
🍅
#1.
✦•┈๑⋅⋯⋯⋅๑┈•✦
...
Người khác xuyên không thì được làm nam chính, nam phụ cool ngầu, chí ít cũng là đại ma đầu. Còn tôi? Một phản diện hạng bét với tuổi thọ vỏn vẹn 6 chương, chết vì làm màu không đúng cách.
Không sáu mươi, không mười sáu. Sáu chương, kết thúc bằng một cú trượt chân, ngã đập đầu vào chậu kiểng trên tầng ba sau khi ngựa bà tỏ tình thất bại trước toàn trường. Và lý do chết? Quá xấu hổ để sống tiếp.
Khi tôi mở mắt ra, trước mặt là trần nhà thạch cao trắng tinh, bóng đèn huỳnh quang mỏi mòn rung nhè nhẹ y như những căn phòng bệnh cũ kỹ trong mấy bộ phim học đường Nhật Bản. Rồi bất chợt một giọng nói vô cảm vang lên trong đầu như một cái AI bị hỏng chip, khàn đặc và đầy mùi bất mãn.
"Chúc mừng bạn đã xuyên vào nhân vật Lee Sanghyeok - phản diện thất bại trong tiểu thuyết học đường 'Em Là Ánh Sáng Duy Nhất'."
Tôi cứng đờ. Cái wtf?
Tôi nuốt khan, giọng run run như một sinh viên sắp thi lại môn xác suất thống kê.
"Ánh sáng cái cứt..."
Rồi lập tức giật bắn người vì tiếng nói phát ra là chính giọng tôi. Không lẽ đây không phải mơ?!
Cái giọng robot lại vang lên lần nữa, lần này thêm phần chán chường như thể đang review một món đồ fail từ Shopee.
"Nhiệm vụ: Sống sót qua 6 chương định mệnh. Lưu ý: Nếu tái hiện lại các hành vi phản diện cũ như tỏ tình kỳ dị, vu khống hội trưởng, bạn sẽ bị đuổi học và biến mất vĩnh viễn."
"P.S: Bạn không có hệ thống buff. Không có cheat. Không có chức năng tua nhanh."
Tôi ngồi bật dậy như ma nhập.
"Chết tiệt thật! Đây không phải là cái tiểu thuyết harem não tàn mà tôi đọc lúc 2 giờ sáng hôm qua đấy chứ?!"
Tựa đề truyện là 'Em Là Ánh Sáng Duy Nhất' nghe sến rện y như một vở nhạc kịch cấp ba, nhưng nội dung thì toàn là đàn ông đẹp ngời ngời, thân phận đỉnh của chóp, tính cách mỗi người mỗi kiểu, vây quanh thụ chính Kim Hyukkyu, một Omega thanh thuần như tuyết đầu mùa.
Tôi nhớ rất rõ.
Kim Hyukkyu là Omega xinh đẹp nhưng không biết mình đẹp, học giỏi nhưng không tỏ vẻ, dịu dàng nhưng không yếu đuối. Cậu giống như kiểu nhân vật được tạo ra từ danh sách 'top 10 đặc điểm khiến người khác không thể không yêu' vậy.
Tôi thở dài, tay bóp trán như đang gắng mường tượng một lời nguyền. Người bình thường bị xe đâm thì sẽ xuyên thành hoàng tử. Còn tôi thì rớt vào đống kịch bản dính ngải này... Giọng nói trong đầu vẫn lạnh tanh, cứ như đang lật checklist sinh tử.
"Lưu ý cuối: Nếu sống sót qua 6 chương, bạn sẽ được toàn quyền lựa chọn kịch bản phần sau."
Toàn quyền lựa chọn kịch bản?
Tức là tôi có thể không bị đá khỏi truyện? Không phải chết vì ngã chậu kiểng? Mà quan trọng hơn tôi có thể sống? Và nếu chơi đúng bài, tôi còn có thể chiếm spotlight?
Ánh mắt tôi sáng lên.
Tôi - Lee Sanghyeok - phản diện thất bại của một tiểu thuyết harem não tàn, quyết định đập tan định mệnh sáu chương! Tôi sẽ né hết flag chết người, giữ mạng, và nếu có thể tôi sẽ cướp luôn trái tim của từng người trong cái dàn harem kia.
Muốn yêu Kim Hyukkyu à?
Xin lỗi, từ giờ... đổi gu đi các ông.
...
Không khí trong lớp học 11B-5 căng như kiểm tra đầu năm về cấu trúc tế bào nhân sơ.
Kim Hyukkyu bước vào lớp, tóc nâu bồng bềnh, gió khiến áo sơ mi trắng tung bay. Mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng như ánh chiều tà buông xuống sân bóng sau giờ tan học.
Ngay lập tức, mấy bạn nữ ở hàng ghế đầu ngất xỉu tập thể. Còn dàn nam chính á? Ồ không, mấy gã đó thì như mã vương về trời, mỗi lần Kim Hyukkyu chớp mắt là mỗi lần bọn họ đổi tư thế, chỉnh áo, vuốt keo như đang thi trình diễn catwalk nội tâm vậy.
Park Jaehyuk - Hội trưởng học sinh.
Moon Hyeonjun - Alpha kiểu bad boy đời thứ thiệt, tóc đen vuốt gel bóng lưỡng.
Jeong Jihoon - Học sinh giỏi toán, IQ cứ phải gọi là cao vút đến mức giáo viên cũng phải dè chừng.
Lee Minhyung - Soái ca.
Ryu Minseok - Yêu thầm bạn thân từ bé.
Còn lại Choi Wooje, Kim Kwanghee, Park Jinseong... Toàn mấy gã cao 1m8 trở lên, học lực thì khỏi bàn.
Còn tôi?
Lee Sanghyeok bản gốc, phản diện có tuổi thọ vỏn vẹn 6 chương trong cuốn tiểu thuyết học đường thể loại não tàn mà hôm qua tôi trót đọc vì bìa đẹp.
Chiều cao 1m77 gần tới chuẩn nhưng vẫn bị dìm. Mặt mũi trung bình, học lực trung bình và từng tỏ tình với Kim Hyukkyu bằng thư tay xịt nước hoa rẻ tiền mua ở cửa hàng tiện lợi.
Một phản diện hạng xoàng, tồn tại chỉ để khiến Kim Hyukkyu bị bẽ mặt, sau đó nhận quả báo đúng theo mô típ nghiệp quật tiêu chuẩn.
Nhân vật tôi nhập vào có một chuỗi hành động siêu cringe bao gồm:
1. Cố tình đổ nước lên đề thi của Hyukkyu để cậu bị điểm kém.
2. Nói dối cả trường rằng cậu ta đang cặp kè với thầy giáo.
3. Tổ chức màn tỏ tình trước toàn trường trong buổi lễ tốt nghiệp giữa kỳ (!?)
Mỗi lần tôi nhớ lại cảnh đó, ruột gan như quắn lại như mì tôm chưa chín.
Nhưng bây giờ tôi không còn là Lee Sanghyeok đó nữa.
Tôi -- người đọc vô tội xuyên vào thân xác phản diện phải sống sót qua 6 chương chết tiệt kia.
"Không. Tôi không phải là Sanghyeok ngu ngốc đó nữa. Tôi là Sanghyeok tỉnh táo. Tỉnh. Táo."
Và tỉnh táo nhất chính là tránh xa Kim Hyukkyu ra.
Ừ thì... Tôi đã nghĩ thế.
Cho đến khi gặp mặt Hyukkyu và cậu ta quay sang nhìn tôi. Nở một nụ cười đẹp đến mức tôi quên cả mình là ai.
"Chào bạn mới. Hôm nay và hôm cậu trông khác ghê."
Tôi đứng hình. Mắt chớp nhẹ. Hệ thần kinh chạy deadline.
"Mẹ ơi... cái gì mà khác? Tui có bôi kem trắng da đâu?!"
──────୨ৎ──────
Đã beta
_10.04.25_
liiurmm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro