Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1. Tay của em.

Lee Sanghyeok chờ tám năm, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp vội, vài tin nhắn hỏi thăm rời rạc, và trái tim khó bảo của mình.

.

Lee Sanghyeok đứng ở sảnh chờ máy bay không bao lâu thì tìm được cái người nhỏ con, bước chậm rãi với bốn chiếc vali cỡ đại, người thì bé xíu, đẩy chiếc xe vali cao hơn đầu. Thế, nên mới vội bước ba thành một đến giúp người ta.

"Em chào anh ạ." - Han Wangho, với cái giọng bé xíu đã cúi chào năm mươi độ về phía người hơn mình hai tuổi như thế đó.

"Để anh đẩy cho."

.

.

Lee Sanghyeok không nói thêm gì thừa thãi càng không có chào hỏi, chỉ lặng lẽ đẩy núi đồ về phía trước. Han Wangho chậm rãi theo sau, điều chỉnh bước chân sao cho theo kịp người kia vì sợ lạc, em rời Hàn Quốc hơn mười bốn năm, quay lại đây chẳng còn chút gì quen thuộc, lỡ mà lạc đường thì phiền.

"Em sẽ sống tạm ở căn hộ của anh, gần trường em."

Han Wangho vừa cài dây an toàn xong thì được thông báo như thế, chưa kịp hiểu hết tình hình, người ngồi bên cạnh đã bắt đầu cho xe chạy khỏi cổng sân bay.

"Ơ, em ở kí túc xá của trường cũng ổn ạ. " - Mẹ của em có hỏi thăm bên này, nghe đâu cháu Lee sắp vào mùa giải, cố gắng đừng phiền người ta quá. - "Với cả em cũng chưa vào học ngay, không có gì gấp ạ."

Hai câu, thêm "ạ" đủ hai câu, Lee Sanghyeok bỏ vài giây nhìn qua em rồi lại tập trung nhìn đường, không rõ nghĩ gì, cơ mà cái tính quyết rồi không đổi vẫn y chang hồi hắn và em còn bé.

"Em sang dọn phòng giúp anh, anh phải ở trại huấn luyện của đội suốt ba tháng tới, để nhà không cũng chẳng làm gì."

"Vâng."

Xin lỗi, Han Wangho nghĩ nhiều rồi, người là kiếm mỗi năm hàng tỉ won như tuyển thủ Faker chỉ kêu em sang ở tiện đường làm người giúp việc không công mà thôi.

"Khi nào thì anh vào trại huấn luyện ạ?"

.

.

Bác bảo vệ khu dân cư mở cổng cho xe chạy qua, Lee Sanghyeok tranh thủ khai báo về danh tính và giấy tờ cho người mới dọn vào. Nhà bên trong khu vực này không tệ, không phô trương nhưng nhìn rất đáng để tận hưởng cuộc sống, vừa có công viên vừa có cửa hàng tiện lợi. Han Wangho mãi nhìn mấy em nhỏ chơi cạnh xích đu, đến cổng nhà anh trai "hàng xóm cũ" tự lúc nào.

"Tay của em."

"Dạ?"

Bàn tay người nọ xòe ra, gương mặt chẳng chút biểu cảm.

"Tay của Wangho, cho anh mượn." , như chợt nhớ ra cái gì. Lee Sanghyeok khẽ kéo khóe môi, chưa đến hai giây nên là người nhỏ hơn đối diện không bắt được. " Anh nhập vân tay cho em. "

Xin lỗi, xin đừng trách Han Wangho. Cho Lee Sanghyeok mượn tay từng là ác mộng của Han Wangho từ năm sáu tuổi đến năm mười tuổi.

Bàn tay tuyển thủ E-sport quanh năm cầm chuột nên có vài vết chai, nhưng mềm, từng khớp xương đều cực kì rõ ràng. Wangho mím môi, đứng sát vào người Lee Sanghyeok nghe người nọ chỉ dẫn cách làm, Lee Sanghyeok vẻ ngoài mang khí chất lạnh lùng thế nhưng giọng nói vô cùng mềm nhẹ, mấy ngón tay thon dài nắm lấy ngón cái của em đặt lên cảm biến, nghiêng trái nghiêng phải rồi lại kéo ra.
.
.
Năm Han Wangho sáu tuổi rưỡi, Lee Sanghyeok lúc ấy hơn tám tuổi, đi học về rồi trốn vào phòng. Bà của nhóc gọi mãi chẳng được, đành sang nhà hàng xóm bế em Đậu nhỏ về câu em Cánh cụt.

"Anh Sanghyeok ơi, Wangho vào được không ạ?" - Cánh cửa đóng chặt ba tiếng rưỡi cuối cùng cũng mở hé ra một chút.

Lee Sanghyeok khi đó nhỏ con, gầy nhom, chẳng cao hơn Han Wangho bao nhiêu, nhưng mà ra dáng anh trai nhà bên lắm. Thằng nhóc chẳng ló mặt ra, thò tay kéo Han Wangho vào trong phòng.

"Anh muốn có mẹ."

Lee Sanghyeok nói vậy đó.

Đứa nhóc tám tuổi nằm phịch trên giường, ngẩng mặt nhìn trần nhà với gương mặt vô cảm. Nó không biết nên cảm thấy thế nào, buồn vì không có mẹ hay khó chịu vì bị bạn bè trêu chọc. Thế, nên là bế quan ba tiếng tự hỏi bản thân.

"Anh Sanghyeok có mẹ mà." - Han Wangho cũng trèo lên giường rồi nằm xuống, đứa nhỏ lăn sát vào người còn lại. Mẹ Han Wangho sáng nào chẳng làm bữa sáng luôn cho Lee Sanghyeok, anh trai còn gọi mẹ em là mẹ cơ. - "Mẹ nói anh Sanghyeok là con của mẹ, là anh trai của Wangho."

Lee Sanghyeok lúc ấy có lẽ nghĩ rằng em còn nhỏ, không giải thích cặn kẽ ra. Thay vào đó hắn nghiêng người nhìn em, bàn tay xòe ra trước mặt.

"Wangho cho anh mượn tay với."

Đây là cách Lee Sanghyeok đòi quyền lợi. Quyền lợi vì đã chỉ em bài tập, dạy em đi xe đạp, đẩy xích đu cho em chơi, và cả luôn nhường tất cả những món ngon hắn có cho em nếm trước.

Bàn tay Han Wangho hồi sáu tuổi lồng vào tay người nọ, mười ngón đan vào nhau. Lee Sanghyeok cùng bà xem phim truyền hình dài tập rồi nằng nặc đòi em nắm tay cho bằng được, một lần rồi hai lần, cứ khi có chuyện gì khiến hắn buồn lòng thì qua mượn tay em mà nắm.

"Sanghyeok, con buông tay cho em về nhà, nắm từ lúc ăn cơm đến lúc đi ngủ thế này mỏi tay em mất."

Tuyền thủ Faker tài năng của Đại Hàn Dân Quốc năm tám tuổi lẻ ba tháng không chịu buông tay đứa nhỏ bên cạnh, xoa đầu Han Wangho rồi thương lượng với bố.

"Con qua nhà Wangho ngủ ạ, bố không cần chờ cửa con đâu."

Đấy, Lee "Faker" Sanghyeok thuần thục bỏ nhà theo trai, thuận tiện chúc bà nội ngủ ngon. Han Wangho thì mệt đến mức mắt díp vào nhau, về đến nhà mặc kệ tay người nọ mướt mồ hôi vẫn chưa từng rời khỏi, lên giường ngủ ngay lập tức.

.

.

"Vẫn không được ạ?" - Han Wangho sợ người nọ có việc bận, áo đội còn chưa thay trên người, nhưng cảm biến vân tay thì đã nhập được mười phút rồi đó. - "Hay mình nhờ bác quản lý lên xem nhé anh."

Lee Sanghyeok nhìn em, nhập lại vân tay mới lần nữa. Thành công rồi.

.

.

Nhà của tuyển thủ Faker có bốn phòng, hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp. Hắn đưa em vào xong thì đi ngay, để lại chìa khóa dự phòng, bảo em tự mình dọn đồ vào.

Han Wangho đi một vòng nhìn xung quanh, tự giác không mở cửa phòng ngủ của chủ nhà.

Nhà của người hướng nội, lớn tuổi, không có bạn bè đến chơi thường xuyên, không có đồ thừa thãi, không có sở thích đặc biệt. Ngắn gọn, đủ ý, dễ hình dung.

Quanh quẩn một lát thì nhớ ra vali mình còn trong xe của Lee Sanghyeok, Han Wangho từ ban công đi vào, định gọi cho người nọ thì phát hiện bốn chiếc vali cùng túi sách đã được đặt ở cửa ra vào tự lúc nào, cả bữa tối cũng được giao đến sau đó mười lăm phút.

Anh Sanghyeok chắc được bố với bà dặn chăm sóc cho em kĩ càng lắm.

.

.

P.S: mình đã chỉnh lỗi xong lần 1. Nếu mọi người đọc được lỗi chính tả chổ nào, có thể comt giúp mình nha, mình sẽ note lại và chỉnh sửa vào cuối tuần. Mình cảm ơn✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro