15/3/2019(****)
"Je t'aime...."
"Ra mọi chuyện là như vậy..."
"Cuối cùng thì em cũng hiểu được lý do tại sao giữa bao nhiêu người đến xin ứng tuyển thì ánh mắt dịu dàng của anh chỉ lựa chọn dừng lại duy nhất ở nơi có sự xuất hiện của người con gái ấy..."
"Rina... Là mối tình đầu thời đại học của anh, đúng không? Em nhớ anh đã từng kể cho em nghe về câu chuyện tình yêu đáng ngưỡng mộ giữa hai người, lúc đó trông nét mặt của anh thực sự hạnh phúc lắm. Anh còn nói với em ngày xưa bạn bè trong lớp thường hay trêu chọc hai người là thanh mai trúc mã, lập giấy khế ước hứa hẹn tương lai sẽ cùng về chung sống dưới một mái nhà..."
"Tiếc rằng anh đã không nhắc đến tên cô ấy vì sợ em sẽ buồn lòng rồi suy nghĩ lung tung."
"Rina là mẹ ruột của Sunnie, Kim- anh là ba ruột của thằng bé. Ba người mới chính xác là khái niệm gia đình đúng nghĩa.."
"Còn riêng em... là người thừa..."
Kingkoong...kinggkoong..
Chuông cửa lại thêm lần nữa được réo lên. Tiếng bước chân quen thuộc thường ngày từ ngoài vọng đến càng một gần. Là Kim.. Anh ấy đã trở về.
Nhìn chiếc hộp trong tay suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng Porchay quyết định cất nó vào sâu ngăn tủ quần áo. Cậu giấu anh...
Cậu nói yêu anh nhưng lần này cậu lại chọn cách lừa dối...
Cậu nói tin anh nhưng lần này lại ích kỷ không muốn cho anh biết sự thật...
Vậy là cậu sai, đúng không?
Đúng.... Cậu sai rồi... Nhưng đó không phải là lỗi của cậu. Có trách thì trách cớ sao ông trời lại khiến cho cậu yêu anh một cách điên cuồng đến thế. Nếu không yêu, cậu sẽ không ghen. Nếu không yêu, cậu sẽ chẳng phải lưu luyến chi chốn hồng trần bạc bẽo này mà có thể an tâm chìm vào giấc ngủ thanh tịnh mãi mãi.
Cậu đã từng hứa sẽ tự mình rời xa anh nếu ngày định mệnh ấy dần xuất hiện. Nhưng hiện tại không phải có chút nhanh sao? Cậu thực sự chưa chuẩn bị tinh thần vững chắc để sẵn sàng đối mặt với nó.
Liệu bây giờ cậu chạy trốn, Kim sẽ bỏ mặc tất cả đi tìm kiếm hình bóng cậu chứ?
Nhóc Sunnie nữa... Thằng bé liệu có nhớ những cái ôm vỗ về của ba nhỏ nó không?
"Porchay..Porchay! Em sao vậy? Mệt sao không lên ghế nghỉ ngơi lại ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh như thế này? Lỡ đâu em bị ốm thì anh sẽ đau lòng lắm đó bé con". Kim khẽ lay người cậu, hỏi bằng giọng gấp gáp.
"Em khóc? Ngoan, đừng sợ, nói cho anh biết tên khốn nào đã làm em rơi lệ! Anh thề sẽ đánh gãy chân thằng chó ấy rồi bắt nó lết đến tận đây quỳ gối xin lỗi em". Nét mặt anh chợt trở nên nghiêm nghị nhìn về phía cậu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
"Em..e..m....Không ai bắt nạt em hết P'Kim. Là do gió thổi bụi vô tình bay vào mắt em thôi. Anh đừng lo lắng cho em mà hãy dành thêm thời gian cho con trai cưng của anh kìa. Thằng bé chắc đang nhớ hơi ba lớn nó dữ lắm.". Cậu đưa tay vịn vào người anh đứng thẳng dậy, cố dùng nụ cười gượng gạo rồi thừa cơ hội chuyển sang nói chuyện về chủ đề khác, lảng tránh ánh mắt nghi ngờ của Kim. Ngay lúc này đây cậu thực sự không hề có chút can đảm nào để có thể mặt đối mặt trực tiếp với anh. Bởi cậu rất sợ, sợ rằng bản thân sẽ không kìm được xúc động mà nói hết ra tiếng lòng của mình. Mặt yếu đuối trong người cậu, nhất định cậu sẽ không để cho anh nhìn thấy.
"Hóa ra là thằng gió đã làm bé con phải rơi nước mắt à? Láo thật! Chừa mày, chừa mày nè gió! Cho chừa cái tội trêu chọc bảo bối của tao nè! Bỏ nha mày!". Vừa nói Kim vừa lấy cây chổi quét nhà vụt lung tung khắp không trung như thể đang ra sức trả thù cho cục cưng của hắn.
"Nhóc Sunnie ngủ rồi à em?". Anh dần dừng hành động ngớ ngẩn vừa rồi lại.
"Vâng. Con nó mới ngủ rồi anh. Dạo này thằng bé hay quấn em quá trời luôn. Em mới rời đi có một lúc mà nó đã khóc ầm lên như mất sổ nợ vậy. Không biết cái tính bám người kia là gen di truyền của ai nữa."
"Haizz. Thằng bé này đáo để thật. Vừa sinh ra được 1 tuần, còn chưa kịp nhìn rõ ánh nắng mặt trời đã kịp hẫng tay trên tính tranh giành em với anh. Anh không thể để bản thân mình bị em cho ra rìa được. Hay chúng ta mang nó về quê cho ông bà nuôi đi em. Như vậy thì không ai có thể làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của chúng ta nữa..". Kim như ngộ ra chân lý mà đưa ánh mắt cún con lấp lánh nhìn về hướng con trai đang nhìn anh với gương mặt bất lực.
"Sao anh lại có thể nói con của chúng ta như thể nó là kẻ thù của anh vậy chứ"
"Anh nói không đúng sao? Những lời anh nói không đúng sao? Mấy ngày hôm nay vì nó mà không đêm nào anh ngủ yên giấc. Vì nó mà em nỡ lòng nào bắt anh ngủ phòng khách bỏ mặc cho muỗi khiêng...". Kim đột nhiên bày ra bộ mặt hờn dỗi.
"Được rồi.. Là lỗi của em được chưa? P'Kim rộng lượng tha thứ cho em nha, nha~"
"Ỏww~ Hôm nay bé Chay nhà ta còn biết làm nũng xin anh thứ lỗi cơ à. Em cứ đáng yêu như vậy thì anh làm thế nào mới có thể ngừng yêu em đây Porchay?". Nét mặt anh rạng rỡ hẳn lên, khẽ đưa tay nhéo nhẹ đôi má bánh bao mềm mịn của cậu.
"P'Kim... Đã bao lâu rồi em chưa hát cho anh nghe nhỉ?"
"Hmm.. Để anh nhớ thử xem sao. Lần cuối chắc cũng tầm 5 năm về trước.."
"Giờ em muốn hát lại cho anh nghe, được không? Em mới học được một phần nhỏ của bài hát khá hay. Còn nếu như anh cảm thấy phiền thì....".Cậu ngập ngừng, đưa ánh mắt liếc nhìn sang cây đàn ghita cũ treo trên tường.
"Tất nhiên là được. Anh còn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có may mắn nghe lại giọng hát của em nữa. Nào, ngồi xuống đây. Anh đàn, em hát. Chúng ta hãy cùng nhau tái hiện lại buổi hẹn hò ngày hôm ấy nhé."
"Vâng..". Cậu khẽ đáp lời, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ chui người vào lòng anh.
"Là bài hát này, Dynasty. Anh biết bài đó không P'Kim?". Cậu đưa ngón tay trỏ chọt vào màn hình máy tính.
"Dynasty? Nghe tên khá lạ. Hay em mở bản sheet nhạc của nó đi. Anh sẽ dựa vào những nốt nhạc có sẵn để đàn theo cho em hát."
Cạch....
Tiếng nhạc từ tệp video được bật lên, Kim đưa mắt nhìn lướt qua một chút rồi lướt ngón tay chạm nhẹ lên những sợi dây đàn thanh mảnh.
"3,2,1... "
🎶Some days it's hard to see
If I was a fool, or you, a thief.🎶
Tương lai là thứ khó có thể nhìn trước, chúng ta liệu còn có thể gặp lại nhau không?
Nếu em là kẻ ngốc hoặc anh là tên trộm?
"Anh chẳng dám thề hứa chi chuyện tương lai xa xôi nhưng hiện tại anh dám thề với Chúa anh sẽ yêu thương, chăm sóc cho em hết lòng."
"Em là kẻ ngốc anh sẽ nguyện giả ngốc cùng em. Anh là tên trộm thì chỉ mong chính em là người sẽ đeo chiếc còng sắt trói buộc anh lại. Em là ai, anh là ai, điều đó không hề quan trọng. Làm gì cũng được,có cả hai là được."
🎶Made it through the maze to find my one in a million🎶
Đã từng băng qua mê cung rộng lớn để tìm kiếm người sẵn sàng hiến dâng tình yêu cho em trong hàng triệu người đông đúc ngoài kia...
"Hmm.. Tìm kiếm em quả thực chẳng dễ dàng chút nào. Sao ông trời không chịu sắp đặt cho hai ta gặp nhau sớm hơn, em nhỉ? "
Tingtingtinggg...
Tiếng chuông cuộc gọi tới từ máy Kim chợt kêu lên, cắt ngang bầu không khí lãng mạn đang tràn ngập khắp ngôi nhà nhỏ. Là Rina gọi...
"Anh... anh ra ngoài nói chuyện điện thoại riêng, em chờ anh chút nha". Kim lo lắng nhìn xuống điện thoại rồi vội vàng đứng dâỵ rời khỏi ghế, đi nhanh ra phía cổng. Phải chăng anh có bí mật nào không muốn cho cậu biết?
Anh bỏ cậu một mình rồi....
Anh đã vì Rina mà bỏ lại cậu...
Là do cậu đã suy diễn thoái quá hay thực sự anh đang cố tình tìm cách đá cậu ra khỏi cuộc sống của anh?
10 phút trôi qua, anh vẫn đứng đó cười cười nói nói với người ấy...
20 phút trôi qua, anh vẫn không hề có ý định quay trở lại....
30 phút trôi qua, hình như đầu dây bên kia đã dập máy, anh cuối cùng cũng quay bước trở vào nhà...
"Kim... Anh có gì cần nói với em không?". Cậu vẫn cố giữ dáng vẻ bình thản nhất có thể, nở nụ cười nhìn về phía anh.
"Chuyện của Sunnie... Em không cần phải bận tâm nhiều nữa. Ngày mai Rina sẽ chuyển đến sống cùng chúng ta để tiện chăm sóc cho thằng bé." Kim treo cây đàn ghita về chỗ cũ, với lấy chiếc cặp sách mệt mỏi bỏ vào phòng ngủ, để mặc cho cậu ngồi một mình tại đó cùng hàng đống những suy nghĩ hỗn độn.
".... Vâng ... Em hiểu r..." Chưa đợi cậu nói hết câu thì anh đã rời đi. Lạ thật. Mới vừa nãy thôi anh còn không ngừng nói những lời yêu thương tình tứ với cậu. Vậy mà giờ chỉ sau cuộc trò chuyện với người ấy, anh lại như biến thành một người khác. Dửng dưng, vô cảm... Đây là anh đang tìm cách khiến cho cậu phải tự mình đứng ra nói lời chấm dứt mối quan hệ này sao?
🎶Now you're just a page torn from the story I'm living🎶
Nhưng giờ đây anh chỉ còn là trang giấy nhàu nát trong câu chuyện cuộc đời của em.
🎶And all I gave you is gone
Tumbled like it was stone🎶
Và tất cả những gì em trao anh giờ đã chẳng còn
Tan vỡ như thể chúng là đá vụn.
🎶Thought we built a dynasty that heaven couldn't shake🎶
Những tưởng chuyện tình đôi ta đã ngay cả Chúa cũng chẳng thể can thiệp.
🎶Thought we built a dynasty like nothing ever made🎶
Những tưởng chúng ta đã xây nên câu chuyện thế gian chưa từng có.
🎶Thought we built a dynasty forever couldn't break up🎶
Những tưởng thiên tình đôi ta vun đắp sẽ không bao giờ bị chia lìa
🎶It all fell down
It all fell down
It all fell down 🎶
Mọi thứ đều vỡ vụn cả rồi
Tất cả đã sụp đổ
Chỉ còn lại đây một đống đổ nát...
Dynasty- Bài hát này ba phần đường mật, bảy phần đau thương. Ban đầu em đã nguyện ý chỉ hát cho anh nghe những câu từ ngọt ngào phía trước mà bỏ đi cả dàn giai điệu sầu muộn đằng sau. Nhưng giờ em cảm thấy nó không cần thiết nữa...
Cả bài hát em đã hát xong rồi...
Vui buồn, thất vọng cũng đều gom đủ cả...
Có lẽ em sẽ sớm phải trả lại cuộc sống êm đềm cho anh thôi...
Ngày ấy sẽ đến...
Ngày anh và em chính thức xoá nhau khỏi mối lương duyên oan trái này...
Em không muốn anh phải khó xử vì phải lựa chọn giữa em và cô ấy..
Rina xứng với anh hơn em. Thật đấy! Cô ấy... là một cô gái tốt đáng được trân trọng..
__________🌟🌟🌟🌟🌟_________
Fic này mình viết theo kiểu nhật ký thường ngày nên sẽ có chút ngắn. Vả lại giờ mình đang chuẩn bị đi du học nên việc ra chap mới có thể hơi lâu một xíu( mình cũng chưa biết trước là trong bao lâu nữa). Cảm ơn mấy bae đã luôn ủng hộ những bộ fic KimChay của mình nha, mặc dù mình biết có thể truyện mình viết còn nhiều chỗ văn phong được ổn cho lắm.
Mãi yêu mấy bồ ♥️
Thankdiuu ná🤟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro