Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT

Ánh sáng sân khấu dần dần tối lại, nhưng không khí nóng bỏng của trận play-off vẫn chưa hạ nhiệt, trên màn hình liên tục phát lại những khoảnh khắc nổi bật của trận đấu, khán giả tại hiện trường đôi khi lại vỡ òa với tiếng vỗ tay và hò reo không ngớt. Dưới ánh đèn sân khấu, nữ MC mỉm cười, cầm micro trong tay, khéo léo thu hút mọi ánh nhìn về phía hai tuyển thủ đứng bên cạnh cô.

"Trước đây, tuyển thủ Doran có nói trong một cuộc phỏng vấn rằng đồng đội như là gia đình đối với cậu ấy, nhưng tuyển thủ Chovy lại nói rằng đồng đội chỉ là đồng nghiệp mà thôi", Nữ MC hơi nghiêng người, giọng điệu vui tươi, pha chút tinh nghịch, "Về quan điểm như vậy, hai bạn có suy nghĩ gì?"

Câu hỏi này như một viên đá bị ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm dậy lên những làn sóng tiềm ẩn. Choi Hyeonjoon hơi ngẩn ra một chút khi nghe thấy câu hỏi, sau đó cúi đầu che giấu cảm xúc trên gương mặt, rồi khi ngẩng lên đã thay đổi thành nụ cười đặc trưng của anh. Nụ cười vẫn sáng rực rỡ, nhưng nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt dường như có thêm một chút dè dặt. Anh khẽ mím môi, giọng điệu mang theo một chút chân thành, lại ẩn hiện chút gì đó nịnh nọt: "Tôi... thực ra cũng đã xem qua cuộc phỏng vấn đó. Lúc nghe Jihoon nói vậy, thật sự tôi hơi buồn một chút... Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa!"

Khi Choi Hyeonjoon nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên. Tay anh vô thức gãi gãi sau gáy, giọng điệu chứa đựng chút uất ức khiến trái tim người nghe cảm thấy mềm lòng, khiến khán giả phía dưới không khỏi thốt lên một tiếng "Ôi...".

Tuy nhiên, ở bên cạnh, Jeong Jihoon vẫn duy trì vẻ mặt như thường lệ. Lông mi cậu hơi rũ xuống, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Choi Hyeonjoon, trong ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp mà người ngoài khó có thể hiểu được.

"Cho dù có cố gắng cũng vô ích thôi", Jeong Jihoon đột ngột lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi, nhưng vẫn mang theo một chút hài hước lạnh lùng đặc trưng của cậu, "Dù cố gắng thế nào cũng không thể cùng huyết thống, sao có thể coi là gia đình được?"

Vừa dứt lời, người dẫn chương trình còn chưa kịp phản ứng, câu nói của Jeong Jihoon đã khiến khán phòng bùng nổ trong tiếng cười. Tuy nhiên, những tiếng cười ấy lại càng làm nổi bật sự bối rối của Choi Hyeonjoon, nụ cười của anh khựng lại một chút, như thể bị ai đó vô tình chạm vào điểm nhạy cảm. Đôi môi anh khẽ động, dường như muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt có chút lơ đãng.

Anh đưa tay xoa xoa vành tai, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, trong giọng nói có phần tức giận lẩm bẩm: "Thật là... không có chút tình nghĩa nào cả."

Jeong Jihoon nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, khóe môi bất giác nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản. Cậu hơi nghiêng người, dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng lại khẽ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên cánh tay của Choi Hyeonjoon.

Choi Hyeonjoon hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn qua. Ánh mắt của hai người thoáng chốc giao nhau trong không khí, khoảnh khắc đó, như thể ánh sáng sân khấu lại một lần nữa bừng sáng giữa họ. Trong mắt Choi Hyeonjoon hiện lên niềm vui rõ rệt, cảm xúc đơn giản và thuần khiết đến mức không thể giấu được, như một đứa trẻ không thể che giấu được sự hạnh phúc, thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Nụ cười của anh có chút ngại ngùng, ánh mắt hơi sáng lên, trong khi Jeong Jihoon, dù vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng nơi đáy mắt lại thoáng qua một chút ấm áp khó có thể nhận ra.

"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều."

Giọng Jeong Jihoon trầm thấp, ẩn chứa một chút dịu dàng khiến người ta phải suy nghĩ. Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, nhưng khi Choi Hyeonjoon nghe thấy, thì như đã có thứ gì đó đang lặng lẽ tan chảy trong lòng.

----------

Trong bữa tiệc mừng chiến thắng, ánh đèn vàng sáng rực và ấm áp, mùi thơm của thịt nướng và hơi ấm từ lửa than lan tỏa trong không khí, bao quanh mọi người. Tiếng cười nói của các đồng đội vang lên không ngừng, âm thanh va chạm của những ly rượu vang lên liên tục.

Choi Hyeonjoon ngồi ở một góc sofa, mặt đỏ bừng như một quả táo chín, tai cũng ửng đỏ rõ rệt vì say. Anh đã uống say mèm, mềm nhũn tựa vào tay vịn của sofa, miệng lơ mơ hát những giai điệu không thành lời.

Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía người đối diện, miệng phát ra âm thanh mềm mại cất tiếng gọi: "Jihoon!"

Jeong Jihoon vốn đang trò chuyện với một đồng đội bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi đột ngột, cau mày một chút nhưng không có phản ứng nhiều. Cậu quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên Choi Hyeonjoon, ánh nhìn có phần dịu dàng: "Sao thế?"

"Em cười một cái đi~", Choi Hyeonjoon nghiêng đầu, miệng hơi chu lên, như một con thú nhỏ đang làm nũng, đôi mắt trong veo và chân thành, tràn đầy kỳ vọng, "Jihoon cười lên trông đẹp lắm, thật sự đấy!"

Giọng điệu của anh mang chút say sưa, như viên kẹo bông đường ngâm trong rượu, ngọt ngào đến mức khiến người ta khó mà trốn thoát.

Jeong Jihoon hơi sững sờ, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, che đậy cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt. Khóe miệng cậu nhếch lên một chút, nhưng không lập tức trả lời, dường như đang kiềm chế điều gì đó. Khi ánh mắt vô tình quét qua khuôn mặt của Choi Hyeonjoon, nhìn vào đôi mắt ươn ướt ấy, trong lòng cậu khẽ rung động.

Đôi mắt của Choi Hyeonjoon như những vì sao vụn vỡ, ngây thơ, vô hại và không có chút phòng bị. Anh nhìn Jeong Jihoon, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể đang vui mừng vì mình đã nói ra câu đó.

Jeong Jihoon dời mắt, đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng nói: "Say rượu rồi thì đừng nói linh tinh."

"Anh không say đâu!" - Choi Hyeonjoon lập tức phản bác, giọng nói mang chút men say, hai tay chống vào sofa cố gắng ngồi thẳng người, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên lại ngả về phía sau. Anh nắm lấy tay vịn sofa, cười rạng rỡ: "Những gì anh nói đều là sự thật!"

Jeong Jihoon khẽ nhướng mày, và vành tai dường như bị cái nóng trong phòng làm ửng đỏ. Cậu ấn nhẹ vào trán, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, anh ăn chút gì đi, đừng uống nữa."

Nhưng Choi Hyeonjoon hoàn toàn không để ý, vẫn cứ cười ngây ngô, ánh mắt dõi theo từng động tác của Jeong Jihoon. Sự phụ thuộc đơn thuần và ngây thơ đó khiến người ta không thể dễ dàng từ chối.

Jeong Jihoon thở dài một cái, từ trên bàn cầm một xiên thịt nướng đưa cho anh, giọng nói có chút nhượng bộ bất đắc dĩ: "Này, đừng làm loạn nữa."

Choi Hyeonjoon nhận lấy, vẫn cười và lẩm bẩm không rõ chữ: "Jihoon đối xử tốt với anh nhất... thật sự là tốt nhất..."

Jeong Jihoon nghe thấy, đáy mắt thoáng hiện một tia cười mơ hồ. Cậu lại cúi đầu uống một ngụm rượu, che giấu đi sự dịu dàng đó.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, các nhân viên lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại vài thành viên. Choi Hyeonjoon say đến mức không thể đứng vững, nên nằm luôn ra sofa, miệng lẩm bẩm cái gì đó, giọng nói mơ hồ không rõ. Jeong Jihoon nhìn anh, bất đắc dĩ đứng dậy, tiến đến đỡ lấy anh.

"Anh uống quá nhiều rồi." - Jeong Jihoon nói khẽ, giọng điệu dịu dàng.

Choi Hyeonjoon mơ màng ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh như có nước: "Jihoon à... thật ra em ghét anh đúng không?"

Jeong Jihoon ngạc nhiên một chút, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra: "Anh say rồi lại nói linh tinh sao?"

"Em nói chúng ta không phải là gia đình...", Choi Hyeonjoon cúi đầu, giọng điệu mang chút ủy khuất, "Vậy anh là gì?"

Jeong Jihoon im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng cúi người, lại gần thêm một chút, ánh mắt cậu tập trung vào anh đến mức không thể trốn tránh: "Vậy anh nghĩ chúng ta là gì?"

Choi Hyeonjoon ngẩn ra, sắc đỏ trên mặt càng rõ rệt, tim đập loạn nhịp. Anh muốn lên tiếng, nhưng câu trả lời lại mắc kẹt trong cổ họng.

Jeong Jihoon khẽ cười một tiếng, tay xoa nhẹ đầu anh, giọng nói mang chút lười biếng bất đắc dĩ: "Đừng nghĩ quá nhiều, dậy đi, em đưa anh về ký túc xá."

----------

Khu ký túc xá lặng lẽ trong đêm, đèn đường xuyên qua khe rèm chiếu vào một ánh sáng nhẹ nhàng, phản chiếu những bóng hình yên tĩnh. Choi Hyeonjoon được Jeong Jihoon nửa đỡ nửa ôm, đưa về phòng, cả người như một làn gió yếu ớt, mềm mại dựa vào cậu.

"Đừng cử động."

Giọng điệu của Jeong Jihoon không gấp gáp, nhưng mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại. Cậu đặt Choi Hyeonjoon xuống giường, tỉ mỉ mở cúc áo sơ mi của anh, ngón tay lướt qua làn da hơi nóng của anh như đang cẩn thận xử lý một món bảo vật mong manh. Choi Hyeonjoon vẫn mơ màng nhìn cậu, đáy mắt có chút khao khát, nhưng lại không thể phản kháng.

"Jihoon ~~~" - Choi Hyeonjoon kéo dài âm cuối, giọng nói yếu ớt khiến người ta không thể không muốn nghe thêm.

Anh vô thức nắm lấy góc áo của Jeong Jihoon, giọng điệu như vừa nũng nịu như vừa trách móc: "Em đối xử với 'đồng nghiệp' của mình như thế này sao?" Còn vô thức giận dỗi vì những lời cậu đã nói.

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt hơi đỏ của Choi Hyeonjoon, cậu ngừng lại động tác, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên, cố gắng dùng bàn tay lạnh lẽo xua đi hơi men, giọng nói trầm ổn: "Em chỉ đang giúp anh thay áo, đừng suy nghĩ linh tinh. Em đi lấy nước nhé."

Choi Hyeonjoon nhìn theo bóng lưng cậu, khóe miệng bất giác nở một nụ cười ngốc nghếch.

"Lại sao vậy?" - Jeong Jihoon quay lại với ly nước trong tay, vừa đúng lúc thấy Choi Hyeonjoon đưa tay ra, như muốn kêu cậu lại gần. Trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhưng chân cậu lại tự nhiên bước về phía anh.

"Anh chóng mặt quá...", giọng Choi Hyeonjoon nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên chút mệt mỏi và phụ thuộc, "Em ở lại với anh một chút, được không?"

Jeong Jihoon thở dài, đặt ly nước lên tủ đầu giường, từ từ ngồi xuống. Choi Hyeonjoon lập tức dựa vào cậu, nhẹ nhàng nép vào bên cạnh, hành động quen thuộc khiến trái tim Jeong Jihoon ấm áp.

"Uống nước đi." - Jeong Jihoon đẩy ly nước về phía anh.

Choi Hyeonjoon nhận lấy ly nước, nhưng không uống mà lại nháy mắt, tiếp tục hỏi: "Vậy anh rốt cuộc là gì?"

Câu hỏi này như thể đã châm ngòi cho một tia lửa ẩn giấu, ngay lập tức đốt cháy không khí trong phòng. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Choi Hyeonjoon, im lặng vài giây, rồi không tự chủ được mà đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, đầu ngón tay chạm vào từng sợi tóc mềm mại, giọng nói mang chút trêu đùa, nhưng lại chứa đựng một sự dịu dàng không thể che giấu: "Sao anh lại ngốc vậy?"

"Hyeonjoon, thật sự muốn biết sao?" - Jeong Jihoon nói, giọng khàn khàn, mang chút khiêu khích, nhưng cũng giống như một sự thử thách dịu dàng.

Choi Hyeonjoon nín thở, cả người như bị đông cứng trong không khí, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu mà không thể thốt nên được lời nào, anh như bị cái nhìn sâu thẳm của Jeong Jihoon thu hút.

Jeong Jihoon nhìn khuôn mặt của Choi Hyeonjoon đang dần đỏ ửng lên, trong lòng có chút dao động, ngón tay vô tình lướt qua vai anh, mang theo một sự ấm áp.

Không khí trong phòng dường như ngay lập tức đóng băng, chỉ còn lại tiếng thở của họ vang vọng.

Ánh mắt của Choi Hyeonjoon có chút mơ màng, nhưng lại không thể che giấu được sự mong đợi.

"Jihoon..." - Choi Hyeonjoon gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng, cổ họng dường như nghẹn lại, không thể thốt ra lời, nhịp tim càng lúc càng nhanh khi Jeong Jihoon tiến lại gần.

Khóe miệng Jeong Jihoon khẽ nhếch lên, ánh mắt không còn là sự trêu đùa nữa, mà là một quyết tâm không thể diễn tả thành lời. Cậu nhìn chằm chằm vào Choi Hyeonjoon, từ từ tiến lại gần. Sự gần gũi này, không phải là một sự va chạm ngẫu nhiên, mà là một hành động đầy sự ăn ý và toan tính, khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt.

"Anh đã chuẩn bị chưa?"

Giọng Jeong Jihoon trở nên trầm thấp, gần như đang thì thầm với anh. 

"Bây giờ... em sẽ cho anh câu trả lời."

END.

 ✿✿✿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro