc tức giận nhớ lại, muốn đấm ai đó lần nữa.

...

Kim Tại Hưởng hắt xì một cái.

Viện trưởng Trần rót trà nóng, nói: "Thời tiết tháng ba vẫn có chút lạnh, Tiểu Hưởng vẫn nên chú ý giữ ấm, tránh để bị cảm".

Kim Tại Hưởng thu lại khí thế lạnh lùng, tỏ ra cung kính lễ phép, tiếp nhận chén trà, nói: "Cơ thể cháu vẫn khỏe. Gân cốt của viện trưởng so với năm xưa vẫn rất khỏe mạnh".

Ý cười nơi khóe mắt của Viện trưởng Trần càng đậm, nếp nhăn lại càng rõ ràng, trên tóc mai còn có những sợi tóc bạc, chắc chắn là già hơn trước.

Khuôn mặt thiện lương của ông, tính tình điềm đạm lại hiền hoà, ông nói: "Ta tiếp nhận cháu dưới danh nghĩa nhà họ Kim đi quyên góp, nhưng mà Tiểu Hưởng, viện phúc lợi cũng không làm được gì cho cháu. Số tiền này quá lớn, ta không dám nhận".

Kim Tại Hưởng nói: "Năm đó lúc cháu không có chỗ để về, ngài tiếp nhận cháu, cháu mới có chỗ dung thân. Nói nghiêm trọng chút, cháu mới có thể sống sót. Viện phúc lợi và nhà họ Trân đều là ân nhân của cháu. Quyên góp, đơn thuần là vì cháu muốn báo đáp lòng tốt này. Đây là việc cháu nên làm, xin ngài nhận nó".

Viện trưởng Trần gật gật đầu và nói với vẻ hài lòng: "Nhìn cháu lớn như vậy, cũng vẫn như thế rất hiểu chuyện, ta rất vui".

Sau khi nói chuyện được một lúc, viện trưởng Trần đưa Kim Tại Hưởng ra cửa, nói: "Cháu nói muốn đi bệnh viện, làm phiền cháu có thể mang tài liệu hôm nay cho Trần Kim không, nó tính tình hấp tấp, luôn quên đồ. Bây giờ nó..."

Kim Tại Hưởng gật đầu: "Viện trưởng, cháu biết cậu ấy ở đâu".

Viện trưởng Trần cười híp mắt: "Thế thì quá tốt, hai anh em các cháu cũng đã lâu không gặp. Ta hôm nay xin nghỉ một ngày, mời cháu ăn cơm đón gió tẩy trần, đúng rồi, còn có Chính Quốc, bây giờ nó làm giáo viên rồi, cháu biết chưa? Này, đợi chút nữa đi...người trẻ tuổi sao mà đều vội vã như vậy."

...

Bệnh viện.

Bác sĩ lật xem hồ sơ bệnh án trên bàn: "Nói cách khác, hôm qua đột nhiên xuất hiện dấu hiệu phát tình? Suýt chút nữa phát tình?"

Bác sĩ thở dài: "Theo luật và quy định có liên quan, Omega tốt nhất nên kết hôn trước 26 tuổi, để vượt qua thời kì phát tình khi thuốc ức chế mất đi tác dụng sau 26 tuổi, nếu không chính phủ sẽ tiến hành cưỡng chế kết hôn*. Điền tiên sinh, anh có biết điều này không?"

*bắt buộc kết hôn

Điền Chính Quốc bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết."

Bác sĩ càng bất đắc dĩ: "Omega sẽ bắt đầu thời kỳ phát tình sau khi trưởng thành hoàn toàn ở tuổi 18, thuốc ức chế hiệu quả cao có thể ức chế và trì hoãn kỳ phát tình, nhưng thuốc ức chế cuối cùng cũng sẽ mất đi tác dụng ở tuổi 26. Điền tiên sinh, đất nước và công nghệ đã cho anh 8 năm, anh vẫn chưa tìm được người bạn đời có thể đồng hành cùng mình suốt cuộc đời sao?"

Điền Chính Quốc xem như đương nhiên mà nói: "Giáo viên nhân dân, không rảnh yêu đương".

"...", bác sĩ mỉm cười: "Độc thân không phải bệnh. Thể chất của anh không có vấn đề gì, nói cách khác, Điền tiên sinh, thuốc ức chế sẽ sớm hết tác dụng đối với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe