Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ CHAP 8

"Ừm, dạo này công việc của con thế nào rồi?"

Mẹ hỏi trong lúc dùng bữa. Tôi vẫn cúi gằm, chăm chú nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt mà trả lời:

"Vẫn vậy thôi ạ... Cũng chẳng có gì thay đổi nhiều."

Sợ bà nghĩ mình quá hờ hững, tôi cố ý nói thêm rồi nở nụ cười gượng gạo. Nhưng nỗ lực ấy chẳng mang lại hiệu quả, bầu không khí trên bàn ăn vẫn cứng nhắc như cũ. Điều này không thể tránh khỏi. Bởi đây chỉ là cuộc gặp gỡ mang tính nghĩa vụ, không thể mong chờ sự chân thành nào hơn.

"Chắc là vất vả lắm. Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Nghe lời quan tâm của mẹ, tôi chỉ đáp lại bằng tiếng "Vâng" ngắn ngủi. Trong chốc lát, chỉ còn nghe thấy âm thanh lách cách của dao nĩa chạm vào đĩa. Rồi mẹ tôi lại cố gắng khơi gợi chủ đề mới:

"Con có đang hẹn hò với ai không?"

Đây là câu hỏi tôi đã đoán trước, nên tôi trả lời theo kịch bản cũ:

"Con bận lắm ạ."

"Dù sao thì con cũng nên tìm một người để kết hôn rồi."

Trước sự lo lắng của mẹ, tôi mỉm cười dịu dàng như để trấn an bà:

"Con sẽ cố gắng ạ."

Đến đây, mẹ tôi thường kết thúc chủ đề này. Lần này cũng vậy, thấy bà quay sang nói chuyện với cha nuôi, tôi lại cúi đầu xuống. Như bao người Mỹ khác, mẹ tôi là một tín đồ Cơ đốc giáo ngoan đạo. Bà tin rằng một người đàn ông Beta như tôi, đương nhiên nên tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn và xây dựng gia đình.

Cả mẹ và cha nuôi đều là Beta, nên suy nghĩ ấy có lẽ là điều đương nhiên. Việc đứa con trai nuôi Beta của bà lại là người đồng tính, sẽ là điều mà bà không thể nào tưởng tượng nổi. Trừ khi là Alpha hoặc Omega, còn không thì việc một người đàn ông ngủ với đàn ông khác, là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.

Vốn dĩ Beta không thể sinh con, nên thứ tình cảm đồng giới trái với tự nhiên ấy càng không nên tồn tại.

Có lẽ, mọi chuyện sẽ khác nếu tôi dẫn một Omega về làm vợ. Dĩ nhiên, tôi sẽ không nhận được sự chào đón nồng nhiệt như khi dẫn một người phụ nữ bình thường về, nhưng bản thân tôi là một Bottom chính hiệu, nên điều đó là bất khả thi.

Thật tiếc khi bà sẽ không có cơ hội bế cháu. Tôi chưa từng hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào. Dù cảm thấy có lỗi với bà, nhưng đó không chỉ là lỗi của riêng tôi. Có lẽ, những trải nghiệm thời thơ ấu đã ảnh hưởng sâu sắc đến xu hướng tính dục của tôi. Nhưng giờ đây, điều đó còn có ý nghĩa gì nữa?

Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Tôi cần tìm chủ đề mới, nhưng đầu óc trống rỗng. May mắn thay, tôi kịp nhận ra bà đang đeo một chiếc nhẫn mới, không phải chiếc nhẫn cưới quen thuộc. Thế là tôi có cớ để phá vỡ bầu không khí.

"Mẹ mới mua nhẫn ạ?"

Tôi chủ động nhìn thẳng vào mặt mẹ khi hỏi. Bà liếc nhìn bàn tay mình rồi mỉm cười.

"Ừ, cha con tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm đấy. Đây là viên đá tượng trưng tháng sinh của mẹ, con thấy đẹp không?"

Mẹ nuôi nắm lấy tay cha nuôi, nở nụ cười dịu dàng. Vì không muốn nhìn mặt cha nuôi, tôi chỉ dám liếc nhìn bà.

"Hợp với mẹ lắm ạ."

"Cảm ơn con."

Người đáp lời lại là cha nuôi. Vô thức nhìn sang phía ông ta, tôi chạm mặt ánh mắt của ông lần đầu tiên trong buổi tối. Ông ta nở nụ cười hiền hậu. Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi cũng đáp lại, nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn dùng con dao trên tay đâm thẳng vào cổ họng ông ta. Đương nhiên, không ai nhận ra điều đó.

"Đi đường cẩn thận nhé, Chrissy."

Sau những giây phút dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi nhà hàng. Đứng trước cửa, mẹ nuôi ôm tôi chào tạm biệt. Tôi không thể làm ngơ trước bàn tay giơ ra của cha nuôi.

Tôi nắm lấy tay ông, gần như chỉ chạm qua loa, vẫn đeo găng tay. Nhưng dù vậy, cảm giác chạm vào da thịt ông vẫn khắc sâu trong tâm trí. Không đến mức muốn cắt bỏ phần da thịt vừa chạm vào như những lần trước, nhưng tôi lại muốn tắm rửa đến phát điên.

Tôi cố kìm nén những thôi thúc đang trào dâng. Nếu không lau đi lau lại, không làm tê liệt cảm giác ghê tởm này, tôi sẽ phát điên mất. Nhanh lên, nhanh lên! Tôi cố giấu đi những suy nghĩ đen tối, vẫn nở nụ cười như thường lệ.

"Tháng sau con lại đến ạ."

Tạm biệt xong, tôi chậm rãi bước lên xe. Trước khi nắm lấy vô lăng, tôi vội vã giật chiếc găng tay ra. Món đồ ấy, ngay khi tôi về đến nhà, sẽ lập tức bị ném thẳng vào thùng rác.

Đã hơn 10 giờ đêm, đường phố trở nên thưa thớt hẳn. Tôi lái xe chầm chậm, chẳng vội vã. Hình ảnh cha mẹ nuôi mờ dần trong gương chiếu hậu. Sau cùng, họ cũng khuất khỏi tầm mắt, nhưng ngực tôi vẫn còn đó cảm giác nghẹn ứ.

Sự bực bội trào dâng. Đã hơn mười năm trôi qua. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông đó, tôi vẫn mất bình tĩnh đến thế. Điều khiến tôi phẫn nộ hơn cả, là ông ta chẳng hề cảm thấy gì. Ông ta cứ như thể vô tội, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến ông.

Chỉ có mình tôi phải chịu đựng những đau khổ này...

"Đ-t mẹ...!"

Ngay khi tôi đấm mạnh xuống vô lăng, một chiếc Jaguar đen tuyền bất ngờ lao tới, ép sát xe tôi. Quá bất ngờ, tôi hoảng hốt đạp phanh.

Nhưng đã quá muộn. Chiếc xe không thể dừng lại kịp nữa rồi.

RẦM!

Một tiếng va chạm lớn vang lên, xe tôi đâm thẳng vào đuôi chiếc xe kia. Toàn thân tôi rung lên dữ dội. Trong chốc lát, tôi ngồi đó đờ đẫn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vài giây sau, tôi mới nhận ra mình vừa gặp tai nạn.

"Mẹ kiếp...!"

Tôi chửi thề, tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe. Ngực tôi ê ẩm. Tôi xoa xoa vùng da còn đang nóng rát vì bị dây an toàn siết chặt, cảm giác đau nhức âm ỉ lan tỏa.

Chiếc Jaguar vẫn đứng im. Tôi bước những bước dài về phía chiếc xe đen tuyền đang yên lặng giữa đường. Bỏ mặc cái đuôi xe nhăn nhúm vì bị chiếc xe cà tàng của tôi đâm phải, tôi đấm mạnh vào cửa kính buồng lái đã được dán phim đen.

"Ra đây ngay, đồ chó chết!"

Vừa xoa ngực vừa đập tay vào kính, cơn đau truyền thẳng lên não.

Đ-t mẹ, đau quá.

Tôi nhăn nhó chờ đợi phản ứng. Dù lớp kính tối om khiến tôi không thể nhìn rõ bên trong, nhưng tôi biết chắc chắn, người lái xe đang cử động. Anh ta từ từ tháo dây an toàn, rồi mở cửa xe.

Trong khoảnh khắc ấy, một mùi hương ngọt ngào - thứ không thể tồn tại giữa bầu không khí ô nhiễm của thành phố - ập đến.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là mái tóc bạch kim tựa tuyết. Trong chốc lát, tôi như đang lạc vào một cánh đồng tuyết trắng xóa.

"... Ừ, cứ làm vậy đi."

Những tạp âm ồn ào của thành phố dường như tan biến, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của người đàn ông ấy vang bên tai.

Ha...

Anh ta tắt điện thoại, thở dài một hơi, rồi nhìn xuống tôi. Tôi phải ngước cằm lên hết cỡ, mới có thể đối diện với ánh mắt của anh ta. Dưới hàng lông mày cau lại, đôi mắt tím thẫm chăm chú nhìn tôi. Vô thức, tôi nuốt khan.

"... Công tố viên Chrissy Jean."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro