Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(#𝟎𝟔) - 𝒏𝒈𝒐̣̂ 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 -

   Những lời em muốn thốt ra bị nghẹn lại trong cổ họng, như thể chúng không thể rời khỏi cơ thể. Trái tim em vẫn còn vương vấn những suy nghĩ về Shelly, về sự thân thiết giữa cô ấy và anh, về tất cả những cảm xúc không thể chấp nhận được mà em phải đối diện. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt của họ, trái tim em lại nhói lên một chút. Không phải là ghen tị, nhưng là cảm giác lo lắng cùng một nỗi sợ hãi mơ hồ chẳng thể lý giải.

   Em cố gắng tập trung, nhưng hình ảnh Shelly, người mới chuyển đến, luôn đi cạnh anh ấy, cứ quay cuồng trong đầu. "Chúng tớ chỉ là bạn đua thôi" anh đã nói vậy, nhưng sao nghe nó chẳng đủ sức thuyết phục? Em không thể ngừng tự hỏi, liệu hắn có thực sự hiểu rằng những gì hắn làm đang làm tổn thương em, hay chỉ là một sự vô tư, không để tâm?

   Jay vẫn đứng đó, ánh mắt hắn như một cơn sóng lớn, xô đẩy em, đợi chờ. Mặc dù im lặng, em cảm nhận được sự nôn nóng trong cách hắn nhìn mình, như thể hắn đang mong đợi một dấu hiệu, một lời giải thích. Em cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, chỉ còn một bước nữa thôi là sẽ ngã vào tình cảm mà mình đã cố gắng chôn chặt.

   Cái nhìn của anh như một lời gọi về nhà, một lời cầu cứu để em quay lại với chính mình. Nhưng em không thể, không thể buông bỏ sự hoài nghi và sự đau đớn. Em không biết liệu mình có thể tin tưởng vào tình cảm của hắn hay không, liệu anh có thực sự hiểu những gì em đang trải qua. Tất cả những gì em muốn lúc này là lẩn tránh, để không phải đối diện với câu hỏi mà em không biết làm sao trả lời.

   "Jay..."  - Em cố gắng mở lời, nhưng lại không thể nói ra những gì mình nghĩ. Cảm xúc trong lòng em quá phức tạp, quá lộn xộn, làm cho mỗi từ trở nên nặng nề. Em cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể từ bỏ tất cả những gì đã tồn tại giữa hai người.

   Jay nhận ra sự khó xử của em, hắn bước lại gần hơn, chỉ còn vài bước nữa là chạm vào em. "Đừng im lặng, tớ không muốn mất cậu." Lời hắn nói như một lời hứa, một sự bộc bạch mà em không thể không lắng nghe.

   Nhưng em vẫn không thể thốt lên lời, chỉ im lặng đứng đó. Trái tim em đã có quá nhiều tổn thương, và đôi khi, đau lòng chính là cách duy nhất để nhận ra tình cảm thật sự của mình. Em không muốn phải đối diện với thực tế này, nhưng có lẽ, chính lúc này là lúc em phải quyết định, dù là buông tay hay nắm chặt, đối diện với sự thật hay tiếp tục trốn tránh.

   Jay vẫn đợi.

[...]

   Khi em đang say giấc, trong không gian yên ắng của buổi sáng cuối tuần, một tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, kéo em ra khỏi giấc ngủ. Cả người em khẽ giật mình, tim đập loạn xạ khi nghĩ rằng có thể là người giao hàng nào đó. Em nhanh chóng ngồi dậy, nhưng chưa kịp chỉnh lại tóc tai hay quần áo, chỉ vội vã bước ra mở cửa trong tình trạng hơi rối bời.

   Cánh cửa từ từ mở ra, người đứng trước mặt em không phải là ai khác, mà là Jay. Gió lạnh buổi sáng khẽ lùa vào, thứ khiến em khựng lại không phải là cái lạnh, mà là ánh mắt anh. Cả hai chỉ đứng đó, đối diện nhau trong sự im lặng bức bối, khó tả.

   Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt em, nhưng nhanh chóng dừng lại ở đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm. Một tia dao động thoáng qua trong đôi mắt nâu trầm của anh, như thể một cơn sóng ngầm vừa dội thẳng vào lòng ngực. Hắn mím môi, đôi chân hơi cử động như muốn bước tới nhưng lại ngập ngừng.

"Cậu đã khóc sao...?"

   Giọng anh khẽ cất lên đầy do dự. Không cần câu trả lời cũng đã tự biết đáp án. Một cảm giác nặng nề siết chặt lấy trái tim hắn, vừa hối hận vừa bất lực. Hắn đã nghĩ rằng em chỉ đang giận, nhưng không ngờ lại để em tổn thương đến mức này.

   Tay vô thức siết lại bên cạnh, như thể đang cố kìm lại cảm xúc. Anh muốn chạm vào em, muốn lau đi dấu vết của những giọt nước mắt ấy, nhưng lại không dám. Vì anh không biết liệu em có để hắn bước vào thế giới của em nữa hay không.

"Tớ.. tớ không làm phiền chứ?"

   Anh nhỏ giọng, như thể sợ rằng chỉ cần thêm một câu nói nữa thôi, em sẽ lại trốn mất. Nhưng thứ hắn mong đợi nhất lúc này, chính là một cơ hội để giải thích, để được ở cạnh em thêm một lần nữa.

   Em không biết phải làm sao, vẫn còn quá bất ngờ và bối rối từ lần gặp hôm trước, nhưng rồi cảm giác lo lắng và giận dỗi dần tan đi, em nhận ra mình không thể tiếp tục tránh mặt anh nữa. "Vào đi" em nói, khẽ bước lùi để anh có thể bước vào.

   Cả hai đi vào phòng khách, và em vội vã chạy vào phòng để chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng. Khi quay lại, anh đã ngồi xuống ghế, nhìn em với ánh mắt chăm chú. Em cảm thấy mình hơi lúng túng, không biết phải bắt đầu từ đâu, rồi anh đã phá vỡ không gian im lặng.

  "Cậu.. sao rồi?" -Anh hỏi, không vội vã, nhưng giọng nói anh có chút trầm xuống như một nỗi lo lắng. "Sao cậu tránh mặt tớ?" Giọng hắn khàn nhẹ, như thể đã suy nghĩ chuyện này cả đêm.

   Cảm giác nghẹn ngào lại dâng lên trong lòng, như một cơn sóng trào dâng mà em không thể kiểm soát. Em muốn nói ra tất cả, muốn tháo gỡ những khúc mắc đè nặng trong tim, nhưng đồng thời cũng sợ... Sợ rằng một khi đã thổ lộ, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi. Sợ rằng nếu nói ra, em sẽ không còn đường lui, không còn cách nào để che giấu sự yếu đuối của mình nữa.

   Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, liệu có phải em sẽ mất anh không? Liệu có phải chính sự im lặng của em sẽ đẩy ta ra xa?

   Em nắm chặt tay, cố gắng tìm lấy một sự chắc chắn giữa những cảm xúc hỗn loạn. Có lẽ lần này, em thực sự phải đối diện với nó. Chỉ có như thế thì em và anh mới có thể quay trở lại như trước hoặc... bước sang một điều gì đó hoàn toàn khác.

   Em ngồi xuống đối diện anh, đôi tay siết chặt trên đùi, như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi, những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay sẽ vỡ òa.

   "Cậu làm tớ cảm thấy như... mình không quan trọng." - Giọng em trầm xuống, gần như nghẹn lại ở cuối câu. Em không muốn khóc, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình lần nữa, nhưng nỗi đau cứ quẩn quanh trong lòng, không cách nào xua đi được.

   Anh lặng im. Khoảnh khắc ấy kéo dài như vô tận, khiến em càng thêm bối rối. Rồi, thật chậm rãi, anh từ từ đứng dậy, tiến lại gần, từng bước cẩn trọng như thể sợ rằng chỉ cần một động tác sai lầm, em sẽ rời khỏi anh mãi mãi. Anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn em. Trong đó có sự day dứt, có một chút khổ sở, và cả sự lo lắng mà anh chẳng biết phải diễn đạt thế nào.

   "Tớ không nghĩ thế" giọng anh trầm khàn, nhẹ nhưng kiên định. "Cậu quan trọng với tớ hơn bất cứ điều gì. Tớ chỉ... không biết phải làm sao khi thấy cậu... không vui."

   Anh tiếp tục nhìn rồi thở dài mà hạ giọng:

   "Về Shelly... tớ biết cậu có thể nghĩ bọn tớ thân thiết, nhưng thật sự, bọn tớ chỉ là bạn đua thôi. Tuy vậy cậu phải hiểu... đối với tớ, không có ai quan trọng hơn cậu."

   Anh dừng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi em, như muốn khắc sâu từng cảm xúc của anh vào lòng em. Không phải lời hứa hẹn hoa mỹ, không phải sự vội vàng biện hộ, chỉ có sự chân thành, trần trụi và rõ ràng.

   Em lặng người, nghe từng lời anh nói. Anh không ép em phải nói gì ngay, chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng từ em. Anh biết mình đã làm tổn thương em, và giờ đây, chỉ còn cách giải thích để em hiểu rõ những gì anh muốn nói.

   Em nhỏ thoáng sững người. Jay từ trước đến nay vẫn luôn là kẻ vô cảm vô thường, lạnh lùng đến mức đôi khi em tự hỏi liệu hắn có thực sự quan tâm đến bất kỳ điều gì hay không. Vậy mà giờ đây, trước mặt em, hắn lại đang cẩn trọng trong từng lời nói, như thể chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến em tàn nhẫn quay lưng mà rời xa hắn mãi mãi.

   Hắn đang hạ thấp cái tôi kiêu hãnh của mình, chủ động giải thích, thậm chí gần như là cầu xin sự tha thứ - điều mà em chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy. Em có đang ảo tưởng quá không? Hay hắn thực sự cũng có những cảm xúc không tên giống em?

   Tâm trí quay cuồng giữa những suy đoán, giữa nỗi hoài nghi và một niềm hy vọng mong manh chưa kịp gọi tên. Nếu Jay thật sự xem em là một người đặc biệt, vậy thì cảm xúc hắn dành cho em là gì? Sự hối lỗi? Sự trân trọng? Hay một thứ gì đó sâu sắc hơn thế?

   Không tin! Em chẳng dám chắc về những điều mà em đang nghĩ tới trong đầu.

   Hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ em, ánh mắt đầy kiên nhẫn xen lẫn chút lo lắng. Tim em đập mạnh, hỗn loạn giữa hàng loạt suy nghĩ đan xen. Một phần trong em muốn tin vào những gì đang diễn ra, tin rằng sự chân thành trong ánh mắt kia là thật. Nhưng một phần khác lại chần chừ, lo sợ. Lỡ như tất cả chỉ là do em tự huyễn hoặc bản thân? Lỡ như hắn chỉ đang cảm thấy có lỗi mà thôi?

   Không khí giữa hai người dần trở nên khác lạ. Trước đây, em chưa bao giờ nghĩ sự im lặng có thể trở nên ấm áp đến vậy. Không còn những ngờ vực hay tranh cãi, chỉ có một sự kết nối vô hình đang dần len lỏi vào từng khoảng trống giữa hai người.

   Em cảm nhận được điều gì đó từ anh - thứ gì đó vượt xa khỏi những lời nói, những hành động vụng về trước đây. Một cảm giác thân thuộc, một thứ tình cảm không cần đến ngôn từ vẫn có thể chạm đến trái tim em.

   Anh đứng đó, nhìn em thật lâu, như thể đang đấu tranh với chính mình. Trong khoảnh khắc ấy, em nhận ra, hắn cũng đang bối rối chẳng kém gì em. Có lẽ hắn cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu.

   Cuối cùng, Jay thở ra một hơi dài. Giọng hắn thấp xuống, nhưng không hề dao động.

  "Ngốc quá. Cậu nghĩ tôi quan tâm ai khác ngoài cậu à?"

   Tim em như ngừng đập trong vài giây. Jay vẫn nhìn em, ánh mắt mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

Anh bật cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười trêu chọc. Chậm rãi lắc đầu."Tớ thích cậu, được chưa?" Hắn nói, giọng chắc nịch nhưng lại có chút gì đó lo lắng trong đôi mắt. "Nên đừng có tránh mặt tớ nữa."

  Jay chưa từng là người giỏi bày tỏ cảm xúc. Hắn luôn chọn im lặng, luôn giấu đi suy nghĩ thật của mình sau đôi mắt lạnh lùng. Nhưng lần này, hắn không né tránh nữa. Hắn đã đứng đây, đối diện với em, với tất cả sự tổn thương mà cả hai đang gánh chịu.

   Em siết chặt tay, lòng ngổn ngang. Nếu hắn đã chịu nói ra như vậy, liệu em có thể tin không? Liệu em có thể để bản thân một lần nữa chấp nhận hắn mà không sợ tổn thương?

   Nhìn vào ánh mắt anh, em thấy rõ sự kiên định trong đó. Không có sự vội vã, không có những lời hoa mỹ. Chỉ có sự chân thành, đơn giản nhưng lại nặng như cả bầu trời.

   Có lẽ lần này, em nên tin hắn.


[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro