Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35.



Hoseok ghét quần cậu vướng víu, không mở chân ra được. Hoseok kéo một cái ống quần ra, một cái chân trắng thon của cậu lộ ra ngoài, quần treo trên cái chân kia.

Jimin giãy giụa muốn đứng dậy, Hoseok liền nắm chặt bắp đùi trắng mịn của cậu, cúi đầu xuống dưới.

Đầu óc Jimin dường như nổ tung, Hoseok đã mềm mại và linh hoạt chạy vào thân thể cậu, quấy tới tấp.

Jimin bị chàng trai này quấy đến mức gần sống gần chết, gần như muốn khóc lên.

Cậu nằm trên nắp capo, tay trói sau lưng giãy cũng giãy không được. Hai chân bị Hoseok giữ chặt, xoay cũng xoay không ra, đạp lại chỉ đạp không khí.

Trời xanh gió mát, ánh mặt trời chói mắt, cậu sắp chết rồi. Hai chân run không ngừng, lúc thì muốn cách xa nhiều hơn, lúc thì lại chịu không nổi quấn đầu Hoseok.

Không tới thời gian một phút, Jimin đã lên tới đỉnh. Gương mặt mơ màng, mắt nhắm nhẹ, hơi thở gấp gáp. Cậu đưa mắt nhìn những "đứa con nhỏ" vương vãi trên nắp capo và thân xe.

Sự co rút của thân thể Jimin còn chưa bình phục, Hoseok thẳng người dậy đặt ở hông cậu. Nhân lúc triều chưa rút, chính bản thân tiến vào lần nữa.

Jimin chợt cong lưng lên, "A" một tiếng nhẹ vô cùng.
Liên tục không ngừng, cậu thực sự sắp bị chàng trai này hành đến chết.

Jimin lẩm bẩm, giọng nói đứt quãng: "Hoseok à. Nhẹ thôi...ưm...đau em...ưm..."

Hoseok càng phấn khích hơn, ra sức kiểu trừng phạt.

"Ưm!"-Tim phổi Jimin như nứt toạc, cổ tay chà xát mạnh sau lưng.

Jimin không biết, Hoseok đã quan hệ với người nào trước đây hay chưa, chàng trai này đã bao giờ dùng miệng làm cho người phụ nữ hay đàn ông nào khác chưa. Hoseok cũng chưa từng canh cánh trong lòng chuyện có kêu thành tiếng hay không.

Hoseok ôm thân thể yếu mềm ấy, đỡ cậu ngồi dậy, giọng trầm thấp: "Minie à. Em rên lên nữa đi".

Vẻ mặt Jimin đau đớn, quyết không lên tiếng. Người lại thẳng lưng, kề sát thân thể Hoseok. Nghênh hợp tiết tấu của chàng trai này trên nắp xe ẩm ướt

Hoseok đưa tay nắm lấy, nhìn chằm chằm nét mặt cậu, giọng khàn dần: "Minie, kêu thành tiếng anh nghe nào".

Jimin cắn môi, phát run trong lòng Hoseok.
Hoseok đột ngột bế cậu lên, dưới trọng lực lao xuống một cái.

"Ahhh...ưm..."

Jimin ngây ra, giống như bị đâm vào tim gan.
Cậu há miệng, nhìn Hoseok chằm chằm, con ngươi không có bất kì phản ứng nào.

Rất lâu sau, cậu bắt đầu run lẩy bẩy, thở ra một hơi thật dài.

Tiếng kêu kiều mỵ ẩn nhẫn của cậu khiến Hoseok tê cả da đầu, tĩnh mạch thông suốt, càng mãnh liệt hơn.
Cả người Jimin ngứa ngáy, sống không bằng chết.

Cậu nức nở đầy bi thương: "Chậm...một chút...Không chịu nổi..."

Jimin càng lên tiếng Hoseok lại càng mạnh hơn.

"A..."

Jimin lắc lư kịch liệt, tê dại đến gần như hôn mê. Lại theo bản năng thu hai chân vào, quấn lấy hông Hoseok thật chặt.

•⭐️•

Ánh mắt Jimin tan rã, mềm nhũn ngã ra sau. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy sa mạc vàng mênh mang bát ngát, bầu trời xanh thẳm mênh mông vô bờ.

Hoseok thở hổn hển, để cậu ngã xuống nắp capo.
Chàng trai dịu dàng cúi đầu vuốt ve mặt cậu, mồ hôi theo chóp mũi rơi xuống mặt nhỏ phúng phính của Jimin.

Mặt cậu đầy mồ hôi, ánh mắt mơ màng.

Hoseok vuốt cái trán ẩm ướt của cậu, mái tóc xốc xếch của cậu.
Chàng trai lại cúi đầu hôn môi cậu, ánh mắt cậu chậm rãi tập trung lại, muốn quay đầu sang chỗ khác nhưng đã không còn sức.

Trời xanh, bờ biển vắng lặng, cậu mặc nửa cái quần cởi tới đầu gối, nằm trên nắp capo xe thể thao màu xanh đậm.

Hoseok hôn cậu thật sâu, hôn liếm bờ môi mọng của cậu, mút cắn đầu lưỡi cậu.

Hoseok nhắm mắt lại, lông mi đen và dài đang khẽ rung trong gió. Dưới bầu trời rất cao, gió thổi tóc trên trán chàng trai này, lướt qua mắt cậu.

Hoseok buông Jimin ra, ánh mắt cậu yên lặng, gò má trắng hồng hào và đỏ ửng.

Hoseok mặc lại quần xong, trượt xuống nắp capo. Cởi dây trói của cậu ra, mặc quần và mang giày lại hẳn hoi cho cậu.

Jimin nằm trên xe, không nhúc nhích, mặc cho Hoseok sắp xếp.

Cậu ngắm chim bay giữa bầu trời, rất lâu sau mới mở miệng:

"Hoseok à".

"Anh đây!"

"Anh làm em nghiện rồi".

Hoseok chồm người sang, nắm lấy tay cậu. Mười ngón tay đan vào nhau, nhấn trên nắp xe.
Hoseok hôn nhẹ môi cậu lần nữa, nói thật thấp:

"Anh sẽ không phiền nếu em muốn làm một lần nữa trong xe".

Jimin còn chưa nghe xong câu nói hoàn chỉnh của Hoseok thì đã bị chàng trai này đã kéo thẳng cậu vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro