55. Dịu dàng
Tháng chín, Giang Thành đã vào thu, nhưng không khí nóng bức vẫn không bớt chút nào, cái nắng làm cây khô héo xào xạc ầm ĩ không ngừng.
Cái nắng giữa trưa oi bức, trong phòng tự học trong thư viện thành phố rộng thoáng thưa thớt người, rất yên tĩnh.
Ngô Lỗi và Triệu Lộ Tư thích đến đây tự học, vì ít người, thỉnh thoảng cô có thể giảng cho anh một số câu hỏi, cũng không quấy rầy đến người khác.
Ngô Lỗi ngồi bên cạnh Triệu Lộ Tư, dùng chiếc quạt quảng cáo được phát trên đường, lâu lâu lại quạt cho cô một cái xua đi cái nóng.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ mềm, chất liệu suôn, cũng rất mỏng, xuyên qua lớp áo sơ mi mơ hồ có thể nhìn thấy được màu da của cô.
Bởi vì chiếc áo quá mỏng nên cô còn mặc một chiếc áo lót màu trắng bên trong.
Ánh mắt Ngô Lỗi chuyển sang vị trí ống tay áo của cô.
Từ góc độ của anh, xuyên qua ống tay áo có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Bộ ngực của cô giống như một đồi núi nhỏ, dưới chiếc áo ngực bao bọc vẽ ra một đường cung tròn trịa.
Yết hầu Ngô Lỗi ngứa ngáy khó chịu.
Triệu Lộ Tư cúi thấp đầu, tập trung giải một đề toán, hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư của thiếu niên.
Chóp mũi cô tụ mấy giọt mồ hôi, cô thờ ơ nói: "Ngô Lỗi, em nóng quá!"
"Vậy còn nóng nữa hả? Người em thể chất gì vậy?"
"Thì nóng quá chứ sao." Triệu Lộ Tư giật giật cổ áo mình: "Thật sớm thở không nổi rồi."
Ánh mắt Ngô Lỗi không chút khống chế nhìn vào trong cổ áo cô.
"Aiz!"
Anh lập tức tránh mắt đi, vô tội nhìn trần nhà, tăng tốc quạt cho cô.
"Em nói em hay ra mồ hôi như vậy, ga giường nhà mình không phải ngày nào cũng phải thay sao?"
"Nhà nào giờ chẳng lắp máy lạnh, hơn nữa em đi ngủ lại không ra mồ hôi."
Khóe miệng Ngô Lỗi khẽ nhếch lên: "Chúng ta đương nhiên muốn cảm giác ngủ xuất mồ hôi kia."
"..."
Triệu Lộ Tư á khẩu không trả lời được.
Con trai ở độ tuổi này cứ mở miệng ra là nói chuyện đó.
Triệu Lộ Tư giật lấy cây quạt trong tay Ngô Lỗi, gõ vào ót anh: "Anh đọc sách đi."
Nói nhảm nhiều như vậy.
Ngô Lỗi mỉm cười, nhìn vào sách tiếng Anh của mình, có điều chỉ lật vài tờ đã muốn ngủ gà ngủ gật.
"Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"
Ngô Lỗi mất tinh thần khẽ rên một tiếng, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, tiếp tục đọc sách, có điều vẫn ngáp không ngừng.
Triệu Lộ Tư thấy anh học như vậy cũng không có hiệu quả, dứt khoát nói: "Vậy anh nghỉ một lúc đi."
Ngô Lỗi như được đại xá, đầu đập mạnh xuống bàn, nhích người dựa vào cô.
"Anh có nóng không vậy."
"Không nóng, dựa vào Lộ Bảo anh ngủ rất yên tâm." Anh cọ cọ vào cô, giống như con chó nhỏ lanh lợi.
Triệu Lộ Tư không thể làm gì khác hơn đành nhặt cây quạt lên, vòng qua bờ vai anh, vừa quạt cho anh vừa đọc sách.
Ngô Lỗi dựa vào người cô nhưng không ngủ, hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt.
"Lộ Bảo, có lẽ anh không thể học cùng một trường đại học với em rồi."
"Tạm thời không nói cái này." Triệu Lộ Tư hững hờ nói: "Trước khi thi đại học có thể thi bao nhiêu em cũng chấp nhận, học đại học gì cũng được, nhưng nhất định phải học."
"Anh đây thật không phải loại ham học, cũng hoàn toàn không có hứng thú."
Ngô Lỗi liếm môi khô, trầm giọng nói: "Nếu như em nhất định muốn anh phải học thì anh sẽ học vì em. Nhưng Lộ Bảo, anh nghĩ tới, thi vào một trường đại học bình thường, tìm một công việc bình thường, một tháng lãnh mấy ngàn tiền lương, có lẽ cuộc sống sẽ trôi qua yên bình, nhưng vậy thì anh không xứng ở bên cạnh em."
"Xứng hay không không phải do anh quyết định."
"Anh biết em không chê anh."
Nhưng Ngô Lỗi chưa từng nghĩ tới cuộc sống mà liếc mắt một cái đã thấy cuối đường, thuở thiếu thời, nói mộng tưởng rất dễ dàng đạt được, anh thà rằng thẳng tay tranh đấu, kiếm cho mình một tiền đồ quang minh lỗi lạc.
"Anh đua xe rất giỏi, gần đây có một đội xe nhận người, không cần thi tuyển, kỹ thuật tốt là được, tiền thưởng rất cao."
Triệu Lộ Tư đang cầm quạt bỗng dưng dừng lại, không đợi Ngô Lỗi nói xong, cô dùng sức đập vào đầu Ngô Lỗi một cái.
Ngô Lỗi bị đau kêu lên, che trán: "Em bị điên gì vậy!"
"Đau không?"
Ngô Lỗi bất mãn nói: "Em thử xem."
"Đau thì nhớ cho kỹ." Triệu Lộ Tư xụ mặt, gằn từng chữ: "Em không cho phép anh đua xe."
"Tại sao?"
"Không có tại sao."
Sắc mặt Ngô Lỗi nặng nề, giận dữ: "Việc gì cũng có lý do của nó."
Triệu Lộ Tư cũng tức giận: "Muốn lý do đúng không!"
"Nói đi! Nói không được ông đây..." Cô đột nhiên hôn anh một cái.
Một nụ hôn như lông ngỗng rơi xuống.
Môi cô gái rất mềm rất ngọt, tim anh sắp bị hòa tan rồi.
Ngô Lỗi đỏ mặt, lời nói hung dữ vô sĩ bị chặn ở yết hầu, nuốt trở về.
"Lý do này đủ không?" Cô gái tức giận dùng mu bàn tay xoa xoa miệng.
Thiếu niên biến thành con chó nhỏ ngoan ngoãn, ngây ngốc dựa vào người cô, ngoan ngoãn lấy sách tiếng Anh ra học, thấp giọng lẩm bẩm: "Không đi là được chứ gì."
Không phải chỉ là đọc sách thôi sao, đọc thì đọc!
Vì nụ hôn của Lộ Bảo, anh cảm thấy đến mạng mình cũng không cần đếm xỉa, thi đại học là cái gì chứ.
•••
Phần lớn thời gian Triệu Lộ Tư cảm thấy Ngô Lỗi rất ngoan ngoãn nghe lời, tuy có đôi lúc không khống chế được tính tình gây sự với cô, nhưng tuy là gây sự, Triệu Lộ Tư cũng cảm thấy anh rất đáng yêu.
Tan học chiều nay, Triệu Lộ Tư nhận được tin nhắn của Lệ Sâm, nói đề cương ôn thi vào đại học S đã có rồi, hỏi cô khi nào tan học, anh gửi qua.
Triệu Lộ Tư biết Lệ Sâm rất bận, anh giống như Triệu Tĩnh, không chỉ tập trung vào việc học, đồng thời còn phải đảm nhiệm vị trí quan trọng trong công ty của gia tộc.
Thế là cô trả lời: 'Tan học em đến tìm anh.'
'Cũng được, bây giờ anh đang ở trụ sở chính của tập đoàn Lệ thị, chút nữa em qua đây thì gọi cho anh.'
'Ok anh.'
Sau khi tan học, Triệu Lộ Tư đạp xe đón gió ấm nhẹ ung dung ra khỏi trường.
Rất nhanh Ngô Lỗi đã đạp xe đuổi kịp cô.
"Không phải đường về nhà, đi đâu?"
Triệu Lộ Tư nghiêng đầu, thấy thiếu niên mặc một chiếc áo thể dục ngắn tay, vai đeo túi đeo chéo, là cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè.
"Sao ở đâu cũng gặp anh vậy."
Ngô Lỗi cười cười: "Chờ em tan học cùng đi mà."
"Giờ em có chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Triệu Lộ Tư nghĩ ngợi, vẫn là thành thật báo cáo: "Em phải đi gặp Lệ Sâm."
Ngô Lỗi bỗng nhiên đạp nhanh chạy lên trước chắn ngang xe Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư vội vã bóp thắng: "Làm gì vậy, suýt chút nữa đụng vào anh rồi."
"Em gặp anh ta làm gì?" Sắc mặt Ngô Lỗi trầm xuống, mắt thường đã thấy là không vui rồi.
"Lệ Sâm nói đã lấy được đề cương luyện thi vào đại học S, nói đưa cho em."
Ngô Lỗi cũng không ngăn cản cô, nhường đường: "Anh đi với em."
Triệu Lộ Tư nhún vai, cảm thấy để anh đi theo cũng không có chuyện gì.
Lệ Sâm là bạn rất thân của cô, cũng thật lòng muốn cô đậu đại học S.
Trụ sở chính tập đoàn Lệ thị là tòa nhà cao nhất trong trung tâm tài chính thành phố.
Triệu Lộ Tư dừng xe ở bên trong vạch trắng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Sâm: 'Anh Lệ Sâm, em tới rồi, anh ở lầu mấy em lên tìm anh.'
Lúc Lệ Sâm nhận được tin nhắn thì đang theo cha đi họp, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, anh nói xin lỗi một tiếng rồi vội vàng đi ra khỏi phòng họp.
'Không cần, em ở dưới lầu chờ anh một chút, anh xuống tìm em.'
Triệu Lộ Tư và Ngô Lỗi ngồi trên ghế khách ở sảnh lầu một.
Ngô Lỗi nhìn qua có vẻ không vui, Triệu Lộ Tư cười chọc chọc mặt anh: "Bày cái mặt thối cho ai xem đấy."
"Không biết." Ngô Lỗi đẩy tay cô ra: "Đừng để ý đến anh." Đúng lúc này, Lệ Sâm đi ra từ thang máy.
Anh mặc sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài mặc áo vest đen, áo sơ mi thẳng thớm bỏ ở trong quần, cài nút áo sát cổ, cần cổ thẳng, nhìn qua là thấy phong thái người đi làm, hoàn toàn cởi bỏ khí chất của một thiếu niên.
Có lẽ giữa con trai với nhau sẽ có một loại cảm giác nào đó, Ngô Lỗi cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp của người con trai đối diện.
Sắc mặt anh càng lúc càng lạnh, đứng dậy đứng bên cạnh Triệu Lộ Tư, tựa như im lặng tuyên bố chủ quyền.
Lệ Sâm nhìn thấy Triệu Lộ Tư, nở nụ cười ấm áp, có điều sau đó lại thoáng nhìn thấy Ngô Lỗi đang đứng bên cạnh cô, trong đôi mắt sâu khẽ lướt qua chút suy nghĩ.
Triệu Lộ Tư ra đón, chào Lệ Sâm một tiếng, giới thiệu: "Ngô Lỗi, anh đã gặp qua."
Hai người con trai nhìn nhau, Ngô Lỗi không có biểu cảm gì, Lệ Sâm đương nhiên cũng chỉ giật giật khóe miệng, xem như đã chào hỏi.
"Đây là đề luyện thi, em lấy về xem kỹ một chút." Lệ Sâm đưa túi tài liệu cho Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư nhận lấy tài liệu, cẩn thận cất vào túi sách: "Sách dày ghê luôn."
"Anh đã đánh dấu mấy điểm quan trọng cần chú ý hết cả rồi."
"Cảm ơn anh Lệ Sâm, cảm ơn anh nhiều nha."
"Đúng rồi, tài liệu này rất khó có được, em tự xem là được rồi, chớ đem đi cho ai mượn."
Lệ Sâm không yên tâm, tận tình khuyên bảo dặn dò: "Danh sách tự tuyển sinh có hạn, có liên quan đến tương lai sau này, em đừng có tốt bụng quá."
"Ừm, em biết."
Ngô Lỗi không quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện, đứng một mình bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.
Lệ Sâm thoáng nhìn thấy sợi dây đỏ trên ngực anh, bạch ngọc Quan Âm ẩn dưới khe hở cổ áo anh.
Lòng anh bỗng run lên, bạch ngọc Quan Âm nhiều không kể xiết, nhưng Quan Âm rơi lệ đỏ tươi trước mặt này chỉ có một, là năm ngoái Lệ Sâm tham gia một buổi đấu giá ngọc thạch cao cấp mua lại với giá cao, muốn tặng cho Triệu Lộ Tư.
Chỉ là bây giờ cô gái còn nhỏ, lại đứng trước áp lực thi đại học, anh không tiện bày tỏ tâm ý của mình, liền đến thẳng nhà bà nội Triệu Lộ Tư, đưa bạch ngọc Quan Âm này cho bà, nói là nhờ bà Triệu chọn một người trong số mấy em gái trong nhà để tặng.
Lời nói tuy không rõ ràng nhưng bà Triệu là người khôn khéo cỡ nào, đương nhiên nhìn ra được tâm tư Lệ Sâm.
Trong nhà chỉ có vài đứa con gái hợp tuổi, Triệu Tĩnh tâm cao khí ngạo, cùng với Lệ Sâm là thủy hỏa khó hợp, Triệu Phi Phi lại quá bình thường, cũng không phải người Lệ Sâm để mắt đến, như vậy chỉ còn có Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư tính tình ôn nhã, khiêm tốn, lúc thể hiện cũng rất rõ ràng, đứa trẻ lanh lợi này, trong mấy chị em bộ dạng cũng là hàng đầu.
Lệ Sâm coi trọng cô là chuyện trong dự liệu.
Đương nhiên, trong mấy chị em nhà họ Triệu, ai có thể lấy được 'hạng nhất' hiện tại còn chưa rõ, Lệ Sâm liền đặt cược cho Triệu Lộ Tư.
Nếu như tương lai có thể thành, anh không chỉ ôm mỹ nhân về, mà sự liên hợp hùng cường giữa hai nhà Triệu Lệ cũng đương nhiên là chuyện được hai nhà hoan nghênh.
Bà Triệu không nói gì, chỉ cho mấy đứa cháu chọn lựa, Triệu Lộ Tư có thể chọn trúng bạch ngọc Quan Âm này nói rõ là hai người có duyên phận.
Lệ Sâm sắp xếp hết thảy lại không thể ngờ rằng Triệu Lộ Tư không có lương tâm này lại có thể mang vật có thể coi là 'tín vật đính hôn' của hai nhà Triệu Lệ đem cho người khác.
Lệ Sâm nhìn ngọc Quan Âm trên cổ Ngô Lỗi, sắc mặt trầm xuống.
Anh có thể đoán được, hai người có lẽ có quan hệ thân mật.
Ngô Lỗi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Lệ Sâm, thấy anh nhìn chằm chằm cổ mình, bản năng cảm nhận được chút uy hiếp, đưa tay lên bỏ ngọc Quan Âm vào trong cổ áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro