4. Trêu chọc xù lông
Sáng sớm, Triệu Lộ Tư sớm rửa mặt xong xuôi, xuống lầu ăn sáng.
Tay nghề của dì giúp việc vô cùng khéo, bữa sáng đặc biệt phong phú, có sữa, bánh mì, còn có trứng, sữa đậu nành cùng bánh bao hấp, xem như Trung Quốc và phương Tây kết hợp rồi.
Hiện tại Triệu Lộ Tư cực kỳ quý trọng sức khỏe của mình, cô chịu đủ năm tháng bị chứng thiếu máu hành hạ thê thảm, sống lại một lần, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe, thân thể suy sụp thì cái gì cũng không có.
Cô ăn sáng xong, đeo cặp sách chuẩn bị đi học, Triệu Phi Phi mới ngáp dài xuống lầu.
Đào Gia Chi nhịn không được nói: “Phi Phi, con xem em con hôm nay đều đã ăn sáng xong xuôi rồi, sao con lại ngủ nướng thế.”
“Ai nha, mẹ, con mệt thôi.” Triệu Phi Phi làm nũng với mẹ.Mẹ yêu mến xoa tóc cô: “Nhanh ăn chút gì đi, không thì đến trường muộn đó.”
“Không sao, để cho tài xế Trương đưa con đi.”
Đào Gia Chi nói với Triệu Lộ Tư: “Lộ Lộ, con từ từ chờ chị con, để tài xế đưa hai đứa đến trường đi.”
“Không cần, con đạp xe đạp.” Triệu Lộ Tư đã mang xong giày thể thao màu trắng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đào Gia Chi nhìn bóng lưng Triệu Lộ Tư, nói với Phi Phi: “Em gái con giống như có chút thay đổi.”
Triệu Phi Phi đang bận bịu nhắn tin với bạn, từ đầu không nghe mẹ nói.
Triệu Lộ Tư cưỡi chiếc xe đạp gấp nhỏ của cô, đạp chậm xem như rèn luyện thân thể.
Lúc qua đường, cô thấy Ngô Lỗi đang cưỡi chiếc xe leo núi.
Anh mặc chiếc áo thun mỏng, đeo cặp chéo ở sau người, bởi vì xe đạp địa hình đầu và yên xe cao bằng nhau, cho nên anh hơi hơi cong lưng, giống như rặng núi.
Anh tựa hồ cũng chuẩn bị qua đường lớn.
Triệu Lộ Tư đạp nhanh hơn, không muốn gặp phải anh.
Qua đường lớn, Ngô Lỗi cũng trông thấy Triệu Lộ Tư, cô ra sức đạp xe, tóc cột đuôi ngựa đung đưa, ngược lại như là cố ý trốn anh.
Có điều xe đạp của cô không có tay điều chỉnh tốc độ, làm sao có thể nhanh hơn xe leo núi của anh.
Rất nhanh, Ngô Lỗi liền đi song song cô. Anh lười biếng nghiêng đầu nhìn cô.
Cô gái thở hổn hển đạp xe, nặng nề thở dốc, đôi má hiển nhiên ửng đỏ đầy sức sống.
“Em tên gì? Lần trước quên hỏi.”
“Triệu Lộ Tư.”
“Mẹ nó, tôi làm sao biết là chữ gì.”
“…”
Phong cách nói chuyện của anh hung hãn trước sau như một.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên người anh, làm lộ rõ ngũ quan tuấn tú góc cạnh của anh.
Anh nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô trả lời.
Triệu Lộ Tư kiên nhẫn giải thích: “Triệu là họ Triệu, Lộ trong ngọc lộ, Tư trong tâm tư.”
Đầu lưỡi Ngô Lỗi đang lẩm nhẩm hai chữ này, đang muốn nói cùng đi, Triệu Lộ Tư bỗng nhiên nhấn phanh lại: “Nếu không anh đi trước đi, em nhớ tới còn phải đi cửa hàng văn phòng phẩm mua cây bút.”
Ngô Lỗi cũng đạp phanh, không chút để ý nói: “Cùng đi a.”
“Không cần đâu.” Triệu Lộ Tư đẩy đẩy đầu xe, “Em nhân tiện còn phải đợi… đợi bạn học.”
Sắc mặt Ngô Lỗi bỗng nhiên trầm xuống, con ngươi đen mơ hồ lộ ra sự sắc bén.
Tâm tư của anh nhạy cảm thế nào, làm sao có thể nhìn không ra sự từ chối cùng né tránh của Triệu Lộ Tư, cô không muốn dính dáng tới anh.
Anh quay đầu xe, một lời cũng không nói rời đi.
Một trận gió thổi qua, cuốn lá rụng xoay tròn, Triệu Lộ Tư nhìn bóng lưng Ngô Lỗi, nhẹ nhõm buông tiếng thở dài.
Cho dù là yêu hay hận, Ngô Lỗi đều cực kỳ cực đoan.
Đời trước sau khi biết được tin cô chết, anh thậm chí vọt vào nhà tang lễ, cướp đi thi thể sắp hỏa táng của cô…
Sống lại một đời, Triệu Lộ Tư không hy vọng bản thân trở thành nguyên nhân Ngô Lỗi điên cuồng.
Đường kế tiếp không xa, cô đơn giản dắt xe đi tới trường...
Ngô Lỗi xách cặp đi vào phòng học, mấy đứa con trai đứng sau thấy anh qua lập tức ngừng nói chuyện phiếm, đưa mắt qua lại.
Trên bàn anh đặt một chiếc bánh ngọt Napoléon tinh xảo, trên bánh ngọt có một tờ giấy ghi chú hình cá heo màu sắc rực rỡ, viết —
‘Tặng Ngô Lỗi.’
Tùng Dụ Châu nói: “Là An Khả Nhu ở lớp 1 tặng cho anh.”
Ngô Lỗi ngồi xuống, không nhìn chiếc bánh ngọt kia lấy một cái, thậm chí đụng cũng chẳng muốn đụng, tay lấy sách vung lên, chiếc bánh ngọt bay thẳng vào thùng rác ở sau phòng học.
“Fuck.”
“Kỹ thuật này quá điêu luyện rồi.”
“Không phải chứ, anh không ăn cho em ăn a! Ném đi lãng phí ghê!”
Ngô Lỗi nghiêng tay quăng mạnh cặp lên bàn, mang theo cơn tức giận không chỗ phát tiết.
Nhóm thiếu nhiên nháy mắt chớ có lên tiếng.
Thật lâu sau, Tùng Dụ Châu mới không yên hỏi: “Ai chọc anh tức giận như vậy.”
Ngô Lỗi không trả lời, nhét cặp vào trong hộc, nằm xuống liền ngủ.
Lớp buổi sáng, giáo viên Ngữ văn trách cứ anh, Ngô Lỗi không ngẩng đầu, hung hãn tiếp tục ngủ, từ đầu đã không để ý tới giáo viên Ngữ văn.
Giáo viên Ngữ văn mới tới học kỳ này, phỏng chừng chưa gặp qua học trò hư như vậy, vô cùng tức giận, nói muốn phạt anh ra ngoài hành lang đứng.
Ngô Lỗi ngẩng đầu, đáy mắt tối đen mang theo sự tàn bạo trầm trầm, gằn từng chữ nói: “Cút xa chút.”
Giáo viên Ngữ văn bị khí thế của anh dọa, hùng hùng hổ hổ chạy tới văn phòng chủ nhiệm lớp cáo trạng.
Chủ nhiệm lớp nghe thấy là Ngô Lỗi, cũng chỉ có thể lắc đầu: “Người khác không sao, nó… thực quản không được.”
Ngô Lỗi thuộc loại tất cả giáo viên đều quản không được, cho dù ông thầy cực kỳ nghiêm khắc bạo lực, hay là bà cô yêu trò như con nhất vũ trụ, đều quản không được anh.
Anh tương đối hiểu rõ bản thân mình cần cái gì, bởi vậy không ai có thể thay đổi anh.…
Nghỉ giữa tiết, Triệu Lộ Tư nhìn An Khả Nhu gục xuống bàn khóc, nhiều nữ sinh vây quanh bên cạnh cô, an ủi cô.
“Sao lại thế này?”
Ân Hạ Hạ khoanh tay nói: “Buổi sáng cậu ấy tặng quà cho Ngô Lỗi, Ngô Lỗi không chỉ ném bánh ngọt của cậu ấy vào thùng rác, còn phát hỏa không ngừng!”
Triệu Lộ Tư biết, tính tình Ngô Lỗi luôn thất thường, thích một người con trai như vậy quả là làm khó bản thân.
Thế nhưng Ngô Lỗi lại luôn làm người ta thích.
Khác hẳn với phần lớn những đứa con trai bị giáo viên quản thúc hiền lành có lễ độ, anh không người ước thúc, bướng bỉnh lỳ lợm, đầy mùi đàn ông.
Đừng nói học sinh nữ, ngay cả giáo viên nữ đi lướt qua anh đều nhịn không được nhìn anh vài lần.
Mấy năm trung học kia cũng là thời điểm buông thả nhất của Ngô Lỗi.
•••
Trung học Đức Tân là trường học tư nhân, cho dù chất lượng dạy học hay cơ sở vật chất trong trường đều tốt vô cùng, căn tin cũng được tu sửa sáng sủa rộng rãi, phong cách châu Âu, hết sức cao cấp.
Bởi vậy giữa trưa rất nhiều bạn học ở lại trường ăn cơm trưa.
Triệu Lộ Tư bưng đồ ăn ngồi bên cạnh đám bạn thân, cách đó không xa, Triệu Phi Phi cũng đang cùng bạn bè của cô ăn cơm.
Triệu Phi Phi không chỉ là người nổi tiếng của cộng đồng mạng, cô cũng là nhân vật nổi danh trong trường học, rất nhiều cô gái đều muốn làm bạn với cô.
Mặc dù cô đối với ai cũng lễ phép mỉm cười, nhưng thực sự có thể làm bạn bè với cô vẫn là mấy cô gái có gia cảnh giàu có.
Gia cảnh bạn bè Triệu Lộ Tư đều có vẻ bình thường, những cô gái này không phải thông qua khoản học phí kếch xù để vào trung học Đức Tân mà hoàn toàn dựa vào thành Triệu ưu tú của mình mà thi vào.
Cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, trong trường học đoàn thể lớn lớn nhỏ nhỏ không ít, phương thức kết bạn cùng mục đích của mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Cho dù là chị em ruột, trong trường học, Triệu Phi Phi cũng rất ít nói chuyện với Triệu Lộ Tư.
Lúc có nhiều người, trên đường gặp phải, cô sẽ làm bộ thân thiết bắt chuyện vài câu với em gái, ngoại trừ lúc đó ra, quan hệ hai người nhạt nhẽo không thân thuộc.
“Đúng rồi, mấy cậu biết không, tháng sau, giáo sư Lạc Thanh nổi danh, cựu học sinh sẽ đến thăm trường chúng ta.”
“Cậu nói là, Lạc Thanh nổi tiếng hát hay hả? Đã từng diễn xuất ở Vienna, hình như năm trước còn được lên tiết mục cuối năm.”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy là học sinh trường chúng ta tốt nghiệp khóa 98, lần này cố ý quay về trường chúng ta chọn hạt giống ưu tú đi diễn xuất, trên weibo của học sinh hội nghệ thuật đều đã đăng thông tin, để cho các học sinh can đảm đăng ký, đạt giải có thể được cộng điểm thi vào đại học.”
Ân Hạ Hạ lắc đầu, “Xem ra tớ không biết diễn trò, một không biết ca hát hai không biết khiêu vũ, duy nhất tinh thông chính là thổi sáo, lại còn chỉ biết thổi bài ‘Twinkle twinkle little star.”
“Triệu Phi Phi chắc chắn sẽ báo danh tham gia hả, chị ấy không phải biết khiêu vũ sao, tiệc tối Nguyên đán năm trước có nhảy qua.”
Cô ấy đương nhiên sẽ báo danh, Triệu Lộ Tư nghĩ tới tình cảnh giáo sư Lạc Thanh tới trường học tuyển chọn người ở đời trước, Triệu Phi Phi yêu cầu Triệu Lộ Tư kéo cello làm nhạc đệm cho cô, cô ở trên sân khấu nhảy điệu múa cổ điển.Vũ đạo của Triệu Phi Phi hết sức bình thường, cũng không có nét kinh diễm đặc sắc, nhưng vì cô là thần tượng khích lệ cho sự dũng cảm đấu tranh với bệnh tật, đối với thanh thiếu niên có ý nghĩa cỗ vũ rất lớn, cho nên Lạc Thanh đặc biệt cho Triệu Phi Phi cơ hội tham gia diễn xuất.
Giám khảo trong thành phố cũng là nhìn vào thân phận người bị bệnh máu khó đông, miễn cưỡng trao cho cô giải ba, để cô được cộng điểm trong kỳ thi trung học, nhờ vậy mới thi đỗ đại học trọng điểm.
Diễn xuất lần này, có thể nói là bước ngoặt mấu chốt cải biến cuộc đời sau này.
Mà Triệu Lộ Tư diễn tấu đàn cello cho Triệu Phi Phi biểu diễn dệt hoa trên gấm, lại bị người bỏ qua.
Đương nhiên, không thể hoàn toàn trách Triệu Phi Phi, thời điểm đó, kỹ năng đàn của Triệu Lộ Tư thường thường.
Có điều hiện tại đã khác, Triệu Lộ Tư bây giờ có được chính là tiêu chuẩn cấp 10 của đàn cello.
Sống lại, cô không muốn trở thành đồ trang trí cho Triệu Phi Phi, cô cũng muốn tỏa sáng trên đường đời của mình, để cho người khác nhìn thấy chính mình.
Ăn xong cơm trưa, nhóm bạn thân lôi kéo Triệu Lộ Tư đi khu ăn vặt ở căn tin dạo một vòng, Triệu Lộ Tư mua bánh trứng gà non kẹp kem, cùng các bạn đi ra căn tin, say sưa ăn.
Hai bên sân bóng rổ nhựa trồng cây ngô đồng nước Pháp, trời hè dưới tàng cây, gió nhẹ thổi, thật là thích.
“Lộ Lộ, cậu cũng tính tham gia đợt tuyển chọn của giáo sư Lạc Thanh tháng sau sao?”
Triệu Lộ Tư nói: “Ừ, tớ muốn diễn kéo đàn cello.”
Ân Hạ Hạ nở nụ cười: “Thôi đi, trình độ kéo đàn cello của cậu á, tớ thấy thổi sáo còn có cơ hội nha.”
Giang Vân nói: “Hạ Hạ, cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình, đàn cello của Lộ Lộ mặc dù bình thường, nhưng dễ nghe hơn so với cậu thổi sáo.”
Ân Hạ Hạ vỗ bả vai Triệu Lộ Tư; “Không sao cả, cục cưng, tinh thần thi đấu này của cậu vẫn đáng cổ vũ.”
Nhóm bạn thân tựa hồ cũng không quá xem trọng biểu diễn của Triệu Lộ Tư cũng có thể hiểu được, nếu đổi lại là trình độ lúc trước, Triệu Lộ Tư còn không dám cầm đàn.
Triệu Lộ Tư múc từng muỗng nhỏ ăn kem, nghe bọn chị em líu ríu tán dóc trong trường.
Gió nhè nhẹ mơn man hai gò má cô, trải qua chết chóc, cô lần đầu tiên cảm thấy được sống thật tốt, có các bạn làm bạn, thật tốt.
Lúc này, phía sau có người con trai đạp xe đạp chạy nhanh qua, lúc lướt qua người Triệu Lộ Tư, không biết cố ý hay vô ý, chạm vào người cô.
Mặc dù xe đạp xoay một vòng, không có đụng tới Triệu Lộ Tư, nhưng cô vẫn bị giật mình, lảo đảo vấp ngã.
Bánh trứng gà non kẹp kẹm ‘bẹp’ một cái, rơi trên mặt đường nhựa.
Nhóm con gái vội vàng chạy tới, thân thiết hỏi cô có sao không.
Triệu Lộ Tư ngã ngồi trên đất liên tục xua tay, để cho các cô không cần lo lắng: “Không sao, không bị thương.”
Tiếng ‘két’ bén nhọn vang lên, một động tác khéo léo điêu luyện, xe leo núi ngừng lại trước người Triệu Lộ Tư.
Ngô Lỗi giơ tay chống lên đầu xe, cằm hơi hếch lên, từ trên cao nhìn xuống cô.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào đôi mắt màu cà phê của anh, lộ ra vẻ đẹp sáng bóng như trái cầu thủy tinh.
Biểu tình lạnh lùng của anh làm tim người phát
run.
Triệu Lộ Tư đỡ vai bạn đứng lên, không so đo, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ân Hạ Hạ kỳ thật có phần tức giận, nhưng cô cực kỳ sợ, thật không dám lý luận gì với bọn họ, dù sao mấy tên này hoành hành ngang ngược trong trường ngay cả giáo viên cũng không dám quản.
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy người đi cũng không nhìn đường à.”
Tùng Dụ Châu đỡ đầu xe, không hiểu ra sao nhìn nhìn Ngô Lỗi, không hiểu rõ trong đầu anh suy nghĩ gì.
Phía trước có đám con gái, mọi người đều chuyển hướng tránh được, anh cần gì phải đụng thẳng vào như vậy, hơn nữa mục tiêu chính xác không đụng người khác, chỉ đụng mỗi Triệu Lộ Tư.
Nếu không biết thì thôi, khi dễ cũng khi dễ, các cô dám nói gì?
Lại là mấy bé gái cùng ăn lẩu chung, xem như có giao tình, đắc tội như vậy cũng không hay lắm.
“Ngại quá, Ngô ca hôm nay tâm tình không tốt lắm, không thấy đường.” Tùng Dụ Châu giải thích nói: “Không bị thương hả, muốn tới phòng y tế của trường xem không?”
“Không cần.”
Triệu Lộ Tư không muốn so đo cùng anh, xoay người bỏ đi, từ đầu tới cuối cũng không nhìn anh một cái.
Mặt Ngô Lỗi không chút thay đổi, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng nặng.
Tùng Dụ Châu trong lòng ‘lộp bộp’ một phen, thầm nói tiêu rồi, thực sự tức giận rồi.
Không đợi anh kịp phản ứng, chỉ thấy Ngô Lỗi đạp xe, lần thứ hai vọt tới Triệu Lộ Tư đang đi phía trước.
Nhóm con trai kêu lên –
“Này! Ngô ca anh bình tĩnh a!”
“Em gái cẩn thận!”
Bây giờ, Triệu Lộ Tư nghe được tiếng động, nhanh nhẹn né tránh, xe leo núi của Ngô Lỗi ‘vù’ một cái, bay như tên bắn bên cạnh cô, mang theo một trận gió xen lẫn mùi thuốc lá bạc hà trên người anh. Ân Hạ Hạ lo lắng tới muốn khóc: “Chúng tôi, chúng tôi chọc gì anh hả? Vì sao anh cứ bám lấy chúng tôi vậy.”
Ngô Lỗi dừng xe lại, lạnh lùng nhìn Triệu Lộ Tư, trong con ngươi lộ ra nguy hiểm của dã thú.
Triệu Lộ Tư tuyệt vọng nghĩ, bản thân hình như chọc anh xù lông nhím rồi.
Cô rốt cục mở miệng chất vấn: “Ngô Lỗi, anh muốn làm gì?”
Ngô Lỗi lạnh lùng quăng ra một chữ: “Em.”
Muốn ‘làm’ em..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro