Vol 5.23 - Người yêu của Kwon Taekju
Ngay khi bước xuống xe, Kwon Taekju đã bước đi vội vã như đang chạy. Mặc dù đã nhờ Yoon Jongwoo trông coi Zegna, nhưng vẫn không thể cảm thấy yên tâm. Anh cố tự trấn an bản thân rằng chuyện này là không thể tránh khỏi.
Nếu thành thật nói rằng mình sẽ đi dự họp mặt bạn cùng khóa, Zegna chắc chắn sẽ không ở yên. Hắn sẽ cản trở, hoặc phá hỏng bằng cách mà không thể tưởng tượng nổi. Khi Zegna đã đuổi theo đến tận điểm tác chiến ở nước ngoài, thì không có gì đảm bảo hắn sẽ không xuất hiện ở buổi họp mặt.
Với tính cách theo đuổi sự an toàn tuyệt đối của Yun Jongwoo, cậu cậu ấy sẽ tự biết cách làm hài lòng Zegna. Nhưng vì Zegna là một kẻ rất khó đoán, anh không thể yên tâm. Chỉ để đề phòng, Taekju đã nói với Zegna rằng Yoon Jongwoo đang gặp nguy hiểm vì một sự cố nào đó và nhờ hắn bảo vệ. Mặc dù Zegna tỏ ra khó chịu ra mặt, nhưng khi thuyết phục rằng chỉ có hắn mới khiến anh an tâm làm việc nhất, hắn đã đồng ý. Khi nhớ lại vẻ mặt tự hào của Zegna lúc đó, Taekju lại cảm thấy cắn rứt lương tâm. Có lẽ anh nên quay lại càng sớm càng tốt.
Địa điểm họp mặt là một quán rượu truyền thống trước trường. Dường như họ đã thuê toàn bộ quán. Không nghe thấy tiếng nhạc, chỉ có tiếng nói chuyện ồn ào vọng ra ngoài cửa. Kwon Taekju mở cửa và bước vào. Một vài người bạn cũ quay đầu lại nhìn về phía cửa.
"Ơ, ai đây?"
"Kwon Taekju?"
"Yàa, đến thật rồi này."
"Lâu lắm rồi. Thằng nhóc này"
Anh chào hỏi mọi người xung quanh. Có vài tên thậm chí còn đến gần và đề nghị bắt tay. Không khí xung quanh nồng nặc mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu trong lúc chờ đợi. Kwon Taekju cũng cười nhẹ và hỏi mọi người đã sống tốt chứ. Anh không bắt tay ai mà chỉ vỗ nhẹ vài cái.
Số người tham dự ước chừng khoảng 30 người. Yoo Nahyeon ngồi ở phía trong bàn dài và đang trò chuyện vui vẻ. Khi Kwon Taekju đang chào hỏi những người xung quanh thì bất chợt ánh mắt của anh chạm phải Yoo Nahyeon. Cô ấy cười trước, anh chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Taekju bị kéo đến một chỗ ngồi trống và vừa ngồi xuống đã được rót rượu. Kwon Taekju nốc cạn ly rượu và đặt cốc xuống một cách gọn gàng. Ngay lập tức, rượu lại được rót đầy.
"Sao lại cắt đứt liên lạc với mọi người thế?"
"Chúng tôi tưởng cậu đã chết rồi chứ."
"Thật sự, nghe nói là đã vào lực lượng đặc nhiệm, sau đó không nghe tin gì từ cậu nữa, có chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Sao không ai biết số điện thoại mới của cậu hết vậy?"
Mọi người lần lượt đổ dồn câu hỏi trách móc. Kwon Taekju chỉ cười nhẹ. Từ khi gia nhập NIS, anh thường xuyên thay đổi số điện thoại để bảo mật thông tin cá nhân. Thậm chí, đồng nghiệp ở cùng cơ quan cũng hỏi liệu có cần phải làm vậy không, nhưng anh luôn cho rằng cái gì thận trọng cũng đều tốt nhất. Trong một thế giới mà thông tin cá nhân dễ dàng bị lộ, nếu không cẩn thận, danh tính sẽ nhanh chóng bị bại lộ ngay, đồng nghĩa với việc mất tư cách làm đặc vụ.
Sau vài ly rượu nữa, không khí bắt đầu trở nên sôi động. Những người bạn cùng bàn đều rất tò mò về tình hình hiện tại của Kwon Taekju, đó là vì bọn họ đã nói đủ chuyện với nhau.
"Cậu làm nghề gì thế?"
"Chỉ làm vài việc này kia thôi."
"Cậu đi làm công ty à? Hay kinh doanh?"
"Kwon Taekju, nghe nói cậu chưa tốt nghiệp mà? Hôm nay nghe chuyện đó tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Tưởng cậu vào tập đoàn lớn và có một vị trí vững chắc rồi chứ."
"Ừ, đúng là có chuyện như vậy."
"Thật sao? Nhưng dù gì cũng phải có bằng tốt nghiệp chứ, trong thời đại bằng cấp như hiện nay."
"Nếu như công việc không liên quan đến bằng cấp thì lẽ nào là quân nhân? Sau khi xuất ngũ, cậu đã ở đó ngay từ đầu luôn à?"
"Cái tên này, trông khỏe mạnh thế này, chắc là làm công việc chân tay nhỉ?"
Mọi người vô tư chạm vào đùi và lưng của Kwon Taekju, làm anh cảm thấy không thoải mái. Gặp lại sau một thời gian dài, ai cũng hỏi về công việc hiện tại của anh, và đã vài lần anh phải bịa chuyện để tránh trả lời. Tuy nhiên, khi bịa chuyện thì người khác lại tò mò thêm hoặc yêu cầu danh thiếp, khiến anh rơi vào tình thế khó xử. Đó có lẽ là lý do chính khiến các mối quan hệ xã hội của Taekju trở nên thu hẹp.
"Cậu làm công việc tạm thời nên không thể nói à?"
Khi không trả lời, có người đã vội vàng đưa ra kết luận. Họ cho rằng Taekju đang làm công việc gì đó khó nói, nên mới lúng túng như vậy.
Thực tế, những người chủ động tham gia các buổi họp lớp thường có công việc được xã hội công nhận hoặc những người coi việc duy trì mối quan hệ bạn bè là niềm vui trong cuộc sống. Nhưng Kwon Taekju không thuộc hai nhóm đó. Nếu không vì Yoo Nahyeon, có lẽ anh đã không đến tham dự buổi họp lớp khó chịu này.
"Cũng tương tự thôi, mỗi ngày tôi đều đặt cược tính mạng mà sống."
Anh cười để giữ không khí vui vẻ. Có lẽ mọi người cho đó là một trò đùa nên cười theo, gọi anh là một thằng kỳ lạ.
"Cậu đã kết hôn chưa?"
"Chưa."
"Làm gì mà đến giờ mà vẫn chưa lập gia đình? Tôi đã có hai đứa con rồi đấy, nhóc."
"Ừ nhỉ. Mải làm việc đến mức không nhận ra mình đã già rồi."
"Bộ sống để làm việc à?"
"Có lẽ vậy."
Lần này anh cũng chỉ cười nhẹ. Những người bạn cùng bàn đều đã kết hôn hoặc sắp kết hôn. Họ thi nhau khoe ảnh gia đình và ảnh của vợ sắp cưới mà không ai yêu cầu. Rõ ràng bây giờ là thời điểm thích hợp cho việc đó rồi.
Mỗi khi đối mặt với cuộc sống bình thường, Taekju lại nhận ra công việc của mình đặc biệt đến nhường nào. Dường như anh là người duy nhất đi theo một quỹ đạo khác biệt trong khi mọi người đều đi trên những con đường tương tự. Mỗi khi nghĩ đến kết cục của con đường ấy, anh không thể nói rằng mình thấy vui vẻ.
"Dù vậy, cậu cũng có người yêu đúng không? Nhìn cậu thế này chắc chắn mấy cô gái không để yên đâu."
"Nếu nhìn cách đi lại thì chắc chắn là có người yêu rồi, rõ ràng như vậy."
"Có, thì có."
"Có thì có thôi, sao phải vòng vo vậy? Đã được bao lâu rồi?"
"Chắc phải tính là 1 năm..."
"1 năm rồi thì cũng đến lúc kết hôn rồi đấy. Người yêu cậu làm nghề gì?"
"Công chức."
"Ồ? Bao nhiêu tuổi?"
"Nhỏ hơn tôi 4 tuổi."
"Ôi trời, cách nhau 4 tuổi thì chẳng cần phải xem bói! Có xinh đẹp không?"
"Thì... nói một cách khách quan thì..."
"Trời ơi, thằng này hoàn toàn bị mê hoặc luôn rồi! Này các cậu! Bạn gái của Kwon Taekju không chỉ đơn giản là xinh đẹp theo kiểu chủ quan mà còn là 'khách quan' nữa đấy!"
Một tên bật dậy và hét toáng lên. Những tiếng chế giễu và reo hò vang lên từ mọi phía.
"Này, tôi tò mò muốn biết người kia trông như thế nào thật đấy. Không có ảnh à? Cho chúng tôi xem với."
"Đúng đấy! Để chúng tôi xem và đánh giá khách quan xem có thực sự xinh đẹp hay không đi."
Mọi người đều hào hứng yêu cầu như đã hẹn trước, liên tục nói "Cho xem đi, cho xem đi." Taekju nhặt một ít bánh phồng và ném vào mấy kẻ đang cố gắng xúi giục bên cạnh.
"Không có, mấy cái thằng này."
Những bàn tay cố gắng lén lấy điện thoại của anh đều bị cản lại dễ dàng. Dù có bị cả nhóm người chế giễu và lôi kéo bầu không khí, Taekju vẫn không hề lay chuyển, như một pho tượng đá. Khi không thu được gì, ánh mắt tò mò của họ cũng dần lắng xuống.
Sau đó, câu chuyện chuyển sang những kỷ niệm thời đại học, tình hình của một số tiền bối, hậu bối và giáo sư, và những vấn đề xã hội. Trong lúc cười đùa và trò chuyện, anh bắt gặp ánh mắt của Yoo Nahyeon. Anh cũng muốn chào cô ấy đàng hoàng, nhưng lúc này việc chuyển chỗ ngồi lại không tiện.
Dù không nói ra, ai cũng đang căng thẳng dõi theo cuộc tái ngộ của hai chúng tôi. Nếu có hành động gì nổi bật, họ chắc chắn sẽ đùa cợt một cách kỳ quặc. Chuyện Yoo Nahyeon sắp kết hôn hay Kwon Taekju đã có người yêu cũng chẳng làm họ bận tâm.
Thế nên anh nghe tin tức về Yoo Nahyeon từ những người khác trước.
"Nahyeon đi du học ngay sau khi tốt nghiệp và lấy bằng thạc sĩ ở Massachusetts. Taekju, cậu biết công ty M chứ? Bây giờ cô ấy đang làm nhà nghiên cứu viên chính ở đó."
"Chồng cô ấy cũng là người làm cùng công ty. Hình như là người nước ngoài."
"Dù hiện tại thành tích của cô ấy đã rất xuất sắc, nhưng nghe nói cô ấy còn dự định lấy bằng tiến sĩ sau khi kết hôn. Tôi thật tò mò cô ấy sẽ tiến xa đến đâu."
"Tốt rồi."
"Nhưng hai cậu không liên lạc gì với nhau sao? Hồi còn học, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau mà."
Khi ai đó hỏi câu này, bầu không khí xung quanh đột nhiên im lặng như có phép màu. Có vẻ như Yoo Nahyeon cũng nghe thấy, hướng mắt về phía anh.
"Tôi đã nói rồi mà. Tôi còn bận rộn tự lo cho bản thân."
Kwon Taekju dập tắt mọi kỳ vọng vào câu chuyện mà ai cũng mong đợi. Sau đó, anh chuyển chủ đề bằng cách hỏi thăm một người bạn khác vắng mặt. Yoo Nahyeon cũng ngay lập tức chuyển ánh mắt và tiếp tục cuộc trò chuyện bị ngắt quãng. Khi hai người trong cuộc đều như vậy, không ai còn lý do để nói thêm gì. Chỉ có thể tiếc nuối và nhìn nhau.
Khoảng hai giờ sau, các chỗ trống lần lượt xuất hiện. Những tên còn lại cũng ngà ngà say và dần trở nên uể oải. Trong quán, không khí ngột ngạt đến mức chỉ cần thở cũng thấy say. Taekju ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Đầu óc nặng nề cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Đột nhiên Taekju thấy thèm thuốc lá. Anh nhìn vào cửa hàng tiện lợi đối diện và suy nghĩ xem có nên mua một không, thì cánh cửa quán mở ra và ai đó bước ra ngoài. Đó là Yoo Nahyeon. Taekju chỉ đứng lặng nhìn và cô ấy tiến lại gần. Sau đó, cô ấy rút một điếu thuốc và đưa cho anh. Taekju nhận lấy một điếu mà không từ chối.
"Lâu rồi không gặp. 10 năm rồi nhỉ?"
"Ừ. Cũng chừng đó."
Hai người đứng cạnh nhau, liên tục nhả khói. Cuộc trò chuyện thực sự chỉ bắt đầu sau khi cả hai đã hút hết một điếu.
"Dạo này cậu sống thế nào?"
"Sống chẳng có tinh thần gì cả."
"Mẹ vẫn khỏe chứ?"
"Ừ."
"Nghe nói cậu vẫn chưa kết hôn. Không có gì đặc biệt sao? Chắc bà mong cậu kết hôn hơn ai hết."
"Nói làm gì. Mỗi khi chạm mắt là lại thúc giục tôi kết hôn ngay ấy."
"Thế sao không làm vậy? Lúc này, nghe nói cậu đang quen ai đó mà, người mà cậu bảo là xinh đẹp khách quan."
"Này. Đến cậu cũng trêu tôi à?"
Khi Taekju nổi nóng, cô ấy cười khúc khích. Nụ cười ấy dường như không hề thay đổi.
"Cậu không định giới thiệu người ấy để mẹ mình đỡ phàn nàn sao. Hay là bạn gái cậu cảm thấy áp lực?"
Mọi người đều nghĩ rằng người yêu của Taekju là một cô gái. Cho đến 1 năm trước, chính Kwon Taekju cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến một người đàn ông, nên điều này hoàn toàn dễ hiểu.
"Không phải vậy đâu, hai người đã quen nhau rồi. Gần như là bạn thân nữa. Thậm chí còn gặp mặt mẹ tôi còn nhiều hơn cả tôi ấy."
"Thế thì kỳ lạ vậy. Người yêu của cậu chuẩn bị nhận lời cầu hôn, như vậy là xong rồi? Taekju à, cậu cũng đâu phải người không tinh ý."
"Tôi thì sao chứ."
"Cậu không hiểu mới lạ đấy."
"Hiện tại cả hai vẫn sống tốt, tại sao lại phải vội? Hơn nữa, hình như người ta cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn."
"Cậu đã thử dò la chưa?"
"Có nhất thiết phải làm vậy không?"
"Thường thì mọi thứ trông rõ ràng như vậy nhưng thực ra không phải thì sao. Cậu vô tâm thế?
Không rõ đây là một buổi tư vấn tình cảm hay chỉ là dịp để xả những bất mãn cũ rích. Thật ngớ ngẩn khi cả hai lại nói những điều này sau 10 năm không gặp.
"Không phải cứ kết hôn thì mới chứng minh được sự chân thành. Mỗi người có cách yêu khác nhau, cái gì mà chỉ có hôn nhân mới là đáp án đúng và happy ending gì đó, tôi thấy khó hiểu hơn ấy. Nếu thích nhau thì chỉ cần ở bên nhau là được rồi, không phải sao?"
Khuôn mặt của Yoo Nahyeon trở nên ngơ ngác. Tàn thuốc lá vẫn chưa được phủi sạch đã bị gió thổi bay.
"Phản ứng đó là gì thế?"
"Ôi trời, Kwon Taekju, không ngờ lại nghe được mấy lời than thở về tình yêu từ miệng cậu... Đúng là sống lâu thì cái gì cũng thấy."
"Không, ai nói về tình yêu chứ? Chỉ là nói chung thôi, nói chung mà."
"Cái gì mà không yêu người yêu của mình? Thế tại sao tai lại đỏ lên vậy?"
"Làm gì có."
Kwon Taekju bỗng nắm lấy tai mình. Quả thật cả vành tai nóng ran. Chắc do uống nhiều rượu quá.
Taekju giật lấy bao thuốc từ tay Yoo Nahyeon như thể cướp. Anh rút một điếu thuốc khác, ngậm vào miệng rồi châm lửa. Yoo Nahyeon cứ cười khúc khích bên cạnh.
"Nói chuyện khác đi."
"Tại sao? Đang vui mà."
"Thế thôi vào lại quán đấy?"
"Được rồi, được rồi."
Yoo Nahyeon giả vờ nhường nhịn và bắt lấy Kwon Taekju lại. Rồi cô bắt đầu nói về mình.
"Lần này tôi về nước để giải quyết hoàn toàn cuộc sống ở Hàn Quốc."
"Cậu định sống ở nước ngoài luôn à?"
"Ừ. Có lẽ là vậy. Chồng sắp cưới là người Mỹ."
"Còn người thân thì sao?"
"Từ khi tốt nghiệp đại học và đi du học, tôi cũng ít về nhà. Trong suốt thời gian qua, tôi chỉ về Hàn Quốc hai lần: một lần là vào dịp sinh nhật mẹ và lần khác là vào ngày tốt nghiệp của em tôi. Bây giờ, tôi chỉ nghĩ họ như những người họ hàng xa, như thế bản thân sẽ không thấy buồn và mẹ với em tôi cũng bớt cảm thấy khó xử. Chắc họ sẽ đến dự đám cưới. Mẹ còn nói sẽ đến giúp đỡ sau khi tôi sinh con, nhưng không biết mọi chuyện sẽ ra sao."
Kwon Taekju chỉ im lặng gật đầu. Anh nghĩ, khi mọi thứ đã như vậy rồi thì ai có thể nói gì thêm. Ngay từ đầu, anh đã là người chỉ biết im lặng lắng nghe người khác kể chuyện, không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác hay áp đặt suy nghĩ của mình. Vì vậy, Yoo Nahyeon luôn thoải mái bày tỏ tâm sự với Taekju. Giống như một khu rừng tre vững chắc không có lo lắng rò rỉ bí mật.
Yoo Nahyeon đột ngột quay người lại nhìn Kwon Taekju. Cô nhìn anh từ đầu đến chân với nụ cười tinh nghịch. Kwon Taekju cũng tự nhiên cảm thấy rùng mình.
"Sao thế?"
"Ngày càng đẹp trai hơn, Kwon Taekju, giờ cậu giống một người đàn ông thật sự rồi. Tôi luôn tò mò không biết cậu đã thay đổi như thế nào và sống ra sao. Trước khi sang Mỹ, tôi đã rất muốn gặp cậu một lần, nhưng một phần cũng lo lắng, nếu mối tình đầu của tôi trở thành ông chú bụng phệ thì biết làm sao."
"Đáng ra phải thế chứ nhỉ."
Taekju đùa giỡn mà mặt không có chút cười. Yoo Nahyeon ngay lập tức đánh vào lưng như một sự trừng phạt, phản bác rằng phải để lại ít nhất một kỷ niệm tốt đẹp ở Hàn Quốc chứ.
Gió thổi qua. Cả hai đều im lặng trong chốc lát cho đến khi gió dịu đi. Trên môi cũng nở một nụ cười nhè nhẹ của những người đã cùng chia sẻ một thời thanh xuân có thể nhớ lại những kỷ niệm xưa mà không cần nói ra.
"Tôi đã từng kể về chuyện của mình với chồng sắp cưới. Tôi nói rằng có một người đàn ông đã đá tôi 11 lần, và anh ấy đã rất tò mò đấy? Anh ấy cũng mong là cậu sẽ đến dự đám cưới của tụi tôi."
"Cậu bày trò thật, chuyện đùa giỡn khi xưa mà có gì vui đâu."
"Đùa giỡn á? Tôi lúc nào cũng thật lòng mà."
"Chuyện đùa gì đây?"
"Không phải đùa đâu. Tôi chỉ giả vờ để không làm mất mặt sau nhiều lần bị từ chối."
"Lúc nào cũng thờ ơ như thế, thật là..."
Cô khẽ chép miệng. Kwon Taekju không biết Yoo Nahyeon đã thực sự tỏ tình với anh tới 11 lần hay không. Nhưng chắc chắn anh chưa bao giờ xem trọng những lời tỏ tình ấy. Đối với anh , Yoo Nahyeon luôn là một người bạn, một đối thủ cạnh tranh, và là người cùng chia sẻ những nỗi đau tương đồng. Anh chưa bao giờ nghĩ về bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Không phải vì Yoo Nahyeon thiếu sức hút về mặt tình cảm. Trong tất cả những người phụ nữ mà Kwon Taekju từng gặp gỡ và chia tay, có thể nói Yoo Nahyeon là người đặc biệt nhất. Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ?
"Lần cuối cùng có lẽ là khi anh trai cậu qua đời, đúng không?"
Đó là vào thời điểm anh vừa xuất ngũ. Một đêm khuya, thì nhận được một cuộc gọi. Tim anh đập mạnh. Không hiểu sao lúc đó lại nhớ đến cuộc trò chuyện cuối cùng với anh trai mình. Linh cảm không lành ấy đã không sai. Taekju nhận được tin báo về cái chết của anh trai mình.
Mẹ đã không còn giữ được tỉnh táo trong suốt thời gian di chuyển đến nơi. Bà cứ lẩm bẩm những lời khó hiểu như thể bị ma ám vậy. Bà cầu xin mọi vị thần, mong rằng có sự nhầm lẫn, mong rằng một phép màu sẽ xảy ra.
Nhưng những lời cầu nguyện tuyệt vọng đó đã không được đáp lại. Anh trai đã trở về trong tình trạng là một cái xác lạnh lẽo. Thậm chí thi thể của anh ấy cũng không còn nguyên vẹn. Mẹ không thể chịu đựng nổi nữa và ngã quỵ. Kwon Taekju không thể làm được gì. Ngoại trừ cảm nhận sâu sắc sự yếu đuối và bất lực của bản thân.
Sau khi nghe tin, những người bạn cùng khóa đến viếng. Trong số đó có cả Yoo Nahyeon. Khi mọi người đã về hết, chỉ còn cô ấy ở lại. Cô không vội vã đến gần anh hay cố gắng an ủi. Và anh phát hiện ra cô ấy chỉ khi trời đã sáng vào ngày hôm sau.
Yoo Nahyeon hồi tưởng lại thời điểm đó và nói tiếp.
"Ngày đó, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu thôi, cậu có biết cậu đã nói gì không?"
...
Anh không nhớ rõ. Đã quá lâu rồi, và anh đã cố gắng quên đi những chuyện xảy ra vào thời điểm đó. Nhưng nhớ rằng vì tình hình lúc đó không phù hợp để đùa giỡn, nên đã không từ chối lời tỏ tình của cô ấy một cách lẩn tránh như mọi khi.
"Cậu đã nói rằng không thể, vì mẹ chỉ còn mỗi mình, và cậu muốn gặp một người mà có thể luôn coi trọng và chỉ suy nghĩ cho cậu như ưu tiên hàng đầu. Và rằng người đó không thể là tôi. Tôi không biết tại sao cậu lại nói như vậy nhưng tôi không thể ép cậu thêm nữa."
...
"Bây giờ, người cậu đang gặp thì thế nào? Người đó có lớn lên và nhận được tình yêu thương không? Có phải là người không phụ thuộc vào cậu và cậu không cần phải luôn bên cạnh để chăm sóc?"
Taekju không thể trả lời câu hỏi đó. Câu chuyện này chẳng liên quan gì đến Zegna. Nếu suy nghĩ kỹ, tình hình của anh từ trước đến giờ chẳng thay đổi gì. Vậy tại sao Zegna thì được mà Yoo Nahyeon lại không thể?
"Nếu đó là một người như thế thì chúc mừng, dù không phải thì cũng chúc mừng cậu."
Taekju nhìn Yoo Nahyeon vì câu nói khó hiểu của cô. Cô ấy chỉ cười nhạt.
"Vì người đó đã phá vỡ nguyên tắc mà Kwon Taekju cứng đầu nói rằng sẽ không bao giờ xảy ra mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro