c35-42
Chương 35 : Mỹ Nhân Sư Công.*
Sư công : sư phụ của sư phụ.
Tay trái một cái đùi gà, tay phải một cái chân vịt, rượu ngon nàng uống một chén, lại đổ một chén. Bạc nàng không thiếu, phải ăn uống no đủ, rảnh rỗi có thể tới dạo Nam Liên quán, thầm nghĩ trái ôm phải ấp đều là tiểu mỹ nam đáng yêu.
Đây là cái gì? Đây gọi là cuộc sống a! Cuộc sống bình thường quá quả thực nhàm chán…
Tô Oản Oản xoa xoa hai tay, miệng ngậm tăm, chân vắt chéo, quát tiểu nhị đem trà tới.
Ăn uống no nê xong, đôi mắt nàng lại đảo khắp xung quanh, thấy nam nhân bàn đối diện có vẻ mặt rất dữ tợn, thân hình cường tráng, trên mặt còn có vết đao chém rất sâu, tám phần là một kẻ chỉ có sức khỏe nhưng võ công không cao. Lại nhìn đến nữ nhân đang ngồi chéo với nàng, một thân y phục trắng hơn tuyết, bàn tay ngọc ngà trắng nõn, tuy trên bàn có đặt một thanh kiếm nhưng tám phần là một đại tiểu thư chỉ biết khoa chân múa tay.
Bàn phía tây có bốn vị nam tử trẻ tuổi, bộ dạng nhã nhặn, cử chỉ văn nhã, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt vừa đắc ý lại vừa chậm rãi, tám phần là bốn tên công tử nhã nhặn nổi danh bại hoại phái Hoa Sơn. Chậc, lại nhìn một hắc y nhân ngồi quay lưng lại phía mọi người kia, đầu đội sa che mặt, chắc hẳn chính là “Độc nương tử” trên giang hồ không ai không biết.
“Vị cô nương này, ngươi mới tới đây đúng không?” Một nam tử vận trường bào màu hồng nhạt, thêu bốn đóa mẫu đơn lớn như thể sợ thiên hạ không ai nhận ra hắn, tay cầm bầu rượu, ánh mắt đáng ngờ đánh giá Tô Oản Oản.
“Vị công tử này, ngươi không biết ta nhưng ta lại biết ngươi a.” Nàng liếc mắt nói, ngữ khí đậm mùi khiêu khích.
“Oh, nói vậy cô nương không sợ tại hạ sao?”
“Chậc, chỉ là một hái hoa tặc nho nhỏ thôi, có thể làm gì ta chứ?” Nàng thản nhiên nhấp một ngụm trà, không cẩn thận uống phải lá trà, liền lập tức phun ra, ý tứ khiêu khích rõ rành rành.
Nam tử nọ ánh mắt hơi híp lại, thanh âm trầm xuống: “Cô nương, ta cũng không phải hái hoa tặc bình thường.”
“Oh, không phải ngươi là Lục Nhận Dịch –một tên hái hoa tặc quang minh chính đại thôi sao?” Tô Oản Oản hoàn toàn không biến sắc, chỉ chậm rãi rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi thỏa mãn thở dài một tiếng.”
Thấy nàng uống trà, Lục Nhận Dịch bỗng cười ha hả, khiến tất cả mọi người đều chú ý vào hai người bọn họ. Hắn đắc ý nhìn Tô Oản Oản: “Một cô nương như nàng lá gan cũng không nhỏ, nhưng nàng thử đoán xem, nàng vừa uống phải cái gì?”
Tô Oản Oản đặt ly trà về chỗ cũ, đuôi mắt lạnh lùng quét qua hắn, nói, “A, ngươi đang nói đến Mê Túy? Ừm, Mê Túy này thực sự không đủ hoàn mỹ, nếm qua vẫn có thể nhận ra mùi vị. Lần sau nhớ dùng Mê Nhân, thứ đó không màu không mùi không vị, đảm bảo đếm đến ba là gục.”
Nàng cười cười, rốt cục ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi xem ngươi hiện tại hẳn là đã có chút phản ứng nhỉ?”
“Cái gì cơ?” Lục Nhận Dịch vẻ mặt nghi hoặc hỏi, vừa dứt lời đã tái mặt, ôm bụng ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng, lộ vẻ thống khổ. Hắn trừng mắt nhìn Tô Oản Oản, nửa ngày cũng không thốt được lời nào.
Những người xung quanh trừng mắt nhìn Tô Oản Oản, chỉ thấy nàng gầy yếu nhỏ bé, thoạt nhìn một chút năng lực phản kháng cũng không có, ai dè…Một số người chụm đầu lại bàn tán, đoán già đoán non xem nàng là ai.
Lục Nhận Dịch chỉ cần vận công một lúc, sắc mặt đã khôi phục bình thường, cũng không còn cảm giác đau. Miễn cưỡng đứng lên, hắn hoảng sợ nhìn Tô Oản Oản, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai?”
“Ta? Ta là người tạo ra Mê túy.”
“Ngươi là Tô Oản Oản.”
“Chính là tại hạ.” Nàng cười nhẹ.
Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đều tập trung hướng về Tô Oản Oản, ngay cả Độc nương tử cũng quay lại nhìn, nếu không có sa che mặt hẳn người ta có thể thấy ánh mắt vừa ghen tị vừa sùng bái của nàng ta.
Đây là Mộ thành, trung tâm của các đại bang phái, nhân sĩ giang hồ lui tới không ít. Anh hùng có, nữ hiệp có, mà kẻ bỉ ổi cũng có. Nàng lại là người nổi bật nhất trong đám cặn bã đó, nổi bật đến mức mấy tên ngụy quân tử cảm thấy rất không vừa mắt.
“Ngươi thật sự là Tô Oản Oản? Vậy vị Hiệp thiếu hiệp kia đâu?” Một người trong phái Hoa Sơn hỏi.
Tô Oản Oản đen mặt, “Không có ở đây?”
Người nọ thì thào tự hỏi, “Không có sao? Không phải chứ? Giang hồ đồn đại chỉ cần thấy bóng dáng Tô Oản Oản thì nhất định sẽ thấy Hiệp thiếu hiệp. Không phải hai người như bóng với hình, một khắc cũng không chia lìa sao? Sao lại…”
Đúng lúc ấy, một chiếc đũa xẹt qua mặt hắn, cắm phập vào cây cột cạnh đó. Tô Oản Oản cao giọng nói, “Nói không có thì chính là không có, ngươi không hiểu tiếng người hay sao?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì!” Ba người còn lại nghe vậy thì đập bàn đứng dậy, căm tức nhìn Tô Oản Oản. Bọn họ đường đường là đệ tử phái Hoa Sơn, há lại để kẻ khác coi thường?
“Ai nha, tức giận rồi kìa.” Nàng cười cười chọc tức.
“Tô Oản Oản, đừng nghĩ là chúng ta sợ ngươi! Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu kém cỏi nấp sau lưng Hiệp Vấn mà thôi, sao có thể địch được với đệ tử phái Hoa Sơn như chúng ta!”
“Ra là như vậy, chưởng môn các ngươi chưa nói cho các ngươi biết năm ấy hắn đã bị ta chỉnh cho lên bờ xuống ruộng như thế nào hay sao? Lúc đó hẳn ngươi chỉ mới biết cầm kiếm a? Aizzz, cùng là người mà sao lại có thể khác biệt như vậy cơ chứ?”
“Tô Oản Oản, ngươi dám làm nhục chúng ta, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào!”
Không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, một bên ngạo nghễ thản nhiên, một bên tức giân sùi bọt mép, tạo thành hai thế cục đối lập. Không ai quan tâm đến bốn tên đệ tử phái Hoa sơn kia, tất cả đều chờ mong được tận mắt nhìn thấy Tô Oản Oản dụng độc. Nghe đồn Tô Oản Oản chính là đồ đệ của độc tiên và y thánh a!
“Là ai muốn giáo huấn tiểu đồ tôn của ta vậy?”
Chưa thấy người, chỉ nghe thấy tiếng, nhưng Tô Oản Oản đã sớm nở nụ cười. Quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử thân vận trường bào màu tím, dáng người cao lớn đang bước tới. Mái tóc đen được buộc tùy ý, vài sợi tóc bay phất phơ, đôi mắt dài hẹp lộ ra sự thích thú.
“Ngươi là ai?” Có kẻ không biết sống chết hỏi.
Hắn hơi nhếch khóe miệng, “À, bản nhân họ Đông Phương, tên là Vũ Lương.”
Tất cả không hẹn mà cùng giật mình.
“Đông Phương, Đông Phương Vũ Lương…” Không biết là tiếng ai nói, bỗng dưng gian khách điếm yên lặng như tờ.
Đông Phương Vũ Lương chính là vị thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết. Không chỉ được biết đến với diện mạo mỹ mạo tuyệt trần, hắn còn có một thân võ công sâu không lường được. Đệ tử của hắn, Diệp Vấn Diệp thiếu hiệp, cũng là người mà giang hồ không ai không biết.
“Mỹ nhân sư công~~ Có người khi dễ ta, ngươi giúp ta báo thù!”Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến cho người ta hít thở không thông. Chỉ thấy bóng người chợt thoáng qua đã thấy Tô Oản Oản đang nằm gọn lỏn trong lòng Đông Phương Vũ Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trước ngực hắn.
Hắn ôm nàng, vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, giống như nhát kiếm sắc bén phóng về phía bốn tên đệ tử Hoa Sơn, khiến cho bọn họ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.
“Tiểu Oản Oản, nói cho sư công biết ai khi dễ ngươi? Là bốn tên bò sát bé nhỏ kia sao?”
Nàng chép chép miệng, “Bọn họ làm gì có gan khi dễ bổn tiểu thư.”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng, nhìn đôi mắt nàng dường như sắp khóc, nói: “Là sư công không tốt, khiến cho tên Tô Mộ Bạch vô liêm sỉ kia làm tiểu Oản Oản nhà ta chịu khổ.”
Nàng ủy khuất nói, “Mỹ nhân sư công, ta bỏ nhà đi bụi mười ngày rùi!”
“Tiểu Oản Oản, từ sau đi theo sư công được không? Ta so với tên hồ ly Tô Mộ Bạch kia tốt hơn nhiều, có thể khiến cho tiểu Oản Oản mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ a.” Hắn cúi đầu kề sát tai nàng, tươi cười ái muội.
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Trong giang hồ vẫn đồn đại Hiệp thiếu hiệp yêu thương đồ đệ Tô Oản Oản, là một mối tình cấm kị bất luân, không ngờ…ngay cả Đông Phương Vũ Lương cũng yêu thương Tô Oản Oản?
Chương 36 : Cùng Mỹ Nhân Sư Công Bước Chân Vào Giang Hồ.
Trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của mọi người, Tô Oản Oản và Đông Phương Vũ Lương thoải mái trò chuyện vui vẻ, sau đó nhanh chóng rời đi, mặc cho đám nhân sĩ giang hồ bàn luận này nọ.
Về nội dung mà bọn họ bàn tán, Tô Oản Oản cũng không thèm để ý, dù sao thì nàng cũng biết chỉ cần vị mỹ nhân sư công này xuất hiện là ở đó lại rộ lên vô số chuyện hay.
Chính vì vậy nên mỹ nam không thể ngắm nhiều, lời ngon tiếng ngọt không thể nghe nhiều, bởi chúng đều không thể tin tưởng được a!
Rời khỏi khách điếm lúc này đang là mùa thu nên ánh nắng đã dịu đi hơn nhiều, không còn nóng bức nữa mà mang theo một chút ấm áp. Hai người bọn họ đi khỏi khách điếm, hắn xoa xoa đầu nàng, nói, “Oản Oản, ngươi thay đổi không ít nha.”
“Già đi chứ gì?” Nàng cúi đầu đoán, mắt nhìn những hòn đá nhỏ trên đường.
“Không, là ngoan hơn. Nếu là trước kia, chỉ sợ những người đó đã sớm mất mạng.” Hắn ấm áp cười, “Xem ra tiểu tử Tô Mộ Bạch kia khiến ngươi thay đổi không ít nha.”
“Hừ” Chỉ cần nghĩ đến cái tên kia là nàng đã thấy bực mình, một cước đá bay mấy hòn đá nhỏ dưới chân.
Hắn nhìn thấy nàng bĩu môi tức giận, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, khi đó nàng chỉ cao đến thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài không có bất cứ biểu cảm nào. Hắn chưa bao giờ gặp một tiểu hài tử nào lại có thể lạnh lùng đến như vậy, toàn thân tỏa ra hơi thở xa cách, khiến cho người khác không dám lại gần.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã trở nên lạnh lùng, đa nghi như vậy, nàng hẳn đã phải chịu nhiều khổ sở. Lúc ấy hắn đã mỉm cười, khom người xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Nếu sư phụ bắt nạt con thì cứ đi theo sư công, sư công lợi hại hơn sư phụ con nhiều.”
Hiện tại, nàng đã trở thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, mỗi lần gặp lại nàng lại thay đổi một chút. Quả nhiên hắn đã dạy được một đồ đệ tốt, có thể khiến một đứa nhỏ như vậy trở thành một cô nương đáng yêu.
Hắn không khỏi xoa đầu nàng, nói, “Aizz, Tô gia đang gặp phiền toái, nhưng có lẽ sẽ xử lý tốt việc này nhanh thôi. Dù sao thì nó cũng là Tô Mộ Bạch, là đồ đệ của Đông Phương Vũ Lương ta mà.”
“Hừ, đồ đệ của ai đó thật vô dụng.”
Muốn tiền hay muốn mạng, chuyện này đến kẻ ngốc cũng biết. Cùng công chúa kết hôn chứ gì? Tốt lắm, cứ đi mà kết đi, nàng không quan tâm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận, trắng như tuyết, nhìn qua thực giống một cái bánh bao thịt.
Từ hôm nay trở đi, quyết định mặc kệ tên Tô Mộ Bạch kia, nàng đi làm giang hồ nữ hiệp!
“Mỹ nhân sư công ~~” Tô Oản Oản tươi cười nịnh nọt, giọng nói ngọn lịm.
Hắn liếc liếc nàng, “Nói đi.”
“Mỹ nhân sư công, người có muốn…trở lại giang hồ không?
“Ta lại phải lang thang sao?”
“Không cần không cần đâu, mỹ nhân sư công, chỉ là…người có nghĩ đến việc tiếu ngạo giang hồ, còn có mỹ nhân làm bạn nha!” Tay nàng chỉ chỉ vào chính mình.
“Chuyện này…” Hắn sờ sờ cằm, nhìn Tô Oản Oản đang vô cùng hy vọng, rốt cục nói: “Được rồi.”
“Tuyệt!” Nàng vui mừng reo lên, “Phóng mắt nhìn khắp giang hồ, hiện giờ ai dám chọc tới ta, ai dám chọc tới ta?!!! Hahaha…”
Hắn nhìn nụ cười tỏa nắng của nàng, nói, “Đừng kiêu ngạo như vậy, cẩn thận có ngày chết thế nào mà cũng không biết đấy.”
“Xì, chốn giang hồ con dụng độc giỏi nhất, tổ chức sát thủ lợi hại nhất nghe lệnh con, người võ công cao nhất lại chính là mỹ nhân sư công của con!”
Hắn nói, “Sư phụ ngươi rốt cục là sủng ngươi đến như thế nào vậy?” …mới có thể đem Tô Oản Oản trước đây biến thành bộ dáng như hiện nay.
“Hừ, hắn sủng con cái gì chứ, chẳng phải khiến con đi bụi tới tận mười ngày hay sao!” Nàng phẫn hận nói.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dài hẹp cong lên, nói, “Cho nên, Oản Oản, con có muốn đi theo sư công không? Sư công sẽ sủng con thật nhiều a.”
Tô Oản Oản xoa xoa thái dương, lại nữa rồi…
Chương 37 : Đại Hội Võ Lâm.
Nơi mà người ta gọi là giang hồ, lúc đầu Tô Oản Oản không hiểu tại sao người ta lại phải cả ngày chém chém giết giết, lập bè kết phái, rồi tranh đoạt bí tịch võ công để làm gì? Sau này, đến khi trở thành người trong giang hồ nàng mới hiểu, bởi vì nếu không chém giết tranh đoạt thì quả thực chẳng còn việc gì làm. ( A sặc!!!)
Ví dụ như là, một vị thế ngoại cao nhân có tiếng tăm nào đó muốn rút khỏi giang hồ chắc cũng sẽ không ngẫu nhiên thu một tên đồ đệ để giết thời gian.
Có lẽ là vì vậy nên người ta mới sinh ra thứ mất thời gian gọi là [Đại hội võ lâm]. Đem tập trung tất cả người trong giang hồ lại một chỗ, người nổi danh có, đại nhân vật có, tiểu nhân vật có, mà vô danh cũng có, thực sự là náo nhiệt, vô cùng náo nhiệt a!
Tô Oản Oản phấn chấn vô cùng, rốt cục thì một ngày trôi qua cũng sẽ không nhàm chán nữa, nói không chừng lại còn có thể gặp lại người quen. Hơn nữa tính nàng thích náo nhiệt, có chuyện tốt để làm thì nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên nếu có ai đó muốn tìm nàng, sẽ rất dễ dàng tìm thấy…
Nàng vô cùng không có tiền đồ lăn lộn trên giường, bọc chăn kín mít, không để một chút gió lạnh thổi vào, chỉ lộ mỗi cái đầu. Đông Phương Vũ Lương đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng nàng nằm úp sấp, tóc dài xõa ra tán loạn, quấn chăn từ đầu đến chân, thoạt nhìn y như một con sâu róm.
“Dậy đi.” Hắn ngồi xuống bàn, tự mình rót một tách trà nóng.
“Không dậy.” Nàng quay lưng vào trong ngủ tiếp.
“Lục Nhâm Bỉnh gửi thiệp mời tới, có muốn đi cùng ta hay không?”
“Lục Nhâm Bỉnh chẳng qua chỉ là kẻ được cho là có thể đoạt chức võ lâm minh chủ thôi, có cái gì hay chứ? Võ công cao cường, đức cao vọng trọng, con phi! Con không nghĩ rằng hắn có cái gì tốt đẹp.” Tô Oản Oản căm giận nói, thân mình bị chăn cuốn chặt cứ xoay qua xoay lại nhìn vô cùng buồn cười.
“Con gặp rồi?”
“Vâng ạ, hồi đó, tại Tô gia thôn, có hai tên tiểu bối vô danh đang khi dễ người khác, hắn đi ngang qua đó, vì xung quanh nhân sĩ giang hồ cũng khá nhiều nên Lục Nhâm Bỉnh liền ra tay cứu giúp. Mấy người xung quanh tâng bốc hắn cái gì mà tâm địa hiệp nghĩa, nhưng sau đó con lại nghe hắn bảo, nếu không có bản lĩnh thì đừng hành tẩu giang hồ, lãng phí khí lực của hắn. Người xem, đây đích thực là ngụy quân tử.”
Nàng bĩu môi, Lục Nhâm Bỉnh và Nhạc Bất Quần đều là một bọn ngụy quân tử, thực đáng ghét!
“Ta tưởng con muốn đi ngoạn một chút, nhưng nếu con nói vậy thì thôi, dù sao ta cũng không muốn đi.”
“A a a, con muốn đi, ai nói con không đi!!!” Nàng nhỏ nhỏ giọng, “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, hay là chúng ta cùng đi chơi?”
“Vậy thì dậy nhanh lên.”
Phủ đệ của Lục Nhâm Bỉnh ở tại Mộ thành, không biết hắn đào đâu ra nhiều ngân lượng đến mức có thể xây một tòa phủ đệ ngang ngửa Tô phủ, đều to đến mức người ta có thể lạc đường. Cũng chính vì vậy hắn mới có thể mời anh hùng hào kiệt khắp nơi tới tham dự đại hội võ lâm ở tạm trong nhà hắn.
Đương nhiên, những người đến đây ở đều là những đại nhân vật nổi danh giang hồ cùng một số bằng hữu của họ.
Tô Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này so với buôn bán cũng không khác là bao. Đều là người có quyền có tiền, bằng hữu đương nhiên không phải là người quyền thế giàu có thì cũng là nhân tài xuất sắc. Vậy nên mọi người đều hoặc là thổi phồng lẫn nhau, hoặc là minh tranh ám đấu, âm thầm phân cao thấp, hoặc là mượn cơ hội kết giao.
Nàng và Đông Phương Vũ Lương tới khiến không ít người chú ý, Lục Nhâm Bỉnh mặt mày đỏ gay bước về phía Đông Phương Vũ Lương hàn huyên này nọ. Bốn chữ “Đông Phương đại hiệp” từ trong miệng Lục Nhâm Bỉnh phun ra khiến ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Một thân võ công cao cường, lại thêm khuôn mặt tuyệt mỹ, muốn người khác không chú ý cũng là chuyện khó. Quan trọng là, một người vốn đã trở thành truyền kỹ võ lâm như vậy, lại là chính phái nhân sĩ chứ không phải tà ma ngoại đạo. Vậy nên mấy lộ anh hùng đều xúm xít vây quanh hắn, thậm chí nghe hắn nói vài câu cũng cảm thấy mỹ mãn.
Chính vì vậy nên Tô Oản Oản nữ hiệp đã đường đường chính chính bị các nhân sĩ giang hồ đầy nhiệt huyết hẩy ra ngoài.
Nàng lững thững đi về phía trước, Lục phủ to lớn đâu đâu cũng thấy những nhân sĩ giang hồ cầm đủ loại vũ khí. Mấy người đi lướt qua nàng còn quay lại nhìn lưu luyến.
Nàng bĩu bĩu môi, cúi xuống nhìn trang phục trên người. Lúc này nàng mới nhận ra trang phục của mình có chút khoa trương. Lúc nãy vội vội vàng vàng rời giường, quần áo đều do mỹ nhân sư công chọn giúp, nàng chỉ tùy tiện mặc đại vào, giờ mới nhận ra chúng thực sự quá hoa lệ. Tô Oản Oản đi tới bờ hồ nhìn thử, thấy khuôn mặt chính mình thanh tú lạ thường, quần áo cũng không tục khí mà lại lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Thảo nào trên đường ai cũng nhìn nàng a…
Nàng ngồi trên lan can của một câu cầu gỗ sơn đỏ, hai chân đưa qua đưa lại. Trước mắt vốn là một hồ sen, nhưng nay trên hồ chỉ còn lại mấy phiến lá héo rũ…
Sắc thu hiu quạnh. Đông đang tới.
Chỉ là mùa hè chuyển sang mùa thu, rồi mùa thu chuyển sang mùa đông, vậy mà phong cảnh khác nhau một trời một vực.
“Kia không phải Tô Oản Oản sao? Ai nha, nghe nói đại hội võ lâm lần này Hiệp thiếu hiệp chưa tới a, sao vậy, hắn rốt cục cũng không chịu nổi ngươi sao?” Lục Ảnh Hà cười khanh khách bước về phía Tô Oản Oản, khóe mắt đắc ý không thể che giấu.
Tô Oản Oản đung đưa, coi như chưa hề nghe thấy bất cứ cái gì.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ. Lục Ảnh Hà cười nhạt nói: “Ai nha, Tô tiểu thư, không phải là bị ta nói trúng tim đen chứ? Ta nhớ lúc ấy ngươi đã nói lời thề son sắt, cái gì mà hắn là của ngươi, sao, hiện tại thì không phải nữa?”
Nàng nhảy từ lan can xuống, đứng đối diện Lục Ảnh Hà, nghiêm nghiêm túc túc nói, “Ta không biết phải nói gì với thủ hạ bại tướng, thỉnh Lục tiểu thư tha thứ cho tiểu nữ ăn nói khó nghe.”
Lục Ảnh Hà sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn cậy mạnh nói, “Tô Oản Oản, ngươi không cần giả bộ, trên giang hồ ai ai cũng biết Hiệp Vấn đã vứt bỏ ngươi!”
Tô Oản Oản với vẻ mặt thiên chân nở nụ cười rạng rỡ, thuận chân gạt một cái. “Ùm” một tiếng, Lục Ảnh Hà ngã xuống hồ, bên cạnh là một đống lá sen héo rũ, mục rữa hôi thối.
Nàng nói, “Thực xin lỗi nha Lục tiểu thư, chân ta rút gân, không phải ta cố ý nha. Với lại, không cần phải ảo tưởng rằng hắn từ bỏ ta, ta biết ngươi rất hy vọng điều đó, nhưng đành chịu thôi, nhân sinh không phải lúc nào cũng được như ý, ngươi nên từ bỏ đi.”
Không thèm liếc mắt nhìn nữ nhân trong hồ, Tô Oản Oản ngẩng cao đầu bước nhanh về phía trước, sắc mặt trầm xuống một phần, bộ pháp cũng ngày một nhanh, cuối cùng như một ngọn gió lướt ra bên ngoài. Nàng dẩu môi, vừa đi vừa tung phấn ngứa.
Lục phủ có bao nhiêu nơi nàng đi bằng hết, chỉ cần thấy người liền rải phấn. Đảo mắt một cái, toàn bộ nhân sĩ giang hồ trong Lục phủ đều khóc thét lên, ầm ĩ cả một góc trời.
Lục Ảnh Hà ngu ngốc không biết rằng, chuyện đó đối với nàng là chuyện tối kỵ.
Đông Phương Vũ Lương, Lục Nhâm Bình và một số cao thủ khác nghe thấy tiếng liền chạy tới, tất cả đều tìm kiếm thân ảnh của Tô Oản Oản, nhưng chưa kịp tìm đã thấy Tô Oản Oản xuất hiện trên cành cây đại thụ ngay trên đầu bọn họ. Tay nàng cầm lọ phấn ngứa, nhìn khuôn mặt Lục Nhân Bỉnh, cảm thấy khuôn mặt lão ta và đứa con gái Lục Ảnh Hà đều đáng ghét như nhau, hận không thể đem toàn bộ độc dược thảy lên người hai bọn họ.
“Oản Oản, xuống dưới đi.” Đông Phương Vũ Lương vẫy vẫy tay.
Nàng bĩu môi, không nhúc nhích.
“Ngoan, đi xuống dưới đi.” Hắn nhìn nàng cười cười, nụ cười như hàng ngàn hàng vạn bông lê nở rộ.
Ánh mắt nàng có chút dao động, chận chờ một chút, cuối cùng vẫn nhảy xuống dưới, đứng trước mặt hắn, cúi đầu nỉ non, “Mỹ nhân sư công.”
“Có chuyện gì, sư công thay ngươi giải quyết.” Hắn xoa xoa đầu nàng, tươi cười đầy nguy hiểm, “Ta thực muốn xem kẻ nào dám khi dễ con.”
Gật đầu, mỉm cười một cái, aizz, mỹ nhân sư công nhà nàng quả là có mị lực kinh người nha…
Chương 38 : Sợ Hãi.
Hum ni nhà ta mí cóa mạng nè. Để ăn mừng sự kiện này & tạ lỗi với các nàng ta sẽ đăng hai chương liền nhé
Tô Oản Oản cố tình làm bậy một phen, khiến cho nàng đi đến đâu cũng cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn bắt gặp những ánh mắt thù địch trốn tránh. Nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu như trước đây, thậm chí còn hận không thể viết trên lưng mấy chữ lớn “Ta có ô lọng lớn chống lưng”.
Tuy rằng nàng đã sớm đưa giải dược ra nhưng mọi người vẫn còn nhìn nàng với đôi mắt căm ghét, nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý. Nàng cả ngày vui chơi thoải mái, chơi xong lại ngủ, đùa giỡn Lục Ảnh Hà, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ghen tị và mấy lời nói xàm bên tai.
Điều duy nhất mà nàng để ý là…
“Phó lâu chủ.”
Đêm nguyệt hắc phong cao, Tô Oản Oản khoanh tay đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn bình thường. Một hắc ảnh không tiếng động tiến vào trong viện, đứng phía sau nàng.
Một lúc lâu sau đó, không gian vẫn yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào.
Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, đôi tay ngọc vân vê mép áo, dường như muốn nói lại thôi.
Vẫn không có bất kì thanh âm nào.
Gió đêm lướt qua nàng và nam tử mặc y phục dạ hành đứng đằng sau, tà áo bay phấp phới. Mép áo nàng bị vân vê tới mức nhàu nhĩ, nhưng nàng chỉ hơi hé miệng, nửa muốn nói, nửa không muốn. Biểu tình nàng rất phức tạp, vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, xen lẫn chờ mong và lo lắng.
Vẫn giống như trước, không một tiếng động.
Rốt cục, nam tử đứng phía sau nàng lên tiếng gọi: “Phó lâu chủ.”
Nàng phiền muộn, trong lòng trăm mối tơ vò, thế nhưng vì bản thân nàng đã bắt người ta tăng ca tới tận nửa đêm, lại còn mặt dày kéo dài thời gian, cũng thực ác a! Nàng hỏi, “Ám, hắn rốt cuộc, rốt cuộc…rốt cuộc…rốt cuộc…”
Nam tử tên Ám chảy mồ hôi lạnh, sau đó quả quyết nói: “Không.”
“Không?”
“Vâng.”
“Không có?!!”
“Vâng.”
“A aaaaaaa, không có sao?!” Ánh mắt nàng sáng quắc, thần thái vui vẻ sáng láng.
“Đúng vậy, lâu chủ không thành hôn cùng công chúa.”
Bỗng nhiên nàng thấp giọng ngập ngừng: “Là còn không có đi…” Không đợi Ám mở miệng, nàng liền phất tay ra hiệu cho hắn trở về, tan tầm chạy lấy người, có thể trở về ôm ôn hương nhuyễn ngọc nhà hắn.
Ban đêm, không khí sớm lộ ra hàn ý lạnh như băng, Tô Oản Oản co rúm người, ôm chặt chính mình, khịt khịt mũi rồi ngửa đầu nhìn trăng rằm.
Sau đó, mỹ nhân sư công nhà nàng đi tới, bảo: “Khóc không được thì ta khóc giùm cho.”
Tô Oản Oản đầu đầy hắc tuyến, liếc mắt nói: “Người ta chỉ đang xúc động >.<”
“Nghe thấy chưa, nó không lấy công chúa.” Hắn ngồi trên tường, chân vắt chéo, tóc dài bay trong gió.
“Nghe rùi.” Nàng đáp.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?”
“Đồ đệ nhà ta vì con mà kháng chỉ đó.”
Nàng bĩu môi, “Ám đâu có nói hắn kháng chỉ, chỉ nói hắn không thành hôn mà thôi, lỡ như, lỡ như…”
Hắn tiện tay vớ hòn đá ném vào cái đầu không biết nghĩ của Tô Oản Oản, khiến nàng nhe nanh trợn mắt vì đau, căm tức nhìn hắn. Lại nghe hắn bảo: “Tô Oản Oản của ta, con e sợ cái gì vậy?”
Nàng cắn cắn môi, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Là con sợ hãi đấy, thì làm sao?”
Hắn bật cười một tiếng, phi thân đến trước mắt nàng, không nhịn được ôm tiểu nhân nhi khả ái kia vào lòng, nói, “Oản Oản của ta, đừng sợ.”
“Còn không phải là người dạy dỗ ra đồ đệ tốt như vậy sao?” Nàng rầu rĩ nói.
“Phải phải, là ta không tốt.” Khóe miệng hắn cong lên ý cười.
[Cũng là ta dạy ra một tên đồ đệ khiến con trở nên đáng yêu như vậy đóa ^^]
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giống như mẹ nàng trước đây thường làm để dỗ nàng ngủ. Nàng cảm thấy an tâm, lại hơi ấm ức trong lòng, liền vùi đầu vào lòng, tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Nàng đối với hắn, là hoàn toàn tin cậy, vậy nên mới sinh ra ỷ lại…
Chương 39 : Gặp lại Liễu Nhược Ly.
@ Nếu có nàng nào thắc mắc Liễu Nhược Ly là nhân vật nào, xin thưa : đây là một tiểu thiếp của đại ca Tô Mộ Bạch, có âm mưu vu oan giáng họa cho Oản Oản nhà ta ở chương 12. 13.
Đại hội võ lâm đúng hạn cử hành, mấy ngày đầu thường dành cho mấy người vô danh tiểu tốt đấu đá nhau, đánh đến thối đất thối cát, vậy mà đám cao tủ chân chính không thèm liếc mắt nhìn lấy nửa cái.
Tô Oản Oản ngồi uống trà gặm hạt dưa, nhìn nhìn một lát, không có mĩ nam, không có mỹ nữ, đánh nhau thì xàm xàm, liền nhàm chán thở dài. Đông Phương Vũ Lương ngồi bên cạnh cũng uống trà gặm hạt dưa, nhìn mấy đứa tiểu bối đánh giáp lá cà mà không có chút kỹ thuật nào, cũng nhàm chán thở dài.
Chính vì vậy hai người một lớn một nhỏ chụm đầu thương lượng tìm nơi du ngoạn. Còn chưa nghĩ ra thì Tô Oản Oản đã thấy nhãn tình mỹ nhân sư công nhà nàng bừng sáng, thần thái chói lọi đứng vụt dậy. Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, thấy ở bên kia lôi đài có một vị nam tử một thân trường bào huyền sắc, khuôn mặt lạnh lùng đang bước tới.
Tô Oản Oản nhãn tình cũng sáng lên, thần thái sáng láng đứng vụt dậy y hệt như mỹ nhân sư công nhà nàng. Nàng vừa mở miệng định khen ánh mắt hắn thực tốt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một tuyệt sắc nam tử, ai dè Đông Phương Vũ Lương đã nhanh nhẹn rời đi, bóng dáng hồng y mị hoặc thoáng cái chỉ còn lưu lại trong đáy mắt.
Day day thái dương, ai da, mỹ nhân sư công nha, người so với con còn nóng vội hơn gấp mấy lần…
Xa xa nhìn lại, có thể thấy Đông Phương Vũ Lương dựa vào cây cột, mị nhãn như tơ nhìn tuyệt sắc nam tử kia, mà nam tử nọ thấy hắn, sóng mắt lưu chuyển, tùy ý liếc nhìn hắn một cái. Đông Phương Vũ Lương cười, rồi sau đó…
Bọn họ…dắt tay nhau phi thân bay đi?!
Tô Oản Oản ngoác miệng nhìn thân ảnh hai người bọn họ rời đi, ngây như phỗng. Đợi đến lúc nàng hồi phục tinh thần thì bóng dáng hai người đã sớm biến mất. Nàng chu mỏ oán thầm: Mỹ nhân sư công rất vô đạo đức, dám ném nàng sáng một bên rồi cùng nam nhân khác du hí, thực mất nhân tính, mất nhân tính a! Hắn dám bỏ lại một nữ tử mảnh mai yếu ớt như nàng tại chốn đầy sài lang hổ báo này…Nàng muốn nói với sư phụ là sư công khi dễ nàng!
Nhưng mà, ngay cả sư phụ cũng khi dễ nàng…Nàng đi lâu như vậy, thế mà chẳng thấy mặt mũi đâu, chẳng nhẽ nàng bỏ đi cũng chỉ là vô ích thôi sao?
“Tô tiểu thư, ngươi thân là đồ đệp của Hiệp thiếu hiệp, lại có Đông Phương đại hiệp chỉ điểm, võ công hẳn là cao cường, tại sao lại không lên đài tỷ thí?” Lục Ảnh Hà vừa cười vừa nói, trong mắt hiện rõ hận ý.
“Ai nha, ta chỉ là một tiểu bối nhỏ bé, đâu dám lên đài tỷ thí? Sư phụ, sư công ta cũng không cần những danh xưng hão đó, chỉ có Lục tiền bối mới có thể đảm nhiệm mà thôi.”
“Vậy thì sao? Cha ta cũng chỉ vì nghĩ cho võ lâm nhân sĩ nên mới làm vậy. Trong giang hồ loại người nào cũng có, còn có kẻ ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, cả ngày chỉ biết làm việc ác, ỷ lại chính mình biết dụng chút độc cỏn con liền làm điều xằng bậy. Chính vì vậy nên mới có người lập ra quy củ để giữ trật tự ổn định của võ lâm giang hồ. Có phải không, Tô tiểu thư?”
“A, Lục tiểu thư nói phải thì đương nhiên là phải rồi. Oản Oản không phải danh môn khuê tú, sau lưng lại càng không có một đại môn phái chống đỡ, đâu dám nhiều lời này nọ.”
Tô Oản Oản chỉ vào một nha đầu quê mùa, nghiêm túc nói, “Ngươi xem, Lục tiểu thư, ngươi hẳn nên nói chuyện cùng với người kia. Ta thấy nếu các ngươi tán gẫu hẳn sẽ tìm được tiếng nói chung. Oản Oản không quấy rầy thêm nữa.”
Dứt lời, Tô Oản Oản phất tay áo tiêu sái rời đi.
Đấu võ mồm sao? Thực lực cũng chênh lệch không ít a…=))
Mỹ nhân sư công bỏ nàng theo zai, Tô Oản Oản cũng không còn hứng thú xem người khác vật lộn, lại lười đi gây gổ với mấy người trên giang hồ kia, chỉ tổ lãng phí nơron thần kinh và độc dược mà thôi. Một ngày như vậy, thực quá quá quá nhàm chán a!!!!
Nàng thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, cả người ủ rũ.
“Tô Oản Oản?!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tô Oản Oản ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy nữ tử trước mặt vô cùng quen mắt. Nàng đương híp mắt suy nghĩ, lại nghe nữ nhân kia cười lạnh, nói: “Thực sự là oan gia ngõ hẹp mà, ta không nghĩ lại gặp được cô ở đây.”
Oan gia ngõ hẹp? Nàng nhiều kẻ thù như vậy, làm sao nhớ nổi mặt nữ nhân kia? Thấy Tô Oản Oản nhìn mình chằm chằm, nữ nhân kia tức giận nói: “Ngươi dám quên ta sao? Lúc trước ở Tô gia, nếu không phải ngươi thì tên đê tiện Tô Bắc Lăng kia đã chết, đều là do ngươi và tên Tô Mộ Bạch phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Nàng ta nói xong, rốt cuộc Tô Oản Oản cũng cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen quen, chỉ là trước kia thanh tú bức người, nay lại lộ vẻ quyến rũ mị hoặc, chẳng trách nàng nhận không ra. Cũng chỉ là người qua đường Giáp mà thôi!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng vẫn tốt bụng phối hợp, vờ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nha, thì ra cô chính là Liễu Nhược Ly!”
“Đúng là ta! Thật không nghĩ tới, Tô gia tam thiếu gia lại là Hiệp Vấn thiếu hiệp uy danh lẫy lừng, mà ngươi cũng là người có chút tiếng tăm. Tô Oản Oản, ta thực sự đã xem nhẹ ngươi.”
“Thì sao? Giờ biết nhìn thẳng vào sự thật là được rồi, không có gì đáng ngại.” Nàng cười nói.
Liễu Nhược Ly oán hận nhìn Tô Oản Oản, nói: “Ta sẽ tìm ngươi báo thù.”
Tô Oản Oản cười rạng rỡ như nắng xuân: “Được, ta sẽ chờ.”
Đừng nói nàng ta, cho dù ca ca nàng ta là Thương Khung Đường đường chủ nàng cũng không thèm để vào mắt.
Chương 40 : Tô Mộ Bạch xuất hiện.
Không biết Liễu Nhược Ly và Lục Ảnh Hà thông đồng hãm hại nàng kiểu gì mà lại có thể nghĩ ra một biện pháp như vậy. Trên lôi đài, Thương Khung đường đường chủ vì thân muội muội của mình báo thù rửa hận, lãnh đạm nhìn Tô Oản Oản, mà nàng thì ngẩng cao đầu, cười dài nhìn về phía hắn.
Một khắc trước, Thương Khung đường đường chủ Lục Nhâm Đỉnh phi thân lên lôi đài, dồn nội lực vào thanh quản, giọng nói tuy không to nhưng lọt vào tai mọi người rõ ràng ràng: “Tô tiểu thư, Lục Nhân Đỉnh ta không phải là kẻ ti bỉ vô sỉ, thù hận giữa gia muội và sư đồ hai người, hôm nay trước mặt chúng anh hùng hảo hản coi như ta sẽ báo hết. Sư phụ ngươi ở nơi nào, thỉnh hắn cùng phân cao thấp với ta.”
“Xin lỗi, sư phụ ta không rảnh.” Nàng nhếch miệng cười.
“Tô tiểu thư, ngươi rõ ràng đang xem thường ca ca ta, xem thường Thương Khung đường. Tuy rằng sư đồ các ngươi một người võ công cao cường, một người dụng độc cao minh, nhưng Thương Khung đường bọn ta cũng không phải những kẻ chuột nhắt nhát gan. Ngày đó các ngươi làm như vậy với ta, hôm nay chúng ta đương nhiên phải báo thù rửa nhục!” Liễu Nhược Cách vờ chính nghĩa, oán hận nói.
Tô Oản Oản cúi đầu, nàng và sư phụ “làm như vậy” với nàng ta lúc nào ấy nhỉ?
“Tô tiểu thư, ta biết sư phụ ngươi là Hiệp Vấn, sư công ngươi là Đông Phương Vũ Lương, không để tại hạ vào mắt. Nói vậy có nghĩa là Tô tiểu thư khinh thường ta, không thèm cùng ta phân cao thấp?” Lục Nhâm Đỉnh vẻ mặt kiêu căng, ngữ khí lại vô cùng khiêm nhường.
“Đúng vậy Tô tiểu thư, chúng ta đều biết Tô tiểu thư tài giỏi, nhưng Lục đại hiệp dù sao cũng là tiền bối, sao ngươi lại khinh thị như vậy chứ? Cừu hận của các ngươi sao không giải quyết trước mặt mọi người? Lục tiền bối hào phóng như vậy, sao ngươi lại từ chối?” Lục Ảnh Hà làm bộ dáng nữ nhi của võ lâm minh chủ nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều phụ họa đứng lên. Trong số đó cũng có một số người bị Tô Oản Oản dụng độc đùa giỡn, nhân cơ hội này làm loạn.
Lên lôi đài tỷ thí, đương nhiên không thể dụng độc.
Tô Oản Oản biết rõ ý đồ của bọn họ, mà dường như Lục Ảnh Hà cũng không thèm che giấu, nụ cười âm hiểm treo trên khóe môi. Liễu Nhược Ly cũng kiêu ngạo nhìn nàng, có ca ca làm chỗ dựa nên lưng lập tức ưỡn thẳng.
Tô Oản Oản cười, dường như bất cứ lúc nào cũng cười. Chung quanh ồn ào huyên náo, tất cả đều biến thành kẻ đại diện cho chính nghĩa, kêu gào ép nàng thượng đài. Ngay cả mấy kẻ đức cao vọng trọng trong giới võ lâm cũng đều gật đầu, từng đạo ánh mắt sắc bén chiếu về phía nàng.
Không trực tiếp đả thương nhưng lại khiến cho người ta máu chảy ròng ròng.
Nàng phi thân lên lôi đài. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì trên tay nàng đã xuất hiện một thanh đoản kiếm, thì ra nó vốn được giấu ở bên hông. Nàng nhìn Lục Nhâm Đỉnh, nụ cười như hoa lộ ra hai lúm đồng tiền, “Tuy rằng võ công của ta không bằng khả năng dụng độc, nhưng cũng xin thỉnh giáo Lục tiền bối một phen.”
Lục Nhâm Đỉnh cười không nói, hắn cho rằng võ công Tô Oản Oản chỉ biết núp sau lưng Tô Mộ Bạch không thể nào mạnh hơn hắn được.
Nhưng rất nhanh Lục Nhâm Đỉnh liền biết rằng, chính mình đã phạm phải sai lầm lớn. Hắn kinh ngạc nhìn thanh kiếm đang chỉ thẳng vào ngực hắn. Chỉ trong vòng chưa đến mười chiêu, Lục Nhâm Đỉnh hắn lại đại bải bởi một tiểu cô nương miệng còn hơi sữa?
Tô Oản Oản ngẩng cao đầu cười, “Tuy rằng kiếm thuật của ta không lợi hại như dụng độc, nhưng vẫn còn hơn khối người!”
Nàng không dùng kiếm, chỉ dụng độc, kỳ thật chỉ có một nguyên nhân duy nhất: “Có thể nằm, tuyệt không ngồi.” Tùy tiện rắc một chút độc có thể giết vô khối người, vậy thì cần gì phải dùng kiếm vất vả đánh nhau nhỉ?
Toàn bộ võ trường một mảnh lặng ngắt như tờ, ai ai cũng đều khiếp sợ tới mức không nói nên lời.
Đúng lúc này, một bạch y thân ảnh từ không trung xẹt qua, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tô Oản Oản.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, “Lại gây chuyện sao?”
Nàng bĩu môi, ủy khuất nói, “Không có mà.”
Hắn lại liếc nhìn Lục Nhâm Đỉnh, “Ra là ngươi đụng đến đồ đệ ta.”
Lục Nhâm Đỉnh nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Hiệp thiếu hiệp, a, ta nên gọi ngươi là Tô công tử chứ nhỉ?”
Tô Mộ Bạch híp mắt, “Lục tiền bối, lời ngươi nói ta nghe không hiểu. Mọi người đều biết ta là Hiệp Vấn mà, không đúng sao?” Hắn hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mắt Lục Nhâm Đỉnh.
Lục Nhâm Đỉnh toàn thân run lên, cặp mắt lãnh ngạo như hàn đầm kia khiến hắn không kiềm chế được mà run rẩy, Hiệp Vấn quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tô Mộ Bạch thản nhiên cười, nhướng mi nói: “Phải không, Lục tiền bối?”
Hắn nhớ tới nhân sĩ Thanh Long bang -tất cả đều bị Hiệp Vấn phế đi, một Thương Khung đường nho nhỏ thì có là gì? Lục Nhâm Đỉnh nuốt nước bọt, khó khăn đáp: “Phải…”
“Ca ca!” Liễu Nhược Ly bất mãn nhìn Lục Nhâm Đỉnh, sau đó bộ dáng đột nhiên trở nên uất ức buồn bực, biết rằng hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình, cất cao giọng nói, “Hiệp thiếu hiệp cùng Tô cô nương đúng là có tình có nghĩa a, Tô tiểu thư vừa gặp phiền toái Hiệp thiếu hiệp liền xuất hiện giúp đỡ, quả là một đôi sư đồ tình sâu ý nặng!”
Mọi người cả kinh, ai nấy hít một ngụm khí lạnh. Sau đó lại nhìn sang Tô Oản Oản, một người như vậy nhưng lại đang cúi đầu nước mắt rơi tí tách, tất cả đều tin tưởng lời nói của Liễu Nhược Ly. Vốn là thầy trò, vậy mà lại…
Nhìn nàng nức nở trong lòng, hắn thu lại vẻ mặt kiêu ngạo ban nãy đối với Lục Nhâm Đỉnh, đau lòng nắm bàn tay bé nhỏ của nàng. Tô Oản Oản ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt, thút thít nói: “Chúng ta đi mau thôi, sau này hẵng tính sổ.”
Tô Mộ Bạch mỉm cười, ánh mắt quét qua mọi người một vòng, giơ lên cái nắm tay giữa hai người cho bọn họ nhìn rõ, “Như các ngươi đã thấy.”
Sau đó, hắn ôm trọn thắt lưng nàng, tung người một cái, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, bỏ lại một đám nhân sĩ giang hồ còn đang trợn mắt há mồm không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Chương 41 : Từ nay về sau cùng nhau tiếu ngạo giang hồ.
@ Tranh thủ beta rùi up chương mới. Hóa ra bạn Sa nhòm nhầm có tận 42 chương chính văn, chương 42 tác giả ghi đầu đề là ngoại truyện cứ tưởng là có phiên ngoại cơ. Truyện sắp tới hồi kết rùi các nàng ui.
Tô Oản Oản ngồi trong phòng trọ, Tô Mộ Bạch đứng nhìn nàng.
“Nói đi.”
“Nói cái gì?” Hắn làm bộ không biết.
Biết rồi còn cố hỏi! Nàng bực mình, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, mỉm cười nói: “Ta kháng chỉ.”
“Rồi sao?”
Hắn nhướng mày, “Như thế vẫn còn chưa đủ sao?”
“Đương nhiên là chưa đủ, chàng kháng chỉ chẳng nhẽ lão hoàng đế không tìm chàng gây phiền phức sao? Tô gia phải làm sao bây giờ? Cô nàng Cẩm Sắt, người hết lòng theo đuổi chàng ấy, có còn lẽo đẽo theo chàng nữa không? Sao tới tận bây giờ chàng mới tới tìm ta?” Tô Oản Oản đập bàn, oán khí tích tụ đầy mình.
“A, ta tưởng nàng thu xếp đồ đạc bỏ nhà ra đi là vì không muốn thấy mặt ta chứ!” Tô hồ ly vân đạm phong kinh nói.
“Ta sao lại không muốn gặp chàng? Chàng không nghe người ta nói, ‘rời đi là vì muốn được giữ lại’ sao?”
“Trời đất rộng lớn như vậy, biển người mờ mịt làm sao ta có thể dễ dàng tìm thấy nàng đây?” Hắn ung dung ngồi xuống, nghiêm túc nói.
“Phi, chàng là lâu chủ Hàn Yên lâu đấy, tùy tiện liếc nhìn một cái cũng có người thay chàng làm việc. Tìm ta có khó vậy không, có khó vậy không hả?!! Ta còn cố ý đến mấy cửa hàng của Tô gia, dùng con dấu mà chàng đưa cho ta, để chàng có thể tìm ra tung tích của ta thực dễ dàng!” Nàng rống giận.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
Gì chứ?
Hắn kéo nàng ngồi vào lòng hắn, tay vuốt mái tóc , nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thanh âm ôn nhu vang lên trên đầu nàng, “Ta vẫn biết nàng ở đâu.”
“Nhưng sao lâu như vậy chàng mới tới tìm ta? Việc kia rất khó xử lí sao?” Nàng ôm thắt lưng hắn, rầu rĩ hỏi.
“Ừ. Ta có nhờ sư phụ tới tìm nàng, vậy người đâu rồi?”
“Cái gì!” Nàng kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên, đẩy hắn ra, “Chàng nói là chàng nhờ mỹ nhân sư công tới sao?”
Hắn gật đầu.
Tô Oản Oản căm giận nói: “Thảo nào ông ấy lại xuất hiện trùng hợp như vậy! Sư công bình thường đâu có tốt bụng như thế, kẻ ngàn năm cũng không muốn hiện thân lại đồng ý cùng ta dạo chơi, hóa ra là vì chàng gọi ông ấy tới. Hơn nữa, sư công lại còn cùng bỏ chạy với một nam nhân khác!”
Nhớ tới sư phụ và kẻ “nghiệt duyên” của Đông Phương Vũ Lương, khóe miệng Tô Mộ Bạch hơi cong lên, ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng vì tức giận kia, đôi mắt linh động trong suốt như sao sáng, hắn trở nên vô cùng vui vẻ phấn chấn.
Hắn nghĩ, nàng cũng chính là nghiệt duyên của hắn.
Tô Oản Oản nhìn nụ cười điên đảo chúng sinh của hắn, hận không thể nhéo tai hắn, nhưng nàng hổng dám, đành phải quát lớn: “Tô Mộ Bạch, chàng có chịu nói rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra không hả? Hay là chàng muốn làm Phò mã gia của Cẩm Sắt công chúa đây?”
Hắn lạnh lùng liếc nàng: “Nàng là phó lâu chủ Hàn Yên lâu, chẳng nhẽ lại không biết?”
“Không.” Nàng bỗng nhiên trầm giọng, hồi lâu sau mới mở miệng, “Ta không dám hỏi, cũng không dám nghe.”
Ngừng một chút, Tô Oản Oản ngồi xuống trước mặt hắn, đáng thương hề hề ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ Bạch, chậm rãi thốt: “Sư phụ, ta sợ.”
Hắn chấn động, kéo nàng ngồi xuống, bình tĩnh nói với nàng: “Ta tung ra tin tức giả, nói rằng ta nhiễm trọng bệnh, nếu trị bệnh không tốt sẽ lây bệnh cho người khác, vì vậy không thể cùng công chúa thành hôn. Đương nhiên là ai cũng có thể thấy tin tức này là giả, vậy nên để biểu đạt sự tiếc nuối vì không thể lấy công chúa và sự chúc phúc của ta với công chúa, ta đã dâng một nửa gia sản Tô gia. Sau đó ta đem gia nghiệp giao lại cho đại ca. Ta biết nàng không thích cuộc sống như vậy nên từ nay về sau, chỉ có hai ta cùng tiếu ngạo giang hồ, được không?”
Nàng nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn khi nói những lời này, sống mũi chợt cay, hốc mắt nóng lên, dường như nước mắt chực trào ra. Tô Oản Oản khịt khịt mũi, nói: “Tự nhiên chàng lại đem nhiều bạc như vậy cho người khác, chúng ta về sau lấy cái gì tiếu ngạo giang hồ, ăn không khí sao??? Chàng cho đây là võ hiệp tiểu thuyết hay sao chứ??? Đại hiệp mà không có bạc thì sao có thể thành đại hiệp được!!!” (Sa : gật gù)
Dường như hắn đã sớm đoán được phản ứng của nàng, liền giảo hoạt trừng mắt nói: “Nói là một nửa gia sản của Tô gia, kỳ thực ta đã sớm đem phần lớn sản nghiệp bình thường của Tô gia chuyển sang Ỷ Túy lâu. Một nửa dâng lên hoàng thượng thực ra chỉ là một phần tư mà thôi.”
Hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Nàng xem Hàn Yên lâu là nơi nào, thực lực cũng không kém bao nhiêu so với Tô gia đâu.”
Tô Oản Oản gật đầu đồng ý, riêng tiền thuê sát thủ nhà bọn họ cũng thu được không ít, lại thêm số ngân lượng mà Ỷ Túy lâu kiếm được, nàng có ăn đến kiếp sau cũng không hết a!
Nghĩ đến đây nàng liền vui vẻ nở nụ cười, thậm chí còn ngốc nghếch nhún nhún vai.
“Hài lòng chứ?”
“Đương nhiên.” Nàng không thèm nghĩ ngợi liền trả lời.
“Vậy chuyện nàng bỏ nhà đi thì tính sao đây?”
“Ai da, ta tưởng chàng hy vọng ta rời đi để chàng yên tâm xử lý mấy chuyện lộn xộn lung tung này chứ?”
“Ta có nói như vậy sao?” Hắn gian xảo hỏi.
“Chuyện này…vậy chàng nói xem, phải làm sao bây giờ …”
“Nàng nói thử xem?” Hắn cố ý ghé sát mặt nàng, ngửi mùi thơm dịu nhẹ từ nàng, bao nhiêu nhung nhớ tích tụ trong những ngày qua như muốn nổ tung.
“A, hôm nay trời đẹp quá ha!” Nàng bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, cố tình chuyển đề tài, “Sư phụ , chàng không biết đâu, Lục Ảnh Hà và Liễu Nhược Ly muốn khi dễ ta!”
Hắn nhìn thấu ý định của nàng nhưng cũng không vạch trần, thản nhiên nói, “Nhưng bọn họ đâu có thành công.”
“A!” nàng giậm chân, “Sư phụ, sao chàng có thể nói vậy chứ? Nếu bọn họ khi dễ ta thành công, trước mặt ta kêu gào chửi mắng, muốn làm ta mất mặt. Ta là đồ đệ của chàng, nếu ta mất mặt đương nhiên chàng cũng không tránh khỏi liên quan.”
Tay hắn chỉ không chịu ngồi yên lướt qua cánh tay nàng đang đặt ở trên bàn, lại linh hoạt chui vào ống tay áo của nàng mơn chớn làn da mịn màng, một bên mị hoặc nói:“Vậy thì cùng nhau đi.”
Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, lại kinh ngạc nhìn Tô Mộ Bạch. Sư phụ nhà nàng hình như ăn phải laoij xuân dược tác dụng mạnh nhất thì phải. Dược này……
“Sư phụ, chàng nói ưm ưm , ư , ……”
Cuối cùng, Tô Oản Oản bị Tô Mộ Bạch tha đi, trong đầu nàng đều là câu nói của hắn muốn cùng nàng tiếu ngạo giang hồ với nhau, nói sẽ cùng mất mặt với nàng. Những chuyện không liên quan, đều là gió thoảng mây trôi.
Chương 42 : Phiên ngoại.
@ Tác giả đặt tên chương này là phiên ngoại thế mà mình chả thấy nó giống phiên ngoại tí nào cả
Đại hội võ lâm năm năm tổ chức một lần, dù là vô danh tiểu tốt hay là anh hùng nhân sĩ của các đại môn phái nổi danh, ai ai cũng đều có cơ hội thi triển quyền cước. Nhiều bậc tiền bối nổi danh cũng tham dự, đương nhiên là vì chức minh chủ võ lâm.
Chính vì vậy người trong đại hội ai làm việc nấy, người đánh nhau cứ đánh nhau, người ẩu đả cứ ẩu đả, tất cả đều vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có duy nhất hai người không tham gia. Một người là bạch y nam nhân, khuôn mặt tuấn tú, con ngươi lại mang vẻ ủ rũ khó tả. Người còn lại là một nữ nhân vận hồng y đỏ rực như máu, xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt linh động mang theo ý cười giảo hoạt.
Hai người bọn họ ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, y phục phiêu phiêu, những sợi tóc mềm nhẹ tung bay.
“Sư phụ, chàng xem, bọn họ lại muốn đánh nhau nữa kìa.”
“Ừ.”
“Chàng xem, tên Lục ngụy quân tử kia lại tới dự thi.”
“Ừ.”
“Sư phụ, hay là chúng ta lại xuống đó chơi một hồi giống năm năm trước? Chờ cho Lục Nhâm Bỉnh chiến thắng, chàng đánh bại hắn, sau đó lại phất tay áo chạy lấy người?”
“Ta không rảnh.”
“Sư phụ sư phụ a~~~ Thiếp ghét hắn, đồng ý đi mà ~~”
“Cần gì phải lãng phí khí lực với loại người này, hắn thích làm võ lâm minh chủ thì cứ để hắn làm đi.”
“Tô Mộ Bạch, rốt cuộc là chàng có đi hay không hả!!! Chàng không đi thì thiếp mang theo con chàng tự mình ra trận đó!”
Hắn nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng, lại nhìn phần bụng hơi nhô ra, đành bất đắc dĩ xoa đầu nàng, nói: “Được rồi, ta đi, nàng cứ ngoan ngoãn ngồi đây cùng con xem kịch vui là được.”
Nàng nghe thế mới vui vẻ ra mặt, “Sớm nói vậy có phải tốt không, đỡ phải nghe thiếp càm ràm.”
Lục Nhâm Đỉnh 5 năm trước đây đang chuẩn bị trở thành minh chủ võ lâm thì bị Tô Mộ Bạch đánh bại, đến nay vẫn còn bóng ma trong lòng. Hắn vất vả lắm mới đánh bại được hết mọi đối thủ có khả năng tranh giành vị trí đó với hắn, dưới lôi đài đã bắt đầu nghe thấy tiếng chúc mừng.
Hắn một mặt mỉm cười đáp lại, chắp tay bước lên lôi đài, bộ dáng khí độ phi phàm, một mặt lại lo lắng không yên. Mắt thấy bản thân sắp trở thành minh chủ võ lâm thống nhất giang hồ, lại lo lắng Tô Mộ Bạch Tô đại gia tâm tình vui vẻ tới đây tìm hắn lần nữa.
Giờ phút này hắn đứng trên lôi đài, những đạo ánh mắt của người khắp giang hồ, nếu không có ai tiến lên khiêu chiến thì lần này hắn sẽ trở thành võ lâm minh chủ! Tuy rằng trong lòng ẩn giấu lo lắng nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên đầy vui sướng cùng đắc ý.
Lục Nhâm Đỉnh hắn sắp trở thành minh chủ võ lâm, hắn rốt cục có thể thực hiện giấc mơ thống nhất giang hồ!
“Lục tiền bối, thỉnh chỉ giáo,”
Đúng lúc hắn đang đắc ý thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai như một ác mộng không tan.
“Hiệp…Hiệp Vấn!” Lục Nhâm Đỉnh run giọng nhìn Tô Mộ Bạch không tiếng động xuất hiện, thầm kinh hãi, hắn một chút cũng không cảm nhận được sự xuất hiện này, xem ra tu vi của Tô Mộ Bạch lại tiến một bước lớn…Đây…không phải là một trò đùa giỡn bình thường…
“Lục tiền bối, nhiều năm không gặp, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt…” Ngươi không xuất hiện thì còn tốt hơn…
Tô Oản Oản đứng trên nóc nhà nhìn biểu tình vặn vẹo khó coi của Lục Nhâm Đỉnh, không tránh khỏi nhớ đến vẻ mặt của hắn năm năm trước. Lúc Tô Mộ Bạch xuất hiện, vào thời khắc cuối cùng khiến cho hắn mất đi ngôi vị minh chủ võ lâm, hắn vừa uất lại vừa giận, nhưng vì mấy chữ “đại nhân đại nghĩa” nên không dám để lộ tâm tình, chỉ là khuôn mặt không tránh khỏi nhăn nhúm lại, nhìn thực hả dạ.
Nay hai người bọn họ diễn lại vở cũ, ai da, thực xin lỗi Lục tiền bối, ai bảo ngươi có số trở thành vật hy sinh cho người khác!
Tô Mộ Bạch chưa cần đến hai mươi chiêu đã có thể thắng Lục Nhâm Đỉnh, chúng nhân sĩ giang hồ đều cúi đầu, người thở dài, kẻ cảm thán. Mà biểu tình của vị tiền bối họ Lục đã trở nên vô cùng đẹp mắt.
Lục Nhâm Đỉnh thắng được toàn bộ cao thủ ở đây, mà Tô Mộ Bạch chưa dùng đến hai mươi chiêu đã đả bại Lục Nhâm Đỉnh.
Nàng đắc ý nở nụ cười, chỉ thiếu đứng trên nóc nhà mà hát hò inh ỏi. Tô Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn thân hình đẫy đà của ai kia trên nóc nhà, lại nhìn nụ cười đắc ý tùy tiện của nàng, trong lòng như có một dòng nước mềm mại ấm áp chảy qua.
Hắn tà tà liếc nhìn Lục Nhâm Đỉnh, cuối cùng thì tên ngụy quân tử này cũng có một chút tác dụng.
Tô Mộ Bạch ném lại một câu “Tại hạ chỉ muốn cùng Lục tiền bối lãnh giáo mấy chiêu, không có hứng thú đối với vị trí minh chủ võ lâm”, sau đó mang theo thê tử và đứa nhỏ nhanh chóng phi thân rời khỏi. Trên đài chỉ còn một mình Lục Nhâm Đỉnh trơ trọi đứng bất động…
Trời ơi, vì sao so với Tô Mộ Bạch hắn lại yếu đuối đến như vậy chứ!!!
Trong khi ấy, Tô Mộ Bạch và Tô Oản Oản đã sớm ngồi an ổn trong một cỗ xe ngựa xa hoa, ung dung uống trà dùng điểm tâm.
Nàng tay trái một miếng, tay phải một cuốn, ăn nhanh như gió cuốn rồng leo, thế nhưng vẫn còn có thể lo lắng nói: “Sư phụ sư phụ, làm sao bây giờ, thiếp càng ngày càng ăn nhiều, nếu sau này béo tròn như quả bóng thì phải làm sao đây?”
Hắn nhìn vụn bánh trên khóe miệng nàng, chậm rãi nói: “Vậy hiện tại nàng cứ ăn nhiều một chút, ăn hết số điểm tâm trên bàn thì càng tốt hơn.”
“Hừ, rất có thể là con chàng ăn.” Nàng bĩu môi.
Hắn đưa tay lau đi vụn bánh trên khóe miệng nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Ta thấy tám phần là nữ nhi, một đứa con gái đáng yêu có thể ăn nhiều như nàng vậy.”
“Sinh con trai tốt hơn, sau này nó lớn lên giống chàng, có thể mê hoặc vô số nữ nhân nha!” Nàng cười, nói với vẻ chờ mong.
Hắn ôm chặt nàng, xoa xoa cái bụng nhô ra của nàng, hít hà hương vị ngọt ngào trên người nàng, nói: “Gái hay trai cũng được, nhưng ta không muốn nàng sinh đứa thứ hai.”
“Vì sao chứ?” Cục cưng trắng trắng lại mềm mềm, rất đáng yêu mà!
“Ta nói không được là không được.”
“Sao lại có người kỳ cục như chàng cơ chứ!”
“Ngoan, sinh nhiều không tốt, chúng ta có một cục cưng là đủ rồi.” Đến lúc đó nàng sẽ không thèm quan tâm ta nữa mà chỉ quan tâm đến cục cưng thôi.
“Vì sao chứ, vì sao chứ? Chàng ghét bỏ thiếp vì thiếp béo lên đúng không?”
“Không phải, như vậy ôm càng thích.” Hắn ôm nàng vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, đôi tay cũng bắt đầu không an phận.
………
Xe ngựa dừng đột ngột khiến cho bàn tay hư hỏng kia cũng phải ngưng lại. Xa phu chính là ảnh vệ Ám của Hàn Yên lâu, chính vì vậy nên Tô Oản Oản đạp đạp cửa xe, ý hỏi sao tự dưng lại dừng lại. Ám lập tức hồi báo: “Phu nhân, là kiệu quan.”
Tô Oản Oản ló đầu khỏi kiệu, thấy đối diện đúng là một đội ngũ quan sai và một chiếc kiệu lớn, hai bên giằng co, đối phương cũng đang bẩm báo với người ngồi trong kiệu.
Nàng ngồi lại chỗ cũ, nhìn Tô Mộ Bạch hỏi: “Là quan sai, nhường hay không đây?”
Hắn tà tà liếc nhìn nàng một cái, nàng lập tức im bặt.
Đối phương chọn cách tiên lễ hậu binh, mà Ám không nhận được chỉ thị của lâu chủ nên cũng án binh bất động ngồi trên xe ngựa, không nói lời nào. Đối mặt với những kẻ đang khiêu khích trước mặt cũng không thèm động tay chân.
Tô Oản Oản nhìn Tô Mộ Bạch đang nhàn nhã uống trà đọc sách, lẳng lặng nhìn hắn không tiếng động đối kháng.
Tuy rằng chuyện tứ hôn hắn vẫn chưa tính là thua nhưng từ đó về sau lại trở nên cố chấp.
Có lẽ vì tiểu binh kia mắng mỏ quá khó nghe nên người bên trong kiệu rốt cục mở miệng: “Im miệng, vị trí bản quan nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, sao có thể ức hiếp dân chúng như thế.”
Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, như có như không lộ ra sự uy hiếp. Tô Oản Oản và Tô Mộ Bạch nhìn nhau, trong phút chốc liền hiểu rõ. Nàng bĩu bĩu môi, trẻ con quát lớn: “Bổn cô nương không nhường đường đấy, thì sao?”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau đối phương mới lên tiếng: “Oản Oản?”
Hắn vén rèm kiệu, nàng mở cửa xe, hai bên nhìn nhau. Trong mắt hắn không giấu được vẻ áy náy, nhưng khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô ra của nàng thì sắc mặt cứng đờ, một loại chua xót dần dần tràn ra trong lòng.
“Ôn đại nhân, nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Nhiều năm không gặp, không bằng tìm một nơi nói chuyện được không?”
“Ta thấy không cần thiết.” Tô Mộ Bạch mở miệng nói, ôm thắt lưng Tô Oản Oản, tuy rằng vẫn mang vẻ thanh lãnh nhưng trong đáy mắt lại lộ ra tia lười biếng, một thân bạch bào mặc qua loa, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, tóc đen mềm mượt rũ trên vai.
Bộ dáng này rõ ràng là cố tình tuyên cáo cho mọi người biết bọn họ vừa làm gì. Hắn cố ý xoa xoa bụng Tô Oản Oản, nói: “Oản Oản, dạo này thân thể không tốt, không nên lộn xộn. Nghe nói đại nhân hồi kinh báo cáo công tác, không chỉ được làm phò mã mà còn trở thành thừa tướng đại nhân, làm gì có chuyện chúng ta không nhường đường chứ. Ám, đổi con đường khác.”
Hắn đưa tay đóng cửa xe, mặc Ôn Nam Thế -vốn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi – ở bên ngoài. Tô Oản Oản tựa vào lòng Tô Mộ Bạch, tuy không nói gì nhưng trong lòng dấy lên một nỗi phiền muộn không tên.
Hắn xoa xoa đầu nàng, “Trách hắn sao?”
Nàng lắc đầu, “Đã không còn trách hắn nữa rồi. Vốn không chung đường, gặp lại cũng như không mà thôi.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Sư phụ, chàng trách hắn sao? Vì chúng ta cứu hắn, mà hắn lại lừa chúng ta?”
“Quên đi, dù sao hắn cũng không lừa được ta.”
“…”
“Về sau chỉ có Hiệp Vấn cùng nàng và con tiếu ngạo giang hồ thôi, được không?”
“A, hay lắm! Ta thích tiếu ngạo giang hồ a! Về sau con chúng ta chắc chắn sẽ hoành hành ngang ngược trên giang hồ, ha ha, để rồi xem kẻ nào dám chọc giận nó!”
Nàng hớn hở vui vẻ nói đủ thứ chuyện, trở về là một Tô Oản Oản vô lo vô nghĩ, tùy hứng hành động. Hắn lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đối đáp một hai câu, vẫn như trước yêu thương, sủng nịch nàng. Điều khác biệt duy nhất chính là, bọn họ đã trở thành một gia đình ba người hạnh phúc ấm áp.
Ôn Nam Thế đứng yên tại chỗ, trầm mặc nhìn cỗ xe ngựa khuất dần, không nói điều gì. Trong lòng có vạn lời muốn nói, nhưng khi gặp mặt, một lời cũng không thốt ra được. Mặc kệ, dù sao thì, lời giải thích kia cũng chỉ gói gọn trong hai chữ [Xin lỗi].
Hắn biết nàng sẽ hiểu cho nỗi khổ trong lòng hắn, cũng biết nàng sẽ không trách hắn.
Chỉ là, một phần tình cảm này, từ nay về sau chỉ có thể chôn chặt nơi đáy lòng.
Oản Oản, xin lỗi. Rất xin lỗi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro