CHƯƠNG 64 - DỐC LÒNG CHĂM SÓC
"Anh thực sự không biết". Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói: "Anh cũng đang chờ lão nhân gia đó lúc nào xuất hiện, có thật nhiều văn kiện đều đang chờ cậu ấy kí tên".
"Anh thực sự không biết à?" Sự thất vọng nhiễm trên mặt cười của Duẫn Ngọc Hân.
"Thực sự không biết". Từ Nhạc Phong thề son sắt.
Duẫn Ngọc Hân lắc lắc mặt "Oh" một tiếng, quét mắt sang Lôc Hàm bên cạnh, sau đó bóng dáng mất mát đi ra ngoài khiến cho người ta nhìn rất đau lòng.Từ Nhạc Phong thở dài lắc đầu, nói thật ra anh rất đồng tình với Duẫn Ngọc Hân, gần người lạnh lùng như thế, vị hôn phu hành tung bất định, cô thật sự là sớm mốc meo.
Lộc Hàm liếc mắt nhìn hướng Duẫn Ngọc Hân biến mất, nghi ngờ hỏi: "Tổng tài lại đi công tác sao?"
"Em hẳn là có hai ngày không nhìn thấy tổng tài đại nhân sao?" Từ Nhạc Phong đảo cặp mắt trắng dã, chưa thấy qua nhân viên không quan tâm đến nội bộ công ty như thế.
Lộc Hàm hi hi cười gượng nói: "Em không lưu ý thôi".
"Suốt ngày đi công tác, ai biết cậu ta đi lêu lổng ở đâu". Từ Nhạc Phong có chút tức giận bất bình nói, bây giờ muốn tìm cậu ta ký một chữ, chờ dài cả cổ cũng chờ không thấy bóng dáng của cậu ta.
"Sản nghiệp công ty lớn như vậy, đi công tác cũng rất bình thường thôi?" Lộc Hàm cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
"Dù cho muốn đi công tác cậu ta hoàn toàn cũng có thể phái người đi, căn bản không cần phải cậu ta tự mình chạy". Từ Nhạc Phong từ trước đến nay đều cảm thấy chuyện có chút quái dị, nghĩ đại thiếu gia nhất định là tới chỗ nào phong hoa tuyết nguyệt đi.
"Được rồi, em thu dọn một chút chuẩn bị tan ca thôi".
"Em đi đây". Lộc Hàm đã sớm thu thập xong mọi thứ, chỉ chờ anh ra lệnh thôi.<><>
Trong phòng, Tiểu Đường Đường đang ôm bình hoa thủy tinh tựa như báu vật đưa tới trước mặt Lãnh Phong: "Chú Lãnh, chú xem Tiểu Ngư Ngư, còn có thật nhiều bóng nhiều màu, thật nhiều người cho Tiểu Đường Đường bóng nhiều màu".
Lãnh Phong liếc mắt nhìn bóng nhiều màu trong bình hoa thủy tinh, cũng không phát giác ra điểm dị thường bên trong, sờ sờ đầu cô bé nói: "Bóng nhiều màu thật đẹp".
"Chú Lãnh, chờ chú không đau, chú sẽ mua cho cháu chứ?"Lãnh Phong cân nhắc, lại cười nói: "Sẽ".
"Cảm ơn chú Lãnh". Tiểu Đường Đường vui mừng mà chạy, thiếu chút nữa đụng vào Lộc Hàm đang vừa vặn vào cửa, Lộc Hàm kêu lên sợ hãi tránh sang một bên, nói: "Con muốn đâm chết baba già này của con sao".
"Baba, con đi tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi".
"Nhớ phải quay về dùng cơm nha". Loijc Hàm dặn dò, đón bình hoa từ tay con bé, bày hướng cửa. Liếc mắt nhìn bóng dáng cô bé rời đi, đi đến hướng phòng ngủ.Thấy Lãnh Phong đang tỉnh, đi tới quan tâm nói: "Vết thương tốt nhiều chưa?". Nói đồng thời nâng người anh tựa lên trên gối.
"Tốt hơn nhiều". Lãnh Phong gật đầu, giọng nói trước sau như một vẫn bình thản, ở một phòng nhỏ buồn bực hai ngày, anh cảm thấy bản thân cũng nhanh muốn nổi điên.Vốn là anh có thể tìm A Nghị đưa anh quay bề biệt thự cạnh biển, nhưng mà ở đây nhiều người hỗn độn, dạng như anh còn muốn chạy sợ là không dễ dàng.
Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới cái gì, hoảng nói: "Đúng rồi, khi tôi trở về, phát hiện xe của anh bị mất".Không phải là người trộm chứ? Nếu như đúng, cậu thật có tội lớn.Lãnh Phong không chút hoang mang mà nhìn cậu một cái: "Tôi gọi người đem xe đi".
"Oh, hù chết tôi". Lộc Hàm vỗ vỗ ngực, một dáng điệu hoảng sợ không ngừng. Lập tức hỏi: "Ngày hôm nay có ai đến đây không? Tiểu Đường Đường có quấy rối anh hay không?"Cậu trước khi đi làm nghìn dặn vạn bảo Tiểu quỷ gây sự kia không được phép quấy rối bệnh nhân.
Lãnh Phong không đáp hỏi lại: "Cậu bình thường đi làm thì bỏ con bé ở nhà như thế sao?" Trong giọng nói lộ vẻ nghi vấn, nếu như đúng, người ba như cậu cũng xem là quá giả tạo thôi?
Lộc Hàm xấu hổ cười cười, phủ nhận nói: "Không phải đâu, tôi bình thường đi làm đều gửi nó ở nhà dì Vương bên cạnh, dì ấy sẽ giúp tôi trông, dù sao nhà ở cùng một sân, dì ấy suốt ngày cũng không có chuyện gì làm".
"Đứa bé đáng thương". Anh nói, không rõ tại sao mình lại đi thương cảm đứa bé nhà người ta, rõ ràng không có quan hệ gì cùng anh không phải sao?Đối với con gái, Lộc Hàm vẫn đều cảm thấy thẹn với nó, chỉ là cuộc sống bức bách, cậu thật sự không có cách khác.
"Tự anh xem TV đi, tôi đi nấu cơm". Bởi vì chột dạ, Lộc Hàm không muốn bàn lại trọng tâm câu chuyện này, đứng dậy giúp anh mở TV, không may chính là TV ngay cả nửa điểm tín hiệu cũng không có, mở tới mở lui cũng là một mảnh trắng xóa.
"Ha ha, có lẽ bên trong lại lỏng". Lộc Hàm áy náy mà cười cười, tắt TV, nhìn sang bốn phía, cầm lấy một quyển tạp chí trang điểm trên bàn đưa cho anh: "Nếu không thì anh xem trước một chút tạp chí thôi".
Lãnh Phong đón nhận tạp chí, thuận tiện mà lật nhìn thoáng qua, nhíu mày, giơ tay lên, tạp chí rơi xuống mặt đất.
"Sao vậy?" Lộc Hàm bất mãn nhặt tạp chí lên, dù cho anh không muốn xem, cũng không cần không nể tình ném trên mặt đất như thế.
"Cậu cảm thấy thích hợp để tôi xem sao?" Lãnh Phong trừng mắt với cậu nói, bên trong chỉ là giới thiệu đồ trang điểm có bán, phân nửa là giới thiệu trang phục! Cậu lại có thể đưa loại tạp chí này cho anh xem?
Lộc Hàm hạ mắt xuống nhìn cuốn tạp chí, đúng là không quá thích hợp, quên đi, mặc kệ anh ta, thời gian buồn chán vô vị sẽ nhanh qua đi.
"Baba..." Tiểu Đường Đường được cho là muốn ra ngoài chơi này giờ lại khóc sướt mướt trở về.
Lộc Hàm ngồi xổm người xuống, nghi hoặc mà đánh giá con bé: "Làm sao vậy? Tiểu Oánh tỷ tỷ làm gì con?"
Tiểu Đường Đường một mặt lất tay vuốt nước mắt, một mặt tủi thân nói: "Tiểu Oánh tỷ tỷ không chơi với con, cha của Tiểu Oánh tỷ tỷ muốn dẫn chị ấy đi xem cá heo biểu diễn, baba, con cũng muốn xem cá heo biểu diễn, con cũng muốn có cha..."
Lộc Hàm xót xa, mỗi lần con bé nhắc tới muốn có cha, trong lòng của cậu luôn luôn có vạn phần khổ sở, bởi vì cậu căn bản không biết cha của nó là ai, cậu không cho nó cha mà nó vẫn muốn."Tiểu Đường Đường ngoan, Tiểu Đường Đường không khóc, baba lúc rảnh rỗi thì mang con đi xem cá heo biểu diễn có được hay không?" Lộc Hàm đem sự chua xót từ trong đáy lòng áp xuống, dịu dàng an ủi.
"Con không cần! Con muốn cha! Con muốn cha đi cùng con!" Tiểu Đường Đường không nghe theo mà giậm chân khóc ròng nói.
"Baba đi đâu tìm cha cho con đây!" Lộc Hàm khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm con bé, cậu cố kìm nén lại tình cảm, thực sự là người nào làm cho con bé bất định.
"Tiểu Oánh tỷ tỷ có cha, Hạo ca ca cũng có cha, vì sao con không có! Con cũng muốn..."
Nguyên bản lòng Lộc Hàm đang chua xót bị tiếng khóc của con bé cho tâm phiền ý loạn, không thể nhịn được nữa mà quát: "Baba không phải nói qua cho con rất nhiều lần sao, cha của con đã chết, người đã chết sẽ không có, con có biết hay không?"
Tiểu Đường Đường bị cậu gào lên như thế, ngừng khóc ngay tức khắc, im miệng mà nhìn chằm chằm Lộc Hàm bị mình chọc giận.
Lộc Hàm biết mình làm con bé sợ, một tay kéo nó ôm vào trong lòng, an ủi: "Xin lỗi, baba không phải cố ý muốn phát hỏa với Tiểu Đường Đường, con phải ngoan".
"Baba, con sẽ ngoan..." Tiểu Đường Đường tỏ vẻ hối lỗi.
Lãnh Phong nhìn vào đôi ba con đang ôm lẫn nhau mà khóc, trong lòng có một tình cảm đặc biệt xẹt qua, là đồng cảm? Hay là thương hại? Chính anh cũng giải thích không rõ sự đau lòng này.Cơm tối qua đi, Lộc Hàm cắt hoa hồng ở trong sân, dùng giấy màu bó lại tại phòng khách, buổi tối chuẩn bị cho tốt sáng sớm mai cũng không cần thức dậy sớm như vậy, dù sao gói kỹ bên ngoài, sáng sớm vẫn còn tươi.
"Baba, đẹp không?" Tiểu Đường Đường luôn an phận cười hì hì kéo góc tay áo của Lộc Hàm.
Lộc Hàm quan sát Tiểu Đường Đường đỏm dáng cài bông hoa hồng đỏ vào bím tóc, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: "Đẹp, giống như đầu con nghé thiếu một cái sừng!".
"Con mới không phải là con nghé". Tiểu Đường Đường bất mãn kháng nghị, chứng tỏ nó bất mãn đối với kiểu xưng hô này .
Lộc Hàm khanh khách nở nụ cười, dặn dò: "Đừng chạm loạn, cẩn thận lại bị gai đâm vào tay".Tiểu Đường Đường một bên gật đầu, một bên đưa tay tóm lấy hoa hồng trên bàn, Lộc Hàm bị con bé đánh bại triệt để, lắc đầu không nói với nó nữa, dù sao có nói cũng là vô ích.
"Chú Lãnh, baba nói cháu giống một con nghé nhỏ". Giọng nói trách cứ của Tiểu Đường Đường vang lên, Lộc Hàm ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông đang nên nằm ở trên giường kia đứng bên cạnh mình không biết khi nào.Lãnh Phong mỉm cười sờ sờ đầu con bé, đưa tay cầm lấy một bông hoa hồng đỏ thắm, đặt ở giữa mũi ngửi ngửi. Ánh mắt lướt qua cửa sổ rơi vào sân nhỏ đầy hoa hồng kia.
Lộc Hàm đánh giá anh, nói: "Anh làm sao lại đứng dậy? Anh không thể lộn xộn, vết thương như vậy..."
"Yên tâm đi, không chết được!" Lãnh Phong thản nhiên cắt ngang cậu, trầm mặc hai giây nói: "Lúc này cậu còn chạy khắp nơi được? Sống không nhàm chán sao?"
"Nếu không làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể mang theo Tiểu Quỷ đến chỗ tránh tị nạn được. Khỏi cần kiếm tiền nuôi gia đình sao? Hơn nữa, người ta có ý muốn tìm tới chỗ trốn của tôi thì cũng đều là như nhau cả sao?"
"Cậu thật đúng là xử sự không sợ hãi, lạc quan ghê ghớm". Giọng Lãnh Phong mỉa mai nói.
"Cảm ơn đã khích lệ, anh ngồi đi". Lộc Hàm vội đứng lên, tìm một cái ghế bày ra cho anh ngồi xuống, chỉ sợ anh không nghĩ tới chuẩn bị nứt vết thương.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, cửa truyền đến một giọng nói vui vẻ của một cô gái: "Tiểu Đường Đường, nhanh đi ra để chú Chung Đại ôm một cái!"
Kim Chung Đại!? Lộc Hàm kinh hãi, cũng không quản Lãnh Phong có là người bệnh hay không, cuống quít kéo cánh tay anh đến bên trong góc phòng giấu đi, tóm lấy một cái giỏ hoa úp lên trên đầu anh.Còn chưa kịp kiểm tra một lần, hình dáng của Kim Chung Đại liền đi vào.
"Chung Đại... cậu tới rồi". Lộc Hàm xoa xoa tay, ha ha cười nói.Kim Chung Đại đón nhận Tiểu Đường Đường hướng tới trong lòng mình, hoài nghi đánh giá Lộc Hàm.
Lộc Hàm bị cậu quan sát càng thêm không được tự nhiên, len lén liếc mắt nhìn qua Lãnh Phong trong góc phòng lúc này nhất định rất không hài lòng, cười nói với Kim Chung Đại : "Tại sao lại nhìn mình như thế?"
Kim Chung Đại hít hít mũi, giả vờ thật thà nói: "Tại sao trong căn phòng nhỏ của cậu mình cảm giác được có hơi thở của đàn ông, ngửi thấy được mùi vị của đàn ông".
Lộc Hàm chỉ cảm thấy dạ dày có một trận buồn nôn đang nhúc nhích, ôm bụng nôn khan một tiếng, nói: "Cậu có thể đừng nói buồn nôn như thế được không".
Kim Chung Đại không để ý tới cậu, chuyển hướng Tiểu Đường Đường trong lòng lừa nói: "Đường Đường ngoan, nói cho chú Chung Đại, tối hôm qua có cha nào của con tới? Là cha nào đưa baba đi ngủ đến lúc tỉnh dậy? Nói cho chú, chú Chung Đại mua cho con thật nhiều bóng nhiều màu, mỗi ngày cho con nghe tiếng chuông La Mã".
Tiểu Đường Đường vừa nghe có chuyện tốt như vậy, há mồm lớn tiếng nói: "Cha Thạc tới, cha Thạc đưa cho baba thật nhiều đồ ăn sau đó thì đi". Về phần chú Lãnh, baba nói qua, không thể nói ra, nếu không chú Lãnh sẽ bị người khác giết chết.
"Chỉ là như vậy sao?" Kim Chung Đại không quá tin tưởng nói, dù cho chỉ là như thế này, lòng của cậu đã rất khổ sở, con gái chính là ti tiện, rõ ràng chính là sợ hãi biết kết quả, hết lần này tới lần khác còn thích hỏi.
Lộc Hàm tức giận trợn trắng mắt, nói: "Kim Chung Đại, cậu nói gì vậy, nói như mình mỗi ngày ở trong phòng giấu kẻ ác".
"Cũng đúng vậy, đầu năm nay điên cuồng nhất cũng chính là Tiểu quả phụ các cậu".
Lộc Hàm chán nản, quát: "Cậu không câm miệng mình một cước đá cậu ra ngoài!".
Kim Chung Đại ngậm miệng hi hi cười, ánh mắt rơi vào đám hoa hồng đang được sửa đầy trên bàn, miệng lại bắt đầu liếm chỗ khô, một bộ dạng không chịu đựng được oa oa kêu lên: "Lộc Hàm, cậu tại sao vẫn còn tặng hoa cho người đàn bà kia? Người ta chỉnh cậu đến chết, cậu còn mỗi ngày tặng hoa cho cô ta?! Cậu đảo lại có chút khí phách có được hay không?"
"Thế nào mới tính là có khí phách?" Lộc Hàm không hiểu nói.
Kim Chung Đại hầm hừ nói: "Nếu đổi lại là mình, nhắm ngay giữa bó hoa thổ đờm, tung vào hai tầng thuốc bột gây ung thư, lại thêm một chút các loại phấn bột gây dị ứng da".
"Quá độc ác thôi?" Lộc Hàm nghe được toàn thân sởn hết tóc gáy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro