
Ảo thuật + tiệc tối + vị vũ giả có thân phận phức tạp
Ảo thuật
Tần Âu mới vừa đi, thì điện có trở lại, toàn bộ cảnh cục trở về bình thường, tất cả mọi người đang bàn tán vì sao lại cúp điện, điện thoại ở các phòng cũng reng liên tục, có người báo rất nhiều người đang xảy ra sự cố, còn có gặp nạn, đang tổ chức người đi cứu viện.
Trong phòng làm việc SCI.
Tương Bình nhét cuộc video vào máy, Singto đã đi tới, ấn vào phím để phát đoạn video, rồi chỉ vào màn hình, nói với Gulf bọn họ, “Đoạn video này kỳ thựa đúng là một màn ma thuật, mà ở chỗ này, có một sơ hở!”
Mọi người nhìn vào video, thì thấy chỗ Singto chỉ vào, bên trong màn ảnh, là chiếc kính chiếu hậu.
“Kính chiếu hậu?”Gulf cùng Mewnhìn nhau.
“Ừm.”Singto mỉm cười, “Tôi xem đi xem lại rất nhiều lần, loại thủ đoạn ảo thuật này bình thường cũng hay được dùng, nếu đúng là dùng phương pháp đó, tất nhiên sẽ có kẽ hở.”
“Kính chiếu hậu?”Gulf nhìn Mew,“Xe còn đang trong phòng vật chứng a!”Krist nói, Mew liền mang Singto bọn họ xuống lầu, kiểm tra kính chiếu hậu của chiếc xe.
Phòng vật chứng ở tầng dưới cùng, là một gian phòng rất lớn, được đóng kín, chuyên dùng để bảo tồn những vật chứng đặc biệt lớn, trước kia người của khoa giám định đã mở tung chiếc xe, nhưng không tìm được đầu mối gì, bất quá… kính chiếu hậu, hình như chưa có mở ra.
Tới lầu dưới rồi, Gulf giương mắt, thì nhìn thấy trên cầu thang lên lầu hai cách đó không xa, Kla đang cùng một người đi vào thang máy.
Gulf hơi nhướn mày… Bóng lưng người nọ, là người vừa mới rời khỏi, Tần Âu.
“Mèo Nhỏ?”Mew cũng thấy được, quay đầu lại nhìn Gulf, Gulf suy nghĩ một chút, nói, “Mọi người đi trước đi.”
Mew gật đầu, cùng Singto Krist đi vào phòng vật chứng nhìn chiếc xe.
Gulf thì đi lên lầu, nhìn vào thang máy… Là lên tầng cao nhất.
Suy nghĩ một chút, Gulf đi vào thang máy bên cạnh, kín đáo theo lên tầng cao nhất.
Tới phòng vật chứng rồi, Mew cùng Krist mở cửa trước cho Singto.
Singto đeo bao tay vào, ngồi xuống ghế lái, gỡ bỏ chiếc gương chiếu hậu xuống.
“Lạch cạch “một tiếng, cái gương bị nhấc ra, chỉ là một mảnh thủy tinh mỏng, thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn.
Singto nhẹ nhàng sờ sờ, quay sang Mew cùng Krist hơi nhướn mày, rồi khẽ kéo tấm màng mỏng màu xám đằng sau tấm gương ra, quả nhiên phát hiện đằng sau cái gương có một lớp nữa, bên trong có một con chip cùng một ít dây điện.
“Đây là cái gì?” Mew hỏi.
“Hẳn là thứ có thể khống chế màn hình điện tử.” Singto đặt cái gương vào tay Mew, cười hỏi, “Biết làm sao thấy được không?”
Mew cùng Kristnhìn nhau, lắc đầu.
“Góc nhìn của kính chiếu hậu ở trong xe và bên ngoài cửa xe không quá giống nhau, người này hẳn là một tài xế tốt, mỗi lần lên xe, đều có thói quen chỉnh lại kính chiếu hậu.” Singto cười, “Thứ phá hỏng việc dùng thiết bị khống chế màn hình chính là cự ly không giống với ban đầu, bọn tôi bình thường cũng sợ mắc phải lỗi như vậy.”
“Có người động tay động chân với chiếc taxi này?” Mew hỏi.
“Rất rõ ràng.”Singto gật đầu, “Khẳng định đây không phải u linh, bởi vì có thể làm ra tất cả, mà không chỉ là một người, mà là một đoàn ảo thuật có trang bị đầy đủ, bọn họ bố trí tất cả, sử dụng những kỹ thuật tiên tiến, còn có cả những diễn viên cực kỳ ưu tú.”
“Nguyên một đội tác chiến?” Mew cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Vậy toàn bộ quá trình thế nào? Có thể tái hiện lại không?”
Singto cười, nói, “Cho tôi chút thời gian, tôi cùng đoàn của tôi có thể bắt chước cho anh xem!”
“Có thật không?”Mew vui mừng.
Singto nhướn mày, “Tôi thế nhưng cũng là một ma vương nha, không thể nào ngay cả một u linh cũng không bằng được.”
Mew cười, “Có lý.”Nói xong, đưa tay vỗ vỗ vai Singto, “Khổ cực rồi.”
Singto ho khan một tiếng, “Vậy, cho tôi mượn Kít Kít vài ngày đi.”
“Làm gì?”Krist nghe được, nhìn Singto.
Singto cười, “Muốn em hỗ trợ mà.”
Krist suy nghĩ một chút, hỏi, “Em có thể hỗ trợ gì?”
“Kít Kít, đi giúp Singto đi.”Mew cười, “Thuận tiện đọc hết đống sách của em đi, em đọc một mình không thấy sợ hả?”
Krist trên mặt đỏ ửng, cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu, cùng ở một chỗ với Singto, còn có Lisbon, đọc sách sẽ không đáng sợ lắm đi.
Ba người rời khỏi phòng vật chứng, cầm theo con chip đi lên lầu, Mew nhìn lên trên một chút, không thấy Gulf đâu, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cùng Singto Krist đi lên lầu.
…
Trên sân thượng cảnh cục.
“Cho tôi sao?” Tần Âu nhận hot dog Kla đưa qua, cười hỏi.
“Tôi nhớ rõ cậu thích ăn hot dog bên ngoài cảnh cục mà?” Kla đặt hai tay lên hàng rào, nhìn hắn, thấy khí sắc của hắn cũng không tồi, cảm thấy yên tâm một chút.
Tần Âu nhận lấy mở bao ngoài ra, cười nói, “Lâu lắm không tới đó.”
“Gần đây thế nào?”Kla hỏi hắn.
“Già rồi a.”Tần Âu cắn một miếng hot dog.
“Cậu lần này tới là cố ý sao?”Kla hỏi, “Loại chuyện này, cho đệ tử đến là được, cần chi đội trưởng xuất quân?”
Tần Âu lại cắn ngụm hot dog nữa, “Cục trưởng Kla, tôi muốn làm một tân đội trưởng có trách nhiệm nha.”
“Đầu mối cậu phát hiện đều nói cho bọn họ rồi?”
“Ừm.”Tần Âu cười nói, “Bất quá, SCI đúng là vượt trội, mới đây thôi, đã có thể giải quyết nhiều án tử như vậy.”
“Cậu có muốn quay lại không?” Kla hỏi, “Vào SCI.”
“Tôi?” Tần Âu cười lắc đầu, “Tôi già rồi, lại lâu không vận động phản ứng chậm đi nhiều, không thích hợp đâu.”
“Hơn ba mươi tuổi mà già cái gì, kỹ thuật chuyên nghiệp của cậu không ai có thể so sánh được.” Kla nói, “Tôi không bức cậu, bất quá cũng mong cậu cân nhắc.”
Tần Âu cười cười, ăn sạch ổ hot dog, rồi phủ phủi tay, “Tôi còn phải quay về đội, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
“Đây là số của Mew cùng Gulf.” Kla cho Tần Âu hai số điện thoại, “Cậu có phát hiện gì hay cần gì, cứ gọi cho hai đứa này là được. Có chỗ nào nghĩ không thông, cũng có thể gọi cho Gulf.”
“Nga.”Tần Âu gật đầu, “Tôi đã đọc qua sách của cậu ta, có thể cố vấn tâm lý sao? Mất phí không?”
Kla lắc đầu, “Khi nào có kẻ truy sát cậu, cậu cũng có thể qua chỗ bọn họ lánh nạn.”
“Ha ha ha.” Tần Âu nhịn không được nở nụ cười, tiếp nhận tờ giấy viết hai số điện thoại, tạm biệt Kla, đi xuống lầu.
Chờ Tần Âu đi rồi, Kla bước vào bên trong, cất giọng, “Đều đã nghe được?”
Lúc này, từ phía sau lối ra sân thượng, Gulf nhô đầu ra, hắc hắc cười với Kla.
“Án tử điều tra đến đâu rồi?” Kla hỏi.
“Có đầu mối rồi, đang theo dõi.”Gulf đi tới bên cạnh Kla, cùng ông ấy đi xuống lầu, “Cục trưởng Kla,chú quen với Tần Âu kia a?”
“Rất quen thuộc, danh tiếng của cậu ra khi đó ở cảnh cục không thua gì Mew bây giờ đâu.”Kla lắc đầu, “Đáng tiếc a, làm công việc này, phải mạo hiểm a, trả giá vô cùng đắt.”
Gulf nhìn Kla một chút, nhìn thấy vẻ thương tiếc trên mặt ông, liền cười nói, “Cục trưởng Kla, Tần Âu này quả không tệ, bất quá cháu nhìn ra được, hắn rất quan tâm tới án kiện, một người lợi hại như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc.”
Kal nhìn Gulf, hỏi, “Lại có mưu ma chước quỷ gì rồi?”
Gulf nhún nhún vai, cười nói, “Cho cháu số điện thoại của hắn đi.”
Kla nghi hoặc, thấy Gulf lấy điện thoại ra, thì đọc lên một dãy số, Gulf nhập vào điện thoại, lưu lại, cười tủm tỉm nói, “Lấy dự phòng nha.”Nói xong, cười ha hả rời đi.
Kla có chút buồn bực, Gulf cười đến rất quái dị, không biết đã nghĩ ra thứ gì.
Cùng Gulf xuống dưới lầu, lại hỏi, “Tharn thế nào?”
“Vừa rồi Type nói đã xuất viện, tối nay phải tham gia tiệc khai mạc công ty giải trí mới nữa.” Gulf trả lời.
“Đêm nay?” Kla nhíu mày, “Vấn đề an ninh thế nào? Tai nạn xe cộ lần trước cũng chưa chắc là ngoài ý muốn a.”
“Vâng, cá nhân cháu thấy tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.”Gulf sờ sờ mũi, nghiêm túc nói.
“Vậy còn để cậu ta công khai lộ diện?”Kla nhíu mày.
“Buổi lễ khai mạc kia, Singto cũng được mời, cháu với Mew mang theo vài người SCI tham gia, dù sao, nếu đúng là nhằm vào bọn cháu, lần này là cơ hội tốt để dẫn dụ đầu mối a.”
“Không sợ nguy hiểm à?” Kla cùng Gulf đi vào thang máy.
“Ha hả.”Gulf mỉm cười, “Yên tâm đi, anh hai đây là lần đầu tiên bị ám toán, có một lần chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, tuy rằng bị mất một phần trí nhớ, nhưng Tharn Jongcheveevat vẫn là Tharn Jongcheveevat nha.”
“Có lý.”Kla gật đầu, lúc này, điện thoại di động vang lên, Kla mở lên nghe, “A lô? Tôi là…”
Một lúc lâu, Kla gật đầu, “Hiểu rồi, ừ, cẩn thận xử lý.”
Cúp điện thoại, chỉ thấy Kla mặt trầm như nước.
“Đúng rồi cục trưởng Kla, nguyên nhân lần cúp điện này đã điều tra ra chưa?” Gulf hỏi.
Kla liếc Gulf, chỉ thấy cậu ta cười đến giảo hoạt, nhịn không được lắc đầu, “Chỉ được cái thông minh.”
“Chuyện gì xảy ra a?” Gulf hỏi.
Kla nhìn xung quanh một chút, cúi đầu xuống, thì thầm vào tai Gulf mấy câu.
Gulf sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Kla, “Sao thế được?”
Kla thở dài, “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a.” Vừa nói xong, thang máy cũng xuống tới nơi, đi ra ngoài, Kla nói với Gulf, “Cháu cùng Mew, còn có toàn bộ người của SCI, đều cẩn thận chút.”
“Cháu hiểu rồi.”Gulf gật đầu, về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc SCI, mọi người sắc mặt nghiêm trọng, Gulf có chút nghi hoặc, không thể nhanh như vậy đã biết a, cũng không nói gì, chỉ đi vào, thì thấy Mã Hân cũng ở trong, Mew đang xem một phần tư liệu, Tương Bình đang tìm tòi cái gì đó, như vừa có phát hiện gì lớn lắm vậy.
“Làm sao vậy?” Gulf hỏi.
“Đây là báo cáo điều tra dấu vân tay trên cánh tay tài xế taxi ngày đó a.” Mew nói, đem bản báo cáo đưa cho Gulf.
Gulf tiếp nhận nhìn một chút, thì thấy vân tay này là của một nữ sinh cao trung, cảm thấy có chút có chút kỳ quái, “Thực sự là nữ sinh cao trung a?” Lại nhìn xuống dưới...... dòng cuối cùng, nữ sinh này đã chết vào tháng sáu năm 2009 vì tai nạn xe cộ, khi chết được 16 tuổi.
Gulf mở to hai mắt nhìn Mew, “Đây là…”
Mew nhún vai, “Ừ, xem ảnh đi.”
Gulf nhìn thoáng qua ảnh chụp người chết, tuy rằng khuôn mặt trong video không quá rõ ràng, nhưng cùng người chết này có vài phần tương tự.
“Vương Trân Ngưng?”Gulf nhìn vào tên một chút, “Rất có chất thơ nha.”
“Cha mẹ cô bé đều là giáo sư, đã liên hệ với người nhà, chúng ta đi điều tra một chút?”Mew hỏi.
“Ừ.”Gulf gật đầu, cùng Mew xuất môn, tới lầu dưới, Mã Hán gọi điện thoại tới, nói tình hình người tài xế gây chuyện ở cảnh cục kia đã ổn định trở lại, bác sĩ kiểm tra xong nói hắn là một tên nghiện, nên vẫn ồn ào liên tục, bọn họ có thẩm vấn sơ qua, không thu được gì.
Mew cùng Gulf nhìn nha, đều bất đắc dĩ lắc đầu, hoá ra là một kẻ nghiện hút?
Bất đắc dĩ, hai người không thể làm gì khác hơn là lên xe, tới trước nhà Vương Trân Ngưng, điều tra về u linh đột nhiên xuất hiện kia.
Thành phố S, phòng làm việc Jongcheveevat thị.
Tharn đang lật xem báo cáo cùng nhật ký, lâu lâu sẽ ngẩng đầu, nhìn Type đang nằm trên sô pha.
Hôm qua đấu tranh kịch liệt với nồi canh một đêm, đến hừng sáng lại ngủ không được, sớm tỉnh dậy chạy tới xem Tharn. Chỉ là Tharn không chịu về nhà, dứt khoát đòi tới công ty, Type không thể làm gì khác hơn là đi cùng hắn, vừa tới ngồi xuống lập tức ngủ mất.
Tharn đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới bên sô pha, ngồi lên bàn trà, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Type.
Đưa tay khẽ sửa lại tóc cho Type, ngón tay bất giác đi xuống dưới, nhẹ nhàng điểm điểm lên cái trán, sau đó là mũi, cuối cùng nhéo nhéo cái cằm của Type, Tharn khẽ nở nụ cười.
Type đại khái là mệt muốn chết rồi, nên không hề tỉnh lại, ngủ say vô cùng.
Tharn nhìn qua, ngón tay khẽ chọc chọc làn môi của Type, sau đó thu hồi ngón tay, cúi đầu kẽ hôn lên đó.
Bất đồng với tính cách lạnh lùng của người nọ, đôi môi này vừa ấm áp lại mềm mại, Tharn cảm nhận được sự mềm mại này, không khỏi buồn cười, năm đó mình với người này nhất định là nhất kiến chung tình, bởi vì vô luận là tướng mạo, hay tính cách, ngón tay thậm chí là mái tóc, mỗi một nơi một chỗ đều phi thường phù hợp với thẩm mỹ của mình.
Vừa nhìn, Tharn vừa không thành thật đứng lên, đưa tay nhéo nhéo quai hàm của Type.
“Ưm …” Type bị phá rối, xoay người sang, đưa tay ra theo bản năng cản lại, giống như phá giấc ngủ của hắn không phải là Tharn mà là một chú mèo nào đó.
Tharn bật cười, không phá nữa, để người nọ an tĩnh ngủ.
Về tới bên bàn, Tharn lấy tư liệu lên xem, thì để ý thấy điện thoại trên bàn không biết lúc nào đã ngừng nạp điện, vừa rồi còn được mà, đại khái là vỉ đột nhiên cúp điện đi.
Cầm điện thoại lên, khởi động máy … Điện thoại này đại khái có chức năng tự động khôi phục, trở về màn hình của vài ngày trước, bên trên có một nhật ký nhắc nhở ――Ngày kỷ niệm, lễ vật, kinh hỉ.
Tharn sờ sờ cằm… Lễ vật gì nhỉ?
____Tiệc tối
“Tiệc tối?” Singto nghe thấy Lý Dĩnh nói qua điện thoại mới nhíu nhíu mày, “Thiếu chút nữa quên mất, còn có a… thân thể Tharn Jongcheveevat ổn rồi sao? Giờ còn muốn đi dự tiệc?”
“Không có biện pháp a, hắn là lão bản, hắn nói muốn đi thì hắn đi, còn có rất nhiều đại minh tinh xuất hiện đó, đều là nghệ sĩ của công ty hắn, hôm nay đều muốn yết bài, cậu thế nhưng là đại bài nha, không đi không được đâu á.”
Singto khóe miệng co rút, Lý Dĩnh nói câu này, sao nghe giống như mình đang treo biển tiếp khách quá vậy …
“Cậu nhớ mặc đàng hoàng chút, đừng có mà áo sơmi quần jean thôi, đúng là gợi cảm thật nhưng không nên mặc thế đến đấy câu dẫn nữ sinh, coi chừng bị truyền thông loạn viết á! Còn có a, tới lúc đó không được bám lấy Krist, cậu cũng không muốn hại nhóc ấy đúng không?!”
Nói xong, Lý Dĩnh cúp điện thoại.
Singto mí mắt giật giật, buông điện thoại ra, trong miệng khẽ lầm bầm, “Đúng là phụ nữ … May mà Kít Kít là nam a.”
“Hả?” Krist nhìn qua, cậu nhóc đang bận rộn kiểm tra thành quả của các chị mẹ cảnh viên, trong lòng tán thán, trên đời này vẫn còn thật nhiều người tốt nha.
Lúc này, Gulf cùng Mew đã trở về.
“Thế nào?”Mọi người thấy bọn họ ủ rũ, cảm thấy kỳ quái.
“Đừng nói nữa, người không còn ở nữa, tìm sao cũng không được.” Gulf có chút buồn bực.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy nghi hoặc.
“Anh đi tìm bộ đồ gì đó để thay đây.” Singto đứng lên, nói với Krist, “Lát nữa em có đi tiệc của đại ca em không?”
Krist suy nghĩ một chút, nói, “Mấy anh không cho em đi, em cũng muốn đọc cho xong đống sách này.”
Singto cũng biết Krist rất hướng nội không thích tham gia mấy loại tiệc tùng này, bất quá vẫn suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy em ở đâu?”
“Em cùng Lisbon về nhà trước chờ anh.” Krist trả lời.
Singto nghĩ nghĩ, lại nói, “Ừm… Lisbon giờ anh đưa về luôn, em đi tiệc với anh nha?”
Krist có chút buồn bực, hỏi, “Làm gì a?”
Singto nói, “Ừm … Em gần đây tốt nhất đừng rời khỏi anh, mới sáng nay có xe đụng em, anh lo lắm.”
“Ừ… Được rồi.” Krist gật đầu, có vẻ ngoan ngoãn thuận theo.
“Hô…”Singto thở hắt ra, “Anh đi thay quần áo với chở Lisbon về đây.”
“Em cũng đi, anh ở một mình em cũng lo.” Krist lấy súng, chuẩn bị đuổi theo, Singto hơi do dự, vừa đúng lúc Gulf đi qua, hỏi, “Kít Kít, đi đâu á? Chúng ta lát nữa đều phải tới yến hội, Mew muốn thống nhất cách bố trí quân.”
“Ách… Thế ạ?” Krist nhìn Singto, Singto vội nói, “Không có việc gì, em đi đi, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Vậy anh cẩn thận một chút nga.” Krist căn dặn, tựa hồ rất lo lắng.
“Yên tâm.” Singto sờ sờ đầu Krist.
Krist cười tủm tỉm bước đi.
Singto thở phào nhẹ nhõm muốn ra ngoài, thì thấy Gulf thấp giọng nói, “Cậu muốn đi gặp trực tiếp?”
Singto cả kinh vội lắc đầu, Gulf cười xấu xa.
Singto thở dài, nhìn Gulf, “Tính tình anh cũng quá xấu xa đó.”
Gulf cùng hắn đi dọc theo hành lang, hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đi đổi y phục chuẩn bị dự tiệc tối a.”Singto nói, rồi ngoắc ngoắc Lisbon.
Lisbon bước về phía hắn.
“Nga?”Gulf cười hỏi, “Còn gì không?”
“Ừm … Tôi đại khái đã biết người viết thư cho tôi là ai, muốn đi xác định một chút.”Nói rồi, Singto nhún nhún vai, “Đừng nói với Kít Kít, không cần phải khiến nhóc ấy lo lắng thêm.”
“Ừ, hiểu rồi.” Gulf suy nghĩ một chút, nói, “Đúng rồi, có một chuyện cần nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Singto nhìn anh.
Gulf tiến lại, nói nhỏ vào tai Singto vài câu.
Singto khẽ nhíu mày, nhìn Gulf, nhướn mày, như là hỏi ―― thật sao?
Gulf gật đầu.
“Tôi biết rồi.”Singto xoay người rời đi.
Gulf đi bộ trở lại, gặp Mew, lôi kéo người ta qua một bên, thì thầm một hồi, cuối cùng Mew cau mày.
“Đây là trang phục của đêm nay.”Lúc này, Lô Phương đi tới, phát trang phục cho mọi người.
“Đen à?”Mew vô cùng chán ghét mấy thứ đen thùi lùi, “Sao lại phải mặc đồ đen?”
“Giả thành vệ sĩ a, Tharn Jongcheveevat bị tập kích, siết chặt an ninh là bình thường đúng không?”Lô Phương nói, “Hơn nữa vệ sĩ tương đối không bị để ý, lại đeo kính râm, y chang Men in Black, đẹp trai nha.”
Mew nhíu mày, nói, “Không cần được không? Một hai người ngoại lệ cũng ổn mà, tôi đứng trong góc cho.”
Lô Phương giao hai bộ tây trang cho liễu Gulf, hơi nhướn mày với anh, như muốn nói ―― cậu lên đi.
Gulf tiếp nhận tây trang, ho khan một tiếng, liếc Mew, bắt đầu, “Cậu thấy cậu còn thiếu nổi bật sao? Cậu không sợ N ký giả truyền thông chụp được cậu sau đó báo chí ngày mai tràn ngập tin cậu là nghệ sĩ tiềm năng mới đào tạo của tập đoàn Jongcheveevat thị à? Cậu không sợ đi trên đường gặp một đống người bắt cậu kí tên chụp ảnh rồi một đống nữ sinh sờ mó cậu rồi hét chói tai rồi để hình bán nude của cậu làm avatar xong ps vào đó đây là Schwarzenegger à?”
Mew đưa tay giật lấy y phục, nói, “Tôi mặc, đừng nói nữa!”
Gulf cười tủm tỉm, quay đầu lại, Lô Phương giơ thẳng ngón tay cái với anh.
Tương đối kỳ quái chính là, bên trên y phục cũng có tên, mà size của mọi người giống nhau như đúc, mặc lại rất vừa người, y như đặt may theo yêu cầu vậy.
“Lần trước đo người là để làm mấy cái này sao?” Gulf hỏi Lô Phương.
“Ừ, sợ có lúc các cậu phá án cần đến trang phục thống nhất, nên đã làm sẵn vài bộ, chủ yếu là kinh phí còn thừa của năm ngoái, năm nay có thêm một khoản chi cho trang phục đó, để hôm nào làm thêm vài kiểu, để dùng cho bất kì tình huống nào.”
“Ừm.” Mọi người gật đầu, Mew có chút khó xử hỏi hắn, “Làm thêm mấy kiểu nữa có khoa trương quá không? Làm mấy thứ này nhiều cũng dư thừa thôi, có tiền đem đi quyên góp còn hơn.”
Lô Phương nhún nhún vai, “Khoản chi cho trang phục còn đang trong dự tính a.”
“Em muốn!” Mã Hân đột nhiên giơ tay, ló mặt ra nói, “Đề nghị được cấp quân trang.”
Mọi người bất đắc dĩ, Lô Phương nói đùa, “Hân Hân, sớm lộ bản chất như vậy không sợ sao?”Vừa nói vừa liếc sang Lạc Thiên.
Mã Hân cũng sắc lẻm liếc qua, Lạc Thiên càng vô tội.
“Trước xuống căn tin ăn, sau đó tập hợp, đến bữa tiệc tối.”Mew nhìn đồng hồ một chút, phân phó một tiếng, mọi người lập tức giải tán.
Krist chậm rãi xuống dưới lầu, hình như đang không yên lòng, Gulf đi qua thấy thì khoác vai cậu, hỏi, “Kít Kít? Làm sao vậy?”
“Không.”Krist lắc đầu, nhìn Gulf, nói, “Em có chút lo lắng cho Sing… Sao cũng thấy anh ấy là lạ.”
Gulf mỉm cười, “Gần đây nổi tiếng quá, cậu ta sợ bị truyền thông chụp được rồi gây phiền phức cho em a.”
“Là như vậy sao?”Krist hỏi.
“Ừ.”Gulf gật đầu, vỗ vỗ vai cậu nhóc, cũng âm thầm thở dài, Singto có vài nét khá giống Mild, rất khó trị a.
Đuổi mọi người đi ăn, Tharn trở về phòng làm việc của Jongcheveevat thị.
Type vừa tỉnh ngủ, cảm giác đầu hơi choáng lại căng, tựa hồ có chút khó chịu, thức đêm với hắn mà nói là chuyện bình thường, chưa bao giờ có cảm giác khó chịu thế này, đại khái là bởi vì lo lắng cho Tharn, cộng với cả đêm ngủ không ngon, sau đó lại nằm trên sô pha lâu quá nên bị nhiễm lạnh.
Type đứng lên, cảm thấy choáng vô cùng, phát hiện trên người có khoác một cái áo tây trang, cầm lên nhìn một chút, là của Tharn.
Ngồi trên sô pha đờ ra một lúc, hắn thấy được trên bàn trà trước mặt, có một đầu lọc thuốc lá, Tharn hẳn đã ngồi ở đó một hồi.
Type khó hiểu lau lau môi, vừa rồi hình như đã bị người hôn qua, cảm giác y hệt lúc thức dậy mấy buổi sáng trước kia a … Không lẽ mình gặp ảo giác?
Nghĩ tới đây, mặc dù mệt chết đi được, Type vẫn bực bội ném tây trang đi, đứng lên, quen thuộc đi đến bên tủ mở ra, lấy một chai rượu cùng một cái ly. Rót rượu, uống một ngụm, cảm thấy thanh tỉnh hơn một ít thì đặt ly xuống.
“Em dậy rồi?”
Phía sau truyền đến một thanh âm rất quen thuộc, Type quay đầu lại nhìn.Tharn đang bưng một ly cà phê cùng một phần điểm tâm đứng ở cửa, “Anh không nỡ gọi em dậy, em ngủ rất say, thế nhưng cũng trễ rồi, em phải ăn chút gì đó, rồi thay đồ, chúng ta đi tham gia tiệc tối.”
“Tiệc gì?” Type có chút mệt mỏi, sớm đã đem ba cái tiệc tùng nọ kia quên phéng mất, liền đưa tay nhận lấy ly cà phê muốn uống, thì Tharn đưa tay chặn lại, đưa bánh ga tô qua, “Ăn cái này đã.”
Type chẳng thèm uống cà phê nữa.
Tharn nhìn thấy cười cười, “Muốn anh đút?”
Type khẽ nhíu mày, buông ly cà phê ra, thối lui một bước, dựa vào tủ rượu ngửa cổ đem phần rượu còn sót lại trong ly uống cạn.
Tharn nhìn thấy một giọt rượu đo đỏ theo khóe miệng hắn trượt xuống cằm, trôi xuống cổ rồi chui vào bên trong áo… thì không hiểu sao có một loại kích động rần rật chạy qua từng mạch máu, trong người cảm thấy nóng hầm hập, nhãn thần cũng sắc bén thêm vài phần. 🤌🏻
[ trời móa nghĩ thôi mà nungwsg 🤌🏻
Type uống rượu xong, đảo mắt liếc Tharn, thấy thần sắc của hắn, thì hơi nhếch miệng cười.
Tharn sửng sốt, trong nét cười của Type có chút bỡn cợt, có chút am hiểu, lại có chút an tâm khó hiểu.
Tharn cảm thấy có chút thất bại, bản thân mình khi chưa bị mất trí nhớ, có phải đã bị người này quản đến gắt gao hay không?
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Type vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, thấp giọng nói, “Đúng thế đấy.”
Rồi, Tharn cảm thấy môi mình nóng lên …
Sau đó, anh cảm thấy không thể khống chế được tay chân cùng ý nghĩ của mình, một loại kích động khó hiểu hoàn toàn kiểm soát cơ thể. Đến lúc được buông tha, trong miệng đã vương lại một hương rượu nhàn nhạt, cùng với cảm giác buồn bực trong lòng vì chưa được thỏa mãn.
[ Tự nhiên muốn chèo TypeTharn ghê ('・ω・)ゞ mà sợ Đại Ca ném xuống Thái Bình Dương 🤌🏻
Type đưa tay đẩy anh ra, buông ly rượu, vừa đi tới sô pha vừa hỏi, “Y phục đâu?”
Tharn một lúc lâu sau mới đi qua, vươn tay kéo lấy Type.
“Đừng nháo.”Type đẩy ra, “Trước khi anh nhớ ra đừng động vào tôi.”
“Em vừa hôn anh đó.”Tharn nói.
“Tôi được còn anh thì không!” Type hùng hồn phán ra một câu.
Tharn bật cười, lắc đầu, mạnh mẽ kéo người trở về, Type nhắm mắt, chờ nửa ngày, không thấy động tĩnh gì, chỉ có bàn tay của Tharn áp lên trán mình.
Type mở mắt ra, thì thấy Tharn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, “Nóng.”
Sau đó, lúc Type thay quần áo bị nhét một nhiệt kế vào miệng, chờ nhiệt kế đo xong, bác sĩ riêng cũng đã tới.
Nhìn nhiệt kế, bác sĩ nhíu mày.
Type nói, “Không có việc gì, bị cảm thôi, tiêm một mũi hạ sốt là được.”
Bác sĩ kia tuổi cũng khá cao rồi, tóc đã bắt đầu bạc, nhìn nhìn Type, rồi trừng mắt nói, “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Ngồi xuống!”
Type bị doạ sợ, Tharn lại mỉm cười, dường như rất thích nhìn hắn bị xấu hổ.
Type có chút nhụt chí ngồi xuống, nhìn bác sĩ kia.
Bác sĩ nọ có vẻ rất giỏi, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, còn bắt mạch cho Type, sau đó nói, “Thân thể cậu phải chậm rãi điều trị, cậu làm nghề gì? Sao lại phá hư thân thể thành cái dạng này?”
Type vừa định mở miệng nói mình là pháp y, bất quá phỏng chừng bác sĩ này sẽ nói, cũng là bác sĩ sao lại không biết xấu hổ như vậy?! Liền quyết định ngậm miệng lại không nói nữa.
Bác sĩ này mở hòm thuốc ra, nói, “Trước tiên truyền một chai nước biển.”
“Truyền nước biển?”Type vừa định cãi lại, bác sĩ nọ liền trừng mắt nhìn sang.
Type không thể làm gì khác hơn là thở dài, dựa người lên sô pha, để bác sĩ ghim kim vào, sau đó dựng cột lên để truyền nước biển, còn bắt hắn không được tháo ra sớm, chí ít cũng phải để một hai tiếng đồng hồ để truyền cho xong.
Type có chút phiền muộn, hỏi Tharn, “Tiệc tối còn bao lâu nữa?”
Tharn hỏi bác sĩ, “Hắn ngoại trừ cảm mạo còn có bệnh gì khác không?”
“Ừm, chủ yếu là hội chứng mệt nhọc với cậy khoẻ thôi.” Bác sĩ nói, lại nhìn một chút đống rượu, cà phê cùng bánh ga-tô trên bàn, nhíu mày nói, “Ăn ít mấy thứ độc hại này thôi, ăn cơm ăn canh uống nước vào.” Nói rồi, xách hòm thuốc bước ra ngoài.
Tharn nhún nhún vai, nhìn Type, “Nghe thấy chưa?”
Type không nói lời nào, đưa tay với lấy cái áo vest ở bên cạnh, truyền nước biển người có chút lạnh.
Lúc này, Tiểu Đinh gõ cửa tiến vào, nói với Tharn, “Đại ca, nửa giờ nữa bắt đầu rồi.”
Tharn gật đầu, “Hoãn lại một tiếng rưỡi đi, đúng rồi, mua cho anh vài món Thái nóng sốt với ít nước lại đây.”
“Hả?” Tiểu Đinh mở to hai mắt, “Bên ngoài có hơn chục ngôi sao, hơn chục đài truyền hình, cả ngàn lượt ký giả, còn có một đám phú hào, anh bắt cả đống người thế chờ một tiếng rưỡi đồng hồ?”
Tharn nhướn mày nhìn qua, “Cậu muốn anh nhắc lại lần thứ hai?”
Tiểu Đinh giật mình một cái, đóng cửa lại bỏ chạy, trong miệng ồn ào, “Đáng ghét, thật đáng sợ!”
Tharn cảm thấy cậu ta không đáng tin, nên lại gọi điện cho Đại Đinh, kêu hắn đi mua đồ ăn Thái Lan, tốt nhất là một chén canh nóng.
Type nhìn lên, Tharn mỉm cười, “Anh cũng chưa ăn cơm, nhìn em anh liền thấy đói 🤌🏻.”
…
Một giờ sau, trong đại sảnh bắt đầu tụ tập các loại nhân vật nổi tiếng trong xã hội, mọi người đang lo lắng chờ đợi, Tiểu Đinh cùng Đại Định an bài rất nhiều người lên đọc diễn văn, còn làm một buổi lễ trao giải nho nhỏ.
Mọi người trong lòng có hờn giận không thì không biết, bất quá mặt mũi của Tharn thì không ai dám làm lơ, cho nên ai cũng tươi cười đầy mặt.
Mew nhìn trái nhìn phải một hồi, đi tới bên Gulf thấp giọng nói, “Anh hai thật giỏi a, thế này mà cũng muộn được?”
Gulf nhìn xung quanh một chút, “Type cũng không thấy đâu.”
Mew nghiêng đầu nhìn sang, “Mèo Nhỏ, đang nghĩ gì đó?”
Gulf nhìn trời.
Đang nói chuyện, thì thấy Krist đang đứng ở cửa, thần sắc có chút lo lắng.
Mew nhìn Gulf, “Singto còn chưa tới?”
Gulf gật đầu, lấy di động ra đưa cho anh nhìn, chỉ thấy trên đó có một tin nhắn của Singto ―― tối nay tôi sẽ tới, đừng sốt ruột.
“Cậu ta nhắn tin cho Kít Kít chưa?” Mew hỏi.
“Nhắn rồi.”Gulf nói, “Vừa rồi Kít Kít có nói với tôi.”
“Tối nay… chậm một tiếng rồi?”Mew nhướn mày.
Gulf thở dài, “Cậu còn muốn thế nào? Cậu ta là cháu của Mild, không đáng tin một chút cũng là bình thường, không gặp chuyện không may là được rồi.”
“Sao lại chắc chắn thế?”Mew nhìn anh.
“Tuyệt đối nha!” Gulf chớp chớp mắt, “Sinh mệnh so với Tiểu Cường còn mạnh hơn!”
“Hắt xì…”Ở một nơi xa xa nào đó Mild hắt xì một cái to, đưa tay sờ sờ con mèo Ba Tư lông trắng trong lòng, “Lại nói xấu mình a?!”
_____Vị vũ giả có thân phận phức tạp
Gulf chờ mọi người ở bên trong sảnh lớn, đúng hai tiếng sau, mới nhìn thấy Singto vội vã từ bên ngoài chạy vào, “Đã tới chậm, xin lỗi.”
Mew nhìn a nhìn hắn, cười hỏi, “Cậu với đại ca không phải nháy nhau trước rồi à? Đều muộn a.”
Singto sửng sốt, “Bọn họ cũng muộn sao?”
Đang nói chuyện, thì thấy Krist đứng một bên nhìn hắn, nhãn thần có chút cổ quái.
“Kít Kít?” Singto quay đầu lại nhìn cậu.
“Sao lại lâu như vậy?” Krist hỏi, “Anh không phải đi thay quần áo sao? Y phục đâu?”
Singto sửng sốt, nhìn nhìn người mình một chút, vẫn là áo sơmi quần jean, có chút bất đắc dĩ cười cười, “Ách… Anh đột nhiên phát hiện tây trang của thành phố S đều bị người mua hết mất tiêu.”
Mọi người có chút bất lực nhìn hắn, sắc mặt Krist càng xấu thêm.
Gulf ra hiệu bằng mắt với Mew, hai người đang muốn chạy, nhưng Singto lại nháy mắt liên tục, ý muốn bọn họ hỗ trợ.
Krist thấy được, liền hỏi, “Làm sao vậy? Mọi người có chuyện gì giấu em sao?”
“Không phải đâu! “Singto vội vã lắc đầu, hắn cùng Krist một chỗ lâu như vậy, Krist đã dần dần bước ra khỏi cái bóng ma của một tiểu hài tử vô cùng tự ti trong quá khứ, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, biểu tình bị tổn thương hay có trước kia lại xuất hiện trên mặt làm Singto thoáng cái bần thần.
Gulf thở dài, đưa tay ôm lấy vai Krist kéo cậu nhóc qua một bên, thấp giọng nói, “Kít Kít, nghĩ đi đâu vậy, Singto gần đây đang chuẩn bị lễ vật cho em, muốn em bất ngờ đó.”
“A?”Krist sửng sốt, nhìn Gulf.
Gulf quay lưng lại Singto, nói khẽ với Krist, “Cậu ta có nói vì biểu diễn mà vẫn luôn lơ là em, nên lần này muốn chuẩn bị một kế hoạch muốn em hài lòng, liền bắt bọn anh giúp cậu ta giấu diếm, để có thể tạo bất ngờ cho em.”
Nét thương tâm trên mặt Krist lập tức biến mất, trái lại có chút xấu hổ, là tự mình lòng dạ hẹp hòi rồi, luôn nghi thần nghi quỷ, còn nghĩ anh ấy có chuyện gì muốn giấu mình nữa chứ.
Liền gật đầu, đưa tay xoa xoa gáy cười cười, “Đúng nga, là em nghĩ nhiều rồi.”
Sau đó, Krist liền khôi phục lại thái độ bình thường, trở về, đưa tay vỗ vỗ áo sơ mi của Singto, “Anh cứ mặc vậy mà tham gia bữa tiệc à, coi chừng Lý Dĩnh mắng anh đó.”
Singto thấy cậu nhóc không tức giận, đâu thèm quản Lý Dĩnh kia có mắng chửi người hay không a, tâm cũng thả lỏng không ít.
Lúc này, quả nhiên thấy Lý Dĩnh hung thần ác sát liếc qua, dữ tợn trừng mắt với Singto,thế nhưng đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tới chào hỏi Singto, Krist cũng quay về vị trí theo dõi, Gulf cùng Mew cũng yên tâm chờ đợi, Mew nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhướn mày với Gulf ―― sao trễ vậy? Đại ca rốt cuộc muốn làm gì?
Đúng lúc này, chỉ thấy đèn đồng loạt bật sáng.
Sau đó, từ cánh cửa hông, Type lặng lẽ đi ra, hoà vào đoàn người, không khiến nhiều người chú ý lắm, đi tới bên cạnh Gulf l.
“Sắc mặt sao xấu như vậy?” Gulf nhìn khuôn mặt trắng bệch của Type, có chút lo lắng, anh ấy khẳng định là vì quá lo lắng cho anh hai rồi ….
Type lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều hướng về phía sân khấu nhỏ phía trước, chỉ thấy Tharn một mình xuất hiện, ưu nhã thong dong bước ra, mọi người ở đây, vô luận đang có tính toán gì, trong lòng đều hiểu rõ, Tharn hoàn toàn không có việc gì, thậm chí ngay cả một chút dấu hiệu thụ thương cũng không có, khác xa tin đồn bên ngoài nào là, bị thương rất nặng, hay là đã bị đâm chết, đang mời một thế thân để chống đỡ.
Tharn bước đến trung tâm sân khấu thì dừng lại, nhìn nhìn mọi người bên dưới một chút, công văn diễn thuyết Đại Đinh Tiểu Đinh trước đó đã chuẩn bị rất tốt, anh cũng dựa vào ảnh chụp nhận ra một số người, trong lòng hiểu rõ, diễn viên của đêm nay là Singto, công tác chia làm ba bước, thứ nhất là nói chuyện, thứ hai là yết bài, thứ ba là ký hợp đồng.
Tharn trước tiên thuận miệng nói vài lời dạo đầu, anh từ trước đến nay vẫn ít nói, bởi vậy chỉ qua loa vài câu, cũng không ai để ý. Sau đó, Tharn xoay người, đưa tay bóc một lớp lụa đỏ trên tấm bảng lớn, để lộ ra hình ảnh của tập đoàn Jongcheveevat thị.
Mọi người vỗ tay, cuối cùng, Tharn giới thiệu Singto với mọi người, đồng thời cử hành một nghi thức ký ước ngắn gọn.
Singto bước lên, đi ký ước lại mang tay không, một nữ phục vụ cầm bút định đưa đến cho thì không biết từ lúc nào đã lọt vào tay Singto, mọi người thấy vậy cười vang vui vẻ, toàn bộ nghi thức ký ước tiến hành rất thuận lợi.
Cuối cùng là màn biểu diễn của ngôi sao hàng đầu do Tharn thành lập trước đây, chính là ban nhạc của Tề Nhạc, bữa tiệc cũng đã bắt đầu, chúng nhân vật nổi tiếng bắt đầu đi đây đó giao lưu, vui đùa.
Mọi người trong SCI thần kinh lúc nào cũng căng cứng, luôn luôn chú ý đến tình huống xung quanh, nhưng ngoài dự liệu chính là, không có bất cứ thứ gì phát sinh.
Mew khẽ nhíu mày, nhìn Gulf một chút, tựa hồ có chút thất vọng.
Gulf cũng không biết làm sao, chính lúc này, anh đột nhiên trông thấy một người…
Gulf kêu Mew qua, hỏi, “Người kia là ai a?”
Mew theo hướng tay của Gulf nhìn qua, thì thấy đó là một người đàn ông áo da màu đen, vóc người phi thường phi thường gầy, tóc lại dài, còn đeo theo một cặp kính đen, đường nét trên mặt nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái mũi rất cao, nhìn qua hẳn cũng không xấu xí, nước da trắng xanh, môi hơi tím, thoạt nhìn như là một ca sĩ dòng Visual Kei không chính thống.
“Phỏng chừng là một nghệ sĩ nào đó a?”Mew hỏi Singto, “Làm sao vậy?”
“Hắn từ lúc vào đây đều nhìn chằm chằm vào Singtuan của em….” Lúc này, Krist đi tới phía sau, thấp giọng nói.
Gulf cùng Mew đều nhướn mày, quả nhiên quan tâm hay không khác xa nhau nha, đụng phải chuyện của Singto, Krist dĩ nhiên lại nhạy cảm vô cùng!
Mew cũng chú ý nhìn lại một chút, phát hiện quả nhiên có chuyện, lúc này, biễu diễn của Tề Nhạc đã kết thúc, thay vào đó là diễn tấu của một nghệ sĩ dương cầm, mọi người ai khiêu vũ tiếp tục khiêu vũ, ai ăn thì cứ ăn, Đại Đinh Tiểu Đinh bận rộn đi loanh quanh bắt chuyện.
Tề Nhạc Trần Giai Di đều ở chỗ này, hai người lặng lẽ đi tới bên cạnh Triệu Hổ cùng Mã Hán, nhỏ giọng nói chuyện.
Mew bất đắc dĩ, “Không sợ bị truyền thông thấy sao?”
“Yên tâm.”
Lúc này, phía sau có tiếng một cô gái vang đến, “Truyền thông hôm nay tới đây chỉ để ca tụng thôi, không ai dám loạn viết gì đâu, dù sao cũng là địa bàn của Jongcheveevat đại ca a.”
Gulf cùng Mew quay đầu lại, thì thấy phía sau là một nữ sinh mặc một chiếc áo sơ mi sọc đỏ thắt caravat cùng chiếc quần soóc … là tay trống trong đoàn của Tề Nhạc, cô bé này hiện tại nay cũng rất nổi tiếng … thiếu nữ bất lương năm đó, Trần Du.
Mew cùng Gulf trên dưới nhìn cô gái này một chút, đều giật mình, đây là con gái tuổi mười tám sao? Nữ sinh này bọn họ vốn không có ấn tượng quá sâu, năm đó hình như uống thuốc vào rồi làm càn làm loạn … Nhưng lúc đó cô bé vì muốn cứu Tề Nhạc thiếu chút nữa ngay cả tính mạng cũng không cần, làm ai cũng nhớ rõ đó là một cô bé tốt, rất xem trọng tình bạn. Hôm nay, Trần Du, Tề Nhạc, Trần Giai Di, Mã Hân, bốn nữ sinh này thế nhưng lại là hảo tỷ muội. Nghe nói ngày đó Mã Hân vì chuyện của Lạc Thiên không thoải mái, nên đã bực bội rất lâu, ngày hôm sau Lạc Thiên liền bị ba cô bé kia cuồng oanh lạm tạc, ngay cả Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng gặp liên luỵ.
“Sao lại nhìn em như thế?” Trần Du nhướn mày, còn có chút xấu hổ.
Gulf bật cười, “Trần Du, trống đánh rất hay nha.”
Trần Du nhướn nhướn mày, tay khẽ vỗ vào chiếc trống trước bụng, cười nói, “Loại trống quý giá nhất trên thế giới đó, Jongcheveevat đại ca ra tay rất hào phóng!”
Gulf cùng Mew nhướn mày ―― quả nhiên!
“Các anh nhìn gì á?” Trần Du vừa gặm một miếng bánh nướng, vừa nói, “Vừa nãy mới đến cô nhi viện thăm đám nhóc ranh, đói chết mất, còn phải cố bắt chúng ăn.”
Gulf cùng Mew nhìn nhau, hai nha đầu này đã trải qua nhiều lần sinh tử, điều trị thuốc, đuổi học, bị bài xích, tới bây giờ lại trở thành thần tượng được vạn chúng hâm mộ, cùng với đó là tài sản sung túc … sóng gió nhiều như vậy làm hai người chín chắn hơn rất nhiều, bốn cô gái này đối với công việc từ thiện cũng rất quyết tâm, đã liên thủ mở một cô nhi viện, mỗi ngày lúc rảnh rỗi đều bận bịu ở trong đó, bởi vậy hình tượng của hai cô gái trong lòng công chúng đều khá xuất sắc.
“À, Trần Du nè, có chuyện muốn hỏi em.” Gulf nói, rồi nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào Singto kia, hỏi, “Hắn là ai a?”
Trần Du nhìn thoáng qua, cười, “Nga, là một vũ sư, tên là Viên Lâm, nghe qua chưa? Điệu u linh vũ á?”
Gulf cùng Mew sửng sốt, trong đầu đều nhớ đến bài báo hôm nọ, liền gật đầu nói, “Nga… Hoá ra là hắn a.”
“Phải.”Trần Du gật đầu.
“Hắn là người nước nào?” Gulf lại nhìn thoáng qua, hỏi tiếp.
“Quốc tịch Pháp a, về phần có phải người Trung Quốc không em không rõ lắm, kiểu tướng mạo này nhìn rất khó phân biệt a.”
“Hắn có nổi tiếng không?” Gulf hỏi.
“Cũng được.” Trần Du cầm một ly nước ngọt uống một ngụm, rồi nói tiếp, “Nói thế nào nhỉ, khí chất hơi u ám, ở Châu Âu tìm một câu lạc bộ nào đó mở đầu trào lưu này còn có thể, chứ ở đây chỉ mê hoặc được một lượng người rất nhỏ, những thứ huyền ảo mơ hồ này không thích hợp với Châu Á, u linh vũ của hắn vô cùng chấn động đó, nhưng mà khen chê không giống nhau, thậm chí vài nhà tâm lý học còn nói bên trong điệu múa của hắn có một ám chỉ nào đó, sẽ làm xác suất trẻ vị thành niên tự tử tăng lên, bởi vậy rất nhiều bậc cha mẹ không để con họ đến xem vũ kịch của hắn, còn đối với người trưởng thành, lực hấp dẫn của hắn nhỏ đi rất nhiều.”
“Như vậy a.” Gulf gật đầu, lại hỏi, “Đúng rồi, em với Singto có quen biết không?”
“Có!” Trần Du cười tủm tỉm, “Anh ấy là thần tượng của em!”
Mew lại hỏi, “Hắn với Singto có quen biết không?”
Trần Du ngẩn người, “Viên Lâm hẳn là mới tới đây a … Hắn còn không có ký hợp đồng với Jongcheveevat thị mà.”
“Không ký hợp đồng?”Gulf sửng sốt, “Vậy sao hắn vào được?”
“Có lẽ là mang theo thư mời đến a, hoặc là được một nhân vật nổi tiếng nào đó đưa đến … Nói chung trước đây hắn rất muốn ký hợp đồng với Jongcheveevat thị, Jongcheveevat đại ca hình như không đồng ý.”
“Nga…”Gulf sờ sờ cằm, Mew cảm thấy thú vị, Gulf cũng bắt đầu nghe ngóng xung quanh tin tức của giới giải trí.
“Đối với Viên Lâm kia hiếu kỳ a?”Lúc này, Lý Dĩnh đi tới.
“Cô biết hắn sao”? Gulf hỏi.
“Ha hả, có biết nhưng chưa nói chuyện lần nào, bất quá chỉ là kính nhi viễn chi mà thôi, người này quá dũng cảm a!” Lý Dĩnh có chút bất lực lắc đầu.
*kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không dám gần gũi
“Sao nói thế?” Gulf hỏi.
“Lúc tôi chưa làm việc với Jongcheveevat đại ca, cũng chưa hợp tác với Singto, mà đang làm một công ty quản lí ở Pháp, vừa vặn, hắn được một người bạn của tôi quản lí cho. Bên Mỹ có một chuyện gia tâm lý học, tên là Richard Bob Dayton …”
“Nga…”Gulf đột nhiên gật đầu, “Ông ấy rất có uy tín trong giới tâm lý học.”
“Uy tín?”Mew nhìn anh.
“Ừ, công trình nghiên cứu tâm lý ám chỉ ông ấy đạt được thành tựu rất cao, cũng là chuyên gia phân tích hành vi, những đại án bên Mỹ, đều có ông ấy tham gia.”
Mew suy nghĩ một chút nói, “Nga … Chính là cái người lần trước gửi một cuốn sách bản gốc dày cộm tới cho cậu, còn ký lên trên đó cái gì mà “tặng cho thiên tài mà tôi tôn kính nhất” đó hả?”
“Ừ.” Gulf cảm thấy mỹ mãn cười hì hì, “Cho nên mới nói, được thiên tài khen là thiên tài là chuyện sảng khoái nhất trên thế giới đó.”
“Ha ha.” Trần Du vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười có hơi lớn một chút, khiến vài người chú ý, Viên Lâm kia cũng nhìn về phía bọn họ, Trần Du liền quay qua vỗ vỗ vai Lý Dĩnh, cứ như là Lý Dĩnh mới là người vừa phá ra cười, sau đó xoay người đến chỗ Tề Nhạc.
“Nha đầu kia thật láu lỉnh.”Lý Dĩnh tán thán, “Tôi đang muốn nói với Jongcheveevat đại ca, để tôi hợp tác với con bé cùng Tề Nhạc.”
“Một Singto thôi chưa đủ để cô bận rộn hả?” Tharn bật cười.
“Thế đấy.” Lý Dĩnh lắc đầu, giương mắt, liền thấy Type cùng Tharn đứng bên cạnh một chiếc bình Hy Lạp, bên trong còn có nước suối đang phun lên, hai người ưu nhã cầm cái ly, Type đờ ra, Tharn nhìn hắn, thỉnh thoảng lại nói vài câu, Type sẽ đáp lại bằng một cái liếc sắc lẻm, rồi Tharn cũng đáp lại bằng một nụ cười ám muội.
“Đáng ghét a…”Lý Dĩnh cọ cọ ly rượu, “Xung quanh bọn họ bắn đầy tim hồng rồi kìa!”
“Cô còn chưa nói xong a.” Gulf hỏi cô, “Giáo sư Richard thế nào?”
“U linh vũ kịch của Viên Lâm lúc mới ra đời rất oanh động a, mọi người đều thấy đó là một siêu sao, thế nhưng những nghi vấn đối với vũ đạo của hắn vẫn tồn tại, bởi vì vũ kịch của hắn, người trưởng thành căn bản không có cách nào để tiếp thu, nhưng đám trẻ con, đặc biệt mấy đứa dưới mười bốn tuổi tâm lí còn chưa đủ vững vàng, nhất là mấy thằng nhóc ngỗ nghịch đều đặc biệt thích xem. Giáo sư Richard hình như có lần vô tình nhìn thấy đoạn băng ghi hình vũ kịch của hắn. Ngày đó hắn đến Mĩ biểu diễn, giáo sư lập tức đi xem… Sau khi xem xong liền phát biểu cấp tốc với giới truyền thông, rằng bên trong u linh vũ này, có một lượng lớn tin tức ám chỉ, đồng thời liệt ra hàng loạt những số liệu nghiên cứu có liên quan, chứng minh rằng những thanh thiếu niên khi đã xem vũ kịch này rồi, tỉ lệ tự sát sẽ tăng cao! Bởi vì trong vũ kịch này, vô luận là âm nhạc, hay động tác vũ đạo, đều mang đến một loại tâm lý ám chỉ làm cho người ta bi quan chán đời, bạo lực, thậm chí phí hoài bản thân mình.” Lý Dĩnh nói một hơi dài, rồi nuốt nước bọt.
Mew nhìn Gulf như muốn hỏi
―― Mèo Nhỏ, tin được không?
Gulf gật đầu, “Giáo sư Richard là uy tín trong số những người uy tín, hơn nữa tính tình hiền lành nhân ái, là một vị trưởng giả từ ái, chuyện không có căn cứ ông ấy sẽ không làm.”
“Nghe nói giới an ninh Mĩ rất tôn trọng thành quả nghiên cứu của vị giáo sư này, vì vậy lập tức ngừng mọi hoạt động biểu diễn của Viên Lâm.” Lý Dĩnh thở dài, “Nhà tài trợ cũng rút lại không tài trợ nữa, Viên Lâm đang phải đối mặt với tội gây nguy hại thanh niên thiếu.”
“Vậy sau đó hắn đã bỏ đi?” Gulf đang nghĩ đến chuyện gọi điện cho giáo sư Richard hỏi tình hình cụ thể, nếu có tư liệu nghiên cứu, hay nhất là xin được một phần.
“Sau đó hắn đã nã súng bắn chết giáo sư Richard.” Lý Dĩnh nhướn mày.
“A?” Gulf cùng Mew nhịn không được nhíu mày, Gulf nóng nảy, “Giáo sư thế nào rồi?”
“Bắn trật, giáo sư không có việc gì. Vì vậy hắn lại phải đối mặt với tội mưu sát có chủ đích.” Lý Dĩnh nói, “Thế nhưng hắn lại thỉnh được một luật sư không tồi, chứng minh được hắn có bệnh tâm thần, vì thế chỉ bị trục xuất, chán nản trở về Châu Âu, hành vi của hắn làm công ty quản lí tổn thất không nhỏ, vì vậy công ty cùng hắn huỷ bỏ hợp đồng. Tôi cũng vì chuyện này, cảm thấy tương lai của công ty nay không ổn liền chạy đến Jongcheveevat thị … Chuyện của hắn tôi chỉ biết đến thế thôi.”
Gulf cùng Mew gật đầu, đều nghĩ, người này thế nhưng chính là một đầu mối.
______________
* Visual Kei:
Chữ “Kei” trong Visual Kei là một từ tiếng Nhật để chỉ “loại”, “kiểu” hay “phong cách”.
“Visual” ["vi∫uəl] là một tính từ tiếng Anh nghĩa là “(thuộc) thị giác, (thuộc) sự nhìn, dùng ắt nhìn”.
“Visual Kei” có nghĩa là “Chủ nghĩa hình ảnh”, nghĩa là một phong cách thiên về phục vụ mắt nhìn, nổi bật từ ngoại hình.
Thường được viết tắt là “VK”, Visual Kei thường bị đánh đồng với “JRock” – nghĩa là tất cả nền nhạc Rock của Nhật. Nhưng việc đánh đồng đấy cũng có cái lí của nó Visual Kei hay Visual Rock là một dòng nhạc rock Nhật Bản. “Visual bands” đơn giản là những nhóm nhạc mang phong cách “Visual Kei”. Và đó chính là sự đặc biệt của Visual Kei – Visual Kei là một phong cách, và phong cách ấy bao gồm cả thời trang lẫn âm nhạc. Thời trang và âm nhạc Visual kei gắn liền với nhau một cách bền chặt và không thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro