Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

《 ℙ𝕠𝕡𝕖𝕁𝕒𝕜𝕜𝕪 》ℂ𝕠𝕟 ℝố𝕚

❝ᴊᴀᴋᴋʏ, ᴍộᴛ ᴄậᴜ ʙé ʜọᴄ sɪɴʜ ᴠà ᴘᴏᴘᴇʏᴇ, ᴍộᴛ ᴄʜàɴɢ đầᴜ ʙếᴘ ᴍáᴜ ʟạɴʜ. Ôɪ ôɴɢ ᴛʀờɪ- ôɴɢ đã ʟàᴍ ɢì để ᴊᴀᴋᴋʏ ʙé ʙỏɴɢ ᴛʀở ɴêɴ ᴛᴜʏệᴛ ᴠọɴɢ ɴʜư ᴛʜế ɴàʏ? ᴘʜảɪ ᴄʜăɴɢ ɴɢᴀʏ ᴛừ đầᴜ, ᴠɪệᴄ ᴄậᴜ ᴛʀở ᴛʜàɴʜ ᴍộᴛ ᴄᴏɴ ʀốɪ ᴄʜᴏ ɢã đã ʟà địɴʜ ᴍệɴʜ? ᴊᴀᴋᴋʏ sợ ʜãɪ ʟắᴍ, ᴄậᴜ ôᴍ ᴄʜặᴛ ᴛʜâɴ xáᴄ ᴄủᴀ ᴢɪᴏ ᴛʀᴏɴɢ ʟòɴɢ, ᴘʜả ᴍộᴛ ᴄʜúᴛ ʜơɪ ấᴍ ᴛʀêɴ đó. ᴄậᴜ ǫᴜᴀʏ ʟạɪ ɴʜìɴ ᴠàᴏ ᴘᴏᴘᴇʏᴇ, ɢươɴɢ ᴍặᴛ ᴄʜợᴛ ᴛáɪ ɴʜợᴛ ʟạɪ...❞

➳ ᴛáᴄ ɢɪả: ʜᴀʟʟᴇʏʀɪɴɴ
➳ ᴛʜể ʟᴏạɪ: ᴅᴀʀᴋ, ɢᴏʀᴇ, ᴅɪʀᴛʏ ᴛᴀʟᴋ, ʀ𝟷𝟾,...
➵ Xin phép được trả đơn cho bạn @HaDryAZan
➵ ʟưᴜ ý: ᴄó ɴʜɪềᴜ ᴛừ ɴɢữ ᴛụᴄ ᴛĩᴜ, ɴʜâɴ ᴠậᴛ ʀấᴛ ᴏᴏᴄ,... ɴêɴ ᴄâɴ ɴʜắᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʀướᴄ ᴋʜɪ xᴇᴍ.
➵ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʜíᴄʜ xᴇᴍ ᴛʜì xᴇᴍ, ᴋʜôɴɢ ᴛʜíᴄʜ ᴍờɪ ʀᴀ ɴɢᴏàɪ. ɴếᴜ ɴʜư ᴄáᴄ ʙạɴ xúᴄ ᴘʜạᴍ ᴛʀᴜʏệɴ ᴄủᴀ ᴛôɪ ᴛʜì ᴛôɪ sẽ ᴄʜᴏ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴍộᴛ ᴠé ᴘʜốᴛ đấʏ!
➵ ᴄʜúᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ đọᴄ ᴛʀᴜʏệɴ ᴠᴜɪ ᴠẻ-!

―――――――――――――――――――――――――

Vẫn là trò chơi lớp học ma sói, vẫn là bầu trời đêm thanh tịnh ấy, chúng vẫn yên bình, không hề có chút tiếng ồn nào. Ở một góc xó nào đó, có một chàng trai với mái tóc tím diễm lệ, đôi mắt rực lên màu tím trầm cùng với một cô gái có mái tóc cam rực, sáng chói và đôi mắt màu đỏ gạch tinh tế ngồi thầm thì với nhau. Họ hòa hợp một cách kì lạ, cười nói hợp duyên một cách thần kỳ.

-"Này Erika, cậu đợi tớ tí nhé"

-"Này Jaki, cậu đi đâu vậy? Tớ..."

// Bùm //

-"Hả? Tiếng gì vậy? Cậu có nghe thấy không Erika?"

-"Này, Erika"

Không nghe thấy tiếng của Erika, Jakky liền ngoảnh đầu lại. Cậu ngơ ngác, đối diện với cậu chỉ là bầu không khí trong lành, trong suốt chứ hoàn toàn chẳng lấy một bóng người.

-"Erika ơi, cậu đâu rồi?"

 Cậu tia đôi mắt từ phía trên cao, dần dần lướt xuống dưới đất. Lại không có gì, một cảm giác lạc lõng, cô đơn chất chứa bên trong cậu, như thể Erika đã bỏ rơi Jakky vậy. Cậu cảm thấy ảm đạm, cậu cảm thấy ngờ vực, nhưng cậu nhận ra rằng, càng nghi ngờ, cậu càng bị mất niềm tin. Cậu không ngờ, cô bạn của cậu đã chết ngay vào ngày đầu tiên. Cậu im lặng, nhìn vào đống bụi ấy...

Hai ngày sau...

-"Popeye, cho tôi xin một món ăn nào đó có giá 5 đô la cà rốt nhé"

-"Ừ, có ngay"

Jakky hướng một ánh mắt xa xăm vào Popeye. Cậu nhỏ nhẹ nói, nhưng lại nói bằng một chiếc giọng ảm đạm, buồn bã, chẳng còn một chút oai phong như ngày đầu tiên nữa. Đúng rồi nhỉ, trong 2 đêm liên tiếp, đã có tận 3 người phải hi sinh, trong đó có cô bạn thân của cậu, Erika. Chính vì thế, sao cậu có thể vui nổi được chứ? Jakky ấy, cậu ta bỗng nhìn vào Amy và Zio, 2 người mà cậu thân nhất trong cái lớp học ma sói này. Cậu tự nghi ngờ, tự hỏi bản thân rằng: "Liệu 2 người họ có chết không?"

Cậu đã tự nói chuyện trong thâm tâm của cậu suốt bấy giờ, cứ như một kẻ bị điên, bị tự kỷ vậy.

-"Này Jakky, cậu có gì buồn à?"

Popeye bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cậu, gã đưa cho cậu một đĩa cà ri thơm lừng, khiến cho cậu cảm thấy ấm lòng một chút. Cậu lấy thìa đút một miếng vào miệng cậu, bỗng thấy hương vị quen thuộc đến lạ lùng. Cậu liếc sang ngài đầu bếp, miệng ăn ngon lành với bữa ăn sáng mà Popeye nấu cho cậu.

-"À không có gì đâu, chỉ là..."

-"Cô nàng tên là Erika đúng không? Tôi cảm thấy buồn cho cậu"

Popeye ngậm ngùi nhìn vào Jakky. Nhưng đó không phải là một ánh mặt đồng cảm mà đó lại là một ánh mắt đầy sự chiếm hữu, dường như gã đang tính làm gì đó với Jakky. Nhưng Jakky lại không nhận ra điều đó, cậu cũng bùi ngùi theo Popeye, đôi mắt pha lê của cậu suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Không phải suýt nữa, hình như cậu đã chảy lệ rồi thì phải?

-"Cảm ơn anh, Popeye. Thực sự món ăn của cậu mang đến cho tôi một cảm giác thân thuộc đến kì lạ, mặc dù tôi chưa bao giờ nếm thủ món ăn này. Ừ, chính nó đã mang lại một mùi hương, rất giống với Erika..."

Jakky vừa nói vừa lấy tay gạt đi những tuyến lệ. Cậu vực dậy, cậu có lại được sự quyết tâm một lần nữa. Ngay lập tức, Jakky tỉnh khô, không còn cảm nhận một chút sự chia buồn nào nữa mà thay vào đó lại là một cảm giác mãnh liệt, oai phong đến khó tả. Cậu nắm chặt tay của gã, miệng cười chúm chím.

-"Cảm ơn cậu, tôi thực sự biết ơn cậu đấy. Chính cậu đã giúp tôi có lại được động lực để hồi sinh cho Erika. Một lần nữa, xin cảm ơn"

-"À không, cậu không cần phải cảm ơn tôi. Được giúp đỡ cậu là niềm vui của tôi rồi"

Popeye đứng đối diện với Jakky, gã đỏ mặt, gã ngại ngùng. Gã nhẹ nhàng cười lại với Jakky. Và một lần nữa, lại là một nụ cười sâu sa, một nụ cười gượng gạo chứ không phải một nụ cười tràn đầy niềm vui như của Jakky.

-"Này Jakky dừng lại đi, đến giờ đi lên lớp rồi kìa"

Zio khẽ nhắc nhở. Mặt anh tối sầm, và nhìn vào Popeye một cách lạnh lẽo, lạnh đến nỗi muốn rợn cả da gà...

Vào buổi học cuối cùng...

Đã có tổng 7 người phải nằm xuống, trong đó có Amy, cô bạn thuở nhỏ của cậu.

Cậu một lần nữa rơi vào vực tối, chìm sâu thẳm trong đó. Tay chân cậu bủn rủn, mắt sợ hãi tìm xung quanh. Phải rồi, giờ cậu đang đi tìm Zio nhưng... Zio đâu?

-"Này, Zio. Cậu đâu rồi?"

Giữa hành lang, tiếng bước chân lục xục, ồn ào chạy xung quanh cả ngôi trường. Cái đôi chân ấy, nó chỉ dừng khi đến cửa nhà vệ sinh nam.

// Lóc cóc //

Có một ai đó đang tiến lại với cậu. Đó là một chàng trai đang đứng bên cạnh một cái xác. Chàng trai ấy có mái tóc màu xanh ngọc bích, mái tóc ấy dài đến ngang lưng và khẽ rủ rỉ mồ hôi. Gã quay mặt lại, đôi mắt đen đục, sâu thẳm bên trong chỉ là sự trống rỗng. Jakky sốc, chảy từng giọt mồ hôi lạnh xuống, thất thần nhìn về người ấy.

-"P-Popeye...?"

Jakky nghẹn cổ, khẽ giọng hỏi. Cậu run bần bật, cái gì đây? Không phải chính là chàng đầu bếp đã mang lại động lực cho cậu sao? Sao lại như thế này? Popeye ấy, gã vẫn đứng im, nhìn thẳng vào bộ dạng sợ hãi của cậu mà phấn khích cười. Rồi gã nhẹ tay vuốt con dao dính đầu máu của mình, bộ đồ trắng cũng vì vậy mà ướt sũng máu tanh. Trong cái nhà vệ sinh ấy chỉ có nồng nặc mùi máu tanh và nồng.

Jakky lại một lần nữa liếc vào cái xác, cả bản thân như bị sụp đổ. Đấy là Zio, người mà cậu đang tìm kiếm. Đến lúc này cậu không thể nào thở nổi được nữa, chân cũng đứng không vững mà phải quỳ xuống, suy sụp nhìn một Zio đã chết. Cậu hối hận, lại nhìn lên một Popeye máu lạnh đang áp sát cậu. Phải rồi, tại sao cậu không nhận ra sớm hơn? Không phải chính Popeye đã giết chết hết tất cả mọi người trong lớp học ma sói sao? Tại sao lại vậy chứ?

Cậu liền đẩy Popeye ra, tay nhanh chóng ôm lấy xác của Zio. Zio...thật sự đã chết thật rồi. Gương mặt của cậu rơm rớm nước mắt đồng thời cậu cũng thở nhanh hơn. Jakky ôm chặt cái xác ấy, hoàn toàn cảm thấy lạnh lẽo, chẳng thể cảm nhận được hơi ấm nào của Zio nữa. Cậu liền cúi mặt xuống, miệng liền phả ra hơi nóng vào những vết thương trên người Zio. Jakky, người đàn ông vững chắc, bây giờ thực sự đang khóc, khóc thật rồi. Cậu ôm chặt, để tuyến lệ rơi xuống người của Zio, mặc cho máu tanh đỏ vẫn đang nhấm nhổm làm ướt áo của cậu.

-"Ôi Jaki, bây giờ trông cậu mới đáng yêu làm sao"

Tiếng nói này, tiếng nói này khiến cậu giật mình. Nước mắt khe khẽ không rớt xuống nữa. Gương mặt cậu chợt tái nhợt lại, thể hiện ra cảm giác sợ hãi. Thấy vậy, Popeye nhẹ bước ngồi xuống bên cậu, tay nhẹ nhàng sờ vào làn da trắng nõn của Jakky. Gã cười khẽ, liền lấy lưỡi liếm từ khóe môi phải đến khóe môi trái. Miệng bất giác cười khúc khích. Đây rồi, đây chính là cảm giác mà gã tìm kiếm, cái cảm giác tràn đầy sự khoái lạc này.

-"Jaki, Jaki, tôi yêu cậu lắm!? Cậu cũng yêu tôi đúng không Jaki? Cậu cũng yêu tôi mà nhỉ, Jaki bé bỏng của tôi ơi?"

Popeye lấy tay ôm chặt cậu, tay vòng từ đằng sau mà len lén xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của cậu. Bây giờ trong tâm trí cậu hỗn loạn, chẳng có một chút gì để suy nghĩ. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tên Popeye bằng ánh mắt to tròn của mình, một ánh mắt sợ hãi.

-"K-Không..."

-"Ỏ, Jaki nói có ư? Phải rồi, chắc chắn là Jaki không quan tâm đến thằng đĩ Zio kia đâu nhỉ? Nó hãm lắm, nó đã cố gắng giết tôi khi tôi giết Amy đấy. À mà cả Erika nữa ~"

-"K-Không, t-tránh...xa tôi- ra..."

Bây giờ Jakky chẳng thể nói được nữa. Cậu ngặm tăm, bản thân dường như đã bị mất hết đi sức lực vậy. Cậu bấy giờ cũng chẳng còn tí động lực, sức lực nào để phản kháng gã được nữa. Nước mắt cậu rơi lã chã. Jakky cắn môi, cắn chặt đến nỗi môi mỏng cũng bị bật máu. Những giọt lệ của em vẫn rơi, giống như chúng không bao giờ kết thúc mà vẫn mãi mãi vô tận vậy....








-"ƯmH- hức...P-Popeye à- Ah"

Jakky rên rỉ, giọng rên của cậu cứ như kẹo ngọt đối với gã vậy. Popeye mỉm cười, gã ghé sát đầu vào bờ vai thanh tú của cậu. Hai bàn tay của gã cao to dạng chân của cậu ra thành hình chữ M, hông liền thúc vào trong lỗ huyệt của cậu. Cậu tựa lưng vào cửa sổ, hai bàn tay cùng ôm vòng ra sau gáy của Popeye. Miệng ríu rít khẽ rên lên mật ngọt cho gã nghe. Gã vẫn giữ chân của cậu, vẫn thúc, thúc mạnh đến nỗi hậu huyệt của Jakky từ lâu đã bị sưng lên, nổi lên một màu đỏ chót. Gã cười khẽ, đầu cũng cúi xuống lấy lưỡi liếm vào nhũ hoa của cậu.

Popeye từ liếm chuyển sang cắn, gã hút trọn cái núm vú nhỏ bé kia, lưỡi cũng điêu luyện mà liếm xung quanh. Cậu bị gã mút ngực làm bủn rủn chân tay, đôi mắt màu tím kia vì sướng mà ngước lên, lưỡi cũng thè ra ngoài làm trưng ra một gương mặt rất dâm dục. Gã thấy thế nên liền dứt điểm, cắn một phát vào núm làm cậu sướng thè lưỡi. Gương mặt đỏ chót dâm dục.

-"Xem ra Jakky của chúng ta rất thích bị chịch nhỉ, đĩ nhỏ?"

-"K-Không phải- UưM, Ah- Hức!"

Popeye thưởng thức giai điệu dâm dục mà Jakky mang đến. Dương vật bên trong cũng vì thế mà to hơn, mãnh liệt thúc hẳn vào điểm G của cậu làm cậu hét lên một tiếng ư á. Gã nhanh chóng đổi tư thế, tay bên kia nâng một chân của cậu lên vai gã, tay còn lại mân mê cái mông tròn của cậu. Gã bắt cậu phải dạng chân kia ra để gã có thể thuận lợi vỗ vào cái mông tròn đó. Từng tiếng tét to tướng vang tới.

-"ƯmH- Áh Ha- Hức"

Cậu rên to lên làm cho Popeye hưng phấn. Gã lấy tay tét vào mông cậu, đến nỗi đỏ chót như quả cà chua vậy. Cũng nhờ thế mà gã có sức, vẫn tiếp tục dập cái lỗ nhỏ của cậu làm cậu sướng mê tơi, dần dần quên đi nhưng thứ khác. Gã cúi xuống, hôn lấy hôn để vào bờ môi ngọt của cậu. Lưỡi điêu luyện khám phá hết khoang miệng của cậu đồng thời cũng lấy hết vị ngọt thanh và dưỡng khí bên trong cậu. Jakky hết chịu nổi, liền lấy tay ra cào mấy phát vào lưng gã, tay yếu ớt ngăn cản gã dừng lại. Popeye thấy thế cũng hết sức chiều lòng cậu, môi liền thả tự do cho miệng cậu.

-"P-Popeye à, ƯmH- muốn- muốn bắn...Ah- Hức"

-"Đợi đã đĩ nhỏ, để tôi dập nốt hậu huyệt của cậu rồi mới cho cậu bắn"

Jakky thở hổn hển, cả thân mình liền nóng lên làm hiện ra những vết cắn chi chít do Popeye đã đánh dấu. Và hình như cậu sắp hết chịu nổi rồi, miệng liền khiêu gợi cầu xin gã buông thả cho mình. Nhưng Popeye không muốn thế, gã chưa muốn kết thúc bữa tiệc này thế nên liền lấy tay ra chặn lại lỗ niêu đạo bé của cậu. Sau đó gã vẫn tiếp tục dập, dập đến mức hậu huyệt của cậu giờ đã đỏ thẫm, nước dâm còn chảy lênh láng ra ngoài.

-"Ha- Jaki này, chúng ta ra cùng nhau nhé"

-"ƯmH- Vâng- Ah- Ha! Hức"

Popeye cười khểnh lên, liền điên dại đâm liện tục vào lỗ dâm của cậu. Jakky cũng rên ư ử, dường như sắp không chịu nổi nữa. Gã cùng với cây dương vật khủng ấy, liền bắn ra một phát tinh cực mạnh vào bên trong làm Jakky thất thần ngất xỉu. Ở bên kia, gã cũng thả đôi bàn tay ra mà sục cặc làm cho cậu dễ bắn hơn.

-"P-Popeye- Áh! Ưmh- Ra... Ức"

Jakky lần này ngất xỉu thật, đầu chong chong chóng mặt. C-Cậu...

... ... ... ... "Phải rồi nhỉ, Zio, Amy, Erika..." ... ... ...

-"Jaki này- hãy cùng sống bên nhau với tôi suốt đời nhé"

-"Jaki này- cậu hãy đụ cùng tôi đi"

-"Đĩ dâm này, chổng mông đi cho tôi"

-"Nhìn lại cái lỗ nhỏ của cậu sưng rồi này"

-"Tinh dịch của cậu ngon đấy..."

-"..."

Popeye cười khích, tay liền xoa nhẹ lên đôi má ướt sũng của cậu. Miệng thủ thỉ từng lời nói ra ngoài. Tuy nhiên, Jakky vẫn chỉ ngồi im, để cho Popeye làm những gì gã muốn...

-"Này, cậu yêu tôi đúng không, con rối bé nhỏ của tôi?"

-"Vâng ạ, thưa chủ nhân"

Giọng Jakky lạnh băng, đôi mắt mệt mỏi chứa đầy sự trống rỗng nhìn về phía Popeye. Sau đó cậu chỉ nhắm mắt lại, để cho mình rơi xuống vực thẳm, tự chói chặt mình vào lồng giam của địa ngục...

- 2525 từ - 05/05/2023 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro